CUỘC PHIÊU LƯU THỨ NĂM Cuộc câu cá kỳ diệu của Ysengrin
Đó là vào dịp trước Noel. Ở khắp nơi người ta bận rộn mổ thịt, pha chặt, ướp muối những con lợn của mình. Những xúc xích, dồi lợn được chất đống trong nhà kho. Ysengrin cũng muốn tham gia vào lễ hội tiệc tùng ở khắp nơi này, và nó cũng muốn làm một bữa thịnh soạn. Nó tới tìm Renard.
- Cháu họ của ta, cháu đã tìm thấy những con cá chình ngon tuyệt mà cháu cho chú nếm hôm nọ đâu thế? Hương vị của nó vẫn còn ám ảnh chú đến tận bây giờ.
- Cháu đã tự câu chúng ở cái ao ngay gần đây.
- Thế à! Liệu có tò mò không nếu hỏi cháu đường đến đó?
- Không có gì. Trái lại, đó là niềm vui với cháu khi được giúp chú.
- Renard, cháu thật tốt.
Con quạ Tiercelin bay ngang qua, không tin vào cuộc nói chuyện xã giao đó, và tự hỏi ai đang lừa ai.
- Vậy chúng ta đi thôi, chú thân mến, và nếu chú theo đúng những chỉ dẫn của cháu, cháu có thể đảm bảo với chú một nơi câu cá tuyệt vời. Đêm sáng và lạnh buốt, cái ao tìm thấy đã đóng băng. Chỉ có duy nhất một cái hố mà những người nông dân giữ cẩn thận, và ngay gần đó họ để cái xô gỗ để múc nước.
- Đến nơi rồi, và đây là những dụng cụ. - Renard nói. - Khi cháu muốn ăn cá thì đây là nơi cháu đến. Cháu buộc chiếc xô này vào đuôi và kiên nhẫn chờ đợi. Ngay khi cảm thấy cái xô đã đầy, cháu kéo nó ra khỏi nước và mang về cho Ermeline, cô ấy sẽ làm những thứ mà chú biết rồi đấy.
- Ermeline là đầu bếp giỏi nhất! - Ysengrin nhận xét lịch sự.
- Thím Giremonde cũng không kém. - Renard đáp lại lễ phép. - Cháu không quên con chuột nhỏ mà thím ấy đã nấu cho cháu hôm trước. Đây chú, công việc chuẩn bị xong rồi... Chiếc xô đã được buộc chắc chắn vào đuôi và nhúng chìm trong hố. Chú chỉ cần kiên nhẫn đợi một chút rồi kéo nó lên. Còn cháu, cháu ở gần đây để rình những con thỏ trong bãi thỏ hoang. Đôi khi có những con sẽ chạy ra ngoài ánh trăng sáng để sưởi ấm chân... Và tất nhiên, cháu luôn sẵn sàng tới giúp chú nếu có lúc nào chú cần đến.
- Chúc chuyến đi săn thành công, Renard!
- Chúc chú câu được nhiều cá, chú Ysengrin!
Nấp trong bụi cây gần đó, đầu chui vào giữa hai chân, Renard không rời mắt khỏi ông chú họ ngồi trên bờ hố, chiếc đuôi bị nhúng chìm một phần dưới nước để chờ cá. Vì trời lạnh như cắt, chẳng mấy chốc nước đã đông lại, rồi đóng thành băng, siết chặt đuôi của Ysengrin. Cảm thấy bị kéo mạnh, Ysengrin tưởng rằng cái xô bị nặng thêm vì có nhiều cá đến, và nó vui mừng.
“Bao nhiêu cá chỉ trong một ít thời gian!”. Nó nghĩ. “Renard có lý khi nói với mình rằng đây là một nơi câu cá tuyệt vời”.
Sau một hồi cảm thấy khó chịu bởi cái mà nó nghĩ là sức nặng của xô, nó quyết định kéo đuôi lên khỏi miệng hố. Nhưng tảng băng đã đóng thành một khối vững chắc, lấp hết miệng hố và siết chặt đuôi của Ysengrin. Nó không thể nhúc nhích được đuôi nữa. Nó giãy giụa, kéo lên người phía trước, rồi sang trái, rồi sang phải. Những nỗ lực uổng công, tảng băng không vỡ chút nào.
Cuối cùng, nó quyết định gọi Renard.
- Chú mệt và lạnh cóng, - nó nói, - chú muốn ra khỏi đây, nhưng có quá nhiều cá ở trong xô và chú không thể kéo nó lên. Hãy đến giúp chú!
Renard giả vờ vừa ngủ dậy, ngẩng đầu lên và làm ra vẻ hoảng hốt:
- Cái gì! Chú, chú vẫn còn ở đây à! Trời sắp sáng rồi, chú phải đi trốn nhanh lên.
- Như chú nói với cháu đấy, cái xô này quá nặng và chú không thể động đậy.
- À! - Renard nói với giọng quở trách. - Tại chú muốn lấy nhiều quá. Các nhà hiền triết quả là có lý khi nói rằng “tham thì thâm!”.
Trời đã hết tối, ánh rạng đông xuất hiện, mặt trời tỉnh giấc. Mặt đất toàn là màu trắng của tuyết và cái lạnh thì tăng lên gấp đôi.
Ngài Constant des Granges, một tiểu quý tộc đức hạnh sống gần đấy, thức dậy và ra nhìn chân trời để biết thời tiết sẽ ra sao.
Đột nhiên, ông ấy nhìn thấy con sói.
Ông ấy thổi tù và gọi những người thợ săn và những con chó, lấy vũ khí và thắng con chiến mã.
Renard không đợi đến đoạn kết của cuộc phiêu lưu, chuồn nhanh vào rừng, để Ysengrin đáng thương ở lại một mình chống chọi.
Mặc cho những nỗ lực tuyệt vọng, Ysengrin không thoát ra được. Một người thợ săn và bầy chó săn của anh ta tấn công dữ dội con sói. Sói ta chống cự quyết liệt, cắn con này, xâu xé con khác bằng những cái móng vuốt sắc nhọn của nó và giữ khoảng cách bởi những tiếng rú đáng sợ.
Ngài Granges đến cứu viện và dùng thanh gươm cũ của mình bổ xuống tên tù nhân. Nhưng nhát gươm bị chệch và chỉ chém đứt đuôi con sói. Vậy là Ysengrin được giải thoát. Không mất thời giờ kêu khóc cho phần đuôi bị mất, nó nhao lên. Những con chó né ra tránh đường, rồi lại chạy đuổi theo nó. Tất nhiên, con sói không đợi chúng, và nó biến mất trước sự ngạc nhiên của người và chó.
Sau khi đã thoát chết, Ysengrin đáng thương rên lên vì sự bất hạnh của nó và nguyền rủa Renard.
- Than ôi! Giremonde, người vợ đức hạnh sẽ nghĩ gì về ta? Và từ bây giờ, ta còn mặt mũi nào ở cung vua? A! Renard, bao giờ có cơ hội ta sẽ bắt người phải đền tội vì hành động xấu xa của ngươi!...