← Quay lại trang sách

CUỘC PHIÊU LƯU THỨ SÁU Quạ Tiercelin ăn trộm phó mát

Trong một cánh đồng hoa bao quanh một con suối trong vắt có ngôi nhà của một người làm pho mát. Ngay gần đây có một khúc gỗ sồi nhỏ là tổ của rất nhiều con quạ.

Một ngày mùa hè, hàng ngàn miếng pho mát được rải trên các phân mắt cáo để phơi nắng trước khi người ta mang ra chợ. Một người phụ nữ lật đi lật lại chúng không ngừng để cho chúng được phơi đều.

Nhưng những người hàng xóm trở về từ thị trấn đến ghé thăm và cuộc trò chuyện bắt đầu ngay lập tức: về giá cả của bơ và của gà trống thiến, về cô con gái của nhân viên thu thuế cầu đường vừa mới kết hôn với anh chàng thợ dệt len trẻ... Chồng của một bà bị bệnh khó tiêu. Người yêu của một cô bị sốt rét.

Một bà vừa mua một chiếc áo mặc bên trong. Một bà khác thì bị thợ giặt làm mất chiếc khăn trải bàn. Và chuyện này, chuyện nọ..., hàng nghìn câu chuyện lấp đầy cuộc sống của những bà nội trợ. Các bà dường như bận rộn với những câu chuyện của họ đến nỗi họ không để ý đến những gì đang diễn ra xung quanh.

Quạ Tiercelin đã rình rập những miếng pho mát được một lúc. Nhận thấy thời cơ thuận lợi, nó liền sà xuống và quắp miếng phó mát ngon nhất mang về chỗ cây sồi.

Bà lão nhìn thấy nó và tức giận:

- Này! Gã tốt mã kia, thế hóa ra ta phơi pho mát là để cho ngươi à. Và ông chủ sẽ đổ lỗi này cho ta!...

Vừa nói, bà lão vừa ném thẳng mấy hòn đá vào con quạ nhưng không trúng.

- Im đi bà lão! - Tiercelin đáp trả. - Ông chủ đổ lỗi cho bà là phải. Người ta quả là có lý khi nói: “Kẻ canh giữ tôi là kẻ nuôi chó sói”.

Và với tất cả niềm kiêu hãnh về miếng pho mát vừa ăn trộm được, Tiercelin bắt đầu chén nó bằng những cú mổ mạnh.

Cáo Renard đang nghỉ ngơi ở cạnh đó đã nhìn thấy hết mọi chuyện.

“Một phi vụ tốt đây”, cáo nghĩ. “Nếu mà thành công thì chuyện này ta sẽ có được cả thịt quay lẫn món tráng miệng”.

Bằng một giọng ngọt ngào nhất có thể, nó chào Tiercelin:

- Cầu trời cho anh bạn luôn được vui như vậy! Bạn vừa làm tôi cười nghiêng ngả. À! Bằng giọng châm biếm, bạn đã làm tắc họng bà lão lắm chuyện. Nhưng bạn có biết cái gì quyến rũ tôi nhất trong lời diễn thuyết của bạn không? Đó chính là giọng nói. Một giọng nói đẹp và mạnh mẽ đến mức không thể tìm được giọng nào hay hơn vậy.

- Thật à! - Tiercelin sướng phổng mũi, vì nó có tham vọng làm một ca sĩ đáng chú ý.

- Đó là điều tôi nói với bạn. Ngoài ra, bạn còn luôn là một nhạc sĩ tài năng. Liệu tôi có mơ không, rằng bạn chơi kèn túi?

- Bạn tử tế với tôi quá, Renard! Đúng là người ta muốn tạo chút điều kiện cho tôi.

- Chút điều kiện cho bạn! Bạn khiêm tốn quá. Vậy thì bạn hãy hát cho chúng tôi một đoạn đi.

- Sẵn lòng thôi, Renard.

Và Tiercelin kêu lên vài tiếng crah! mà nó tưởng là rất hay.

- Quả như vậy, thật là tuyệt. Nhưng bạn có muốn một lời khuyên không? Hãy ăn ít hạt thôi. Không có gì làm hỏng họng như các loại hạt, quả phỉ rừng, quả hạnh nhân và các quả khác cùng loại. Tôi tin chắc rằng nếu bạn kiêng các thứ đó, tài năng của bạn sẽ vượt qua tài năng của Chanteclair. Chính bạn cũng biết danh tiếng của Chanteclair rồi đấy.

Tiercelin, muốn bằng mọi giá chiếm được thứ hạng đầu tiên của những nhạc sĩ rừng, bắt đầu kéo một tiếng cao nhất và dài nhất có thể, đến mức mà, trong lúc thực hiện, nó thả ra miếng pho mát đang giữ ở chân. Miếng phó-mát rơi trúng lưng Renard.

- "Xong, - Renard tự nhủ, - vậy là đã có món tráng miệng, còn món thịt quay sẽ đến ngay sau đây".

Nó bắt đầu thốt ra những tiếng kêu thảm thương.

- Ái! Tiercelin, bạn làm cái gì thế? Bạn có thể làm tôi bị chết đấy.

- Sao lại thế! - Quạ kêu lên. - Làm sao một miếng pho mát mềm có thể làm hại được ai?

- Nó không phải là cái làm tôi chết, mà nó làm cho tôi bị nhiễm khuẩn. Tôi đã phải nằm trong bóng râm vì vết thương ở chân ba ngày trước, và bây giờ tôi phải nhận miếng pho mát nguyền rủa, sặc mùi này. Không có gì tồi tệ hơn cho cái chân đau là sự nhiễm khuẩn của miếng pho mát. Hãy đến nhanh mang nó đi cho tôi. Còn tôi sẽ chẳng dám nhúc nhích để tránh khỏi bị ngất..

Con quạ là loài đa nghi. Nhưng làm sao có thể không tin vào vẻ nhăn nhó đau đớn và khó chịu của Renard? Và rồi, Tiercelin cảm thấy có thiện ý với Renard từ khi nó tuyên bố Tiercelin là một ca sĩ tuyệt vời. Vì thế nó bay từ cây sồi xuống.

Tuy nhiên, khi nó đối mặt với Renard, sự ngờ vực của nó lại xuất hiện trở lại và nó chỉ tiến lên từ từ, mắt nhìn chăm chú vào kẻ tự nhận là bị ốm.

- Ối! - Renard tỏ vẻ ảo não, bạn không thương xót nỗi đau của tôi à? Bạn nghi ngại tình trạng của tôi sao?

Tiercelin tiến lại gần Renard với sự tự tin và dứt khoát hơn. Nhưng... Bốp! Renard nhảy lên nó. May cho quạ, Renard đã quá vội vàng, nên chỉ tóm được vài cái lông đuôi.

- Á! Đồ tráo trở! - Tiercelin kêu lên và bay đi. Renard xin lỗi rối rít. Nó kêu rằng một cơn đau bất chợt khiến nó phải nhảy lên phía trước. Nó cầu xin anh bạn của nó tha lỗi.

Nhưng anh bạn không để ý điều đó.

- Kẻ tráo trở! Đồ lừa dối! Đồ kẻ cướp! Hãy giữ lấy miếng pho mát đó, nhưng đó là tất cả những gì ngươi có, đừng có hy vọng bắt được ta.

- Được thôi! Được thôi! - Renard trở lại bản tính thật của nó. - Ta hài lòng vì hôm nay đã có miếng pho mát. Hơn nữa nó lại rất ngon. Ta sẽ sớm tìm được món thịt nướng một ngày gần đây.