- 3 -
Hợi đang ngủ một giấc ngủ nặng như chì thì bỗng giật mình thức dậy, toát mồ hôi: cái thai vừa cựa ở trong bụng nàng.
Nàng ngồi nín thở, nghe ngóng. Một phút sau, cái thai lại đạp dồn hai cái nữa, đánh thức luôn cái tình mẫu tử mãnh liệt vẫn ẩn náu ở trong mọi người đàn bà. Chân tay Hợi bỗng run lên. Nàng nghĩ đến những liều thuốc mà Yến sắp đưa cho nàng để giết nó, và để cứu sống cái danh dự đời con gái của nàng.
Nhưng mà bây giờ, nàng đã không còn là con gái nữa. Nàng đã sắp, đã là mẹ rồi. Nàng hoảng hốt, đưa hai tay ôm bụng như để che đỡ những nguy hiểm vô hình nó có thể đến làm hại cái «giọt» máu của nàng giờ đây nó đang lớn lên ở trong nàng. Sau khi làm xong cái cử chỉ ấy, nàng thấy có một luồng hơi nóng từ trong sâu thẳm của tạng phủ đưa đi khắp cơ thể nó làm cho nàng được nhẹ nhõm dễ chịu: cái bản năng làm mẹ của nàng vừa được thoả mãn.
Nàng không bật đèn, nàng ngồi trong gian buồng tối om lặng nghe cái dễ chịu nó chạy dần dần ra khắp tay chân. Và nàng thấy một cái gì – nếu trong cảnh này, ta có thể dùng hai chữ này – như sung sướng đang êm êm thâm nhập vào tâm hồn.
Nàng hình như nghe thấy cái cục «máu» ấy nó nói với nàng, nói bằng một thứ ngôn ngữ chỉ có nàng hiểu, chỉ những người mẹ mới có thể hiểu. Nó đòi quyền sống, nó đòi che chở, nó đòi yêu thương, nó đòi ở cái người đã lấy máu mủ mà tạo nên nó, dùng máu mủ để nuôi nó. Nó đòi một cách êm dịu, nhưng gắt gao và cương quyết. Rồi thì Hợi cảm thấy chính cái bản thể mình nó nói: Ồ, một cuộc đời ở đây, một cuộc đời ở trong ta! một cuộc đời vì ta mà có, nhờ ta mới có thể sống!
Nàng thấy cái cuộc đời ấy nó hồi hộp, hồi hộp chính cái hồi hộp của nàng. Hoảng sợ, nàng đứng phắt dậy, miệng lẩm bẩm:
– Không! không!
Rồi nàng sờ soạng ra bật đèn. Ánh sáng của lửa điện chiếu xuống một gian buồng âm thầm trong đó đang có sự dẫn cảm mạnh mẽ bởi sự pha trộn của những luồng máu nóng.
Hợi cảm thấy như có một cái gì mới mẻ mọc ở trong nàng, và nàng cảm thấy nàng đang biến đổi, biến đổi để thành một người khác.
Chữ tự kiêu có thể dùng vào đây không? Dùng cho nàng không? Nếu có thì chính lúc ấy nàng thấy một sự tự kiêu ở cái cảm tưởng rằng mình mang ở trong mình một mầm sống, và cái mầm sống ấy lại tự mình tạo nên.
Nàng tắt đèn xong, ra ngồi ở ghế lấy hai tay xoa bụng. Rồi thì nàng thấy yêu cái bụng ấy, yêu cái da thịt mà trước kia nàng thù ghét, yêu bởi vì dưới tầng da mỏng ấy, có một mầm sống tự nàng tạo ra.
Nàng ngồi ôm bụng một lúc lâu; cái thai bây giờ không đạp nữa, nhưng nàng vẫn cảm thấy rằng nó sống, nó biết hết, nó sống bởi nàng, nó biết hết bởi nàng.
Trên khuôn mặt hốc hác và đầm đìa những mồ hôi, bỗng tự nhiên nẩy ra một nụ cười, cười với nó. Và rồi nàng cũng hình như thấy nó cười với nàng.
Thấy thế, nàng bỗng quên hết những sự đau khổ. Lúc ấy, nàng chỉ thấy có nó, có cái nụ cười không thể tả của nó.
Cái phút người con gái bừng thấy mình thành người mẹ là một phút ảo thuật. Tất cả đều thay đổi ở chung quanh họ. Con mắt như vừa nhận được một luồng ánh sáng mới lạ, nhìn cái gì cũng thấy khác xưa. Đầu như mới tiếp thêm được thông minh ở đâu lại, bỗng nẩy ra bao nhiêu tư tưởng để dồn cả vào một tư tưởng duy nhất. Các giác quan như vừa được tôi lại, lau dầu lại, rung chuyển và dào dạt những nguồn sống. Rồi thì người mẹ thấy rộn rịp ở trong tim mình một nhạc điệu. Chính là cái tình mẫu tử nó đang ca ngợi cái sức mạnh thiêng liêng và vô cùng mãnh liệt của nó.
★Hợi đang vấn tóc thì Yến vào, nhìn trước nhìn sau, rồi dúi cho nàng một gói thuốc.
– Uống đi, uống ngay đi, chỉ ngày mai là thấy công hiệu. Chỉ đau bụng có một tí thôi. Mua trữ sẵn nhiều nghệ nghé. Ngày nào em cũng đến đây với chị hai lần, và nếu cần em sẽ ngủ đêm ở đây với chị.
Hợi biết rằng Yến thương mình, trung thành với mình, nhưng không hiểu sao nàng thấy ghét Yến, ghét lạ, ghét lùng. Mối ghét này từ trong tạng phủ đưa lên, nàng không thể tự chủ được.
Nàng buông cái lược, cầm lấy gói thuốc vất lên bàn:
– Chị để yên em còn xem.
– Còn xem cái gì nữa. Uống sớm ngày nào là lợi ngày ấy. Không thì lớn lắm rồi, nhỡ ra, người ta biết.
Hợi mở cái gói nhìn những viên thuốc đen đen nho nhỏ như những hạt tiêu. Nàng cầm lên một viên mân mê. Yến vội vàng giằng ngay lấy và gói vào trong giấy:
– Ấy phải giấu kín đi chớ. Nhỡ ai trông thấy thì khốn.
Rồi lại mở giấy:
– Mà việc gì còn phải giấu, chị uống ngay đi là xong.
Yến chạy ra ngoài nhà cầm tích nước đem vào:
– Đấy uống mau đi, chiêu một ngụm nước, rồi đi nằm.
Hợi tìm kế hoãn binh:
– Nhưng em chưa ăn cơm.
– Ấy, chưa ăn cơm uốn mới tốt chứ.
– Nhưng chiều nay em còn phải đi thu họ cho mợ em. Nhà em không ai có thể đi thu họ được cả.
Yến vội vàng xua tay:
– Ấy chết, không được. Chị bây giờ không thể đi đâu được cả. Hôm qua chị nằm, em trông bụng chị không to, chứ lúc chị đứng nó đã lồ lộ ra đây này. Chị phải giả ốm mà thoái thác. Hay em sẽ đi thu giúp chị.
Vừa nói, Yến vừa mở gói thuốc trút cả vào lòng bàn tay Hợi:
– Uống đi, rồi hớp một hớp nước là xong. Chỉ ba ngày là cái bụng chị xẹp lép ngay. Lúc ấy, muốn tha hồ đi đâu thì đi.
Hợi nhìn những viên thuốc đen đen, lưỡng lự. Liền lúc ấy, cái thai đạp. Hợi rú lên một tiếng, ném tung vốc thuốc ra cửa sổ rồi òa khóc.
– Em không thể thế được đâu.
Yến kinh ngạc không hiểu:
– Thế là nghĩa lý gì?
– Muốn ra sao thì ra, chứ thế thì không. Thôi lạy chị, chị thương em.
Mồm tuy nói: “em” nhưng trong tâm hồn rền rĩ lên một tiếng “nó”.
Yến nhìn Hợi một lát:
– Thế bây giờ chị định tính thế nào?
– Em chưa biết tính thế nào cả.
– Chị không thể lấy y được.
– Em hiểu, y có lấy em, em cũng không lấy, em khinh y lắm rồi.
– Chị cũng không thể đẻ ở nhà.
– Em đã hiểu.
– Thày mẹ chị biết thì chị chết. Me chị thì còn khả trợ, chứ thày chị thì ghê lắm.
– Em biết rồi.
– Chỉ chừng hơn tháng nữa là chị không thể nào giấu được.
– Chính thế.
– Mà thế nào chị cũng phải đẻ. Đẻ thì cả tỉnh này biết, rồi họ đồn ầm lên, có khi họ lại còn làm vè để mai mỉa chị và thày mẹ chị.
– Em biết lắm, em biết lắm lắm.
– Thế tại làm sao chị lại ném thuốc đi.
Hợi ngần ngừ một lát:
– Em cũng không hiểu.
Yến nghểnh chân nhìn qua cửa sổ:
– Thuốc tung tóe rơi cả xuống kia, còn uống với chác gì được nữa. Lấy được khó lắm. Em phải giấu diếm không nhỡ người ta biết thì khốn. Thôi được, thế để mai em sẽ lại nhờ người lấy cho chị, mai uống cũng chưa muộn cơ mà.
Hợi lặng thinh.
– Chị phải biết vì tình chị em cùng cảnh nên em liều, chứ đi lấy nhỡ người ta ngờ cho em thì chẳng còn ra thế nào.
Hợi nắm tay bạn:
– Em hiểu chị thương em lắm, chị muốn thành toàn cho em.
– Thế tại làm sao lúc nẫy lại thế?
Hợi lắc đầu một cách ngao ngán, rồi rưng rưng nước mắt:
– Em cũng không hiểu. Đó là một sức mạnh trên em.
Yến hình như hiểu, bèn nắm chặt lấy tay bạn:
– Trước em cũng sợ tội như chị, nhưng sau nghĩ cho cùng, nếu không thế thì một khi…đẻ rồi, còn tội gấp mười. Cha mẹ dày vò, họ hàng chế giễu, hàng tình người ta châm biếm. Và sau này, mình còn hòng lấy được ai nữa. Chị đừng nghĩ lẩn quẩn, chẳng tội tình gì đâu. Nó còn là cái trứng, nó còn là giọt nước, nó biết gì mà nó oán.
Hợi hiểu ngay những câu này là do mẹ Yến đã nói với Yến trước kia, chứ Yến đâu có biết nói như thế, nàng lau nước mắt:
– Em không sợ tội.
– Thế tại làm sao lại không chịu uống. Thôi để mai, em lại đi lấy cho chị. Chị cứ can đảm mà uống, công hiệu lắm. Người ta rồi dần dần quên đi. Đấy chị xem em. Cứ êm như ru, nếu không thế, có lẽ bây giờ em đang khổ sở biết bao. Thôi chị đừng buồn nữa. Chiều nay, cứ đi thu họ đi, mai em lại lấy đem đến cho. Mai thì thế nào chị cũng phải uống đấy nhé.
Hợi lại òa khóc, rồi ôm lấy bạn:
– Em không thể thế đâu. Chị thương …em.