- 7 -
Hôm ấy, hai mẹ con Quế về. Quế lại giường Hợi để cám ơn.
– Ơn gì hở bà. Chẳng qua gặp lúc túng nhỡ thì giúp nhau. Tôi tiếc rằng tôi cũng không giầu, nếu tôi mà giầu thì tôi giúp thêm bà..
– Tôi không dám nhận nữa, bà không quen biết tôi bao giờ mà bà xử như thế, tôi mới hay thiên hạ vẫn không bao giờ hết người tử tế. Lòng tôi nó cũng đỡ khổ đi một chút. Trong cảnh nghèo, thật có lắm cái nhục. Cái người ban sáng vào đây, có đưa cho tôi một chục. Tôi ứa nước mắt mà phải cầm. Đây, tôi xin trả bà năm đồng.
Hợi không nhận:
– Thôi thôi, bà cứ giữ lấy, sau này bà trả tôi. Bà bảo một tháng nữa, bà mới đi làm được cơ mà? Một chục bạc tiêu được là mấy, thứ nhất khi người ta lại có con mọn.
Quế ràn rụa nước mắt:
– Một người phúc đức như bà…em nói chắc bà cũng chẳng cười nào. Chúng em vì một lầm hai lỡ, nên mới đến nỗi này, buộc lòng làm cái nghề không thể không …quen biết với đàn ông. Cái người sáng ngày vào là người em quen biết trước kia, y đã phụ em nhiều lần. Ấy thế mà vì cùng túng quá, thứ nhất là vì có cháu, em phải viết thư xin tiền y. Sáng ngày y vào, em xem cái bộ mặt vênh váo của y….
Hợi vội vàng nói dối:
– Lúc ấy, tôi ngủ chẳng thấy biết gì cả.
– Em thấy tức trào máu họng mà phải cười, thẹn chết mà phải cầm, bởi nếu không thì cháu đói. Cái cảnh đàn bà thật là lắm cơ khổ.
– Thôi bà đừng nghĩ ngợi mà hại cho sức khỏe. Cứ chịu khó nuôi cháu, rồi sau này nhờ cháu.
Nàng nói những lời khuyên Quế mà tưởng chừng như mình khuyên mình. Sau khi Quế đi rồi, nàng tưởng tượng đến một ngày kia gặp một tai nạn gì mà nàng phải cầu cứu Hiệu….
Nàng bỗng thấy trời đất tối sầm. Thà rằng chết! Miệng lẩm bẩm thế, nhưng khi nhìn đến thằng Ngọc đang khua hai bàn chân nhỏ tí, nàng thấy rằng nàng không thể chết được.
Lúc này, nàng mới cảm thông đến tất cả những cảnh huống đau xót của kiếp người. Nàng đưa tay sẽ nắm bàn chân đỏ hỏn của thằng Ngọc:
– Con tôi đạp mạnh thế mà không sợ sái chân à?
Rồi nàng cúi xuống hôn lia, hôn lịa cái bàn chân ấy. Những cái hôn ấy làm cho lòng nàng vời vợi đau đớn. Nàng đặt bàn chân vào má, rồi nhắm mắt:
– Con tôi …! Con tôi ….!
Hai chữ ấy bao hàm bao nhiêu ý nghĩa và làm dội vào tâm hồn nàng bao nhiêu âm hưởng.
Đứa con! Thì chính vì tiếng gọi luyến ái của nó mà khi đời nàng đến một ngã ba, đến con đường rẽ, nàng đã biết chọn lấy con đường gay go của Nghĩa Vụ. Chính những cái cựa mình của nó đã phá tan những tư tưởng ích kỷ đê hèn, khiến nàng có đủ can đảm bước trên con đường Hi Sinh.
Nàng đau đớn vì nó, nhưng nàng cũng đã tránh được tội ác, nàng tìm ra sự đẹp đẽ của cuộc đời nhờ nó.
★Quế đi buổi sáng thì buổi chiều có một bà Phán, cũng trạc tuổi nàng đến đẻ. Cảnh bà này hình dung lại cái thiên đường mà nàng hằng phác trong mộng tưởng, trong thời kỳ xuân trẻ. Nay thì nàng không còn bao giờ dám tơ tưởng đến nữa.
Người chồng cứ giờ đi làm về là đến với vợ, và luôn luôn băn khoăn lo vợ khi đẻ bị đau đớn. Mỗi khi bà Phán đau bụng nhăn mặt là y như ông Phán nhăn theo. Mà coi ra hình như ông Phán lại đau hơn bà Phán
Lúc người ta đưa bà Phán ra bàn đẻ thì ông Phán như người bị bỏ vào vạc dầu. Ông đứng ngồi không yên. Luôn luôn, ông chạy lại cửa buồng thuốc nghe ngóng và luôn luôn ông hỏi những người ở trong ấy đi ra:
– Nhà tôi có đau lắm không? Nhà tôi sắp đẻ chưa?
Rồi đến khi nghe tiếng trẻ khóc oe oe, ông mừng như tên tù chết chém được ân xá. Rồi khi người ta khiêng bà Phán ra, ông hôn như mưa lên khắp cơ thể và luôn luôn ông dỗ dành:
– Con gái cũng được không sao. Con nào chẳng là con. Con gái đầu lòng càng tốt. Lần sau hãy đẻ con giai.
Thấy bà Phán nũng nịu:
– Thôi em chả đẻ nữa, đau lắm!
Ông Phán lại vội vàng nói theo:
– Ừ thì thôi, không đẻ nữa.
Ông mua đủ các thứ thuốc, ai nói thứ gì hay là ông cũng mua, mua để đầy ngăn kéo. U già và thằng xe thật là khổ với ông. Con ông mới đẻ hai hôm, ông đã mua cho nó một quả bóng bằng nhựa xanh đỏ và một con “búp bê” to hơn nó.
Thấy Khả là học trò trường Thuốc, ông nhờ Khả trông coi dùm, và luôn luôn ông hỏi Khả về sức khỏe của vợ ông. Khả là một người thuần tính nên thấy ông rối rít tít mù như thế chỉ tủm tỉm cười.
Buổi chiều, lúc Khả đang tiêm thuốc cho Hợi, ông sồng sộc từ ngoài vào, trách ngay Khả:
– Sao ông không tiêm nước bể cho nhà tôi? Tôi nghe nói hôm nọ ông tiêm nước bể cho bà này những một bầu lớn, tốt lắm cơ mà. Hay ông sợ chúng tôi nghèo, không mua được những thứ thuốc đắt tiền. Tôi không giầu, nhưng về thuốc thang cho vợ con, bao nhiêu tôi cũng không tiếc.
Khả vội vàng cản cái suối nhiệt thành của ông:
– Bà nhà khỏe, có băng huyết đâu mà cần nước bể.
Ông sung sướng lộ ra mặt:
– À thế ra nhà tôi khỏe hơn bà này?
Ông chạy phăng sang bên giường vợ:
– Đấy, mình đừng lo gì. Ông Khả bảo mình đẻ khỏe lắm.
★Cái cảnh tượng rối rít tít mù của ông Phán làm cho Hợi vừa bực mình, vừa ngao ngán. Nếu nàng không lầm lỡ, có phải nàng cũng được yêu thương, nâng giấc như thế không?
Nhưng …ý nghĩ ấy vừa đến thì nàng đã cảm thấy như có lỗi đối với thằng Ngọc. Tuy nó không biết nói, nhưng nàng cảm thấy như cái hồn thơ ngây của nó đang trách nàng chỉ nghĩ đến mình mà không nghĩ đến nó. Nó không đủ cho nàng rồi hay sao?
Nàng nhìn con, hối hận. Rồi nàng quay đi để giấu một giọt nước mắt.
Chử ở ngoài vào. Nhìn trước, nhìn sau, không thấy ai liền dúi cho nàng tờ giấy khai sinh của Ngọc rồi khẽ bảo nàng:
– Tôi gọi bạn quen đi làm chứng và khai với tôi, bí mật lắm, chẳng ai biết đâu, cô đừng ngại gì cả.
Giở tờ giấy khai sinh đọc đến mấy dòng chữ: enfants né hors du mariage, Hợi xây xẩm mặt mày không đọc được nữa.
Chử biết nàng buồn:
– Nó chỉ còn có cô, cô đừng nên nghĩ vẩn vơ mà nhỡ có điều gì thì khổ đấy. Cô phải can đảm chứ.
Nàng ném một cái nhìn cảm ơn cho Chử, rồi lại cầm tờ khai sinh đọc một lượt từ đầu đến cuối.
Đọc xong, nàng để xuống dưới gối, rồi quay sang hôn con. Vừa hôn, nàng vừa thầm nói với nó những câu mà chẳng một ai nghe tiếng, nhưng nó làm cho nàng đỡ đau đớn biết bao.
Chử chờ cho cái phút lòng khắc khoải của nàng trôi đi rồi mới kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh:
– Ông chủ hãng một người bạn của tôi về Tây, chỉ vài tháng nữa là ông chủ mới sang. Chủ mới sang thế nào cũng thay người, hoặc mượn thêm thư ký mới. Tôi đã dặn bạn tôi liệu xếp một chỗ làm cho cô. Bạn tôi là người có thế lực ở đấy, cô có thể tin rằng sau khi cô cứng cáp, sẽ có việc làm lương hậu.
– Được thế thì không bao giờ tôi còn buồn nữa.
Sáng hôm sau, có người đưa vào cho Hợi một bức thư. Hợi sửng sốt không biết là của ai vì nàng chẳng quen ai có thể gửi thư cho nàng cả. Nàng lo là thư của người nhà, nhưng người nhà làm sao biết được địa chỉ của nàng và thứ nhất là chỗ nàng đẻ.
Nàng run tay mở thư, thấy năm đồng bạc, biết là của Quế, nàng mới hoàn hồn.
Thưa bà,
Đây em xin gửi trả bà năm đồng bạc, và em nói để bà mừng cho em và cho cháu, em đã gặp một người bạn cũ, người ấy thấy tình cảnh của em, đã động lòng thương cưu mang cho em và hứa sẽ đùm bọc cho cháu. Giá hôm nay, em không mệt thì cũng lại bà đấy. Bạn em sắp thuê cho em ở ngõ hàng Bún, một cái nhà rộng, chứ không ở đây nữa. Em không dám mời bà lại chơi, nhưng em xin phép bà sau đây cho em đưa bạn em lại thăm bà. Em cũng nói hết sự tử tế của bà đối với em, bạn em kính phục bà lắm.
Chúc bà và cháu mạnh khỏe.
QUẾ
Hợi đọc bức thư thấy vui vui trong bụng. Quế tuy là gái giang hồ, nhưng cái tình tình chất phác của Quế, nàng thấy mến. Nàng đã thừa hiểu người bạn đây là một người nhân tình cũ. Nàng thấy mừng cho đứa con của Quế. Nàng tự hỏi:
– Nhưng không biết có được bền không?
Rồi nàng tự trả lời:
– Bền hay không bền, nhưng hãy đỡ khổ lúc này.
Nàng gọi u già lấy giấy để trả lời. Nàng đang viết được nửa chừng thì Khả đến:
– Bà viết gì đấy? Tôi đã bảo bà chỉ nên yên nghỉ thôi mà.
Nàng đưa bức thư của Quế cho Khả coi. Khả đọc xong bảo nàng:
– Nếu thế này thì may lắm. Vậy bà viết thêm vào dặn cô ấy rằng tôi bảo phải tĩnh dưỡng trong hai tháng hãy đi làm, chứ một tháng mà đi làm ngay thì thức đêm thức hôm có thể bị ốm được.
– Vâng, tôi sẽ viết. Thế tôi thì hai tháng cũng có thể đi làm được.
– Bà thì phải ba!
– Tại sao tôi lại phải ba? Công việc của tôi đi làm lại không phải thức khuya như cô ấy.
– Cái cảnh của bà cho quyền bà có thể nghỉ thêm một tháng nữa.
Thấy Hợi còn lưỡng lự, Khả nhìn nàng, chúm chím cười:
– Bà chỉ nên tin ở người thầy thuốc chữa cho bà, mà đừng nên hỏi nhiều.