← Quay lại trang sách

Phần III- 8 -

Từ khi Hợi về nhà, Khả ngày nào cũng đến tiêm. Khả biết lòng Hợi đã chết, và nàng không muốn có những sự dị nghị để nàng được yên tĩnh làm ăn nuôi con, nên mỗi lần đến tiêm thuốc xong là chàng đi ngay, trừ khi nào có vợ chồng Chử ở đây thì chẳng kể.

Hợi đối với Khả tuy rất lễ phép và lịch sự, nhưng chỉ lễ phép và lịch sự thôi.

Sau khi thấy trong người đã khỏe, nàng mua một chiếc bút máy đáng mười đồng, rồi nhờ Chử đưa cho Khả, kèm một bức thư cám ơn. Khả đọc xong đột nhiên bảo Chử:

– Nhưng tôi cảm thấy tôi yêu, biết làm thế nào hở anh?

Chử nhún vai:

– Anh yêu thế nào chứ?

– Tôi yêu một cách chân thành, yêu để lấy nhau chứ, còn yêu thế nào nữa.

Chử xua tay:

– Vô ích. Thôi quên đi để cho cô ta được yên tĩnh nuôi con.

– Nhưng tôi không quên được. Cô ta có nhiều đức tính quá.

– Anh không tự xét gia đình anh là thế nào ư? Mà cô ta thì lại có con. Cái tình yêu của anh, tôi đã hiểu, sẽ đưa đến những rắc rối và đau khổ. Nếu anh có phải là một người khá như tôi tưởng, thì từ giờ anh đừng đến nữa. Cô ta viết thư như thế này là không muốn cho anh đến nữa đâu. Chúng ta ai cũng có những bổn phận. Để yên cho cô ấy với cái bổn phận làm mẹ. Gieo phiền lụy cho nhau làm gì!

– Nhưng anh cũng phải cho phép tôi sang thăm một lần nữa, và dặn một vài điều về thuốc thang chứ.

– Thế để tôi cùng sang với anh. Cô ta là một người đàn bà khá. Ta cũng nên quý trọng mới là phải.

Khả phát tức với bạn:

– Thì bao giờ tôi không quý trọng.

– À, đã thế thì nên theo cái ý muốn của cô ta. Và đừng tơ tưởng đến những chuyện mà tôi biết trước rằng sau này chẳng đem đến một cái gì đẹp đẽ. Tôi biết chắc rằng cô ta không bao giờ hi sinh con đâu. Chúng ta sở dĩ có thể quý trọng cô ta là ở chỗ ấy. Chúng ta phải cần tìm hết cách để giúp người ta đi trong con đường thẳng, nhất là người ấy lại là một người đàn bà có can đảm.

Khả ngẫm nghĩ một lát:

– Thì tôi xin nghe anh. Sang lần này thôi, rồi tôi không sang nữa, chỉ khi nào cô ấy cần cho gọi đến tôi….

– Thế thì anh biết điều lắm.

Đi gần đến cửa nhà Hợi, Khả bỗng bảo với Chử:

– Tôi muốn anh lên phố với tôi một tí đã.

Chử nhìn cái bút máy giắt ở túi áo Khả:

– Anh muốn mua một cái quà cho con cô ta đáng số tiền cái bút máy cô ta biếu anh chứ gì?

Khả gật đầu.

– Nếu thế, anh nghĩ sai. Anh làm thế thì không bao giờ cô ta yên lòng cả. Mà cô ta thì muốn được yên lòng. Ta quý trọng nhau phải biết hiểu nhau ở những cái thâm ý ấy. Khi nào người mà ta đã không thể là một người tình nhân thì hãy cố làm một người bạn, một người bạn hiểu biết.

– Ừ, anh đã nói thế thì thôi.

Hai người vào vừa lúc Hợi đang cho con bú.

– Bà cho tôi nhiều quá.

Hợi giao con cho u già, rồi đi lại phía bàn:

– Gọi là chút đỉnh. Nếu chúng tôi giầu…

Khả mặt buồn thiu:

– Sao bà xử với tôi khách tính như thế? Chúng ta là chỗ…

Hợi rót nước rồi ngửng đầu lên:

– Có dám bảo là công xá gì đâu. Bởi nếu tính công thì biết bao nhiêu cho phụ cái…lòng ngài. Gọi biếu ngài để làm một chút kỷ niệm.

Khả đang buồn, bỗng tươi lên:

– Nếu thế thì tôi xin nhận.

Rồi Khả vẫy u già bế thằng Ngọc lại gần:

– Bà cứ theo lời tôi dặn cho cháu bú đúng giờ thì cháu nó vừa ngoan, vừa mạnh khỏe. Cháu trông kháu lắm rồi.

– Tôi chỉ ngại sau này tôi đi làm, không thể như thế được.

– Hãy chờ một tháng nữa cho thật mạnh, lúc này là lúc cần tĩnh dưỡng. Đời người rồi đây thiếu gì lúc để làm, chỉ lo không đủ sức. Đến khi bà đi làm thì bà thay những bữa của cháu bằng sữa bò trong khi bà ở sở. Đấy, hôm nọ tôi đã viết rõ vào tờ giấy dặn số mực sữa bò để pha, bà cứ theo thế mà làm. Có một điều cho bú sữa bò thì cần phải sạch lắm, pha sữa cho trẻ mà để chai và cái đầu vú bẩn thì bệnh nay.

Khả đỡ thằng Ngọc ở tay u già, rồi hôn vào má nói:

– Sau này cậu nhớn, cậu có nhớ đến tôi không?

Hợi không nói gì thì Chử đã cười tít:

– Thì anh hãy lấy vợ đi, cố đẻ con gái rồi gả cho nó thì nó sẽ nhớ đến anh mãi mãi.

Khả lờ đi không để ý đến những câu khôi hài của Chử:

– Bà muốn cho cháu mạnh, những buổi chiều, bà nên cho bế cháu đi chơi. Chí ra cũng cần cả cho sức khỏe của bà. Không có gì hại cho sức khỏe của con người bằng cứ ru rú suốt ngày ở trong nhà. Giá bà mua cho cháu một cái xe, rồi chiều chiều bà đẩy cháu đi chơi.

– Vâng, để đến khi tôi đi làm có tiền đã.

Khả ngẫm nghĩ một lát:

– Bà có cho phép tôi làm quà cho cháu một cái xe không?

Mặt Hợi đang thư thái bỗng cau lại. Khả hoảng sợ:

– Không, cái xe không bao nhiêu tiền đâu mà.

– Không dám phiền ngài như thế. Ngài đối với chúng tôi như thế này cái ơn đã không biết lấy gì mà trả rồi. Ông bà Chử cũng thế.

Khả sung sướng khi nghe Chử nói đỡ hộ mình:

– Cô đừng nên nói thế, nói thế thì kiểu cách quá, tôi không vui một chút nào. Chúng ta cứ nên ở thật với nhau. Biết đâu sau này chẳng có lúc vợ chồng tôi phải nhờ đến sự giúp đỡ của cô. Cái nợ đồng lần mà thôi.

– Nếu được thế thì em sung sướng biết mấy