← Quay lại trang sách

- 9 -

Hợi sắm sửa kỹ càng hơn mọi ngày. Nàng chải lại cái áo nhung, nàng chải lại chiếc măng-tô. Nàng nhìn ra ngoài trời:

– Không khéo mưa mất u già ạ! Hễ mưa nhớ cất tã, rồi đốt than sấy cho em nghe không u? Tôi đi có lẽ gần tối mới về. Lúc xuống thổi cơm, coi chừng em ngã nghe không?

Nàng cúi xuống nôi hôn con, vừa hôn, vừa nói nựng:

– Ngọc ở nhà, mợ đi xin việc làm để lấy gạo về cho Ngọc, nghe không?

Đã ra đến cầu thang, nàng còn quay lại dặn u già:

– Nếu năm giờ tôi chưa về thì pha sữa cho em bú. Tôi dặn pha thế nào, phải nhớ như thế, nghe không?

– Con hiểu rồi, mợ cứ dặn mãi.

Nàng ra sở, phải ngồi chờ đến hơn một tiếng đồng hồ. Lúc ấy, những người làm công đều xì xào bàn tán, và có kẻ ra tận nơi nhìn mặt nàng. Nàng thấy khó chịu. Nàng cúi gằm mặt xuống không dám nhìn ai. Nhưng cúi được một lát, nàng tự nhủ:«Mình rồi phải đi làm suốt đời, thẹn mãi được à?», nàng liền bạo dạn ngửng đầu lên nhìn lại mọi người.

Nhưng đó chỉ là một bạo dạn miễn cưỡng. Đến khi người tùy phái ra nói cho nàng biết rằng chủ gọi thì nàng lảo đảo, trống ngực đánh thình thịch. Xưa nay, nàng chưa hề nói chuyện với một người Tây bao giờ. Nàng tưởng chừng bước đi không muốn nổi.

Rồi đến khi nghe tiếng chủ hỏi nàng, nàng cuống quít, không biết trả lời làm sao. Và chính ra, nàng cũng không biết chủ đã hỏi gì.

Chủ thấy bộ điệu của nàng liền cười vang:

– Cô không biết tiếng Tây à? Thế cô đến đây làm gì? Sao trong đơn cô nói cô biết tiếng Tây và đánh được cả máy chữ?

Tiếng cười ấy làm cho nàng trấn tỉnh:

– Có, tôi có biết.

– Sao lúc nãy tôi hỏi, cô lặng im?

– Tại tôi rối loạn.

Ông chủ chỉ một chiếc ghế:

– Tại làm sao cô rồi loạn?

– Tôi cũng không hiểu tại làm sao.

Ông chủ vuốt bộ râu bạc phơ:

– Đừng có sợ hãi gì. Nào bây giờ cô thử đánh máy chữ cho tôi xem.

Hợi tiếp lấy một bản thảo, chữ viết tháu rất khó xem. Nhưng may, Chử đã đề phòng đến chỗ ấy, Chử đã nhờ người bạn mình lấy mấy bản thảo của ông chủ đem về cho Hợi học xem lối chữ. Vì thế, Hợi không đến nôi rối loạn.

Một loáng, nàng đã đánh xong bức thư đưa lại. Ông chủ đọc từ đầu chí cuối thấy không lầm một chữ lấy làm bằng lòng.

– Được lắm. Cô đã học đến đâu rồi?

Hợi vội vàng nói dối:

– Tôi đã học đến năm thứ ba vì nhà nghèo phải thôi.

– Bây giờ cô định lấy bao nhiêu lương?

– Tùy lượng ông.

– Người trước làm ở đây, tháng ba mươi nhăm đồng. Tôi cũng trả cho cô số lương ấy.

– Ông cho thêm, với số lương ấy, tôi không thể làm được.

Ấy là Chử dặn nàng thế, chứ với ba mươi nhăm đồng, nàng đã bằng lòng lắm rồi. Vì nàng tính mọi khoản chi tiêu ở trong nhà, hai mươi nhăm đồng đã dư dật.

Ông chủ gõ chiếc bút chì xuống bàn:

– Thôi tôi trả cô bốn chục.

Hợi cố hết can đảm, vì Chử đã dặn nàng phải nèo lấy năm chục, hay ít nhất là bốn mươi nhăm đồng:

– Tôi xin ông năm chục.

Ông chủ nói:

– Cô tham quá.

– Không phải tôi tham. Tôi ở nhà đánh máy thuê cũng được một tháng hơn bốn chục.

– Thôi được, cô cứ đến làm, rồi tôi liệu. Mai cô đến.

Hợi ở trong sở bước ra, lòng vui rộn ràng. Người bạn của Chử đã chờ nàng ở hành lang:

– Thế nào cô?

– Thưa ông, được rồi.

– Đành rằng được, nhưng lương bao nhiêu chứ?

– Tôi đòi năm mươi đồng, nhưng ông ấy bảo cứ đi làm, rồi ông ấy liệu.

– Thế thì chắc rồi. Lão này đứng đắn, người nhớn lắm.

– Thôi tôi đến đây trăm sự nhờ ông. Thế nào rồi tôi cũng xin…

Sinh vội gạt đi:

– Ồ, cô hà tất…Chân việc này trước ông Chử nhường cho tôi. Tôi với ông Chử là anh em. Thôi để tôi gọi giây nói báo cho ông Chử để ông ấy biết.

– Vâng, xin ông giúp cho. Và sau này công việc…

– Công việc nhà buôn thì có gì. Cái việc cô lại nhàn, chỉ những hôm có kỳ tàu thì khí vất vả. Nhưng không sao, hôm ấy, tôi sẽ giúp cô.

Có công việc làm ăn chắc chắn, lúc ấy Hợi mới hởi lòng hởi dạ. Nàng chưa về nhà vội, nàng thủng thỉnh dò theo đường Paul Bert nhìn các hiệu bán hàng. Rồi nàng vào Gô Đa, cái hiệu mà khi xưa ở Thái Bình nàng thường được nghe chị em mỗi khi lên Hà-nội về đều ca tụng.

Lòng vui, nàng thấy cái gì cũng rực rỡ. Một vài thanh niên thấy nàng trẻ đẹp lượn theo, nhưng đến khi thấy nàng dừng lại trước những tủ hàng bầy quần áo trẻ con và hỏi mua một chiếc áo, các cậu lảng mất. Nàng nhìn theo tủm tỉm cười.

Năm giờ thì nàng về. Nàng ôm con, rúc đầu vào lòng con:

– Mợ có việc làm rồi, một tháng năm chục, Ngọc tha hồ mà ăn quà.

Rồi nàng ướm chiếc áo cho con:

– Chà vừa quá, con mợ mặt trông điển quá. Mai mợ đi làm, Ngọc ở nhà phải ngoan, nghe không?

Ngọc “bĩnh” một bãi để trả lời.

– Ồ, cái thằng chó, thế thì thôi. Cậu này xấu chơi lắm!

Nàng vừa rửa ráy cho con thì Chử vào:

– Mai cô đi làm phải không?

– Vâng. Thật là ơn ông quá. Lương được năm chục thì nhà em phong lưu lắm. Em không ngờ em lên Hà-nội mà có được ngay hôm nay.

– Còn những ngày vui vẻ nữa. Nhưng thế nào, cô định đi xe hay đi tầu?

– Đi xe thì tốn quá. Em định lấy “cát” tầu.

– Giá cô đi được xe đạp như tôi thì tiện quá.

Hợi giẫy nẩy:

– Em chịu thôi!

– Ồ, đàn bà bây giờ đi xe đạp khối. Đi tầu thì chờ lôi thôi lắm, lâu lắm. Mà ra đến Bờ Hồ vẫn phải đi bộ. Tôi tưởng như cô bây giờ, chỉ miễn làm sao cho tiện và nhanh, chứ cần gì.

– Em cũng hiểu thế. Nhưng đi xe đạp nó thế nào ấy!

– Chào bà, cháu Ngọc có mạnh không?

Khả cúi đầu, rồi rảo cẳng, cũng chẳng chờ Hợi trả lời.

Thật là ngẫu nhiên, thật là vô tình. Nhưng duy có Hợi mới biết là hữu ý, bởi vì đã gần một tháng nay, từ ngày Hợi đi làm, cứ ở sở ra là y như gặp Khả quanh quẩn đâu ở phố Tràng Tiền và chào mình như thế. Câu chào cũng có thay đổi nhưng cũng chỉ thay đổi một tí thôi.

Khả chỉ chào hất hàm, rồi đi. Những cuộc nói chuyện dài, chàng dành cho những lúc gặp gỡ ở trên tầu điện. Mà những cuộc gặp gỡ ấy thì thường luôn, một tuần lễ ít ra là vài lần. Cứ Hợi ngồi yên ở trên tầu được một lát là không biết Khả ở đâu ra rồi cùng về một chuyến tầu. Rồi khi đến Khâm Thiên là Khả xuống. Cũng chỉ những câu chuyện hỏi về Ngọc, nhưng Hợi có cái cảm tưởng rằng mình bị nhìn bằng như cái nhìn nóng bỏng.

Khả không bao giờ vượt qua ngoài lễ phép, cho nên Hợi cũng được yên tâm. Bởi được yên tâm, nên nàng có đủ thì giờ để nhận thấy rằng sự tỏ tình ấy có một cái gì sâu xa và kính cẩn. Và nàng dần dần cũng thấy âm ấm ở trong lòng.

Tuy rằng người ta là một người đàn bà đã bị đàn ông lừa dối một lần, tuy rằng người ta đã là một người mẹ nhất định gạt ra khỏi cuộc đời mình tất cả những cuộc tình duyên để ở vậy nuôi con, nhưng người ta vẫn là người đàn bà, lại là người đàn bà mới có mười chín tuổi xuân. Sự đau đớn là một thứ gì có thể quên và nó vẫn không dập tắt hẳn ái tình ở trong lòng những cô thiếu nữ.

Chỉ gặp nhau ở ngoài đường như thế, chứ không bao giờ Khả đến nhà Hợi cả. Trong những cuộc gặp gỡ có vẻ ngẫu nhiên ấy, nhiều lần Hợi hỏi một vài điều về những sự se mình của thằng Ngọc. Khả thì mong có dịp để được đến, nhưng mỗi lần Khả ngỏ ý muốn lại xem thì Hợi lại vội gạt:

– Cháu ươn qua loa thôi, không dám phiền ngài.

Biết rằng Hợi như con chim bị tên, còn nhiều sợ sệt, Khả đinh ninh chờ ở thời gian.

Chủ nhật nào, Khả cũng xuống chơi nhà Chử, nhưng chàng không sang nhà Hợi, chàng chờ Hợi bế con sang chơi nhà Chử. Nhưng Hợi biết ý thế, nên chủ nhật nàng không sang. Tuy không sang, mà lòng nàng lúc nào cũng để ý đến sự Khả đang nóng lòng sốt ruột chờ được thấy mặt mình.

Tết đã đến, Hợi cũng nhờ vợ Chử gói bánh chưng, giã giò, làm chả, chẳng thiếu một thứ gì. Trong gia đình nàng, thật là đủ, đủ mọi vẻ Tết của các gia đình khác, nhưng chỉ thiếu cái bàn thờ.

Tuy nàng không rộn rịp về Tết, nhưng lòng nàng rộn rịp về nhiều thứ khác. Nàng nhớ đến cha mẹ, anh em, lúc này đang nhớ mình, thương mình, nhưng cũng nguyền rủa mình.

Sở cho nghỉ bốn ngày, và thưởng cho mỗi người một tháng lương. Hợi mới làm, chỉ được có nửa tháng. Sáng hôm ba mươi, nàng đang ôm con ngồi nghĩ miên man, và nhìn cho u già bầy biện nhà cửa thì Khả bước vào, theo sau một thằng xe vác một cái xe trẻ con cực đẹp mà mỗi khi vào xem Gô Đa, nàng vẫn ao ước cho con. Hợi chưa kịp đứng dậy thì Khả đã nói:

– Đây gọi là cái quà Tết đem cho chú bé.

Rồi sợ Hợi từ chối, chàng lại nói luôn:

– Chắc là bà cho phép tôi.

Hợi không còn biết làm sao được, phải bằng lòng. Vả nàng cũng không dám từ chối vì sợ mất lòng Khả là người xưa nay chỉ đối với mẹ con nàng những tử tế.

Hợi bế ngồi con lên:

– Con cám ơn ông đi.

Khả lại nắm hai chân nó:

– Chà, mới có hơn một tháng chưa gặp mà chú Ngọc trông đã ra phết người ớn.

Rồi xoa mãi một nốt muỗi đốt ở tay Ngọc:

– Trời ơi, sao lại để cho muỗi đốt thế này? Bà nhớ mỗi khi muỗi đốt, nên lấy tí cồn hay thứ nhất một tí eau de cologne xoa xoa cho cháu.

– Thưa có, tôi cũng đã làm thế đấy ạ.

Khả đỡ Ngọc ở tay Hợi, rồi nhìn quanh nhà:

– À, chú Ngọc cũng ăn Tết. Mợ chú Ngọc sắm cho chú đủ cả.

Hợi lại nhìn ngắm cái xe:

– Ông cho cháu nhiều quá.

– Có bao nhiêu. À, chú Ngọc nằm thử xem nào. Từ giờ, chiều chiều chú Ngọc nằm xe đi chơi nhé.

Khả đặt Ngọc nằm gọn trong xe, rồi đẩy thử từ bàn lại giường. Ngọc thích chí cười.

Khả nhìn Hợi:

– Đấy nó cũng biết đấy. À thế nào, Tết này bà có đi chơi đâu không, bà được nghỉ đến mồng bốn cơ mà.

– Không, tôi ở nhà với cháu, chứ còn biết đi đâu.

– Bà cũng phải cho chú Ngọc xuất hành một tí chứ.

Hợi mở gói chè tầu vừa mới mua cho vào ấm, Khả nhìn thấy cười:

– Đây có khách nào mà bà cũng mua chè tầu. Ấy thế là tôi may mắn được hưởng đầu tiên.

Không hiểu sao, chàng nói xong bỗng thấy ngượng và chàng cảm thấy luôn rằng Hợi cũng ngượng như mình. Câu chuyện đương giòn dã bỗng trở nên lúng túng. Ấy thế rồi cái chủ tâm của Khả trước khi chưa bước vào đây là tìm hết cách để ngồi thật lâu bỗng tiêu tan. Uống xong lượt nước, Khả đứng dậy cáo từ.

Hợi tiễn xuống tận cầu thang, Khả quay lại:

– Mai tôi lại xông nhà cho bà nhé? Tôi xông là may mắn lắm.

Tuy Hợi đã nhờ Chử, nhưng nàng không dám chối từ vì sợ mất lòng Khả, nàng phải nói xuôi:

– Nếu ông không bận, đến xông nhà cho thì còn gì bằng.