← Quay lại trang sách

CHƯƠNG IV

Mưa tầm tã trở lại như những ngày đầu tháng. Mưa làm bầu trời thấp hẳn xuống và ngày lúc nào cũng nhập nhòa như hoàng hôn. Tiếng mưa rơi ào ào xuống mái, xuống khu vườn tả tơi ngoài cửa sổ không dứt, đã trở thành quen tai với mọi người. Âm thanh lê thê bất tận tưởng như không bao giờ dứt nổi. Mùa đông ở miền này năm nào cũng như năm nào. Mưa kéo dài cả tuần lễ. Người ta đợi mùa đông như đợi một người khách lịch sự. Nó đến đúng hẹn, không sai chạy và bao giờ cũng mang theo quà tặng cố định cho dân chúng, những tặng phẩm mà đôi khi họ nhận một cách bất đắc dĩ.

Quà mùa đông: Những cơn mưa thê thiết, kéo dài từ ngày này sang ngày khác. Những trận lụt liên tiếp hiện đến dễ dàng trong nháy mắt. Những bão tố từng cơn khốc liệt làm rạt cả cỏ cây. Có lẽ chẳng ai thích nhận những tặng phẩm ấy của mùa đông cả. Nhưng tất cả những thứ đó đã trở thành mối liên hệ chặt chẽ với họ rồi. Người ta vẫn đợi nó đến, và lặng lẽ như những người bạn ít nói, chuẩn bị mọi thứ để hàn gắn những hư hỏng khi nó chào từ giã.

Đứa trẻ nhận ra tiếng mưa, cố gắng mở mắt nhưng hai mí mắt nặng trĩu kéo dính lại. Hắn không thể nào nhìn được gian phòng, dù cho hắn đã cố hết sức, vì hắn biết lúc này đang có những người vây quanh mình. Những người mà khi nghĩ đến, nước mắt hắn chỉ chực trào ra.

Ông già ngồi dưới chân đứa trẻ. Đôi mắt ông tưởng chừng như đục thêm, cùng vầng trán có nhiều vết nhăn chồng chất. Đứa trẻ bị lên cơn sốt trong hai ngày nay làm ông lo âu, cảm thấy như một tai nạn vừa xảy đến với cuộc đời mình. Ông thức suốt đêm canh chừng hắn, có lúc không cầm được nước mắt. Nghĩ tới những chuyện chẳng lành có thể sẽ xảy ra làm ông sợ hãi. Ông run rẩy đặt bàn tay lên chân, lên trán đứa trẻ, nhưng hơi nóng đã làm ông sửng sốt buông ra. Ông quay mặt về phía phòng, nơi người đàn bà vừa bước vào định ngủ đôi chút, hỏi: nước.

– Cho nó uống thuốc lại được chưa chị?

– Dạ, có lẽ cũng được rồi. Thầy để con lấy

Giọng người đàn bà đục ngầu. Lúc chị mang ly nước ra với chiếc muỗng nhỏ, chợt chị lắng tai nghe. Trong tiếng mưa gió xạc xào ngoài kia, hình như có xen lẫn một âm thanh lạ tai. Mặt chị bỗng dưng tái xám. Chị run rẩy đặt ly nước xuống chỗ cạnh ông già ngồi, rồi ngẩng mặt nhìn ra phía cửa. Một giây ngắn, chị quay lại nhìn cha, và cảm thấy chết lặng khi nhận ra cha mình cũng đang sững sờ theo dõi tiếng động. Cả hai người chưa phân biệt được điều gì, trong khi đứa trẻ đột ngột mở mắt. Đôi mắt lớn đỏ ngầu, nhìn ông nội:

– Tiếng chân người đấy – Có lẽ hắn vừa vượt qua những đồi cát ngập nước để đến đây. Nước và gió trên những ngọn đồi ấy phải biết. Hãy mở cửa cho người ta vào, lạnh chết.

Hình ảnh trong buổi trưa hôm ấy chơt xuất hiện trong trí đứa trẻ. Và lúc này với trái tim nóng như một phiến lửa, hắn không còn nhận ra tiếng nói lớn gần như thét của mình.

Ông già càng run rẩy thêm. Ly nước sóng sánh trên tay muốn đổ ra ngoài, trong khi người đàn bà chết lặng. Chị đưa mắt từ từ nhìn quanh phòng và có cảm tưởng như ở ngõ ngách nào cũng có thể hiện ra những ghê khiếp bất ngờ. Ông già nói tiếng được, tiếng mất:

– Thằng nhỏ bị sảng. Nó nóng quá. Cầu trời chóng sáng để mang nó đi...

Người đàn bà nước mắt chạy vòng quanh, sợ hãi ôm chặt lấy hai chân đứa trẻ, gọi từng tiếng đau dớn:

– Vũ... Vũ... Con hãy tỉnh dậy đi. Con tỉnh lại đi. Mẹ sẽ không bao giờ la rầy con nữa cả. Mẹ sẽ không bao giờ làm phiền con nữa...

Người đàn bà cắn chặt môi lại, cố nén tiếng khóc khỏi bật ra. Chị rút tay về, ôm mặt ngồi xuống nền nhà.

Đứa trẻ cảm thấy hơi thở khó chịu, hình như trong đó có vị cay cay của nước mắt. Có lúc hắn nghe thật rõ tiếng mưa ào ào đều đặn trên mái nhà, tiếng gió rít từng cơn ngoài vườn, để có thể tưởng tượng ra cảnh vật đang như thế nào bằng kinh nghiệm của hắn. Rồi từ ý thức sáng suốt đó, hắn nghe và tưởng như thấy rõ trước mắt tiếng động và hình ảnh chung quanh. Đứa trẻ liếm môi. Hắn nghe đầu choáng váng, và chút sáng suốt vừa đến hình như bị một đợt sóng cuốn phăng đi. Hắn trở lại trạng thái cũ, thấy mình đang rượt đuổi người đàn ông trên những đồi cát lấp lánh nắng. Mồ hôi vãi ra mệt ngất, tưởng chừng như tắt thở được, nhưng hắn vẫn còn ghi nhận được khuôn mặt đầy vẻ xa lạ của mẹ cùng với nỗi thù hận không đâu. Hắn khóc ngất. Đứa trẻ không được yên ổn. Hắn bị lôi cuốn miên man vào những cơn mê sảng ngây ngất. Tâm hồn hắn lang thang từ nơi này đến nơi khác, từ phẫn nộ này đến phẫn nộ khác. Trí óc đứa trẻ cứ như thế, mệt mỏi mãi. Những hình tượng hiện ra như trong một cuốn phim được chiếu đi chiếu lại. Trong cơn mê thiếp ấy thỉnh thoảng đứa trẻ cũng nghe vọng lên tiếng mưa thê thiết, tiếng gió hú não nùng ngoài khu vườn u tối. Ấy là lúc tâm trí hắn đã tỉnh ra. Hắn nghe tiếng ông nội, tiếng mở nắp chai thuốc từ bàn tay mẹ, tiếng chiếc muỗng chạm vào ly thủy tinh, và hắn chuẩn bị ngóc đầu lên để uống thuốc. Nhưng hắn cũng thừa biết hắn không thể cử động được. Bỗng hắn nghe một cái gì khác lạ trong âm thanh mưa gió quen thuộc từ mấy ngày nay. Hắn nghĩ ngợi và nhận ra đó là bước chân người đi. Rõ ràng là bước chân người đang tiến tới. Hắn suýt rơi vào cơn mê sảng khác khi liên tưởng đến những bước chân người đàn ông bị hắn đuổi bắt trên những đồi cát trong buổi trưa ngày nào. Nhưng hắn đã cố gắng cưỡng lại được. Hắn nhận ra tiếng bước chân đang đi vào sân rồi ngừng lại bỡi sự im lặng cắt ngang. Bỗng đứa trẻ cảm thấy sợ hãi vô cùng. Hắn nhớ hình như hắn đã thét lên, báo tin về những bước chân vừa xuất hiện. Hắn có cảm giác lạnh buốt ở môi, rồi nhận ra chiếc muỗng nhôm đang được đẩy vào miệng với những giọt thuốc đắng chảy xuống cổ. Thuốc cho hắn biết rõ hắn đang bệnh, bệnh nặng. Rồi cơn sốt tiếp đến ngay lúc đó. Lại những đồi cát và bước chân người. Tiếng chân người dừng lại trước cửa, rồi tiếng gõ nhỏ gọn vang lên và tắt ngấm. Hắn nghe ông nội suỵt lên một tiếng nhỏ, ý muốn mọi người giữ im lặng, dù cho lúc đó không còn một tiếng động nào cả. Tiếng gõ cửa lại vang lên. Lần này cũng âm thanh đó, nhưng những tiếng gõ gần nhau hơn và nhiều hơn, mạnh hơn trước một chút. Đứa trẻ cảm thấy nhức buốt hai bên thái dương. Cơn nóng làm hơi thở hắn thắt lại một cách khổ sở. Hắn mơ hồ nghe tiếng mưa nhỏ dần rồi tắt hẳn. Bấy giờ cũng là lúc mà cơn sốt dìm hắn vào cơn mê sảng khốc liệt nhất. Ngón cái và ngón trỏ của hắn bám vào nhau dính cứng. Những ngón còn lại run lên thê thảm. Hắn úp mặt xuống gối và hai hàm răng bắt đầu nhai ngấu nghiến rìa vải ở mép gối.

Người đàn bà nằm vắt qua hai chân đứa trẻ. Chị ra sức dùng hai bàn tay mình đẩy xa hai ngón tay bấm vào nhau của đứa trẻ. Chị hy vọng làm thế sẽ chận đứng cơn động kinh của con. Trong sự bối rối gần như hốt hoảng đó của người đàn bà, ông già im lặng nhìn qua khe cửa lá sách. Cơn mưa chỉ ngưng được vài phút rồi lại trút nước không ngừng. Bên ngoài trời tối như một tấm màn đen. Ông cúi xuống nhìn vào đôi mắt thất thần của đứa cháu và lo lắng chờ đợi.

Đứa trẻ cảm thấy bồng bềnh như được một bàn tay vô hình nâng cao lên trong không khí. Hắn ngộp thở và chập chờn nhận ra cơn mưa nặng hạt bên ngoài. Đứa trẻ nghe như có tiếng ly vỡ, mơ hồ. Chiếc ly bị rơi từ một bàn tay run rẩy nào đó. Những bước chân già nua tiến về phía cửa. Rồi tiếng nói thì thào trao đổi. Tiếng then cửa va chạm. Tiếng chân kéo lê trên nền xi măng. Một làn gió lạnh buốt thổi vào làm đứa trẻ hốt hoảng thét lên:

– Ối...

Rồi tiếp theo:

– Ác...

Sau đó hắn thiếp đi, nhưng hắn vẫn nghe thấp thoáng, như trong một giấc mơ, nhiều tiếng chân người bước nhanh về phía mình. Cuộc đối thoại chập chờn theo cơn sốt. Đứa trẻ không nghe lọt hết.

– Khép nhanh cửa lại.

– Ông bảo sao, ông từ ngoài ấy vào...

Một giọng nói thật lạ tai. Hình như đứa trẻ chưa từng nghe bao giờ, làm hắn không hiểu gì cả.

– Thằng Vũ đấy. Thật buồn. Ông đến giữa lúc nó đang bệnh nặng. Nó bị mê sảng từ đầu đêm. Nhưng xin ông giấu anh ấy chuyện cháu bệnh. Thế nào rồi cháu cũng qua khỏi trong vài ngày tới... Ảnh của anh ấy đây à... Trời ơi, anh đây mà... Anh khác quá. Sao anh lạ thế này... Thầy xem thầy có nhận ra không này...

Người đàn bà khóc thút thít.

– Xem rồi đốt ngay đi. Bác và chị đều mạnh cả chứ? Chỉ tiếc cháu bé bị ốm nặng... Bác và chị cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa. Không lâu lắm đâu. Chính nghĩa sẽ phải thắng. Chị có biết không, anh đang làm lớn lắm đấy. Cách mạng không bao giờ quên ơn những người đã hy sinh quá nhiều cả. Anh đang làm chủ tịch liên tỉnh đấy...

Tiếng người lạ im bặt, khi ông già run rẩy cố gắng nói:

– Nhắn với hắn là tôi già rồi. Tôi không mơ ước gì nữa hết ngoài việc mong sao gia đình sớm đoàn tụ... Tôi khổ lắm. Ông thấy đấy, chúng tôi đều khổ lắm. Tôi không còn tha thiết gì nữa hết. Tôi chẳng muốn cách mạng cách miết gì ráo. Tôi muốn sống bình yên như mọi gia đình bình thường khác...

Ông già khóc. Ông không kìm được sự bi phẫn trong lòng mình, trong khi kẻ lạ mặt vẫn ôn tồn nói:

– Chắc chắn là sẽ đoàn tụ chứ. Tôi phải đi ngay. Xin bác hãy bình tĩnh và tin tưởng vào chính nghĩa... Cũng may nhờ trời mưa gió lớn như thế này nên chúng tôi mới có thể về gặp bác và chị một cách dễ dàng... Bác đừng khóc, chị đừng khóc chứ... Anh sẽ vui mừng biết bao nhiêu khi nghe tôi kể chuyện gia đình đêm nay...

Đứa trẻ mơ hồ nghe những âm thanh lạ rót vào tai mình. Trong một phút choàng tỉnh lại, hắn thắc mắc: chuyện gì thế, câu chuyện gì mà có nhiều nước mắt đến thế? Hay mình đã chết rồi chăng? Ông nội đang khóc đấy. Mẹ đang khóc đấy. Đứa trẻ lao đao hồi tưởng về những đám ma mà hắn thường gặp, những nấm mồ mà hắn đã đi qua, những cái chết thê thảm mà hắn nghe kể lại. Đứa trẻ muốn mình tỉnh thức hẳn trong vài giây để nhận ra mình, nhận ra sự thật chung quanh. Nhưng cơn sốt vẫn tiếp tục như những đợt sóng tàn khốc dồn dập dìm hắn xuống. Hắn cố gắng nhếch môi, cử động một chút ở đầu ngón tay, nhưng tất cả đều không vâng phục hắn nữa. Hắn tiếp tục lần nữa, mồ hôi toát ra, cổ họng khô rát cho đến khi hắn thét được một tiếng cũng là lúc hắn cảm thấy nỗi sợ hãi ùa ngập tới. Nhưng tiếp theo nỗi sợ hãi ấy là cảm giác sảng khoái, sung sướng vô bờ bến. Hắn nhận ra hắn còn sống. Và tất cả những gì hắn vừa trải qua chỉ là một giấc mơ. Trên khuôn mặt xanh xám ướt đẫm mồ hôi, một nụ cười hé ra rồi tắt ngay làm ông già và người đàn bà ngạc nhiên lo lắng. Họ tiến đến gần đứa trẻ, gọi tên hắn và yên tâm khi nhận ra hắn đã tỉnh lại.

Đứa trẻ nhận ra ông nội đã gầy sụt đi. Nhiều đêm thức trắng làm đôi mắt ông sâu hoắm, khuôn mặt hốc hác một cách tội nghiệp. Hắn cũng kịp nhận ra, qua khe cửa mờ nhạt, một ngày mới bắt đầu với những cơn mưa có phần nhẹ hạt hơn trong đêm qua.