← Quay lại trang sách

CHƯƠNG XI

Khi Vũ đón được chiếc xe, trời đã quá trưa nhưng hắn cũng không thể đoán được đây là chuyến xe đầu hay thứ mấy trong ngày, bởi trên quãng đường này, xe cộ thường rất trễ. Người ta phải chờ những toán lính mở đường, hoặc một vài thiết giáp đi trước. Vũ đứng đợi xe gần cả tiếng đồng hồ dưới mưa. Hắn núp người dưới bóng thân cây cao, không thể không nghĩ tới những lần đi thăm mẹ quay trở về một mình. Hắn cũng bơ vơ đợi xe như thế này. Hắn nhìn trước nhìn sau. Quốc lộ I chạy dài hun hút. Vũ có cảm tưởng con đường như một giòng sông, như một mạch máu mà hắn là tảng đá ngầm nằm yên một chỗ, có thể nghe được tiếng nước từ nguồn cao tới biển xa. Vũ cũng thế, hắn muốn nằm úp mặt xuống quốc lộ để thở hơi đất, để lắng nghe (tưởng như có thể nghe được) tiếng bước chân, tiếng xe đủ loại trên suốt con đường từ nam ra bắc.

Bây giờ bên cạnh quốc lộ này, từ đây ngược về phía bắc, những người thân yêu của hắn đang sống, đang hoạt động, có thể cũng như hắn đang di chuyển trên con đường hun hút này, ở một đoạn nào đó. Ông nội giờ này hằn còn ngồi nơi chiếc bàn cũ kỹ với nỗi hiu hắt kể từ phút Vũ bước chân ra đi. Xa hơn một trăm cây số, mẹ đang bận rộn với những đứa trẻ lam lũ, với người đàn ông chỉ biết uống rượu suốt ngày. Và ngược xa hơn nữa là người cha với một khoảng thời gian mịt mù trong ký ức hắn. Vũ cảm thấy khựng lại khi nghĩ đến cha. Hắn không thể nào tưởng tượng được ông ta đang làm gì vào giờ phút này. Ông còn sống với hào quang chiến thắng, còn hãnh diện về bao nhiêu hy sinh gian khổ của mình, mà không một chút tưởng đến cảnh buồn thảm của gia đình mình giờ đây. Với chừng ấy năm tháng xa cách, không lẽ cha Vũ không có lấy một dịp nhỏ để biết sự thật về gia đình mình.

Con đường dưới mưa mù mịt trông như trong một cảnh chiêm bao. Những mơ mộng của Vũ bị cắt ngang khi chuyến xe bất thần dừng lại. Vũ nghe phía trước tiếng xe đã tắt, nên biết xe còn ngừng ở đây nhiều phút. Hắn cúi người đẩy chiếc xắc tay vào sâu dưới gầm ghế, cùng lúc với những lời đối thoại của người tài xế và người lính gát cầu.

– Sao hôm nay chạy sớm thế? Lính chưa mở đường, cha nội. Bộ muốn lặp lại cảnh chiếc xe đò hôm trước sao?

– Đừng có xấu miệng xấu mồm. Hơn chín giờ rồi, còn sớm với khuya nỗi gì nữa. Dám mấy ông lính của bạn ngủ quên rồi đấy. Biết đến bao giờ họ mới dậy mà đợi với chờ.

– Thì cũng phải thử đợi một lát xem sao.

Người lính vừa nói vừa cười hề hề. Vũ bước xuống xe tiến lại phía trước. Hắn không ngờ đây là chuyến xe đầu tiên trong ngày. Trời đã trưa quá rồi mà. Vũ tì tay lên mũi xe, nhìn người tài xế thân mật chìa gói thuốc lá ra mời người lính.

– Hút một điếu chơi, bạn. Trời mưa như thế này mà gát cầu thì buồn quá hỉ. Gát cầu, nhìn cây cầu suốt ngày, chán chết.

Người lính mồi xong điếu thuốc, hít một hơi, rồi đưa cả bàn tay cầm điếu thuốc chỉ vào mặt người tài xế.

– Cha nội này nói sao, gát cầu gì lại nhìn cây cầu suốt ngày? Cha không trốn quân dịch đấy chứ, sao chẳng biết một chút gì về quân sự cả vậy? Gát cầu là phải nhìn nước, nhìn cả một khúc sông để canh chừng người nhái và cả những đám lục bình. Đã hiểu chưa cha nội? Tưởng gát cầu sướng lắm hả?

Vũ nghe người tài xế và người lính đôi co nhau một cách dí dỏm mà lòng cũng vui lây. Hắn nhìn sâu vào những ngọn núi trùng điệp bị mây xám giăng kín ở giữa, phía đỉnh còn phơi ra một phần xanh mờ nhạt trong mưa trắng. Thiên nhiên thật hùng vĩ, và có vẻ huyền bí nhất vào lúc này. Những bãi cát, tiếp những đồng lúa hai bên đường không có lấy một bóng người, càng làm cho cảnh vật hoang vu hơn bao giờ, ngay cả lòng Vũ cũng cảm thấy nao nao thế nào. Một cảm giác khác lạ pha lẫn sự buồn bã đang nhẹ nhàng xâm chiếm tâm hồn Vũ.

Người lính ở dưới đường bổng reo lên:

– Thôi khỏi cần lính mở đường nữa, có cả một đoàn công voa sắp vượt qua đấy.

Người tài xế nói:

– Mời bà con lên xe. Cũng may chớ nếu chờ lính đi mở đường thì biết đến khi nào mới lên tới phố.

Vũ theo hành khách bước lên xe. Đoàn công voa không dài lắm. Từng chiếc một, cách nhau khoảng ngắn đang lần lượt vượt qua chiếc xe đò. Hắn nhìn về phía trước, người tài xế đã ngồi trước tay lái và đang đề máy xe. Có lẽ vì phải ngừng lại khá lâu và bị nước mưa làm ẩm máy, nên sau hơn một phút chiếc xe mới nổ xình xịch vài tiếng rồi tắt ngấm. Vũ nhìn theo chiếc xe cuối cùng của đoàn công voa sắp vượt khuất sau khúc cong của đoạn đường. Người tài xế bắt đầu chửi thề, nhưng chỉ lát sau anh lại cười hề hề ngay khi tiếng máy xe đã nổ đều. Anh rú ga liên tiếp mấy cái rồi cho xe vọt.

Cùng với quãng đường mỗi lúc một thu ngắn, Vũ hết nghĩ đến quê nhà, lại tưởng tượng ra buổi gặp gỡ của hắn và bạn bè vào tối nay. Thế nào mà Thông chẳng mừng rỡ rú lên khi nhìn thấy hắn. Chúng nó sẽ làm một cuộc họp mặt tất niên rồi kéo nhau đến thăm các thầy, nhất là thầy Trần. Không biết trong thời gian hắn vắng mặt, thầy có phải gặp thêm những khó khăn nào khác không. Tuy không biểu lộ, nhưng lúc nào Vũ cũng cảm thấy yêu mến thầy Trần. Thầy có những ý tưởng khoáng đạt, rộng rãi và nhất là có những ước mơ thường có như của Vũ. Thầy thường say mê kể đến những chuyến tàu suốt, những chuyến tàu nối liền quê hương lại với nhau, những chuyến tàu chạy qua không biết bao nhiêu thành phố.

Những chuyến tàu... Vũ ngước mắt nhìn xuyên qua cửa sổ xe để ngắm những cột dây thép còn sót lại trên đường xe lửa. Những cột dây thép, những đoạn đường ray cao vút và lớp lớp cỏ hoang, đã dẫn Vũ đi thật xa. Hình ảnh những người thân lần lượt hiện ra, kéo tâm hồn Vũ lang thang khắp mặt đất...

Bổng Vũ giật nảy mình cùng với tiếng nổ khủng khiếp. Rồi tiếp theo nhiều tiếng nổ khác. Trong khoảng cách mấy giây ngắn ngủi giữa tiếng nổ thứ nhất và thứ hai, đủ để Vũ nhận biết đoàn công voa đang bị phục kích và chiếc xe đò chở Vũ đã chạy bám đuôi từ bao giờ mà Vũ không hay biết. Hành khách không ai bảo ai, nhảy xuống khỏi xe, trườn mình tìm chỗ núp. Vũ cũng phản ứng như vậy, Vũ cũng muốn nhảy xuống khỏi xe như vậy để tìm chỗ ẩn náu an toàn, nhưng hắn vẫn ngồi yên trên băng ghế. Vũ thấy cảnh vật hỗn loạn trước mắt, rồi mờ dần. Hắn muốn đưa một cánh tay sờ vào ngực mình, nhưng bàn tay không thể cất nổi. Vũ đã bị thương. Có thể hắn đã bị ngay ở những trái đạn đầu tiên... Hắn ý thức lờ mờ rằng mình bị thương và cố níu giữ ý tưởng đó, nhưng ý tưởng đó cũng mờ dần. Hơn cả bị thương Vũ đã...

Đôi môi Vũ run rẩy, cuối cùng chỉ thốt được hai tiếng: “cha ơi”,trong khi hình ảnh khu vườn của mùa mưa quê nhà, chiếc đầu lắc lư của ông nội, cùng với những kỷ niệm hẩm hiu thời thơ ấu của Vũ hiện ra để rồi trắng dần như mưa mù mùa đông...

LỮ QUỲNH