← Quay lại trang sách

9. GÓC NHÌN CỦA KẺ SÁT NHÂN

Vào tháng Chín năm 2009, một người bạn tốt của tôi từ thành phố Delano gọi điện nói rằng anh ta muốn tôi thực hiện một nhiệm vụ. Thế nên, tôi đến nhà anh ta để nói chuyện. Anh ta nói, “Mano Negra, chúng ta có một rắc rối nho nhỏ ở thị trấn Earlimart, là một thằng chỉ điểm. Tụi tao muốn nó chết.” Bởi vì gã đó là người địa phương, tôi yêu cầu mức giá 8.000 USD Mỹ khi mọi chuyện xong xuôi. Tôi hỏi người đó là ai và bạn tôi trả lời, “Joaquin Barragan.” Tôi biết hắn, nên tôi nói với bạn mình rằng tôi sẽ làm, nhưng vì nơi đó là vùng địa phương nên tôi cần thời gian. Tôi không thể đi vào thị trấn và ào ào phá cửa nhà hắn được. Mọi người ở thị trấn Earlimart biết tôi. Tôi nói, “Nhưng đừng lo, anh bạn, tôi làm được.” Sau đó, tôi hỏi bạn mình: “Tôi làm việc đó được chứ?” Anh ta đáp. “Được chứ, Mano Negra.”

Ngày nọ, tôi thấy một cô gái đến từ thị trấn Earlimart. Tôi từng “ăn nằm” với ả đó một lần. Ả tên Martina, còn được gọi là Martha. Ả là gái “ăn sương” tệ nhất thị trấn. Martha có rất nhiều cái tên xấu tệ; vài người gọi ả là Gái “ăn sương” Martha trên xa lộ, bởi ả đứng ở trạm dừng xe tải và “chào hàng” kiếm chác ít tiền. Tôi từng trả 100 USD Mỹ để “ăn nằm” với ả. Bây giờ, ả ta là một con nghiện ma túy đá và thuốc phiện, thỉnh thoảng ả đi chơi bời với Joaquin. Một hôm, tôi thấy Marth đi bộ dọc vỉa hè, ả mặc một chiếc quần jean mới tinh và chiếc áo thun màu đen với logo “Tôi vẫn ổn”. Ả ta trông khác “bén” nên tôi chạy xe đến kế bên và nói, “Martha, lên xe đi. Tao muốn nói chuyện với mày.” Ả lên xe và tôi hỏi ả ta muốn đi đâu. Martha nói, “Tôi muốn đến nhà Irene hít tí thuốc.” Tôi nói với ả ta rằng thuốc phiện không tốt với một người phụ nữ xinh đẹp như ả, và nói với Joaquin, “Nếu mày kêu Joaquin tới chỗ của tao, tao sẽ cho mày 500 USD Mỹ. Tụi tao có chuyện cần nói với hắn.” Con khốn đó nói sẽ không làm vậy vì Joaquin là bạn ả. Tôi giải thích với ả rằng Joaquin đã làm chuyện xấu xa với phụ nữ ở Mexico, nhưng ả vẫn khăng khăng không chịu làm. Tôi đuổi ả xuống xe và dọa nếu nói cho bất kỳ ai về chuyện này thì hãy coi chừng cái mạng của mình. Tôi nói, “Con khốn, biến khỏi xe của tao ngay!”

Tiếp theo, tôi phải lên kế hoạch bắt thằng đó, vì vậy, vào một buổi sáng thứ Sáu, tôi đến Porterville và đón một cô gái khác - Erica. Tôi dẫn cô ta đến một khu chợ trời ở thị trấn Earlimart, bởi vì Joaquin thích tới chợ trời vào mỗi tối thứ Sáu. Hôm đó, tôi vẫn chưa sẵn sàng phạm tội, nhưng khi chúng tôi đang đi loanh quanh khu chợ trời thì tôi phát hiện Joaquin từ đằng xa. Tôi nói với Erica, “Thằng đeo kính râm màu đen đó là Joaquin. Đi theo hắn thêm chút nữa thì em mới nhìn rõ hắn.” Chúng tôi theo Joaquin khoảng 10 phút và tôi nhắc Erica không được quên mặt hắn. Cô ta nói nếu gặp một tên đàn ông xấu xí, cô ta sẽ không bao giờ quên mặt gã.

Tôi bảo, “Erica, nghe cho thật kỹ lời anh sắp nói đây. Thằng đàn ông thô lỗ mà chúng ta đi theo vào khu chợ trời tên là Joaquin và hắn làm rất nhiều chuyện xấu ở Mexico. Joaquin là một con nghiện ma túy đá và thuốc phiện, hắn rất thích mấy thứ đó. Nếu em giúp anh bắt hắn, anh sẽ trả em 1.000 USD Mỹ. Anh sẽ cho em biết địa điểm mà em dẫn hắn tới khi em gặp hắn. Đến sông Deer Creek rồi anh chỉ em.”

Tôi chỉ cho Erica địa điểm mà tôi muốn thấy Joaquin, hướng dẫn cô ta cách nói chuyện để mua thuốc phiện với giá 20 USD Mỹ và mời hắn hút chung. Tôi trấn an cô ta, “Erica à, chỉ có thằng nào mù mới không chịu lên xe với em. Khi Joaquin lên xe, hãy gọi cho anh và nói ‘Nhầm số rồi.’ Khi đó, anh biết là em đã bắt được hắn.”

Tôi gạ cô ta đưa hắn tới sông Deer Creek, nhưng tôi vẫn không muốn làm theo kế hoạch vào hôm đó. Tôi hỏi Erica có thích kế hoạch này không, cô ta trả lời là rất thích và nếu tôi cần một chiếc xe hoặc cái gì thì cứ nói cho cô ta biết. Chúng tôi giờ đã hiểu nhau và tôi hỏi cô ta, “Erica, đêm nay chỉ là của chúng ta thôi. Sau khi ăn tối, anh sẽ đưa em đến nói ẩn náu của anh và chúng ta có thể ‘trần như nhộng’ bơi lội trong dòng sông y như những đứa bé mới sinh.” Sau đó, chúng tôi đến La Barca – một nhà hàng có món tacos18, carne asada19 với guacamole20, khoai tây chiên và uống một lon Pepsi. Về đến nơi, chúng tôi khui uống 6 chai Pacifico và hút một điếu cần sa to tướng để thư giãn cơ thể. Mỗi lần hút thuốc, tôi nghĩ đến Barbara - con nhỏ quản chế tù nhân khốn kiếp.

18. Theo Hướng nghiệp Á-Âu, taco là một loại bánh truyền thống của người Mexico. Phần vỏ bên ngoài được chế biến từ bột ngô hoặc bột mỳ rán qua để mềm và gấp cùng với nhân. Phần nhân bánh được biến tấu từ thịt bò, thịt heo, cá, thịt gà, nước sốt cà chua, nấm, ớt…

19. Theo Wikipedia, carne asada là một món thịt bò nướng và thái mỏng, thường là beefsteak nhỏ, thăn ngoài bò, thăn phi lê hoặc beefsteak sườn.

20. Theo Hướng nghiệp Á-Âu, guacamole là một loại sốt kem, có nguồn gốc từ Mexico và dùng để chấm thực phẩm. Thành phần chính của guacamole là bơ dầm nhuyễn trộn với một số loại gia vị như tỏi, hành, rau mùi, chanh, muối, cà chua với ớt Jalapeno.

Erica và tôi có một đêm mặn nồng kế bên sông Deer Creek. Bộ dạng lúc cô ta không mặc áo tắm hai mảnh thật xinh đẹp. Thời tiết hoàn hảo và bầu trời đầy sao vào đêm tháng Chín đó. Tôi ân ái với cô ta 4 lần, đúng là càng già càng hăng! Chúng tôi nói nhiều về Joaquin trước khi đến nhà mẹ tôi. Đến nơi, tôi lái chiếc xe mà trước giờ chẳng ai ở thị trấn Earlimart thấy tôi lái nó cả.

Vào sáng sớm ngày 27 tháng Chín năm 2009, Erica gọi điện cho tôi từ Porterville. Cô ta nói lát nữa sẽ đến thị trấn Earlimart để xem liệu có thể đón Joaquin hay không. Hôm nay là ngày “định mệnh”, thế nên tôi bảo cô ta hãy sẵn sàng và tôi sẽ ở gần đó. Chiều hôm ấy, tôi đến Delano đón Delia - một cô em nóng bỏng đến từ McFarland. Tôi thuê một phòng và nhanh chóng đi tắm cùng với Delia. Cô ấy 29 tuổi, cao khoảng một mét bảy và nặng chưa đến 60kg, mắt nâu, tóc sáng màu, không có hình xăm nào cả. Chúng tôi bên nhau hăng đến nỗi một trong hai phải thốt lên tiếng, “Bỏ cuộc!” Khoảng 4 giờ 30 phút chiều, vừa mới kết thúc “trận chiến” với Delia thì điện thoại của tôi reo lên. Là Erica, cô ta nói, “Lộn số rồi”. Tôi chửi thầm, “Chết tiệt”, rồi mặc quần áo nhanh nhất có thể, đưa Delia 50 USD Mỹ và bảo cô tự bắt xe về McFarland. Tôi phóng xe từ Delano đến Deer Creek và tìm chỗ đậu trên một cánh đồng. Tôi cầm súng và đi đến chiếc xe mà Erica đang chờ cùng Joaquin trong đó. Tôi mở cửa cạnh ghế ngồi cho khách và nhìn thấy Joaquin đang đặt tay lên ngực Erica. Tôi chĩa khẩu súng vào đầu Joaquin và bảo hắn đặt hai tay sát vào nhau. Sau đó, tôi trói cổ tay hắn lại bằng khóa kéo và bảo hắn cút ra khỏi xe. Erica lập tức chạy đến căn nhà lưu động của tôi. Cô ta sẽ đợi tôi ở đó, rồi khoảng 10 phút sau tôi đến.

Tôi túm Joaquin trở lại chiếc xe và lái đi khoảng 500m. Vào lúc đó, tôi thay đổi kế hoạch. Tôi bảo hắn cút xuống xe và hỏi vài câu, “Sao mày lại chỉ điểm người khác? Tao cũng nghe nói mày là một kẻ gạ gẫm trẻ em. Tại sao mày lại để tay lên ngực bồ của tao?” Tôi nói với hắn rằng tôi rất tức giận khi ai đó chạm vào mấy con bồ của tôi.

Sau đó, tôi xả hai phát súng chết tiệt vào đầu tên khốn kiếp ấy.

Tôi nhìn thấy một cái chăn màu đỏ cách nơi tôi giết Joaquin khoảng 3m. Ngay lập tức, tôi lấy nó phủ lên thi thể để hắn không bị lạnh khi đêm đến và người đi đường sẽ không thấy hắn. Anh thấy tôi có tử tế không? Joaquin trở thành nạn nhân thứ 35 của tôi và lúc đó, tôi mới chỉ 47 tuổi.

Tôi quay trở lại căn nhà lưu động, đó Erica và lái xe về Delano để nhận 8.000 dollas Mỹ. Tôi trả công cho Erica và cô ta nói muốn làm những công việc đặc biệt như vậy mỗi ngày. Tôi nói với cô ta rằng có thể. Sau đó, tôi đưa cô ta đi ăn ở El Mazatlan – một nhà hàng hải sản Mexico xinh đẹp. Sau khi ăn tối xong, chúng tôi quay về căn nhà lưu động và lại “lăn lộn” suốt đêm. Khi gây án xong, tôi không bao giờ bỏ chạy, không bao giờ rời bỏ hạt và cẩn thận không mang theo súng trong trường hợp bị chặn xe. Tôi nghe người ta đồn rằng họ đã phát hiện thi thể Joaquin ba ngày sau. Vào buổi chiều đó, tôi chủ yếu ở khu vực Delano. Xung quanh thị trấn, trước khi tìm thấy thi thể Joaquin, một số người nói rằng họ nghĩ Joaquin đã ngồi tù. Sau khi phát giác sự việc, chính Martha đã nói với cảnh sát rằng tôi muốn giết Joaquin. Nhưng đám cảnh sát ngu ngốc không bao giờ tin ả và tại sao chúng phải tin ả? Chúng biết Martha là một con khốn làm nghề “ăn sương” và rất ti tiện.

Vào ngày mùng 7 tháng Mười năm 2009 - mười ngày sau khi giết Joaquin, tôi nhớ mọi thứ cứ như mới hôm qua. Tôi ở nhà của mẹ, thức dậy lúc 7 giờ, ăn sáng và đến Nha lộ vận21 ở Delano để mua nhãn đăng ký hằng năm (dán trên biển số xe mỗi khi gia hạn đăng ký xe) cho chiếc xe tải. Tôi mua thẻ xe, nhưng con khốn nhân viên ở đó kêu tôi phải có giấy chứng nhận kiểm tra khí thải của xe. Thế nên, tôi đưa xe đi kiểm tra khí thải nhưng không đạt, đành phải mua một bộ chuyển đổi xúc tác. Sau đó bảo dưỡng xe xong xuôi, khoảng 2 giờ chiều, tôi tới thị trấn Earlimart để gặp các con. Sau khi ăn trưa ở một nhà hàng xinh đẹp, tôi lái xe về nhà. Nhưng khi đang lái xe, tôi thấy hai chiếc xe cảnh sát trưởng ở phía trước. Họ đang đi ngược hướng với tôi và khi nhìn thấy tôi, họ quay đầu xe rồi chặn tôi lại. Các sĩ quan rút súng ra, chĩa vào tôi như thể tôi là một tên tội phạm. Họ yêu cầu tôi không nên ra khỏi khu ngoại ô cho đến khi họ cho phép. Khi mọi chuyện đang diễn ra, tự nhiên tôi lấy thẻ SIM ra khỏi điện thoại của mình và nuốt nó. Cảnh sát chĩa súng và yêu cầu tôi đưa cả hai tay ra khỏi cửa sổ. Trong vòng mười phút, thêm mười lăm chiếc xe cảnh sát ập đến. Họ bắt tôi vì vi phạm lệnh tạm tha và tôi sẽ không thể tại ngoại. Kết quả là, họ đưa tôi vào tù.

21. Theo Wikipedia, nha lộ vận (Department of motor vehicles, viết tắt là DMV) là một cơ quan cấp tiểu bang với hai chức năng chính là thu thuế lưu thông và cấp bằng lái xe.

Vào ngày 13 tháng Mười năm 2009, khoảng 1 giờ, Điều tra viên King và Điều tra viên Fremandez đến thẩm vấn tôi tại văn phòng tội phạm bạo lực nằm cách Visalia hơn 6km về phía bắc. Tôi đã từng ở đó rất lâu, vào năm 2000. Điều tra viên cho biết tôi là nghi phạm chính trong vụ sát hại Joaquin Barragan, bởi tôi từng ra giá 500 USD Mỹ để thuê Martha thuyết phục Joaquin ra gặp tôi. Tôi nói với điều tra viên rằng tôi không phủ nhận việc từng nói chuyện với Martha, nhưng đó chỉ là một hiểu lầm tai hại. Tôi nói chuyện với Martha và bảo ả rằng hai người đàn ông ở Delano muốn nói chuyện với Joaquin. Điều tra viên muốn biết tên của hai người đàn ông đó. Tôi đáp, “Tôi không làm kẻ chỉ điểm đâu, tôi sẽ không nói cho hai anh biết họ là ai.” Việc của họ là điều tra, họ được trả lương để làm chuyện đó mà.

Hai điều tra viên hỏi liệu tôi có sẵn sàng thực hiện một bài kiểm tra phát hiện nói dối không. Tôi đồng ý và giấu nhẹm chuyện từng làm, vượt qua bài kiểm tra đó một lần vào năm 2000. Chao ôi, họ mang cái máy nhỏ ngu ngốc vào và điều tra viên nói với tôi, “Anh Martinez, đây là mẫu máy mới - máy phân tích giọng nói.” Sau hàng giờ thẩm vấn dai dẳng, họ nói họ chắc chắn 100% rằng tôi không giết Joaquin. Ừ thì, họ đưa tôi trở lại nhà tù chính và một tuần sau, tôi đến phiên điều trần tạm tha ở nhà tù tiểu bang Delano. Họ phán tôi 120 ngày giam giữ vì vi phạm lệnh tạm tha. Không quá tệ! Họ đưa tôi đến một trại rất nhỏ của tiểu bang. Không có hàng rào, không có những sĩ quan trại cải huấn [CO] luôn theo dõi. Phòng giam tập thể có tivi và tôi mua cho mình một chiếc điện thoại di động đã qua sử dụng. Thật tuyệt vời. Căn tin ở đây rất tuyệt, một ngày ba bữa nóng sốt, mỗi Chủ nhật đều có kem. Khi chuỗi ngày giam giữ kết thúc, tôi bị Cục Di trú và Nhập tịch Hoa Kỳ [INS] giữ lại, vì vậy tôi ở lại cho đến khi nhân viên của INS điều tra ra tôi là công dân Hoa Kỳ. Họ quay lại đón tôi từ trại và để tôi đi.

Trong tất cả các cuộc thẩm vấn và kiểm tra của cảnh sát liên quan tới vụ án của Joaquin Barragan, José Manuel Martinez vẫn nói bản thân vô tội, nhưng các giám thị và điều tra viên đánh giá bài kiểm tra đều đưa ra kết luận anh ta nói dối. Người phụ nữ tên Martha đã tụ nguyện thực hiện một bài kiểm tra phân tích sự căng thẳng trong giọng nói. Kết quả dường như cho thấy cô ấy không nói dối, nhưng những điều tra viên nhận ra cô ấy chỉ cung cấp thông tin dựa trên tin đồn. Nhân viên lấy mẫu DNA của Martinez, khám xét phương tiện của anh ta và tìm thấy một khẩu súng ngắn 9mm (đây rõ ràng là vi phạm lệnh tạm tha). Tuy nhiên, dù là một nghi phạm, Martinez vẫn không bị buộc tội giết Joaquin Barragan và tiếp tục phạm tội trong 4 năm tiếp theo. Đầu năm 2019, Martinez ra tòa vì tội giết hai người - Javier Huerta và Gustavo Olivares Rivas - cùng lúc vào năm 2006 ở Florida. Việc truy tố vụ án đó nhằm xử tử hình Martinez, nhưng bồi thẩm đoàn đã tha cho Martinez trong giai đoạn tuyên án và tuyên cho anh ta một bản án chung thân khác. Anh ta hiện đang trong thời gian thực hiện bản án ở một cơ sở tại bang Alabama.

Ồ! Và cuối cùng, có lẽ bạn sẽ tự hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra với con mắt bị mất của nạn nhân?” Ừ thì, Martinez viết nguệch ngoạc trên những bản sao báo cáo của điều tra viên, giải thích viễn tưởng đáng sợ và rùng rợn:

“Joaquin Barragan có một con mắt giả bằng thủy tinh. Tôi móc con mắt đó của Joaquin vào một chùm chìa khóa. Như một món quà lưu niệm. Khi tôi bắn vào não của hắn, con mắt đó rơi ra.” [trích dẫn từ văn bản gốc].