← Quay lại trang sách

10. TỘI ÁC ĐÃ TRÀN ĐẾN THỊ TRẤN PENAL! Iris Leona Marie Cross -

TỘI ÁC Ở TRINIDAD VÀ TOBAGO

Tôi đã tạm trú ở London, Anh được 10 năm và vào năm 2009, tôi rất sợ phải quay về đất nước sở tại – Trinidad và Tobago. Tôi đau khổi tột cùng và có cảm giác bất an khi đọc tin tức trực tuyến địa phương mỗi tuần. Nỗi sợ trong tôi lại chồng chất mỗi khi đọc những bức thư từ bạn bè. Đảo quốc cộng hòa Trinidad và Tobago từng được xem là thiên đường với nguồn dầu bỏ và khí đốt phong phú, nhưng từ khi tôi không sống ở đây, quốc gia này dường như biến thành nơi tận cùng của những tội ác - một “thiên đường của những tên cướp”.

Lúc quay về đây, tôi phát hiện ra tình hình tệ hơn tôi tưởng. Vào năm 1998 (lúc tôi rời đi để đến London), một nơi có dân số khoảng 1,26 triệu người đã ghi nhận 98 vụ án mạng. Vào năm 2009 (lúc tôi quay trở lại), dù cho dân số tăng khá ít - chỉ 1,32 triệu người - nhưng số vụ án mạng tăng vọt khác thường, lên tới 509.

NHỮNG LÝ DO KHIẾN TỘI ÁC GIA TĂNG

Nạn tham nhũng hoành hành cùng những lỗ hổng ở biên giới khiến đảo quốc Trinidad và Tobago trở thành điểm trung chuyển lý tưởng cho nạn buôn người và vận chuyển ma túy, vũ khí, đạn dược bất hợp pháp từ Nam Mỹ đến Bắc Mỹ và châu Âu. Kể từ khi người dân Venezuela liều lĩnh đi thuyền đến Trinidad (vào ban đêm) để đổi hàng hóa bất hợp pháp lấy những mặt hàng thực phẩm thiết yếu và các nhu yếu phẩm khác, cuộc khủng hoảng đang diễn ra ở Venezuela đã làm tình hình thêm trầm trọng.

Hơn nữa, mất việc làm, học sinh bỏ học trung học cơ sở, rớt kì this au 5 năm học trung học cơ sở, những gia đình đơn thân thiếu hình mẫu người cha phù hợp, chi phí sinh hoạt cao, sự gia tăng của mã bưu điện và những băng đảng liên quan đến ma túy và doanh nghiệp lớn rửa tiền, chưa kể đến sự chênh lệch giàu nghèo. Tất cả những vấn nạn này tạo ra một môi trường thuận lợi cho hoạt động tội phạm ở hầu hết các tầng lớp của xã hội. Dẫn lời một người dùng Facebook, “Tôi sống ở một đất nước mà kiếm súng dễ hơn kiếm việc làm!”

CÁC KIỂU TỘI ÁC

Từ những vụ cướp, đe dọa cướp, đột nhập ăn trộm mang tính bạo lực, đánh cướp xe hơi22, lạm dụng gia đình, lạm dụng trẻ em và tấn công tình dục, cho đến bắt cóc, buôn người, bắn người trong xe và giết người, số liệu thống kê tội phạm đã đưa đất nước nhỏ bé sở hữu những dãy núi hùng vĩ, những khu rừng nhiệt đới sum sê và mười tám loài chim ruồi và danh sách những quốc gia nguy hiểm nhất trên thế giới. Đảo quốc Trinidad và Tobago (đặc biệt là Trinidad - hòn đảo lớn hơn Tobago) hiện là thiên đường của tất cả các tội ác trên, đặc biệt là giết người. Những vụ án mạng đã vượt ngoài tầm kiểm soát và dường như ngày càng trở nên khủng khiếp hơn. Ví dụ như mất thân mình, đầu và tứ chi; những bộ phận cơ thể nằm rải rác trong rừng; đầu bị cắt rời và bị vứt trên đường phố; xác chết cháy không thể nhận dạng trong xe ô tô đã bị thiêu rụi; thi thể bị vứt xuống biển, hoặc bị ném xuống vách núi, hoặc quấn trong chăn và nhét vào thùng xe…Có vô số hình thức rùng rợn để tước đoạt mạng sống của một con người. Độ tuổi của nạn nhân trải dài từ trẻ sơ sinh còn đỏ hỏn trên tay đến những người hưu trí ở tuổi gần đất xa trời.

22. Theo báo Người Lao Động, đánh cướp xe hơi “car Jacking” là một phương pháo đánh cướp xe hơi khá đặc biệt. Kẻ cướp chỉ cướp xe khi động cơ xe đang hoạt động, nói cách khác, bọn tội phạm tìm cách leo lên xe và tống cổ chủ xe ra ngoài.

NHỮNG VỤ ÁN MẠNG NGÀY CÀNG GIA TĂNG

Trung bình, mỗi năm ghi nhận 500 vụ án mạng (518 vụ vào năm 2018 và 538 vụ vào năm 2019) ở một đất nước với dân số chỉ 1,37 triệu người. Con số này lớn hơn hẳn ở những thành phố đông dân cư và cũng là nơi có phần lớn người nhập cư đến từ đảo quốc Trinidad và Tobago, như London (9,3 triệu người) có 149 vụ và thành phố New York (8,3 triệu người) có 318 vụ (số liệu năm 2019). Ngược lại, chỉ riêng trong tháng Một năm 2019, đảo quốc Trinidad và Tobago đã ghi nhận 41 vụ án mạng; vào tháng Bảy cùng năm, trong 24 giờ đã xảy ra 8 vụ án mạng.

Những vụ án đẫm máu này tiếp tục diễn ra ở đảo quốc Trinidad và Tobago. Vào tháng Một năm 2020, có 46 vụ án mạng, trong đó có 5 vụ xảy ra trong cùng một ngày. Một bài viết với tựa đề “Tháng Một đẫm máu” trên tờ Trinidad và Tobago Guardian có viết, “Ngày sau nửa đêm, khi nhiều gia đình đang ăn mừng khởi đầu của một thập kỷ mới, những kẻ sát nhân vẫn tiếp tục điên cuồng phạm tội… Không ai có thể phủ nhận thực tế đất nước này ngày càng chìm vào hố sâu tuyệt vọng. Phần tử tội phạm giờ đây dường như đang truy lùng tất cả mọi người, không chừa một ai. Người dân đang sống trong sợ hãi.”

Người dân đảo quốc Trinidad và Tobago tự giam mình sau cửa sổ và cửa ra vào chống trộm. Những con chó dữ, hệ thống báo động trong nhà và camera quan sát (nếu họ có nhiều tiền) bảo vệ tính mạng họ. Ngày nào báo chí và các phương tiện truyền thông cũng đưa tin về một vụ án mạng. Không cần phải nói, vào thời điểm thông tin xuất hiện trên những phương tiện truyền thông chính hoặc truyền tới tai người nhà của người quá cố, trên mạng xã hội đã lan truyền những video đồ họa và hình ảnh về những xác chết nằm trong vũng máu.

NHỮNG ẢNH HƯỞNG KHI ÁN MẠNG GIA TĂNG

Cơ quan Cảnh sát Trinidad và Tobago cũng như Trung tâm Khoa học Pháp y (thiếu nhân lực, chuyên môn và công nghệ) không thể bắt kịp với sự gia tăng nhanh chóng, liên tục và tràn lan của những vụ án mạng. Vào năm 2017, bác sĩ nội trú về bệnh học đã sớm chấm dứt hợp đồng vì một tình huống rất “thảm khốc”. Trong một cuộc phỏng vấn qua điện thoại xuất hiện trên trang web tin tức Looptt.com (Loop Trinidad và Tobago), bác sĩ về bệnh học cho biết, “Nếu tôi tiếp tục công việc, chắc chắn tôi phải thực hiện những cuộc khám nghiệp tử thi [đó]. Con số 500 là đủ lắm rồi đấy. Tôi là người nước ngoài và nếu những nhà chức trách ở Mỹ phát hiện ra mỗi năm tôi khám nghiệm tử thi 500 lần, họ sẽ giới hạn giấy phép hành nghề của tôi. Đơn giản thôi, không quan trọng bạn ở Nam Phi, Nhật Bản hay Alaska, phạm luật chính là phạm luật.” Tình thình đất nước thêm tang thương khi vào tháng Một năm 2020, một bác sĩ bệnh học khác đã nghỉ việc chỉ sau 6 tháng.

Không có gì lạ khi phần lớn những vụ án vẫn chưa được giải quyết. Trong số 516 vụ án mạng xảy ra vào năm 2018, có 430 vụ chưa được giải quyết. Sự gia tăng đáng báo động về tội phạm, cùng với tỉ lệ phát hiện tội phạm thấp (chỉ 16.6% vào năm 2018), đã thúc đẩy những quốc gia có công dân thường hay đến Caribbean đưa tin du lịch cảnh báo về những nguy hiểm liên quan đến việc tới thăm thú đảo quốc Trinidad và Tobago. Họ khuyên người dân không nên mạo hiểm đi đến một số “điểm nóng” nhất định như những khu vực đô thị vì có nhiều khả năng gặp rủi ro hơn.

TỘI ÁC ĐÃ LEN LỎI VÀO NHỮNG THỊ TRẤN NHỎ

Tuy nhiên, những tên tội phạm nguy hiểm không còn “đóng đô” ở những điểm nóng trong đô thị nữa, mà giờ đây chúng đã tràn vào những nơi vốn được xem là an toàn - thị trấn nông thôn nhỏ hơn. Ở đó, hàng xóm biết mặt nhau, cửa ra vào và cửa sổ (trừ những song cửa được rèn bằng sắt) mở ra để đón làn gió nhiệt đới trong lành. Và khi người dân nơi đây nghĩ rằng họ đã “miễn nhiễm” với tội phạm, vì họ đã nghe và nhìn thấy tất cả những chuyện liên quan, thì một tội ác khiến cả nước phải “đứng hình”, khơi dậy trong lòng họ sự tức giận, đau buồn và tuyệt vọng tột cùng. Điển hình là vụ giết ba người cùng lúc xảy ra ở Penal - một thị trấn nông thôn, người dân chủ yếu làm nghề nông ở Nam Trinidad, bao gồm một số ngôi làng nhỏ và tổng dân số là 12.281 người.

Vụ thảm sát ở Penal gây xôn xao dư luận vào tháng Tám năm 2019 khiến rất nhiều người bị tổn thương. Phản ứng của người dân rõ ràng cho thấy tội phạm vẫn có thể làm dấy lên sự căm phẫn và đau khổ trong lòng một nhóm người dân dường như vô cảm. Mọi người bình luận trên Facebook bằng tiếng địa phương.

“Lạy Chúa, xin Người rủ lòng thương xót, tội ác đã bao trùm Penal.”

“Chúng ta cần cầu nguyện cho nơi này nhiều hơn. Ôi Chúa, xin Người hãy giúp đỡ họ.”

“Không có ngôn từ nào để diễn tả được thảm kịch kinh hoàng này.”

“Tôi rất đau lòng… tức giận… buồn khổ… Nhưng mà… Chúng ta đang sống cùng loài quái vật gì vậy chứ?”

“Thật khó để chấp nhận chuyện này đã xảy ra. Trinidad thật sự biến thành một nơi lạnh lẽo rồi đấy.”

“Chuyện này cứ như trong một bộ phim kinh dị.”

“Khi Chúa phán xét tất cả những kẻ gian ác này, tôi hi vọng chúng có thể chấp nhận sự trừng phạt giống như cách chúng hủy hoại những người dân nơi đây.”

Đây chỉ là một số bình luận mà một người dân bị sốc và bất bình đưa lên trang mạng xã hội.

Đối với một tội ác khủng khiếp bao trùm thị trấn Penal (ở khắp mọi nơi!) như vậy, chỉ có sự can thiệp của thần thánh mới có thể cứu người dân khỏi nanh vuốt của những tên tội phạm lang thang khắp đất nước. Nếu “Chúa là người Trinidad” - một lối xung tụng thường thấy (vì không như những đất nức khác trong vùng Caribbean, bao gồm cả “người chị em” Tobago, đảo Trinidad không bị bão và động đất tàn phá), thì chỉ có Chúa mới có thể cứu người dân nơi này khỏi mớ hỗn độn không thể vãn hồi. Đồng thời đảo quốc Trinidad và Tobago đang ngày càng tiến gần đến bờ vực nguy kịch, bởi vụ giết ba người kinh hoàng đã xảy ra trong một cộng đồng yên tĩnh và thanh bình trên đường Clarke.

SỰ KIỆN MỞ ĐẦU CỦA HÀNG LOẠT TỘI ÁC

Chuyện bắt đầu vào ngày Chủ nhật, 11 tháng Tám năm 2019, lúc 7 giờ tối, khi Vishad Mohammed - một thanh niên ở độ tuổi đôi mươi - nhận được cuộc gọi từ mẹ mình. Cha mẹ của Vishad Mohammed - bà Shelly-Ann Ragoonanan (43 tuổi) và ông Wazir Mohammed (57 tuổi) - đã có một cuộc hôn nhân theo luật chung23 lâu dài. Ngoài Vishad, đôi vợ chồng này còn có hai người con nhỏ hơn - một cô con gái 4 tuổi và một bé trai 8 tháng. Ông Wazir còn có một cậu con trai lớn hơn (34 tuổi) với người vợ trước và anh này đang sống ở Hoa Kỳ.

23. Theo Wikipedia, hôn nhân theo luật chung là một cuộc hôn nhân được cả hai người bạn đời coi là hợp lệ, nhưng chưa được cơ quan đăng ký nhà nước hoặc tôn giáo công nhận, hoặc chưa được cử hành trng một dịch vụ tôn giáo chính thức.

Vợ chồng Wazir và Shelly-Ann sở hữu một ngôi nhà rộng rãi tọa lạc trên một ngọn đồi bên đường Clarke ở thị trấn Penal. Ngôi nhà ẩn sau một tán cây lớn và xung quanh là một hàng rào mạ kẽm. Ngôi nhà có một cổng trước rất lớn và nằm cách xa những ngôi nhà khác trong vùng. Nó thực sự lớn, biệt lập và gần giống như một pháo đài. Hai vợ chồng Shelly-Ann và Wazir rất xem trọng cảm giác riêng tư và tách biệt này. Hàng xóm và họ hàng xác nhận rằng cặp vợ chồng ẩn dật này (cư dân lâu năm của làng và nổi tiếng trong vùng, dù chỉ biết mặt) là những người sống rất kín tiếng và không thích “va chạm”. Họ hiếm khi tiếp xúc với ai, kể cả người nhà. Con trai cả của Wazir đã từ Hoa Kỳ đến dự đám tang. Anh không gặp gia đình đã 6 năm rồi.

Thỉnh thoảng, ông Wazir sẽ đưa bà Shelly-Ann đi thăm người bác Dipraj Ragoonanan (72 tuổi). Ngoài chuyện đó ra, mọi người hiếm khi gặp bà và các con. Người nhà cũng ít lui tới thăm nơi ơr của hai vợ chồng Wazir và Shelly-Ann. Bà Shelly-Ann là một người nội trợ, chưa bao giờ ra ngoài làm việc. Ông Wazir - xuất thân từ một gia đình khá giả - đã từng là một thương buôn kim loại phế liệu và phụ tùng ô tô trong hơn 30 năm. Theo dân làng, họ là một cặp vợ chồng chăm chỉ và không bao giờ đi chơi, uống rượu hay giao lưu ở quán rượu Roger’s Bar trong làng như những người dân địa phương.

Trong khi bà Shelly-Ann, ông Wazir và hai đứa con nhỏ sống trng ngôi nhà trên đường Clarke cùng với Nazim (52 tuổi) - người em trai bị bệnh tâm thần của Wazir, thì con trai Vishad có khi sống với cha mẹ, có lúc ở với họ hàng của mẹ - những người sống ở ngôi làng Penal khác, cách đó không xa. Vishad thường xuyên gọi điện hỏi thăm cha mẹ khi anh không sống chung nhà với họ. Nhưng kể từ buổi tối Chủ nhật ngày 11 tháng Tám, sau khi mẹ anh ấy gọi điện, anh ấy đã không thể liên lạc được với cha mẹ của mình nữa. Anh đã gọi rất nhiều cuộc nhưng vô ích. Vishad lo lắng có điều gì đó không ổn, nên vào thứ Năm ngày 15 tháng Tám, anh đã đi nhờ xe về nhà cha mẹ để xem có chuyện gì xảy ra.

Ba giờ chiều ngày hôm đó, khi anh về đến nhà, anh không thể vào trong vì cổng đã bị khóa. Anh bóp còi và gọi bố mẹ nhưng họ không trả lời, cũng không ra mở cổng. Thay vào đó, anh nghe thấy tiếng gọi của em gái và em trai. Trong cơn tuyệt vọng, Vishad nhảy qua cổng và nhìn thấy đứa em gái 4 tuổi lúc này đã bước xuống bậc thềm và đi về phía anh. Cô bé trông nhếch nhác, quần áo lấm lem đất. Khi anh hỏi về cha mẹ, cô bé bảo rằng họ đang ngủ và cô bé không thể đánh thức họ. Cô bé nói với anh, “Em cố gắng đánh thức mẹ để mời mẹ uống trà nhưng mẹ không tỉnh dậy!” Vishad nhận thấy cánh cửa trước bằng gỗ đã bị phá. Khi bước vào bên trong, anh phải đối mặt với một cảnh tượng khủng khiếp và ám ảnh anh suốt đời.

HIỆN TRƯỜNG VỤ ÁN

Nhìn thấy thi thể đang thối rữa của ông Wazir nằm trên hành lang gần cửa trước, Vishad kinh hoàng hét lên. Thi thể đang phân hủy của mẹ và chú trong phòng khách. Cả ba người đều bị cắt cổ họng. Khám nghiệm tử thi sau đó cho thấy ông Wazir bị bắn hai phát vào ngực. Cô bé 4 tuổi và đứa em trai 8 tháng - nhếch nhác, mất nước, đói bụng và la khóc - không hề sợ hãi trước mùi hôi thối và bầy giòi lúc nhúc, chúng chơi đùa quanh ba xác chết đang phân hủy. Quần áo, bàn tay và khuôn mặt của chúng vấy máu vì cố gắng đánh thức cha mẹ. Nhưng hai đứa bé vẫn sống và không bị thương. Những miếng tã bẩn và một hộp sữa đã mở nằm trên sàn nhà gần đó. Đứa bé trai yếu đến nỗi không thể giơ tay lên. Hai đứa bé được đưa đến bệnh viện gần nhất. Chúng được khám, điều trị và truyền dịch qua tĩnh mạch.

Tiếng còi của cảnh sát và cảnh tượng những người đàn ông mặc bộ đồ pháp y màu trắng báo động cho hàng xóm biết có chuyện gì đó nghiêm trọng đã xảy ra trong khu vực. Họ đổ xô đi xem và kinh hoàng khi phát hiện ra một tội ác ghê tởm đã xảy ra ngay trước mặt họ, trong cộng đồng bé nhỏ này.

Không ai nhớ từng gặp mặt người lạ nào trong khu vực. Người dân không thể cung cấp bằng chứng liên quan đến vụ án, bởi họ không nghe hay nhìn thấy gì. Thứ khiến họ chú ý nhất là mùi thối. Họ nghĩ mùi thối chắc là từ xác một con chó rữa rà trong bụi cây xung quanh, hoặc có lẽ là một con chó đã kéo xác một con vịt vào khu vực này, vì gần đó có một người nuôi vịt. Họ không nghĩ đó là mùi xác người. Họ sốc. Khi thẩm tra những người họ hàng để tìm hiểu động cơ của vụ án, cảnh sát chỉ nắm được thông tin những người này không biết đôi vợ chồng xấu số có liên quan gì đến những hoạt động phạm pháp hay không. Hơn nữa, họ còn nói rằng bà Shelly-Ann và ông Wazir không hề nhắc gì đến việc bị đe dọa hay mạng sống của họ đang gặp nguy hiểm.

Nhưng trên thực tế, bà Shelly-Ann và ông Wazir không có thói quen giao tiếp với họ hàng, chứ đừng nói là tâm sự với họ. Ngay cả khi đôi vợ chồng có kẻ thù thì những người họ hàng này cũng không thể biết. Một người họ hàng tiết lộ bà Shelly-Ann và ông Wazir không giao thiệp với ai. Ông Wazir là một người kiệm lời. Cuối cùng, chính mong muốn giữ gìn sự riêng tư và cuộc sống ẩn dật đã hại họ và dẫn đến việc sau khi tội ác xảy ra bốn ngày, thi thể của họ mới được phát hiện.

Những pháp y thực hiện khám nghiệm tử thi xác định Chủ nhất ngày 11 tháng Tám (cùng ngày mẹ Vishad đã gọi cho anh ấy) là ngày xảy ra vụ thảm sát. Nếu vậy thì vụ án mạng phải được thực hiện vào ban đêm, sau khi Shelly-Ann gọi điện cho Vishad vào lúc 7 giờ tối. Điều đó cũng có nghĩa là trong bốn ngày, khi cha mẹ nằm im lặng và bất động trên sàn nhà, cô em gái 4 tuổi của Vishad đã chăm sóc đứa em trai 8 tháng, bắt chước theo những gì mẹ cô bé đã làm. Cô bé lau rửa cho đứa trẻ sơ sinh, thay tã cho em và cho em bú bình bắng cách lấy sữa từ chiếc lon đã mở được tìm thấy trên sàn phòng khách. Cô cũng đút nước trái cây và đồ ăn nhẹ cho em trai.

Giáo viên mầm non của cô bé không lấy làm ngạc nhiên. Trả lời phỏng vấn trên tờ Trinidad và Tobago Newsday, cô nói, “Cô bé là một học sinh nổi bật, rất thân thiện và thông minh. Cô bé hay giúp đỡ mọi người và sẽ giúp được em trai mình. Tôi tin rằng cô bé sẽ cho em trai ăn và dọn vệ sinh cho em trai.”

Một vụ án tương tự đã xảy ra vài tháng trước đó (tháng Tư năm 2019) ở Chatsworth, một khu ở Los Angeles, bang California. Một bé gái 4 tuổi chăm sóc cho em trai 2 tháng trong ba ngày sau khi cha mẹ bị sát hại rồi tự sát. Tuy nhiên, đó là một vụ án cực kỳ đơn giản. Người cha đã sát hại người mẹ, sau đó tự sát bằng súng. Cuộc thảm sát ở Penal không đơn giản như vậy. Ai đã tước đi mạng sống của cha mẹ hai đưa trẻ này và lý do là gì?

Bộ phận điều tra vẫn đang thu thập bằng chứng (với hi vọng) sẽ làm sáng tỏ lý do tại sao ba thành viên của một gia đình sống ẩn dật lại bị sát hại tại nơi được mệnh danh là “Ngôi nhà của những nỗi kinh hoàng”. Vishad không hiểu tại sao cha mẹ và chú của mình lại bị sát hại. Anh rơm rớm nước mắt và nói, “Những gì đã xảy ra thực sự kinh khủng. Tôi vẫn không thể tin được. Tôi cảm thấy đó là một giấc mơ. Tôi chỉ muốn biết tại sao cha mẹ và chú của tôi bị giết. Đối với tôi, đó là một cơn ác mộng.”

Vì Bộ phận điều tra những vụ án mạng của Sở cảnh sát Trinidad và Tobago không muốn tiết lộ thông tin liên quan đến tiến độ (nếu có) của vụ án, nên tôi phải dựa vào thông tin trên các phương tiện truyền thông báo chí và truyền hình để cố gắng làm sáng tỏ bí ẩn của vụ án sát hại ba người này. Mặc dù tôi đã biết tội ác xảy ra vào thời điểm (ngày 11 tháng Tám năm 2019, khoảng sau 7 giờ) và ở địa điểm (ngôi nhà của gia đình trên đường Clarke, thị trấn Penal) cụ thể, nhưng tôi vẫn không giải đáp được ai là hung thủ và lý do gây án. Cập nhật mới nhất xác nhận rằng vẫn không xác định được động cơ của những vụ án mạng. Nhưng dựa trên những gì không được Cơ quan Cảnh sát Trinidad và Tobago (TTPS) công khai, một số phương án có thể bị loại bỏ ngay từ đầu.

Thứ nhất, đây rõ ràng không phải là một vụ án giết người rồi tự sát như vụ ở Chatsworth.

Thứ hai, một giả thiết hợp lý là đôi vợ chồng không phải là thành viên của một băng đảng hoặc buôn bán ma túy, vũ khí và đạn dược. Tuy nhiên, TTPS không do dự cho hay hung thủ “biết” những nạn nhân của vụ án, hoặc vụ án liên quan đến ma túy hoặc băng đảng. Vào lúc này, không có dấu hiệu liên quan đến ma túy, băng đảng, vũ khí hoặc đạn dược.

Thứ ba, bà Shelly-Ann, ông Wazir và ông Nazim không phải là những nhân chứng nhà nước đang chờ làm chứng chống lại một nghi phạm trong một phiên tòa sắp xét xử. Nếu như vậy, TTPS sẽ công khai sự thật này. Việc đe dọa nhân chứng rất phổ biến ở một nơi đầy rẫu tội phạm như Trinidad và Tobago. Thông thường, những nhân chứng nhà nước không sống được đến lúc làm chứng do khoảng thời gian từ khi bắt giữ nghi phạm đến ngày xét xử, đôi khi, có thể kéo dài đến một thập kỷ. Trong thời gian chờ đợi, không có gì lạ khi những nhân chứng nhà nước, người nhà và thậm chí bạn bè của họ đều bị truy tìm và dọa giết. Trong những năm qua và trong thời gian gần đây, nhiều sát thủ được trả tiền để cướp đi mạng sống của nhân chứng nhà nước giữa ban ngày ban mặt. Chúng táo tợn đến mức giết người mà không bận tâm đến việc che mặt, hoặc né camera giám sát.

Ngoại trừ ba lý do này, liệu còn những lời giải thích nào khác cho cái chết kinh hoàng của Wazir (một doanh nhân chăm chỉ), Shelly-Ann (một người mẹ hay ở nhà) và Nazim (một người đàn ông bị bệnh tâm thần) không?