← Quay lại trang sách

11. TỘI ÁC ĐÃ TRÀN ĐẾN THỊ TRẤN PENAL! (tt) Iris Leona Marie Cross -

LIỆU ĐÂY CÓ PHẢI MỘT VỤ CƯỚP

Thoạt nhìn, động cơ gây án có vẻ là ăn trộm. Mặc dù ngôi nhà được rào chắn cẩn thận ở phía trước và hai bên bằng hàng rào mạ kẽm, nhưng hung thủ có thể dễ dàng tấn công từ khu vườn do ông Wazir trồng ở phía sau ngôi nhà. Các điều tra viên cho rằng (những) hung thủ đột nhập vào ngôi nhà từ phía sau – nơi có hàng rào thấp hơn so với phía trước và hai bên. Họ đoán chúng đột nhập bằng cách phá cửa trước, rồi tẩu thoát qua cửa sau, nhảy qua hàng rào và đi đến đường Wilson sát bên.

Tuy nhiên, chúng không cần phải vào từ phía sau nếu có thể nhảy qua cổng trước, giống như cách mà Vishad đã làm khi anh tuyệt vọng vì không biết tại sao cha mẹ không trả lời điện thoại. Có vẻ như vụ án xảy ra ở một ngôi nhà hẻo lánh với tán cây lớn phía trước sẽ tạo điều kiện cực kỳ thuận lợi cho việc che mắt mọi người xung quanh, đặc biệt nếu vụ án diễn ra vào ban đêm.

Công việc kinh doanh kim loại phế liệu và phụ tùng ô tô của ông Wazir rất tốt. Chính nguồn hàng quý giá đó khiến ông trở thành mục tiêu. Rất có khả năng ông cất tiền từ những giao dịch trong tuần trước ở nhà. Trên thực tế, một trong số rất ít những người bạn của ông ta chia sẻ rằng thỉnh thoảng Wazir vẫn giữ rất nhiều tiền mặt ở nhà. Mặc dù động cơ rõ ràng là trộm cướp, và ban đầu cảnh sát cũng đã tập trung vào điểm này, nhưng họ đã loại trừ nó, bởi dường như không có thứ gì bị trộm vào thời điểm đó. Kho phụ tùng xe hơi và kim loại phế liệu của Wazir vẫn còn nguyên vẹn.

Nhưng còn số tiền có thể ông đang cất ở nhà thì sao? Có lẽ bọn trộm thích tiền “tươi” hơn kim loại phế liệu hoặc phụ tùng ô tô, bởi không cần tốn công đi đổi. Hơn nữa, để tẩu thoát nhanh chóng, tiền giấy sẽ dễ vận chuyển hơn so với mớ đồ cồng kềnh đó, mặc dù chúng cũng có giá trị. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng phát hiện ông Wazir có thói quen để tiền mặt ở nhà?

Nếu biết, chúng sẽ kề lưỡi dao và chĩa họng súng để ép ông Wazir nói ra nơi cất giấu. Sau đó, chúng có thể lấy tiền mặt mà không cần lục lọi ngôi nhà. Cảnh sát sẽ không biết tí gì về một vụ cướp đã xảy ra, bởi đồ đạc trong nhà vẫn nguyên vẹn và trông như thể không có thứ gì bị trộm đi. Bởi vì những người họ hàng hiếm khi đến thăm, họ sẽ không thể nói cho cảnh sát biết nơi Wazir giấu tiền mặt. Gia đình có thể đã bị sát hại vì họ đã chứng kiến tiền mặt trong nhà bị lấy đi. Những viễn cảnh tương tự đã diễn ra rất nhiều lần ở đảo quốc Trinidad và Tobago, đến mức TTPS cần xem xét lại động cơ của vụ sát hại ba người này là hành vi trộm cướp.

Theo cảnh sát điều tra, trông như không có thứ gì bị cướp vào thời điểm đó, nhưng vài tuần sau khi vụ án xảy ra, một số vật dụng đã bị cướp. Khoảng một tháng sau vụ án, chiếc xe bán tải của ông Wazir cùng phụ tùng ô tô đắt tiền vốn được cất trong sân, nay lại “không cánh mà bay”. Một phát hiện đáng kinh ngạc hơn là chỉ một tuần sau vụ án mạng, một trong những người họ hàng của ông Wazir (và báo cáo cho biết ông Wazir không có nhiều người thân) đã đến sống tại ngôi nhà trên đường Clarke, mặc cho ngôi nhà vẫn chưa được tẩy uế, mùi hôi thối của xác chết dai dẳng và giòi bọ tràn lan khắp nơi. Khi những người họ hàng của bà Shelly-Ann đi cùng cảnh sát đến ngôi nhà để tìm kiếm tài liệu cần thiết cho việc phá án, họ thấy ngôi nhà bị lục lọi và tài liệu vương vãi khắp nơi.

Tôi nghi ngờ người họ hàng này của ông Wazir thiếu thốn, không nhà không cửa và đang kiếm một nơi để che nắng che mưa. Thật hời nếu anh ta có thể tìm kiếm tiền bạc hoặc vật có giá trị trong lúc vơ vét hết đồ đạc của ông Wazir. Theo báo cáo, trước đây anh ta sống ở San Fernando (thành phố chính ở Nam Trinidad) tại King’s Wharf - một khu vực đô thị còn nghèo với những người dân làm nghề chài lưới bán cá. Chỉ những người nghèo túng, vô gia cư và liều lĩnh mới nhào vô sống trong một ngôi nhà đầy giòi bọ, nồng nặc mùi xác chết và là nơi xảy ra vụ án giết ba mạng người. Cảnh sát đuổi người họ hàng đó ra ngoài và thay ổ khóa, nhưng điều này không ngăn được người khác đột nhập vào ngôi nhà một tháng sau đó.

Nhóm điều tra sẽ đỡ vất vả hơn nếu những người đó là hung thủ, nhưng có vẻ không phải là họ. Nếu có thì những tên cướp sau khi giết người này chỉ là những kẻ cơ hội đang muốn biến ngôi nhà bị bỏ trống trên đường Clarke thành nơi ở miễn phí, sử dụng một chiếc xe bán tải để làm phương tiện đi lại, hoặc bán phế liệu và phụ tùng ô tô để lấy tiền mặt.

VỤ ÁN CÓ MỐI LIÊN HỆ GÌ VỚI CÔNG VIỆC MUA BÁN KIM LOẠI PHẾ LIỆU VÀ PHỤ TÙNG Ô TÔ CỦA ÔNG WAZIR?

Ở đảo quốc Trinidad và Tobago, ngành công nghiệp kim loại phế liệu đã phát triển thành một hình thức kinh doanh sinh lời và cạnh tranh khốc liệt. Ngành công nghiệp trị giá hàng tỷ USD Mỹ (đơn vị tiền tệ ở Trinidad và Tobago), với một số công ty lớn trong và ngoài nước kiểm soát phần lớn giao thương, khiến nhiều công ty nhỏ thuộc gia đình ở trong nước tranh giành hàng phế liệu. Liệu cảnh sát đã đúng khi liên hệ những vụ án mạng này với công việc của ông Wazir? Ông Wazir đã kinh doanh hơn 30 năm, nhưng khi ông biến mất khỏi thương trường, ông sẽ không còn là một mối đe dọa cạnh tranh nữa. Mặt khác, liệu thỏa thuận kinh doanh đó có quá rởm?

VỤ ÁN CÓ MỐI LIÊN HỆ GÌ VỚI THUẾ BẢO KÊ?

Mặc dù những người họ hàng cho biết Wazir không bao giờ nói với họ rằng tính mạng của ông đang bị đe dọa, hoặc ông và gia đình đang gặp nguy hiểm, nhưng một người bạn thân của ông lại bói khác. Người này nói rằng ông Wazir sợ hãi và hoang tưởng rằng mọi người sẽ tấn công gia đình mình. Ông đã dựng một hàng rào mạ kẽm ở phía trước và hai bên ngôi nhà. Ở cổng trước, Ông cũng đục một lỗ vừa đủ lớn để nhận thức ăn nhanh giao từ tiệm Gà rán Kentucky. Người này còn nói, “Anh ấy luôn lo sợ ai đó sẽ đến tìm mình và đó là lý do anh ấy sống trong một ngôi nhà an toàn như vậy. Rất ít người vào nhà anh ấy. Anh ấy luôn có rất nhiều dây xích và khóa móc.” Anh trai của bà Shelly-Ann cũng có chung quan điểm, “Chồng của con bé [Shelly-Ann] là một người đàn ông thực sự tốt bụng, nhưng sống khá ẩn dật. Cậu ấy là một doanh nhân, nhưng lại không bao giờ để nhiều người vào nhà.”

Điều đáng chú ý là ông Wazir rất đa nghi, lo sợ mọi người tấn công cuộc sống và gia đình mình, nhưng ông lại cho rằng không cần phải lắp camera quan sát xung quanh ngôi nhà, hoặc gắn thiết bị chống trộm trên cửa ra vào và cửa sổ - những thứ cần thiết trong hầu hết các ngôi nhà ở Trinidad và Tobago ngày nay. Gia đình ông không nghèo khó. Để tăng cường an ninh thì chi phí của camera quan sát cũng như cửa ra vào và cửa sổ bằng sắt rèn chẳng đáng là bao. Ngoài ra, nếu ông lo lắng về sự an toàn của mình và gia đình thì theo như cảnh sát phát hiện, tại sao ông lại không lắp hàng rào khắp toàn bộ ngôi nhà, luôn cả phía sau nhà - nơi dễ dàng đột nhập vào nhà nhất?

Tuy nhiên, câu hỏi được đặt ra là: Tại sao ông Wazir lại sợ hãi? Tại sao ông ấy lại lo lắng cho an nguy của gia đình mình đến vậy? Ông ấy sống ở một ngôi làng thôn quê khá an toàn. Ông ấy đang bảo vệ gia đình khỏi ai chứ?

Ông Wazir là một doanh nhân trong hơn 3 thập kỷ. Theo báo cáo, ông ấy là một người nổi tiếng trong khu vực và tiềm lực tài chính dư dả. Liệu có ai đó yêu cầu ông ấy trả tiền bảo kê để bọn tội phạm bên ngoài khu vực nhắm tới doanh nghiệp của ông? Bên cạnh sự gia tăng của những băng đảng ở đảo quốc Trinidad và Tobago, thuế bảo kê là một nét đặc trưng nổi bật. Nhóm băng đảng tống tiền của chủ doanh nghiệp, đổi lại, doanh nghiệp của họ được bảo vệ khỏi chính bọn người đang tống tiền những chủ doanh nghiệp đó. Những chủ doanh nghiệp không chỉ bị đe dọa nếu họ không trả đủ tiền hàng tháng, mà họ còn bị giết nếu từ chối nhượng bộ những yêu cầu của băng đảng. Thuế bảo kê đảm bảo cho chủ doanh nghiệp và gia đình của họ được yên thân và yên tâm điều hành công việc kinh doanh hơn, thay vì trở thành một phần trong số liệu thống kê tội phạm khác.

Có lẽ nào, sau một khoảng thời gian làm kinh doanh bấy lâu nay, ông Wazir đã quyết định không khuất phục sự đe dọa của các phần tử tội phạm đến từ bên ngoài làng? Cái chết thương tâm của chính ông, vợ ông và em trai ông có phải là hậu quả của việc không tuân theo yêu cầu của bọn xã hội đen - không chịu “ói” tiền thuế bảo kê? Ngay sau khi đến xem hiện trường vụ án, cảnh sát điều tra nhận xét như sau:

“Tất cả những gì tôi muốn nói với công chúng là mọi người chỉ cần cảnh giác. Khi nhìn thấy người lạ trong khu vực, mọi người cần phải trình báo chuyện đó cho cảnh sát. Đôi khi, những phần tử tội phạm này có cách liên hệ với nhau trong tù, cùng với đồng bọn đã xuất hiện trong làng của mọi người để gây án. Tôi không nói rằng ví dụ trên là vụ án này.”

Vào lúc này, với sự giúp đỡ của một bác sĩ chấn thương lâm sàng, người ta vẫn không biết cảnh sát đã thu được thông tin gì từ một cô bé 4 tuổi. Cô bé có thể nhìn thấy (những) tên hung thủ hay không, hoặc có hay không việc cô bé đã biết hành động phạm tội của bọn người đó nhưng sự việc vẫn bị giấu kín.

Một người họ hàng nói, “Con bé không muốn rời khỏi em trai mình. Nếu thằng bé đi tắm, con bé sẽ hỏi chúng tôi đang đưa thằng bé đi đâu. Con bé không muốn nhìn thấy cảnh tối tăm bên ngoài, nên chúng tôi phải kéo rèm của sổ để con bé không nhìn thấy cảnh đêm. Con bé còn nhiều thứ phải làm.” Chuyện này cũng dễ hiểu, bởi hành vi của cô bé (đeo bám và sợ bóng tối) là triệu chứng của một đứa trẻ đã trải qua tổn thương nghiêm trọng.

Điều này khiến tôi tự hỏi vào đêm hôm xảy ra án mạng, những đứa trẻ đã ở đâu. Liệu chúng có bị buộc lên giường đi ngủ? Liệu phòng ngủ của chúng có xa phòng khách và liệu cửa phòng ngủ có đóng không? Nếu có thì chắc là chúng không nghe thấy hai tiếng súng xuyên thủng lồng ngực của cha mình, nhất là khi chúng đang say giấc. Ngoài ra, kẻ sát nhân có thể đã lắp ống giảm thanh lên súng. Tội phạm ở đảo quốc Trinidad và Tobago được trang bị tốt hơn cảnh sát. Vũ khí của nhân viên hành pháp không thể sánh được với vũ khí mạnh mẽ và tinh vi của loại tội phạm mới. Tuy nhiên, người dân ở Trinidad và Tobago cảm thấy nhẹ nhõm, vì ít nhất hung thủ đã tha và không làm những đứa trẻ bị thương. Có lẽ, nếu Vishad ở trong ngôi nhà trên đường Clarke vào thời điểm đó, thì số người chết sẽ là bốn chứ không phải ba.

KẾT LUẬN

Vishad và hai đứa em nhỏ phải làm gì để vượt qua những gian truân mà cả ba đã trải qua?

Người họ hàng cho biết, “Đứa út hiện tại rất khỏe, ăn uống đầy đủ và chơi đùa. Thằng bé sắp hồi phục. Nhưng chị gái thì có chút khó khăn. Con bé trải qua quá nhiều chuyện và cần nhiều lời tư vấn hơn. Chúng đang cố gắng tìm hiểu tại sao mọi chuyện lại như vậy… Vishad không thể ngủ một mình, thằng bé chịu tổn thương rất nhiều khi phải chứng kiến cảnh tượng lúc bước vào nhà.”

Cô bé (vẫn đang được khuyên) ăn mừng sinh nhật lần thứ 5 vào tháng Hai năm 2020. Người họ hàng đã cố gắng hết sức để đảm bảo ngày sinh nhật của cô bé sẽ thật vui vẻ. Họ tổ chức một bữa tiệc hoành tráng suốt cả ngày và vào buổi chiều tối, họ đưa cô bé đến một nhà hàng. Tuy nhiên, cô bé đòi gặp cha mẹ.

Người họ hàng cho biết, “Chúng tôi trao cho con bé một cái ôm, tặng con bé một món quà và chúc con bé ‘sinh nhật vui vẻ’. Chúng tôi đã lên kế hoạch cho rất nhiều hoạt động vào ngày hôm đó để biến ngày này thành một ngày lễ ăn mừng. Nhưng con bé nhớ cha mẹ mình và hỏi liệu họ có đến gặp mình vào ngày hôm đó không. Con bé hỏi liệu họ có cảm thấy tốt hơn không. Chúng tôi đã phải giải thích với con bé rằng họ sẽ không quay lại nữa.”

Sáu tháng sau khi vụ thảm sát Penal gây chấn động toàn quốc xảy ra, chúng tôi không thể tìm được kẻ đã rat ay hành động tàn độc với gia đình Mohammed, hoặc tại sao họ lại là mục tiêu của một hành động khủng khiếp như vậy. Trong khi cập nhật trên phương tiện truyền thông vẫn đều đặn cung cấp thông tin liên quan đến trạng thái tâm lý của bọn trẻ, thì chính tội ác đó lại chẳng có chút tin tức nào, ngoài trừ tuyên bố của cảnh sát rằng họ một lần nữa xem xét động cơ là trộm cướp và cũng đang điều tra khả năng xảy ra tranh chấp đất đai.

Tôi không mong đợi vụ án liên quan đến một đứa bé học mẫu giáo, một trẻ sơ sinh và ba xác người lớn sẽ được giải quyết. Vụ án này rất có thể chỉ khiến số lượng những vụ án mạng chưa được phá tăng lên mà thôi. Nhưng bây giờ, hẳn chúng ta vẫn còn ngạc nhiên khi trước một tội ác kinh hoàng đã tạo ra làn sóng chấn động khắp mọi miền quê ở Penal và làm rung chuyển cả đảo quốc Trinidad và Tobago, một cô bé 4 tuổi vẫn kiên cường và dũng cảm đối mặt với nói.