← Quay lại trang sách

13. “LA BELLA ELYIRA”: VỤ GIẾT NGƯỜI Ở NHỮNG NGỌN ĐỒI TUSCANY- Deirdre Pirro -

Từ trên cao nhìn xuống, những ngọn núi Apuane hùng vĩ ở phía bắc và San Miniato ở phía đông, thị trấn Toiano nhỏ bé của nước Ý nép mình giữa những vùng đất Palaia và Volterra “lạc lõng” ở Tuscany. Thị trấn này vốn dĩ là một ngôi làng trung cổ. Trong suốt thế kỷ XIV và XV, thị trấn Toiano nổ ra trận chiến giằng co tranh giành quyền thống trị giữa 3 thành phố Lucca, Pisa và Florence - những “đấu thủ” tầm cỡ trong khu vực. Lúc đầu, Toiano nằm dưới sự kiểm soát của thành phố Lucca và sau đó là Pisa. Cho đến năm 1362, nhờ có Rodolfo II da Varano - một tên lính đánh thuê - xâm chiếm Toiano, Florence trở thành chủ nhân mới của thị trấn. Sau khi bao vây và chinh phục thành công thị trấn, hắn đã lấy một chiếc chuông của lâu đài làm chiến lợi phẩm. Hắn gửi nó đến Florence và nó trở thành chiếc chuông thứ hai trong tổng cộng 3 chiếc vang lên báo giờ ở tòa tháp Palazzo Vecchio (bây giờ là tòa thị chính tráng lệ của thành phố). Vào năm 1364, người dân Florence phá hủy thị trấn “Cựu Toiano” và do hiệp ước hòa bình giữa hai thành phố, họ đã trao trả những gì còn lại của thị trấn cho Pisa. Người dân xây sửa lại thị trấn thành “Tân Toiano”. Nhưng vào năm 1406, người dân thị trấn một lần nữa đầu hàng trước sự thống trị của Florence.

Một câu văn khắc vẫn còn nhìn rõ bằng tiếng Latin ở Toiano có nội dung:

Vào ngày mùng 5 tháng Tư năm 1406, lâu đài và thị trấn Toiano đầu hàng Cộng hòa Florence và nhận nhiều đặc quyền. Theo như phần đề cập ở trang 203, trong cuốn sách có tựa đề Vùng nông thôn của Pisa trong Phòng lưu trữ cải cách của Florence. Theo mệnh lệnh của Đại công tước của Tuscany Cosimo II. Gần đây, chính Gian Gastone I (Đại công tước Medici cuối cùng của Tuscany) trị vì vùng đất một cách thanh bình, vào ngày 12 tháng Bảy năm 1726, đã xác nhận những đặc quyền đó. Dựa trên những đặc quyền này, việc bán ngũ cốc, trái cây và động vật ở vùng nông thôn của Florence, hoặc mua bán bò đực để phục vụ nông nghiệp được phép miễn thuế.

Những bức tường thành từng bao quanh thị trấn và một cây cầu dẫn lối vào lâu đài. Công trình xây dựng nhà thờ Thánh John the Baptist đã tồn tại từ thế kỷ XI. Một con phố chính dài 50m băng qua và ngăn cách hai dãy nhà của del Castello. Chỉ có một cửa hàng bán đủ thứ từ thuốc lá đến lưỡi hái. Vào những năm 1800, dân số của thị trấn cao ngất ngưởng với 521 người, nhưng sau đó giảm dần qua những thập kỷ tiếp theo.Vào những năm 1960, nhờ vào sự bùng nổ kinh tế của Ý, số ít cư dân còn lại - chủ yếu là những người nông dân tự cung tự cấp - đã rời bỏ vùng nông thôn để lên các thành phố lớn, với hi vọng có việc làm tốt hơn, khiến Toiano dần dần và chắc chắn rơi vào cảnh lụi tàn.

Tuy nhiên trong suốt quãng thời gian tồn tại của thị trấn, nhiều thế hệ trong cùng gia đình làm nông nghiệp quy mô nhỏ đã sống ở đây. Giống như những thị trấn nhỏ biệt lập trên thế giới, nhiều cư dân có quan hệ họ hàng với nhau. Mọi người đều biết mặt nhau và công việc của nhau. Chủ nghĩa địa phương và sự đoàn kết có thừa. Hầu như mọi người không thể giữ được sự riêng tư và bí mật. Tin đồn và chủ nghĩa đạo đức tràn lan. Tuy nhiên, chỉ có chuyện xảy ra vào buổi sáng ngày mùng 5 tháng Sáu năm 1947 là chưa từng xảy ra trước đó trong ký ức của những người còn sống ở thị trấn, hoặc sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa. Đó là ngày Lễ Mình và Máu Thánh Chúa Kito (Corpus Christi) của Công giáo La Mã và những sự kiện trong ngày hè đẹp trời đó không chỉ làm chấn động thị trấn, mà còn gây chia rẽ dư luận trên khắp đất nước.

Vào buổi sáng hôm đó, trong khi gia đình nhà Orlandini đang chuẩn bị tham gia cuộc diễu hành của Lễ Mình và Máu Thánh Chúa Kito, cô gái Elvira (22 tuổi) xinh đẹp - con gái út của họ - đi lấy nước từ một con suối gần nhà. (Vào thời điểm đó, phần lớn nhà ở đều không có nước máy và điện). Hai tiếng trôi qua mà vẫn chưa thấy con gái về, người mẹ đã đi tìm. Bà hỏi tất vả nwhxng người mà bà bắt gặp trên đường rằng liệu họ có thấy Elvira không. Mỗi phút trôi qua, bà càng thêm lo lắng, nên bà quay về nhà, kêu chồng và anh chồng cùng đi tìm con gái. Khi hai người đàn ông đến con suối, người cha thấy những giọt máu trên mặt đất, cũng như dấu hiệu cho thấy có thứ gì đã bị kéo vào một bụi cây gần đó.

Hai người đàn ông đi sâu thêm 10m vào khu vực được gọi là Thung lũng sâu của She-Wolf (Botro della Lupa) - khu rừng nằm giữa Toiano và Palaia. Ở đó, họ phát hiện ra đôi giày của Elvira được đặt gọn gàng trên mặt đất, kế bên bình đựng nước. Đi sâu vào khu vực có cây cối ngày một rậm rạp hơn, họ kinh hoàng khi phát hiện ra thi thể của cô gái trong một con kênh bỏ hoang. Quần áo của cô gái không đầy đủ, quần lót bị mất và không bao giờ tìm lại được. Đầu của cô gái gần như đứt lìa do bị dao cắt vào cổ họng. (Theo khám nghiệm tử thi, cô ấy đã bị đâm nhiều nhát sau khi chết). Không tìm thấy hung khí - con dao. Các bài báo không hề đề cập đến việc nạn nhân bị cưỡng hiếp, nhưng hầu hết mọi người tin rằng cô ấy đã bị tấn công tình dục. Có vẻ như hung thủ đã giết cô ấy ở nơi khác và kéo thi thể của cô ấy vào rừng.

Khi những tờ báo của tỉnh đưa tin về vụ giết người, báo chí quốc gia đã đăng tải câu chuyện và đưa tin rầm rộ, bao gồm cả việc đăng ảnh của nạn nhân. Những tiêu đề như “Cô dâu bị giết hại vào đêm trước hôn lễ” và “Vị hôn thê bị sát hại trong rừng” nổi bật trên những trang đầu. Cô gái xấu số bị gán cho cái tên Elvira xinh đẹp (La Bella Elvira). Những tờ báo suy đoán rầm rộ về kẻ muốn giết cô gái nông dân nhu mì. Cô ấy đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới và cũng là đứa con gái cuối cùng trong số ba chị em gái nhà Orlandini kết hôn.

Những tin đồn bắt đầu lan truyền và vài “ứng viên tiềm năng” rơi vào diện bị tình nghi. Người bị tình nghi lớn nhất là con trai của một gia đình người Thụy Sĩ giàu có. Elvira đã từng làm giúp việc cho gia đình này khoảng 6 tháng ở Pontedera - một trung tâm đô thị cách Toiano 30km. Nhưng người đàn ông này nhanh chóng bị gạch tên khỏi danh sách tình nghi sau khi chứng minh rằng anh đã ở Rome vào ngày vụ án diễn ra cũng như anh đã bị phạt tiền vi phạm giao thông khi đang lái chiếc xe hơi của mẹ mình trong thành phố.

Một nghi phạm khác là Lino Giubbolini - một trong hai người anh rể của nạn nhân. Anh này là một thợ sản xuất than đá và được nhắc đến trong thư nặc danh gửi cho vị hôn phu của Elvira. Bức thư cảnh báo vụ hôn phu của Elvira không nên để cô làm việc cùng Giubbolini trong rừng. Bức thư ám chỉ có gì đó mờ ám giữa hai người họ khi không còn những ánh mắt tò mò ở xung quanh. Không có chứng cứ xác thực cho mối quan hệ này, mặc dù sau đó, một người có thiên nhãn thông30 trong khu vực, nói với những điều tra viên rằng Elvira đã đến gặp bà. Cô gái lo sợ rằng cô ấy đã “vụng trộm” mang thai với người đàn ông đã có gia đình và tâm sự rằng cô rất lo cho an nguy của mình. Rất ít người tin lời bà đồng này, họ cho rằng bà ấy chỉ muốn được thiên hạ để ý.

30. Thiên nhãn thông là khả năng nhìn thấy những thực thể thuộc về vía hay thể phách ở xung quanh họ.

Tuy nhiên, người bị tình nghi trước nhất và có vẻ giống nghi phạm nhất là Ugo Ancillotti (25 tuổi) - vị hôn phu của Elvira - là một cựu binh Thế chiến thứ hai và là người địa phương. Cả hai đính hôn được 2 năm, tuy nhiên, trong khoảng thời gian đó, họ lại chia tay hai lần bởi những cơn ghen của anh chồng sắp cưới. Mặc dù không dễ dàng xác định chính xác động cơ của Ancillotti nhưng sau khi vụ án xảy ra, anh này không ngừng cư xử kì lạ. Anh nói với các điều tra viên rằng khoảng 9 giờ sáng ngày Elvira mất tích, anh ghé đến nhà của một người phụ nữ trẻ và hị cùng nhau đi dự Lễ Mình và Máu Thánh Chúa Kito tại nhà thờ ở Toiano. Họ về nhà của cô gái khoảng 1 giờ chiều. Anh ở lại nhà cô gái thêm khoảng 30 phút nữa, sau đó về nhà mình ăn trưa. Từ 2 giờ 30 phút đến 5 giờ 30 phút chiều, anh ấy không đi ra ngoài mà ngủ ở trong nhà. Sau đó, anh quay trở lại thị trấn để gặp vị hôn thê, nhưng nghe ai đó trên đường nói rằng cô ấy đã chết trong khu rừng gần đó. Anh ngay lập tức về nhà, lấy xe đạp và chạy đến nơi phát hiện ra thi thể của cô ấy. Anh khẳng định rằng mình ở đó cho đến tận 1 giờ chiều ngày hôm sau. Lúc đó, anh trở về nhà để thay quần dính những vết máu nhỏ. Ancillotti cho rằng những vết máu này là do quần của anh cọ xát vào vài bụi cây có dính máu của cô ấy khi anh đạp xe đến nơi phát hiện ra thi thể của Elvira và khi đi qua khu rừng. Mọi người cũng cho rằng anh cư xử rất kì quái khi trong ngày xảy ra vụ án hoặc sau đó, Ancillotti đến gặp người thợ mộc đang làm đồ dùng cho phòng tân hôn của cặp đôi để lấy lại tiền đặt cọc. Anh ấy rõ ràng quan tâm đến tiền của mình hơn là người phụ nữ mà mình yêu bị thảm sát.

Năm ngày sau khi phát hiện ra thi thể, các nhà chức trách quyết định mời Thanh tra Lombardi - một điều tra viên từ lực lượng carabinieri tinh nhuệ (đội cảnh binh quốc gia của Ý) đến từ thị trấn Pontedera. Bởi vì một viên cảnh sát làm việc trong khu vực đã quá lớn tuổi, thân hình quá khổ và không còn cân đối để có thể lãnh đạo những cuộc điều tra mở rộng. Sau quá trình loại trừ nghi phạm, Lombardi bắt giữ Ancillotti vì sát hại Elvira. Ông ấy đoán rằng, “Ancillotti đã từng làm tình với vị hôn thê một thời gian ngắn trước đó và anh chàng hôn phu lý luận như thế này, ‘Elvira đã trở thành người của tôi, vì vậy, cô ấy không phải là một người phụ nữ trong trắng. Những gì cô ấy làm với tôi, cô ấy cũng có thể làm với người khác. Sẽ tốt hơn nếu tôi bỏ cô ấy. Nhưng nếu tôi làm vậy, tôi sẽ mất thể diện trước những cô gái còn lại trong thị trấn. Và một ngày nào đó, nếu tôi muốn đính hôn với một người trong số họ, tôi không biết liệu tôi có thể hay không’.”

Những nhận định đạo đức như thế này khiến người ta gần như là “nuốt không trôi” khi ngày nay ở Ý, nhiều cặp đôi trẻ sống chung với nhau và có lẽ họ chỉ cân nhắc đến chuyện kết hôn sau khi có con. Để phù hợp với xu hướng này, vào năm 1993, Viện Thống kê Quốc gia Ý - cơ quan chịu trách nhiệm thực hiện những cuộc điều tra dân số ở nước này - đã thay đổi định nghĩa về “gia đình” để nó có nghĩa là một nhóm người “sống cùng nhau và liên kết với nhau bởi một trng những điều sau: hôn nhân, quan hệ họ hàng, sự hòa hợp, sự nhận nuôi, sự giám hộ hoặc ràng buộc tình cảm.”

Tuy nhiên, vụ án này không xảy ra mới đây hoặc vào những năm 1990, mà nó xảy ra vào năm 1947 - không lâu sau một cuộc chiến tranh thảm khốc. Lúc đó, phần lớn đất nước Ý đã trở thành đống đổ nát, kinh tế lâm vào tình cảnh khó khăn và điêu tàn, không còn lại bao nhiêu người đàn ông trẻ. Hơn nữa, các cộng đồng nông thôn nhỏ luôn có tư tưởng sống khép kín và bảo thủ, đặc biệt là quan điểm của họ về phụ nữ. Họ muốn một người phụ nữ đến tuổi “cập kê” vẫn còn trinh trước khi làm lễ kết hôn và tuân theo mọi mệnh lệnh của chồng. Mặc dù phụ nữ ở Ý cuối cùng đã giành được quyền bầu cử vào năm 1946, nhưng người đàn ông vẫn coi vợ hoặc vợ tương lai là tài sản của mình và mong cô ấy sẽ không làm gì khiến anh ấy hoặc gia đình anh ấy phải xấu hổ. Người chồng là vua chúa, còn người vợ phải vâng lời chồng. Công việc của người vợ là nấu nướng và dọn dẹp, làm việc đồng áng, sinh con và vâng lời chồng. Hơn nữa, kiểu tư duy này còn được ghi chép lại trong sách luật ở Ý. Từ thời trung cổ đến pháp luật hiện đại của thế kỷ XIX và XX, đầu tiên là trong Bộ luật Hình sự Ý năm 1889 (còn được gọi là Bộ luật Zanardelli), sau đó là trong Bộ luật Rocco năm 1930. Theo đó, những cá nhân (hầu hết là nam giới) có thể nhận một biện pháp tha miễn, khi họ muốn tự bào chữa rằng họ đã phạm tội “giết người vì danh dự”. Nói cách khác, những người đàn ông bảo vệ danh dự của họ và/hoặc của gia đình họ, bằng cách thừa nhận giết người vợ lăng loan, hoặc tình nhân của người vợ, hoặc cả hai. Nếu chứng minh được điều đó, bản án của họ sẽ nhẹ hơn so với việc phạm cùng một tội nhưng người chết chẳng gây tai tiếng gì cho họ. Luật pháp công nhận hành vi “đáng ghê tởm” xúc phạm đến danh dự của một người, chẳng hạn như ngoại tình, sánh ngang với hành vi khiêu khích nghiêm trọng và xã hội không chỉ trích hành động “bồi thường danh dự”. Trên thực tế, xã hội thường tẩy chay một người đàn ông không minh oan cho danh dự của mình và gán cho người đàn ông này cái danh hèn nhát. Mãi cho đến tháng Chín năm 1981, hệ thống pháp luật này mới bị bãi bỏ.

Sau khi biết tin Ancillotti bị bắt giữ, phần đông người dân ở Toiano đã đứng lên phản đối động thái này. Hai tấm biển viết tay với dòng tuyên bố “Ugo vô tội” được đặt ở lối vào thị trấn.

Hành động ủng hộ tiếp tục diễn ra trong quá trình tố tụng ở tòa án, cũng như trong hai cuộc điều tra trực tiếp tại hiện trường vụ án của tòa án. Sự ủng hộ mạnh mẽ này làm dấy lên nhiều vấn đề, vì nạn nhân và gia đình cô ấy cũng là người của thị trấn, nhưng họ dường như không nhận được sự ủng hộ giống vậy. Tại sao? Liệu người dân biết gì đó về vụ án mà cảnh sát lại không biết? Liệu họ nghĩ rằng Elvira đáng bị như vậy, hay liệu họ tin rằng bằng cách nào đó mà cô ấy đã yêu cầu mình bị đối xử như vậy? Câu trả lời có lẽ đơn giản hơn nhiều. Kể từ giây phút bị bắt giữ, Ancillotti xác nhận Elvira bị một người nước ngoài giết. Người này lang thang buôn bán hàng rong, gồm những món đồ lót và tất chân của phụ nữ, với biệt danh “Montenegro”. Ancillotti cho biết Elvira đã tranh cãi dữ dội với người này vài ngày trước khi vụ thảm sát xảy ra, khi cô từ chối không mua bất kì món hàng nào của anh ta. Người bán hàng rong vô cùng tức giận và buông lời đe dọa cô. Kẻ này nói rằng cô sẽ không bao giờ kết hôn được. Hơn nữa, sau khi vụ án mạng xảy ra, người ta không còn thấy người đàn ông này trong quận nữa. Mặc dù cảnh sát không tin giả thiết này, nhưng người dân lại hồ hởi đổ tội cho gã đàn ông lạ mặt. Họ đoàn kết với nhau, cảm thấy an tâm vì nghi phạm không phải là một trong số họ và còn một người nước ngoài dính líu tới vụ án. Anh ta là “kẻ chết thay” vì anh ta là một người ngoài.

Vào ngày 21 tháng Ba năm 1948, phiên tòa bắt đầu ở Tòa án Hình sự Pisa. Nhờ báo chí ồ ạt đưa tin, phiên tòa đã thu hút đông đảo sự chú ý lớn của công chúng trên toàn bán đảo. Khoảng một nửa dân số nước Ý tin rằng Ancillotti vô tội, trong khi nửa còn lại tin rằng hắn có tội. Phải nhớ một điều là thời điểm này vẫn chưa thể dựa vào bằng chứng DNA. Trên thực tế, mãi đến năm 1985, những vụ án hình sự ở Hoa Kỳ mới sử dụng loại bằng chứng khoa học này. Vào năm 1987, tên cưỡng hiếp Tommie Lee Andrews ở bang Florida là kẻ đầu tiên bị kết tội dựa vào bằng chứng DNA. Cùng năm, bằng chứng DNA lần đầu tiên được sử dụng ở Ý, trong vụ án xảy ra ở quân Brera của Milan. Angelo Vavassori - một người mẫu ảnh có chí lớn bị buộc tội bóp cổ và cướp đoạt đồ của Lodovico Mosconi - nghệ sĩ tranh trừu tượng và cũng là người yêu của anh ta.

Bên ngoài tòa nhà xử án Pisa, gần 2.000 người tụ tập để nhìn lướt qua bị cáo và nhóm luật sư bào chữa. Các nhà cái cá cược bất hợp pháp đưa tin và mời gọi đám đông đặt cược vào kết quả phiên tòa. Trong phòng xử án Giacomo Picchioti - Nghị sĩ Đảng Xã hội chủ nghĩa kiêm luật sư của Ý, cùng với hai người cộng sự đáng kính tin rằng bên công tố đã phát triển vụ án dựa trên bằng chứng hoàn toàn gián tiếp, nên ba người đã miễn phí dịch vụ pháp lý cho bị cáo. Bên công tố yêu cầu tòa án kết tội Ancillotti và tuyên án hắn 18 năm tù. Đã có 60 người được gọi đến làm chứng trước tòa.

Quan tòa muốn hiểu rõ hơn về địa điểm và cách thức tội ác đã diễn ra, nên ba ngày sau phiên điều trần đầu tiên, họ đi đến Toiano để dựng lại hiện trường vụ án. Người dân xếp hàng ở hai bên đường đổ vào thị trấn và lớn tiếng hô hào rằng họ tin bị cáo. Cảnh sát tất nhiên phải ngăn họ làm loạn, để thẩm phán và bồi thẩm đoàn có thể thực hiện việc điều tra. Thẩm phán yêu cầu thực hiện một thí nghiệm để xem nếu đi từ nhà Ancillotti đến địa điểm xảy ra vụ án thì mất bao lâu. Tại nơi phát hiện thi thể Elvira, đám đông lại biểu tình. Họ gửi quà tới tấp, gồm những giỏ thức ăn và rượu, cho anh chàng bị cáo. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, bà Rosaria Santoni Orlandini - mẹ của Elvira bật khóc. Trong lòng bà tràn đầy sự chua xót, bởi không một ai thấu hiểu nỗi đau và thương cảm cho gia đình bà. Kế tiếp, quan tòa đi đến quan sát con suối và nhà của Ancillotti. Những nhân chứng khác cũng bị thẩm vấn ở đó. Khi họ đến nơi tìm thấy thi thể, mẹ của Elvira thấy Ancillotti bị còng tay, bà hét lên và cố tấn công anh. Một cảnh sát đã kịp thời can ngăn bà.

Trong suốt những phiên điều trần tiếp theo ở Pisa, đám đông chen chúc vào phòng xử án, còn những người bên ngoài tiếp tục đến càng lúc càng nhiều. Những hành động náo loạn của họ làm gián đoạn vụ kiện tụng. Đỉnh điểm là vào một buổi sáng, người nhà Elvira cố gắng vào tòa nhà xử án, còn những người bàng quan kia buông lời lăng mạ và toan tấn công họ. Lúc này, thẩm phán không nhịn được nữa. Ông quyết định phải xử án ở một nơi yên tĩnh hơn. Vì vậy, lấy lý do tình hình địa phương nguy hiểm sẽ đe dọa đến việc thi hành trọn vẹn, mặc khác cũng không thể giải quyết triệt để tình hình đó, nên vụ kiện tụng đã được chuyển sang một địa điểm xét xử khác - tòa án ở Florence. Những hành động náo loạn vẫn tiếp diễn,nhưng trong phạm vi nhỏ hơn.

Sau 4 tháng, phiên tòa cuối cùng đưa ra kết luận Acillotti vô tội do thiếu chứng cứ. Quyết định này dựa trên vài nhân tố. Những dấu giày ở hiện trường vụ án có kích cỡ là 40, trong khi bị cáo có số đo bàn chân lớn hơn và mang giày số 43. Những vết máu trên quần áo Ancillotti rất nhỏ, thế nên không khớp với hành vi giết người tàn bạo. Hơn nữa, cặp đôi này có chung nhóm máu, nên có thể đó là máu của Ancillotti. Cuối cùng, sự thật đằng sau việc Ancillotti đến hiện trường quá nhanh chỉ bằng chiếc xe đạp là vì anh ấy định đạp xe tới nhà Orlandini, nhưng lại đi ngang qua khu vực tìm thấy thi thể Elvira. Sau khi tuyên bố bản án, người dân đổ xô vào phòng xử án trong tiếng reo hò vui mừng và niềm vui đó nhanh chóng lan sang đám đông đang sốt ruột chờ đợi bên ngoài phố.

Quyết định được giữ nguyên cho dù người nhà Orlandini kháng cáo. Ancillotti được trả tự do sau hai năm bị giam giữ. Giờ đầy, anh có thể trở về nhà ở Toiano như một người hùng. Thị trấn đã chứng minh được niềm tin vào anh ấy. Đông đảo người dân đã xếp hàng dài trên con đường quê để chào đón anh trở về. Không lâu sau đó, anh ấy chuyển đến một thị trấn nhỏ khác, cách nơi ở cũ khoảng 20km. Anh trở thành một đại lý bán những sản phẩm hóa chất trong nông nghiệp. Sáu năm sau khi ra tù, anh ấy kết hôn với Lina và họ có hai đứa con. Vào tháng Ba năm 2013, Ancillotti qua đời ở tuổi 91. Những năm giữa đời (từ năm 1947 đến khi mất), anh không ngừng tuyên bố mình vô tội.

Vật gợi nhớ về vụ giết người chưa có lời giải là một khối đá cẩ thạch nhằm tưởng nhớ Elvira nằm bên vệ đường giữa Toiano và Palaia, cách không xa nơi phát hiện ra thi thể cô. Trên khối đá là một bức ảnh phai màu của cô gái nông dân với khuôn mặt tươi cười xinh xắn, mái tóc đen, mặc bộ đồ đẹp nhất và đeo một chuỗi hạt quanh cổ. Khi người qua đường nhìn vào cô, họ suy đoán về bí ẩn đằng sau cái chết của cô ấy. Đôi khi, họ để lại những đóa hoa nhỏ và chúng từ từ héo rũ rồi lụi tàn.

Gần như ngay sau khi La Bella Elvira qua đời, những tin đồn kì lạ bắt đầu lan truyền ở vùng nông thôn vô cùng mê tín này. Người dân bắt đầu nói rằng họ đã nhìn thấy những hình ảnh kì lạ về một người phụ nữ trẻ di chuyển từ nhà này sang nhà khác ở Toiano để tìm kiếm kẻ giết mình. Cô ấy có mái tóc đen dài và mặc một chiếc váy trắng vấy máu từ vết cắt của cổ họng.

Ngày nay, những gì còn sót lại của Toiano là nghĩa trang bị bỏ hoang và những khung sườn nhà bằng đá cũ kĩ, đổ nát trên con phố chính im ắng. Những du khách hiếm hoi viếng thăm một góc Tusany trông cô đơn nhưng bình dị này thường là những nhiếp ảnh gia say mê nắm bắt những khoảnh khắc hấp dẫn của cảnh đẹp vùng Tuscany xung quanh thị trấn. Trên thực tế, vào năm 2006, Oliviero Toscani - nhiếp ảnh gia quốc tế, nổi tiếng với các chiến dịch quảng cáo “gây sốc” cho chuỗi cửa hàng quần áo Benetton - là giám khảo cho một cuộc thi chụp ảnh nhằm giữ cho hình ảnh Toiano sống mãi, với hi vọng kích thích sự quan tâm của mọi người đối với việc khôi phục ngôi làng độc đáo ấy. Quỹ Môi trường của Ý (Fondo Ambiente Italiano - FAI) - một tổ chức từ thiện uy tín nhằm bảo vệ di sản quốc gia ở Ý - cũng xem Toiano là một trong những di sản tinh túy cần bảo vệ.

Nhưng bí ẩn về kẻ rat ay sát hại tàn độc La Bella Elvira và lí do là gì vẫn tiếp tục tồn tại, bởi lẽ nó đã tồn tại dai dẳng suốt hơn nửa thế kỉ. Kể cả khi ánh mặt trời ở Tuscany có chói chang thì bạn cũng sẽ giống như tôi, cảm thấy lành lạnh khi đứng trước bia tưởng niệm cô ấy. Trong khung cảnh cô đơn này, hình ảnh trẻ trung xinh đẹp của cô gái ấy mãi gắn với tấm bia đá lạnh lẽo. Trên con đường kế bên khu rừng, cách nơi cô ấy sát hại trong Thung lũng sâu của She-Wolf một đoạn ngắn, làn gió nhẹ liên tục kêu xào xạc xuyên qua rừng cây… như thể đang thì thầm những bí mật chưa từng được tiết lộ. Ở một nơi như vậy, tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên nếu bắt gặp bóng ma của người con gái liên tục tìm lại công lý mà cô đáng có, nhưng không bao giờ nhận được.