← Quay lại trang sách

14. CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA GIỮA ÔNG BÁC SĨ, ANH NHA SĨ VÀ CÔ CON GÁI CỦA ÔNG CHỦ SẢN XUẤT BƠ SỮA?- Paul Williams

Carmarthen - thị trấn hành chính lịch sử của phía tây xứ Wales - từng là pháo đài của La Mã. Cái tên “Carmarthen” xuất phát từ một từ tiếng Wales, có nghĩa là “pháo đài của Merlin”, gắn với một huyền thoại về nơi sinh ra vị phù thủy Merlin. Carmarthen từng là thị trấn trù phú nhất ở xứ Wales, nhưng dần suy tàn vào thế kỉ XIX. Sự phát triển của những thị trấn khác, sự bành trướng của nền công nghiệp khai thác than đá ở vùng phía nam xứ Wales và sự xuất hiện của đường sắt vào năm 1851, tất cả đã khuyến khích người dân chuyển đến nơi khác sinh sống. Trong thời kì tăng trưởng dân số của đất nước, dân số ở Carmarthen chỉ tăng thêm 56 người từ năm 1831 đến năm 1921. Tuy nhiên, vài ngành công nghiệp mới đã phát triển để hỗ trợ những ngành công nghiệp truyền thống phụ thuộc vào trồng trọt, may mặc và sợi len. Những nhà máy sản xuất sắt, hợp kim sắt thép tráng thiếc và dây thừng đã giúp thị trấn tồn tại.

Vào năm 1884, một vụ án được cho là giết người rất lạ thường đã xảy ra ở Carmarthen. Một bác sĩ nổi tiếng kiêm thành viên lỗi lạc của hội đồng thị trấn (72 tuổi) bị buộc tội giết một người phụ nữ đến tìm ông ta để phá thai. Bốn năm sau, đứa con gái ngoài giá thú của ông ta - một trong những nhân chứng quan trọng - bị kết án tử hình vì cùng một tội danh. Báo chí quốc gia đặt cho vụ án cái tên “Bí ẩn Carmarthen” nhằm nhấn mạnh mặt đen tối của xã hội thời Victoria và cho thấy vụ án vẫn còn chưa có lời giải đáp.

Bác sĩ John Morgan Hopkins là một nhân vật gây tranh cãi. Ông ta coi thường pháp luật và đã đi hầu tòa rất nhiều lân vì không trả lương, nợ nần và hành hung hàng xóm. Vào những năm 1860, ông ta bỏ mặc vợ và 7 đứa con, nhưng vẫn ở cùng khu vực. Ông công khai thách thức những lề thói đạo đức đương thời. Nhìn bề ngoài, không ai đếm xỉa tới chuyện này, có lẽ bởi vì mọi người cảm kích việc thị trấn của họ có một vị bác sĩ tầm cỡ.

Hopkins tốt nghiệp ở Edinburgh, Scotland và hành nghề ở London và Paris. Sau khi kết hôn vào năm 1843, ông chuyển đến sống tại nông trại Goitrewen ở ngoại ô Llanelli. Llanelli cách Carmarthen 12km về phía đông nam. Nếu so với “đối thủ trong lịch sử” Llanelli thì Carmarthen nắm giữ trữ lượng than đá, hợp kim sắt thép tráng thiếc và thép lớn hơn. Mới đầu, Hopkins vừa hành nghề y vừa trồng trọt, nhưng dần dần công việc hành y khấm khá lên. Đến những năm 1870, ông trị bệnh cho mọi người ở khắp phía nam và phía tây xứ Wales.

Để tiện cho việc đi lại, ông mở phòng khám kiêm nhà ở tại số 11 phố Quay, Carmarthen. Nơi này nằm dưới bóng râm của nhà tù đồ sộ trước đây là lâu đài Norman và hiện là một điểm thu hút khách du lịch. Chỉ cần đi bộ đến ga xe lửa trên một cây cầu bắc qua sông Towy là tới nơi. Mary Jane - đứa con gái ngoài giá thú của ông ta - sống cùng và làm quản gia cho ông. Hopkins có ít nhất hai đứa con riêng khác và những người phụ nữ chưa chồng được cho là sống chung với ông ta.

Vào tháng Mười một năm 1883, Emily Morgan (15 tuổi) chuyển đến sống ở số 11 phố Quay. Cô bé này được cho là bạn của Mary Jane Hopkins (27 tuổi) và là con gái của một quý ông đến từ Llangennech, cách trang trại nhà Hopkins ở Goitrewen 3km. Vào ngày 30 tháng Sáu năm 1884, lúc 10 giờ 30 phút tối, Mary Hopkins và Emily Morgan đang ở nhà, trong phòng khách cùng một quý ông không rõ danh tính. Theo quy chuẩn thời gian, lúc đó đã muộn để một người đàn ông đến thăm hỏi xã giao những người phụ nữ trẻ, đặc biệt là khi họ ở một mình. Anh ta không phải vị khách duy nhất. Một người phụ nữ gõ cửa, yêu cầu gặp bác sĩ Hopkins. Mary giải thích rằng ông không có ở nhà, nhưng cô mời người phụ nữ này ở lại mà không hỏi danh tính. Đêm đó, họ ngủ chung giường. Mary cho hay bản thân không biết người phụ nữ này đang có thai.

Ngày hôm sau, bác sĩ Hopkins trở về từ thị trấn Neath. Ông khám và chẩn đoán bệnh nhân nữ này bị sưng phổi (thường được gọi là bệnh viêm phổi). Ông kê cho cô một viên thuốc chứa một chút thuốc phiện và một chút thủy ngân (calomel) và cho rằng bệnh tình của cô vô phương cứu chữa. Mặc dù ông chẩn đoán cô ấy sắp chết và khó có thể đi bộ vài trăm mét, nhưng đêm đó, cô đã đến rạp hát với Mary Jane Hopkins, Emily Morgan và Susannah Howard - một người bạn khác của Mary Jane. Cả ba người phụ nữ nói rằng cô ấy không có thai. Sau khi tiễn Susannah đến trạm xe lửa vào sáng hôm sau, không ai biết người phụ nữ đã ra khỏi căn nhà lần nữa. Cô chết ở đó vào ngày 12 tháng Bảy.

Một người hàng xóm đã giúp đưa thi thể người phụ nữ ra ngoài mà không phát hiện dấu hiệu khả nghi nào, sau đó người này còn sai con gái đi đặt một cỗ quan tài. Thợ đóng hòm được thông báo rằng người phụ nữ đã chết vì bệnh thương hàn. Bác sĩ Hopkins đã đặt một chiếc quan tài đắt tiền, trị giá 5 bảng Anh và 10 đồng shilling. Theo chỉ dẫn của ông ta, nó được dán nhãn tên “E.Cope” để gửi đến ga tàu Bath.

Tin đồn lan truyền khắp Carmarthen rằng Hopkins đã thực hiện một ca phá thai hỏng. Ở Vương quốc Anh, việc dùng biện pháp nhân tạo để chấm dứt thai kỳ là phạm pháp. Cho đến năm 1967, đạo luật phá thai được thông qua, cho phép chấm dứt thai kỳ trong 24 tuần đầu tiên. Trước khi đạo luật được thông qua, việc phụ nữ không được tiếp cận với các biện pháp tránh thai và sự kỳ thị của xã hội đối với những người mẹ chưa kết hôn đã thúc đẩy những người điều hành có trình độ và không có tay nghề tìm cách thỏa mãn việc phá thai, biết rằng bệnh nhân sẽ không trình báo với các nhà chức trách.

Một cảnh sát tìm thấy bác sĩ Hopkins trong quán rượu. Ông phủ nhận cô gái đó chết do thương hàn và nói rằng cô ấy chết tự nhiên, nên không cần khám nghiệm tử thi và điều tra. Các nhà chức trách phản đối. Họ yêu cầu khám nghiệm tử thi và cho phép Hopkins có mặt. William Hughes và James Rowlands - hai bác sĩ khác kiêm điều tra viên của hạt - kiên quyết nói rằng người phụ nữ này đã sinh con trong vòng hai tuần trước và chết vì nhiễm độc máu sau khi sinh.

Cuộc điều tra bắt đầu mà vẫn chưa rõ danh tính của nạn nhân. Bác sĩ Hopkins, Mary Hopkins và Emily Morgan đều tranh luận ngược lại với bằng chứng y học. Họ thề rằng người phụ nữ này không có thai. Bác sĩ Hopkins đưa ra những câu trả lời lảng tránh và không thỏa đáng khi bị “chặt chém” bằng những câu hỏi hợp lý. Làm sao mà ông ta lại cho phép một người phụ nữ lạ vào ở trong nhà mình mà cả tên cũng không hỏi? Tại sao ông ta lại chẩn đoán người phụ nữ này bị bệnh viêm phổi, mà không phải có thai? Làm sao mà ông ta biết phải gửi thi thể đến Bath? Ông ta cho biết chưa bao giờ hỏi về bệnh nhân của mình, nếu đúng là có, điều này chỉ khiến cho việc chẩn đoán trở nên khó khăn.Ông khai nhận cái tên E.Cope bắt nguồn từ một bức thư do một người đi chào hàng tên Charles Hopkins viết (ông không nghĩ người này có họ hàng gì với mình) để hỏi thăm sức khỏe người phụ nữ. Khi quay về nhà để lấy bức thư đưa cho điều tra viên, ông không thể tìm thấy nó. Ông nói mình đã gửi thư trả lời cho Charles Hopkins ở bưu điện Bristol và nhận được chỉ dẫn giao trả thi thể. Những thứ như thẻ hành lý được in trên nhãn dán và được trình lên tòa.

Cuộc điều tra bị hoãn lại để có thêm thời gian xác minh danh tính người phụ nữ đã chết và họ biết được cô ấy là Emily Cope - con gái của ông chủ sản xuất bơ sữa tên George Cope ở Bath, Anh. George nói rằng con gái ông đến Cardiff ở xứ Wales để kết hôn bằng giấy phép đặc biệt (giấy này cho phép cặp đôi không cần thực hiện việc rao hôn phối ở nhà thờ trng ba ngày Chủ nhật liên tiếp). Cô ấy rõ ràng có thai với một luật sư tên là Francis Bayntun. Người đàn ông này viết thư để báo cho gia đình Cope biết về cái chết của cô gái vào ngày 13 tháng Bảy và sau đó, anh đích thân đến gặp họ, đây cũng là lần đầu tiên gia đình Cope và anh gặp nhau. Người ta chỉ có thể tưởng tượng được sự đau buồn và tức giận của người nhà Cope, đặc biệt là khi họ cũng đã từng nhận thư từ Emily. Trong thư, cô nói cô đã kết hôn và đứa trẻ đã được sinh ra an toàn. Họ cũng phát hiện ra rằng Francis là một nha sĩ, không phải là một luật sư. Tên thật của anh ta là Andrew Bayntun và anh ta đã có vợ, mặc dù cả hai đã ly thân. Chuyện này là một nỗi ô nhục đạo đức.

Mọi người không biết rằng Bayntun đã bỏ vợ ở xứ Wales để sống với một người phụ nữ trẻ hơn. Cô gái này sau đó sắm vai người vợ của anh ta ở Bath và mang thai đứa con của anh. Cô ấy chết và được chôn cất với danh nghĩa là người nhà Bayntun. Gia đình và bạn bè của cô đều bị lừa rằng họ là một đôi kết hôn hợp pháp. Bằng chứng của George Cope cho thấy Bayntun định “bổn cũ soạn lại” với Emily Cope. Một cuộc hôn nhân thực sự chắc chắn không xảy ra, bởi tình trạng song hôn là một tội hình sự có thể bị phạt tù.

George Cope nói Emily rời nhà với hai chiếc hộp. Trước đó, Mary Hopkins trả lời trong cuộc điều tra rằng chỉ có một chiếc hộp được giao từ nhà ga. Khi được thẩm vấn lại, cô tuyên bố đã quên chiếc hộp thứ hai vì cô căng thẳng, sau đó giao nộp nó cho cảnh sát. Trong hộp gồm nhiều vật dụng cá nhân của Emily Cope và quần áo trẻ em.

Vào ngày 19 tháng Bảy, Emily Cope được chôn cất ở Carmarthen. Bác sĩ Hopkins và con gái ông không có ở nhà khi thi thể người phụ nữ được đưa lên xe tang. George Cope, con rể của ông và người làm dịch vụ lễ tang là những người duy nhất ngồi trên xe tang. Ngay trước khi đám rước rời đi, một trong những con chó của bác sĩ Hopkins lên cơn co giật, dẫn đến việc truyền thông suy đoán rằng bầy chó đã ăn xác của đứa bé. Người dân thị trấn cảm thấy Bayntun phải chịu trách nhiệm về cái chết của cô gái. Khi cuộc điều tra được mở lại trước một đám đông, anh ta nhận lệnh triệu tập với tư cách là một nhân chứng.

Bayntun đưa ra bằng chứng rằng anh ta gặp Emily Cope lần đầu tiên trên phố ở Bath khoảng 9 tháng trước. Sau lần gặp mặt đó, hai người có thân mật với nhau vài lần. Sau đó, anh ta gặp cô vào đêm cô đến Carmarthen. Cô gái đến nhà bác sĩ Hopkins bởi vì một người bạn giấu tên của cô trước đây đã sinh con ở đó. Vài ngày sau, anh đến thăm nhà và Emily viết thư nói cho anh biết đứa bé đã chết. Cả bác sĩ Hopkins và Mary Jane Hopkins đều phụ nhận việc Bayntun từng đến nhà họ.

Bayntun cũng cho biết anh quen với bác sĩ Hopkins khoảng 20 năm rồi. Anh từng sống ở Carmarthen và từng hành nghề ở Swansea (xứ Wales). Hopkins cũng rất nổi tiếng khi ông còn ở đó. Hopkins tiếp tục trả lời thoái thác khi được thẩm vấn trực tiếp. Ông khăng khăng là mình không quen Bayntun, không biết danh tính của Emily Cope và nói đi nói lại rằng cô ấy không có thai. Điều tra viên nhận thấy có thẩm tra ông ta thêm cũng vô ích.

Sau 90 phút cân nhắc cẩn thận, bồi thẩm đoàn phán quyết Emily Cope đến Carmarthen theo sự sắp xếp của Bayntun và Hopkins để thực hiện thủ thuật phá thai, và sau đó cô ấy chết vì nhiễm độc máu sau khi sinh. Bồi thẩm đoàn được yêu cầu xác nhận lời phán quyết hai người đàn ông này đã giết người và họ xác nhận điều đó. Luật pháp quy định nếu một cá nhân gây ra cái chết cho ai đó trong khi phạm trọng tội, thì cá nhân đó phạm tội giết người. Hành động cố ý thực hiện phá thai bằng phương pháp có sự can thiệp của dụng cụ được cho là trọng tội. Nếu sau đó người phụ nữ chết thì cá nhân đó sẽ nhận tội danh giết người thích đáng và bản án là tử hình. Điều tra viên từ chối cho bảo lãnh.

Bác sĩ Hopkins kháng cáo đối với quyết định từ chối bảo lãnh và theo lệnh, ông ta được tạm thời trả tự do vào ngày mùng 7 tháng Tám. Bayntun vẫn ở lại nhà tù Carmarthen, cách ngôi nhà nơi Emily Cope qua đời không xa. Tháng 3 năm đó, giá treo cổ trong tù được sử dụng để hành quyết một kẻ sát nhân tên là David Rees. Rất có khả năng họ sẽ dùng lại nó.

Tin đồn lan truyền rằng luật sư của Bayntun muốn phiên tòa dời đến Old Bailey ở London để đảm bảo một phiên xét xử công bằng. Không ai nộp đơn xin, nên vụ án được mở ở Swansea. Trước khi Tòa đại hình31 ra đời vào năm 1971, thẩm phán đi khắp các vùng để xét xử những vụ án hình sự trng những phiên họp định kỳ (được gọi là assize). Carmarthen nằm trng khu vực thuộc phía nam xứ Wales. Bồi thẩm đoàn đánh giá bằng chứng trng từng vụ án tại mỗi assize và quyết định ai trong đại bồi thẩm đoàn sẽ tiến hành xét xử. Để đưa ra quyết định đó, họ thường thẩm vấn các nhaanh chứng dự định. Cụ thể là trong vụ án này, cả Mary Jane Hopkins và Emily Morgan đều từ chối làm chứng trước đại bồi thẩm đoàn. Hai người phụ nữ này lập luận rằng họ chỉ được gọi đến để đưa ra bằng chứng trong phiên xét xử. Bồi thẩm đoàn quyết định rằng không đủ bằng chứng để buộc bác sĩ Hopkins và Andrew Bayntun tội giết người, nên họ tuyên bố hủy bỏ văn kiện cáo buộc (thủ tục pháp lý để bác bỏ các cáo buộc chống lại bị cáo do thiếu bằng chứng). Theo lẽ thường, hai người đàn ông này được trả tự do, nhưng bồi thẩm đoàn không thể bác bỏ phán quyết điều tra. Về cơ bản, đó là một nhóm người bất đồng với một nhóm người khác.

Vụ án được báo cáo với Thẩm phán Cave. Ông bày tỏ sự quan ngại trước cách cư xử của Mary Jane Hopkins và Emily Morgan. Ông yêu cầu họ ở lại tòa án. Tất cả những người phụ nữ đến nghe xử án bị buộc phải rời khỏi tòa - một thông lệ chuẩn nếu có bằng chứng “tế nhị” xuất hiện. Bất kỳ một người phụ nữ biết chữ nào cũng có thể đọc bản ghi nguyên văn nội dung của phiên tòa và các cuộc điều tra trước đó trên báo. Hành động đuổi người này đã khiến các nữ bị cáo và nhân chứng cảm thấy bầu không khí của phiên tòa đáng sợ hơn.

Bên công tố đã đáp lại đại bồi thẩm đoàn bằng cách rút đơn kiện Bayntun. Anh ta được yêu cầu ở lại toàn án để làm nhân chứng. Có lẽ, ý định của bên công tố là dùng bằng chứng của anh ta để chống lại bác sĩ Hopkins. Đầu tiên, luật sư bên công tố trình bày rằng nếu bác sĩ Hopkins được trắng án về tội giết người, thì ông ta đã phạm tội ngộ sát và khai man. Tính luôn cả sự sơ xuất của ông. Những điểm này có cơ sở lý lẽ nhưng lại thiếu độ tin cậy trong lời buộc tội ba đầu.

Sau khi nghe qua những bằng chứng y khoa, thẩm phán phán quyết không có trường hợp nào chống lại bác sĩ Hopkins. Rõ ràng, Emily Cope đã chết vì nhiễm độc máu sau khi sinh con và không có bằng chứng chứng minh bị cáo đã có hành động thúc đẩy nạn nhân tử vong. Bên công tố cho rằng có một trường hợp ngộ sát hoặc bỏ mặc đáng trách, nhưng không ai trong số họ có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy có sự can thiệp của một công cụ được dùng để phá thai. Mặc dù Thẩm phán Cave thừa nhận vụ án này khá đáng ngờ, nhưng ông nêu quan điểm rằng bên công tố không thể chứng minh đây là một cái chết bất thường. Theo hướng này, bác sĩ Hopkins đã được tuyên trắng án và không bị buộc tội thêm.

Đối với đám đông chen chúc trong tòa án và những người phụ nữ đang lo lắng chờ đợi ở ngoài, kết quả phân tích này, xét về mặt pháp lý, khiến họ thất vọng. Họ đã thể hiện cảm xúc của mình bằng cách chế nhạo và cố gắng tấn công Bayntun khi anh ta rời đi. Một số người chờ anh ta khởi hành ở ga xe lửa, nhưng họ không biết anh ta đã nghỉ một đêm tại một khách sạn địa phương. Họ vẫn tin rằng chính việc anh ta đưa Emily Cope tới chỗ bác sĩ Hopkins mới khiến cô ấy chết. Trong hơn một thế kỷ, niềm tin này không hề bị lung lay. Sau đó, Bayntun buộc phải trốn sang Pháp, dù vậy anh ta không thể làm lại cuộc đời ở đây. Ngày nay và kể cả năm 1884, những hành động của anh ta không bị xem là phạm pháp.

Chính George Cope, chứ không phải Bayntun, mới là người trả tiền cho Emily đi từ Bath đến Carmarrthen. Ông nói ông làm điều này vì hôn lễ của con gái và tuyên bố ông không biết con gái mình đến gặp bác sĩ Hopkins. Vào thời điểm đó, không ai có lý do gì để hoài nghi một người cha đau buồn vì mất con, hoặc nghi ngờ mối quan hệ trước đó giữa ông và bị cáo. Nhưng số liệu điều tra dân số năm 1861 đề cập ông cùng gia đình mình sống ở hai ngôi nhà nhỏ thôn quê xuôi theo nông trại của Hopkins ở Goitrewen. Sau đó, ông được thuê làm công nhân nông trường và làm việc trong trang trại, hoặc ở một trong những khu đất đai lân cận. Lá thư viết bở Bayntun được đọc trước tòa, với nội dung là George không vui khi con gái ông có thai. Liệu có phải ông đã quyết định xử lý vấn đề bằng cách trả tiền để Hopkins phá thai? Nếu vậy thì đã muộn rồi. Những người quen biết Emily Cope ở Bath đã thấy cô có thai và địa vị phẩm hạnh của gia đình Cope đã bị hủy hoại.

Bởi những lý di hiển nhiên, hành động thực hiện phá thai rất nhanh chóng và kín đáo. Một bệnh nhân không có lý do gì để ở lại đó vào mười một giờ đêm. Tất cả các bên sẽ phải hứng chịu những rủi ro đáng kể và không cần thiết, cùng với sự gia tăng gánh nặng về tài chính. Có lẽ có 3 cách giải thích cho sự trì hoãn này:

1. Bệnh viêm phổi của Emily Cope gây cản trở cho cuộc phẩu thuật.

2. Hopkins đang chờ khoản tiền thanh toán.

3. Chủ đích không phải là phá thai.

Với cách giải thích thứ nhất, khám nghiệm tử thi cho thấy hai lá phổi của Emily Cope không hoàn toàn khỏe mạnh, mặc dù Hopkins là bác sĩ duy nhất nói chúng là nguyên nhân khiến cô ấy ra đi. Nếu thực sự cho rằng bệnh tình của Emily Cope quá nặng để thực hiện phẫu thuật, ông ta phải cân nhắc rủi ro gây chết người của cuộc phẩu thuật này.

Cách giải thích thứ hai cũng hợp lý. Nếu Emily đến mà không báo là cô thiếu tiền, ông sẽ không tiến hành phẫu thuật nếu không được thanh toán chi phí. Mọi cuộc đàm phán phải kín đáo, nên điều này có thể lý giải nguyên nhân Hopkins khăng khăng Bayntun chưa từng đến nhà ông. Nếu Hopkins không sẵn lòng tài trợ cho cuộc phẫu thuật, ông sẽ kêu Bayntun đến gặp và yêu cầu George Cope đưa tiền. George không biết chữ, nên ông gặp khó khăn khi giao tiếp bằng văn bản.

Tuy nhiên, theo cách giải thích thứ ba, hành động của Emily Cope cho thấy cô có ý muốn giữ đứa bé. Những chiếc hộp của cô bị bỏ lại ở ga Carmarthen. Chúng rõ ràng được đánh dấu để gửi đến bác sĩ Hopkins. Cô ấy không hề che giấu việc mình đến đây. Một trong hai chiếc hộp đựng quần áo em bé và nếu cô muốn phá thai thì không cần chiếc hộp này. Cô ấy hỏi thăm đường đi đến nhà Hopkins và tại buổi điều tra, tài xế taxi khai nhận đã chở cô đến đó. Cô ấy đeo một chiếc nhẫn cưới và thoải mái xuất hiện ở nhà hát và trong vườn. Cô ấy viết thư cho chị của mình, báo chuyện đứa trẻ đã được sinh ra và cô ấy đã kết hôn. Động thái này của cô ấy xác nhận lời khai của George Cope về việc cô ấy rời đi để kết hôn và lời khai của Bayntun rằng cô ấy đến tìm Hopkins chỉ là để sinh con.

Những bức thư rất quan trọng. Hopkins và con gái ông cho hay Emily Cope mê sảng và họ cũng bác bỏ thông tin cô viết thư gửi cho bất kỳ ai. Nhưng một vài bức thư do một người ở Carmarthen đã viết và gửi chúng được trình lên tòa. Không có lý do gì để nghi ngờ việc Emily Cope tuyên bố sinh con an toàn. Có lẽ, hai cha con nhà Hopkins có ý che đậy chuyện này và cho rằng cô ấy chết tự nhiên. Với tỷ lệ tử vong cao ở trẻ sơ sinh vào thời điểm đó, một người bị đánh thuốc như Emily có thể chấp nhận những gì Hopkins nói và bị ông thuyết phục rời đi mà không có ý kiến gì. Ngoài ra, có tin đồn rằng những đứa trẻ được sinh ra khỏe mạnh nhưng ngoài ý muốn này đã được bí mật bán cho những phụ nữ đã kết hôn nhưng không có con. Sau đó, họ có thể giả vờ xem chúng như con của mình. Hopkins có nhiều bệnh nhân giàu có. Ông ta đặt mua một chiếc quan tài đắt tiền cho Emily, sau đó phàn nàn về việc phải chi tiền mua nó sau khi công khai cô đã chết. Hành động công khai đó có thể cản trở bất kỳ người nào muốn mua.

Tất cả những gì mà chúng ta dám chắc là Emily đã sinh con (theo bức thư cô viết, đó là một đứa bé trai) trong ngôi nhà đó và người ta không bao giờ tìm thấy đứa bé. Mặc dù những câu hỏi liên quan đến vấn đề này được đề cập tới trong buổi thẩm vấn, nhưng điều tra viên không thu được kết quả gì.

Hopkins dường như không mảy may bận tâm tới vụ việc tai tiếng đó, ông vẫn hành nghề y sau khi phiên xét xử kết thúc. Vào ngày 29 tháng Hai năm 1885, ông đi xe lửa từ Carmarthen đến Llanelli, sau đó đi xe bus đến quán rượu Mount Pleasant. Ở đây, ông ngã quỵ xuống và chết. Đây là một chuyến đi thường lệ của ông. Có đủ hồ sơ ghi chép việc ông từng đến quán rượu và cho thấy ông có vẻ là một người nghiện rượu. Tang lễ của ông diễn ra ở Goitrewen và ông được chôn cất trong hầm mộ của gia đình. Mary Jane Hopkins - con gái kiêm quản gia của ông - nói rằng ông mắc bệnh gout và chết tự nhiên. Vợ ông đã qua đời trước đó. Những đứa con trong giá thú của ông tiếp tục sống tại trang trại Goitrewen.

Vậy liệu Mary Jane Hopkins có phải là người thực hiện thủ thuật phá thai cho Emily Cope không? Có nhiều bằng chứng chống lại cô ấy hơn cha cô. Cô thú nhận rằng Emily đến nhà mình trả tiền để nhận hành lý và cô nói dối trong cuộc điều tra về việc chỉ có một hộp đồ. Chính bạn bè của cô đã xác nhận lời khai của cô về việc Cope không có thai. Mary là nữ hộ sinh không có bằng cấp, sau đó bị buộc tội xui khiến người khác phá thai và bị cảnh sát nghi ngờ có tham gia vào những vụ phá thai khác, trước khi Emily qua đời. Trường hợp này có nghĩa là việc bác sĩ Hopkins trả lời lảng tránh và mâu thuẫn trong cuộc điều tra không phải để che đậy cho sự sơ xuất của bản thân, mà đó là thủ đoạn nhằm chuyển hướng sự chú ý và cứu Mary khỏi án treo cổ. Theo quy ước thời đó, một bác sĩ lớn tuổi và được kính trọng có nhiều khả năng giành được sự thương cảm của bồi thẩm đoàn hơn một phụ nữ là con ngoài giá thú. Chúng ta không biết gì về mẹ của Mary Jane và thậm chí không dám chắc cô có phải là con gái của Hopkins như được tuyên bố hay không. Khi Hopkins công khai thách thức bằng chứng y khoa từ hai đồng nghiệp đáng kính, ông phải chịu trách nhiệm về hành vi lừa dối.

Lời giải thích khả dĩ nhất là họ đã cùng nhau thực hiện chuyện đó. Trước khi tuyên án Mary, tòa án đã xét xử John Rees - chồng cô và cũng là người bị buộc tội thực, hiện thủ thuật phá thai. Người ta nhanh chóng chứng minh đó là một chiêu trò kiếm tiền và nghi ngờ rằng cô gái được đề cập thực sự đang có thai. Theo cô gái đó, Rees nói rằng người đàn ông lớn tuổi đã chỉ cho anh cách làm chuyện đó. Công tố viên hỏi người đàn ông lớn tuổi ấy là ai, nhưng thẩm phán không chấp nhận câu hỏi. Điều này rõ ràng ám chỉ bác sĩ Hopkins đã tiến hành phá thai, mà John Rees cũng biết chuyện đó. Một trong những công việc của John là đi chào hàng, giống với nghề nghiệp mà bác sĩ Hopkins đã gán cho Charles Hopkins - người đàn ông có vẻ hư cấu mà bác sĩ Hopkins xác nhận đã hướng dẫn việc bàn giao thi thể của Emily Cope.

Được biết John Rees đã làm việc ở West Country và có thể đã từng giúp tìm những người phụ nữ có mong muốn phá thai. Chắc chắn là hắn trở về nên giàu có hơn sau khi kết hôn với Mary. Mặc dù cô không thừa hưởng được bất kỳ thứ gì từ cha mình, nhưng cô có thể tiếp tục trả tiền nhà cửa ở phố Quay và tiếp tục hành nghề ở Swansea.

Mary bị kết án 10 năm tù. Cô cầu xin sự khoan hồng của luật pháp do cô có một đứa con nhỏ với Rees, nhưng tòa án đã bác bỏ. Vào năm 1895, cô được trả tự do nhưng vẫn sống tách riêng với chồng. Có lẽ lý do bắt nguồn từ lời khai trước tòa rằng hắn yêu cầu bệnh nhân có mong muốn phá thai ngủ với mình. Cô đã bán cho báo chí câu chuyện về tình bạn của cô với một bạn tù tên Florence Maybrick. Trong một phiên tòa nổi tiếng vào năm 1889, Florence bị buộc tội đầu độc James - chồng mình. Nhiều người cho rằng bản án phán xử về tội ngoại tình của cô. Tòa án đã hạ mức án tử hình và khiến cô phải ở trong nhà tù Woking. Ở đó, cô gặp Mary và Mary tin cô vô tội. Một thế kỷ sau, cuốn nhật ký do chính James Maybrick viết xuất hiện và trong đó, hắn thú nhận những vụ giết người của “Jack đồ tể” (Jack the Ripper) là do hắn thực hiện.

Trong khi Mary đang chờ phiên xử vào tháng Mười một năm 1888, “Jack đồ tể” đã sát hại một người phụ nữ tên Mary Jane Kelly. Người ta vẫn không công khai danh tính thực sự của cô, nhưng cô nói với người bạn trai cuối cùng rằng mình từng sống ở xứ Wales, ở Caernarvonshire hoặc Carmarthenshire. John Rees là người duy nhất ở xứ Wales xác nhận chuyện này. Hắn nói cô ấy là con gái của Dennis Kelly - một người đàn ông bán đồ cũ - hay giao du với bác sĩ Hopkins. Cô ấy làn việc cho Rees và người vợ đầu tiên của hắn trước khi chuyển tới Swansea.

Hai trong số những cô con gái của Dennis Kelly sống qua năm 1888 và người còn lại được cho là ở xứ Wales khi Mary Jane Kelly ở London. Danh tính của John Rees cũng không chính xác, nhưng nó lại làm dấy lên một khả năng trêu ngươi khác là ngôi nhà ở số 11 phố Quay có liên quan đến những bí mật thậm chí còn đen tối hơn cái chết của một người phụ nữ và đứa con của cô ấy.