← Quay lại trang sách

Chương 11 (B)

II - Người ta thấy Jack lẻn ra khỏi tu viện trong ngày lễ tạ ơn. Việc này không có gì nghiêm trọng, nhưng cậu đã bị bắt gặp nhiều lần, và lần này cậu ra ngoài để gặp một người phụ nữ chưa chồng làm cho sự việc trở thành nghiêm trọng hơn. Hành vi của cậu đã được thảo luận ngày hôm sau trong cuộc họp của tu viện, và cậu bị ra lệnh chỉ được đi lại trong nhà. Điều đó có nghĩa là cậu bị giới hạn trong các tòa nhà của tu viện, hành lang và nhà thờ hầm, và bất cứ khi nào cậu đi từ tòa nhà này sang tòa nhà khác cậu phải có người đi kèm. Cậu không quan tâm nhiều đến lời cấm đó. Cậu đã bị tàn phá bởi lời công bố của Aliena nên mọi chuyện khác đối với cậu không quan trọng.

Dĩ nhiên không ai đặt vấn đề về việc cậu làm việc cho nhà thờ chính tòa; nhưng từ ngày Alfred nắm quyền chỉ huy, cậu đã mất hết sự phấn khởi. Bây giờ cậu dùng buổi chiều để đọc. Tiếng Latin của cậu đã tiến triển nhẩy vọt và cậu có thể đọc mọi thứ, mặc dù chậm; và mục đích của việc đọc sách không nhằm mục tiêu nào khác hơn là để phát triển tiếng Latin, vì thế cậu được phép đọc tất cả sách nào cậu ưa thích. Mặc dù thư viện nhỏ, nhưng nó vẫn có nhiều bộ sách về triết học và toán học, và cậu cắm đầu trong đó với sự nhiệt tình.

Cậu thất vọng nhiều về những gì cậu đọc: các trang gia phả dài, những tường thuật lập đi lập lại các phép lạ của các vị thánh đã chết từ lâu, và sự suy tư vô tận về thần học. Cuốn sách đầu tiên mà Jack thích thú là cuốn lịch sử thế giới từ ngày sáng tạo thế giới cho đến việc thành lập tu viện Kingsbridge, và khi cậu đọc xong cậu cảm thấy cậu biết mọi việc đã xẩy ra. Sau đó cậu nhận ra rằng cuốn sách tự cho là kể hết mọi sự là không hợp lý, bởi vì sự việc xẩy ra ở mọi nơi mọi lúc, không chỉ ở Kingsbrigde và Anh quốc, nhưng còn ở Normandy, Anjou, Paris, Rom, Ethiopia và Jerusalem, vì thế tác giả phải bỏ qua rất nhiều. Tuy nhiên, cuốn sách cho Jack một cảm xúc mà trước đó cậu không có được, rằng quá khứ giống như một câu truyện, trong đó điều này liên quan đến điều kia, và thế giới không phải là một bí ẩn vô biên, nhưng là một cái gì đó hữu hạn có thể hiểu được.

Các câu đố còn hấp dẫn hơn. Một nhà triết học hỏi tại sao một người nhỏ bé lại có thể di chuyển hòn đá nặng bằng một đòn bẩy. Điều này không có gì xa lạ đối với Jack trước đây, nhưng bây giờ câu hỏi này dằn vặt cậu. Cậu đã ở nhiều tuần lễ trong mỏ đá và cậu nhớ lại rằng khi một hòn đá không thể di chuyển được với một xà beng dài một bộ, thì thông thường người ta dùng xà beng dài hai bộ. Tại sao cùng con người đó không thể di chuyển hòn đá bằng một xà beng ngắn lại có thể di chuyển nó với xà beng dài hơn? Câu hỏi này dẫn đến câu hỏi khác. Thợ xây nhà thờ chính tòa dùng một bánh xe lớn để kéo đá và gỗ to lên mái nhà. Trọng tải ở đầu dây quá nặng để một người có thể nâng nó lên bằng tay, nhưng cũng người đó có thể quay bánh xe và trọng tải được kéo lên. Làm sao có thể làm chuyện đó được?

Những suy luận đó làm cậu bận tâm một lúc, rồi tư tưởng cậu lại trở về với Aliena. Cậu đứng trong tu viện, với một cuốn sách nặng trên bục sách trước mặt và nhớ lại buổi sáng hôm đó trong nhà máy xay cũ cậu đã hôn cô. Cậu có thể nhớ từng chi tiết nụ hôn đó, từ cái đụng chạm dịu dàng của đôi môi tới cảm giác mê ly của lưỡi cô trong miệng cậu. Cơ thể cậu đã ép sát cô, vì thế cậu có thể cảm thấy ngực và hông cô. Ký ức vẫn còn mãnh liệt như thể cậu đang trải qua một lần nữa.

Tại sao cô lại thay đổi? Cậu vẫn tin rằng nụ hôn đó là thật và sự lạnh lùng của cô là giả tạo. Cậu cảm thấy cậu hiểu cô. Cô dễ thương, gợi cảm, lãng mạn, giầu tưởng tượng và ấm áp. Cô cũng vô ý và độc đoán, và cô đã học để trở thành cứng rắn; nhưng cô không lạnh lùng, không độc ác và nhẫn tâm. Cô không có tính cách của một người lấy chồng không vì yêu mà chỉ vì tiền. Cô sẽ không có hạnh phúc, sẽ hối hận và sẽ bị bệnh vì khổ sở; cậu biết điều đó và trong trái tim cô cũng phải biết.

Một ngày kia khi cậu ở trong phòng đọc sách, một người phục vụ trong tu viện đang lau nhà, người đó dừng lại nghỉ ngơi trên cây chổi và nó: “Gia đình ông sắp có buổi lễ lớn nhỉ!”

Jack đang nghiên cứu một bản đồ thế giới vẽ trên tấm da lớn. Cậu nhìn lên. Người đang nói là một người đàn ông lớn tuổi, gầy gò, quá yếu ớt cho những công việc nặng nhọc. Có lẽ ông nhầm lẫn Jack với người nào khác. “Tại sao thế, Joseph?”

“Ông không biết sao? Anh trai ông lấy vợ.”

“Tôi không có anh trai,” Jack tự động nói.

“Vậy thì anh ghẻ,” Joseph nói.

“Không, tôi không biết.” Jack phải hỏi một câu. Cậu nghiến răng. “Anh ấy cưới ai?”

“Aliena đó.”

Vậy là cô ấy đã quyết định. Jack đã ôm ấp một hy vọng thầm kín rằng cô ấy sẽ thay đổi ý định. Cậu quay đi chỗ khác để Joseph không nhìn thấy nỗi thất vọng trên mặt cậu. “Vâng, vâng,” cậu nói, cố giữ giọng lạnh lùng.

“Vâng – có thời cô đã rất hãnh diện và có quyền lực cho đến khi cô mất tất cả trong hỏa hoạn.”

“Ông… ông nói khi nào cưới?”

“Ngày mai. Họ sẽ kết hôn trong nhà thờ giáo xứ mới mà Alfred đã xây.”

Ngày mai!

Aliena sẽ kết hôn với Alfed vào ngày mai. Cho đến bây giờ Jack vẫn chẳng tin rằng việc đó sẽ xẩy ra. Bây giờ thực tế đập vào cậu như một tiếng sấm nổ. Aliena sẽ kết hôn vào ngày mai. Cuộc đời Jack sẽ chấm dứt ngày mai.

Cậu nhìn xuống bản đồ trên giá sách trước mặt cậu. Nó không còn ý nghĩa gì cho dù trung tâm thế giới là Jerusalem hay Wallingford? Cậu sẽ hạnh phúc hơn khi cậu biết đòn bẩy hoạt động ra làm sao ư? Cậu đã nói với Aliena rằng cô nên nhẩy xuống từ tầng khu cửa sổ hơn là lấy Alfred. Điều mà cậu có thể nói thêm là chính cậu cũng có thể nhẩy xuống từ tầng có cửa sổ đó.

Cậu coi thường tu viện. Sống như một tu sĩ là một cách sống ngu ngốc. Cậu sẽ không còn gì để sống, nếu cậu không còn làm việc cho nhà thờ chính tòa và Aliena lấy một người khác.

Điều tồi tệ hơn là cậu biết cô sẽ đau khổ như thế nào khi sống với Alfred. Nó không phải bởi vì cậu ghét Alfred. Có những cô gái có thể hài lòng lấy Alfred: thí dụ như Edith, người đã cười khúc khích khi cậu nói với cô là cậu yêu khắc đá. Edith không chờ đợi nhiều nơi Alfred, và cô sẽ vui để tâng bốc cậu và vâng lời cậu bao lâu cậu vẫn còn sung túc và yêu thương con cái. Nhưng Aliena sẽ ghét từng giây phút sống với Alfred. Cô ấy sẽ kinh tởm con người thô bỉ của Alfred, sẽ khinh bỉ cậu vì tính bắt nạt của cậu, sẽ phẫn nộ vì tính bủn xỉn của cậu và sẽ điên lên về sự chậm hiểu của cậu. Cuộc hôn nhân với Alfred là một địa ngục cho cô.

Tại sao cô ấy không nhìn ra điều đó? Jack hoang mang. Cô đang nghĩ gì? Không có chuyện gì xấu hơn là kết hôn với một người mà cô không yêu. Bẩy năm trước đây cô đã làm chấn động khi cô từ chối kết hôn với William Hamleigh, và bây giờ cô thụ động chấp nhận lời cầu hôn của một người không xứng đáng với cô. Cô ấy đang nghĩ gì?

Jack phải biết.

Cậu phải nói với cô, tu viện không còn ý nghĩa gì đối với cậu.

Cậu cuộn tấm bản đồ, để lại trong tủ và đi ra cửa. Joseph vẫn còn dựa trên cán chổi, “Ông đi à?” ông hỏi Jack. “Tôi nghĩ ông phải ở lại đây cho đến khi thầy giám thị đến.”

“Thầy giám thị là cái quái gì,” Jack nói và đi ra.

Khi cậu đi ra bức tường phía đông của tu viện, cậu gặp Tu viện trưởng Philip, người đang đi từ công trường xây dựng về hướng bắc. Jack quay lại nhanh chóng, nhưng Philip gọi to: “Jack, anh đi đâu thế? Anh đang bị cấm rời khỏi khu vực.”

Bây giờ Jack không còn kiên nhẫn đối với quy luật của tu viện. Cậu làm ngơ Philip và đi theo hướng khác về phía đường dẫn từ bức tường phía nam xuống khu nhà nhỏ xung quanh bến cảng mới. Nhưng cậu không được may mắn. Vào lúc đó, thầy Pierre, người giám thị, từ con đường đi ra cùng với hai người phụ tá. Họ chết đứng khi thấy Jack. Một cái nhìn phẫn nộ ngạc nhiên trải rộng trên gương mặt Pierre.

Philip gọi to: “Giữ người tập sinh lại, thầy giám thị!”

Pierre giơ tay ra chặn Jack lại. Jack đẩy ông qua một bên. Pierre đỏ mặt lên vì giận, ông nắm lấy cánh tay Jack. Jack giật tay ra và đấm vào mũi Pierre. Pierre thét lên, vì giận hơn là đau. Rồi hai người phụ tá nhẩy vào Jack.

Jack chống cự lại như một người điên, và hầu như gần thoát ra được, nhưng khi Pierre tỉnh lại từ cú đánh vào mũi và tham gia vào, cả ba người đã có thể vật Jack xuống đất và giữ cậu ở đó. Cậu tức giận luồn lách, điên tiết vì tu viện nhảm nhí này ngăn cản cậu một chuyện thật sự quan trọng: nói chuyện với Aliena. Cậu liên tục lập lại: “Hãy để tôi đi!” Hai người phụ tá ngồi trên cậu. Pierre đứng thẳng, lau máu mũi trên tay áo dòng. Philip đến đàng sau cậu.

Mặc dù đang nổi nóng, Jack có thể nhìn thấy Philip quá tức giận, tức giận hơn mọi lần mà Jack đã nhìn thấy. “Tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ ai về hành vi này,” ông nói đanh như sắt. “Anh là một tập sinh và anh phải vâng lời tôi.” Ông quay lại Pierre. “Giam cậu ấy trong phòng vâng lời.”

“Không!” Jack hét lên. “Ông không thể!”

“Tôi có thể,” Philip giận dữ nói.

Phòng vâng lời là một hầm nhỏ không cửa sổ ở dưới nhà ngủ, ở phía cuối nam, gần khu nhà vệ sinh. Nó thường dùng để giam giữ các phạm nhân trong thời gian chờ đợi được xử ở tòa án tu viện hay chuẩn bị chuyển đến nhà tù cảnh sát trưởng ở Shiring; nhưng vào những trường hợp đặc biệt cũng dùng để giam các tu sĩ, những người vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, giả sử như phạm tội không trong sạch với nhân viên tu viện.

Jack không sợ bị biệt giam, nhưng cậu sợ không có thể gặp Aliena. “Ông không hiểu!” cậu hét lên với Philip. “Tôi phải nói chuyện với Aliena!”

Không còn có chuyện gì tồi tệ hơn mà cậu có thể nói. Philip càng giận hơn. “Chính vì thế mà anh bị phạt,” ông giận dữ nói.

“Nhưng tôi phải nói với cô ấy!”

“Anh chỉ có một việc phải làm là học kính sợ Thiên Chúa và vâng lời bề trên của anh.”

“Ông không phải là bề trên của tôi, đồ ngớ ngẩn! Ông không là gì của tôi cả. Hãy để tôi đi!”

“Đem cậu ấy đi,” Philip dứt khoát nói.

Bây giờ một đám đông đã tụ họp xung quanh, và một số tu sĩ nâng tay và chân cậu lên. Cậu vùng vẫy như con cá trên móc nhưng có quá nhiều người ở đây. Cậu không thể tin được những gì đang xẩy ra. Họ mang cậu đi đến phòng vâng lời. Một người mở cửa ra. Thầy Pierre nói bằng giọng đầy căm thù: “Ném nó vào trong!” Họ đong đưa cậu và ném cậu vào. Cậu rớt xuống nền đá. Không quan tâm đến vết bầm tím trên người, cậu vội đứng lên và lao ra cửa, nhưng khi cậu vừa lao vào nó, cánh cửa đã đóng sập lại, và một lúc sau thanh sắt ngang đóng xuống bên ngoài và chìa khóa được tra vào ổ.

Jack đấm vào cánh cửa với tất cả sức mạnh. “Hãy thả tôi ra!” Cậu kêu lên một cách điên dại. “Tôi phải ngăn cô ấy đừng lấy anh ấy! Hãy thả tôi ra!” Không có tiếng động phía bên ngoài. Cậu tiếp tục kêu, nhưng rồi dần dần tiếng kêu của cậu thành lời van nài, và giọng nói của cậu thành tiếng rên rỉ, rồi cuối cùng thành lời thì thầm, và cậu chỉ còn biết khóc vì bất lực.

Sau cùng mắt cậu khô và cậu không còn có thể khóc.

Cậu nhìn quanh. Hầm không hoàn toàn tối: một chút ánh sáng dọi qua dưới cánh cửa và cậu có thể nhận diện môi trường xung quanh một cách mơ hồ. Cậu đi xung quanh tường, cảm nhận với bàn tay của cậu. Dấu vết nét đục trên đá có thể nói rằng hầm này đã được xây dựng nhiều năm về trước. Căn phòng hầu như không đặc biệt. Nó khoảng sáu bộ vuông, với một cột trụ trong một góc và một mái trần vòm: rõ ràng trước đây nó là một phần của căn phòng lớn và đã được ngăn cách để trở thành nhà tù. Trong một bức tường có một khoảng trống giống như đầu của một cửa sổ, nhưng nó đã được đóng chặt và ngay cả nếu nó mở, nó quá nhỏ để một người có thể chui qua. Sàn nhà ẩm ướt. Jack nghe thấy một tiếng kêu liên tục, và nhận ra dưới nhà tù là kênh nước chẩy qua tu viện từ hồ của nhà máy xay tới khu nhà vệ sinh. Điều đó giải thích tại sao nền nhà không phải bằng đất nện mà là bằng đá.

Cậu cảm thấy không còn sức. Cậu ngồi xuống nền nhà, dựa lưng vào tường và nhìn chằm chằm vào vệt sáng dưới cửa, một vệt sáng gợi cậu nhớ đến nơi mà cậu muốn đến. Làm sao cậu lại rơi vào tình cảnh này? Cậu chẳng bao giờ tin vào tu viện này, chẳng bao giờ muốn cống hiến cuộc đời cho Thiên Chúa – cậu không thực sự tin vào Thiên Chúa. Cậu đã trở thành tập sinh như là một giải pháp cho một vấn đề trước mắt, một cách để ở lại Kingsbridge, gần gũi với cái mà cậu yêu. Cậu đã nghĩ: tôi có thể ra đi khi tôi muốn. Nhưng bây giờ cậu muốn rời khỏi, muốn hơn những gì cậu có thể tưởng tượng, và cậu không thể: cậu là một tù nhân. Tôi sẽ bóp cổ Tu viện trưởng Philip ngay sau khi tôi có thể ra khỏi đây, cậu nghĩ, ngay cả nếu tôi có bị treo cổ sau đó.

Điều đó gợi lên trong cậu một băn khoăn khác: Bao giờ cậu được tha? Cậu nghe thấy tiếng chuông báo hiệu giờ cơm chiều. Chắc chắn họ có ý định để cậu ở lại đây đêm nay. Có lẽ họ sẽ thảo luận về cậu ngay bây giờ. Các tu sĩ khó chịu nhất sẽ đồng ý giam cậu một tuần – cậu có thể nhìn thấy Pierre và Remigius kêu gọi kỷ luật nghiêm chỉnh. Những người khác, những người thích cậu, có thể nói phạt một đêm là đủ. Philip sẽ nói gì? Ông ấy thích Jack, nhưng bây giờ ông ấy giận dữ một cách khủng khiếp, nhất là Jack đã nói: Ông không phải là bề trên của tôi, đồ ngớ ngẩn, ông không là gì đối với tôi. Philip sẽ bị cám dỗ ra hình phạt cứng rắn. Niềm hy vọng duy nhất của Jack là họ sẽ đuổi Jack ra khỏi tu viện ngay lập tức, vì theo quan điểm của họ đó là hình phạt nặng nhất. Nếu bị hình phạt như thế, cậu có thể còn kịp nói chuyện với Aliena trước đám cưới. Nhưng Philip sẽ chống lại điều đó, Jack chắc chắn như vậy. Sự trục xuất Jack ra khỏi tu viện đối với Philip là một sự thừa nhận thất bại.

Ánh sáng dưới cánh cửa mờ nhạt dần. Bên ngoài trời đã tối. Jack tự hỏi các tù nhân đi vệ sinh bằng cách nào. Không có bô trong phòng giam. Các tu sĩ không có thói quen bỏ qua những chi tiết cụ thể như thế: họ quan tâm đến sự vệ sinh sạch sẽ, ngay cả đối với các tội nhân. Cậu kiểm tra nền nhà một lần nữa, từng li một, và tìm thấy một lỗ nhỏ gần trong góc. Tiếng nước chẩy mạnh hơn ở đó, và cậu đoán nó dẫn đến kênh nước bên dưới. Đó có lẽ là nhà vệ sinh của cậu.

Vừa khi cậu khám phá ra điều này, một cánh cửa nhỏ mở ra. Jack đứng vụt dậy. Một chiếc tô và vỏ bánh được đặt trên bệ cửa sổ. Jack không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đem đồ ăn đến. “Ai đó?” cậu hỏi.

“Tôi không được phép nói chuyện với anh,” người đàn ông nói giọng đều đều. Ty nhiên, Jack nhận ra giọng nói đó là của một tu sĩ lớn tuổi tên là Luke.

“Luke, họ có nói tôi sẽ ở đây bao lâu không?” Jack kêu lên.

Ông ấy lập lại: “Tôi không được phép nói chuyện với anh”

“Làm ơn, Luke, nói cho tôi nếu ông biết!” Jack năn nỉ.

Luke trả lời thì thầm. “Pierre nói một tuần, nhưng Philip quyết định hai ngày.” Cánh cửa đóng sập xuống.

“Hai ngày!” Jack thất vọng nói. “Như vậy cô ấy đã kết hôn mất rồi!”

Không có câu trả lời.

Jack đứng lặng yên, nhìn vào hư không. Ánh sáng xuyên qua khe hở quá mạnh nếu so sánh với bóng tối bên trong làm mắt cậu không thể thấy gì trong vài phút, cho đến khi mắt cậu quen lại với bóng tối; rồi mắt cậu lại đẫm lệ và cậu lại bị mù lần nữa.

Cậu nằm xuống nền nhà. Không có gì để làm. Cậu bị giam ở đây cho đến ngày thứ hai, và ngày thứ hai Aliena đã là vợ của Alfred, thức dậy trên giường của Alfred, với hạt giống của Alfred bên trong cô. Ý nghĩ đó làm cậu ghê tởm.

Chẳng bao lâu sau trời tối như mực. Cậu dò dẫm đến bên cửa và uống từ trong tô. Trong đó chỉ có nước lã. Cậu lấy một miếng bánh mì và cho vào miệng, nhưng cậu không đói và cậu khó có thể nuốt nó xuống. Cậu uống hết phần nước còn lại và nằm xuống.

Cậu không thể ngủ, nhưng cậu nửa tỉnh nửa mê, như bị hôn mê, trong đó cậu sống lại, giống như trong giấc mơ hay trong thị kiến, buổi chiều chủ nhật mà cậu đã trải qua với Aliena trong mùa hè năm trước, khi cậu kể cho cô câu chuyện của chàng hầu cận yêu nàng công chúa và đi tìm kiếm cây nho trổ sinh hồng ngọc.

Tiếng chuông giữa đêm đưa cậu ra khỏi cơn hôn mê. Cậu đã quen với chương trình sống trong tu viện, và cậu cảm thấy tỉnh táo vào lúc nửa đêm, mặc dù cậu buồn ngủ vào buổi chiều, nhất là khi bữa ăn trưa có thịt. Các tu sĩ sẽ thức dậy và xếp hàng đi từ nhà ngủ vào nhà thờ. Họ ở ngay trên đầu Jack, nhưng cậu không nghe thấy gì vì phòng giam có cách âm. Chẳng bao lâu sau tiếng chuông lại reo lên lần nữa báo hiệu giờ kinh sáng, diễn ra một giờ sau giờ kinh đêm. Thời gian trôi đi nhanh quá, quá nhanh, bởi vì ngày mai Aliena sẽ kết hôn rồi.

Vào lúc sáng sớm, mặc dù đau khổ, cậu ngủ thiếp đi.

Cậu bật dậy. Có một người nào đó trong phòng giam với cậu.

Cậu khoảng sợ.

Phòng giam tối đen như mực. Âm thanh của nước như mạnh hơn. “Ai đó?” cậu nói bằng giọng run rẩy.

“Mẹ đây, đừng sợ.”

“Mẹ!” Cậu dường như ngất đi vì vui. “Làm sao mẹ biết con ở đây?”

“Ông già Joseph đã kể cho mẹ những gì xẩy ra,” bà đáp lại bằng giọng bình tĩnh.

“Đừng nói to! Các tu sĩ sẽ nghe thấy.”

“Không, họ sẽ không nghe thấy. Con có thể hát và hét to ở đây mà bên trên không nghe thấy. Mẹ biết. Mẹ đã thử rồi.”

Đầu cậu ngổn ngang với các câu hỏi và cậu không biết bắt đầu từ đâu. “Làm sao mẹ vào trong này được? Có phải cửa mở không?” Cậu dịch lại gần bà, giơ tay ra phía bà. “Ồ! Mẹ bị ướt.”

“Kênh nước chẩy ngay dưới sàn nhà này. Có một viên đá lỏng lẻo trên sàn.”

“Làm sao mẹ biết điều đó?”

“Bố con đã trải qua mười tháng trong phòng giam này,” bà nói và trong giọng bà chứa chấp nỗi cay đắng của bao tháng năm.

“Bố con? Trong phòng giam này? Mười tháng?”

“Đó là thời gian mà ông đã dạy mẹ tất cả những câu truyện này.”

“Nhưng tại sao bố con lại ở đây?”

“Chúng ta chẳng bao giờ tìm ra lý do,” bà bực bội nói. “Ông bị bắt cóc, hay bị giam cầm – chính ông cũng không biết - ở Normandy, và ông đã bị mang tới đây. Ông không nói tiếng Anh hay Latin và ông cũng chẳng biết ông ở đang đâu. Ông làm việc trong chuồng bò chừng một năm hay hơn – và đó là lý do mẹ gặp ông ấy.” Giọng bà dịu dàng với nỗi nhớ thương. “Mẹ đã yêu ông từ lúc mẹ nhìn thấy ông. Ông rất hòa nhã, ông trông có vẻ sợ hãi và bất hạnh, nhưng ông hát như một con chim. Hàng tháng trời không ai nói với ông câu nào. Ông rất vui khi mẹ nói vài câu bằng tiếng Pháp. Mẹ nghĩ ông đã phải lòng mẹ vì điều đó.” Tức giận làm giọng bà đanh lại. “Sau một thời gian họ nhốt ông trong phòng giam này. Đó là lúc mẹ khám phá ra cách để vào đây.”

Jack chợt có một ý tưởng rằng cậu đã được thụ thai ngay đây, trên nền đá lạnh này. Ý nghĩ này làm cậu xấu hổ và cậu mừng vì trời quá tối nên hai mẹ con không nhìn thấy nhau. Cậu nói: “Nhưng bố con phải làm điều gì đó nên mới bị giam như thế.”

“Ông cũng không thể nghĩ ra lý do tại sao. Và sau cùng họ đã bịa đặt ra một tội. Một người nào đó cho ông một chiếc chén có cẩn đá quý và nói ông có thể đi. Sau một hai dặm ông bị bắt và bị buộc tội vì ăn cắp chiếc chén. Họ đã treo cổ ông vì tội đó.” Bà khóc.

“Ai đã làm chuyện đó?”

“Cảnh sát trưởng Shiring, tu viện trưởng Kingsbridge… Ai đã làm, chuyện đó không quan trọng.”

“Gia đình của bố con ra sao? Ông phải có bố mẹ, anh chị em… “

“Đúng, ông có một gia đình lớn ở bên Pháp.”

“Tại sao ông không trốn về lại đó?”

“Một lần, ông đã thử; và họ đã bắt và đem ông về lại. Đó là lúc họ nhốt ông trong phòng giam. Ông có thể thử lần nữa, dĩ nhiên, một lần mẹ và bố con đã tìm ra cách ra khỏi đây. Nhưng ông không biết đường về, ông không nói một câu tiếng Anh nào, và ông không có một xu dính túi. Cơ hội trốn thoát của ông rất mong manh. Tuy nhiên ông nên thử, bây giờ chúng ta biết như vậy; nhưng vào lúc đó mẹ và bố con chẳng nghĩ họ sẽ treo cổ ông.”

Jack vòng tay ôm và an ủi bà. Bà ướt sũng và run rẩy. Bà cần phải ra khỏi đây cho khô ráo. Cậu sửng sốt nhận ra rằng nếu bà có thể ra thì cậu cũng có thể. Khi bà mẹ nói với cậu về bố cậu, cậu đã quên mất Aliena; nhưng bây giờ cậu nhận ra rằng ước muốn của cậu sẽ được thành tựu – cậu có thể nói với Aliena trước ngày cưới. “Hãy chỉ cho con đường ra,” cậu đột ngột nói.

Bà hít vào và lau dòng nước mắt. “Nắm tay mẹ và mẹ sẽ dẫn con ra.”

Họ di chuyển ngang phòng giam và cậu cảm thấy bà cúi xuống. “Hãy cúi mình xuống kênh nước,” bà nói. “Hãy hít một hơi dài và ngụp đầu con xuống nước. Sau đó đi ngược dòng nước. Đừng đi theo dòng nước vì hướng đó sẽ dẫn con vào nhà vệ sinh của các tu sĩ. Khi con gần đến được chỗ ra, con sẽ hụt hơi, nhưng nếu giữ bình tĩnh và tiếp tục trườn, con sẽ vượt qua.” Bà xuống thấp và cậu mất liên lạc với bà.

Cậu tìm thấy lỗ hổng và tụt người xuống. Chân cậu chạm vào nước ngay. Khi cậu đứng xuống đáy của con kênh, vai cậu vẫn còn ở trong phòng giam. Trước khi cậu cúi mình xuống thấp, cậu thấy hòn đá và đặt nó lại ngay ngắn, nghĩ một cách tinh nghịch rằng các tu sĩ sẽ hoang mang khi thấy phòng giam trống rỗng.

Nước lạnh. Cậu lấy một hơi thở sâu, cúi xuống và trườn đi ngược với dòng nước. Cậu đi nhanh bao nhiêu có thể. Khi cậu trườn đi, cậu hình dung ra kiến trúc bên trên cậu. Cậu đang ở dưới lối đi, rồi nhà ăn, nhà bếp và lò nướng bánh. Nó không xa, nhưng dường như nó kéo dài vô tận. Cậu cố ngoi đầu lên mặt nước, nhưng đầu cậu đụng vào nóc hầm. Cậu hoảng sợ và nhớ lại những gì mẹ cậu đã nói. Cậu đã sắp tới. Một vài giây sau cậu thấy ánh sáng trước mặt cậu. Bình minh đã lên trong khi họ nói chuyện trong phòng giam. Cậu trườn đi cho đến khi ánh sáng chiếu trên đầu cậu, rồi cậu đứng thẳng người lên, hổn hển hít không khí trong lòng với lòng biết ơn. Khi cậu thở lại bình thường, cậu leo lên khỏi con kênh.

Mẹ cậu đã thay quần áo. Bà mặc một bộ đồ sạch sẽ và khô ráo, và đã vắt nước bộ kia. Bà cũng mang cho cậu một bộ quần áo khô nữa. Bên dòng sông một đống quần áo xếp gọn gàng mà nửa năm qua cậu đã không mặc tới: Một áo sơ mi bằng lụa, một áo dài len màu xanh, quần xám và giày da. Bà mẹ quay lưng lại và Jack ném đi bộ tu phục nặng nề, tháo dép và vội vàng mặc quần áo của cậu.

Cậu ném bộ tu hục vào con kênh. Cậu không có ý định mặc lại nó lần nữa.

“Con định làm gì bây giờ?” bà mẹ hỏi.

“Đi gặp Aliena.”

“Ngay bây giờ? Nó hãy còn sớm.”

“Con không thể chờ được.”

Bà gật đầu. “Hãy dịu dàng. Cô ấy đã bị thương tổn nhiều rồi.”

Jack cúi xuống để hôn bà, nhưng rồi bất ngờ cậu lại choàng tay quanh bà và ôm bà. “Mẹ đã cứu con ra khỏi nhà tù,” cậu nói, và cậu cười. “Thật đáng là một người mẹ!”

Bà mỉm cười, nhưng mắt bà ướt.

Cậu ôm ghì bà lần nữa, từ giã bà rồi ra đi.

Ngay cả trời đã sáng tỏ, nhưng xung quanh vẫn chưa có người vì hôm nay là chủ nhật, và mọi người không phải làm việc, vì thế họ lợi dụng cơ hội để ngủ cho đến khi mặt trời mọc. Jack không chắc chắn cậu có sợ bị nhìn thấy không. Tu viện trưởng Philip có quyền ép buộc một tập sinh bỏ trốn trở lại tu viện không? Ngay cả nếu ông có quyền đó, ông có làm chuyện đó không? Jack không biết. Tuy nhiên, Philip là đại diện cho luật pháp ở Kingsbridge, và Jack đã coi thường ông, vì thế chắc chắn cậu sẽ gặp một số vấn đề. Tuy nhiên bây giờ Jack không bận tâm đến những gì xa xôi mà chỉ đến những giây phút sắp tới.

Cậu đến căn nhà nhỏ của Aliena. Cậu chợt nghĩ có thể Richard đang ở đó. Cậu hy vọng rằng không. Tuy nhiên cậu không thể làm gì khác được. Cậu đi đến cửa và gõ lên nhẹ nhàng.

Cậu nghiêng đầu lắng nghe. Không có gì động đậy phía trong. Cậu gõ một lần nữa, mạnh hơn, và lần này có tiếng rơm xào xạc như thể có người di chuyển. “Aliena!” cậu nói nhẹ nhàng.

Cậu nghe thấy cô đến cửa. Một giọng nói sợ hãi vang lên. “Vâng?”

“Mở cửa ra!”

“Ai đó?”

“Jack đây!”

“Jack!”

Không có gì xẩy ra. Jack chờ đợi.

Aliena nhắm mắt lại trong tuyệt vọng và gập mình dựa vào cánh cửa với đôi má ép lên phần gỗ thô. Đừng Jack, cô nghĩ; đừng vào ngày hôm nay, đừng vào lúc này.

Giọng cậu lại vang lên, một tiếng thì thào khẩn cấp và trầm lắng. “Aliena, làm ơn mở cửa nhanh lên! Nếu họ bắt được anh họ sẽ lại nhốt anh trong phòng giam.”

Cô đã nghe nói cậu bị nhốt – cả thị trấn đều biết. Rõ ràng cậu đã trốn thoát. Và cậu đi thẳng đến cô. Tim cô đập mạnh. Cô không thể đuổi cậu đi.

Cô nhấc thanh cửa ra.

Mái tóc đỏ của cậu ướt như thể cậu mới tắm xong. Cậu mặc quần áo bình thường, không còn trong bộ tu phục. Cậu mỉm cười với cô, như thể được gặp cô là điều tốt nhất đối với cậu. Rồi cậu cau mày và nói: “Em đã khóc.”

“Tại sao anh đến đây?”

“Anh phải gặp em.”

“Em sẽ kết hôn hôm nay.”

“Anh biết. Anh có thể vào không?”

Biết rằng cho Jack vào là một sai lầm, nhưng cô nghĩ rằng ngày mai cô sẽ là vợ Alfred, vì thế đây là cơ hội cuối cùng cô có thể nói chuyện một mình với Jack. Cô nghĩ: Tôi không quan tâm nếu đó là một sai lầm. Cô mở cửa rộng hơn. Jack bước vào, và cô đóng cửa lại và cài then.

Họ đứng đối diện nhau. Bây giờ cô cảm thấy xấu hổ. Cậu nhìn cô với một khát khao tuyệt vọng, như một người sắp chết khát nhìn chằm chằm vào thác nước. “Đừng nhìn em như thế,” cô nói, và cô quay đi.

“Đừng lấy anh ấy,” Jack nói.

“Em phải.”

“Em sẽ khốn khổ.”

“Bây giờ em đang khốn khổ.”

“Làm ơn hãy nhìn vào anh.”

Cô quay lại đối diện với cậu và ngước mắt lên.

“Làm ơn nói cho anh biết tại sao em lại định làm thế,” cậu nói.

“Tại sao em không nên?”

“Vì cách em đã hôn anh trong nhà máy xay cũ.”

Cô nhìn xuống và cảm thấy mặt cô đỏ lên. Ngày đó cô đã buông rơi và từ đó cô luôn mắc cở với chính cô. Bây giờ cậu dùng nó chống lại cô. Cô không nói gì. Cô không có gì để tự vệ.

Cậu nói: “Sau đó, em trở thành lạnh nhạt.”

Cô vẫn cúi nhìn xuống đất.

“Chúng ta là những người bạn,” cậu tiếp tục nói không thương tiếc. “Cả mùa hè đó, trong khu rừng của em, bên thác nước… những câu truyện của anh… chúng ta quá hạnh phúc. Một lần anh đã hôn em ở đó nữa, em có nhớ không?”

Cô nhớ, dĩ nhiên, mặc dù cô luôn dối lòng là chuyện đó chẳng bao giờ xẩy ra. Bây giờ ký ức làm se lòng cô, và cô nhìn cậu với đôi mắt đẫm lệ.

“Rồi anh chế tạo nhà máy hồ vải cho em,” cậu nói. “Anh quá vui vì có thể gúp em trong việc thương mại. Em đã hồ hởi khi thấy nó. Rồi chúng ta hôn nhau lần nữa, nhưng đó không phải là nụ hôn ngắn như lần đầu. Lần này nó… nồng nàn.” Ôi, trời ơi! Nó thật say đắm, cô nghĩ, và cô đỏ mặt và bắt đầu thở mạnh; và mong cậu ngưng lại, nhưng cậu không ngưng. “Chúng ta ôm nhau thật chặt. Chúng ta hôn nhau thật lâu. Cô mở miệng –“

“Dừng lại!” cô hét lên.

“Tại sao?” cậu nói tàn nhẫn. “Chuyện đó có gì là sai lầm? Tại sao em lại lạnh nhạt?”

“Bởi vì em sợ!” cô nói không suy nghĩ, và cô bật khóc. Cô vùi mặt vào bàn tay và khóc nức nở. Một lúc sau cô cảm thấy tay cậu trên vai cô. Cô không có phản ứng, và một lúc sau cậu ôm cô trong tay. Cô buông tay ra khỏi mặt, úp mặt vào áo dài xanh của cậu và khóc.

Một lúc sau cô vòng tay quanh eo cậu.

Cậu đặt má cậu lên mái tóc cô – mái tóc ngắn, xấu xí, chưa mọc lại sau cuộc hỏa hoạn – và vuốt ve lưng cô như thể cô là một đứa bé. Cô muốn đứng như thế mãi mãi. Nhưng cậu tránh xa cô để có thể nhìn thấy cô, và cậu nói: “Tại sao chuyện đó lại làm em sợ?”

Cô biết, nhưng cô không thể nói với cậu. Cô lắc đầu và bước lùi lại; nhưng cậu đã giữ cô lại.

“Hãy nghe, Aliena!” cậu nói. “Anh muốn em biết điều đó khủng khiếp đối với anh đến mức độ nào. Em dường như yêu anh, rồi em dường như ghét anh, và bây giờ em định kết hôn với anh ghẻ của anh. Anh không hiểu. Anh không biết gì về chuyện này vì trước đó anh chưa yêu ai. Nó thật đau. Anh không tìm được chữ nào để diễn tả nó tồi tệ đến mức độ nào. Em không nghĩ rằng ít nhất em nên giải thích cho anh tại sao anh phải khổ thế này không?”

Cô cảm thấy ân hận. Làm sao cô lại có thể làm cậu đau như thế khi cô yêu cậu rất nhiều. Cô xấu hổ về cách cô đã đối xử với cậu. Cậu không làm gì, ngoài những việc tử tế cho cô mà cô lại hủy hoại cuộc đời cậu. Cô còn nợ cậu một lời giải thích. Cô thu hết can đảm: “Jack, một số việc đã xẩy ra cho em trước đó, một số việc thật sự kinh khủng, một số việc nhiều năm trời em đã cố quên. Em muốn chẳng bao giờ nghĩ về nó nữa, nhưng khi anh hôn em, tất cả những điều đó lại trở về với em, và em không thể chịu đựng được.”

“Chuyện gì thế? Chuyện gì đã xẩy ra?”

“Sau khi bố em bị giam tù, chúng em sống trong lâu đài, Richard, em và người hầu cận tên là Matthew; và một đêm William Hamleigh đến và đuổi chúng em đi.”

Cậu nheo mắt lại. “Và sao?”

“Họ giết Matthew đáng thương.”

Cậu biết cô không muốn kể cho cậu hoàn toàn sự thật. “Tại sao?”

“Anh muốn nói gì?”

“Tại sao họ lại giết người hầu cận của em?”

“Bởi vì ông ấy đã cố gắng ngăn họ.” Nước mắt chẩy xuống thành dòng trên khuôn mặt cô, và cổ họng cô thắt lại mỗi khi cô muốn nói như thể những lời nói làm cô nghẹt thở. Một cách bất lực cô lắc đầu và cố quay đi, nhưng Jack không để cô đi.

Trong giọng nói nhẹ nhàng như một nụ hôn cậu nói: “Ngăn chặn họ khỏi làm chuyện gì?”

Bất ngờ cô biết cô có thể kể cho cậu, và nó tuôn ra. “Chúng ép buộc em,” cô nói. “Người cận thần giữ em dưới đất, và William nằm trên mình em, nhưng em vẫn chống cự, và rồi chúng cắt một miếng tai của Richard, và chúng nói chúng sẽ cắt nữa.” Bây giờ cô thổn thức vì nhẹ nhõm, biết ơn vì sau cùng có thể nói ra hết. Cô nhìn vào mắt Jack và nói: “Vì thế em dạng chân ra và William đã làm chuyện đó với em, trong khi người cận thần bắt Richard phải nhìn.”

“Anh xin lỗi,” Jack thì thầm. “Anh nghe tin đồn, nhưng anh chẳng bao giờ nghĩ… Aliena thân yêu, làm sao chúng có thể làm như thế?”

Cô phải nói cho cậu tất cả mọi sự. “Rồi sau khi William đã làm, người cận thần cũng làm nữa.”

Jack nhắm mắt lại. Khuôn mặt cậu trắng bạch và căng thẳng.

Aliena nói: “Và rồi, anh thấy đó, khi anh và em hôn nhau, em muốn anh làm chuyện đó, và điều đó làm em nghĩ đến William và cận thần của cậu ấy; và em cảm thấy quá khủng khiếp và sợ hãi, và em bỏ chạy. Đó là lý do tại sao em đã xử sự như thế với anh và làm anh khổ. Em xin lỗi.”

“Anh tha thứ cho em,” cậu thì thầm. Cậu kéo cô vào cậu, và cô để cậu ôm cô một lần nữa.

Cô cảm thấy cậu rùng mình. Lo lắng cô hỏi: “Em có làm anh kinh tởm không?”

Cậu nhìn cô. “Anh ngưỡng mộ em,” cậu nói. Cậu cúi đầu xuống và hôn lên môi cô.

Cô ớn lạnh. Đó không phải là cái cô muốn. Cậu xa cô một chút, rồi lại hôn cô. Sự đụng chạm giữ môi cậu và môi cô thật dịu dàng. Cảm thấy biết ơn và thân thiện đối với cậu, cô mím môi, chỉ một chút, rồi buông lỏng, đáp lại nụ hôn của cậu. Được khích lệ cậu di chuyển môi cậu trên môi cô. Cô có thể cảm thấy hơi thở ấm của cậu trên mặt cô. Cậu mở miệng một chút. Cô vội vàng tránh xa.

Cậu có vẻ bị tổn thương. “Có điều gì xấu không?”

Thực ra cô không còn sợ hãi như trước. Cô đã kể cho cậu sự thật kinh khủng về cô và cậu đã không ghê tởm lùi lại; ngược lại cậu dịu dàng và tử tế hơn bao giờ hết. Cô nghiêng đầu và cậu hôn cô. Nó không đáng sợ. Không có gì đe dọa, không có gì mãnh liệt ngoài vòng kiểm soát, không phải ép buộc hay hận thù hay thống trị; nhưng hoàn toàn ngược lại. Nụ hôn này là một niềm vui chia sẻ.

Môi cậu mở ra và cô cảm thấy đầu lưỡi của cậu. Cô cứng người lại. Cậu đùa với đôi môi của cô và cô thoải mái lại. Cậu mút nhẹ môi dưới của cô. Cô cảm thấy hơi chóng mặt.

Cậu nói: “Em có thể làm như em đã làm lần trước?”

“Em đã làm gì?”

“Anh sẽ chỉ em. Mở miệng ra, chỉ một chút thôi.”

Cô làm như cậu nói, và cô cảm thấy lưỡi cậu đụng vào môi cô, đi qua hai hàm răng đang hé mở của cô và thăm dò vào miệng cho đến khi cậu tìm thấy lưỡi của cô. Cô tránh đi.

“Đấy,” cậu nói. “Đấy là cái mà em đã làm.”

“Em đã làm như thế sao?” cô bị sốc.

“Đúng.” Cậu mỉm cười, rồi bất ngờ cậu nghiêm trọng. “Nếu em chỉ làm điều đó lần nữa, nó sẽ xóa đi mọi đau khổ trong chín tháng qua.”

Cô nghiêng mặt và nhắm mắt lại. Một lúc sau cô cảm thấy môi cậu trên môi cô. Cô mở đôi môi, do dự, rồi lo lắng đẩy lưỡi cô vào miệng cậu. Khi cô làm như thế cô nhớ lại cô đã cảm thấy như thế nào trong nhà máy xay cũ, và cảm xúc đê mê trở lại. Cô chỉ còn muốn giữ chặt cậu, đụng vào da thịt và tóc cậu, cảm thấy bắp thịt và xương cậu, để được ở trong cậu và có cậu trong cô. Lưỡi cậu gặp lưỡi cô, và thay vì cảm thấy xấu hổ và kinh tởm, cô cảm thấy vui sướng được làm cái gì đó rất mật thiết, như lưỡi cậu đụng lưỡi cô.

Bây giờ cả hai đều thở mạnh. Jack giữ đầu cô trong tay cậu. Cô vuốt ve tay cậu, lưng cậu và rồi hông cậu, cảm nhận bắp thịt căng thẳng của cậu. Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực. Sau cùng cô buông nụ hôn, thở hổn hển.

Cô nhìn cậu. Cậu đỏ mặt và thở mạnh, và khuôn mặt cậu tỏ lộ niềm khao khát. Một lúc sau cậu cúi về phía trước, nhưng thay vì hôn lên miệng cô, cậu nâng cằm cô lên và hôn lên làn da cổ mềm mại của cô. Cô nghe thấy tiếng rên rỉ vì khoái cảm của mình. Cậu di chuyển đầu cậu xuống thấp hơn và chà môi cậu lên chỗ gồ trên ngực cô. Núm vú cô cương lên dưới lớp vải lụa của chiếc áo ngủ, và cả hai cảm thấy một sự căng thẳng không chịu nổi. Môi cậu ngậm một núm vú. Cô cảm thấy sức nóng hơi thở cậu trên da thịt cô. “Nhẹ thôi,” cô thì thầm sợ hãi. Cậu hôn núm vú cô qua vải lụa, và mặc dù cậu nhẹ nhàng bao nhiêu có thể, cô vẫn cảm thấy một cảm giác của khoái lạc như thể cậu đã cắn cô, và cô thở hổn hển.

Rồi cậu ngồi xuống trước mặt cô.

Cậu úp mặt vào lòng cô. Cho đến bây giờ tất cả cảm xúc ở trên ngực cô, nhưng bây giờ, bất ngờ, cảm xúc di chuyển xuống dưới. Cậu tìm thấy đường viền chiếc áo ngủ và vén nó lên tới thắt lưng. Cô nhìn cậu, sợ phản ứng của cậu: cô luôn luôn cảm thấy xấu hổ vì có nhiều lông ở đó. Cậu không lùi lại, nhưng cúi xuống và hôn cô dịu dàng, chính chỗ đó, như nó là vật đẹp nhất trên thế gian.

Cô ngã xuống trên đầu gối trước mặt cậu. Hơi thở cô hổn hển như thể cô đã chạy cả một dặm đường. Cô thèm khát cậu. Cổ họng cô khô ran vì khao khát. Cô đặt tay lên đầu gối cậu, rồi luồn một tay dưới áo dài của cậu. Cô chưa bao giờ chạm vào vật của nam giới. Nó nóng, khô và cứng. Jack nhắm mắt lại và rên rỉ sâu trong cổ họng khi cô khám phá chiều dài của nó với ngón tay của cô. Cô vén áo cậu, cúi xuống và hôn nó, giống như cậu đã làm cho cô, một sự chà xát của đôi môi. Đầu nó cương cứng lên như chiếc trống và ướt.

Bất ngờ cô muốn cho cậu xem ngực cô. Cô ngồi thẳng lên. Cậu mở mắt. Nhìn vào cậu, cô nhanh chóng kéo chiếc áo ngủ qua đầu và bỏ nó đi. Bây giờ cô hoàn toàn trần truồng. Cô cảm thấy rất tự tin, nhưng nó là một cảm xúc tốt, một sự sỗ sàng thú vị. Jack nhìn chằm chằm vào ngực cô như bị thôi miên. “Nó thật đẹp,” cậu nói.

“Anh thực sự nghĩ như vậy sao?” cô nói. “Em luôn luôn nghĩ nó quá lớn.”

“Quá lớn!” cậu nói như thể ý kiến đó là không đúng. Cậu vươn tay ra và đụng ngực trái cô bằng bàn tay phải. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve làn da cô bằng ngón tay cậu. Cô nhìn xuống xem cậu đang làm gì. Một lúc sau cô muốn cậu sờ mạnh hơn. Cô lấy cả hai tay cậu và ép chúng lên ngực cô. “Làm mạnh hơn,” cô nói giọng khàn khàn. “Em muốn cảm thấy anh nhiều hơn.”

Lời nói của cô làm cậu bốc lửa. Cậu siết chặt ngực cô, rồi lấy ngón tay nhúm lấy núm vú cô và véo nó, chỉ đủ mạnh để làm cho nó đau một chút. Cảm xúc làm cô hoang dại. Không còn ý nghĩ nào trong đầu, cô chỉ còn khao khát được cảm thấy cơ thể của cậu như của chính mình. “Cởi áo ra,” cô nói. “Em muốn nhìn anh.”

Cậu cởi áo dài và áo trong, giày và quần, và quỳ xuống trước mặt cô. Tóc đỏ của cậu đã khô thành lọn tóc rối tung. Thân thể cậu gầy và trắng, với xương vai và hông. Cậu trông dẻo dai và nhanh nhẹn, trẻ trung và tươi tắn. Dương vật cậu đứng thẳng như một cây vươn ra khỏi đám tóc nâu nơi háng cậu. Bất ngờ cô muốn hôn ngực cậu. Cô cúi xuống và chạm môi trên núm vú đàn ông bằng phẳng của cậu. Chúng cau lại, cũng giống như của cô. Cô mút chúng nhẹ nhàng, muốn cậu có cùng khoái cảm như cậu đã cho cô. Cậu vuốt ve mái tóc của cô.

Cô muốn cậu ở trong cô, một cách nhanh chóng.

Cô có thể thấy cậu không biết phải làm gì tiếp theo. “Jack,” cô nói. “Anh đã bao giờ ngủ với đàn bà chưa?”

Cậu lắc đầu, trông có vẻ một chút ngu ngốc.

“Em rất vui,” cô nói chân thành. “Em rất vui.”

Cô lấy tay cậu và đặt nó giữa đùi cô. Cô đã cương lên và nhạy cảm ở đó, và sự đụng chạm của cậu giống như một cú sốc. “Cảm nhận em,” cô nói. Cậu di chuyển ngón tay cậu, khám phá. “Cảm nhận phía trong,” cô nói. Ngập ngừng cậu đẩy một ngón tay vào trong cô. Cô ướt vì mong muốn. “Đó,” cô nói với một dấu hiệu của hài lòng. “Đó, chính chỗ đó.” Cô tách tay cậu ra và nằm xuống trong rơm.

Cậu nằm xuống trên cô, đỡ mình trên một khuỷu tay, và hôn miệng cô. Cô cảm thấy cậu vào trong cô một chút, rồi dừng lại. “Chuyện gì vậy?” cô nói.

“Nó dường như quá nhỏ,” cậu nói. “Anh sợ làm em đau.”

“Đẩy mạnh vào,” cô nói. “Em muốn anh quá, em không quan tâm nếu nó đau.”

Cô cảm thấy cậu đẩy. Nó đau hơn cô tưởng, nhưng chỉ một lúc, và rồi cô cảm thấy được đổ đầy một cách tuyệt vời. Cô nhìn cậu. Cậu kéo ra một chút và đẩy vào lại, và cô đẩy ngược lại. Cô mỉm cười với cậu. “Em chẳng biết nó lại thích như thế,” cô ngạc nhiên nói. Cậu nhắm mắt lại như thể niềm hạnh phúc quá nhiều để có thể chịu đựng.

Cậu bắt đầu di chuyển nhịp nhàng. Sự va chạm đều đặn tạo nên một cảm xúc rộn ràng của khoái lạc ở đâu đó trong háng cô. Cô nghe thấy tiếng thở hổn hển hứng thú của mình mỗi khi cơ thể họ đến với nhau. Cậu hạ người xuống để ngực chạm vào núm vú cô và cô có thể cảm thấy hơi thở nóng của cậu. Cô cào ngón tay vào tấm lưng cậu. Hơi thở hổn hển của cô trở thành tiếng kêu. Bất ngờ cô cảm thấy cần hôn cậu. Cô luồn tay trong mớ tóc của cậu và kéo đầu cậu xuống với cô. Cô hôn mạnh môi cậu, rồi đẩy lưỡi cô vào trong miệng cậu và di chuyển nhanh hơn và nhanh hơn. Cậu ở trong cô và lưỡi cô trong miệng cậu đưa cô ra khỏi mọi suy nghĩ. Cô cảm thấy sự co thắt lớn lao của niềm vui lắc lư cô, như cô bị rơi xuống ngựa và ngã xuống đất. Nó làm cô kêu lớn. Cô mở mắt và nhìn vào mắt cậu và nói tên cậu, và rồi một làn sóng khác đưa cô đi, và lại một làn sóng khác; và rồi cô cảm thấy cơ thể của cậu co giật, và cậu cũng kêu to, và cô cảm thấy một tia nóng bắn vào trong cô, và nó càng kích động cô hơn, vì thế mà cô lắc với khoái cảm một lần nữa và một lần nữa, quá nhiều lần đến nỗi cô không còn đếm được, cho đến khi sau cùng cảm giác bắt đầu yếu đi, rồi ủ rũ và nằm yên.

Cô quá mệt để nói hay chuyển động, nhưng cô có thể cảm thấy sức nặng của Jack hạ xuống trên người cô, hông cậu trên hông cô, ngực phẳng của cậu đè bẹp ngực mềm mại của cô, miệng cậu gần tai cô, ngón tay cậu đan vào mái tóc cô. Một phần tâm trí cô nghĩ một cách mơ hồ: Đó là cái mà giữa đàn ông và đàn bà nên là; đó là tại sao mỗi người quan trọng hóa về nó quá; đó là lý do tạ sao đàn ông và đàn bà yêu nhau nhiều như thế.

Hơi thở Jack trở thành nhẹ nhàng và đều đặn, và thân thể cậu buông lỏng cho đến khi nó hoàn toàn ủ rũ. Cậu đang ngủ.

Cô quay đầu và hôn vào mặt cậu. Cậu không quá nặng. Cô muốn cậu ở đó, ngủ trên mình cô, mãi mãi.

Tư tưởng đó gợi ký ức cô trở về.

Hôm nay là ngày hôn lễ của cô.

Trời ơi! Cô nghĩ, tôi đã làm gì?

Cô bắt đầu khóc.

Một lúc sau Jack thức dậy.

Cậu hôn nước mắt trên má cô với sự dịu dàng không chịu nổi.

Cô nói: “Ôi Jack, em muốn cưới anh.”

“Chúng ta sẽ cưới nhau,” cậu nói bằng giọng hài lòng.

Cậu hiểu lầm cô, và nó làm cho vấn đề trầm trọng hơn. “Nhưng em không thể,” cô nói, và nước mắt cô rơi nhanh hơn.

“Nhưng sau việc này “

“Em biết –“

“Sau việc này, em phải lấy anh!”

“Chúng ta không thể lấy nhau,” cô nói. “Em đã mất tất cả tiền bạc, và không còn gì.”

Cậu chỗi dậy, chống mình trên khuỷu tay. “Anh có đôi tay,” cậu nói mạnh mẽ. “Anh là người khắc đá giỏi nhất trong vùng.”

“Nhưng anh đã bị mất việc –“

“Không có vấn đề gì. Anh có thể tìm được công việc ở bất cứ công trình xây dựng nào trên thế giới.”

Cô đau khổ lắc đầu. “Nó không đủ. Em phải nghĩ tới Richard.”

“Tại sao?” cậu phẫn nộ hỏi. “Tất cả điều đó có liên quan gì tới Richard? Cậu ấy có thể tự lo cho cậu ấy được.”

Bất ngờ Jack trông như trẻ con, và Aliena cảm nhận được sự khác biệt về tuổi tác của họ: cậu ấy trẻ hơn cô năm tuổi, và cậu vẫn nghĩ cậu có quyền để được hạnh phúc. Cô nói: “Em đã thề trước bố em, khi ông sắp mất, rằng em sẽ chăm sóc Richard cho đến khi cậu ấy chiếm lại được lãnh địa Shiring.”

“Nhưng chuyện đó chẳng bao giờ xẩy ra!”

“Nhưng lời thề là lời thề.”

Jack bối rối. Cậu lăn ra khỏi cô. Dương vật mềm của cậu trượt ra khỏi cô và cô trải nghiệm một cảm giác mất mát giống như một nỗi đau. Tôi sẽ chẳng bao giờ cảm thấy cậu ở trong tôi nữa, cô buồn bã nghĩ.

Cậu nói: “Em không thể nghĩ như thế. Một lời thề chỉ là những lời nói! Không gì có thể so sánh được với cái này. Cái này là thực sự, cái này là em và anh.“ Cậu nhìn vào ngực cô, rồi cậu đưa tay ra vuốt ve đám lông giữa chân cô. Sự vuốt ve kích thích cô đến tận xương tủy. Cậu thấy cô co rúm lại và dừng lại.

Trong vài khoảnh khắc cô gần như muốn nói: Vâng, được, chúng ta cùng nhau trốn đi bây giờ, và nếu cậu tiếp tục vuốt ve cô, có lẽ cô đã đồng ý; nhưng lý trí trở về và cô nói: “Em sẽ lấy Alfred.”

“Đừng ngớ ngẩn.”

“Chỉ có cách đó.”

Cậu nhìn chằm chằm vào cô. “Anh không tin em,” cậu nói.

“Nó là sự thật.”

“Anh không thể mất em. Anh không thể, anh không thể.” Giọng cậu lạc đi và cậu nén tiếng nấc xuống.

Cô cố gắng lập luận, tranh luận với chính mình hơn là với cậu. “Có lợi gì khi em phản bội lời hứa với bố em để có lời hứa với anh? Nếu em phản bội lời hứa trước, lời hứa thứ hai cũng không có giá trị.”

“Anh không quan tâm. Anh không cần lời hứa của em. Anh chỉ muốn chúng ta ở bên nhau mọi lúc và làm tình bất cứ khi nào chúng ta thích.”

Đó là một viễn cảnh hôn nhân của một người mười tám tuổi, cô nghĩ, nhưng cô không nói ra. Cô sẽ vui vẻ chấp nhận nó nếu cô được tự do. “Em không có thể làm điều em muốn,” cô buồn bã nói. “Đó là số phận của em.”

“Những gì em dự định làm là sai,” cậu nói. “Anh muốn nói nó tai hại. Từ bỏ hạnh phúc chúng ta đang có giống như ném ngọc quý vào biển. Nó còn xấu hơn bất cứ tội lỗi nào.”

Cô bị đánh bất ngờ bởi tư tưởng rằng mẹ cô sẽ đồng ý với điều đó. Cô không chắc chắn làm sao cô biết điều đó. Cô xua đuổi ý tưởng đó. “Em sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc, ngay cả với anh, nếu em phải sống với nhận thức rằng em đã phản bội lời hứa với bố em.”

“Em lo cho bố em và em trai em nhiều hơn là lo cho anh,” cậu nói và lần đầu tiên cậu nóng nẩy.

“Không.”

“Vậy thì là gì?”

Cậu chỉ muốn tranh luận, nhưng cô lại coi câu hỏi đó là nghiêm túc. “Nó có nghĩa rằng lời thề của em với bố em quan trọng với em hơn là tình yêu của em dành cho anh.”

“Thật sao?” cậu hoài nghi hỏi. “Có thật như thế sao?”

“Đúng, nó thật như thế,” cô nói với tâm hồn nặng trĩu, và lời cô vang lên như tiếng chuông đám tang.

“Vậy thì không còn gì để nói.”

“Chỉ còn một điều duy nhất… rằng em xin lỗi.”

Cậu đứng lên. Cậu quay lưng lại phía cô và nhặt chiếc áo lót. Cô nhìn vào thân thể cao, mảnh mai của cậu. Có nhiều lông xoăn đỏ vàng trên chân cậu. Cậu mặc nhanh áo lót và áo dài, rồi đeo vớ và xỏ chân vào giày. Tất cả mọi chuyện xẩy ra quá nhanh chóng.

“Cô sẽ bất hạnh kinh khủng,” cậu nói.

Cậu cố làm cô bực mình, nhưng không thành công, vì cô có thể nghe được sự mủi lòng trong giọng nói của cậu.

“Vâng, em biết,” cô nói. “Ít nhất… ít nhất anh có thể nói rằng anh tôn trọng quyết định của em không?”

“Không,” cậu nói không do dự. “Anh không tôn trọng. Anh khinh thường em về điều đó.”

Cô trần truồng ngồi đó, nhìn cậu và bắt đầu khóc.

“Tốt nhất anh nên đi,” cậu nói, và giọng cậu lạc đi vào chữ cuối.

“Vâng, anh đi đi,” cô nức nở.

Cậu ra tới cửa.

“Jack!”

Cậu quay lại nơi ngưỡng cửa.

Cô nói: “Hãy chúc em được hạnh phúc, Jack?”

Cậu nhấc thanh cửa lên. “Được –.“ Cậu ngưng lại, nói không nên lời. Cậu nhìn xuống đất, rồi lại nhìn cô. Lần này giọng cậu phát ra như tiếng thì thầm. “Chúc may mắn,” cậu nói.

Rồi cậu ra đi.

Nhà cũ của Tom bây giờ là nhà của Ellen, nhưng cũng là nhà của Alfred, vì thế buổi sáng hôm nay đầy người đang chuẩn bị cho tiệc cưới dưới sự hướng dẫn của Martha, em gái mười ba tuổi của Alfred. Mẹ Jack nhìn chán nản. Alfred ở đó, cầm một khăn mặt trong tay và chuẩn bị xuống suối – đàn bà tắm mỗi tháng một lần, và đàn ông vào lễ Phục Sinh và lễ Thiên Thần Micae, nhưng theo truyền thống cũng tắm vào buổi sáng ngày hôn lễ. Mọi người im lặng khi Jack bước vào.

Alfred nói: “Mày muốn gì?”

“Tôi muốn anh hủy đám cưới,” Jack trả lời.

“Cút đi!” Alfred nói.

Jack nhận ra cậu đã bắt đầu dở. Cậu nên tránh xung đột về chuyện này. Những gì cậu muốn đề nghị là vì lợi ích của Alfred nữa, nếu cậu có thể làm cho Alfred nhận ra được. “Alfred, cô ấy không yêu anh,” cậu nói nhẹ nhàng bao nhiêu có thể.

“Mày không biết gì về chuyện đó, thằng nhóc ạ.”

“Tôi biết,” Jack tiếp tục. “Cô ấy không yêu anh. Cô ấy lấy anh vì lợi ích của Richard. Cậu ấy là người duy nhất hạnh phúc vì đám cưới này.”

“Quay về với tu viện,” Alfred nói khinh bỉ. “Tu phục của mày đâu?”

Jack hít một hơi thật sâu. Không còn gì ngoài việc nói với cậu ấy sự thật. “Alfred! Cô ấy yêu tôi.”

Cậu chờ đợi Alfred sẽ tức giận, nhưng thay vào đó một nụ cười ranh mãnh xuất hiện trên mặt Alfed. Jack bối rối. Điều đó có ý nghĩa gì? Dần dần sự giải thích lóe ra trong đầu cậu. “Anh biết điều đó,” cậu nói. “Anh biết cô ấy yêu tôi, nhưng anh không quan tâm. Bằng mọi cách anh muốn có cô ấy, cho dù cô ấy yêu anh hay không. Anh chỉ muốn có được cô ấy.”

Nụ cười ngấm ngầm của Alfred tỏ ra rõ ràng và nguy hiểm hơn, và Jack biết mọi chuyện cậu nói là sự thật; nhưng còn nhiều chuyện khác nữa, nhiều chuyện có thể đọc được trên mặt của Alfred. Một mối nghi ngờ không thể tin được xuất hiện trong đầu Jack. “Tại sao anh muốn cô ấy?” Cậu nói. “Có phải… có phải anh chỉ muốn cưới cô ấy để cướp cô ấy ra khỏi tôi không?” Giọng cậu trở nên tức giận. “Có phải anh lấy cô ấy chỉ để trêu tức tôi?” Một cái nhìn đắc thắng quỷ quyệt lan tỏa trên khuôn mặt ngu đần của Alfred, và Jack biết lần này cậu cũng đúng. Cậu sụp đổ hoàn toàn. Nghĩ rằng Alfred làm tất cả chuyện này không phải vì yêu Aliena, mà chỉ vì ác ý làm cậu không chịu được. “Chết tiệt, anh nên đối xử tốt với cô ấy!” cậu hét lên.

Alfred cười.

Mục đích nham hiểm của Alfred đập vào Jack như một cú đánh. Alfred sẽ không đối xử tốt với cô ấy. Đó là sự trả thù cuối cùng của Alfred đối với Jack. Alfred định cưới Aliena để làm cô đau khổ. “Đồ bẩn thỉu,” Jack cay đắng nói. “Đồ rác rưởi. Đồ cứt đái. Đồ xấu xí. Đồ ngu ngốc. Đồ tàn ác. Đồ ghê tởm.”

Lời miệt thị của cậu sau cùng cũng làm Alfred phản ứng. Alfred đánh rơi chiếc khăn và tiến lại phía Jack với bàn tay nắm lại. Jack đã sẵn sàng và bước về phía trước. Rồi mẹ của Jack đứng ở giữa họ, và mặc dù nhỏ con hơn cả hai, bà đã dừng họ lại bằng một lời nói.

“Alfred, đi tắm đi.”

Alfred bình tĩnh lại ngay. Cậu nhận ra cậu đã thắng mà không cần đánh Jack, và suy nghĩ của cậu bộc lộ ra trong một cái nhìn tự mãn. Cậu ra khỏi nhà.

Bà mẹ hỏi: “Con định làm gì, Jack?”

Jack phát hiện ra cậu đã run lên vì tức giận. Cậu hít ra, thở vào nhiều lần trước khi cậu có thể nói. Cậu không thể ngăn đám cưới lại, cậu nhận ra. Nhưng cậu cũng không thể đứng nhìn. “Con sẽ phải rời Kingsbridge.”

Cậu nhìn thấy nỗi buồn trên gương mặt bà, nhưng bà gật đầu. “Mẹ đã sợ con nói điều đó. Nhưng mẹ nghĩ con có lý.”

Một tiếng chuông vang lên trong tu viện. Jack nói: “Bây giờ bất cứ lúc nào họ cũng có thể khám phá ra con đã bỏ trốn.”

Bà hạ giọng. “Đi nhanh lên, ẩn dưới suối, tránh xa cây cầu. Mẹ sẽ mang cho con ít đồ.”

“Dạ.” Cậu quay đi.

Martha đứng giữa cậu và cửa ra vào với dòng nước mắt chẩy trên má. C?