Chương 13 (B)
III - Hội chợ len Shiring lớn hơn và tốt hơn mọi khi. Khu vực trước nhà thờ xứ, nơi họp chợ, tử hình cũng như tổ chức hội chợ hàng năm, đầy các quầy hàng và dân chúng. Len là mặt hàng chính, nhưng cũng có tất cả mọi thứ có thể mua và bán được ở Anh: thanh kiếm mới lấp lánh, yên ngựa trạm khắc đẹp đẽ, đôi giày đỏ, mũ rơm, bánh gừng. Khi William cùng với Giám mục Waleran lượn quanh khu vực, cậu nhẩm tính rằng hội chợ sẽ đem lại nhiều lợi nhuận cho cậu hơn trước đây. Cậu hài lòng với nó.
Cậu vẫn còn đau vì nhục nhã sau sự thất trận tại Kingsbridge. Cậu đã chờ đợi một cuộc tấn công vào một thị trấn không kháng cự và dễ dàng đốt phá nó, nhưng ngược lại cậu đã mất quân và ngựa, và phải quay về không. Tệ hại hơn nữa khi cậu biết rằng bức tường thành đã được xây dựng bởi Jack Jackson, người yêu của Aliena, người mà cậu rất muốn giết.
Cậu đã thất bại trong việc giết Jack, nhưng vẫn còn nuôi ý định trả thù.
Waleran vẫn nghĩ về Kingsbridge, và ông nói: “Tôi vẫn chưa hiểu làm sao họ có thể xây bức tường nhanh chóng như thế.”
“Nó có lẽ không phải là bức tường tốt,” William nói.
Waleran gật đầu. “Nhưng tôi chắc chắn Tu viện trưởng Philip sẽ cải thiện nó. Nếu tôi ở vị trí của ông ấy, tôi sẽ làm bức tường kiên cố hơn và cao hơn, rồi xây một tháp canh và cắt cử người gác đêm. Việc đột kích của cậu vào Kingsbridge sẽ chấm dứt.”
William đồng ý, nhưng cậu làm ngơ. “Tôi vẫn có thể bao vây thị trấn.”
“Đó là chuyện khác. Một cuộc đột kích nhanh chóng có thể được nhà vua lơ đi. Một cuộc bao vây kéo dài, trong khi đó cư dân thị trấn có thể gửi sứ điệp xin vua bảo vệ họ… Nó có thể không dễ dàng cho cậu.”
“Stephen không chống lại tôi,” William nói. “Ông ấy cần tôi.” Cậu nói nhưng cậu không chắc chắn.
Một người đàn bà gầy gò, xấu xí đẩy một bé gái chừng mười ba tuổi trước mặt, có lẽ là con gái bà. Bà mẹ kéo đầu áo mỏng manh của bé gái sang một bên, để lộ bộ ngực nhỏ, chưa trưởng thành của cô. “Sáu mươi xu,” bà mẹ rít lên. William cảm thấy bị kích thích nhưng cậu lắc đầu và đi qua.
Bé gái điếm làm cậu nghĩ đến Aliena. Cô còn nhỏ hơn một đứa trẻ khi cậu cưỡng đoạt cô. Nó đã gần mười năm về trước, nhưng cậu không thể quên được cô. Có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ chiếm được cô cho riêng cậu; nhưng cậu vẫn có thể ngăn chặn bất cứ ai muốn có cô.
Waleran trầm tư. Ông không quan tâm ông đi đâu, nhưng dân chúng tránh đường ông, như thể ngay cả họ sợ đụng vào áo chùng đen của ông. Một lúc sau ông nói: “Cậu có nghe nói là nhà vua đã chiếm Faringdon không?”
“Tôi ở đó.” Nó là một chiến thắng quyết định nhất trong suốt cuộc nội chiến. Stephen đã bắt giữ hàng trăm hiệp sĩ và đánh đuổi Robert thành Gloucester lùi lại hướng tây. Cuộc chiến thắng này quá quan trọng đến nỗi Ranulf thành Chester, kẻ thù cũ của nhà vua ở phía bắc, đã đặt tay xuống thề trung thành với nhà vua.
Waleran nói: “Bây giờ nhà vua đã vững, ông sẽ không bỏ qua những cuộc đánh chiếm riêng tư của các bá tước.”
“Có lẽ,” William nói. Cậu băn khoăn, không biết bây giờ có phải là lúc để đồng ý với Waleran và nói với ông lời yêu cầu của cậu. Cậu ngần ngại vì xấu hổ. Khi nói lên lời yêu cầu, cậu phải tỏ lộ một cái gì đó trong tâm hồn cậu, và cậu ghét làm điều đó với một người tàn nhẫn như Giám mục Waleran.
“Cậu nên để yên Kingsbridge ít nhất một thời gian,” Waleran tiếp tục. “Cậu có hội chợ lông. Cậu vẫn có chợ hàng tuần, mặc dù nó nhỏ hơn so với trước đây. Cậu có việc kinh doanh len. Và cậu có đất màu mỡ nhất trong vùng, hoặc trực tiếp dưới sự kiểm soát của cậu hay của người thuê đất cậu. Tình trạng của tôi cũng tốt hơn bình thường. Tôi đã phát triển tài sản của tôi và quản lý đất đai hệ thống hơn. Tôi đã xây lâu đài. Không cần thiết phải chiến đấu chống lại Philip – nhất là vào lúc tình hình chính trị có thể gây nguy hiểm cho chúng ta.”
Trên toàn khu vực dân chúng làm và bán thực phẩm, và không khí đầy mùi đồ ăn: súp cay, bánh mì mới, kẹo đường, thịt heo luộc, thịt hun khói chiên, bánh táo. William cảm thấy buồn nôn. “Chúng ta hãy đến lâu đài,” cậu nói.
Hai người rời khu chợ và lên đồi. Cảnh sát trưởng sẽ lo cho họ ăn trưa. William dừng lại ở cổng lâu đài.
“Có lẽ ông có lý về Kingsbridge,” cậu nói.
“Tôi vui vì cậu đã nhận ra điều đó.”
“Nhưng tôi vẫn muốn trả thù Jack Jackson, và ông có thể làm điều đó nếu ông muốn.”
Waleran nhướng cặp lông mày. Biểu hiệu muốn nói rằng ông đang thích thú lắng nghe, nhưng không cảm thấy có trách nhiệm phải thi hành.
William nói thêm: “Aliena đã xin công nhận hôn nhân của cô là vô hiệu.”
“Đúng, tôi biết.”
“Ông nghĩ nó có kết quả không?”
“Rõ ràng là hôn nhân này chưa thành.”
“Và đó là điểm quyết định?”
“Có lẽ. Theo Gratian – một người có học mà tôi đã gặp – những gì tạo nên cuộc hôn nhân là sự thỏa thuận của đôi bên; nhưng ông cũng cho rằng sự kết hợp thân xác ‘hoàn thành’ hay ‘làm hoàn hảo’ cho hôn nhân. Đặc biệt ông nói rằng nếu một người đàn ông kết hôn với một người đàn bà nhưng không giao cấu với bà, rồi lại kết hôn với đàn bà thứ hai và giao cấu với bà ấy, thì cuộc hôn nhân thứ hai có hiệu lực, nói đúng hơn thành sự. Không nghi ngờ gì cô Aliena hấp dẫn đã lưu ý đến điểm này trong đơn xin cứu xét, nếu cô ta có sự cố vấn thì tôi tưởng tượng cô có từ Tu viện trưởng Philip.”
William thiếu kiên nhẫn về tất cả việc này. “Vậy có nghĩa là họ sẽ nhận được sự công nhận hôn nhân vô hiệu?”
“Trừ khi có ai lập luận lại trái với Gratian. Thực tế có hai lập luận chống lại ông: một thuộc về thần học và một thuộc về thực tế. Lập luận thần học cho rằng lập luận của Gratian làm cho hôn nhân giữa Giuse và Maria thành vô hiệu, bởi vì nó chưa thành. Lập luận thực tế có nguyên nhân chính trị: để hợp thức hóa hai phần tài sản, cuộc hôn nhân giữa hai đứa trẻ được thỏa thuận, những người về thể lý chưa có khả năng giao hợp. Nếu cô dâu hoặc chú rể chết trước tuổi dậy thì, cuộc hôn nhân sẽ không có giá trị, theo định ghĩa của Gratian, và nó gây ra nhiều việc khó xử.”
William chẳng bao giờ có khả năng theo dõi cuộc tranh luận thuộc về giáo sĩ này, nhưng cậu nắm được nội dung chính: “Ông muốn nói là nó có thể theo cách này hay cách kia?”
“Đúng.”
“Và nó theo cách nào là tùy thuộc vào người có áp lực trên đó.”
“Đúng. Trong trường hợp này kết quả không tùy thuộc vào bất cứ điều gì – không phải tài sản, không phải vấn đề của lòng trung thành, không phải liên minh quân sự. Nhưng nếu có sự chống đối, và một người nào đó – thí dụ như một tổng đại diện – lập luận chống lại Grantian một cách mạnh mẽ, đơn xin công nhận hôn nhân vô hiệu có thể bị từ chối.” Waleran nhìn William với cái nhìn hiểu biết làm cậu thấy bối rối. “Tôi đoán cậu sẽ yêu cầu tôi điều gì.”
“Tôi muốn ông phản đối việc vô hiệu hóa hôn nhân này.”
Waleran nheo mắt lại. “Tôi không biết cậu yêu hay ghét người đàn bà này.”
“Không,” William nói. “Chính tôi cũng không biết.”
Aliena ngồi trên cỏ, dưới bóng cây sồi to lớn. Thác nước nhỏ giọt như nước mắt rơi trên đá dưới chân cô. Đây là khu rừng nơi Jack đã kể cho cô những câu truyện. Đây là nơi cậu đã hôn cô lần đầu, một nụ hôn tình cờ và nhanh chóng đến nỗi cô cứ dối lòng là chưa có gì xẩy ra. Đây là nơi cô đã phải lòng cậu, và từ chối thừa nhận nó, ngay cả với chính mình. Bây giờ cô ước muốn với tất cả tâm hồn rằng ngày đó cô đã thuộc về cậu, và cưới cậu và có con với cậu, vì thế mà bây giờ, ngay cả bất cứ chuyện gì xẩy ra, cô vẫn là vợ cậu.
Cô nằm xuống nghỉ ngơi vì đau lưng. Trời vào giữa mùa hè, nóng và yên ả. Việc mang thai lần này quá nặng, và cô còn phải trải qua ít nhất sáu tuần. Cô nghĩ cô đang mang một cặp song sinh, ngoại trừ cô cảm thấy cú đá chỉ ở một nơi, và khi Martha, em ghẻ của Jack, ép tai vào bụng Aliena, cô chỉ nghe được một tiếng tim đập.
Martha chăm sóc cho Tommy vào chiều chủ nhật này, vì thế Aliena và Jack có thể gặp nhau trong rừng và ở một mình với nhau để nói chuyện về tương lai của họ. Tổng giám mục đã từ chối việc công nhận vô hiệu hóa cuộc hôn nhân, rõ ràng Giám mục Waleran đã phản đối. Philip nói họ có thể nộp đơn một lần nữa, nhưng trong thời gian này họ phải sống riêng. Philip đồng ý rằng đó là bất công, nhưng ông nói đó có thể là ý Chúa. Còn Aliena coi đó như là một ác ý.
Sự cay đắng vì hối tiếc là một gánh nặng mà cô phải mang theo, giống như việc mang thai. Đôi khi cô ý thức hơn về nó, đôi khi cô hầu như quên nó, nhưng nó vẫn còn đó. Thông thường nó đau, nhưng nó là một nỗi đau quen thuộc. Cô hối tiếc vì đã làm Jack đau, cô hối tiếc về những gì cô làm cho chính cô, cô hối tiếc ngay cả về những đau khổ cô gây ra cho Alfred đê tiện, người bây giờ đang sống ở Shiring và chẳng bao giờ xuất hiện ở Kingsbridge nữa. Cô đã lấy Alfred chỉ vì một lý do, đó là hỗ trợ Richard để chiếm lại lãnh địa. Cô đã thất bại để đạt được mục đích của cô và tình yêu thực cô dành cho Jack đã bị tàn lụi. Cô đã hai mươi sáu tuổi, đời của cô bị hủy hoại, và đó là do lỗi của cô.
Cô lưu luyến nhớ về những ngày đầu với Jack. Lần đầu tiên gặp Jack, cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ nhỏ, mặc dù là một đứa trẻ đặc biệt. Sau khi cậu đã lớn, cô vẫn nghĩ cậu như một đứa trẻ. Đó là lý do tại sao cậu luôn ở trong sự canh chừng của cô. Cô đã quay mặt với mỗi người theo đuổi cô, nhưng cô không coi Jack là người theo đuổi cô, và vì thế cô đã cho cậu cơ hội biết cô. Cô tự hỏi tại sao cô lại đề kháng với tình yêu. Cô ngưỡng phục Jack và không có sự vui sướng nào trong đời sống giống như niềm vui được nằm bên cậu; tuy vậy cô đã một lần thong thả nhắm mắt lại trước niềm hạnh phúc như thế.
Khi cô nhìn lại, cuộc đời cô trước khi có Jack giống như trống vắng. Cô bận rộn điên cuồng, xây dựng việc kinh doanh len, nhưng bây giờ những ngày bận rộn này dường như trở thành nhàm chán, giống như một dinh thự trống vắng, hay một bàn đầy dĩa bạc và ly bằng vàng nhưng không có đồ ăn.
Cô nghe tiếng bước chân và ngồi lên nhanh chóng. Jack đến. Cậu gầy và duyên dáng như một con mèo gầy gò. Cậu ngồi bên cô và hôn dịu dàng lên môi cô. Cậu có mùi mồ hôi và bụi đá. “Trời nóng quá,” cậu nói. “Chúng ta hãy tắm trong sông.”
Sự cám dỗ không thể chống lại được.
Jack cởi quần áo. Cô quan sát, nhìn cậu khao khát. Nhiều tháng nay cô không được nhìn cậu trần truồng. Cậu có nhiều lông đỏ trên chân nhưng không có trên ngực. Cậu nhìn cô, chờ đợi cô cởi quần áo. Cô xấu hổ: cậu chưa bao giờ nhìn thấy thân thể cô khi cô có thai. Cô từ từ cởi cúc áo và kéo nó qua đầu. Cô lo lắng nhìn vẻ mặt cậu, sợ cậu sẽ ghét thân thể căng ra của cô, nhưng cậu không tỏ vẻ ghê tởm, trái lại cậu nhìn cô trìu mến. Tôi phải biết điều đó, cô nghĩ; tôi phải biết cậu ấy sẽ yêu tôi nhiều hơn.
Với một chuyển động nhanh chóng cậu quỳ trên mặt đất trước mặt cô và hôn lên làn da căng trên bụng cô. Cô cười xấu hổ. Cậu sờ vào rốn cô. “Rốn của em nhô ra,” cậu nói.
“Em biết anh sẽ nói điều đó!”
“Nó thường giống như một lúm đồng tiền, bây giờ nó giống một núm vú.”
Cô xấu hỏ. “Chúng ta đi tắm thôi,” cô nói. Ở dưới nước cô sẽ cảm thấy ít gượng gạo hơn.
Hồ nơi thác nước sâu chừng ba bộ. Aliena trượt xuống nước. Nước lạnh làm cô dễ chịu. Jack nhẩy xuống bên cạnh cô. Không có chỗ để bơi. Cậu cúi đầu xuống nước để rửa sạch bụi đá ra khỏi tóc cậu. Aliena cảm thấy dễ chịu trong nước: nó làm nhẹ gánh nặng của bào thai. Cô cúi xuống gội đầu.
Khi cô ngẩng lên, Jack hôn cô.
Cô lắp bắp và cười, thở không ra hơi, rồi vuốt nước ra khỏi mắt. Cậu lại hôn cô. Cô giơ tay ra để giữ thăng bằng và tay cô chạm vào cơ thể Jack. Cô thở hổn hển vì thích thú.
“Anh nhớ việc này,” Jack nói vào tai cô, và giọng cậu khàn khàn với ham muốn và một vài cảm xúc khác, có lẽ nỗi buồn.
Cổ Aliena khô vì thèm muốn. Cô nói: “Anh định phá vỡ lời hứa?”
“Bây giờ và mãi mãi.”
“Anh muốn nói gì?”
“Chúng ta không sống riêng nữa. Chúng ta sẽ rời Kingsbridge.”
“Nhưng anh sẽ làm gì?”
“Đi tới thị trấn khác và xây nhà thờ chính tòa khác.”
“Nhưng anh sẽ không là thợ xây dựng chính. Nó sẽ không phải là thiết kế của anh.”
“Một ngày nào đó anh sẽ có cơ hội. Anh còn trẻ.”
Nó có thể, nhưng tất cả hầu như chống lại ý tưởng này, Aliena biết; và Jack cũng biết nữa. Sự hy sinh cậu dành cho cô làm cô mủi lòng. Không ai đã yêu cô như vậy; và không ai khác sẽ yêu cô như thế. Nhưng cô không muốn cậu phải bỏ mọi sự. “Em sẽ không đi,” cô nói.
“Em muốn nói gì?”
“Em sẽ không rời Kingsbridge.”
Cậu tức giận. “Tại sao không? Bất cứ nơi đâu chúng ta cũng có thể sống như vợ chồng, và không ai quan tâm đến. Chúng ta ngay cả có thể cưới trong nhà thờ.”
Cô sờ lên mặt cậu. “Em yêu anh quá nhiều để lấy anh ra khỏi nhà thờ chính tòa Kingsbridge.”
“Điều đó anh tự quyết định.”
“Jack, em yêu anh vì sự hy sinh. Việc anh sẵn sàng từ bỏ công trình cả đời của anh để sống với em… nó hầu như làm vỡ tim em, vì anh yêu em quá. Nhưng em không muốn là người phụ nữ muốn lấy anh ra khỏi công việc anh yêu quý. Em không sẵn sàng đi với anh theo cách đó. Nó sẽ tạo nên một bóng tối trên đời sống của chúng ta. Anh có thể tha thứ cho em về việc này, nhưng em sẽ không bao giờ.”
Jack buồn rầu. “Anh biết tốt hơn không nên chống lại em một khi em đã quyết định. Nhưng chúng ta sẽ làm gì?”
“Chúng ta cố xin vô hiệu hóa hôn nhân một lần nữa. Chúng ta sẽ sống riêng.”
Cậu đau khổ.
Cô chấm dứt: “Và chúng ta sẽ đến đây mỗi chủ nhật và bẻ gẫy lời hứa của chúng ta.”
Cậu kéo sát cô vào người cậu, và cô cảm thấy sự thèm mốn nơi cậu. “Mỗi chủ nhật?”
“Vâng.”
“Em có thể lại có thai.”
“Chúng ta sẽ nắm lấy cơ hội đó. Và em dự định sản xuất vải như trước. Em sẽ mua len thô của Philip, và em sẽ tổ chức cư dân thị trấn quay tơ và dệt vải. Sau đó sẽ hồ nó trong nhà máy xay.”
“Làm sao em có thể trả cho Philip?” Jack ngạc nhiên nói.
“Em chưa trả ngay. Em sẽ trả ông ấy bằng kiện vải khi nó đã hoàn thành.”
Jack gật đầu. Cậu nói cay đắng. “Ông ấy sẽ đồng ý với điều đó bởi vì ông ấy muốn em ở lại đây và vì thế mà anh cũng sẽ ở lại.”
Aliena gật đầu. “Ngoài ra ông ấy nhận được vải rẻ.”
“Philip chết tiệt này. Ông ấy luôn nhận được những gì ông ấy muốn.”
Alien thấy cô đã thắng. Cô hôn cậu và nói: “Em yêu anh.”
Cậu hôn lại cô, chạy bàn tay khắp thân thể cô. Rồi cô ngưng lại và nói: “Nhưng anh muốn ở với em mỗi tối, không phải chỉ vào ngày chủ nhật.”
Cô hôn tai cậu. “Một ngày nào đó chúng ta sẽ ở với nhau,” cô thở. “Em hứa với anh.”
Cậu di chuyển ra phía sau cô, để mình trôi trong nước và kéo cô tới cậu, vì thế mà chân cậu ở phía dưới cô. Cô mở rộng chân và chui xuống nhẹ nhàng vào lòng cậu. Cậu vuốt ve bộ ngực căng phồng của cô và nghịch với núm vú sưng lên của cô. Sau cùng cậu vào trong cô, và cô rùng mình vì khoái lạc.
Họ yêu nhau chậm rãi và nhẹ nhàng trong ao nước lạnh, với tiếng thác nước kêu bên tai. Jack đặt tay quanh bụng cô và sờ vào giữa hai chân cô. Họ chưa bao giờ yêu nhau theo cách này vì thế mà cậu có thể vuốt ve cùng lúc những chỗ nhậy cảm của cô, và nó khác, rất khác, một cảm xúc mãnh liệt, cũng như một sự đau nhói khác với sự đau nhức âm ỉ; nhưng có lẽ bởi vì cô cảm thấy rất buồn. Một lúc sau cô buông mình cho cảm xúc. Cường độ của nó tăng lên nhanh chóng đến nỗi cao điểm làm cô ngạc nhiên, hầu như kinh hoàng và cô bị co giật vì khoái cảm và hét lên.
Cậu ở trong cô, chăm chỉ, không thỏa mãn, trong khi cô thở hổn hển. Cậu yên lặng, không còn di chuyển trong cô, nhưng cô nhận ra cậu không đạt được cao điểm. Một lúc sau cô bắt đầu chuyển động, khích lệ, nhưng cậu không đáp lại. Cô quay đầu và hôn trên vai cậu. Nước trên mặt cậu ấm. Cậu đang khóc.