← Quay lại trang sách

Chương 16 (B)

III

Táo chín mới nổi trôi trong thùng, tỏa màu đỏ vàng trong ánh mặt trời lấp lánh trên mặt nước. Sally, chín tuổi và dễ kích động, cúi mình trên thành thùng với hai bàn tay chắp sau lưng và cố gặm một trái táo bằng răng của mình. Trái táo trôi đi, khuôn mặt cô chúi xuống nước, rồi cô ngẩng lên thổi phì phì và ré lên cười. Aliena cười nhẹ và lau mặt cô con gái nhỏ.

Nó là một buổi chiều mùa hè ấm áp, một ngày lễ và là ngày nghỉ, và hầu hết dân làng tụ họp trên cánh đồng bên kia sông cho trò chơi gặm táo trôi trên mặt nước. Đây là những dịp Aliena rất thích, nhưng đây là ngày lễ cuối cùng của cô ở Kingsbridge làm cô luôn bận tâm và xuống tinh thần. Cô vẫn quyết định rời Jack, nhưng từ khi quyết định cô đã bắt đầu cảm thấy trước nỗi đau của mất mát.

Tommy đang lang thang gần thùng nước và Jack gọi: “Chơi đi con, Tommy – hãy thử xem.”

“Con chưa chơi đâu,” cậu trả lời.

Vào lứa tuổi mười một Tommy biết cậu thông minh hơn em gái cậu và cậu nghĩ cậu hơn hầu hết mọi người nữa. Cậu nhìn một lúc, nghiên cứu kỹ thuật của những người đã thắng trò chơi. Aliena chăm chú nhìn cậu quan sát. Cô yêu cậu một cách đặc biệt. Jack bằng tuổi này khi cô gặp Jack lần đầu, và Tommy giống Jack khi còn nhỏ. Nhìn cậu cô nhớ lại tuổi thơ. Jack muốn Tommy trở thành thợ xây, nhưng Tommy chưa tỏ ra cậu thích thú về xây dựng. Tuy nhiên, thời gian còn dài.

Sau cùng cậu bước lên thùng. Cậu cúi mình xuống và gục đầu xuống chậm rãi. Cậu đẩy trái táo cậu chọn xuống mặt nước, nhấn cả mặt xuống sâu, và rồi ngẩng lên đắc thắng với một trái táo trong hàm răng.

Khi Tommy để tâm đến điều gì đó, cậu cũng đạt được nó. Trong cậu có một chút gì đó của ông ngoại, Bá tước Bartholomew. Cậu có một ý chí mạnh mẽ và một cảm giác nhậy cảm cho đúng và sai, tốt và xấu.

Sally kế thừa bản chất dễ tính và coi thường luật lệ do con người tạo ra của Jack. Khi Jack kể cho các con những câu truyện, Sally luôn luôn có cảm tình với những người yếu thế, trong khi Tommy thường hay lên án. Mỗi đứa trẻ có cá tính từ một phần của cha mẹ và nét mặt của người kia: Sally vui vẻ có nét cân đối và lọn tóc đen rối của Aliena, và Tommy dứt khoát có tóc màu cà rốt, nước da trắng và mắt xanh của Jack.

Tommy reo lên: “Cậu Richard đến!”

Aliena quay lại và dõi theo ánh mắt của cậu. Chắc chắn rồi, em cô, Bá tước Richard đang cưỡi ngựa vào bãi cỏ cùng với một nhóm các hiệp sĩ và cận thần. Aliena kinh ngạc. Làm sao cậu có đủ can đảm để chường mặt ra ở đây sau khi cậu đã đối xử tệ như thế với Philip về quặng mỏ?

Cậu đi đến thùng, mỉm cười và bắt tay mọi người. “Thử cắn một trái táo, cậu Richard,” Tommy nói. “Cậu có thể làm nó.”

Richard nhúng đầu vào thùng và ngẩng lên với một trái táo trong hàm răng trắng của cậu và bộ râu bạch kim của cậu ướt sũng. Trong trò chơi cậu thành công hơn là trong đời sống thật, Aliena nghĩ.

Cô không thể cho cậu tiếp tục như thể cậu chẳng làm điều gì sai. Những người khác có thể sợ nói bất cứ điều gì vì cậu là bá tước, nhưng đối với cô, cậu chỉ là một người em nhỏ dại khờ. Cậu đến hôn cô, nhưng cô đẩy cậu ra và nói: “Làm sao em dám ăn cắp mỏ đá của tu viện?”

Jack thấy cuộc tranh cãi nổ ra nên nắm tay các con và đi chỗ khác.

Richard có vẻ đau. “Tất cả tài sản được trả lại cho chủ cũ –“

“Đừng nói với chị điều đó,” Aliena ngắt lời. “Sau khi Philip đã làm tất cả cho em!”

“Mỏ đá là một phần thừa kế của em,” cậu nói. Cậu kéo cô ra bên cạnh và nói nhỏ để những người khác không nghe được. “Ngoài ra, em cần tiền. Em phải bán đá, Allie.”

“Đó là tại vì em đi săn cả thời gian!”

“Nhưng em phải làm gì?”

“Em phải làm cho đất thành giầu có! Có nhiều việc phải làm – sửa lại những đổ vỡ do chiến tranh và nạn đói gây ra, mang lại phương pháp canh tác mới, dọn rừng và thoát nước ngập – đó là cách tăng sự giầu có của em. Không phải ăn cắp mỏ đá mà Vua Stephen đã cho tu viện Kingsbridge.”

“Em chẳng bao giờ lấy bất cứ cái gì không phải là của em.”

“Em cũng chẳng bao giờ làm cái gì khác!” Aliena bùng lên. Aliena quá tức giận để nói ra những điều mà tốt hơn không nên nói. “Em chẳng bao giờ làm bất cứ cái gì. Em lấy tiền của chị mua những vũ khí ngớ ngẩn. Em lấy công việc Philip cho em. Em lấy lãnh địa khi nó được trao cho em trên một cái đĩa chị đã dọn sẵn. Bây giờ em không thể điều hành nó mà không cần lấy những cái không thuộc về em.” Cô quay đi và giận dữ bỏ đi.

Richard đi theo cô, nhưng một người nào đó giữ cậu lại, cúi đầu và hỏi thăm cậu. Aliena nghe cậu trả lời lịch sự, sau đó bị lôi kéo vào cuộc trò chuyện. Như vậy lại tốt hơn: cô đã nói phần của cô và không muốn tranh cãi với cậu nữa. Cô đến chiếc cầu và quay lại. Bây giờ một người khác nói chuyện với cậu. Cậu vẫy cô, ra hiệu như muốn tiếp tục nói chuyện với cô, nhưng cậu bị mắc kẹt. Cô thấy Jack, Tommy và Sally đang chơi một trò chơi với gậy và bóng. Cô chăm chú nhìn họ chơi chung với nhau dưới ánh mặt trời, và cô cảm thấy cô không thể chia lìa họ. Nhưng còn cách nào khác, cô nghĩ, để tôi có một đời sống bình thường?

Cô vượt qua cây cầu vào thị trấn. Cô muốn ở một mình một lúc.

Cô đã thuê một căn nhà ở Winchester, một căn nhà rộng với một cửa tiệm ở tầng trệt, một phòng khách ở tầng trên, một phòng ngủ riêng, và một nhà kho lớn ở cuối sân để chứa vải. Nhưng càng gần đến ngày dọn đi, cô càng không muốn đi.

Các con đường ở Kingsbridge nóng và bụi bặm, và không khí đầy ruồi được phát sinh từ những đống phân. Tất cả cửa tiệm đã đóng cửa và các nhà đã gài then. Thị trấn hoang vắng. Mọi người ở trên bãi cỏ.

Cô đến nhà Jack. Đó là nơi những người khác sẽ đến khi trò chơi cắn táo qua đi. Cửa nhà mở. Cô cau mày khó chịu. Ai đã để cửa như vậy? Rất nhiều người có chìa khóa nhà: cô, Jack, Richard và Martha. Không có gì nhiều để ăn cắp. Aliena chắc chắn không để tiền ở đó: từ nhiều năm nay Philip đã cho cô gửi nó trong kho bạc của tu viện. Nhưng cả nhà sẽ đầy ruồi.

Cô đi vào. Trời tối và lạnh. Những con ruồi nhẩy múa giữa phòng, nhặng bò trên khăn bàn và vài con ong bay quanh nồi mật.

Và Alfred đang ngồi ở bàn.

Aliena hét lên một tiếng hoảng sợ nhỏ, sau đó bình tĩnh lại và nói: “Làm sao anh có thể vào được?”

“Anh có chìa khóa.”

Cậu ấy đã giữ nó từ lâu, Aliena nghĩ. Cô nhìn cậu. Vai rộng của cậu đã gầy trơ xương và khuôn mặt cậu hốc hác. Cô nói: “Anh làm gì ở đây?”

“Anh muốn gặp em.”

Cô thấy mình run lên, không phải vì sợ mà vì giận. “Em không muốn gặp anh, bây giờ và chẳng bao giờ nữa,” cô khạc nhổ. “Anh đối xử với em như một con chó, và rồi khi Jack thương hại anh và thuê anh làm, anh đã phản bội sự tin tưởng của anh ấy và đem tất cả thợ của anh ấy đến Shiring.”

“Anh cần tiền,” cậu nói với một pha trộn của van nài và thách thức trong giọng nói.

“Vậy hãy đi làm.”

“Việc xây dựng đã ngưng lại ở Shiring. Anh không thể tìm được việc làm ở Kingsbridge.”

“Vậy hãy đi London – hãy đi Paris.”

Cậu bướng bỉnh như con bò. “Anh nghĩ em sẽ giúp anh.”

“Ở đây không có gì cho anh. Tốt hơn anh nên đi ra.”

“Em không có lòng thương xót sao?” cậu nói, giọng cậu không còn thách thức mà chỉ còn van xin.

Cô dựa vào bàn. “Alfred, anh không hiểu là em ghét anh sao?”

“Tại sao?” Cậu nói. Cậu trông đáng thương như thể điều đó là một bất ngờ cho cậu.

Trời ơi! Cậu ấy quá ngu ngốc, cô nghĩ; nó gần như cậu ấy muốn một lời xin lỗi. “Đi đến tu viện nếu anh cần sự từ thiện,” cô nói một cách mệt mỏi. “Khả năng tha thứ của tu viện trưởng vượt trên sức người phàm. Nhưng em thì không.”

“Nhưng em là vợ anh,” Alfred nói.

Nó đã đủ. “Em không phải là vợ anh,” cô rít lên. “Anh không phải là chồng em. Anh chẳng bao giờ là chồng em. Bây giờ hãy ra khỏi nhà này.”

Trước sự ngạc nhiên của cô, cậu nắm tóc cô. “Em là vợ anh,” cậu nói. Cậu kéo cô qua bàn về phía cậu, và với bàn tay còn lại cậu ôm ngực cô và bóp mạnh.

Aliena hoàn toàn bất ngờ. Đó là điều cuối cùng cô chờ đợi từ một người đàn ông đã ngủ cùng phòng với cô chín tháng trời mà không thực hiện một hành vi tình dục nào. Tự động cô hét lên và giằng mình ra khỏi cậu, nhưng cậu nắm chặt tóc cô và kéo cô lại. “Không có ai nghe tiếng em hét đâu,” cậu nói. “Họ ở bên kia bờ sông.”

Đột nhiên cô sợ hãi kinh hoàng. Họ ở một mình, và cậu ấy rất khỏe. Sau nhiều dặm đường cô đã đi qua, sau nhiều năm cô đã mạo hiểm trong các chuyến đi, bây giờ cô bị tấn công ngay tại nhà bởi một người đàn ông mà cô đã kết hôn!

Cậu nhìn thấy nỗi sợ trong mắt cô và nói: “Em sợ ư? Tốt hơn em nên tử tế với anh.” Rồi cậu hôn lên môi cô. Cô cắn môi cậu mạnh bao nhiêu có thể. Cậu gầm lên đau đớn.

Cô không nhìn thấy những cú đấm đang tới. Nó đập mạnh lên má cô đến nỗi cô đã kinh hoàng nghĩ rằng cậu ấy đã đập vỡ xương cô. Một lúc cô hoa mắt và mất thăng bằng. Cô lảo đảo ra khỏi bàn và cảm thấy mình ngã xuống. Lau sậy trên nền nhà làm nhẹ đi cái ngã của cô. Cô lắc đầu cho tỉnh táo và với tay lấy con dao trong tay áo bên trái. Nhưng trước khi cô có thể rút ra, cả hai cổ tay của cô đã bị giữ và cô nghe Alfred nói: “Anh biết về con dao găm nhỏ đó. Anh đã nhìn thấy em thay quần áo, nhớ không?” Cậu buông tay cô, đấm một cái nữa vào mặt cô và nắm lấy con dao găm.

Aliena cố luồn lách đi. Cậu ngồi trên chân cô và đặt bàn tay trái lên cổ cô. Aliena đập tay xung quanh. Bất ngờ mũi giao găm kề ngay mắt cô. “Hãy yên hay anh sẽ móc mắt em,” cậu nói.

Cô cứng người. Ý nghĩ bị mù làm cô hoảng sợ. Cô đã nhìn thấy người bị mù vì hình phạt. Họ đi ăn xin ngoài đường, đôi mắt rỗng nhìn chằm chằm vào người qua lại. Những đứa nhỏ trêu chọc họ, ngáng chân cho họ vấp ngã để họ giận giữ và cố gắng đuổi theo bắt kẻ trêu chọc họ. Thông thường họ sẽ chết trong vòng một hay hai năm.

“Anh nghĩ có thể làm em bình tĩnh lại,” Alfred nói.

Tại sao cậu ấy làm điều đó? Cậu ấy chẳng bao giờ có ham muốn nào với cô. Có phải vì cậu thất bại và giận dữ, và cô có điểm yếu? Có phải cô đại diện cho thế giới từ chối cậu?

Cậu nghiêng người về phía trước, hai đầu gối bên cạnh hông cô, giữ con dao vào mắt cô. Một lần nữa cậu đưa mặt cậu gần với mặt cô. “Bây giờ,” cậu nói, “hãy tử tế.” Cậu hôn cô.

Mặt chưa cạo râu của cậu làm xước da mặt cô. Hơi thở cậu toàn mùi bia và hành. Cô giữ miệng khép kín.

“Không được,” cậu nói. “Hãy hôn lại anh.”

Cậu hôn cô một lần nữa, và dí con dao gần hơn. Khi nó đụng vào mắt cô, cô chuyển động môi cô. Miệng cậu làm cô muốn nôn. Cậu đẩy lưỡi thô của cậu giữa đôi môi cô. Cô cảm thấy như cô phải ựa ra và cố gắng đè nén cảm giác kinh tởm vì sợ cậu ấy sẽ giết cô.

Cậu kéo người lên khỏi cô, nhưng vẫn giữ con dao vào mặt cô. “Bây giờ,” cậu nói. “Hãy sờ cái này.” Cậu lấy tay cô kéo vào trong áo dài của cậu. Cô chạm vào cơ quan sinh dục của cậu. “Cầm lấy nó,” cậu nói. Cô nắm nó. “Bây giờ cọ xát nhẹ nhàng.”

Cô vâng lời cậu. Khi cô làm cậu thỏa mãn điều này, có thể cậu sẽ buông tha cô, cô nghĩ. Cô sợ hãi nhìn vào mặt cậu. Mặt cậu đỏ lên và mắt cậu nhắm nghiền. Cô vuốt ve cậu ấy đến tận gốc, nhớ rằng Jack đã bị kích thích vì nó.

Cô sợ rằng cô sẽ chẳng bao giờ có thể hưởng sự âu yếm này lần nữa, và nước mắt cô rơi xuống.

Cậu giật con dao một cách nguy hiểm. “Đừng mạnh quá!” cậu nói.

Cô tập trung.

Rồi cánh cửa bật mở.

Tim cô đầy hy vọng. Một luồng sáng chiếu qua phòng và nhấp nháy qua làn nước mắt của cô. Alfred chết cóng. Cô kéo tay cô ra khỏi.

Cả hai nhìn về phía cửa. Ai đó? Aliena không thể nhìn thấy. Xin đừng cho một đứa con nào vào, lạy Chúa, cô cầu nguyện, con cảm thấy xấu hổ. Cô nghe một tiếng gầm giận dữ. Nó là giọng nói của một người đàn ông. Cô chớp đi những giọt nước mắt và nhận ra em trai Richard của cô.

Tội nghiệp Richard: nó còn tồi tệ hơn nếu là Tommy. Richard còn mang trên tai phải vết sẹo, nhắc nhở cậu về một biến cố mà cậu phải chứng kiến khi cậu mười bốn tuổi. Bây giờ cậu lại phải chứng kiến một cảnh khác. Làm sao cậu có thể chịu đựng được?

Alfred chồm dậy trên đôi chân, nhưng Richard còn nhanh hơn cậu. Aliena thấy Richard lao qua căn phòng nhỏ nhanh như chớp và dùng đôi giày đá trúng cằm Alfred. Alfred dựa vào bàn. Richard rượt theo cậu, vô ý đạp lên cả Aliena và tấn công Alfred bằng chân và tay. Aliena lăn ra chỗ khác. Mặt Richard có nét của tức giận không thể kiềm chế được. Cậu không nhìn Aliena. Cậu không lo lắng cho cô, cô hiểu. Cậu nổi giận không phải vì những gì Alfred đã làm cho cô hôm nay, nhưng vì những gì William và Walter đã làm cho cậu, Richard, mười tám năm về trước. Ngày đó cậu còn là một thiếu niên nhút nhát và bất lực. Bây giờ cậu là một thanh niên khỏe mạnh và một người lính có kinh nghiệm, và sau cùng cậu đã tìm thấy một mục tiêu cho sự tức giận điên cuồng mà cậu đã nuôi nó trong lòng từ những năm qua. Cậu đánh Alfred lần nữa, rồi lần nữa với cả hai nắm đấm. Alfred lảo đảo quanh bàn, cố giơ hai tay lên bảo vệ mình. Rồi Richard bồi một cú đấm vào trúng cằm Alfred, cậu ấy ngã xuống.

Alfred nằm trên đống lau sậy, nhìn lên kinh hoàng. Aliena sợ hãi trước bạo lực của em mình và nói: “Đủ rồi, Richard!” Richard làm ngơ và bước đến đá vào Alfred. Rồi bất ngờ Alfred nhận ra cậu vẫn còn con dao của Aliena trong tay. Cậu né cú đá, nhanh chóng đứng lên và vung dao ra. Giật mình, Richard nhẩy lui lại. Alfred lao vào cậu, đẩy cậu lui về phía sau tường. Cả hai đều cao và có thân hình như nhau, Aliena nhận ra. Richard là một người quen với chiến đấu, nhưng Alfred có vũ khí: cả hai cân bằng nhau. Aliena bất ngờ lo cho em mình. Điều gì sẽ xẩy ra nếu Alfred thắng? Chính cô cũng phải chiến đấu với Alfred.

Cô nhìn quanh tìm một vũ khí. Mắt cô sáng lên vì đống củi bên lò sưởi. Cô nhặt lên một bản gỗ nặng.

Alfred lại lao vào Richard. Richard tránh; và khi cánh tay Alfred vừa đưa ra, Richard nắm lấy cổ tay cậu ấy và kéo. Alfred mất thăng bằng, lảo đảo về phía trước. Richard đấm cậu ấy nhiều lần, rất nhanh, bằng cả hai nắm đấm, nhắm vào mặt và cơ thể cậu ấy. Một nụ cười man rợ trên khuôn mặt Richard, nụ cười của người đàn ông đang trả thù. Alfred bắt đầu rên rỉ, và giơ tay lên bảo vệ mình.

Richard do dự, thở dốc. Aliena nghĩ nó sắp kết thúc. Nhưng bất ngờ Alfred lại đâm, với một tốc độ bất ngờ, và lần này mũi dao sượt qua má Richard. Richard nhẩy trở lại, đau đớn. Alfred tiến lên với con dao giơ cao. Aliena thấy Alfred có thể giết Richard. Cô chạy về phía Alfred, vung khúc gỗ với tất cả sức mạnh của cô. Cô đánh trượt đầu nhưng trúng khuỷu tay phải của cậu ấy. Cô nghe tiếng vỡ khi miếng gỗ đụng xương. Miếng đòn làm tay Alfred tê liệt và con dao rơi xuống khỏi tay cậu.

Cách nó kết thúc thật nhanh chóng.

Richard cúi xuống, nhặt con dao của Aliena và với cùng chuyển động, cậu nâng nó lên và đâm vào ngực cậu ấy với một sức mạnh kinh hoàng.

Con dao găm chìm sâu đến chuôi.

Aliena nhìn chằm chằm, kinh sợ. Nó là một đòn khủng khiếp. Alfred hét lên như một con heo bị đâm tiết. Richard kéo con dao ra, và máu Alfred phun ra từ lỗ trong ngực cậu. Alfred mở miệng hét lên, nhưng không phát thành tiếng. Mặt cậu trở nên trắng, rồi xám, mắt cậu đóng lại, và ngã xuống. Máu thấm vào lau sậy.

Aliena quỳ bên cạnh cậu. Mắt cậu chớp chớp. Cậu vẫn còn thở nhưng sự sống đã ra khỏi cậu. Cô nhìn lên Richard đang đứng thở mạnh. “Anh ấy đã chết,” cô nói.

Richard gật đầu. Cậu ấy không còn cử động. “Em đã nhìn thấy nhiều người tử tế hơn anh ấy chết,” cậu nói. “Em đã giết những người không đáng chết như anh ấy.”

Aliena kinh hoàng về sự khắc nghiệt của cậu, nhưng cô không nói gì. Cô nhớ lại lần đầu tiên Richard giết người. Nó xẩy ra sau khi William chiếm lâu đài, và cô cùng Richard trên đường đến Winchester, và hai tên cướp đã tấn công họ. Aliena đã đâm một tên cướp, nhưng cô đã ép Richard, khi đó mới mười lăm tuổi, phải cho ông ấy nhát kiếm cuối cùng. Nếu cậu ấy nhẫn tâm, cô nghĩ với mặc cảm tội lỗi, thì ai là người đã gây ra cho cậu ấy như vậy?

Cô lại nhìn Alfred. Cậu ấy mở mắt và nhìn lại cô. Cô cảm thấy xấu hổ vì cô có ít sự thương hại với người sắp chết này. Cô nhìn vào trong mắt cậu và nghĩ rằng chính cậu ấy cũng chẳng có lòng thương xót, chẳng biết tha thứ, chẳng rộng lượng. Cậu đã nuôi dưỡng sự bực bội và hận thù trong suốt cuộc đời cậu và tìm niềm vui qua hành động gian ác và trả thù. Đời sống của anh có thể đã khác, Alfred, cô nghĩ. Anh có thể tử tế với em gái anh, và tha thứ cho em ghẻ của anh vì cậu ấy khôn ngoan hơn anh. Anh có thể đã kết hôn vì yêu thay vì để trả thù. Anh cũng có thể trung thành với Tu viện trưởng Philip. Anh cũng có thể hạnh phúc.

Mắt cậu bất ngờ mở rộng và cậu nói: “Trời ơi! Nó đau.”

Cô mong cậu chết nhanh.

Mắt cậu đóng lại.

Alfred ngừng thở.

Aliena đứng lên. “Bây giờ tôi là một góa phụ,” cô nói.

Alfred được chôn trong nghĩa trang ở tu viện Kingsbridge. Đó là ước nguyện của Martha và cô là người máu mủ thân thiết duy nhất còn sống. Cô cũng là người duy nhất buồn. Alfred chẳng bao giờ tốt với cô, và cô luôn luôn dựa vào Jack, người anh ghẻ của cô, để tìm kiếm an ủi và che chở; tuy nhiên cô muốn cậu được chôn ở một chỗ nào đó gần gũi để cô có thể thăm mộ cậu. Khi họ hạ quan tài xuống, chỉ có mình Martha khóc.

Jack nhẹ nhõm vì Alfred không còn nữa. Tommy, đứng với Aliena, quan tâm đến mọi thứ - đây là một đám tang trong gia đình đầu tiên và nghi thức an táng đối với cậu tất cả đều mới mẻ. Sally mặt trắng bệch và sợ hãi, nắm chặt tay Martha.

Richard đã có mặt. Cậu nói với Aliena trong buổi lễ rằng cậu đến để xin Chúa tha thứ cho việc giết người anh rể của cậu. Không phải vì cậu cảm thấy cậu đã làm sai, cậu vội vàng thêm vào: cậu chỉ muốn cho chắc chắn.

Aliena, khuôn mặt thâm tím và sưng lên vì những cú đánh của Alfred, nhớ lại người chết khi cô gặp cậu lần đầu. Cậu đã tới lâu đài lãnh chúa với bố cậu, thợ xây Tom, và Martha và Ellen và Jack. Khi đó Alfred đã là kẻ bắt nạt trong gia đình, to lớn và mạnh mẽ, với sự tinh quái xảo quyệt và thô tục. Nếu Aliena biết rằng ngày nào đó cô sẽ kết hôn với cậu ấy, có lẽ tốt hơn cô đã nhẩy xuống khỏi tường thành. Cô không tưởng tượng được cô lại gặp gia đình ấy sau khi họ rời lâu đài; nhưng sau cùng cả cô và họ lại sống ở Kingsbridge. Cô và Alfred đã sáng lập hội đồng giáo xứ, một tổ chức hiện nay trở thành cơ chế quan trọng trong đời sống thị trấn. Đó là lúc Alfred cầu hôn cô. Ngay cả trong giấc mơ cô cũng không nghĩ ra là cậu cầu hôn cô vì muốn trả thù em ghẻ của cậu hơn là vì yêu cô. Cô đã từ chối cậu, nhưng sau đó cậu đã nghĩ ra cách đánh lừa cô, và đã thuyết phục cô kết hôn với cậu ấy bằng cách hứa hẹn sẽ hỗ trợ cho em trai cô. Nhìn lại điều đó, cô cảm thấy Alfred xứng đáng nhận sự thất vọng và nhục nhã trong hôn nhân của họ. Động cơ hôn nhân của cậu là nhẫn tâm và phần thưởng của cậu là không có tình yêu.

Aliena không thể không cảm thấy hạnh phúc. Dĩ nhiên cô không còn phải rời đi sống ở Winchester nữa: Cô và Jack có thể kết hôn ngay. Cô đã có một bộ mặt nghiêm trang trong đám tang và ngay cả một vài tư tưởng nghiêm trang, nhưng tim cô vỡ òa vì vui.

Philip đồng ý cho chôn Alfred trong nghĩa trang tu viện. Qua đó ông đã tỏ ra khả năng tha thứ vô hạn của ông đối với những người đã phản bội ông.

Khi năm người lớn và hai đứa bé đứng bên ngôi mộ chưa lấp đất, Ellen đến.

Philip bực mình. Ellen đã nguyền rủa một đám cưới Kitô giáo, và vì thế bà không được đến khu tu viện; nhưng ông không thể đuổi bà khỏi đám tang con trai riêng của chồng bà. Dù sao nghi thức an táng đã chấm dứt, vì thế Philip đi về.

Aliena ân hận. Philip và Ellen, cả hai đều tốt, và thật là xấu hổ vì cả hai trở thành kẻ thù. Nhưng họ tốt trong cách khác nhau và họ, cả hai đều cố chấp về quan niệm luân lý.

Ellen trông già hơn, với nhiều nét nhăn trên mặt và nhiều tóc bạc, nhưng mắt vàng ròng của bà vẫn đẹp. Bà mặc một áo da thô, còn ngoài ra không có gì khác, ngay cả không có giày. Cánh tay và chân bà rám nắng và gân guốc. Tommy và Sally chạy đến hôn bà. Jack theo sau và ôm bà, siết chặt bà.

Ellen dơ má cho Richard hôn và nói: “Cháu đã làm đúng. Đừng cảm thấy mắc tội.”

Bà đứng ở cạnh mộ, nhìn vào và nói: “Tôi là dì ghẻ của cậu ấy. Tôi ước gì tôi đã biết cách làm cho cậu ấy hạnh phúc.”

Khi bà quay ra khỏi ngôi mộ, Aliena ôm bà.

Tất cả họ chậm rãi đi ra khỏi đó. Aliena nói với Ellen: “Mẹ có thể ở lại một chút và ăn cơm trưa không?”

“Rất vui.” Bà luồn tay qua mớ tóc đỏ của Tommy. “Mẹ muốn nói chuyện với các cháu của mẹ. Chúng lớn nhanh quá! Khi mẹ gặp thợ xây Tom lần đầu, Jack bằng tuổi Tommy bây giờ.” Họ đến cổng tu viện. “Khi các con già hơn, năm tháng dường như trôi đi nhanh hơn. Mẹ tin như thế -.“ Bà ngưng câu nói lại và dừng bước.

“Chuyện gì vậy?” Aliena hỏi.

Ellen nhìn chằm chằm vào cổng tu viện. Chiếc cổng gỗ mở. Đường phố bên ngoài vắng tanh, nhưng một đám trẻ từ phía xa đứng xúm vào nhau, nhìn vào cái gì đó mà họ không thấy.

“Richard!” Ellen nói gay gắt. “Đừng đi ra ngoài!”

Mọi người dừng bước. Aliena có thể nhìn thấy cái gì đã cảnh giác Ellen. Đám trẻ nhìn như thể chúng quan sát cái gì hoặc ai đó đang chờ ở ngoài cửa, bị che nấp bởi bức tường.

Richard phản ứng nhanh chóng. “Đó là cái bẫy!” cậu nói. Không nói thêm câu nào, cậu quay lại và chạy đi.

Một lúc sau một chiếc đầu đội mũ sắt xuất hiện ở cổng. Người đàn ông nhìn thấy Richard chạy về hướng nhà thờ, ông ấy hét lên báo động và lao vào sân. Theo sau ông là ba, rồi bốn và năm người khác.

Những người tham dự đám tang phân tán. Binh lính bỏ qua họ và đuổi theo Richard. Aliena sợ hãi và bối rối: ai là người dám tấn công bá tước thành Shiring một cách công khai và trong một tu viện? Cô nín thở nhìn họ đuổi theo Richard qua sân. Cậu nhẩy qua bức tường thấp mà các thợ xây vừa mới làm. Những người đuổi theo cậu nhẩy theo sau, không quan tâm rằng họ đang vào một nhà thờ. Các thợ thủ công chết đứng ở vị trí, tay giơ bay và búa lên. Một người học việc trẻ hiểu ra vấn đề, cậu giơ một cái xẻng ra và một người lính ngã nhào. Những người khác không phản ứng gì. Richard đến cửa tu viện. Người đuổi theo cậu gần nhất giơ kiếm lên trên đầu cậu. Một thoáng kinh hoàng Aliena nghĩ chuyện gì sẽ xẩy ra khi cửa tu viện đóng và cậu không thể vào. Người lính đâm vào Richard. Richard đẩy cửa và lẻn vào trong, và mũi kiếm đâm vào gỗ khi cánh cửa đóng sầm.

Aliena thở phào.

Những người lính tụ họp quanh cổng tu viện, rồi bắt đầu nghi ngờ. Họ dường như nhận ra một cách bất ngờ rằng họ đang ở đâu. Các thợ thủ công đã nhìn họ thù địch và đã giơ búa và rìu lên. Có cả trăm người thợ xây và chỉ có năm người lính.

Jack nói giận dữ: “Những người này là ai?”

Một giọng nói phía sau trả lời cậu: “Họ là người của cảnh sát trưởng.”

Aliena kinh hãi nhìn quanh. Cô biết giọng nói khủng khiếp đó. Ở cổng, William Hamleigh ngồi trên lưng con ngự đen, trang bị vũ khí và mặc áo giáp. Nhìn thấy cậu, Aliena ớn lạnh.

Jack nói: “Hãy ra khỏi đây, đồ côn trùng.”

William đỏ mặt vì bị xúc phạm, nhưng cậu không di chuyển. “Tôi đến đây vì có lệnh bắt.”

“Người của Richard sẽ xé xác cậu.”

“Cậu ấy sẽ không còn quân khi ở trong tù.”

“Cậu nghĩ cậu là ai? Một cảnh sát trưởng không thể bắt một bá tước vào tù!”

“Có thể vì tội giết người.”

Aliena thở dồn dập. Ngay lập tức cô nhìn ra ngay kế hoạch quỷ quái của William. “Đó không phải là giết người!” cô bật ra.

“Nó là,” William nói. “Bá tước Richard giết thợ xây Alfred. Và bây giờ tôi phải cắt nghĩa cho Tu viện trưởng Philip là ông đang chứa chấp một kẻ giết người.”

William thúc ngựa và cưỡi ngựa qua họ, ngang qua đầu phía tây của gian giữa chưa xây, đến sân nhà bếp, nơi dân chúng thường được tiếp. Aliena nhìn theo cậu với sự ngờ vực. Cậu như con quỷ không thể tin được. Tội nghiệp Alfred, người mà họ vừa chôn cất, cậu đã có nhiều sai lầm vì nhỏ mọn và vì cá tính yếu ớt: sự xấu xa của cậu bi thảm hơn bất cứ điều gì khác. Nhưng William thật sự là đầy tớ của ma quỷ. Aliena nghĩ: Khi nào chúng ta mới thoát được con yêu quái này?

Binh lính tụ họp với William ở trong sân bếp và một người trong bọn gõ cửa nhà bếp bằng đuôi kiếm. Các thợ xây rời bỏ công trường và đứng thành từng đám, nhìn trừng trừng vào kẻ xâm phạm. Họ trông có vẻ nguy hiểm với búa nặng và đục sắt trong tay. Aliena nói Martha đưa trẻ nhỏ về nhà, rồi cô và Jack đứng chung với các thợ xây.

Tu viện trưởng Philip ra cửa bếp. Ông thấp hơn William, và trong tu phục nhẹ mùa hè ông trông rất nhỏ so với người đàn ông lực lưỡng trên lưng ngựa trong áo giáp sắt; nhưng nét giận dữ chính đáng trên khuôn mặt ông làm ông đáng sợ hơn William.

William nói: “Ông đang chứa chấp một kẻ chạy trốn –“

Philip ngắt lời cậu với một tiếng gầm. “Hãy ra khỏi đây!”

William thử một lần nữa. “Đó là một kẻ giết người –“

“Hãy ra khỏi tu viện của tôi!” Philip hét lên.

“Tôi là cảnh sát trưởng –“

“Ngay cả nhà vua cũng không được đem những người bạo lực vào trong tu viện. Đi ra! Đi ra!”

Các thợ xây bắt đầu thầm thì với nhau. Các binh sĩ nhìn họ lo lắng. William nói: “Ngay cả Tu viện trưởng Kingsbridge phải trả lời cảnh sát trưởng.”

“Nhưng không trong điều kiện này! Đưa quân ông ra khỏi tu viện. Hãy để vũ khí trong chuồng ngựa. Khi ông sẵn sàng hành động như một người tội lỗi khiêm nhường trong nhà Chúa, ông có thể vào tu viện; và rồi tu viện trưởng sẽ trả lời câu hỏi của ông.”

Philip đi vào trong và đóng sầm cửa lại.

Các thợ xây cổ vũ.

Aliena cũng muốn hoan hô nữa. Cả đời cô đã sợ quyền lực và tính dã man của William. Bây giờ trái tim cô hớn hở vì cậu bị Tu viện trưởng Philip coi thường.

Nhưng William chưa sẵn sàng chấp nhận thất bại. Cậu xuống ngựa. Chậm rãi cậu tháo dây đeo kiếm và trao cho người của cậu. Cậu nói vài lời nhỏ với họ và chúng rời khỏi sân tu viện, mang theo cây kiếm của cậu. William nhìn cho đến khi họ ra tới cổng; rồi cậu quay lại, đứng trước cửa nhà bếp.

Cậu hét lớn: “Mở cửa cho cảnh sát trưởng?”

Một lúc sau cửa nhà bếp mở ra, và Philip bước ra. Ông nhìn xuống William, bây giờ đứng không có vũ khí trong sân; rồi ông nhìn đám binh lính đứng đàng sau cổng ở phía xa sân; và sau cùng ông nhìn vào William và nói: “Được. Có chuyện gì?”

“Ông đang chứa chấp một kẻ giết người trong tu viện. Hãy giao nó cho tôi.”

Philip nói: “Không có kẻ giết người nào trong tu viện ở Kigsbridge.”

“Bá tước thành Shiring đã giết thợ xây Alfred bốn ngày trước.”

“Sai!” Philip nói. “Richard giết Alfred, nhưng đó không phải là giết người. Alfred bị bắt gặp trong hành động cưỡng hiếp.”

Aliena rùng mình.

“Cưỡng hiếp?” William nói. “Cậu ấy cưỡng hiếp ai?”

“Aliena.”

“Nhưng cô ấy là vợ cậu ấy!” William đắc thắng nói. “Làm sao một người lại có thể cưỡng hiếp vợ mình?”

Aliena nhìn thấy hướng cuộc tranh luận của William, và sự giận dữ sôi sục trong cô.

Philip nói: “Cuộc hôn nhân đó chưa bao giờ hoàn thành và cô ấy đã xin vô hiệu hóa hôn nhân đó.”

“Nó chưa bao giờ được cấp. Họ đã kết hôn trong nhà thờ. Họ vẫn còn kết hôn theo luật. Đó không phải là cưỡng hiếp. Ngược lại.” William bất ngờ quay lại và chỉ tay vào Aliena. “Từ nhiều năm qua cô ấy đã muốn thoát khỏi người chồng này, và sau cùng cô đã thuyết phục em trai cô loại bỏ cậu ấy – bằng cách đâm chết cậu ấy với con dao găm của cô ấy!”

Tim Aliena lạnh đi. Câu chuyện cậu ấy kể là một lời nói dối xuyên tạc, nhưng đối với những người không thực sự nhìn thấy những gì đã xẩy ra, nó nghe như chuyện thật. Richard gặp rắc rối.

Philip nói: “Cảnh sát trưởng không thể bắt giữ bá tước!”

Nó đúng như vậy, Aliena nhận ra. Cô đã không nhớ đến.

William kéo ra một cuộn giấy. “Tôi có lệnh của hoàng gia. Tôi bắt giữ cậu ấy theo lệnh của nhà vua.”

Aliena tuyệt vọng. William đã nghĩ về mọi chuyện. “Làm sao William có được nó?” cô lẩm bẩm.

“Cậu ấy quá nhanh,” Jack trả lời. “Cậu ấy phải đến Winchester và yết kiến nhà vua ngay khi cậu nghe tin.”

Philip giơ tay ra. “Cho tôi xem lệnh.”

William giơ nó ra. Họ đứng cách xa nhau nhiều bước. Họ không thể đưa cho nhau nếu không có người bước lên. Sau cùng William bỏ cuộc, cậu lên bậc thang và đưa lệnh của hoàng gia cho Philip.

Philip đọc nó và đưa lại. “Nó không cho ông quyền tấn công tu viện.”

“Nó cho tôi quyền bắt giữ Richard.”

“Cậu ấy đã xin tỵ nạn.”

“À.” William không ngạc nhiên. Cậu gật đầu như thể cậu nghe lời khẳng định của một điều gì đó không tránh khỏi, và cậu lùi lại vài bước. Khi cậu nói, giọng cậu cất lên để mọi người có thể nghe rõ. “Hãy nói cho cậu ấy biết cậu ấy sẽ bị bắt bất cứ khi nào cậu ấy rời khỏi tu viện. Người đại diện của tôi sẽ đóng trong thị trấn và bên ngoài lâu đài của cậu ấy. Hãy nhớ -.“ Cậu ngước nhìn xung quanh đám đông đang tụ họp. “Hãy nhớ rằng ai làm hại người của cảnh sát trưởng là làm hại người phục vụ vua.” Cậu quay lại phía Philip. “Hãy nói với cậu ấy rằng cậu ấy có thể tỵ nạn bao lâu cậu ấy thích, nhưng nếu cậu ấy muốn ra đi, cậu ấy phải đối diện với công lý.”

Tất cả im lặng. William chậm rãi đi xuống bậc thang và đi ngang sân nhà bếp. Lời nói của cậu ấy vang lên như một lời kết án tù đày. Đám đông rẽ ra cho cậu đi. Cậu ném một cái nhìn tự mãn khi cậu đi ngang qua Aliena. Tất cả họ nhìn theo cậu cho đến khi cậu ra đến cổng và lên ngựa. Cậu ra lệnh và phóng đi, để lại hai người đứng ở cổng và nhìn vào.

Khi Aliena quay lại, Philip đang đứng bên cạnh cô và Jack. “Hãy vào nhà tôi,” ông nói lặng lẽ. “Chúng ta phải thảo luận về chuyện này.” Ông đi vào lại nhà bếp.

Aliena có cảm giác ông hài lòng kín đáo về một chuyện gì đó.

Sự hấp dẫn đã qua. Các thợ xây trở lại với công việc, nói chuyện sôi nổi. Ellen đi về nhà với các cháu. Aliena và Jack đi qua nghĩa trang, đi sát công trình xây dựng và vào nhà Philip. Ông chưa ở đó. Họ ngồi đợi trên ghế dài. Jack cảm thấy Aliena lo lắng cho em cô, và cậu ôm cô an ủi.

Nhìn quanh Aliena nhận thấy năm này qua năm khác nhà của Philip đã từ từ thoải mái hơn. So với một ngôi nhà tư của một bá tước thì căn nhà này vẫn còn ít đồ đạc, nhưng nó không còn khắc khổ như xưa. Đàng trước bàn thờ nhỏ ở trong góc bây giờ là một tấm thảm nhỏ giúp cho đầu gối của tu viện trưởng dễ chịu hơn trong những giờ cầu nguyện thâu đêm; và trên tường đàng sau bàn thờ treo một cây thánh giá bằng bạc cẩn đá, chắc là một quà tặng đắt giá. Nó không gây hại cho Philip khi ông dễ dàng hơn với mình vì ông đã lớn tuổi, Aliena nghĩ. Có lẽ ông cũng dễ dàng hơn với người khác nữa.

Một lúc sau Philip bước vào, mang theo Richard nhìn bối rối. Richard nói ngay: “William không thể làm chuyện đó, nó là điên cuồng! Tôi thấy Alfred cưỡng hiếp chị tôi – cậu ấy có một con dao trong tay – cậu ấy ngay cả sắp giết tôi!”

“Bình tĩnh lại,” Philip nói. “Chúng ta hãy nói về chuyện này một cách thanh thản, và cố bình tĩnh để xác định những nguy hiểm, nếu có. Tại sao chúng ta không ngồi xuống?”

Richard ngồi xuống nhưng cậu tiếp tục nói ngay. “Nguy hiểm? Không có gì nguy hiểm. Một cảnh sát trưởng không thể bỏ tù một bá tước vì bất cứ lý do gì, ngay cả giết người.”

“Cậu ấy đang thử,” Philip nói. “Cậu ấy để người đợi bên ngoài tu viện.”

Richard làm một cử chỉ coi thường. “Tôi có thể đi qua những người này với đôi mắt bị bịt. Họ không phải là vấn đề. Jack có thể đợi tôi bên ngoài tường thành với một con ngựa.”

“Rồi khi đến được lâu đài, cậu sẽ làm gì?” Philip hỏi.

“Giống như vậy. Tôi có thể lẻn qua người của William. Hay những người của tôi sẽ ra đón tôi.”

“Nói nghe hay lắm,” Philip nói. “Và sau đó?”

“Không có gì cả,” Richard nói. “William có thể làm gì?”

“Vâng, cậu ấy vẫn có một lệnh của hoàng gia triệu cậu để trả lời về một vụ giết người. Cậu ấy sẽ cố bắt giam cậu bất cứ khi nào cậu rời lâu đài.”

“Tôi sẽ đi mọi nơi với đoàn hộ tống.”

“Và khi cậu chủ sự tòa án ở Shiring và các nơi khác?”

“Giống như vậy.”

“Nhưng khi họ biết chính cậu là người trốn pháp luật, ai sẽ nghe theo quyết định của cậu?”

“Tôi sẽ khuyên mọi người,” Richard nói mơ hồ. “Họ nên nhớ lại William đã thực thi quyết định của cậu ấy như thế nào khi cậu ấy còn là bá tước.”

“Họ sẽ không sợ cậu như sợ William. Họ có thể nghĩ rằng cậu không khát máu và độc ác. Tôi hy vọng họ đúng.”

“Đừng tin vào nó.”

Aliena cau mày. Thông thường Philip không quá bi quan – trừ khi ông có một động cơ kín đáo nào đó. Cô nghi ngờ rằng ông đang đặt nền móng cho một kế hoạch ông đã có. Tôi cá rằng nó có liên quan đến mỏ đá.

“Lo ngại lớn nhất của tôi là nhà vua,” Philip nói. “Khi cậu từ chối trả lời về vụ buộc tội giết người, cậu coi thường nhà vua. Một năm trước tôi có thể nói: cứ tiếp tục sống và coi thường nó. Nhưng bây giờ chiến tranh đã chấm dứt, nó không còn dễ dàng cho các bá tước để làm những gì họ thích.”

Jack nói: “Nó dường như cậu phải trả lời việc buộc tội, Richard.”

“Cậu ấy không thể làm điều đó,” Aliena nói. “Cậu ấy không có hy vọng gì được công lý che chở.”

“Cô đúng,” Philip nói. “Vụ kiện này sẽ được tòa án hoàng gia xét xử. Sự kiện đã rõ: Alfred cố ép mình trên Aliena, Richard đi vào, họ đánh nhau, và Richard giết Alfred. Mọi chuyện tùy thuộc vào việc giải thích. Và William, một người ủng hộ trung thành của vua Stephen, làm đơn kiện, và Richard là một trong những đồng minh lớn của Công tước Henry, sự phán quyết có lẽ sẽ kết tội Richard. Tại sao vua Stephen ra lệnh bắt? Có lẽ bởi vì ông quyết định trả thù Richard đã chiến đấu chống lại ông. Cái chết của Alfred cho nhà vua một lý do hoàn hảo.”

Aliena nói: “Chúng ta phải khiếu nại với Công tước Henry để nhờ can thiệp.”

Bây giờ đến phiên Richard không còn cảm thấy chắc chắn. “Tôi không muốn dựa vào ông ấy. Ông ấy ở Normandy. Có thể ông ấy viết một lá thư phản đối, nhưng ông có thể làm gì khác? Dĩ nhiên ông có thể cùng với một đội quân qua kênh, nhưng như vậy ông vi phạm hiệp ước hòa bình, và tôi nghĩ ông ấy sẽ không mạo hiểm điều ấy vì tôi.”

Aliena cảm thấy đau khổ và sợ hãi. “Ồ, Richard, em ở trong một hoàn cảnh khó xử, và tất cả chỉ vì em muốn cứu chị.”

Cậu cho cô nụ cười quến rũ nhất. “Em sẽ làm điều đó lần nữa vì chị, Alli.”

“Chị biết.” Cậu muốn làm điều đó. Mặc dù những lỗi lầm, Richard can đảm. Nó không công bằng với cậu vì cậu phải đối chọi với một vấn đề nan giải như thế này vừa khi cậu mới thành công để trở thành bá tước. Trong chức vụ bá tước cậu là một thất vọng đối với Aliena – một thất vọng kinh khủng – nhưng cậu không làm gì nên tội để phải nhận số phận này.

“Được, đó là một giải pháp,” cậu nói. “Tôi có thể ở trong tu viện này cho đến khi Công tước Henry lên nối ngôi hay tôi bị treo cổ vì tội giết người. Tôi có thể trở thành tu sĩ, nếu các tu sĩ không ăn quá nhiều cá.”

“Có thể có một cách khác,” Philip nói.

Aliena nhìn ông háo hức. Cô đã nghi ngờ ông có một âm mưu, và cô sẽ biết ơn ông nếu ông có thể giải quyết tình trạng khó xử của Richard.

“Cậu có thể làm việc đền tội cho vụ giết người,” Philip tiếp tục.

“Nó có liên quan đến việc ăn cá không?” Richard nói một cách cợt nhã.

“Tôi đang nghĩ về Đất Thánh,” Philip nói.

Tất cả yên lặng. Palestine được cai trị bởi vua ở Giêrusalem, Baldwin III, một Ki Tô hữu gốc Pháp. Đất Thánh bị liên tục tấn công bởi các nước Hồi giáo láng giềng, đặc biệt là Ai Cập ở phía nam và Damascus ở phía đông. Để đi tới đó cần một năm hay sáu tháng, và tham gia đoàn quân chiến đấu bảo vệ Ki Tô giáo. Đó là một cách ăn năn tội mà một người có thể làm để tẩy rửa linh hồn của mình về tội giết người. Aliena bắt đầu cảm thấy lo: không phải mọi người sẽ trở về từ Đất Thánh. Nhưng cô đã lo lắng nhiều năm qua về Richard trong chiến tranh, và Đất Thánh có lẽ không nguy hiểm hơn nước Anh. Cô sẽ phải lo lắng nhưng cô đã quen.

“Vua của Giêrualem luôn cần những người lính,” Richard nói. Cứ vài năm sứ giả của giáo hoàng sẽ đi quanh các vùng, kể những câu chuyện về cuộc chiến và vinh dự trong việc bảo vệ Ki Tô giáo, cố gắng truyền cảm hứng cho người trẻ đi chiến đấu ở Đất Thánh. “Nhưng tôi vừa lãnh trách nhiệm trong lãnh địa của tôi,” cậu nói. “Và ai sẽ phụ trách lãnh địa của tôi trong khi tôi đi xa?”

“Aliena,” Philip nói.

Aliena bất ngờ không thở được. Philip đề nghị cô lãnh trách nhiệm của một bá tước, và cai trị như bố cô đã làm… Lời đề nghị làm cô choáng váng một lúc, nhưng chẳng bao lâu sau khi cô bình tĩnh lại, cô thấy điều đó đúng. Khi một người đàn ông đi tới Đất Thánh, vợ ông thông thường sẽ chăm sóc việc nhà. Không có lý do tại sao một người chị lại không chu toàn được cùng vai trò cho một bá tước không có gia đình. Và cô sẽ điều hành lãnh địa theo cách cô luôn luôn biết nó phải được điều hành như thế nào, với công lý, viễn tượng và trí tưởng tượng. Cô sẽ làm những việc Richard đã thất bại. Tim cô rộn ràng khi cô nghĩ về nó. Cô sẽ cố gắng có những ý tưởng mới, cày với ngựa thay vì với bò, gieo trồng vào mùa xuân yến mạch và đậu trên đất bỏ hoang. Cô sẽ dọn đất mới để trồng trọt, thiết lập các chợ mới, và mở quặng đá cho Philip –

Ông đã nghĩ về điều đó tất nhiên. Trong tất cả những kế hoạch khôn ngoan mà Philip đã mơ ước trong những năm qua, kế hoạch này có lẽ tài tình nhất. Trong một lúc ông giải quyết ba vấn đề: Ông giải cứu Richard khỏi móc treo cổ, ông đặt một người cai trị có khả năng điều hành lãnh địa và sau cùng ông có mỏ đá.

Philip nói: “Tôi không nghi ngờ gì là vua Baldwin sẽ chào đón cậu – đặc biệt nếu cậu đi với vài hiệp sĩ và binh lính, những người cũng cảm thấy phấn khích để tham gia với cậu. Nó có thể là một đoàn thập tự quân nhỏ của riêng cậu.” Ông ngừng lại một lúc cho thấm. “William dĩ nhiên không thể đụng tới cậu ở đó,” ông tiếp tục. “Và cậu sẽ trở về như một anh hùng. Không ai dám treo cổ cậu nữa.”

“Đất Thánh,” Richard nói, và có một ánh của sự chết – hay vinh quang trong mắt cậu. Nó là một việc tốt cho cậu, Aliena nghĩ. Cậu không tốt trong việc cai quản lãnh địa. Cậu là một người lính và cậu muốn chiến đấu. Cô thấy cái nhìn xa xăm trên khuôn mặt cậu. Trong tâm trí cậu đã ở đó, với thanh kiếm trong tay, với hình chữ thập đỏ trên chiếc khiên. Cậu chiến đấu chống lại quân ngoại đạo dưới ánh mặt trời thiêu đốt.

Cậu hạnh phúc.

IV

Toàn thị trấn đến tham dự đám cưới.

Aliena ngạc nhiên. Hầu hết mọi người, một cách nào đó, coi cô và Jack như một cặp vợ chồng, và cô nghĩ họ sẽ cho rằng lễ cưới của cô chỉ là hình thức. Cô chỉ chờ đợi một nhóm nhỏ bạn bè bằng tuổi cô và các thợ thủ công của Jack. Nhưng mọi người, từ đàn ông đến đàn bà và trẻ em ở Kingsbridge đã đến. Cô cảm động về sự hiện diện của họ. Và họ vui cho cô. Cô nhận ra rằng họ đã thông cảm với cô trong những năm qua, mặc dù họ tự kiềm chế không nói điều đó với cô và bây giờ họ chia sẻ niềm vui với cô vì sau cùng cô được kết hôn với người đàn ông mà từ lâu cô đã yêu. Cô đi qua các con đường phố trong cánh tay em trai Richard của cô, sững sờ vì những nụ cười dõi theo cô, say với hạnh phúc.

Richard sẽ đi Đất Thánh ngày mai. Vua Stephen đã chấp nhận giải pháp này – thật ra nhà vua đã vui vì tống khứ được Richard một cách dễ dàng. Cảnh sát trưởng William rất bực tức, dĩ nhiên, vì mục đích của cậu là tước quyền sở hữu lãnh địa của Richard, và bây giờ cậu không còn cơ hội làm chuyện đó nữa. Richard vẫn còn cái nhìn xa xăm trong ánh mắt, như thể cậu không còn chờ ngày ra đi được nữa.

Đây không phải là điều mà bố cô dự định, cô nghĩ khi cô bước vào sân tu viện: Richard chiến đấu ở nơi xa và Aliena đóng vai trò bá tước. Tuy nhiên cô không còn cảm thấy có nghĩa vụ phải định hướng đời mình theo ước muốn của bố. Ông đã chết mười bẩy năm, và một cách nào đó, cô biết một điều mà ông không hiểu: cô sẽ là một bá tước tốt hơn Richard.

Cô nắm lấy dây cương quyền lực trong tay. Nhân viên trong lâu đài đã thành lười biếng sau những năm thiếu lãnh đạo và cô đã thúc đẩy họ lên. Cô đã tổ chức lại các cửa hàng, sơn phết lại đại sảnh, dọn dẹp lò nướng bánh và nhà máy bia. Nhà bếp quá bẩn thỉu nên cô đã đốt đi và xây một cái mới. Cô tự trả tiền lương hàng tuần, qua đó cô muốn cho mọi người biết cô là người có quyền; và cô đã đuổi ba binh lính thường xuyên say sưa.

Cô đã ra lệnh xây một lâu đài mới cách Kingsbridge một giờ đi ngựa, vì lâu đài lãnh chúa ở quá xa nhà thờ chính tòa. Jack đã thiết kế tòa nhà mới. Họ sẽ dọn về đó bao lâu tháp ở được xây xong. Trong thời gian này họ phân chia thời gian ở lâu đài lãnh chúa và Kingsbridge.

Họ đã trải qua nhiều đêm với nhau trong phòng cũ của Aliena ở lâu đài lãnh chúa, xa cái nhìn không cho phép của Philip. Họ giống như đôi uyên ương trong tuần trăng mật, ngụp lặn trong đam mê thể xác. Có thể đó là lần đầu tiên họ có một phòng ngủ có khóa cửa. Riêng tư là một sự xa xỉ của vua chúa: những người khác ngủ và yêu nhau ở tầng dưới, trong phòng chung của mọi người. Ngay cả những cặp sống ở nhà riêng cũng luôn luôn có thể bị nhìn thấy bởi con cái của họ, hay người nhà hay hàng xóm tình cờ vào: dân chúng đóng cửa khi họ ra ngoài, không phải khi họ ở trong. Aliena đã chẳng bao giờ cảm thấy bị làm phiền về những điều đó, nhưng bây giờ cô khám phá ra sự thoải mái đặc biệt khi biết rằng mình có thể làm mọi chuyện mình thích mà không bị dòm ngó. Cô nghĩ về những điều cô và Jack đã làm trong tuần qua và cô đỏ mặt.

Jack đợi cô trong gian giữa mới xây của nhà thờ chính tòa, với Martha, Tommy và Sally. Trong lễ cưới, các cặp thường thề hứa với nhau trước cửa nhà thờ, sau đó mới vào trong tham dự thánh lễ. Hôm nay ô thứ nhất của gian giữa đóng vai trò cửa nhà thờ. Aliena vui vì họ kết hôn với nhau trong nhà thờ do Jack xây dựng. Nhà thờ chính tòa giống như một phần của Jack như quần áo cậu mặc, như tình yêu của cậu. Nhà thờ chính tòa trông giống cậu: duyên dáng, đầy sáng tạo, vui vẻ, và hoàn toàn không giống như cái trước đây.

Cô nhìn cậu âu yếm. Cậu đã ba mươi tuổi, một người đẹp trai với mái tóc đỏ và đôi mắt xanh lấp lánh. Cậu đã từng là cậu bé xấu xí, cô nhớ lại: cô đã nghĩ cậu ở dưới tầm của cô. Nhưng ngay lúc đầu cậu đã phải lòng cô, cậu nói vậy; và cậu vẫn còn nhăn mặt khi cậu nhớ lại mọi người đã cười cậu khi cậu nói rằng cậu chẳng bao giờ có bố. Nó đã gần hai mươi năm về trước. Hai mươi năm…

Cô có thể đã chẳng bao giờ gặp lại Jack, nếu không có Tu viện trưởng Philip, người vừa từ tu viện bước vào nhà thờ và đi vào gian giữa với nụ cười tươi. Ông trông thật vui vì sau cùng Aliena và Jack đã được kết hôn với nhau. Cô nghĩ lại lần đầu gặp ông. Cô nhớ lại một cách sống động sự tuyệt vọng mà cô cảm thấy khi các thương gia len cố lừa cô, sau khi cô đã bỏ mọi nỗ lực và đau khổ vào trong bao tải len; và lòng biết ơn của cô đối với một tu sĩ trẻ có mái tóc đen, người đã cứu cô và nói: “Tôi sẽ mua len của cô bất cứ lúc nào…” Tóc của ông giờ đã hoa râm.

Ông đã cứu cô, sau đó ông đã hầu như phá hủy cô khi ông buộc Jack phải chọn lựa giữa cô và nhà thờ chính tòa. Ông là người cứng rắn trong vấn đề đúng và sai; một chút giống bố cô. Tuy nhiên, ông muốn làm phép cưới cho cô hôm nay.

Ellen đã nguyền rủa hôn lễ trước của Alfred và lời nguyền đã có kết quả. Cô rất mừng. Nếu hôn nhân của cô với Alfrred không hoàn toàn không thể chịu đựng được thì có lẽ cô vẫn còn sống với cậu ấy. Không thể tưởng tượng được những gì đã có thể xẩy ra: cô rùng mình, nó giống như cơn ác mộng hay một tưởng tượng kinh hoàng. Cô nhớ lại người con gái Ả Rập gợi cảm, đẹp ở Toledo, người đã yêu Jack: Chuyện gì sẽ xẩy ra nếu cậu lấy cô ấy? Nếu Aliena đến Toledo với đứa con trên tay, và tìm thấy Jack chia sẻ thân xác và tâm trí với một người khác… Ý nghĩ đó làm Aliena cảm thấy kinh hoàng.

Cô lắng nghe cậu thì thầm kinh ‘Lạy Cha’. Không thể tưởng tượng được, cô nghĩ, khi cô đến sống ở Kingsbridge, cô chỉ coi cậu không hơn gì con mèo của người bán gạo. Nhưng cậu đã để ý đến cô: cậu đã yêu cô thầm kín qua những năm tháng đó. Cậu đã thật kiên nhẫn! Cậu đã thấy nhiều con trai quý tộc trong vùng đến cầu hôn cô, từng người một đã ra đi trong thất vọng, xấu hổ hay ngờ vực. Một cách khôn ngoan cậu đã nhận ra rằng không thể thắng được cô bởi sự cầu hôn, và cậu đã tiếp cận cô một cách gián tiếp, như một người bạn hơn là người yêu, gặp cô trong rừng và kể cho cô nghe những câu truyện và làm cho cô yêu cậu mà không để ý đến. Cô nhớ lại nụ hôn đầu tiên, quá nhẹ nhàng và tình cờ, mặc dù nó đã cháy bỏng môi cô hàng tuần sau đó. Cô nhớ lại nụ hôn thứ hai thậm chí còn sống động hơn. Mỗi lần nghe tiếng ầm ầm của nhà máy xay, cô nhớ lại cơn dục vọng tối đen, không quen thuộc, không chờ đợi mà cô đã cảm nhận.

Một sự hối hận mãi mãi trong đời là cách cô đã trở thành lạnh lùng sau đó. Jack đã yêu cô hoàn toàn và chân thành, và cô quá sợ hãi đến nỗi quay đi, làm như thể cô không quan tâm đến cậu ấy. Nó làm cậu bị tổn thương sâu thẳm; và mặc dù cậu vẫn tiếp tục yêu cô, và vết thương đã lành, nhưng như những vết thương sâu, nó để lại vết sẹo. Một đôi khi cô nhìn thấy vết sẹo đó, trong cách cậu nhìn cô khi họ cãi nhau và khi cô nói với cậu cách lạnh lùng, và mắt cậu dường như muốn nói: Vâng, anh biết, em có thể lạnh lùng, em có thể làm tổn thương anh, anh phải tự cảnh giác lấy.

Bây giờ cậu thề hứa yêu và chung thủy với tôi suốt đời, có một cái nhìn thận trọng trong mắt cậu không? Cậu có đủ lý do để nghi ngờ tôi, cô nghĩ. Tôi đã kết hôn với Alfred, và có sự phản bội nào lớn hơn thế nữa không? Nhưng tôi đã chuộc lỗi bằng cách đi một nửa thế giới Ki Tô giáo để tìm Jack.

Sự thất vọng, phản bội và làm hòa như vậy là những chất liệu trong cuộc sống hôn nhân, nhưng cô và Jack đã trải qua trước khi họ đi đến hôn nhân với nhau. Bây giờ, sau cùng, cô tin rằng cô hiểu cậu. Không gì có thể làm cô ngạc nhiên. Việc cô bây giờ mới làm phép cưới là một chuyện bất thường - nhưng ngược lại không tốt hơn sao? Người ta thường quan niệm: tốt hơn nên thề hứa trước, sau đó mới tìm hiểu nhau. Dĩ nhiên các linh mục sẽ không đồng ý với cô; thực vậy, nếu Philip biết những gì cô nghĩ trong đầu, ông sẽ bị đột quỵ; nhưng các linh mục biết về tình yêu ít hơn ai hết.

Cô thực hiện lời thề của cô, lập lại câu nói theo Philip và nghĩ câu này tuyệt đẹp làm sao: Với thân xác của tôi, tôi tôn sùng anh. Philip sẽ chẳng bao giờ hiểu điều đó.

Jack sỏ chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Tôi đã chờ đợi điều này suốt cả đời, cô nghĩ. Họ nhìn vào mắt nhau. Một cái gì đó đã thay đổi trong cậu, cô có thể nói. Cô nhận ra rằng cho đến lúc này cậu đã chẳng bao giờ thực sự chắc chắn về cô. Bây giờ cậu toại nguyện.

“Anh yêu em,” cậu nói. “Anh sẽ yêu em mãi mãi.”

Đó là lời thề hứa của cậu. Phần còn lại thuộc về tôn giáo, nhưng bây giờ cậu đã thực hiện lời thề hứa của riêng cậu; và Aliena nhận ra rằng ngay cả cô nữa, cô cũng chẳng bao giờ chắc chắn về cậu cho đến lúc này. Một lúc nữa họ sẽ bước vào gian cung thánh để tham dự thánh lễ; và sau thánh lễ họ sẽ đón nhận lời chúc mừng và lời chúc tốt đẹp của cư dân thị trấn. Sau đó họ sẽ về nhà, cung cấp đồ ăn, bia cho cư dân thành phố liên hoan; nhưng giờ phút nhỏ bé này chỉ dành riêng cho họ. Cái nhìn của Jack như muốn nói em và anh, cùng nhau, mãi mãi; và cô nghĩ cuối cùng chúng ta đã có nhau.

Họ cảm thấy rất bình yên.