Chương năm ❖ I ❖
Buổi sáng tôi đến phòng thí nghiệm và chào cô Liz.
- Pingle, giáo sư bảo tôi đưa cho anh bức thư này, - cô nói vẻ hồ hởi.
- Thưa cô Liz, tôi xin cám ơn cô. Sức khỏe của giáo sư ra sao rồi? - tôi hỏi, tay cầm lấy lá thư.
- Hiện nay ông hầu như đã khỏe. Tuy vậy, anh cứ đọc thư đi đã.
Ông viết như sau:
“Pingle, dù sao tôi vẫn chưa hài lòng với anh. Hôm qua anh chuẩn bị các dung dịch còn cẩu thả. Tiếc rằng tôi còn yếu, chưa thể ra ngoài trời và tới phòng thí nghiệm được. Bây giờ mong anh lọc lại các dung dịch ngay cho, ngoài ra, anh đọc cuốn sách tôi gửi cho anh lâu quá. Từ nay cho tới lúc tôi gặp anh, anh cần phải được trang bị ít nhiều về mặt lý thuyết”.
- Tôi rất buồn vì lá thư này. - tôi nói, trong lòng cảm thấy bồn chồn. - Tôi có thể gặp giáo sư được không? Tôi sẽ kể cho ông nghe...
- Không, không, - Liz phản đối. - Hiện nay chưa nên gặp. Anh muốn kể cho ông rõ về công việc của anh chứ gì? Rồi ông sẽ biết hết, anh làm việc ở chỗ ông như thế nào...
Tôi cảm thấy cô hơi nhấn mạnh vào những lời nói sau cùng. Không hiểu sao vào giờ phút ấy trong óc tôi lại hiện ra đôi mắt láu lỉnh của Vandock và cảnh tượng hắn nhảy vào công viên trong cái đêm hôm đó. Cần phải cắt đứt quan hệ với thằng cha này.
- Tôi muốn biết tại sao giáo sư lại đưa cho tôi cuốn sách về virus. - tôi thắc mắc. - Bởi vì cái đó ít liên quan tới rắn...
Cô Liz mỉm hỏi độ lượng.
- Anh tưởng vậy thôi. Rắn nói chung không nằm ngoài mối quan hệ với virus. Rắn cùng có thể ốm chứ. Và, anh thử tưởng tượng xem, bị bệnh virus, lại là những bệnh hay lây. Nếu những con vật trong công viên chết thì đó là một thiệt hại lớn cho trạm chúng ta. Tôi chỉ giả thiết thế thôi, nhưng tôi nghĩ rằng giáo sư muốn nghiên cứu vấn đề đó và ông cần có những người giúp việc hiểu biết công việc...
- Ồ nếu vậy thì tôi rõ rồi! - tôi mừng rỡ nói. - Thưa cô Liz. Bây giờ tôi muốn đề nghị cô một việc. Tôi đã ghi tóm tắt nội dung cuốn sách. Cô chuyển hộ cho giáo sư xem, ở trường người ta đã dạy chúng tôi làm như thế: không nên hoàn toàn dựa vào trí nhớ được, mà cần ghi lại những điểm chủ yếu về những điều đã đọc.
Cô Liz cầm quyển sổ ghi chép của tôi và chăm chú lật từng trang một. Cô nói:
- Nhất định tôi sẽ chuyển, quyển sổ ghi của anh sẽ đem lại cho giáo sư niềm vui lớn. Ông đối xử với anh thật là tốt.
Cô đọc to một đoạn trong cuốn sổ của tôi:
- “Virus là đại diện của bệnh tật và cái chết. Chúng tấn công vào mọi sinh vật, từ vi khuẩn cho đến con người”. Đúng, - Liz nói, - cả vi khuẩn cũng bị chúng hành hạ. Virus có thể tiêu diệt vi khuẩn. Bởi kích thước virus cực hé. Bé hơn nhiều so với vi trùng. Việc nghiên cứu virus có tầm quan trọng hết sức lớn lao. Bởi vì việc giải quyết những vấn đề cơ bản của sinh vật học - về nguồn gốc sự sống, về ranh giới giữa sống và chết trong tự nhiên có liên quan mật thiết với chúng.
- Nhưng nếu người ta khám phá ra rằng virus không phải là những sinh vật thì sao? - tôi hỏi vì muốn biết tỉ mỉ về sinh vật học.
- Nếu virus là chất hữu cơ thì sớm hay muộn hóa học cũng sẽ tạo ra được chúng trong phòng thí nghiệm, rồi sau đó sẽ chế ra cả những thuốc chống lại chúng...
- Thế à... - rất đỗi ngạc nhiên, tôi nói lẩm bẩm.
- Đúng, đúng, - Liz gật đầu. - Bây giờ chúng ta có thể vừa nói vừa làm việc. - Anh chuẩn bị giúp dung dịch kali permanganate nhé...
Tôi bắt đầu pha chế dung dịch. Cô Liz nói:
- Pingle, anh thử nghĩ xem, điều gì sẽ xảy ra sau khi đã có được những virus nhân tạo. Nếu hóa học tổng hợp được một virus trong ống nghiệm thì có nghĩa con người đã có được một phần tử sống nhân tạo. Lúc ấy chúng ta sẽ tiến tới giải quyết hoàn toàn vấn đề và nguồn gốc sự sống. Anh hiểu chứ. Pingle?
- Chà, cô Liz ạ. - tôi nói, - tất cả những điều ấy quả là thú vị! Tôi sẽ không bao giờ xa rời giáo sư và cô nữa...
- Anh nghĩ thế ư, Pingle? - Cô Liz kéo dài giọng ra với vẻ hơi kỳ lạ. - Tốt lắm. Có điều anh cần chú ý một chút. Nhìn kìa, anh rót dung dịch ra ngoài phễu mất rồi.
❖ II ❖Sau khi đã tận tâm làm việc trong phòng thí nghiệm ba tiếng, tôi trở về nhà nghỉ ngơi trong một tâm trạng vui vẻ nhất. Những ước mơ tươi đẹp tràn ngập tâm hồn tôi.
Thực vậy, cần phải học tập giáo sư. Chẳng mấy lúc ông sẽ dẫn dắt tôi nên người hơn là Clips hoặc bất kỳ một ông Walson nào. Cuối cùng, sau tất cả những con người như Helly, Pollock và anh chàng Harl bất hạnh, tôi đã tìm được một con người chân chính.
Rồi sau đây... có thể viết thư gọi Edith tới, và lúc ấy...
Ở nơi đây không có hoàng hôn. Mặt trời lặn phía sau rừng, và bóng đêm ập ngay xuống. Hôm nay tôi có đầy đủ lý do để chờ đợi Vandock tới. Đến đêm thế nào hắn cũng phải mò vào nếu không để bắt rắn jirr thì cũng là để lấy lại cái túi. Bụng đói đầu gối phải bò, và Vandock đang toan kiếm một khẩu phần rắn độc mới. Cần phải tỏ ra lạnh lùng, nghiêm khắc và thậm chí phải dọa hắn.
Tôi đã không lầm. Như thường lệ, vào quá nửa đêm, khi trăng vừa bắt đầu lặn, Vandock leo qua tường và lọt vào tay tôi
- Này Vandock, túi của anh đây, - tôi nói với vẻ nghiêm trang. - Trong ấy có một tá rắn jirr tốt nhất. Những con rắn hôm qua tôi thả ra rồi, - anh chọn rắn không sành. Và... cuốn gói đi thôi!
- Sao hôm nay anh như đỉa phải vôi thế, Pingle? - Vandock hỏi giễu cợt, mồm rít tẩu thuốc. - Và tại sao anh lại tưởng rằng lúc này tôi đang quan tâm tới những con jirr? Không đâu, Pingle, ấy đã ba ngày nay tôi đền hầu lễ ở nhà thờ lớn Rangoon và nghe đức giám mục truyền đạo. Người quyết tâm răn dạy tôi trở lại con đường lương thiện Anh Pingle ạ, tôi muốn trở nên một con người chân chính. Ăn cắp là tội lỗi ghê tởm nhất, và nhất định phải hối cải. Nếu không tôi sẽ chết.
- Ai cấm anh hối cải - tôi cũng nhếch mép cười - Mà này, chớ có kêu tướng lên như vậy. Giáo sư nghe thấy đấy.
Vandock rít mạnh đến nỗi lửa trong tẩu sáng hồng lên, soi rõ cả cái mũi hắn..
- Vừa hay tôi đang cần gặp ông Milrois. Tôi sẽ nhỏ những giọt nước mắt ăn năn trước mặt ông và cầu xin ông xá tội. Ngược lại tôi sẽ không được lên thiên đường...
- Vandock, anh say hả?
- Anh lầm to, trong đời mình, chưa khi nào tôi tỉnh táo như lúc này. Pingle, hãy dẫn tôi tới chỗ giáo sư?
- Anh điên rồi?
- Thôi được, cứ cho là như vậy đi. Chỉ cần anh đưa tới bên cửa sổ phòng làm việc của giáo sư, và tôi sẽ ngắm nhìn ông qua bức rèm sáng. Tôi muốn nhìn, dù chỉ là hình bóng của nhà bác học đáng kính ấy. Việc này sẽ tiếp thêm sức mạnh cho tôi cải tà quy chính. Tôi có thể làm việc này không cần sự giúp đỡ của anh, có điều tôi khó giải thích được với những người Trung-quốc đi lại canh gác trong sân.
Thằng đểu làm tôi không sao chịu nổi.
- Xéo ngay, Vandock!
Vandock lặng lẽ giỗ tàn thuốc trong tẩu ra và huýt sáo nhẹ...
- Được, anh bạn! Nhưng ngày mai tôi có thể báo cho ông Milrois biết, rằng anh đã lừa dối ông chứ?
- Lừa dối?
- Phải. Bởi vì anh đã giúp tôi ăn cắp rắn trong công viên. Ông sẽ tha thứ cho tâm hồn lầm lạc của kẻ phạm tội, nhưng không tha thứ cho một thanh niên hàm ơn ông và được ông tin cậy. Hãy lựa chọn đi: hoặc anh chỉ cho tôi cửa sổ phòng làm việc của giáo sư hoặc ngày mai giáo sư sẽ biết hết mọi chuyện.
- Vandock, anh là một con quỷ tinh quái, - tôi nói, sau một phút im lặng để suy nghĩ về tình cảnh của mình. - Được, tôi sẽ dẫn anh tới bên cửa sổ nhưng với điều kiện là không bao giờ anh được tới trạm nữa.
Vandock thở dài đồng ý. Hắn quàng túi lên vai rồi đi theo tôi. Tôi mở cửa vườn phía bên, chúng tôi bước vào sân. Trong trạm rắn mọi người đã ngủ từ lâu, chỉ có cửa sổ phòng làm việc của giáo sư là còn sáng. Milrois ngồi đọc ở sau bàn, chúng tôi nhìn thấy bóng ông trên tấm rèm.
- Bây giờ thì xéo đi, - tôi thì thào.
Nhưng, thật là khủng khiếp, Vandock ném túi rắn xuống đất, nhanh nhẹn và lẹ làng như một con báo, hắn trèo lên xà ngang phía trên, mở cửa sổ và giật tung bức rèm. Vừa nhìn vào cửa sổ tôi đã phải kêu lên. Trong phòng không có ai. Trên bàn đang đung đưa một hình nhân làm bằng rơm mà trước đây tôi đã từng tưởng lầm là giáo sư Milrois. Một cái đèn nhỏ có gắn bộ phận phản xạ chiếu vào hình nhân giả từ phía sau.
Vandock cười:
- Chuyện này làm anh thích thú chứ?
Nhưng vừa lúc ấy vang lên một tiếng súng. Viên đạn cắm phập vào khung cửa. Vandock nhảy xuống đất, nhưng hắn chưa kịp chạy thì đã bị ông Hồ quật ngã. Những người Trung-quốc mang đèn pin từ ngôi nhà lá chạy đến.
- Trong trường hợp này chống lại là vô ích, - Vandock nằm dưới đất, nói. - Hãy bảo họ để cho tôi yên. Tất cả chẳng qua vì hiểu lầm thôi...
Cô Liz đứng trước mặt tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô có thể giận dữ đến như thế. Toàn thân cô run lên vì tức giận, những lời nói của cô đổ xuống đầu tôi, đanh thép và rành rọt:
- Pingle, anh mới thật là kẻ hai mặt! Chúng tôi đã đoán được từ lâu...
“Giáo sư rắn” và người trợ thủ của ông thực tế đã tỏ ra khôn khéo hơn Vandock.
- Chúng tôi đã đánh dấu vào đuôi những con jirr mua của dân địa phương. Ha-ha! Bầy mưu tính kế khá đấy! Bán, ăn trộm, rồi lại bán... Bây giờ thì mọi người đã thấy anh cùng thằng ăn cắp lẻn vào sân và còn chuyện trò với hắn... Lại có túi nữa kìa!
- Mong cô tha thứ cho, thưa cô Liz... - tôi nói, nhưng cô Liz không cho tôi tiếp tục nói.
- Từ lâu giáo sư đã biết rõ cái trò không trung thực của anh. Ông thừa hiểu rằng những người bản xứ giả đanh đã bán cho ông chính những con jirr chúng ăn cắp được của ông, và không có sự hỗ trợ của anh, tên kẻ cắp không thể nào bắt được rắn.
- Nhưng xin cô hãy nghe hết lời tôi đã...
- Im đi, đồ hèn hạ! Giáo sư không thể chịu nổi sự đểu cáng của con người mà ông đã cứu khỏi dịch hạch. Ông sẽ khổ tâm biết bao khi thấy rõ hành vi nhục nhã của anh ngày hôm nay. Ông thấy trước rằng tất cả chúng tôi sẽ vạch mặt anh, và ông đã ra đi cùng tiến sĩ Rolls...
Tôi đã cố gắng bào chữa, nhưng vô ích.
- Thưa cô Liz kính mến, xin cho phép tôi nói, - Vandock nói lễ độ. Những người Trung-quốc đang giữ chặt tên ăn trộm. Tay hắn đã bị trói. - Cô buộc cho anh thanh niên này những tội mà anh không có là bất công. Theo tôi hiểu, anh ấy không phạm tội. Chẳng qua ban đêm tôi bị lạc đường, trông thấy ánh lửa nên mới tới đây. Có người nào đấy thét tôi từ phía trong cửa sổ. Tôi tưởng lũ chó đang đuổi tôi trong sân. Sợ quá tôi nhảy phóc lên xà ngang phía trên cửa sổ. Nhưng anh thanh niên này đã xuất hiện và kêu ầm lên, hình như chính anh đã bắn tôi... Còn sau đó thì những người này... Tôi bị đau tim... Sự lo sợ sẽ làm hại sức khỏe của tôi. Hãy cởi trói ở tay tôi ra, mẹ kiếp, tôi không hề định chạy trốn...
- Anh nói láo! - Liz điên cuồng thét lên. - Anh là ai mà đang đêm lại lẻn vào trong trạm nghiên cứu của giáo sư Milrois? Thực vậy, cần phải nuôi chó và tất cả chúng ta đều phải vũ trang. Ngay trong nhà riêng mà chúng tôi cũng không được yên ổn... Trong túi của anh đựng gì? Rắn jirr phải không!
- Thưa bà, chớ động vào túi! Đó là vật sở hữu của tôi. Trong đấy không có rắn jirr của các người đâu. Và đừng hòng mở túi của tôi ra. Mà cũng không thể mở được. Ổ khóa của nó rất bí mật. Còn nếu các người rạch túi ra thì tôi buộc các người phải chịu trách nhiệm về việc làm hại tài sản riêng và kiện các người, nếu sau này tôi không đếm đủ năm mươi hai đồng tiền vàng của tôi trong ấy thì...
Vandock nói một cách bình tĩnh và xác đáng. Cô Liz ra lệnh cởi trói cho hắn:
- Bây giờ hãy tự tay mở túi ra.
- Không, thưa bà, - Vandock nghiêng mình chào. - Bà đã buộc tội tôi. Tôi sẵn sàng trả lời ở tòa án. Ở đấy tôi sẽ chứng minh mình vô tội... Bà cho lệnh tôi qua đêm ở chỗ nào đây?
❖ III ❖Trời đã sáng. Ông Hồ thò đầu vào trong căn nhà lá, nơi tôi đang thiu thiu ngủ trên chiếc võng.
- Người ta sẽ đưa cả hai về Rangoon, - người Trung-quốc nói thì thầm rất nhanh - Bác Lý đang chuẩn bị xe hơi. Cảnh sát ở bốt địa phương sắp tới. Họ sẽ đưa các anh tới trình tòa. Hãy lên mà xin cô Liz tha cho. Lúc giáo sư về cô ấy sẽ nói đỡ.
Còn tên ăn trộm thì vẫn không chịu rời cái túi của hắn...
- Ông Hồ ạ, tôi không có tội gì hết, - tôi trả lời ông ngắn gọn.
Năm phút sau tôi gõ cửa phòng thí nghiệm. Cô Liz ngồi sau bàn, xung quanh toàn ống nghiệm.
- Thưa cô Liz, - tôi nói, - xin cô tha thứ cho tôi.
Cô nhìn tôi tưởng chừng như tôi được nặn bằng thủy tinh vậy. Một lát sao cô quay đi, không nhìn tôi nữa.
- Anh thấy đấy, tôi đang bận.
Cô lạnh lùng nhìn cái bình thót cổ đặt trên tán đỡ hình hoa chân vịt của chiếc đèn con.
- Tôi xin thề ngay bây giờ sẽ đoạt lại mọi thứ mà tên ăn cắp đã lấy, - tôi nói lúng búng và thiếu tin tưởng vì thái độ tiếp đón lạnh nhạt của cô.
Cô Liz không trả lời mà chỉ để tâm đến những ống nghiệm. Khoảng năm phút sau, không nhìn vào tôi, cô nói:
- Anh vẫn còn ở đây à? Hãy đem những chìa khóa cửa ở công viên và những chìa khóa cổng lại đây rồi chờ cảnh sát đến.
- Cô đuổi tôi ư?
- Giáo sư không muốn thấy anh nữa đâu. Không bao giờ ông có thể tha thứ cho anh.
Cô Liz chăm chú nhìn tôi trong giây lát như trước đây cô đã từng nhìn trong các giờ học ngoài công viên.
- Và tôi cũng không tha thứ cho anh được, - cô nói với giọng đau khổ.
- Tôi có tội, nhưng không giống như cô tưởng! - tôi thất vọng kêu lên.
Cố gắng nói với giọng bình tĩnh, tôi kể lại cho cô Liz nghe việc tôi đã bắt tên Vandock và thương hại hắn như thế nào. Nhưng cô Liz vẫn lạnh lùng lắc đầu.
- Dù sao tôi vẫn không tha thứ cho anh được. Trước đây tôi đã từng xem anh là người trong giới chúng tôi, anh hiểu chứ? Nên nhớ rằng không đời nào tôi phí hoài thời gian để giảng bài cho anh, nếu anh cũng chỉ là một kẻ lưu manh như cái tên... Vandock ấy. Vậy mà anh không đánh giá hết được điều này. Cặp mắt người thiếu nữ vụt lóe lên ánh giận dữ:
- Vĩnh biệt, - tôi nói và quay ra phía cửa khi thấy van nài mãi cũng vô ích. Tôi đi qua công viên lần cuối cùng, đừng lại giây lát ở cạnh hàng rào mà phía sau là những bụi cây thấp Himalaya. “Vĩnh biệt cả các chú mày nữa, rắn ạ”. - tôi nghĩ vậy và buồn rầu đưa mắt nhìn những chú rắn. Vì chúng mà tôi khổ sở như thế đấy. Vậy mà những con jirr vẫn thản nhiên nằm sưởi ấm dưới ánh nắng mặt trời.
Tôi trao lại những chiếc chìa khóa cửa ở công viên cho ông Lý rối uể oải trở về căn nhà lá. Nỗi thất vọng vò xé tôi. Tôi chán nản vì xấu hổ và nhục nhã. Toàn bộ những hành vi thấp kém và tính nhẹ dạ trong cách xử thế như hiện ra trước mắt tôi. Tôi trào nước mắt. Ồ, nếu được gặp giáo sư nhỉ, ta sẽ kể cho ông nghe mọi chuyện và cầu xin ông tha tội cho!
Tôi cứ ngồi lặng người đi như thế chừng nào cảnh sát còn chưa đến và chưa ra lệnh cho tôi chuẩn bị khăn gói. Những người Trung-quốc đưa Vandock tới. Người cảnh sát ngồi vào ô-tô trước.
- Nào, các bạn, lên xe đi, - ông ta nói. - Và chở tính chuyện tẩu thoát dọc đường. Tôi bắn đấy.
Tài xế nổ máy. Cô Liz từ phòng thí nghiệm chạy tới.
- Ông làm ơn chuyển bức thư này cho chánh án hộ, - cô nói và trao cho người cảnh sát một chiếc phong bì dầy cộp.
Cô chẳng thèm ngó gì tới tôi. Người cảnh sát cẩn trọng dấu chiếc phong bì vào trong mép tay áo rồi thét:
- Đi!
Vandock điềm tĩnh đưa chiếc mũ rách lên vẫy:
- Tạm biệt bà nhé. Cho tôi gửi lời chào giáo sư.
Hắn ngồi cạnh tôi, hai tay giữ chặt cái túi. Bây giờ tôi mới được nhìn kỹ Vandock. Vì những lần trước tôi chỉ được thấy hắn vào lúc ban đêm. Kể từ ngày chúng tôi gặp gỡ nhau ở Bell Harbor tới nay, hắn và không già đi chút nào. Thậm chí trông còn khá hơn, dù sao đi nữa, hắn chẳng hề giống một kẻ đói ăn.
- Pingle ạ, may cho anh đấy, - hắn nói qua kẽ răng. - Anh chỉ là người làm chứng.
- Còn tôi thì vô tội...
- Không được nói chuyện! - người cảnh sát ngắt lời hắn.
- Tôi có nói chuyện đâu, - Vandock nhếch mép cười. - Tôi chỉ nói to lên cái điều tôi suy nghĩ, là dường như trong chiếc phong bì dầy cộp gửi ông chánh án có thể gồm đủ loại chứng cớ... Tuy nhiên, tôi sẽ im miệng, thưa ngài trung sĩ.
Tôi cũng ngồi im và suy nghĩ về những lời cô Liz nói. Nếu giáo sư đi cùng tiến sĩ Rolls, thì việc gì cô Liz phải dùng hình nộm rơm để lừa tôi? Tôi không sao hiểu được.
Ô-tô chạy không nhanh lắm. Trên đường xe chạy về thành phố chúng tôi gặp những chiếc xe tải đồ kêu cọt kẹt do những con lừa tai to kéo đi ngược lại. Những người da vàng bủng, rám nắng, đội nón quẩy những đôi thúng không. Họ đã bán những thành quả lao động của họ ở các chợ Rangoon. Xe của chúng tôi đừng lại bên bờ sông, dưới bóng mát những cây dừa. Người tài xế đổ nước lạnh vào trong bộ tản nhiệt.
Một người làm trò ảo thuật đầu cạo trọc đứng ở rìa đường đang dạy người giúp việc của mình - một thanh niên mặt rỗ, lông mày đen - học thổi sáo. Những đứa trẻ trần truồng ngồi xổm xung quanh và chăm chú nhìn người học trò đang lựa ngón tay trên các lỗ sáo. Một con khỉ lông mầu xanh lam ngồi trên vai người ăn mày mù và nó chìa bàn tay trông tức cười của nó ra nhận của bố thí.
Một người trên đầu quấn khăn xanh ngồi dựa lưng vào gốc cây, đang nhồi những sợi thuốc mầu vàng vào ống tẩu dài và mỏng. Ông ta chăm chú nhìn tôi và Vandock.
Ông hút thuốc rất chậm rãi. Vandock nhìn ông ta và gãi gãi ở phía dưới tai.
- Pingle, đừng có hếch mũi lên như vậy, - Vandock thận trọng nói thì thầm để tên cảnh sát không nghe thấy - Tôi sẽ nỡm lão thẩm phán cho mà xem.
Người quấn khăn xanh tháo dây buộc con ngựa hồng chân thon ra, nhảy phốc lên mình nó và giật cương. Con ngựa lồng lên và phi bụi mù về phía thành phố.
❖ IV ❖Ở phương Đông người ta không muốn để bị cáo phải chờ đợi lâu. Ô-tô dừng lại trước một tòa nhà nhỏ. Chúng tôi xuống xe, còn tài xế thì đánh xe đưa những bưu kiện tới văn phòng thương mại của cảng, anh ta hứa sẽ ghé lại đón viên cảnh sát về. Và thế là tôi với Vandock đã đứng trước ông thẩm phán. Tuy nhiên người ta không buộc tội tôi. Vandock đã nói đúng, dường như hắn đã biết rõ nội đung bức thư của cô Liz vậy.
Ông thẩm phán râu ria chưa cạo, và rõ ràng còn chưa ngủ đẫy giấc, nhăn nhó nghe viên cảnh sát nói và lãnh đạm nhìn về phía Vandock.
- Hình như năm ngoái tôi đã trục xuất anh rồi thì phải? Có đúng anh không? Nhưng anh hay ai cũng thế thôi. Những quân lưu manh lúc nào cũng đáng ngờ cả, còn những kẻ giả vờ chạy trốn, lũ chó tưởng tượng để đang đêm trèo vào cửa sổ nhà người khác là phá rối trị an. Nhưng anh bị buộc tội ăn cắp rắn. Khá lắm. Nếu anh ăn cắp được tất cả rắn trên đời, thì quả là phúc lớn cho loài người. Những con vật đáng ghét đến kinh tởm...
- Lũ rắn ấy thuộc quyền sở hữu của giáo sư Milrois, - viên cảnh sát báo cáo.
- À ra thế, có nghĩa rắn cũng là tài sản riêng? Được, đó là chuyện khác. Rắn gì vậy?
Viên cảnh sát vừa mở miệng định nói. Nhưng hình như Vandock đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu. Nhanh như chớp, hắn dốc ngược cái túi vải bạt lên trên bàn trước mặt ngài thẩm phán nghiêm khắc.
- Chúng đây, thưa ông lớn tòa... Những con jirr hảo hạng...
Trời ơi, cảnh tượng mới khủng khiếp làm sao! Tiếc rằng lúc ấy tôi không có máy quay phim!
Gặp môi trường mới, những con jirr kêu rin rít, chúng khoái trá vì được ra ngoài ánh sáng. Chúng không còn một chút gì gọi là hiền lành như lúc ban đêm nữa. Chỉ trong chốc lát chúng đã bò loằng ngoằng trên bàn, rúc vào những cặp tài liệu, luồn qua những tờ giấy, xô cả vào lọ mực; hai con cuốn quanh những chiếc đế đặt nến. Những kẻ vô công rồi nghề tò mò ngồi thành hàng ba trên những chiếc ghế băng dành cho công chúng bỏ chạy tán toạn, vừa giẫm đạp lên nhau vừa thét:
- Jirr!
Ngài chánh án nhẩy tót ngay lên chiếc ghế bành và mồm kêu líu ríu:
- Cảnh sát đâu! Đập vào đầu chúng!
Viên cảnh sát cố tình hiểu sai mệnh lệnh của ngài chánh án, hắn cầm chiếc dùi cui bằng cao su chạy đuổi theo đám công chúng để nện vào đầu họ. Đối với hắn đó là cớ tốt nhất để thoát khỏi lũ rắn jirr.
- Đồ con lừa! Không phải họ!.. - Ngài chánh án hét lên và khôn khéo nhảy tót qua cửa sổ.
Người thư ký, hói đầu cuống quít chạy theo sau ngài chánh án, mang theo cả một con jirr đã cuốn chặt vào ống giầy ủng.
Nói nói tình thực khi gần ba chục con rắn to nần nẫn bò lổm ngổm trên bàn làm việc của bạn thì tôi chắc rằng chính bạn cũng chẳng ngần ngại gì mà không húc đầu qua kính cửa sổ để thoát thân.
- Thế là chỉ còn lại có hai ta, - Vandock nhếch mép cười. - Mau lên, tranh thủ lúc lão chánh án còn chưa hoàn hồn. Cứ mạnh dạn mà ra khỏi nhà, rẽ sang phải, anh sẽ gặp một người cưỡi con ngựa hồng, hãy nói với hắn: “Mắt Bò đực”*, và hắn sẽ đưa anh chạy thoát.
Tôi nói như thét lên:
- Tôi không cần sự giúp đỡ của anh!
Vâng, tôi giận dữ, và có lẽ tôi đã phùng mang trợn mép lên như con rắn hổ mang đang tức khí.
Vandock nói:
- Còn tôi thì rất tiếc phải chia tay anh.
Tôi quay ngoắt đi rồi ra khỏi nhà tòa án không một bóng người. Tôi không nghĩ đến tương lai và cũng không muốn nhớ lại quá khứ.
Hình như người cưỡi ngựa quấn khăn xanh đang đợi tôi cách tòa án một trăm bước.
Tôi đã đi qua chỗ ông ta, nhưng bỗng nhiên trí tò mò bị kích thích, tôi ngoảnh lại, nói: “Mắt Bò đực”.
- Ngồi lên đây với tôi, - ông ta trả lời.
Tôi ngồi bám chặt phía sau người cưỡi ngựa, ông ta thúc đinh vào sườn con vật.
Nó phi lồng lên.
- Khí hậu ở đây làm hại cậu ta, - một tiếng sau Mắt bò đực nói với người thuyền trưởng tàu buôn to béo vạm vỡ đang ngồi uống whiskey trong quán ăn ở cảng. Tôi ăn hết một đĩa xúp, người mệt mỏi vì những xúc cảm mạnh vừa qua.
- Cậu có biết người ta đang nói gì về cậu đấy không? - người thuyền trưởng tầu buôn nói giọng trầm trầm. - Đúng đấy, mặt trời ở đây thật ác nghiệt...
- Lẽ ra tôi phải hết sức cám ơn ông, thưa ông hạm trưởng...
- Ê đồ chuột cống trên cạn, đến giờ vẫn chưa biết phân biệt phù hiệu của thuyền trưởng tàu buôn với quân hiệu của hạm trưởng. Thế mà tôi thì lại đang định đưa chủ mình lên tàu “Litany” đi chu du bốn biển. Thôi được, tôi sẽ thả chú mình lên Hong Kong, còn sau đó muốn lỉnh đâu thì lỉnh.
Tôi nhắc tới Vandock, nhưng cả hai đều giả tảng như chẳng hiểu tôi nói gì.
Đến đêm người ta dùng xuồng đưa tôi lên một chiếc tàu hàng. Ông thuyền trưởng to béo đứng trên boong thét:
- Lên đây, chú mình! Anh bếp đang cần người gọt khoai tây.