Turk
Tôi đoán rằng tay luật sư này cũng khá, từ cái văn phòng hào nhoáng của hắn ta. Những bức tường không sơn mà ốp ván. Cái ly nước ả thư ký đưa tôi là thứ cốc pha lê nặng trịch. Cả bầu không khí cũng có mùi tiền, như mùi dầu thơm của một quý cô sẽ tránh xa tôi trên đường phố.
Hôm nay tôi lại mặc cái áo khoác dùng chung với bố vợ và đã ủi quần dài. Tôi đội mũ len sùm sụp và không ngừng xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón tay. Với bộ dạng này, họ có thể tưởng tôi là một người đàn ông bình thường muốn đi kiện ai đó, thay vì là kẻ chuyên môn tránh né hệ thống pháp luật và tự tay đòi lấy công lý của mình.
Đột nhiên Roarke Matthews từ đâu xuất hiện đứng trước mặt tôi. Bộ vét của gã được là phẳng đến nỗi những nếp gấp cứa được như dao và đôi giày thì được đánh tới bóng lưỡng. Gã trông như một ngôi sao chuyên trị thứ phim truyền hình sướt mướt, chỉ khác là mũi hơi lệch, như từng bị gãy trong một trận bóng bầu dục thời phổ thông. Gã chìa tay ra bắt tay tôi. “Anh Bauer,” gã nói, “sao anh không đi cùng tôi nhỉ?”
Gã dẫn tôi vào một văn phòng còn xa hoa hơn, toàn da thuộc đen và chrome bạc, rồi chỉ về một cái ghế bành hai chỗ. “Hãy để tôi một lần nữa bày tỏ lòng tiếc thương sâu sắc cho mất mát của anh,” Matthews nói, như tất cả những người khác vẫn lặp tới lặp lui vào mấy ngày này. Lời chia buồn trở nên nhàm đến nỗi với tôi chúng cũng như mưa vậy; tôi thậm chí chẳng để ý tới nữa. “Trên điện thoại, chúng ta đã bàn về khả năng khởi kiện dân sự...”
“Gọi là gì cũng được,” tôi cắt ngang. “Tôi chỉ muốn ai đó phải trả giá.”
“À,” Matthews nói. “Và đó là lý do tôi gọi anh đến đây. Anh thấy đấy, chuyện này khá là phức tạp.”
“Cái gì phức tạp hả? Anh kiện y tá đó. Cô ta là kẻ gây ra chuyện này.”
Matthews ngập ngừng. “Anh có thể kiện Ruth Jefferson,” tay luật sư đồng ý. “Nhưng hãy tỏ ra thực tế - cô ta nghèo rớt mồng tơi. Như anh biết, tiểu bang đã tiến hành khởi tố hình sự. Điều đó có nghĩa là nếu lúc này anh đệ đơn kiện dân sự, cô Jefferson sẽ yêu cầu hoãn trao đổi thông tin, để không tự cáo buộc mình trong khoảng thời gian khởi tố hình sự. Việc anh cùng lúc đệ đơn kiện dân sự đối với cô ta có thể được sử dụng chống lại anh khi đối vấn trong quá trình tố tụng hình sự.”
“Tôi không hiểu.”
“Trước tòa, luật sư biện hộ sẽ cố gắng biến anh thành một kẻ muốn tranh thủ bòn tiền và đầy thù hận,” Matthews nói thẳng.
Tôi ngả người ra, tay đặt trên đầu gối. “Vậy là hết à? Tôi không thể kiện cô ta?”
“Tôi đâu có nói vậy,” tay luật sư đáp lại. “Tôi chỉ nghĩ là anh chọn nhầm mục tiêu rồi. Khác với cô Jefferson, bệnh viện có túi tiền rủng rỉnh. Hơn nữa, họ có nghĩa vụ phải giám sát nhân viên, phải chịu trách nhiệm cho hành động hoặc sự không hành động của y tá. Đó là đối tượng mà tôi khuyên anh nên đệ đơn kiện. Tạm thời, chúng ta vẫn sẽ nêu tên Ruth Jefferson - anh chẳng bao giờ biết được, lúc này cô ta không có gì hết nhưng ngày mai cô ta có thể trúng số hay được một món thừa kế khổng lồ.” Nói tới đây, gã nhướng nhướng mày. “Khi đó, anh Bauer à, có thể anh không có được công lý - nhưng anh sẽ được một khoản hời.”
Tôi gật đầu, hình dung điều Matthews vừa nói. Tôi nghĩ đến lúc có thể bảo Brit rằng mình đã đòi được công bằng cho con trai. “Vậy chúng ta phải làm gì để bắt đầu?”
“Bây giờ à?” Matthews trả lời. “Không gì hết. Phải chờ đến khi vụ tố tụng hình sự xong xuôi đã. Lúc đó ta vẫn có thể tiến hành kiện dân sự, như vậy thì bọn kia không thể dùng nó để đổ vấy cho nhân cách của anh.” Gã ngả người ra và duỗi tay. “Hãy trở lại tìm tôi sau khi phiên tòa chấm dứt,” Matthews nhắn. “Tôi sẽ không đi đâu cả.”
Thoạt đầu, tôi không tin Francis khi ông nói làn sóng mới của chủ nghĩa thượng tôn da trắng sẽ là một cuộc chiến mà người ta không dùng nắm đấm, chỉ đấu bằng ý tưởng, lan truyền chúng một cách ngấm ngầm và vô danh trên Internet. Mặc dù vậy, tôi vẫn đủ khôn ngoan để không nói toạc ông là thằng cha già lẩm cẩm điên khùng. Dẫu sao, ông vẫn là một trong những tên tuổi huyền thoại của phong trào chúng tôi. Và quan trọng hơn, ông là cha của người con gái mà tôi không lúc nào quên được.
Brit Mitchum đẹp, đẹp theo kiểu làm tôi ngơ ngẩn mất hồn. Tôi chưa từng chạm lên làn da nào mịn màng như thế, và viền mắt kẻ đậm càng làm nổi bật cặp mắt lam sáng ngời. Khác với mấy ả khác trong nhóm da đầu, cô ấy không cắt tóc đinh trên đỉnh đầu, chừa lại cái mái lòa xòa đóng khung khuôn mặt và ít tóc phủ xuống sau cổ. Thay vào đó, Brit có mái tóc dày gợn sóng đổ xuống ngang lưng. Thỉnh thoảng, cô ấy tết tóc lại, và bím tóc dày như cổ tay tôi vậy. Tôi thường xuyên mường tượng cảm giác được những lọn tóc đó rũ xuống mơn man gương mặt lúc cô ấy hôn tôi.
Thế nhưng dĩ nhiên tôi không đời nào chơi dại mà bày trò cợt nhã với con gái của người có thể khiến tôi gãy xương sống chỉ với một cuộc điện thoại. Vậy nên tôi ghé thăm nhà cha con họ thường xuyên. Tôi làm bộ như mình có chuyện muốn hỏi ý Francis, người vốn thích gặp tôi vì nó cho ông cơ hội bàn về ý tưởng mở trang web tuyên truyền da trắng. Tôi giúp ông thay dầu xe tải và sửa cái đồ chứa rác trong bồn rửa chén cho ông. Tôi tỏ ra có ích với người bố, nhưng về cô con gái, tôi chỉ dám ngưỡng mộ từ xa.
Thế nên tôi khá ngỡ ngàng khi một ngày kia, cô ấy tới bên lúc tôi đang đốn củi cho Francis. “Vậy,” cô ấy mở lời. “mấy tin đồn đó có thật không?”
“Tin đồn gì chứ?” tôi hỏi.
“Họ nói anh đã hạ cả một băng nhóm mô tô và tự tay khử ông bố mình.”
“Thế thì không,” tôi đáp gọn.
“Vậy ra anh cũng chỉ là một thằng ẽo ợt như bao nhiêu kẻ khác, thích giả vờ như chúng là những tay da trắng dữ dằn để có thể hưởng ké vinh quang của bố tôi?”
Bị sốc nặng, tôi ngước lên nhìn Brit và thấy miệng cô ấy khẽ giật. Vậy là tôi vung cái rìu lên, gập bắp tay và ném nó đi. Cái rìu bay vun vút qua không khí rồi đâm phụp vào một mẩu gỗ, bổ nó làm đôi một cách gọn gàng. “Tôi thích nghĩ mình rơi vào đâu đó khoảng giữa hai thái cực,” tôi nói.
“Có lẽ anh nên để tôi tận mắt xem và tự mình kiểm chứng.” Brit tiến thêm bước nữa, lại gần tôi hơn. “Vào lần đi săn tiếp theo của đội các anh.”
Tôi phá lên cười. “Đời nào tôi lại đưa con gái của Francis Mitchum đi cùng với mấy anh em.”
“Sao lại không?”
“Bởi vì cô là con gái của Francis Mitchum.”
“Đó đâu phải là câu trả lời.”
Phải quá đi chứ, ngay cả khi cô ấy không nhận ra vấn đề.
“Từ hồi nào tới giờ, lần nào bố đi với đội, bố cũng đưa tôi theo hết.”
Tôi thấy chuyện đó thật khó tin. (Về sau tôi mới phát hiện Brit đã nói thật, nhưng Francis luôn để cô ấy lại trong xe tải, dây an toàn thắt chặt, ngủ say sưa.) “Cô không đủ rắn, làm sao đi cùng với đội của tôi.” Tôi đáp, chỉ để cô nàng không rầy rà tôi nữa.
Khi Brit không cãi lại, tôi nghĩ chuyện đã chấm dứt ở đó. Vậy là tôi lại nhấc cán rìu lên và bắt đầu bổ xuống, nào ngờ nhanh như chớp, Brit lao tới, thẳng vào hướng chém của lưỡi rìu. Tôi buông tay ngay tức khắc, nghe cái rìu văng khỏi tay mình rồi chém phụp xuống mặt đất, chỉ cách con gái của Francis Mitchum chừng 15cm. “Lạy Chúa,” tôi kêu lên. “Cô bị cái quái quỷ gì vậy hả?”
“Vậy vẫn không đủ rắn à?” Brit đáp trả.
“Thứ Năm,” tôi đầu hàng. “Sau khi trời tối.”
Đêm nào tôi cũng nghe con trai mình khóc.
Âm thanh đó đánh thức tôi, vì vậy mà tôi biết thằng bé là một hồn ma. Brit không hề nghe tiếng nó, nhưng dẫu sao cô ấy cũng còn đang trôi nổi trong cơn mơ màng do thuốc ngủ và oxycodon còn lại từ hồi tôi làm bể cái đầu gối, Tôi xuống giường đi tiểu và lần theo tiếng khóc, nó cứ lớn dần, lớn thêm, lớn nữa rồi tắt ngấm khi tôi tới phòng khách nhà mình. Không ai ở đó, chỉ có cái màn hình máy tính xanh lục trùng trừng nhìn tôi.
Tôi ngồi xuống ghế, nốc cạn một lon bia mà vẫn còn nghe con trai khóc.
Bố vợ cho tôi hai tuần đắm chìm vào nỗi buồn thương, sau đó ông bắt đầu vứt hết bia trong nhà. Một đêm nọ, Francis tới và thấy tôi đang ngôi trên ghế dài phòng khách, mặt úp trong tay, đang cố dùng men nhấn chìm tiếng nức nở thơ trẻ. Trong một lúc, tôi nghĩ ông sẽ đấm ngã mình - ông già thật đấy, nhưng vẫn đủ sức cho tôi một trận - nhưng thay vì vậy, ông giật phăng cái laptop khỏi dây nguồn và liệng nó vào tôi. “Ăn miếng trả miếng,” ông chỉ nói có thế rồi sải bước về lại phần căn hộ của mình.
Trong một lúc lâu, tôi chỉ ngồi đó, cái máy tính gập úp cạnh bên, như một cô gái đang xin người hãy nhảy cùng cô một điệu.
Tôi không thể nói mình đã vươn tay với lấy nó. Nói đúng hơn là nó đã tìm đường trở lại với tôi.
Chạm nhẹ một phím bấm, một trang web được tải về. Tôi đã không lên đây kể từ khi Brit mang thai thằng bé.
Khi Francis và tôi bắt tay cùng lập ra trang web, tôi đọc hướng dẫn về viết mã và siêu dữ liệu còn Francis cung cấp cho tôi tư liệu để đăng lên. Chúng tôi gọi trang web là LONEWOLF[39] vì đó là thứ tất cả chúng tôi buộc phải trở thành.
Giờ không còn là những năm tám mươi nữa. Hệ thống nhà tù đang cướp đi của chúng tôi những người giỏi nhất. Mấy người kỳ cựu thì đã quá già để mà múa côn nhị khúc hay đánh nhau chí mạng. Lũ lính mới mải mê các thú vui thời thượng, thờ ơ với các buổi triệu tập KKK còn mấy lão to mồm đã già khú đế thì chỉ ngồi đó nốc rượu và oang oang về ngày xưa tươi đẹp. Họ không muốn nghe mấy chuyện hoang đường truyền miệng như chuyện người da đen sẽ bốc mùi khi tóc ướt nữa. Họ muốn những con số thống kê để mang về cho mấy tay giáo viên và họ hàng cánh tả, những kẻ tỏ ra hoang mang, lo ngại khi nghe họ nói chúng ta mới là nạn nhân của nạn phân biệt đối xử ở đất nước này.
Thế nên chúng tôi cho họ cái họ mong cầu.
Chúng tôi đăng sự thật: rằng theo Cục Thống kê Dân số nước Mỹ, người da trắng sẽ trở thành bộ phận thiểu số vào năm 2043. Rằng bốn mươi phần trăm người da đen đang hưởng trợ cấp thật ra có thể làm việc, nhưng chẳng chịu làm. Rằng chứng cứ cho thấy Chính quyến Do Thái Chiếm đóng đang dần dà tiếm quyền kiểm soát đất nước ta có thể truy về Alan Greenspan[40] của Cục Dự trữ Liên bang.
LONEWOLF.ORG nhanh chóng trở thành một thứ gì đó lớn lao hơn chính bản thân nó. Chúng tôi là một giải pháp trẻ hơn, tân tiến hơn. Mũi nhọn mới của cuộc nổi loạn.
Lúc này, tay tôi lướt qua bàn phím khi tôi đăng nhập vào trang web với tư cách người quản trị. Một phần lý do chúng tôi khởi động trang web này là vì sự ẩn danh; khả năng núp bóng đằng sau cái mình tin tưởng. Ở đây, tất cả chúng tôi đều không danh tính, tất cả chúng tôi đều là anh em. Đây là một đội quân những người vô danh, vô diện.
Thế nhưng tất cả những điều đó sắp thay đổi hôm nay.
Nhiều người các bạn đã biết tôi qua những bài đăng blog đã trả lời tôi với bình luận của chính các bạn. Cũng như tôi, các bạn là những người Ái quốc Chân chính. Cũng như tôi, các bạn muốn theo đuổi một lý tưởng, không phải theo chân một con người. Thế nhưng hôm nay, tôi sẽ bước ra chỗ sáng, vĩ tôi muốn các bạn biết tôi. Tôi muốn các bạn biết chuyện đã xảy đến vôi tôi.
Tên tôi là Turk Bauer, tôi gõ. Và tôi sắp kể các bạn nghe câu chuyện của con trai mình.
Sau khi kích vào nút ĐĂNG, tôi nhìn câu chuyện về cuộc đời ngắn ngủi, dũng cảm của con trai hiển hiện trên màn hình máy tính. Tôi muốn tin rằng nếu thằng bé phải chết, đó cái chết cho một sự nghiệp chính nghĩa. Sự nghiệp của chúng tôi.
Đêm đó tôi không uống chút nào, tôi cũng không chìm vào giấc ngủ trở lại. Thay vào đó, tôi theo dõi số đếm ở đầu trang, đại diện cho số lượt xem bài.
1 người đọc.
6 người đọc.
37 người đọc.
409 người đọc.
Cho tới lúc mặt trời lên, đã có hơn mười ba nghìn người biết tới tên Davis.
Tôi pha cà phê và lướt xem phần bình luận trong lúc nhấm nháp tách đầu tiên.
Tôi rất tiếc vì mất mát của anh.
Con trai anh là một chiến binh của nòi giống.
Lẽ ra người ta không được cho phép cái thứ nướu xanh[41] chết tiệt làm việc ở bệnh viện dành cho người da trắng.
Tôi đã nhân danh con trai anh mà gửi một khoản quyên góp đến Đảng Tự do Hoa Kỳ.
Thế nhưng có một bình luận làm tôi chết sững:
Romans 12:19, viết rằng. Bạn yêu dấu ơi, đừng đích thân trả thù, hãy phó thác mọi việc cho cơn thịnh nộ của Chúa; bởi vì lời kia đã viết rằng, Báo thù là việc của ta; Ta sẽ trả lại những gì bọn họ đáng nhận, Chúa nói.
Ngày thứ năm sau hôm Brit né lưỡi rìu của tôi, tôi dùng bữa tối với cô ấy và ông bố. Chúng tôi đã ăn gần hết món tráng miệng trước khi Brit nhìn lên, như thể cô ấy vừa sực nhớ ra một chuyện cần phải kể. “Hôm nay con vừa đâm xe vào một gã da đen,” cô ấy thông báo.
Francis quay lại từ chỗ ngồi của ông ấy. “Hừm, thằng cha đó làm gì trước xe con?”
“Con không biết. Chắc là đi bộ thôi. Nhưng gã đã làm lõm tấm chắn bùn phía trước.”
“Tôi có thể xem qua nó cho cô,” tôi đề nghị. “Tôi đã từng sửa thân xe[42] rồi.”
Một nụ cười tinh nghịch nở ra trên môi Brit. “Tôi cá là anh nhiều kinh nghiệm lắm.”
Tôi ửng lên ba mươi sắc đỏ trong lúc Brit báo với Francis rằng cô ấy đã thuyết phục được tôi đưa đi xem phim sau bữa tối, một bộ phim tình cảm cho mấy chị em. Francis vỗ lên vai tôi. “Là cậu thì tốt hơn ta, con trai ạ,” ông nói, rồi sau đó chúng tôi đã ở trong xe của tôi, sắp sửa cùng nhau tạo nên một đêm không quên được.
Brit phấn khích vô cùng, cứ nhấp nhổm không yên trong chỗ ngồi hành khách. Cô ấy không thể ngừng nói được; cô ấy đặt câu hỏi không ngừng: Chúng ta đang đi đâu? Mục tiêu của chúng ta là gì? Tôi đã tới đó chưa?
Trong tình huống như vậy, tôi chỉ nghĩ rằng nếu tối nay mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, tôi sẽ chiếm được sự nể phục không bao giờ suy suyển của Brit, nếu nó hóa ra là một đêm tồi tệ, bố cô ấy sẽ bẻ cổ tôi vì dám đặt con gái ông vào hiểm nguy.
Tôi đưa Brit đến bãi đậu xe bỏ hoang gần một quầy bánh kẹp xúc xích khá nổi tiếng với bọn pê đê, thỉnh thoảng chúng vẫn gặp nhau ở đây rồi chui vào những bụi rậm đằng sau để quấn nhau. (Nhưng, nghiêm túc mà nói, còn cái gì rập khuôn hơn chuyện bọn gay hẹn hò gần quầy xúc xích nữa không? Chỉ với bấy nhiêu thôi chúng cũng đáng bị tẩn một trận ra trò.) Tôi đã nghĩ tới chuyện đi săn vài thằng đen, nhưng chúng cũng gần như thú vật và có thể là một tay đánh dữ, còn bọn bóng lại cái thì cả Brit cũng hạ được.
“Có người anh em nào khác gặp chúng ta ở đây không?” cô ấy hỏi.
“Chẳng có người anh em nào hết,” tôi thú nhận. “Tôi từng có một đội của mình, nhưng sau khi bị một thằng đàn em bán đứng, tôi nhận ra mình thích một mình hành động. Tin đồn về tốp đua mô tô bắt đầu như thế. Lý do duy nhất tôi đơn độc đánh hạ cả một băng nhóm là vì tôi không thể tin ai.”
“Tôi hiểu,” Brit đáp. “Thật tệ khi bị bỏ rơi bởi những người lẽ ra phải hỗ trợ mình.”
Tôi đưa mắt nhìn cô gái. “Tôi cứ nghĩ cô đã sống một cuộc đời khá là nhiều ưu ái.”
“Phải, chỉ trừ mỗi chuyện mẹ đã bỏ rơi tôi từ khi tôi còn ẵm ngửa, làm như tôi là... rác rưởi thôi.”
Tôi biết Francis không có vợ nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra. “Chà, tệ thật. Tôi rất tiếc.”
Trước sự kinh ngạc của tôi, Brit không buồn bực. Cô ấy giận điên. ”Tôi thì không.” Cặp mắt xanh cháy rực lên như than hồng trong lửa. “Bố nói người đàn bà đó đã bỏ tôi để theo một thằng mọi.”
Vừa lúc đó, hai người đàn ông đi tới quầy bánh kẹp xúc xích để gọi món. Họ nhận phần ăn và ngồi vào một cái bàn picnic đã hư một nửa.
“Cô sẵn sàng chưa?” tôi hỏi Brit.
“Tôi sinh ra đã sẵn sàng.”
Tôi che giấu nụ cười; có lúc nào tôi can đảm thế không? Chúng tôi ra khỏi xe và rảo bước qua đường, làm như mình cũng sắp ghé mua xúc xích. Thế nhưng thay vì vậy, tôi dừng lại ở bàn hai thằng nọ và mỉm cười thân thiện. “Này. Hai thằng bóng tụi bây có đứa nào dư điếu thuốc không?”
Chúng đưa mắt nhìn nhau. Tôi khoái ánh mắt đó. Ta cũng bắt gặp cái nhìn như thế trên một con vật lúc nó nhận ra nó đã bị dồn vào đường cùng, không lối thoát. “Ta đi thôi,” thằng tóc vàng nói với thằng thấp bé, gầy còm.
“Nào, thế đâu có được,” tôi nói, bước lại gần hơn. “Bởi vì tao biết bọn mày vẫn ở ngoài kia.” Tôi túm cổ Tóc Vàng và đấm nó bất tỉnh.
Thằng khốn gục xuống như cục đá. Tôi quay sang Brit và thấy cô ấy đã chồm lên lưng thằng gầy và cưỡi trên nó như một cơn ác mộng. Những ngón tay cô cào qua má nó và khi nó vấp ngã, Brit bắt đầu nhắm vào thận nó mà đá thật lực. Sau cùng, cô ấy ngồi đè lên thằng đó, dựng đầu nó lên rồi dộng xuống mặt đường.
Trước đó tôi đã từng đánh nhau với người khác giới. Có một quan niệm sai lầm rằng phụ nữ da đầu thì quỵ lụy, đi chân đất và hầu như lúc nào cũng mang vác cái bụng bầu. Thế nhưng nếu bạn muốn là một ả da đầu, bạn phải là một con khốn dữ dằn. Tay Brit có thể chưa bao giờ lấm bẩn, nhưng cô ấy có tố chất bẩm sinh.
Khi cô ấy đang thụi liên tiếp vào cái thân hình xụi lơ, bất tỉnh thì tôi kéo cô ấy dậy. “Đi thôi,” tôi giục và cùng nhau chúng tôi chạy về xe.
Chúng tôi lái lên một quả đồi có góc nhìn tuyệt đẹp để quan sát máy bay cất cánh và hạ xuống ở sân bay Tweed. Những ngọn đèn đường băng nháy mắt với chúng tôi khi hai đứa tôi ngồi trên mui, Brit đang bơi trong con suối adrenaline sôi réo. “Chúa tôi,” cô ấy hét lên, ngước cổ lên màn trời đêm tối sẫm. “Thật là hết sảy. Cảm giác như... như...”
Cô ấy không tìm được từ nào diễn tả, nhưng tôi có thể. Tôi biết cái cảm giác có quá nhiều thứ chất chồng, dồn nén bên trong đến mức muốn nổ tung. Tôi biết cảm giác là kẻ gây ra đau đớn, trong khoảnh khắc, thay vì là nạn nhân hứng chịu. Nguồn gốc sự bồn chồn, bứt rứt trong Brit có thể khác tôi, nhưng cô ấy cũng bị kìm hãm như tôi vậy và cô vừa tìm thấy chỗ hổng trên hàng rào. “Cảm giác như là tự do ấy,” tôi nói.
“Đúng thế,” cô ấy thở một hơi, nhìn thẳng vào tôi. “Có bao giờ anh cảm thấy như thể bộ da này không thuộc về mình? Như thể lẽ ra mình phải là một ai đó khác?”
Bao giờ mà chẳng thế, tôi nghĩ. Nhưng thay vì nói ra, tôi cúi xuống hôn cô ấy.
Brit quay sang để ngồi vào lòng tôi, đối mặt tôi. Cô ấy hôn tôi mạnh hơn, cắn môi tôi, ngấu nghiến. Tay cô ấy lần xuống dưới chiếc áo sơ mi của tôi, lóng ngóng muốn mở nút cái quần jean tôi mặc. “Này,” tôi nói, cố chụp lấy cổ tay cô ấy. “Không có gì phải vội đâu.”
“Có đấy,” Brit thì thầm bên cổ tôi.
Cô ấy đang hừng hực cháy và nếu bạn đến quá gần một ngọn lửa, bạn cũng bốc cháy theo. Vậy là tôi để tay cô ấy trượt vào dưới khóa kéo quần mình, giúp cô ấy vén váy lên và xé toạc quần trong. Brit hạ xuống bên trên tôi, và tôi tiến vào trong cô ấy như bắt đầu của một điều gì đó.
Vào buổi sáng ngày luận tội, tôi thay đồ trong khi Brit còn mê man ngủ trong bộ pijama cô ấy đã mặc suốt bốn ngày. Tôi ăn một tô ngũ cốc rồi chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến tranh.
Có mặt ở tòa án là hai mươi người bạn tôi không biết mình có được.
Họ là người theo dõi trung thành của LONEWOLF, người thường xuyên đăng bài trên trang web của tôi, những người đàn ông và phụ nữ đã đọc về Davis và muốn làm nhiều hơn là gõ một câu chia buồn ngắn ngủi. Cũng như tôi, họ không có cái bề ngoài mà người ta chờ đợi ở một phần tử da đầu. Chẳng ai cạo trọc, ngoài tôi. Tất cả họ đều ăn vận hết sức bình thường. Một vài người có cài huy hiệu vòng quay mặt trời[43] trên cổ áo. Nhiều người đeo ruy băng xanh da trời cho Davis con tôi. Có người vỗ vai tôi hay gọi tên tôi. Người khác chỉ gật, đầu hơi hơi nghiêng, để cho tôi biết họ tới vì tôi trong khi tôi đi qua lối đi giữa dãy ghế ngồi.
Vừa lúc đó thì một đứa da đen tiến lại chỗ tôi. Suýt nữa tôi đã xô đi khi kẻ này bắt đầu mở miệng - một phản xạ bản năng - rồi tôi nhận ra mình biết giọng nói đó, là công tố viên vụ của Ruth Jefferson.
Tôi đã trò chuyện với Odette Lawton qua điện thoại, nhưng nghe cô ta không giống bọn da đen. Việc này như một cú tát, một âm mưu gì đó.
Có lẽ đây là chuyện tốt. Ai cũng biết bọn tự do điều hành hệ thống tòa án vốn căm thù người Mỹ da trắng, vì thế không đời nào chúng tôi có được một phiên tòa xử công bằng. Bọn chúng sẽ khiến mũi dùi công kích chĩa về tôi, thay vì con khốn y tá kia. Nhưng nếu luật sư phía tôi là người da đen thì tôi đâu thể là người mang định kiến, nhỉ?
Họ sẽ chẳng bao giờ phải biết tôi thật sự nghĩ gì.
Một người đọc to tên thẩm phán - DuPont - cái tên nghe không có mùi Do Thái, vậy là một khởi đầu tốt đẹp. Tôi ngồi nghe luận tội bốn bị cáo khác trước khi họ gọi tên Ruth Jefferson.
Phòng xử án nóng lên, sôi réo như vỉ nướng. Mọi người bắt đầu la ó phản đối và giơ lên những tấm biển có gương mặt con trai tôi - một bức hình tôi đã đăng lên trang web; bức duy nhất tôi có của thằng bé. Rồi con mụ y tá được giải vào, mặc đầm ngủ với cùm xích trên cổ tay. Ả dáo dác nhìn quanh chỗ ngồi cho khách. Tôi tự hỏi phải chăng cô ả đang tìm mình.
Tôi quyết định giúp ả một tay.
Bằng một động tác dứt khoát, tôi bật dậy và cúi người qua lan can thấp ngăn chúng tôi với luật sư và nhân viên tốc ký. Tôi hít một hơi sâu và phun một bãi nước bọt vào thẳng mặt con khốn kia.
Tôi biết ngay khoảnh khắc ả nhận ra mình.
Ngay tức thời, tôi bị thúc bên sườn bởi mấy thằng chấp hành tòa án, chúng lôi tôi ra khỏi phòng xử, nhưng thế cũng không sao. Bởi hình ảnh cuối cùng của tôi mà con y tá thấy sẽ là chữ thập ngoặc trên da đầu kẻ thù.
Thua một trận đánh cũng chẳng sao, khi mà bạn muốn thắng cả cuộc chiến.
Hai thằng chấp hành bị thịt tống tôi ra ngoài cánh cửa nặng nề mở vào tòa án. “Đừng hòng nghĩ tới chuyện trở vào,” một thằng cảnh cáo, rồi cả hai khuất dạng vào trong.
Tôi chống tay lên đâu gối, lấy lại hơi. Tôi có thể không vào trong phòng xử án được, nhưng theo như tôi biết, đây là một đất nước tự do. Bọn chúng không thể ngăn tôi ở đây chờ xem Ruth Jefferson bị giải vào tù.
Quyết tâm, tôi ngước lên và trông thấy chúng: những chiếc xe van, với đĩa vệ tinh. Đám phóng viên vuốt thẳng chiếc áo sơ mi ôm sát và kiểm tra micro. Báo đài đã đến để đưa tin về vụ kiện này.
Luật sư nói bọn họ cần một người cha người mẹ đang đau khổ, không cần kẻ đùng đùng phẫn nộ chứ gì? Tôi có thể cho họ cái đó.
Thế nhưng trước hết, tôi rút điện thoại di động ra và gọi cho Francis ở nhà. “Bố dựng Brit dậy đi, hãy đưa cô ấy đến trước màn hình TV.” Tôi liếc cái xe tin tức. “Kênh số 4.”
Rồi tôi rút trong túi ra cái nón mà sáng nay tôi đội đến tòa để không gây chú ý vào hình xăm khi không cần thiết. Tôi chụp nó lên đầu, chỉnh cho lưỡi nằm ngay giữa.
Tôi nghĩ về Davis, bởi vì đó là tất cả những gì tôi cần làm để nước mắt dâng trào.
“Cô thấy không?” tôi tiến lại gần một phóng viên hay bẻ cong sự thật mà tôi từng thấy trên đài NBC. “Cô thấy họ tống tôi ra khỏi tòa nhà đó chứ?”
Cô ta liếc tôi. “Ừ, thấy rồi. Xin lỗi, nhưng chúng tôi đến để đưa tin chuyện khác.”
“Tôi biết,” tôi đáp. “Nhưng tôi là cha của đứa bé xấu số.
Tôi bảo phóng viên rằng Brit và tôi đã rất háo hức được chào đón đứa con đầu lòng. Tôi nói mình chưa bao giờ trông thấy cái gì hoàn hảo như đôi tay nhỏ xíu và cái mũi của thằng bé, trông hệt như mũi người mẹ. Tôi kể vợ mình đau lòng vì chuyện xảy ra với Davis đến nỗi tận hôm nay vẫn chưa thể xuống giường; thậm chí chẳng dự nổi phiên tòa.
Tôi nhấn mạnh đó là bi kịch khi kẻ đã thể cứu chữa nay lại cố tình giết một đứa trẻ sơ sinh không tự bảo vệ được mình, chỉ vì tức giận khi bị gạt khỏi một ca bệnh. “Tôi hiểu rằng chúng tôi có quan điểm khác nhau,” tôi nói, nhìn vào nữ phóng viên. “Thế nhưng điều đó không có nghĩa là con trai tôi đáng chết.”
“Anh hy vọng kết quả sẽ thế nào, anh Bauer?” cô ta hỏi.
“Tôi muốn con trai tôi trở lại,” tôi trả lời. “Nhưng chuyện đó là bất khả.”
Rồi tôi xin phép tránh đi. Sự thật là, tôi bắt đầu nghẹn lời khi nghĩ về Davis. Và tôi sẽ không để mình bù lu bù loa như một đứa con gái trên sóng truyền hình.
Tôi né tránh những phóng viên khác, lúc này đang nháo nhào xô đẩy rồi ngã cả lên nhau để tranh phỏng vấn tôi, nhưng sự chú ý của họ chuyển sang hướng khác khi cánh cửa phòng xử án bật mở và Odette Lawton đi ra. Cô ta bắt đầu nói rằng đây là một tội ác đáng kinh tởm, rằng tiểu bang đảm bảo công lý sẽ được thực thi. Tôi lỉnh ra bên hông tòa nhà, đi ngang một lao công đang hút thuốc, đến chỗ dỡ hàng ở phía sau. Chỗ này, tôi biết, dẫn tới một cánh cửa xuống tầng dưới, cánh cửa này dẫn tới buồng giam.
Tôi không vào được; có bảo vệ đứng gác. Thế là tôi đành đứng cách đó một quãng xa, co người lại tránh gió, cho đến khi một chiếc van có dòng chữ Trại Cải Tạo York in trên thân chạy ra. Đó là nhà tù duy nhất cho phụ nữ tại bang này, ở Niantic. Hẳn là con y tá được đưa tới đó.
Vào phút cuối cùng, tôi bước vào đường đi của chiếc van, khiến cho tài xế phải bẻ tay lái gấp để tránh.
Tôi biết, trong xe, Ruth Jefferson sẽ bị xóc bởi chuyển động này. Tôi biết rằng ả sẽ nhìn ra để xem cái gì gây nên nỗi.
Và điều cuối cùng ả nhìn thấy trước khi vào nhà ngục sẽ là tôi.
Sau khi đưa Brit đi quẩy, tôi trở thành vị khách thường xuyên ở nhà cô ấy và gần như điều hành trang web ngay từ phòng khách của Francis. Trên LONEWOLF, chúng tôi tổ chức những cuộc tranh luận: mở diễn đàn thuế so sánh Joe Hợp Pháp, công nhân Da Trắng với Jose, Kẻ Cướp Công Việc Bất Hợp Pháp[44]; khơi luồng thảo luận nêu lý do vì sao nền kinh tế đã bị phá hủy trong tay Obama; lập một câu lạc bộ sách online; dành riêng một phần cho sáng tác thơ và viết lách - mục này có 300 trang đưa ra những kết thúc khác cho cuộc Nội chiến. Chúng tôi có chỗ dành cho các phụ nữ Mỹ da trắng kết nối với nhau và một chỗ khác cho thanh thiếu niên, hướng dẫn tụi nhỏ cách ứng xử trong các tình huống như khi có một người bạn công khai mình là gay (cắt đứt tình bạn ngay lập tức, hoặc giải thích rằng chẳng có ai gay bẩm sinh cả và cuối cùng xu hướng này sẽ biến mất hoàn toàn). Ngoài ra còn có những chủ đề để nêu quan điểm (Thứ gì tệ hơn: một thằng da trắng cong hay một thằng mọi đen thẳng? Trường đại học nào chống da trắng nhất?). Luồng tranh luận nổi tiếng nhất của chúng tôi bàn về việc thành lập một Trường học Chủ nghĩa Dân tộc Da trắng, đào tạo từ mẫu giáo tới lớp 12. Chúng tôi có hơn một triệu bài đăng ở đó.
Trên trang web, chúng tôi còn có một mục gợi ý những việc mà mỗi cá nhân hay mỗi nhóm có thể làm nếu muốn hành động, mà không cổ vũ bạo lực công khai. Chủ yếu là chúng tôi tìm cách làm cho các bộ phận thiểu số bấn loạn vì tin rằng có cả một đội quân những người như chúng tôi sống giữa họ, trong khi trên thực tế chỉ có một hai người.
Francis và tôi thực hành điều chúng tôi rao giảng. Chúng tôi chọn một dải đường cao tốc trong khu vực chủ yếu là người da đen sinh sống, rồi cắm biển đề rằng địa phận này do KKK quản lý. Một đêm nọ, chúng tôi lái xe đến Trung tâm Cộng đồng Do Thái ở West Hartford. Trong buổi lễ tối thứ Sáu, chúng tôi nhét vào dưới cần gạt nước của mỗi chiếc xe ở bãi đậu một tờ rơi có hình Adolf Hitler đang đứng nghiêm chào kiểu sieg heil[45] và bên dưới là dòng chữ in đậm: THẢM SÁT HOLOCAUST[46] LÀ CHUYỆN BỊA. Ở mặt sau là gạch đầu dòng nêu một loạt các thông tin:
Zyklon-B là chất diệt chấy rận; muốn dùng làm khí ngạt thì phải có một lượng vô cùng lớn và buồng kín, ở trại tập trung không hề có hai thứ này.
Không có hài cốt cho thấy đã có giết người hàng loạt ở trại tập trung. Những mẩu răng và xương đã đi đâu? Các đống tro tàn nằm ở chỗ nào?
Lò thiêu ở Mỹ mất tám tiếng để thiêu một thi thể, vậy mà lò hỏa thiêu ở Auschwitz một ngày đốt được đến 25.000 cái xác sao? Không thể nào.
Cứ ba tháng Hội Chữ Thập Đỏ lại thanh tra trại tập trung một lần và đưa ra nhiều lời phàn nàn - trong đó không cái nào nhắc tới việc giết hàng triệu người Do Thái bằng khí ngạt.
Truyền thông tự do Do Thái đã và đang duy trì chuyện hoang đường này để thực hiện mưu đồ chính trị của họ.
Buổi sáng tiếp theo, tờ Nhật báo Hartford sẽ đi bài nói rằng các phần tử Phát xít mới đã thâm nhập vào cộng đồng. Phụ huynh sẽ đâm lo cho con cái họ. Ai ai cũng căng thẳng, bất an.
Đó chính là điều chúng tôi muốn. Chúng tôi không phải khủng bố ai, chỉ cần dọa cho bọn chúng sợ mất mật.
“Được rồi,” Francis nói trong lúc chúng tôi lái xe về căn hộ. “Tối nay làm tốt lắm.”
Tôi gật đầu mà mắt vẫn tập trung nhìn đường. Francis đặc biệt khó tính về chuyện đó - ông không cho tôi mở đài trong lúc lái xe, để tránh bị phân tâm.
“Turk này, ta muốn hỏi cậu một câu,” ông lên tiếng. Tôi chờ ông hỏi làm sao để LONEWOLF lên tốp đầu trong trang kết quả tìm kiếm Google, hay liệu chúng tôi có thể làm chương trình phát thanh trên sóng, nhưng thay vì vậy, ông quay sang tôi. “Bao giờ cậu mới chính thức rước con gái tôi về làm vợ?”
Suýt chút nữa tôi đã nuốt mất cái lưỡi của mình. “Cháu, ừm, được làm thế là niềm vinh hạnh to lớn dành cho cháu.”
Ông nhìn tôi như đang đánh giá. “Tốt. Sớm rước con bé về đi.”
Phải một thời gian sau, tôi mới thực hiện được điều đó. Tôi muốn mọi thứ thật hoàn hảo nên đã lên LONEWOLF hỏi xin gợi ý của mọi người. Một gã nọ đã đóng bộ đúng kiểu quân SS để ngỏ lời cầu hôn. Tay khác thì đưa người yêu đến chỗ hò hẹn đầu tiên của họ, nhưng tôi không nghĩ một quầy bánh kẹp xúc xích với mấy thằng gay “thổi kèn” cho nhau trong bụi lại là bối cảnh thích hợp. Nhiều thành viên lao vào tranh cãi kịch liệt xem có cần thiết phải chuẩn bị nhẫn cầu hôn không, vì nền công nghiệp kim cương được vận hành bởi người Do Thái.
Cuối cùng, tôi quyết định cứ có sao nói đó mà thổ lộ với Brit tình cảm của tôi. Vậy là một ngày nọ, tôi đón cô ấy và lái xe về chỗ của mình. “Thật sao?” cô ấy thốt lên. “Anh sẽ làm đầu bếp à?”
“Anh nghĩ có lẽ chúng ta có thể cùng nhau chuẩn bị bữa ăn,” tôi đề nghị khi chúng tôi bước vào gian bếp. Dứt lời tôi quay mặt đi vì nghĩ chắc chắn cô ấy có thể thấy tôi đang hoảng cỡ nào.
“Chúng ta có gì ở đây?”
“Ừm, đừng thất vọng nhé.” Tôi chìa ra một hộp sốt đậu gà. Trên nắp, tôi đã viết: Anh yêu em đậm sâu như đậu.
Cô ấy bật cười. “Dễ thương đấy.”
Tôi đặt vào tay Brit một trái bắp và làm động tác như đang bóc vỏ. Cô ấy làm theo và một mảnh giấy rơi ra: Em ngầu lắm, không cùi bắp một chút nào.
Nhoẻn miệng cười, Brit xòe tay chờ đón món tiếp theo.
Tôi đưa cô ấy một chai tương cà, đằng sau có dán sticker: Tình yêu anh dành cho em cũng tươi đỏ như cà.
“Gượng ép quá rồi anh,” Brit nói, cười tủm tỉm.
“Chịu thôi, mùa này có mấy món đó à.” Tôi tung cho cô ấy một thỏi bơ. Em là một nửa của anh, không có em anh sê rất bơ vơ.[47]
Rồi tôi mở tủ lạnh ra.
Trên ngăn đầu tiên là bốn trái bí ngòi dựng lên thành chữ M, ba củ cà rốt làm chữ A, hai trái chuối cho chữ r, r, và một mẩu gừng hình chữ Y.
Ở ngăn kế tiếp là một hộp bọc giấy bóng kính chứa phần thịt băm mà tôi đã xếp thành chữ ME gọn gàng.
Ngăn dưới cùng tôi để một trái bí có khắc tên Brit trên đó.
Brit đưa tay che miệng khi tôi quỳ xuống. Tôi trao cô ấy một chiếc hộp nhẫn. Bên trong là một chiếc nhẫn ngọc topaz màu lam, cũng là màu mắt người tôi yêu quý. “Em đồng ý nhé,” tôi ngỏ lời.
Brit đeo chiếc nhẫn vào tay trong lúc tôi lại đứng lên. “Sau mấy trò vừa rồi, em còn nghĩ anh sẽ mang ra một cái túi rác thắt nút của Hefty cơ.” cô ấy đùa rồi ôm chầm lấy tôi.
Chúng tôi hôn nhau và tôi đỡ Brit lên bàn bếp. Chân cô ấy vòng qua ghì chặt lấy tôi. Tôi nghĩ sẽ được sống cả phần đời còn lại bên cạnh Brit. Tôi nghĩ về con cái của chúng tôi; rằng chúng sẽ giống hệt vợ tôi; và chúng sẽ có một người cha tốt hơn ông bố của tôi cả triệu lần.
Một tiếng sau, khi chúng tôi đang nằm trong vòng tay hôn phu, hôn thê của mình trên sàn bếp, giữa một đống quần áo lộn xộn, tôi kéo Brit lại gần hơn. “Vậy là em đồng ý, phải không?” tôi hỏi.
Ánh mắt Brit ngời lên, cô ấy chạy tìm tủ lạnh rồi vài giây sau trở lại. “Em đồng ý,” cô ấy nói. “Nhưng trước hết anh phải hứa với em một chuyện. Chúng ta...” Brit thả vào tay tôi một quả dưa.
Lúc tôi từ chỗ tòa án trở về nhà, TV vẫn còn đang mở. Francis đón tôi ở cửa, và tôi nhìn ông, một câu hỏi chực trên môi. Thế nhưng trước khi tôi kịp hỏi nên lời, tôi thấy Brit đang ngồi trên sàn phòng khách, gương mặt chỉ cách màn hình cỡ chục xen-ti-mét. Bản tin trưa đang phát trên truyền hình; và kia là Odette Lawton, đang phát biểu với đám phóng viên.
Brit quay sang và lần đầu tiên kể từ khi con trai chúng tôi ra đời, lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ, cô ấy mỉm cười. “Anh yêu,” Brit nói, tươi tắn và xinh đẹp và đã trở lại là vợ của tôi. “Anh yêu, anh là một ngôi sao.”
Chú thích:
[39] Nghĩa là con sói cô độc.
[40] Thống đốc Cục Dự trữ Liên bang Mỹ từ năm 1987 - 2006. ông Là người gốc Do Thái.
[41] Cách gọi xúc phạm một người da đen có màu da đặc biệt tối vì khi đó, nướu răng của họ có màu xanh lam.
[42] Một kiểu chơi chữ. Turk sử dụng từ bodywork với nghĩa là sửa thân xe, nhưng bodywork còn có nghĩa là phương pháp chữa bệnh bằng cách đụng chạm vào cơ thể.
[43] Nguyên văn là sun wheel (tiếng Đức là sonnenrad), một biểu tượng của quân SS thời phát xít.
[44] Một quan điểm được lan truyền trên Internet, so sánh giữa Joe, đại diện cho người lao động hợp pháp ở Mỹ, với Jose, đại diện cho người nhập cư bất hợp pháp để chứng tỏ thành phần sau đã cướp công việc của người Mỹ và được hưởng nhiều thứ trợ cấp xã hội.
[45] Động tác chào của Đức Quốc xã.
[46] Holocaust Là cuộc diệt chủng do Đức Quốc xã cùng bè phái tiến hành, đã gây ra cái chết của khoảng 6 triệu người Do Thái.