← Quay lại trang sách

Ruth

Họ đã xích tôi.

Đột nhiên, họ cùm tay tôi ra phía trước, như thể hành động đó không làm cho hai trăm năm lịch sử như một dòng điện rần rần chạy qua mạch máu tôi. Như thể tôi không cảm nhận được cụ cố tôi và mẹ của bà ấy bị đưa ra đấu giá. Họ đặt xiềng xích lên tôi, để con trai tôi - đứa con mà từ khi chào đời, ngày nào nó cũng nghe tôi dạy Màu da không phải là tất cả, con hơn thế rất nhiều - con trai tôi phải chứng kiên cảnh này.

Việc đó còn làm cho tôi cảm thấy nhục nhã hơn là chỉ mặc mỗi cái đầm ngủ thùng thình nơi công cộng; hơn cả việc phải đi tiểu mà không gì che chắn ở buồng giam; hơn là bị Turk Bauer nhổ vào mặt; hơn cả việc để một người lạ mặt nói hộ thay mình ở trước tòa.

Nữ luật sư hỏi tôi có đụng vào đứa bé không và tôi đã nói dối. Không phải vì đến lúc này, tôi vẫn nghĩ mình còn công việc để níu giữ, mà vì tôi không kịp nghĩ đâu là câu trả lời đúng đắn; câu trả lời sẽ giúp tôi được tự do. Và bởi vì tôi không tin người phụ nữ lạ mặt ngồi đối diện, khi mà tôi chẳng hơn gì hai mươi khách hàng khác mà hôm nay cô ta phải gặp.

Tôi lắng nghe luật sư này - Kennedy gì đó, tôi quên cái họ rồi - đấu khẩu lại qua với một luật sư khác. Là một người phụ nữ da màu nhưng công tố viên thậm chí không nhìn tới tôi. Vì cô ta khinh miệt một kẻ bị cho là phạm tội ư, tôi tự hỏi, hay là vì cô ta biết nếu muốn được coi trọng, cô phải mở rộng hơn vực thẳm giữa chúng tôi.

Giữ đúng lời mình, Kennedy cãi cho tôi được bảo lãnh. Thế là đột nhiên tôi muốn ôm người phụ nữ này và cảm ơn cô. “Giờ thì sao nữa?” tôi hỏi, trong lúc đám người ở phòng xử án nghe phán quyết, sôi sục lên và trở thành một vật sống, đang thở.

“Cô sẽ được tại ngoại,” nữ luật sư bảo tôi.

“Ơn Chúa. Sau bao lâu thì tôi mới được ra?”

Tôi nghĩ sẽ chỉ trong chốc lát. Cùng lắm là một giờ. Hẳn là có nhiều thứ giấy tờ phải điền, rồi tôi có thể cất chúng đi khuất mắt và khóa lại để chứng minh tất cả chuyện này chỉ là một hiểu lầm.

“Vài ngày.” Kennedy đáp. Rồi một tay bảo vệ lực lưỡng tóm lấy tay tôi và thô bạo đẩy tôi về lại cái buồng giam hang thỏ trong tầng hầm tòa nhà ảm đạm này.

Tôi chờ trong chính cái buồng đã bị đưa vào trong giờ giải lao. Tôi đếm tất cả những viên gạch không nung trên tường: 360. Tôi đếm lại lần nữa. Tôi nghĩ về cái hình xăm như con nhện trên đỉnh đầu Turk Bauer, nghĩ về việc trước đó tôi cứ tưởng hắn không thể nào tồi tệ hơn được nữa, nhưng tôi đã lầm. Tôi không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua trước khi Kennedy tới. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” tôi bùng nổ. “Tôi không thể ở đây nhiều ngày!”

Nữ luật sư bắt đầu nói về hợp đồng thuế chấp, những con số, phần trăm khiến đầu tôi quay mòng mòng. “Tôi biết cô lo cho con trai. Tôi chắc rằng chị cô sẽ trông chừng cậu bé.”

Tiếng nấc ứ lên như một bài hát trong cổ họng tôi. Tôi nghĩ về cái nhà của Adisa, nơi những đứa con trai cãi lại khi bố chúng bảo chúng đi đổ rác. Nơi bữa ăn tối không phải là một cuộc hàn huyên, mà là đồ ăn mua từ ngoài về và tiếng TV chát chúa. Tôi nghĩ về những lúc nhận được tin nhắn của Edison ở chỗ làm, những mẩu chuyện lặt vặt như, Con đang đọc Lolita cho môn Anh nâng cao. Nabokov = thằng cha bệnh hoạn.

“Vậy là tôi phải ở đây sao?” Tôi hỏi.

“Cô sẽ bị đưa vào nhà tù.”

“Nhà tù?” Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. “Nhưng tôi tưởng mình được bảo lãnh?”

“Cô đã được cho bảo lãnh. Nhưng những bánh răng trong bộ máy công lý chuyển động vô cùng chậm chạp và cô phải chờ đến khi thủ tục bảo lãnh hoàn thành.”

Đột nhiên, một tay bảo vệ tôi chưa từng thấy xuất hiện ở cửa buồng giam. “Tiệc trà chấm dứt rồi, thưa các quý bà,” hắn ta chế giễu.

Kennedy nhìn thẳng vào tôi, lời nói của cô tuôn ra nhanh và quyết liệt như đạn nã. “Đừng nói về cáo buộc của cô. Người ta sẽ cố xoay được một thỏa thuận bằng cách moi thông tin từ cô. Đừng tin ai hết.”

Kể cả cô à? tôi hỏi thầm.

Tay bảo vệ mở cửa buồng giam và bảo tôi chìa tay ra trước. Lại là mớ cùm và xích đó. “Có cần thiết phải thế không?” Kennedy hỏi.

“Tôi đâu phải người đặt ra quy định,” hắn ta đáp.

Tôi bị giải đi dọc một hành lang tới chỗ dỡ hàng, nơi một chiếc van đang đợi sẵn. Bên trong là một phụ nữ khác cũng bị xích xiềng. Cô ta đang mặc một bộ váy ôm sát người, màu kẻ mắt lấp lánh và tóc nối dài đến giữa lưng. “Thích cái cô thấy chứ?” cô ta hỏi và tôi lập tức tránh mắt đi chỗ khác.

Một cảnh sát leo vào ghế trước chiếc van và nổ máy xe.

“Anh cảnh sát ơi,” cô kia gọi to. “Tôi là một cô gái yêu trang sức nhưng mấy cái vòng này đang bó buộc tự do và phong cách của tôi.”

Khi anh ta không trả lời, cô đảo tròn mắt. “Tôi là Liza,” cô giới thiệu. “Liza Lott.”

Tôi không thể nén được cười. “Đó là tên cô thật hả?”

“Tốt nhất là thế, vì tôi chọn nó cơ mà. Tôi thích nó hơn là... Bruce.” Cô bĩu môi, nhìn tôi, chờ đợi một phản ứng. Mắt tôi dịch chuyển từ đôi bàn tay to lớn với những móng tay được chăm chút tỉ mỉ tới gương mặt cực kỳ ấn tượng của cô. Nếu người này nghĩ tôi sẽ sốc, thế thì cô đã lầm. Tôi là một y tá. Tôi thực sự đã thấy hết tất cả, từ một người đàn ông chuyển giới đậu thai trong khi vợ vô sinh, tới một người phụ nữ có hai âm đạo.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô, quyết không để mình tỏ ra nao núng. “Tôi là Ruth.”

“Cô lấy bánh mì kẹp Subway chưa, Ruth?”

“Sao cơ?”

“Đồ ăn đấy, cô bạn yêu quý. Đồ ở tòa ngon hơn ở tù, chẳng phải sao?”

Tôi lắc đầu. “Tôi chưa bao giờ vào đây.”

“Còn tôi ấy à, tôi nên có một tấm thẻ tích điểm. Cô biết đó, cái loại mà có nó cô sẽ được một ly cà phê hay tuýp mascara nhỏ miễn phí khi ghé lại lần mười.” Liza toét miệng cười. “Sao cô lại vô đây?”

“Ước gì tôi biết,” tôi buột miệng đáp, trước khi nhớ ra rằng mình không được làm vậy.

“Gì vậy má? Cô đã vô phòng xử án rồi, đã bị luận tội,” Liza gặng. “Bộ cô không nghe mình bị cáo buộc vì quái gì à?

Tôi quay đi, tập trung vào khung cảnh ngoài cửa sổ. “Luật sư của tôi dặn không được nói chuyện đó với ai.”

“Xí” Cô này nguýt. “Thứ lỗi cho tôi nhé, Nữ Hoàng.”

Trong gương chiếu hậu, cặp mắt tay cảnh sát hiện ra, màu lam và cực sắc. “Cô ta bị bắt vì tội giết người,” tay này nói, và chẳng ai trong chúng tôi mở miệng cho đến hết hành trình.

Khi tôi đăng ký ứng tuyển vào ngành Y tá trường Yale, má đã nhờ mục sư của bà đọc một lời cầu nguyện cho tôi, với hy vọng rằng Chúa có thể lay chuyển hội đồng xét tuyển nếu học bạ cao đẳng của tôi không thể. Tôi nhớ mình đã cảm thấy hết sức xấu hổ khi ngồi sau má ở nhà thờ, trong lúc cả giáo đoàn nâng cao tinh thần và giọng khấn của họ tới thiên đường vì con nhóc là tôi. Có bao nhiêu người đang chết vì ung thư, những cặp đôi hiếm muộn mong được con; chiến tranh ở các nước thuộc thế giới thứ ba - nói cách khác, còn bao nhiêu việc quan trọng hơn mà Chúa phải làm với thời gian của người. Thế nhưng má bảo tôi cũng quan trọng không kém, ít nhất là với giáo đoàn của chúng tôi. Tôi là câu chuyện thành công của họ, nữ sinh viên tốt nghiệp đại học sẽ LÀM NÊN KHÁC BIỆT.

Vào cái ngày trước hôm năm học bắt đầu, má dẫn tôi ra ngoài ăn tối. “Con đang đi tới một nơi nào đó,” bà dặn, “nhưng đừng bao giờ quên mình đã đến từ đâu.” Lúc đó tôi không hiểu hết điều bà nhắn nhủ. Tôi là một trong một tá trẻ con khu này được vào cao đẳng, mà số tốt nghiệp chỉ đếm trong một bàn tay. Tôi biết má tự hào về tôi; tôi biết bà cảm thấy bao nhiêu mồ hôi nước mắt đổ ra để mở cho tôi một con đường khác đã đem lại thành quả. Nghĩ đến việc bà đã đẩy tôi rời tổ từ ngày còn nhỏ, tôi không hiểu sao má lại muốn tôi mang theo những nhánh con đã xây nên nó? Chẳng phải tôi có thể bay xa hơn khi không đeo theo chúng hay sao?

Tôi học môn sinh lý và dược lý, những nguyên tắc cơ bản của y tá và giải phẫu, nhưng tôi xếp lịch để luôn về ăn tối ở nhà, để kể má nghe về ngày học của tôi. Chẳng hề gì cái chuyện chuyến đi đến và về từ thành phố sẽ mất của tôi mỗi lần hai tiếng. Tôi biết nếu má không bỏ ra ba mươi năm cuộc đời cọ sàn nhà cô Mina, sẽ chẳng có chuyện tôi được đặt chân lên đoàn tàu.

“Có chuyện gì kể má nghe coi,” má nói trong lúc múc món ăn hôm đó ra đĩa cho con gái nhỏ. Tôi thuật lại những thứ đặc biệt hay ho đã học được trong ngày - có nhiều vi khuẩn trong lỗ mũi ta hơn là trong toilet; nitroglycerin có thể làm ta muốn đi tiêu nếu nó chạm vào da; vào buổi sáng bạn sẽ cao hơn buổi tối chừng một xăng-ti-mét bởi chất lỏng giữa các đĩa đệm cột sống. Thế nhưng cũng có những chuyện tôi không kể.

Tôi có thể là sinh viên một trong những trường đào tạo y tá hàng đầu cả nước, nhưng chuyện đó chỉ có ý nghĩa ở trường. Tại Yale, các sinh viên y tá khác mượn vở để xem những bài ghi tỉ mỉ của tôi hoặc rủ tôi vào chung nhóm học tập. Trong những kỳ kiến tập ở bệnh viện, các giảng viên đánh giá cao trình độ chuyên môn của tôi. Thế nhưng khi hết ngày, bước vào một cửa hàng tiện lợi để mua lon Coca, tôi sẽ được người chủ theo sát gót để đảm bảo tôi không chôm chỉa. Trên tàu lửa, những phụ nữ da trắng lớn tuổi sẽ lướt qua mà không nhìn vào tôi, mặc dù cạnh tôi có chỗ trống để ngồi.

Sau một tháng học trường y tá, tôi mua một chiếc cốc uống nước của Yale. Má tôi tưởng rằng đó là vì tôi phải dậy trước bình minh để đón tàu đi New Haven mỗi ngày, thế là bà cũng dậy sớm pha cà phê để rót đầy chiếc cốc. Thế nhưng cái tôi cần nào phải caffeine, mà là tấm vé cho tôi vào một thế giới khác. Từ đó lần nào lên tàu tôi cũng đặt cốc trên đùi, cố ý quay chữ Yale ra ngoài để hành khách có thể thấy khi họ bước qua. Đó là một lá cờ, một biển báo đề: Tôi là một trong số các bạn.

Nhà tù dành cho phụ nữ, hóa ra, chỉ cách New Haven một giờ lái xe. Sau khi đến nơi, Liza và tôi bị lùa vào một buồng giam giống hệt cái ở tòa án, chỉ có điều đông đúc hơn nhiều. Trong đó đã có khoảng mười lăm người nữa. Chẳng có đâu chỗ ngồi, nên tôi dựa vào tường và trượt xuống ngồi trên sàn giữa hai người khác. Một cô đang chắp tay phía trước và thầm thì cầu nguyện bằng tiếng Tây Ban Nha. Người phụ nữ còn lại đang gặm phần da quanh móng tay mình.

Liza dựa vào chấn song và bắt đầu tết tóc thành đuôi cá. “Xin lỗi,” tôi khẽ nói. “Cô có biết liệu họ có cho tôi gọi một cuộc điện thoại không?”

Cô này ngước lên. “Ồ, giờ thì cô muốn nói chuyện với tôi rồi hả?”

“Tôi xin lỗi. Tôi không có ý tỏ ra thô lỗ. Tôi... tất cả những chuyện này còn xa lạ quá.”

Liza buộc bím tóc lại bằng một cọng thun. “Tất nhiên là cô được gọi điện. Ngay sau khi họ dọn lên một đĩa trứng cá muối và massage cho cô.”

Nghe thấy thế, tôi vô cùng ngỡ ngàng. Chẳng phải gọi điện là quyền cơ bản của tù nhân sao? “Trong phim đâu có thế,” tôi lẩm bẩm.

Liza dùng tay xốc và nắn lại ngực. “Đừng có tin vào tất cả những gì cô thấy.”

Một nữ cai ngục mở cửa buồng giam. Người phụ nữ đang cầu nguyện đứng dậy, hy vọng lấp lánh trong ánh mắt, nhưng cai ngục lại chỉ về phía Liza. “Chúa ơi, Liza. Lại nữa sao?”

Liza đứng lên. “Cô không biết gì về kinh tế hết à? Có cầu có cung. Bản thân tôi đâu có muốn làm nghề này. Nếu không có nhu cầu sử dụng dịch vụ của tôi, nguồn cung sẽ tự khắc cạn kiệt.”

Nữ cai ngục bật cười. “Lại còn kinh tế,” cô ta nói rồi cầm tay Liza dẫn ra ngoài.

Lần lượt từng người một được giải ra khỏi buồng giam. Ai cũng một đi không trở lại. Để giết thời gian, tôi bắt đầu lập danh sách những thứ cần phải nhớ để kể lại cho Adisa khi tôi có thể nhìn lại ngày này mà phá lên cười: rằng thức ăn họ cho chúng tôi, trong khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, có bề ngoài và mùi vị khó xác định đến nỗi tôi không biết đó là rau hay protein; rằng người bạn tù đang lau sàn khi chúng tôi được đưa vào trông giống hệt cô chủ nhiệm lớp hai của tôi; và trong khi chỉ mặc váy ngủ tôi đã xấu hổ muốn chết, trong buồng giam còn có một người đang diện nguyên bộ đồ hóa trang linh vật, kiểu mà ta hay thấy ở các trận bóng bầu dục học đường. Cuối cùng, nữ cai ngục đã giải Liza đi quay lại mở cửa và gọi tên tôi.

Tôi mỉm cười với cô này, cố gắng tỏ ra dễ bảo hết mức có thể. Tôi đọc thẻ tên của cô: GATES. “Cảnh sát Gates,” tôi nói, khi chúng tôi đã đi đủ xa để những người phụ nữ trong buồng giam không nghe tiếng nữa, “Tôi biết cô chỉ đang làm việc của mình, nhưng thật ra tôi đã được cho bảo lãnh rồi. Chuyện là, tôi cần phải liên lạc với con trai...”

“Đi mà nói với cố vấn của cô ấy, tù nhân.” Cô ta chụp thêm một tấm ảnh chính diện của tôi, rồi lăn dấu vân tay tôi lần nữa. Rồi Gates điền vào một tờ giấy hỏi đủ thứ, từ tên, địa chỉ và giới tính của tôi cho đến xét nghiệm HIV và lịch sử lạm dụng chất kích thích. Sau đó cô ta dẫn tôi vào một phòng chỉ lớn hơn buồng để đồ chút xíu và chỉ có một cái ghế, còn lại trống trơn.

“Cởi đồ ra,” cô ta ra lệnh. “Để quần áo lên ghế.”

Tôi trơ mắt nhìn cô.

“Cởi đồ ra,” cô ta lặp lại.

Nữ cai ngục khoanh tay và tựa vào cửa. Nếu thứ tự do đầu tiên bạn đánh mất trong tù là sự riêng tư thì cái thứ hai là phẩm giá của mình. Tôi quay lưng lại và cởi chiếc đầm ngủ ra. Tôi xếp nó lại cẩn thận và đặt lên ghế. Rồi tôi cởi tiếp chiếc quần lót, cũng gấp gọn lại. Cuối cùng tôi đặt chiếc dép lên trên đống đồ.

Là y tá, bạn sẽ học được cách làm cho bệnh nhân thoải mái trong những khoảnh khắc xấu hổ - cách để che phủ đôi chân giạng ra khi cô ấy đang rặn đẻ, hay vẽ một hình người lên cái mông trần. Khi người mẹ đang chuyển dạ lỡ đi tiêu vì sức ép từ đầu đứa bé, bạn phải lau dọn thật nhanh và nói rằng chuyện đó xảy ra với tất cả mọi người. Bạn đón nhận tất cả tình huống dễ gây xấu hổ và làm tất cả những gì có thể để an ủi bệnh nhân. Trong khi đứng đó, run rẩy và trần như nhộng, tôi thầm nghĩ phải chăng nhiệm vụ của cai ngục này trái ngược với tôi. Phải chăng cô ta chẳng muốn gì hơn là khiến cho tôi ê chề đau đớn.

Thế là tôi quyết định sẽ không cho cô ta thỏa mãn.

“Há miệng ra,” nữ cảnh sát lệnh, và tôi thè lưỡi như sẽ làm trong văn phòng bác sĩ.

“Cúi người về phía trước và cho tôi thấy sau tai cô có gì.”

Tôi làm như được bảo mặc dù không tưởng tượng nổi người ta có thể giấu gì sau tai. Tôi được chỉ thị phải hất tóc, giạng các ngón chân ra và nhấc bàn chân lên để cai ngục xem bên dưới.

“Ngồi xổm xuống,” cai ngục bảo, “và ho ba lần.”

Tôi mường tượng xem một người phụ nữ có thể lén đem vào ngục cái gì, với sự dẻo dai đáng kinh ngạc của cơ thể họ. Tôi nhớ lại hồi là sinh viên y tá, khi phải tập đo chiều rộng giãn nở của cổ tử cung. Một xăng-ti-mét là độ mở cỡ đầu ngón tay. Hai phẩy năm xăng-ti-mét là thêm hai đầu ngón tay nữa, nhét vào cái lỗ bằng cổ chai nước tẩy sơn móng. Bốn xăng-ti-mét giãn nở thì cũng với bao nhiêu ngón đó, banh ra trong cổ một chai sốt BBQ 40-ounce nhãn hiệu Sweet Baby Ray. Năm xăng-ti-mét là độ mở bằng miệng chai tương cà 50-ounce của hãng Heinz nổi tiếng. Bảy xăng-ti-mét: một hũ bột phô mai của Kraft Parmesan.

“Banh hai má mông ra.”

Vài lần tôi đã đỡ đẻ cho người là nạn nhân từng bị tấn công tình dục. Cũng dễ hiểu thôi khi chính vào lúc người phụ nữ sinh con, những ký ức về vụ lạm dụng sẽ sống dậy trong cô. Cơ thể đang chuyển dạ phải chịu rất nhiều căng thẳng, và đối với nạn nhân cưỡng hiếp, điều đó có thể dẫn đến phản xạ sinh tồn làm chậm hoặc đình lại quá trình. Trong những trường hợp đó, phòng sinh càng phải là một chốn an toàn. Để người phụ nữ được lắng nghe. Để họ cảm giác có quyền quyết định chuyện xảy ra với mình.

Ở đây tiếng nói tôi chẳng có bao nhiêu trọng lượng; nhưng tôi vẫn có thể lựa chọn không để mình là một nạn nhân. Toàn bộ mục đích của trò tra xét này là để cho tôi cảm thấy mình không bằng con vật. Khiến tôi nhục nhã với sự trần truồng của mình.

Thế nhưng tôi đã dành hai mươi ba năm cuộc đời chiêm ngưỡng vẻ đẹp của người phụ nữ - cái đẹp không nằm ở chỗ họ trông ra sao, mà ở chỗ cơ thể đó có thể chịu đựng những gì.

Vậy nên tôi đứng thẳng dậy và đối mặt với người cảnh sát, thách thức cô ta rời mắt khỏi làn da nâu bóng mượt của tôi, quầng tối quanh nhũ hoa tôi, chỗ phổng lên nơi bụng, mảng lông giữa hai đùi. Cô ta đưa tôi bộ đồ màu cam được thiết kế để đồng hóa tôi và thẻ ID với số tù nhân, để định nghĩa tôi là một phần của nhóm, thay vì một cá nhân riêng lẻ. Tôi nhìn nữ cai ngục không rời cho đến khi cô ta nhìn thẳng mắt mình. “Tên tôi,” tôi nói. “là Ruth.”

Lớp năm, bữa sáng. mũi tôi đang dí sát vào trang sách và tôi đang đọc to những thông tin. “Có những cặp sinh đôi cách nhau 87 ngày tuổi,” tôi thông báo.

Chị Rachel ngồi đối diện tôi, bốc bánh ngô đưa vào miệng. “Vậy thì chúng đâu phải sinh đôi, đồ ngốc.”

“Má,” tôi tự động la lên. “Chị Rachel nói con là đồ ngốc.” Tôi lật sang trang. “Bá tước Sigurd Vĩ đại bị giết bởi một người chết do chính ông ta chặt đầu. Ông ta treo đầu của người này lên ngựa, bị răng trên cái đầu cào xước, nhiễm trùng rồi chết.”

Má tôi lật đật vào bếp. “Rachel, không được gọi em con là đồ ngốc. Còn Ruth, đừng có đọc to mấy thứ gớm ghiếc trong khi mọi người đang cố mà ăn.”

Một cách miễn cưỡng, tôi gấp sách lại, nhưng chỉ sau khi đôi mắt đã lướt qua mẩu chuyện sau cùng: Có một gia đình ở Kentucky mà nhiều thế hệ sinh ra đã có nước da màu lam. Đó là kết quả của giao phối cận huyết và di truyền học. Thú vị quá, tôi thầm nghĩ, xòe tay ra và lật qua lật lại.

“Ruth!” má tôi nói, giọng gay gắt đủ để tôi biết đó không phải lần đầu bà gọi tên mình. “Đi thay áo đi con.”

“Sao phải thay ạ?” tôi buột miệng hỏi trước khi kịp nhớ mình không được nói lại.

Má giật giật cái áo đồng phục của tôi, trên đó có một vết bẩn bằng đồng xu gần chỗ xương sườn. Tôi cau mày. “Má, con tròng áo len lên thì đâu ai thấy nữa.”

“Lúc con cởi áo len rồi thì sao?” bà hỏi. “Con không được tới trường với chiếc áo lấm bẩn, bởi khi làm thế, người ta sẽ không đánh giá con là cẩu thả. Họ sẽ đánh giá con vì nước da đen.”

Tôi biết là không nên chọc giận má những lúc thế này. Vậy là tôi cầm cuốn sách rồi chạy lên phòng chung với Rachel để tìm một chiếc áo trắng sạch. Trong khi cài nút, ánh mắt tôi dạt về phía quyển kiến thức tổng hợp vui, nơi nó đã rơi xuống và mở ra trên giường.

Sinh vật cô đơn nhất trên Trái Đất là một chú cá voi đã mất hơn hai mươi năm gọi bạn tình, tôi đọc, nhưng tiếng kêu khác biệt khiến cho đồng loại không hồi đáp nó.

Trong túi ngủ mà người ta phát cho, tôi thấy có khăn trải, một cái mền, dầu gội, xà bông, kem đánh răng và bàn chải. Tôi được giao cho một người bạn tù khác trông chừng, người này bảo cho tôi biết những điều quan trọng: rằng từ giờ trở đi, tôi phải mua tất cả vật dụng vệ sinh cá nhân từ cửa hàng nhu yếu phẩm, rằng nếu muốn xem phim Thẩm phán Judy trong phòng giải trí, tôi phải tới đó sớm để có chỗ ngồi; rằng đồ ăn kiểu Halal là món duy nhất xơi được nên có thể tôi sẽ muốn nói mình theo Hồi giáo; rằng muốn có hình xăm xịn nhất thì phải tới tìm người tên Wig, vì mực của cô ta pha với nước tiểu nên bền hơn nhiều.

Khi chúng tôi đi qua dãy buồng giam, tôi nhận ra mỗi buồng có hai tù nhân, phần lớn tù phạm là dân da đen, còn cai ngục thì ngược lại. Có một phần trong tôi cảm giác như hồi má bắt chị Rachel dẫn tôi ra ngoài chơi với bạn chị cùng khu phố. Mấy đứa con gái chọc tôi là bánh Oreo - ở ngoài thì đen, bên trong thì trắng. Thế là tôi cứ câm như hến, sợ rằng mở miệng thì sẽ tỏ ra ngu ngốc trước mặt họ. Lỡ như bạn cùng phòng tôi cũng là người như thế thì sao? Chúng tôi có thể có gì chung chứ?

À, chúng tôi cùng bị vào tù.

Tôi ngoặt qua một góc quanh và người bạn tù khoa tay trịnh trọng. “Ngôi nhà hạnh phúc,” cô thông báo. Tôi nhìn vào trong và thấy một người phụ nữ da trắng ngồi trên cái giường.

Tôi đặt túi ngủ lên tấm nệm trống và bắt đầu lôi ra chăn và khăn trải.

“Tôi có nói cô được ngủ ở đây sao?” nữ tù nhân cùng phòng lên tiếng.

Tôi khựng lại. “Tôi... ừm, không.”

“Cô biết chuyện đã xảy ra với đứa bạn cùng phòng trước đây của tôi không?” Cô này có bộ tóc uốn quăn đỏ rực và cặp mắt hơi lé. Tôi lắc đầu. Nữ tù nhân lại gần hơn, cho đến khi chỉ cách tôi một hơi thở. “Chẳng ai biết cả,” cô thì thầm. Rồi đột nhiên cô phá lên cười. “Xin lỗi nhé, tôi chỉ đùa với cô thôi. Tên tôi là Wanda.”

Tim tôi đã nhảy lên tới cổ. “Ruth,” tôi chỉ nói được có thế và chỉ sang tấm nệm trống. “Vậy chỗ này...”

“Ừ, cô cứ dùng đi. Tôi đếch quan tâm, miễn là cô không đụng vô đồ của tôi.”

Tôi gật đầu, đồng ý và trải giường trong khi Wanda dõi theo quan sát. “Cô ở gần đây không?”

“East End.”

“Tôi tới từ Bantam. Cô tới đó bao giờ chưa?” Tôi lắc đầu. “Chẳng có ai đã tới Bantam hết. Đây là lần đầu của cô hả?”

Tôi ngước lên, bối rối. “Tới Bantam?”

“Vào tù.”

“Ừ, nhưng tôi sẽ không ở đây lâu. Tôi đang chờ xong thủ tục bảo lãnh.”

Wanda bật cười, “Ừ, thì thế.”

Một cách chậm rãi, tôi quay lại. “Sao chứ?”

“Tôi cũng chờ như cô đấy. Tới giờ là ba tuần rồi.”

Ba tuần. Tôi nghe đầu gối mình run rẩy và tôi buông mình xuống nệm. Ba tuần? Tôi tự bảo mình rằng tình huống của tôi không giống Wanda. Nhưng cũng thế thôi: ba tuần.

“Vậy sao cô bị vào đây?” Wanda hỏi.

“Không gì hết.”

“Hay thật, không ai ở đây làm gì phi pháp hết.” Wanda ngả người ra giường, vươn vai. “Họ nói tôi đã giết chồng. Tôi nói thằng cha đó tự lủi vào con dao.” Cô nhìn tôi. “Đó là một tai nạn. Cô biết đấy, cũng giống như khi hắn đánh gãy tay tôi, đấm bầm mắt tôi, đẩy tôi xuống cầu thang và tất cả đều là tai nạn.”

Giọng cô như đá rắn. Tôi tự hỏi chẳng biết một thời gian sau, giọng mình có trở nên giống vậy chăng. Tôi nghĩ về Kennedy, dặn tôi kín miệng.

Tôi nghĩ về Turk Bauger và hình xăm nổi rõ trên đỉnh đầu cạo trọc mà tôi thấy trong phòng xử án. Chẳng biết hắn có bao giờ ở tù chưa? Biết đâu đây lại là điểm chung giữa chúng tôi.

Rồi tôi hình dung con trai hắn trong nhà xác, co quắp giữa vòng tay tôi, lạnh lẽo và xanh mét như granite.

“Tôi không tin có thứ gọi là tai nạn,” tôi nói, và dừng ở đó.

Cố vấn viên, cảnh sát Ramirez, là một người đàn ông có khuôn mặt tròn và mềm như donut, đang húp canh xì xụp. Ông ta cứ làm đổ ra áo, và tôi cố không nhìn mỗi lần chuyện đó xảy ra. “Ruth Jefferson,” ông ta lên tiếng, đọc từ hồ sơ của tôi. “Cô có câu hỏi về chuyện thăm viếng à?”

“Phải,” tôi đáp. “Con trai tôi, Edison. Tôi cần phải liên lạc với thằng bé, chỉ nó cách thu thập giấy tờ làm bảo lãnh. Nó mới mười bảy mà thôi.”

Ramirez lục lọi ngăn bàn. Ông ta rút ra một quyển tạp chí - Súng và Đạn - cùng một chồng tờ rơi về chứng trầm cảm, rồi đưa tôi một tờ đơn. “Viết tên và địa chỉ của những người mà cô muốn thêm vào danh sách khách thăm.”

“Vậy rồi sao nữa?”

“Tôi sẽ gửi nó đi rồi chừng nào họ ký và gửi lại, đơn sẽ được duyệt và cô sẽ được điều cô muốn.”

“Nhưng mấy chuyện đó có thể mất nhiều tuần.”

“Khoảng mười ngày thôi, thường là vậy,” Ramirez đáp. RỘT.

Lệ dâng lên trong mắt tôi. Chuyện này giống như một cơn ác mộng, cái loại mà khi bạn đang cố tự bảo mình đây chỉ là một giấc mơ thì có người lắc vai bạn và nói, Không phải mơ đâu. “Tôi không thể để thằng bé một mình lâu thế.

“Tôi có thể liên hệ dịch vụ bảo vệ trẻ em...”

“Không!” tôi buột miệng. “Đừng.”

Có điều gì đó khiến ông ta buông thìa và nhìn tôi, không phải không có chút hiền từ. “Lúc nào cũng có giám đốc nhà ngục, ông ấy có thể cho hai người trưởng thành tới thăm cô trong khi chờ thủ tục chính thức. Nhưng vì con trai cô mới mười bảy, cậu bé phải có người lớn đi cùng.”

Chị Adisa, tôi nghĩ. Nhưng ngay lập tức, tôi nhớ ra vì sao chị sẽ không được giám đốc cho phép đến thăm: chị có tiền án, “nhờ” ký séc khống trả tiền thuê nhà năm năm trước.

Tôi đẩy tờ đơn ngược lại cho ông. Tôi cảm giác những bức tường như màn trập máy ảnh đang đóng lại. “Dù sao cũng cảm ơn ông,” tôi gượng nói, và trở về buồng giam của mình.

Wanda đang ngồi bên phần giường của cô, đang gặm một thanh bánh chocolate Twix. Cô nhìn tôi một cái, rồi bẻ một mẩu bánh mời tôi.

Tôi đón lấy nó và nắm lại. Chocolate bắt đầu chảy ra.

“Không được gọi điện à?” Wanda hỏi, và tôi lắc đầu. Tôi ngồi lên giường và quay lưng lại phía người bạn tù, đối mặt với bức tường phòng giam.

“Đến giờ chiếu Thẩm phán Judy rồi,” cô ấy nói. “Cô muốn đi xem chứ?”

Khi tôi không trả lời, tôi nghe tiếng chân Wanda bước đi khỏi buồng giam, có lẽ là tới phòng giải trí. Tôi liếm kẹo trên tay rồi chắp tay lại, nói thầm với tia hy vọng duy nhất còn lại cho tôi. Chúa ơi, tôi cầu nguyện, làm ơn, làm ơn hãy lắng nghe con.

Hồi còn nhỏ, tôi từng ngủ lại với Christina tại tòa nhà đá cát. chúng tôi sẽ trải túi ngủ ra giữa phòng khách và Sam Hallowell sẽ dùng máy chiếu phát những bộ phim hoạt hình cũ mà ông hẳn đã quên từ lúc còn là điều hành ở đài truyền hình. Hồi đó, chuyện này là một cái gì to tát lắm - thời xưa đâu có đầu video hay dịch vụ xem truyền hình theo yêu cầu; được xem phim tại nhà là một cái thú xa xỉ dành riêng cho những ngôi sao điện ảnh - và, tôi đoán, con cái họ. Mặc dù tôi hơi lo khi phải xa nhà vào buổi tối, điều tuyệt vời tiếp theo là ở chỗ này: má sẽ mở nước đầy bồn cho chúng tôi tắm, mặc pijama cho tôi, làm bánh quy và pha ca cao nóng trước khi ra về; đến lúc bọn nhóc chúng tôi thức dậy thì má đã trở lại và đang làm bánh kếp.

Christina và tôi càng lớn thì những khác biệt giữa chúng tôi càng khó lờ đi. Thật khó mà giả tảng rằng chẳng hề gì cái chuyện má tôi là người hầu của chị; rằng tôi phải làm thêm sau giờ học còn chị trở thành tiền đạo đội bóng đá; rằng những bộ đồ tôi mặc vào ngày Thứ Sáu Không Đồng Phục từng thuộc về Christina. Không phải là chị ấy không thân thiện với tôi. Rào cản thực ra do chính sự hoài nghi của tôi dựng nên, hết viên gạch xấu hổ này lại chồng lên viên khác. Bạn bè của Christina ai cũng tóc hoe vàng, xinh xẻo, năng động, xoay quanh chị như nan hoa của một bông tuyết; nếu tôi không bám lấy họ, tôi tự bảo mình, thì đó là vì tôi không muốn Christina cảm thấy phải cho tôi chơi cùng. Thế nhưng lý do thực sự khiến tôi tạo ra khoảng cách là vì tự mình tránh đi thì đỡ tổn thương hơn là mạo hiểm chờ tới khoảnh khắc không tránh khỏi, khi mà tôi trở thành kẻ mà sau rốt người ta mới nghĩ tới, mới thêm vào.

Vấn đề duy nhất của việc tách khỏi Christina là tôi không có nhiều người bạn khác. Có một học sinh trao đổi người Pakistan, và cô bạn bị đục nhân mắt mà tôi dạy kèm môn toán, nhưng điểm chung của mấy đứa chúng tôi chỉ là bọn tôi chẳng thuộc về bất cứ nơi đâu. Có một nhóm học sinh da đen nữa, nhưng gia cảnh của chúng - với những người bố người mẹ làm môi giới chứng khoán, lớp học đấu kiếm và chuyến đi nghỉ mùa hè ở vùng nông thôn Nantucket - so với cảnh nhà tôi thì như hai thế giới. Còn có chị Rachel - giờ đã mười tám và đang mang thai đứa đầu tiên. Chắc chị cũng cần có bạn, nhưng ngay cả khi chúng tôi ngồi đối diện nhau bên bàn bếp, tôi cũng chẳng nghĩ ra cái gì để nói với chị, bởi những thứ chị muốn từ cuộc sống quá khác với điều tôi mưu cầu cho cuộc đời mình, và còn vì - nói thật ra - tôi sợ nếu mình gần gũi chị, những định kiến về người da đen mà chị quấn quanh mình sẽ dính vào tôi như xi đánh bóng và làm tôi càng khó hòa nhập với thế giới ở Dalton.

Có lẽ vì thế mà một hôm, khi Christina mời tôi tới tham gia một bữa tiệc ngủ chị tổ chức vào ngày thứ Sáu, tôi đã đồng ý trước khi nhớ ra phải ngăn mình lại. Tôi đồng ý và hy vọng chị sẽ chứng tỏ tôi đã hết sức sai lầm. Trước mặt tất cả những người bạn mới của chị, tôi muốn chia sẻ những trò đùa chỉ riêng tôi và Christina biết, như hồi hai đứa làm mũ bảo hiểm từ giấy thiếc và trốn trong giá đưa đồ ăn, giả vờ đó là phi thuyền tới mặt trăng; hay khi chú chó Fergus của cô Mina ị lên giường cô và chúng tôi dùng sơn trắng phủ lên vết bẩn, tưởng bở sẽ chẳng ai nhận thấy. Tôi muốn là người duy nhất biết ngăn tủ nào trong bếp có đồ ăn vặt, chỗ nào cất chăn ga gối nệm và tên từng con thú bông cũ của Christina. Tôi muốn mấy người kia biết tôi đã là bạn với Christina lâu hơn họ.

Chị Christina còn mời hai học sinh năm hai khác - Misty, người lấy cớ bị chứng khó đọc để được hỗ trợ làm bài tập về nhà, nhưng chẳng gặp khó khăn gì khi đọc to chồng tạp chí Cosmo mà Christina đã mang tới để trên tầng thượng; và Kiera, cô nàng bị ám ảnh với diễn viên Rob Lowe và khoảng cách giữa hai đùi mình. Chúng tôi trải khăn ra trên sàn gỗ tếch. Christina bật radio khi một bài hát của ban nhạc rock Dire Straits phát ra và bắt đầu hát theo từng lời. Tôi nhớ lại hồi chúng tôi bật những đĩa nhạc của cô Mina - toàn là nhạc Broadway nguyên bản - và nhảy múa vòng quanh, đóng giả Lọ Lem, Eva Peron hay Maria von Trapp.

Từ túi đồ của mình, tôi lôi ra một chai kem chống nắng. Mấy cô nàng kia đã xoa đầy người dầu em bé, làm như họ là miếng thịt trên vỉ nướng không bằng, trong khi điều cuối cùng tôi muốn là khiến da mình sẫm hơn. Tôi thấy Kiera đang nhìn tôi. “Em có tắm nắng cho da nâu được không?”

“Ừm, được chứ,” tôi đáp, nhưng được miễn đi vào chi tiết nhờ Misty cắt ngang.

“Tuyệt quá này,” cô bạn thốt lên. “Sự xâm nhập của Anh Quốc.” Cô bẻ cuốn tạp chí sang để chúng tôi xem mấy cô người mẫu, người sau lại gầy hơn người trước, diện trang phục đúng mốt mùa sau với hình lá cờ Anh và áo khoác đỏ nút vàng làm tôi liên tưởng tới Michael Jackson.

Christina ngồi xuống cạnh tôi, đưa tay chỉ. “Linda Evangelista đúng là hoàn hảo ha.”

“Gì chứ? Cô ta trông cứ như phát xít ấy. Cindy Crawford trông tự nhiên quá trời,” Kiera phản bác chị. Tôi lỏ mắt nhìn mấy tấm hình. “Hè này chị tớ sẽ đi London,” Kiera nói thêm. “Đi phượt xuyên châu Âu. Tớ đã bắt bố hứa, bằng văn bản hẳn hoi, rằng khi tròn mười tám tớ cũng được đi như vậy.”

“Phượt ư?” Misty rùng mình. “Tại sao chứ?”

“Bởi vì vậy mới lãng mạn chứ sao. Nghĩ mà xem. Đi tàu xuyên châu Âu. Hostel. Gặp gỡ những chàng trai nóng bỏng.”

“Tớ nghĩ khách sạn Savoy cũng khá là lãng mạn,” Misty góp ý. “Và họ có vòi sen cho mình tắm.”

Kiera đảo tròn mắt. “Bênh chị cái coi, Ruth. Trong tiểu thuyết lãng mạn chẳng có cặp đôi nào gặp nhau trong hành lang khách sạn Savoy hết. Họ va phải nhau ở một ga tàu hoặc lỡ cầm nhầm ba lô của nhau, phải không em?”

“Nghe có vẻ là duyên số,” tôi hùa vào, nhưng lại nghĩ rằng không đời nào tôi không phải làm thêm mùa hè, nếu muốn vào đại học.

Christina lật úp người lại trên cái khăn của chị. “Tớ đói rồi. Chúng ta cần có đồ nhấm nháp.” Chị ngước nhìn tôi. “Ruth, em đi lấy cho bọn chị chút gì ăn được không?”

Má mỉm cười khi thấy tôi vào bếp, nơi đó đang ngào ngạt mùi thơm tựa thiên đường. Một khay bánh quy đang để ngoài cho nguội, một khay khác vừa mới vô lò. Má chìa muỗng trộn ra và cho tôi nếm bột. “Mọi chuyện ở thị trấn St. Tropez thế nào?”

“Ai ai cũng đói,” tôi báo cho má. “Chị Christina muốn có đồ ăn.”

“Ồ, phải rồi ha. Vậy sao con bé không phải là người đến nhà bếp mà hỏi má?”

Tôi mở miệng định đáp lại, nhưng chẳng tìm ra câu trả lời nào. Sao chị ấy lại sai tôi? Sao tôi lại làm theo lời chị ấy?

Miệng của má mím chặt lại. “Sao con lại xuống đây, con yêu?”

Tôi nhìn xuống đôi chân trần của mình. “Con nói má rồi - bọn con đói.”

“Ruth,” má nhắc lại. “Sao con lại xuống đây?”

Lần này tôi không thể giả vờ hiểu sai ý má. “Bởi vì,” tôi đáp, khẽ đến nỗi chính mình không nghe rõ, hy vọng thế thì má cũng sẽ không nghe, “con chẳng còn nơi nào nữa để đi.”

“Không đúng,” bà quả quyết. “Khi nào con sẵn sàng cho bọn ta, bọn ta sẽ chờ con.”

Tôi chụp một cái đĩa và bắt đầu xếp bánh quy lên đó. Tôi không biết ý má là gì và thật lòng cũng không muốn biết luôn. Tôi tránh mặt bà suốt cả buổi chiều và tới tối, lúc bà về, chúng tôi đã khóa kín trong phòng ngủ của Christina, chơi nhạc Depeche Mode và nhảy múa trên tấm nệm. Tôi nghe mấy cô gái kia thổ lộ về người họ thầm cảm nắng và giả vờ mình cũng có một người như thế, để có thể tham gia cuộc chuyện trò. Khi Kiera lấy ra một chai nhỏ đựng đầy vodka (“Nếu ta muốn say thì đây là thứ có hàm lượng calories thấp nhất, mấy cậu biết mà”), tôi giả vờ như đó là chuyện nhỏ mặc dù tim đang đập mạnh. Tôi chưa từng uống rượu, vì má sẽ giết tôi và vì tôi biết phải kiểm soát mình. Mỗi tối, trước giờ đi ngủ, tôi thường thoa kem dưỡng da rồi xức bơ ca cao lên đầu gối, gót chân và cùi chỏ để chúng không hóa màu tro; tôi chải tóc quanh đầu để chúng mọc tốt và lấy khăn quấn lại. Má tôi làm thế, chị Rachel cũng vậy, nhưng tôi khá chắc mấy nghi thức đó phải rất xa lạ với những người dự buổi tiệc ngủ này, kể cả Christina. Tôi không muốn phải trả lời các câu hỏi hay tỏ ra khác biệt hơn chút nào nữa, thế nên kế hoạch của tôi là vào nhà tắm sau cùng, ở đó cho tới khi cả bọn đã say ngủ... rồi dậy trước bình minh để sửa sang tóc trước khi họ cựa mình tỉnh giấc.

Vậy nên tôi vẫn thức khi Misty kể lại tỉ mỉ từng chi tiết cảm giác “thổi kèn” nó thế nào và Kiera nôn ọe trong nhà tắm. Tôi để mọi người đánh răng trước tôi, chờ đến lúc nghe tiếng ngáy rồi mới trở dậy giữa màn đêm như mực.

Chúng tôi ngủ như xếp cá mòi, bốn đứa len chặt trên chiếc giường 1m6 của Christina. Tôi nhấc chăn lên và chui vào bên cạnh chị, nghe thoảng mùi dầu gội đào quen thuộc mà chị vẫn dùng từ trước tới giờ. Tôi nghĩ chị đã ngủ say, nhưng bất ngờ chị trở mình và nhìn tôi.

Cái khăn choàng đang quấn quanh đầu tôi, đỏ như một vết thương, đuôi nó buông dọc lưng tôi. Tôi thấy mắt Christina thoáng lướt qua nó, rồi trở lại nhìn vào mắt tôi. Chị không nói gì về cái khăn quấn cả. “Chị rất vui vì có em ở đây,” Christina thầm thì và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hạnh phúc, tôi cũng vậy.

Khuya đêm đó, trong khi tiếng ngáy của Wanda huýt từng cơn xuyên qua chiếc giường, tôi nằm trao tráo. Cứ nửa tiếng là một cai ngục đi qua rọi đèn pin để đảm bảo tù nhân thảy đều đã ngủ. Những lúc đó, tôi nhắm mắt lại, giả vờ. Nằm đó, tôi tự hỏi liệu thời gian có khiến việc ngủ với tiếng động của cả trăm phụ nữ quanh mình trở nên dễ dàng hơn không. Tôi tự hỏi liệu thời gian có làm mọi chuyện trở nên dễ dàng.

Trong một chuyến tuần tra như thế, ánh đèn nhún nhảy theo từng bước chân của cai ngục và dừng lại ở buồng chúng tôi. Tức thì Wanda ngồi dậy, cau mày. “Đứng lên,” tay cai ngục gắt.

“Cái quái gì vậy?” Wanda thách thức. “Giờ thì đêm hôm mấy người còn đi lục soát phòng giam nữa sao? Bộ mấy người chưa từng nghe nói tới quyền của tù nhân hả...”

“Không phải cô.” Cảnh sát hất đầu về phía tôi. “Cô kia cơ.”

Nghe nói thế, Wanda giơ hai tay lên, ra hiệu rút lui. Người bạn tù này có thể sẵn lòng chia sẻ một thanh kẹo Twix với tôi nhưng lúc này tôi chỉ có một mình.

Đầu gối tôi run rẩy khi tôi đứng dậy và bước tới cửa buồng giam mở rộng. “Anh định đưa tôi đi đâu?”

Tay cảnh sát không trả lời, chỉ giải tôi đi theo lối hẹp. Anh ta dừng trước một cánh cửa, gọi cho bàn điều khiển, và có tiếng lạch xạch vang lên khi một cái khóa được mở ra. Chúng tôi bước vào một chốt gió và đứng chờ cửa sau lưng đóng lại trước khi cửa kế tiếp tự động mở như có phép màu.

Trong im lặng, tay cảnh sát dẫn tôi vào một phòng trông như cái kho. Rồi anh ta đưa cho tôi một túi giấy.

Tôi nhìn vào trong và thấy chiếc váy ngủ cùng đôi dép của tôi. Lập tức tôi giật bộ quần áo tù tội khỏi người, bắt đầu gấp chúng lại theo thói quen rồi bỏ chúng trên sàn một đống. Tôi tròng vào bộ đồ cũ, cuộc đời cũ của mình.

Tay cảnh sát đang chờ khi tôi mở cửa ra. Lần này anh ta dẫn tôi đi ngang cái buồng từng nhốt tạm tôi hôm mới tới, giờ chỉ có hai người phụ nữ đang co ro ngủ trên sàn, sặc mùi men và mùi nôn mửa. Tôi chưa kịp định thần thì đã thấy mình ra ngoài, đang băng qua một hàng rào quấn kẽm gai.

Tôi quay sang tay cảnh sát, hốt hoảng. “Tôi không có tiền,” tôi nói. Tôi biết mình đang ở cách New Haven khoảng một giờ xe chạy, mà tôi lại không có tiền xe buýt, điện thoại hay thậm chí là một bộ đồ tử tế.

Tay cảnh sát hất đầu về đằng xa, và đó là lúc tôi nhận thấy màn đêm đang dao động, có một bóng đen giữa tối không trăng. Cái bóng cứ biến dạng cho đến khi tôi nhìn ra đường viền của một chiếc xe, bên trong có một người vội vàng bước xuống và bắt đầu chạy tới chỗ tôi. “Mẹ,” Edison kêu lên, vùi mặt vào cổ tôi, “mẹ con mình về nhà thôi.”

Chú thích:

[47] Những lời tỏ tình của Turk dành cho Brit đều chơi chữ từ tên các món ăn: sốt đậu gà (hummus)-> There are no words to tell you hummus (phát âm tương tự how much) I love you - Không có từ nào nói hết tình yêu anh dành cho em); Bắp (maize) -> I think you’re amaizing (Anh nghĩ em rất tuyệt vời); cà (tomatoes) -> I love you from my head tomatoes (phát âm tương tự như to my toes, nghĩa cả câu là Anh yêu em từ đầu đến chân); bơ (butter) -> Your are my butter (phát âm tương tự better) half (Em là một nửa tốt đẹp hơn của anh).