Kennedy
Khi tôi về nhà vào buổi tối sau cuộc họp đầu tiên với Ruth, Micah đi làm về muộn và mẹ tôi đang trông Violet. Ngôi nhà tỏa mùi kinh giới cay và thơm lừng bánh mới ra lò. “Hôm nay là ngày may mắn của mẹ sao?” tôi gọi, rũ bỏ cái nặng nề của công việc trong lúc Violet, đang ngồi vẽ bên bàn, đứng dậy và chạy thẳng lại đón tôi. “Có pizza nhà làm để ăn tối không nhỉ?”
Tôi nhấc bổng con gái lên tay. Con bé đang siết chặt một cây bút sáp đỏ rực trong nắm tay nhỏ. “Con vẽ cho mẹ này. Mẹ đoán là gì đi.”
Mẹ tôi đi ra từ nhà bếp, cầm theo một cái dĩa đựng chiếc bánh tròn, phồng, xanh xanh. “Ồ, rõ ràng đó là một người ngoài hành...”
Tôi bắt gặp ánh mắt của mẹ tôi và thấy bà lắc đầu. Sau lưng Violet, bà giơ tay và nhe răng ra. “Con khủng long,” tôi chữa lại. “Ý mẹ là vậy đấy, rõ quá mà.”
Viole cười tươi rói. “Nhưng nó đang bị bệnh.” Con bé chỉ mấy chiếc lá kinh giới cay lốm đốm trên lớp phô mai. “Vì vậy mà nó phát ban.”
“Trái rạ à?” tôi hỏi và cắn một miếng.
“Không,” con bé đáp. “Nó bị rối loạn cương bò sát[48].”
Suýt nữa là tôi phụt ra miếng pizza. Lập tức tôi thả Violet xuống. Trong khi con bé chạy lại bàn để tiếp tục tô màu, tôi nhướng mày. “Hai bà cháu đang xem gì thế?” Tôi điềm tĩnh hỏi mẹ.
Bà biết vợ chông tôi chỉ cho Violet xem TV khi đó là chương trình Sesame Street hay Disney Junior. Thế nhưng từ vẻ ngây thơ khéo ngụy tạo trên gương mặt mẹ, tôi biết bà đang giấu tôi chuyện gì đó. “Bọn mẹ có xem gì đâu.”
Tôi quay sang, nhìn màn hình TV đen đặc. Theo linh tính, tôi chộp cái điều khiển để trên ghế và bật nó lên.
Wallace Mercy đang kêu gọi sự chú ý của mọi người theo đúng kiểu của ông, bên ngoài tòa thị chính Manhattan. Bộ tóc trắng hoang dại của ông dựng lên, như thể ông vừa bị điện giật. Nắm tay của ông vung lên thể hiện sự quyết đấu chống lại bất kỳ bất công nào ông đang phản đối. “Những người anh chị em yêu quý của tôi! Tôi muốn hỏi các bạn: từ bao giờ hiểu lầm đã trở nên đồng nghĩa với nghi ngờ chủng tộc[49]? Chúng tôi yêu cầu một lời xin lỗi từ cảnh sát trưởng thành phố New York, vì sự hổ thẹn và bất tiện mà vận động viên nổi tiếng này phải chịu...” Logo hãng tin FOX chạy qua bên dưới gương mặt quen quen của một người đàn ông điển trai da sẫm.
Kênh tin tức FOX. Cái kênh mà Micah và tôi ít khi xem. Cái kênh có thể coi là nhà của mấy thứ quảng cáo ba xàm về rối loạn cương dương.
“Mẹ để Violet xem cái thứ này ư?”
“Dĩ nhiên là không rồi,” mẹ tôi đáp. “Mẹ chỉ bật nó lên trong lúc con bé chợp mắt.”
Violet ngước lên trong lúc tô màu. “Thước đo The Five!”
Tôi ném cho mẹ Cái nhìn Chết chóc. “Mẹ đang xem The Five với đứa con gái bốn tuổi của con.”
Bà giơ tay lên đầu hàng. “Rồi, rồi, được thôi, đúng là thỉnh thoảng mẹ có xem thật. Đó là tin tức mà, trời ạ. Đâu phải mẹ mở phim cấp ba hay gì đâu. Hơn nữa, con đã nghe chuyện này chưa? Đó chỉ là một hiểu lầm đơn giản và cái lão đức cha giả hiệu vớ vẩn đó lại đang phát biểu linh tinh chỉ vì cảnh sát cố gắng làm việc của họ.”
Tôi nhìn Violet. “Con yêu,” tôi bảo, “sao con không đi chọn bộ pijama muốn mặc và hai cuốn sách để đọc trước khi đi ngủ nhỉ?”
Con bé chạy lên lầu và tôi quay lại vụ truyền hình. “Nếu mẹ muốn xem Wallace Mercy, ít ra cũng phải mở kênh MSNBC chứ,” tôi nói.
“Mẹ không muốn xem Wallace. Thực ra mẹ nghĩ việc ông ta đấu tranh cho Malik Thaddon chẳng có ích gì cho vận động viên này hết.”
Malik Thaddon, hèn gì mà nhìn anh ta quen quen. Anh ta đã thắng giải quần vợt Mỹ mở rộng vài năm trước. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Anh ta bước ra từ khách sạn và bị bốn cảnh sát tóm lấy. Hình như là họ nhầm người.”
Mẹ ngồi xuống cạnh tôi trên ghế trong lúc máy ghi hình quay cận cảnh cơn thịnh nộ bằng lời của Wallace Mercy. Dây thanh quản trong cổ ông nổi lên và có một mạch máu giần giật nơi thái dương ông ấy; người đàn ông này là một cơn đau tim đang chờ được xảy ra. “Con biết không,” mẹ tôi nhận xét. “Nếu họ không tỏ ra giận dữ điên cuồng suốt, có lẽ sẽ có nhiều người chịu lắng nghe họ hơn.”
Tôi chẳng cần phải hỏi họ mà mẹ muốn nói là ai.
Tôi cắn thêm một miếng pizza khủng long nữa. “Tại sao chúng ta không quay lại, chỉ bật những kênh truyền hình không có quảng cáo mang tới tác dụng phụ, mẹ nhỉ?”
Mẹ tôi khoanh tay trước ngực. “Mẹ cứ nghĩ con phải là người muốn con mình học hỏi từ mọi thứ chứ, Kennedy.”
“Con bé còn nhỏ mà mẹ. Violet không cần phải nghĩ rằng một ngày kia cảnh sát sẽ tóm nó.”
“Ôi dào, xin con đấy. Violet đang tô màu. Con bé có hiểu gì mấy chuyện đó đâu. Thứ duy nhất con bé để ý mà nhận xét là lựa chọn hết sức tồi của Wallace Mercy về kiểu tóc.”
Tôi ấn ngón tay lên khóe mắt. “Được thôi. Con mệt rồi. Ta hoãn cuộc nói chuyện này lại vậy.”
Mẹ tôi cầm lấy cái đĩa trống của tôi và đứng dậy, sự phật ý hiện rõ qua dáng điệu. “Lẽ ra mẹ phải biết mình chỉ là người giúp việc được thuê thôi.”
Mẹ biến mất vào trong nhà bếp và tôi đưa Vi lên giường ngủ. Con bé đã chọn cuốn sách về một chú chuột có cái tên dài phức tạp mà không người bạn nào của nó đọc được, và Go Dog Go, tựa sách tôi ghét nhất trong thư viện của nó. Tôi trèo lên giường với con và đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu thơ trẻ. Con bé thơm mùi sữa tắm dâu và dầu gội Johnsons, hệt như tuổi thơ tôi. Trong lúc bắt đầu đọc to câu chuyện, tôi tự nhủ mình phải cảm ơn mẹ vì đã tắm rửa, cho Violet ăn và thương nó cũng mãnh liệt như tôi, mặc dù bà cũng đã cho con bé chứng kiến cơn thịnh nộ của Wallace.
Khoảnh khắc đó, suy nghĩ của tôi lại dạt về Ruth. Violet không cần phải nghĩ rằng một ngày kia cảnh sát sẽ tóm nó, tôi đã nói với mẹ tôi như vậy.
Thế nhưng thật lòng mà nói, khả năng con tôi trở thành nạn nhân một vụ bắt nhầm người thấp hơn đáng kể so với con của Ruth.
“Mẹ!” Violet gọi giật, và tôi chợt nhận ra mình đã vô ý ngừng đọc, đắm chìm trong suy nghĩ miên man.
“Cậu thích cái nón của tớ không?” Tôi đọc to. “Tớ thì không thích.”
Chú thích:
[48] Nguyên văn là reptile dysfunction, nghe rất giống erectile dysfunction, tức rối loạn cương dương. Bé Violet nghe được từ này và theo đó chế ra bệnh rối loạn cương bò sát.
[49] Nguyên văn là racial profiling, chỉ việc lấy chủng tộc làm căn cứ để nghi ngờ người nào đó đã phạm tội.