Turk
Francis thích mở cửa nhà mình đón anh em trong phong trào vào mỗi chiều Chủ nhật. Khi cả hội đã thôi lùng sục đường phố tìm người để tẩn, chúng tôi gần như chẳng bao giờ thấy mặt nhau. Bạn có thể kết nối với rất nhiều người thông qua World Wide Web, nhưng đó là một cộng đồng lạnh lùng, vô cảm. Francis nhận ra điều đó, vì vậy mỗi tháng hai lần, đường nhà ông sẽ đậu kín những chiếc xe có biển số từ mấy vùng xa tít như New Jersey và New Hampshire, tận hưởng một buổi chiều của lòng hiếu khách. Tôi mở bóng đá cho cánh đàn ông xem, và phụ nữ túm tụm trong nhà bếp với Brit, bày biện thức ăn và trao đổi mấy chuyện ngồi lê đôi mách. Francis đảm nhận việc giải trí cho mấy đứa con nít bằng những bài giảng đầy nhuệ khí. Bạn có thể đứng xa xa và gần như thấy lời lẽ tóe lửa từ miệng ông, như thể ông là một con rồng, trong khi đám con trai ngồi dưới chân ông há hốc mồm thán phục.
Đã bốn tháng kể từ lần cuối chúng tôi có một buổi họp mặt Chủ nhật. Chúng tôi chưa gặp lại những người này từ lễ tang Davis. Nói thật lòng, tôi cũng chẳng để ý tới chuyện đó nhiều, vì bản thân vẫn còn lê lết qua ngày như một thây ma. Thế nhưng khi Francis bảo tôi đăng một lời mời trên LONEWOLF.ORG, tôi làm theo. Căn bản là bạn không thể nói không với Francis.
Và thế là tòa nhà lại đầy người. Tuy nhiên, không khí chung có chút đổi khác. Ai cũng muốn tìm tôi, hỏi xem tôi thế nào. Brit nằm ì trong phòng ngủ vì đau đầu; cô ấy thậm chí không muốn giả vờ giao tế.
Thế mà Francis vẫn là ông chủ nhà hạnh phúc, bật nắp chai bia và khen ngợi mấy bà về kiểu tóc, đứa con mắt xanh của họ hay sự ngon lành của mớ bánh chocolate hạnh nhân họ làm. Ông tìm thấy tôi gần ga-ra, nơi tôi tới để bỏ một túi rác. “Có vẻ mọi người đang có một khoảng thời gian vui vẻ,” ông mở lời.
Tôi gật đầu. “Mọi người khoái bia miễn phí.”
“Nó chỉ miễn phí nếu con không phải là ta,” Francis đáp lại, rồi ông đưa ánh mắt sắc nhìn tôi. “Mọi thứ vẫn ổn cả chứ?” ông hỏi, và mọi thứ của ông có nghĩa là Brit. Khi tôi nhún vai, ông trề môi. “Con biết không, khi mẹ Brit bỏ đi, ta không hiểu sao ta vẫn còn ở đây nữa. Ta nghĩ tới chuyện ra đi, nếu con hiểu ý ta. Lúc đó ta đang chăm sóc đứa con nhỏ sáu tháng, vậy mà vẫn không có ý muốn lưu lại. Và rồi một ngày kia, ta hiểu ra: lý do chúng ta mất đi những người mình quan tâm là để biết ơn vì người còn bên cạnh. Đó là cách giải thích duy nhất. Không thì Chúa là một thằng đều khốn nạn.”
Ông vỗ lưng tôi và đi vào khoảng sân nhỏ có hàng rào. Mấy thằng nhỏ bị bố mẹ lôi tới đây đột nhiên cảnh giác, bị đánh động bởi sức hút đặc biệt của ông, bắt đầu vây lại quanh ông như kim loại bị nam châm hút. Ông ngồi xuống một khúc cây và bắt đầu phiên bản lớp học giáo lý của mình. “Mấy đứa có thích nghe chuyện thần bí không?” Đáp lại là những cái gật đầu, là bầu không khí rì rầm hưởng ứng. “Tốt. Anh bạn nào có thể cho ta biết Israel là ai?”
“Đó là một câu chuyện thần bí dở ẹc,” một đứa lầm rầm và lập tức bị thằng bên cạnh huých cùi chỏ.
Một đứa khác nói to, “Israel là một đất nước đầy bọn Do Thái.”
“Giơ tay lên,” Francis bảo. “Và ta không hỏi Israel là gì. Ta hỏi nó là ai.”
Một thằng nhỏ vừa mọc râu lún phún trên môi vẫy tay và được Francis chỉ. “Jacob. Hắn ta bắt đầu được gọi bằng cái tên đó sau khi đánh thiên thần ở Peniel.”
“Và chúng ta đã có người thắng cuộc,” Francis nói. “Sau đó Israel có mười hai người con trai - mười hai bộ tộc của Israel cũng từ đó mà ra, tiếp theo...”
Tôi thả bước trở vào nhà bếp, nơi mấy người phụ nữ đang trò chuyện. Một người bọn họ bồng một bé gái đang quấy quả. “Tôi chỉ biết là con bé không ngủ vào ban đêm nữa, và tôi mệt đến nỗi hôm qua đã mặc nguyên đồ ngủ đi ra cửa, định tới chỗ làm trước khi nhận ra mình đang làm gì.”
“Tôi bảo cô này,” một cô gái bày cách. “Tôi dùng whiskey, bôi lên nướu đứa nhỏ.”
“Cái đó không thể bắt đầu quá sớm đâu,” một phụ nữ lớn tuổi hơn nói, và mọi người phá lên cười.
Rồi họ thấy tôi đứng đó, và cuộc trò chuyện tắt ngúm như một hòn đá rơi xuống vực thẳm. “Turk,” người phụ nữ lớn tuổi hơn mở lời. Tôi không biết tên cô ta nhưng nhận ra gương mặt; ngày trước cô có tới đây rồi. “Bọn tôi không thấy cậu vào.”
Tôi không trả lời. Ánh mắt tôi dán vào đứa nhỏ, với gương mặt đỏ hồng, đang vẫy vẫy nắm tay. Con bé khóc dữ đến nỗi nó không thở được.
Tay tôi đã vươn ra trước khi tôi kịp ngăn mình. “Tôi có thể... không?”
Mấy người phụ nữ nhìn nhau và rồi người mẹ đặt đứa nhỏ vào tay tôi. Con bé nhẹ quá, nhẹ đến không ngờ; đôi tay với đôi chân gồng cứng quơ quào và đạp đạp trong lúc bé gào khóc. “Suỵt,” tôi dỗ, vỗ nhẹ người bé. “Khẽ thôi.”
Tôi lấy tay xoa xoa lưng bé. Tôi để bé cuộn mình như dấu phẩy vắt trên vai tôi. Tiếng khóc của cô bé tắt dần, trở thành những cơn dư chấn nấc cụt nho nhỏ. “Nhìn cậu kìa, người giải mã trẻ con,” mẹ đứa bé mỉm cười nhận xét.
Lẽ ra mọi chuyện có thể thế này.
Lẽ ra mọi chuyện nên là như thế.
Đột nhiên, tôi nhận ra mấy người phụ nữ không nhìn đứa bé nữa. Họ đang hướng mắt về cái gì đó phía sau tôi. Tôi quay lại, đứa bé đã thiếp ngủ, bong bóng nước bọt phập phồng trên vành môi bé.
“Chúa ơi,” Brit phun ra, một lời buộc tôi. Cô ấy quay lưng lại và chạy ra khỏi nhà bếp. Tôi nghe tiếng cửa phòng ngủ đóng sập lại sau lưng vợ. “Thứ lỗi cho tôi,” tôi nói, cố chuyền đứa bé lại cho người mẹ nhẹ nhàng và nhanh chóng nhất có thể. Rồi tôi chạy theo Brit.
Vợ tôi đang nằm trên giường, quay lưng lại phía tôi. “Chết tiệt, em ghét họ. Em ghét họ ở trong nhà của em.”
“Brit. Họ chỉ cố gắng tỏ ra tử tế.”
“Đó là cái em ghét nhất,” cô ấy nói toạc ra, giọng như một lưỡi dao. “Em ghét cách bọn họ nhìn em.”
“Đó không phải...”
“Em chỉ muốn một chút nước chết tiệt từ cái bồn của nhà em. Thế là đòi hỏi quá đáng hả?”
“Anh sẽ lấy nước cho em...”
“Cái đó không quan trọng, Turk.”
“Có gì quan trọng nữa đâu?” tôi thì thầm.
Brit lăn qua đối diện tôi. Đôi mắt đẫm nước. “Đúng thế,” vợ tôi nói rồi òa khóc, cũng dữ dội như bé gái ban nãy, nhưng ngay cả khi tôi đã vòng tay ôm cô ấy, ghì chặt cô ấy vào lòng và xoa xoa tấm lưng nhỏ bé, vợ tôi vẫn không ngừng nức nở.
Cảm giác thật lạ lùng khi phải dỗ dành Brit trong lúc cô ấy thổn thức từng cơn, cũng lạ như khi bồng trên tay một đứa nhỏ. Đây không phải là người phụ nữ tôi đã cưới. Phải chăng tôi đã tự tay chôn cái tinh thần mạnh mẽ, quyết liệt của vợ cùng với linh hồn của con trai rồi.
Chúng tôi nằm đó, trong cái kén của phòng ngủ, lâu thật lâu sau khi mặt trời đã lặn xuống chân trời, đám xe hơi đã lũ lượt lái đi và ngôi nhà một lần nữa trở lại trống rỗng.
Tối hôm sau, tất cả chúng tôi cùng ngồi xem truyền hình trong phòng khách. Laptop của tôi đang mở; tôi đang viết một bài đăng cho LONEWOLF.ORG về một chuyện xảy ra ở Cincinnati. Brit lấy cho tôi lon bia và cuộn mình tựa vào tôi, lần đầu cô ấy chủ động tiếp xúc với người chồng này từ khi, hừm, từ khi nào tôi không nhớ nổi. “Anh đang làm gì đấy?” vợ tôi hỏi, rướn cổ để đọc cái hiện trên màn hình.
“Một đứa trẻ da trắng bị hai thằng mọi da đen hành hung,” tôi đáp. “Chúng làm gãy lưng thằng bé, nhưng không bị kết tội. Cá chắc là nếu tình huống ngược lại xảy ra, đứa da trắng hẳn đã bị buộc tội tấn công.”
Francis chĩa cái điều khiển về phía TV và gầm gừ. “Đó là vì Cincinnati nằm trong số chín mươi chín phần trăm những cái trường tồi tệ khốn nạn nhất,” ông thêm vào. “Ban quản lý toàn là bọn da đen. chúng ta thật sự muốn gì cho con cái chúng ta?”
“Hay đấy,” tôi nói, gõ lại lời ông. “Con sẽ kết lại bằng lời bố “
Francis chuyển qua vài kênh truyền hình cáp. “Tại sao lại có Giải trí Da đen TV mà không có Giải trí Da trắng TV?” ông chất vấn. “Vậy mà người ta nói không có phân biệt đối xử ngược?” ông tắt truyền hình và đứng dậy. “Ta đi ngủ đây.”
Ông hôn lên trán Brit và về phòng mình. Tôi những tưởng vợ tôi cũng sẽ đứng dậy, nhưng cô ấy không có động thái gì như định rời đi.
“Nó không khiến anh muốn điên lên được hay sao?” Brit hỏi. “Việc phải chờ đợi ấy?”
Tôi nhìn lên. “Ý em là gì?”
“Như thể chẳng có gì là lập tức nữa. Anh không biết ai đang đọc những thứ anh đăng.” Cô ấy quay sang đối diện tôi, ngồi khoanh chân lại. “Trước đây mọi thứ rõ ràng hơn rất nhiều. Em học màu sắc bằng cách nhìn dây giày những gã bố em gặp mặt. Quyền lực Trắng và Phát xít mới xỏ dây trắng hoặc đỏ. SHARP dùng màu lục hoặc lam.”
Tôi nhếch mép cười. “Anh không tưởng tượng nổi có lúc bố em lại gặp bọn SHARP đấy.” Skinheads Against Racial Prejudice (Da đầu chống định kiến chủng tộc) là đám phản bội chủng tộc tồi tệ nhất mà bạn từng gặp; chúng công kích người như chúng tôi, vốn đang chiến đấu để loại bỏ những dòng giống thấp kém hơn, và đó mới là cuộc chiến vì chính nghĩa. Lũ chúng nó cứ tưởng mình là Người Dơi, tất cả bọn chúng.
“Em không nói đó là một cuộc gặp mặt... hữu nghị,” Brit đáp lại. “Nhưng thực ra, thỉnh thoảng bố cũng có những cuộc gặp mặt như thế. Anh làm cái anh phải làm thôi - dẫu điều đó dường như đi ngược mọi lý lẽ thông thường - bởi vì anh nhìn ra được bức tranh toàn cảnh.” Cô ấy ngước nhìn tôi. “Anh biết cậu Richard không?”
Tôi không trực tiếp quen ông, nhưng Brit thì có. Ông là Richard Butler, người đứng đầu tổ chức Quốc gia Aryan. Ông qua đời khi Brit khoảng mười tuổi.
“Cậu Richard là bạn với Louis Farrakhan.”
Người lãnh đạo tổ chức Quốc gia Hồi giáo ư? Đây quả là tin mới. “Nhưng... gã ta...”
“Là người da đen? Phải. Nhưng ông ấy cũng ghét người Do Thái và chính quyền liên bang như chúng ta vậy. Bố luôn nói rằng kẻ thù của kẻ thù là bạn.” Brit nhún vai. “Kiểu như mọi người đều ngầm hiểu: sau khi cùng nhau hợp tác đánh đổ hệ thống, chúng ta sẽ đấu với nhau.”
Bọn tôi sẽ chiến thắng, chuyện đó thì tôi chẳng chút nghi ngờ.
Vợ tôi chăm chú nhìn tôi. “Chúng ta thật sự muốn gì cho con mình?” Brit hỏi, lặp lại bình luận khi nãy của Francis. “Em biết điều em muốn cho con em. Em muốn thằng bé không bị người ta quên lãng.”
“Em yêu, em biết chúng mình sẽ không quên con mà.”
“Không phải chỉ có chúng ta,” Brit phản bác, giọng cô ấy đột nhiên rắn lại. “Tất cả mọi người.”
Tôi nhìn vợ. Tôi hiểu điều cô ấy nói: rằng viết blog quả có thể xói mòn nền móng, nhưng sẽ kinh thiên động địa hơn - và nhanh hơn - nếu cho nổ tung tòa nhà từ trên đỉnh xuống.
Ở một mặt nào đó, tôi tới với Phong trào Da đầu quá muộn màng, những ngày tháng huy hoàng của nó đã nằm lại trong quá khứ, mười năm trước khi tôi có mặt trên đời. Tôi từng tưởng tượng về một thế giới mà khi thấy tôi đến, người ta sẽ bỏ chạy. Tôi nghĩ về việc tôi và Francis đã làm trong hai năm qua, cố gắng thuyết phục đồng bọn rằng sự ẩn danh sẽ ác hiểm hơn - và đáng sợ hơn - là đe dọa công khai. “Bố em sẽ không đồng tình đâu,” tôi nói.
Brit cúi xuống và hôn tôi, một nụ hôn thật khẽ, rồi cô ấy lùi ra để tôi muốn nhiều hơn. Chúa ơi, tôi đã rất nhớ điều này. Tôi nhớ cô ấy.
“Chuyện bố em không biết thì đâu có làm ông phật lòng.”
Raine rất hào hứng khi nhận được cuộc gọi của tôi. Tôi không gặp anh đã hai năm rồi; anh không tới dự đám cưới của tôi vì vợ anh sinh đứa thứ hai. Khi tôi báo anh mình đang ở Brattleboro một ngày, anh mời tôi tới nhà dùng cơm trưa. Anh đã chuyển chỗ ở nên tôi ghi lại địa chỉ trên một miếng khăn giấy.
Thoạt đầu, tôi tin chắc mình đã vô nhầm chỗ. Đó là một nông trại nhỏ trên con đường cụt, có hộp thư hình con mèo. Sân trước có một chiếc cầu trượt màu đỏ rực và một thằng người tuyết bằng gỗ tồi tàn gần cửa trước. Tấm thảm chào mừng đề CHÀO! CHÚNG TÔI LÀ NHÀ TESCO!
Rồi, một cách chậm rãi, tôi nhăn răng cười. Tên khốn láu cá. Anh ta đã đẩy việc trà trộn lên một đẳng cấp khác. Ý tôi là, ai mà ngờ người cha sống nhà bên, người vẫn cọ rửa hàng hiên và để đứa con chạy xe đạp có lắp bánh phụ ngược xuôi lối xe chạy hóa ra lại là một tên thượng tôn da trắng?
Raine mở cửa trước khi tôi kịp gõ. Anh đang bồng trong tay một đứa nhỏ mập mạp chắc vừa chập chững biết đi, và thò đầu ra giữa đôi chân cao nghêu của anh là một cô bé nhút nhát mặc váy xòe và đội mũ miện. Anh toét miệng cười, giơ tay ôm tôi. Tôi không thể không để ý móng tay anh được sơn hồng lấp lánh.
“Người anh em,” tôi lên tiếng, liếc nhìn mấy ngón tay đó. “Tuyên ngôn về thời trang hay đấy.”
“Chú mày phải xem tao giỏi thế nào ở khoản tổ chức tiệc trà. Vào đi! Chà, thật tốt khi được gặp lại mày.”
Tôi bước vào trong, và cô con gái nhỏ nấp sau chân bố nó. “Mira,” anh gọi, ngồi xổm xuống, “đây là chú Turk, bạn của bố.”
Cô bé đút ngón cái vô miệng, như thể đang đánh giá tôi.
“Con bé hay ngại người lạ,” Raine phân trần. Anh xốc lại thằng cu con trong tay. “Còn võ sĩ nhí này là Isaac.”
Tôi theo anh vào trong, đi qua những món đồ chơi rải khắp nơi như confetti ngày hội, và vào phòng khách. Raine lấy cho tôi một chai bia lạnh, nhưng anh không cầm cho mình lon nào. “Em uống một mình hả?”
Anh nhún vai. “Sal không thích tao uống trước mặt bọn trẻ. Sợ cho tụi nó thấy một tấm gương xấu, hay cái gì đó tào lao giống vậy.”
“Chị Sally đâu rồi?” tôi hỏi.
“Đi làm rồi! Cô ấy phụ trách phòng X-quang ở Virginia. Tao thì đang thất nghiệp, đại khái vậy, nên tao ở nhà với lũ hobbit.”
“Tuyệt,” tôi nói vô thưởng vô phạt, nốc một ngụm lớn từ chai bia.
Raine đặt Isaac xuống sàn. Chú nhỏ bắt đầu lẫm chẫm đi quanh như một người say tí hon. Bé Mira chạy dọc hành lang vào phòng ngủ, tiếng chân cô nhóc giẫm lên sàn lịch bịch như một tràng đạn nổ. “Vậy, dạo này sao rồi, anh bạn?” Raine hỏi. “Mày vẫn khỏe re chứ hả?”
Tôi chống cùi chỏ lên đầu gối. “Mọi chuyện có thể tốt hơn. Đại loại vì vậy mà em mới tới đây.”
“Chút rắc rối ở thiên đường à?”
Tôi nhận ra Raine không biết Brit và tôi đã có con. Và chúng tôi đã mất đứa con đó. Tôi bắt đầu kể cho anh nghe mọi chuyện - từ con y tá mọi đen tới khoảnh khắc Davis ngừng thở. “Em sẽ triệu tập tất cả các đội. Từ TĐBM Vermont tới đội Da đầu bang Maryland. Em muốn một ngày trả thù để tưởng nhớ con trai mình.”
Khi Raine không trả lời, tôi nghiêng người về phía trước. “Em đang nói tới việc phá hoại. Đánh đấm kiểu cũ, như ngày xưa tốt đẹp ấy. Và bom cháy. Cứ xả láng, gì cũng được, miễn không giết người thôi. Còn tùy mỗi đội và đội trưởng của họ nữa. Nhưng phải rình rang và đáng chú ý lên. Em biết vậy là đi ngược với mục tiêu hồi nào giờ là trà trộn, nhưng có lẽ đã đến lúc nhắc cho lũ người kia nhớ về sức mạnh của chúng ta, anh không nghĩ vậy sao? Bẻ đũa không bẻ được cả nắm. Nếu chúng ta đưa ra một tuyên ngôn đủ mạnh, đủ lớn, họ đâu thể bắt hết tất cả chúng ta.” Tôi nhìn vào mắt người bạn. “Chúng ta xứng đáng có điều này. Davis xứng đáng có nó.”
Vừa lúc ấy, Mira nhún nhảy lướt tới và thả chiếc mũ miện lên đầu Raine. Anh gỡ nó xuống, buồn bã nhìn cái vòng tròn bằng giấy tráng bạc rẻ tiền. “Con yêu, con đi vẽ cho bố một bức tranh nhé? Ngoan lắm.” Anh dõi theo con gái khi cô bé lon ton chạy về phòng. “Tao đoán chắc mày chưa nghe,” Raine nói với tôi.
“Nghe gì hả?”
“Tao rửa tay gác kiếm rồi. Không còn tham gia phong trào nữa.”
Bị sốc, tôi trừng mắt nhìn anh. Buổi đầu, Raine chính là người đã đưa tôi đến với Quyền lực Trắng. Một khi đã gia nhập TĐBM thì suốt đời là anh em. Đây đâu phải là một thứ công việc mà bạn muốn bỏ thì bỏ. Đó là phận sự một đời.
Đột nhiên, tôi nhớ lại hai hàng hình xăm chữ thập ngoặc trên hai tay Raine hồi đó. Tôi đưa mắt nhìn vai và bắp tay anh. Mấy chữ thập ngoặc đã biến thành một mớ dây leo. Thậm chí không thể nhận ra đã có lúc những biểu tượng kia ở đó.
“Chuyện xảy ra vài năm trước. Sal với tao tới dự một buổi triệu tập mùa hè, như tao, mày với mấy anh em từng làm, và mọi chuyện đều rất tuyệt, chỉ là có một đám đàn ông xếp thành hàng dài để vào phang một con nhỏ da đầu trong lều. Chuyện đó làm Sal phát hoảng, ai lại đưa con tới chỗ xảy ra mấy chuyện như vậy. Thế là tao bắt đầu đi dự triệu tập một mình, để Sal ở nhà với đứa nhỏ. Một lần nọ, tao bị mời tới trường mẫu giáo vì Mira cố chôn vùi một đứa nhãi con người Trung Quốc trong bãi cát, con bé nói nó đang đóng giả mèo và lũ mèo vẫn làm thế với phần của chúng. Lúc đó tao giả bộ như mình rất sốc, nhưng ngay khi bọn ta ra khỏi tòa nhà, tao bảo Mira thật là một đứa bé ngoan. Rồi một ngày kia, tao vào cửa hàng tạp hóa với Mira. Con bé, ừm, chắc vừa lên ba tuổi. Bọn tao đang chờ tính tiền, với một cái xe đẩy đầy nhóc đồ đạc. Mọi người dòm dỏ tao, mày biết mà, vì mớ hình xăm và đủ thứ, tao thì quá quen rồi. Dù sao thì, đứng trong hàng sau bọn tao là một gã da đen. Và Mira, ngọt ngào như mọi khi, nó thốt lên, Bố ơi, nhìn thằng mọi đen kìa.” Raine ngẩng lên. “Tao thì chả thấy có chuyện gì hết. Nhưng rồi người phụ nữ xếp hàng trước mặt bọn tao nói với tao, Thật đáng xấu hổ. Và nhân viên tính tiên nói, Làm sao anh có thể dạy thứ đó cho một đứa bé ngây thơ? Trước khi tao kịp nhận ra thì cả cửa hàng đã rần rần lên và Mira òa ra khóc. Thế là tao xốc con bé lên, bỏ lại cái xe đẩy và chạy ra chỗ xe tải của mình. Đó là lúc tao bắt đầu nghĩ có lẽ mình đã làm điều không phải. Ý tao là, tao tưởng nhiệm vụ của tao là nuôi dạy con thành những chiến binh của nòi giống - nhưng có lẽ điều đó chẳng giúp ích gì cho Mira hết. Có lẽ tất cả những gì tao đang làm là cho nó một cuộc đời bị căm ghét bởi mọi người.”
Tôi trừng mắt nhìn anh. “Anh còn muốn nói gì với tôi nữa hả? Anh đã là tình nguyện ở chùa à? Hay thằng bạn thân của anh là một đứa da vàng?”
“Có lẽ mấy chuyện bậy bạ mà chúng ta ra rả nhiều năm qua không đúng. Tất cả là một trò lừa đảo, treo đầu dê bán thịt chó, anh bạn à. Họ hứa với chúng ta rằng chúng ta sẽ được là một phần của cái gì đó lớn lao, to tát. Rằng chúng ta sẽ tự hào về di sản và chủng tộc chúng ta. Và có lẽ đó mới là 10% những gì chúng ta nhận được thôi. Phần còn lại là căm ghét tất cả mọi người vì sự tồn tại của họ. Một khi đã bắt đầu nghĩ vậy, tao không thể ngừng lại. Có lẽ đó là lý do lúc nào tao cũng cảm thấy như c*t, kiểu như tao cứ muốn đấm bể mặt thằng nào đó suốt, chỉ để nhắc cho bản thân nhớ rằng mình có thể. Với tao sống vậy cũng chả sao. Nhưng đó không phải là cách tao muốn con mình trưởng thành.” Anh nhún vai. “Khi tin tao muốn rút lan truyền, tao biết chỉ là vấn đề thời gian. Một thằng lính của tao xông vào tao trong bãi giữ xe sau khi Sal với tao đi xem phim. Nó đánh tao dữ tới nỗi tao phải khâu mấy mũi.Thế rồi thôi.”
Tôi nhìn Raine, người từng là bạn thân nhất của tôi, và như thể ánh sáng đã thay đổi và tôi nhận ra mình đang nhìn vào một thứ khác hoàn toàn. Một thằng hèn. Một kẻ thua cuộc.
“Chuyện đó chẳng thay đổi gì hết,” Raine nói. “Chúng ta vẫn là anh em, phải không?”
“Chắc chắn rồi,” tôi đáp lại. “Mãi mãi.”
“Mày với Brit có thể tới đây và trượt tuyết mùa đông này,” Raine gợi ý.
“Hay đấy.” Tôi uống cạn chai bia và đứng dậy, viện cớ phải về trước khi trời tối. Trong lúc tôi lái đi, Raine đứng vẫy tay, và cậu bé Isaac cũng vậy.
Tôi biết tôi sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.
Hai ngày sau, tôi gặp mặt những người từng là đội trưởng của các đội nhóm dọc bờ đông. Trừ Raine, tất cả bọn họ đều là thành viên đang hoạt động trên LONEWOLF.ORG, họ đều biết về Davis trước khi tôi bắt đầu mở miệng. Họ cũng có lịch sử với Francis - người thì từng nghe ông diễn thuyết tại một cuộc triệu tập; người biết một kẻ ông đã giết; người khác thì được ông chọn làm đội trưởng.
Đói meo và mệt lả, tôi đậu xe trên đường trước nhà. Khi thấy ánh sáng từ TV nhấp nháy trong phòng khách - dù đã hai giờ sáng - tôi hít vào một hơi. Tôi đã hy vọng có thể lẳng lặng lách vào nhà mà không ai để ý, nhưng thế này thì tôi phải bịa ra lý do để giải thích với Francis sao mình lại lăng xăng chạy việc sau lưng ông.
Thế nhưng trước sự ngạc nhiên của tôi, người bị mất ngủ không phải là Francis. Brit đang ngồi trên ghế, quấn trong một chiếc áo dài tay của tôi, và nó phủ xuống tới tận đùi cô ấy như một cái đầm. Tôi băng qua phòng, cúi xuống và đặt một cái hôn lên đỉnh đầu vợ. “Chào em yêu,” tôi nói. “Em không ngủ được à?”
Vợ tôi lắc đầu. Tôi nhìn lên TV và thấy mụ Phù thủy Độc ác phương Tây đang cúi xuống gần Dorothy, buông lời đe dọa. “Anh đã bao giờ coi phim này chưa nhỉ?”
“Coi rồi. Em muốn anh kể em nghe kết cục không?” tôi trêu vợ mình.
“Không, ý em là thật sự xem phim ấy. Nó giống như cả một câu chuyện cổ tích về Quyền lực Trắng. Tay phù thủy thao túng tất cả mọi người là một tên Do Thái nhỏ thó. Kẻ ác thì có màu kỳ dị và hợp tác với lũ khỉ.”
Tôi quỳ xuống trước mặt vợ, thu hút sự chú ý của cô ấy. “Điều anh hứa với em, anh đã thực hiện rồi. Anh đã gặp hết những người từng chỉ huy các đội. Thế nhưng không ai muốn mạo hiểm. Anh đoán là bố em đã dạy họ quá tốt, giờ ai cũng tin rằng phương pháp mới là phải thâm nhập và phá hoại từ bên trong. Họ không muốn có nguy cơ nếm mùi nhà đá.”
“Hừm, vậy thì hai chúng ta có thể...”
“Brit, nếu có chuyện xảy ra, chỗ đầu tiên bọn cảnh sát sẽ tìm là tất cả những người có dính dáng đến phong trào. Mà vợ chồng mình thì đã được truyền thông rao tên khắp nơi, vì vụ kiện.” Tôi ngập ngừng. “Em biết anh sẽ làm tất cả vì em. Nhưng em chỉ vừa trở lại với anh thôi. Nếu anh bị bắt đi tù, thế thì khác nào lại mất em lần nữa.” Tôi choàng tay quanh người vợ. “Anh xin lỗi, em yêu. Anh tưởng anh có thể làm được.”
Brit hôn tôi. “Em biết. Cũng đáng thử một phen mà.”
“Mình đi ngủ nhé?”
Brit tắt TV, vào phòng ngủ với tôi. Một cách chậm rãi, tôi lột bỏ cái áo vợ đang mặc, để cô ấy tháo đôi bốt và tụt cái quần jean của tôi ra. Khi chúng tôi chui vào dưới chăn, tôi áp sát thân mình vào vợ. Thế nhưng khi tiến tới di chuyển giữa hai chân Brit, tôi lại mềm oặt, trượt ra khỏi vợ mình.
Brit nhìn tôi trong bóng tối, mi mắt trĩu nặng, tay vắt trên vùng bụng mềm mại. “Là tại em sao?” cô ấy hỏi bằng một giọng khẽ khàng đến nỗi tôi phải cố lắm mới nghe ra.
“Không,” tôi thề. “Em đẹp lắm. Tại ba cái thứ vớ vẩn trong đầu anh thôi.”
Vợ tôi quay đi. Kể cả như thế, tôi vẫn nghe làn da cô ấy nóng lên, đỏ bừng vì hổ thẹn.
“Anh xin lỗi,” tôi nói với tấm lưng vợ mình.
Brit không đáp lại.
Nửa đêm, tôi tỉnh dậy và lần tìm vợ. Lúc đó tôi không nghĩ gì hết, có lẽ vì thế tôi mới làm vậy. Có lẽ nếu tôi thôi tự cản đường mình, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên và làm theo bản năng thì tôi sẽ tìm được sự an ủi. Tay tôi dò dẫm trên tấm trải giường, tìm kiếm, nhưng Brit đã không còn ở đó nữa.
Buổi đầu, lực lượng của chúng tôi rất đông, và mỗi người đều khác biệt. Bạn có thể là thành viên Quốc gia Aryan, nhưng không phải là dân da đầu, còn tùy bạn tin hay không vào giáo lý Bản sắc Kitô giáo. Người thượng tôn da trắng thì học thuật và lý thuyết hơn, xuất bản và đăng tải những chuyên luận; dân da đầu thì chuộng bạo lực, thích dạy một bài học bằng nắm đấm. Hoạt động của kẻ theo chủ nghĩa Tách biệt Người da trắng là mua đất ở North Dakota và chia tách đất nước thành những phần riêng biệt, để bọn da màu bị đánh đuổi sang khu vực của chúng và phải ở im trong đó. Tụi Phát xít Mới là sự kết hợp giữa tổ chức Quốc gia Aryan và nhóm Huynh đệ Aryan trong tù - nếu phong trào có một phần tử bạo lực, kiểu băng nhóm tội phạm đường phố, thì tụi này chính là thành phần đó. Ngoài ra còn có nhóm theo tín ngưỡng Bắc Âu cổ, thuyết sáng tạo và môn đệ Nhà thờ của Đức Sáng tạo. Bất chấp những hệ tư tưởng khác biệt chia chúng tôi thành từng bè phái, năm nào tất cả chúng tôi cũng cùng nhau ăn mừng ngày 20 tháng 4, sinh nhật của Adolf Hitler.
Những lễ hội sinh nhật được tổ chức khắp mọi miền đất nước, giống như mấy cuộc triệu tập KKK mà tôi từng tham dự khi còn là một thiếu niên. Chúng thường diễn ra ở phía sau nông trại của ai đó, trên một mảnh đất bảo tồn không người coi quản, hoặc bất cứ chỗ nào có thể coi là một cái làng trên núi. Đường tới đó được các thành viên truyền miệng, những ngả rẽ đánh dấu bằng mấy lá cờ con con không lớn hơn loại dùng để cắm hàng rào điện cho chó, chỉ khác là không phải nhựa hồng, mà rực đỏ màu SS.
Ước chừng tôi đã dự khoảng năm lễ hội Aryan kể từ ngày gia nhập phong trào Quyền lực Trắng, nhưng ngày lễ này đặc biệt hơn hẳn. Vào dịp này, tôi sẽ kết hôn.
Ừm, ít ra là trên tinh thần. Theo đúng luật thì Brit và tôi phải đến tòa thị chính thành phố và điền giấy đăng ký. Nhưng về mặt tinh thần, hôn lễ sẽ diễn ra tối nay.
Tôi 22 tuổi và đây là đỉnh cao của cuộc đời tôi.
Brit không muốn tôi láng cháng gần đó trong lúc mấy chị em xúm xít quanh cô ấy, thế nên tôi lang thang xem hội. Nhìn chung, ở đó có ít người hơn những cuộc triệu tập tôi từng dự năm năm trước, chủ yếu là vì chính quyền bắt đầu trừng trị mạnh tay hơn mỗi khi chúng tôi tụ tập. Thế mà kể cả như vậy, chỗ này vẫn có mấy đám say xỉn tụ nào cũng thấy mặt, thằng thì cự cãi ỏm tỏi, thằng thì đi tè sau những túp lều di động, nơi người ta bán từ bánh mì kẹp xúc xích tới quần lót có in chữ TÌNH YÊU DA ĐẦU. Lễ hội có một khu vui chơi thiếu nhi với sách tô màu và một lâu đài hơi mà sau lưng giăng một lá cờ SS to tướng, như ở Sportpalast, chỗ mà Hitler từng diễn thuyết. Cuối dãy quầy thức ăn và đồ hàng linh tinh là khu dành cho các nghệ sĩ xăm hình, họ rất nổi tiếng và đắt khách ở những lễ hội thế này.
Tôi cắt hàng, biết rằng làm thế sẽ chọc tức thằng bị đẩy ra. Lẽ tất nhiên là hai thằng choảng nhau, tôi tặng thằng kia một cái mũi chảy máu và nó câm miệng để tôi chiếm chỗ. Khi tôi ngồi xuống trước mặt một nghệ sĩ xăm hình, hắn ta dòm tôi. “Muốn hình gì đây?”
Sáu tháng qua Francis và tôi đã nỗ lực thuyết phục các đội thôi khoe ra hình xăm vòng quay mặt trời, cái đầu cạo trọc, đai quần và bắt đầu làm sao cho giống một gã trai bình thường. Thế có nghĩa là nhiều người phải mặc áo dài tay hoặc dùng axit để giấu đi vết mực trên mặt. Thế nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt. Hôm nay, tôi muốn tất cả mọi người cùng biết mình đấu tranh cho điều gì.
Khi tôi rời khỏi căn lểu đó, có bảy chữ cái gothic xăm trên khớp gốc ngón tay tôi. Bên phải, khi tôi nắm tay lại, chữ G-H-É-T sẽ hiện ra. Trên tay trái, phía gần nhất với trái tim tôi, là tiếng Y-Ê-U thân thiết.
Mặt trời lặn, đến lúc rồi. Ở phía xa vang lên tiếng gầm khàn đục của mô tô, và tất cả những người còn ở lễ hội xếp thành hai hàng ngay ngắn. Tôi chờ đợi, hai tay đan vào nhau phía trước, da vẫn còn ửng đỏ và sưng lên vì mới xăm.
Rồi bất chợt, đám đông tách ra, và tôi thấy Brit, ánh sáng vàng cam lúc ngày tàn rọi lên đằng sau người sắp trở thành vợ tôi. Cô ấy vận một bộ đầm ren trắng muốt làm cô ấy trông giống một cái cupcake, và đôi Doc Martens. Tôi bắt đầu cười. Tôi cười dữ đến nỗi cằm thiếu điều muốn nứt ra luôn.
Khi Brit lại gần, vừa trong tầm với, tôi nắm lấy tay cô ấy. Nếu thế giới này có chấm dứt ngay thời khắc đó, tôi cũng vừa lòng. Chúng tôi bắt đầu đi dọc lễ đường dựng tạm. Khi chúng tôi đi qua, những cánh tay vung lên, mọi người đồng loạt chào kiểu sieg heil. Đứng cuối hàng người chính là Francis. Ông mỉm cười nhìn chúng tôi, ánh mắt lấp lánh và sắc sảo. Ông đã chủ trì hơn một tá lễ cưới Aryan, nhưng cái này là đặc biệt hơn cả. “Bọ bé bỏng,” ông lên tiếng, giọng khàn khàn. “Trông con kìa, đâu phải dạng vừa.” Rồi ông quay sang tôi. “Cậu mà cà chớn với con bé là ta sẽ giết cậu.”
“Vâng,” tôi chỉ nói được có thế.
“Brittany,” Francis bắt đầu, “Con có nguyện sẽ vâng theo Turk và kế thừa di sản của chủng tộc da trắng không?”
“Con hứa,” cô ấy thề.
“Và Turk, cậu sẽ vinh danh người phụ nữ này là người vợ Aryan của cậu trong cuộc chiến chứ?”
“Con sẽ làm vậy,” tôi đáp.
Chúng tôi quay sang đối mặt nhau. Tôi nhìn vào mắt cô ấy, kiên định, trong lúc chúng tôi đồng thanh đọc to Mười Bảy Chữ, tuyên ngôn mà David Lane đã lập khi ông chỉ huy Tổ chức: Chúng tôi phải gìn giữ giống nòi và bảo vệ tương lai cho con em da trắng.
Tôi hôn Brit, đồng thời ở phía sau chúng tôi, ai đó đã đốt lên chữ thập ngoặc gỗ để đánh dấu thời khắc thiêng liêng này. Tôi thề đã cảm thấy một sự thay đổi trong mình ngày hôm đó. Như thể tôi thật sự đã trao nửa con tim cho người phụ nữ này, và cô ấy đã trao nửa trái tim mình cho tôi, và cách duy nhất để cả hai chúng tôi tiếp tục tồn tại là với trái tim chắp vá.
Tôi chỉ mơ hồ nhận thấy Francis đang nói, mọi người vỗ tay. Thế nhưng tôi bị hút về phía Brit, như thể chúng tôi là hai người cuối cùng trên trái đất.
Mà có lẽ vợ chồng tôi đúng là như thế.