TÌNH NGƯỜI
Chiều ba mươi tết, thấy con chở về cả chục chậu bông nào là vạn thọ, cúc, mồng gà...tôi rầy:
-Mua chi mà nhiều dữ vậy, chưng có mấy ngày rồi bưng đem bỏ, cực thấy mồ!
Con gái vừa thở dài vừa đáp:
-Con tính mua hai chậu vạn thọ thôi, mà thấy họ bán ế quá nên mua giùm thêm mấy chậu nữa.
-Mình hổng mua thì cũng có người khác. Chưng tùm lum đâu có đẹp còn chật nhà chật cửa, hổng có chỗ cho mấy đứa nhỏ chạy chơi.
Lần nầy con còn thở dài hơn lần trước:
-Thiên hạ bây giờ bụng dạ eo hẹp lắm mẹ ơi! Họ đi coi rần rần mà đâu thèm mua. Họ biết bông bán không hết phải bỏ lại nên chờ lượm, dù người bán hạ giá hết mức, năn nỉ, khóc lóc họ cũng chẳng xiêu lòng.
Nghe con nói mà tim tôi thắt lại, bỗng nhớ ngày xưa...
Chiều hôm ấy cậu hai Tha đi đồng về. Cậụ không ghé vô nhà uống trà cho ráo mồ hôi mà vác cây cuốc ra thẳng bến sông tắm và rửa cuốc luôn. Vừa bước vô nhà cậu hỏi mợ liền:
-Có cơm chưa má nó!
Mợ hai đáp lại bằng một giọng cằn nhằn:
-Chờ một chút đi ông ơi, mấy con heo kêu om sòm, tui phải cho tụi nó ăn trước cái đã rồi mới tới tụi mình.
-Má nó xăn xăn lên một chút, tui thấy trong mình hổng êm, tính ăn ba hột cơm rồi đi mua gói thuốc về uống.
Mợ hai nghe chồng nói vậy thì bỏ tay ra khỏi cái máng, lật đật đi nấu cơm liền.
Mợ bưng mâm cơm ra đặt lên cái chõng tre sau hè rồi gọi:
-Ba thằng Thiết ơi! Ra ăn cơm.
Chẳng nghe tiếng đáp lại, chờ hồi lâu cũng chẳng thấy ổng ra. Mợ bước lại cái võng nơi cậu đang nằm. Cái võng cũng như cậu đều bất động.
Tiếng hét của mợ vang lên, trong tích tắc mọi người trong xóm bu tới. Cậu hai Đủ kêu to:
-Đứa nào lẹ chưn chạy mời ông thầy gân liền coi! Kiểu nầy là bị gió độc nhập rồi!
Chưa ai dợm cẳng thì cậu Sáu,ông thầy gân, đã ôm hộp đồ nghề chạy tới. Mấy người đàn ông khiêng cậu hai ra cái bộ giạt trước hàng ba để ổng nằm lên. Đó rồi, kẻ thời cạo gió, người thoa dầu, bóp tay, bóp chân... Mợ Hai Tha mở cây kim tây đang gài miệng túi ra, đâm mạnh vào mấy đầu ngón tay của cậu để nặn máu. Cách nầy đau lắm vậy mà chẳng nghe cậu rên dù chỉ một tiếng.
Đám ma cậu phải hoàn lại đến bốn ngày. Hôm đi đưa mợ hai Tha vừa khóc vừa kể hết sức là thảm thiết:
-Ông ơi là ông ơi! Ông đi đâu mà vội mà vàng, chưa ăn một hột cơm nào, để bụng đói mà đi. Phải chi tui bỏ cho ba con heo đó, tui nấu cơm trước cho ông ăn thì ông đâu có chết như vậy!
Bà con trong xóm nghe mợ than, chẳng ai cầm được nước mắt.
Mùa dưa ấy, dù có lối xóm tiếp tay, nhà mợ cũng tỉa trễ hơn hết thảy. Mợ lo lắng mất ăn mất ngủ, cầu trời phù hộ cho dưa chín sớm để kịp bán trước tết vậy mà cũng không được. Dưa nhà mợ chín cận ngày tết quá nên mấy người lái dưa không mua nữa. Ngày ba mươi xe bò chở dưa về chất đầy sân, mợ ngồi nhìn đống dưa mà khóc.
Má sai ba chị em tôi mỗi đứa bưng một cái thúng đi theo má lại nhà mợ mua dưa. Trước sân nhà mợ, chòm xóm, láng giềng tụ hội lại. Ai nấy, kẻ bưng người đội, xúm nhau mua dưa về ăn tết. Thì ra mọi người đã đoán trước được tình cảnh của mợ nên không chừa dưa lại ăn mà ráp nhau bán cho lái hết, rồi mua giùm cho mợ.
Dưa bán hết rồi mợ còn ngồi khóc. Anh hai Thiết cằn nhằn:
-Bà con mua giùm hết trơn, mừng muốn chết, má còn khóc cái nỗi gì?
Mợ vừa kéo khăn lau nước mắt vừa trả lời:
-Tao đâu có khóc tại vì buồn!