← Quay lại trang sách

MỸ A

MỸ A là tên đặt cho một thứ lụa rất nổi tiếng ở Tân Châu mà mọi người dân quê tôi đều hãnh diện về nó. Nhưng Mỹ A tôi nói ở đây là một cô gái nhỏ, mà có lẽ chẳng một ai tôi đang quen và gặp gở biết về bé gái ấy.

Một hôm đi học về, tôi thấy một đôi vợ chồng lạ hoắc đang ngồi nói chuyện với má, má bảo tôi:

-Con chào dì dượng Năm đi!

Tôi khoanh tay cúi đầu miệng lắp bắp:

- Thưa dì Năm, thưa dượng Năm con đi học mới về.

Dì Năm vuốt tóc tôi rồi nói với chồng:

-Cháu nầy chắc cỡ bằng tuổi con Mỹ A đây.

Chồng dì Năm mặc bộ đồ nhà binh, người ốm, cao và đen nhẻm. Dì cũng cao, hơi mập, da trắng, mắt to, môi đỏ au vì đang nhai trầu. Tôi nhìn một cách tò mò, tự hỏi không biết họ đến nhà tôi có chuyện gì? Bỗng nghe hai vợ chồng dì nói với nhau bằng một thứ tiếng rất lạ, rồi dì quay sang nói với má tôi:

-Chị cho tui đặt cọc trước hai tháng thôi, có được hông?

Má tôi hơi trù trừ rồi gật đầu, hỏi:

-Chừng nào chị dọn tới?

-Để tui coi ngày nào tốt, chắc trong tuần nầy thôi.

Dì móc túi lấy tiền ra đếm, đưa cho má tôi rồi hai vợ chồng ra về liền. Trước khi đi, dì còn nựng càm tôi một cái.

Hôm sau khi đi học về tôi thấy gian bếp đã được ngăn đôi. Cái võng và bàn tròn ăn cơm bị dời ra nhà trước. Chỗ cũ của chúng được cái tấm ri đô bằng vải bông che lại, tạo thành một cái buồng. Một đứa con gái trạc tuổi tôi chui từ dưới chân tấm ri đô ra. Nó nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng vậy. Hai đứa như đang chơi cái trò đối mắt coi đứa nào thua, tôi chớp mắt trước rồi hỏi nó:

-Phải mầy tên Mỹ A hông?

Nó trợn hai con mắt đã to sẵn lên, hỏi:

-Sao mầy biết?

Tôi không trả lời, hỏi tiếp:

-Mầy mấy tuổi?

-Tám.

-Vậy là lớn hơn tao một tuổi.

Nó hỏi lại:

- Bộ mầy là con của dì Năm chủ nhà hả?

-Ừ, má mầy đâu rồi?

-Hổng phải má, dĩ là dì của tao, má tao còn ở nhà.

-Sao mầy hổng ở với má mà đi theo dĩ?

-Má tao biểu.

-Mầy có nhớ má mầy hông?

Nó gật đầu rồi cái mặt buồn hiu, tôi bỗng nghe thương nó quá chừng.

Từ ngày có Mỹ A tôi nôn về nhà lắm, vì dù lớn hơn một tuổi nhưng nó lại chịu nghe lời tôi, bày trò gì nó cũng làm theo và nhất là hay để dành bánh chia cho tôi. Chỉ có một điều làm tôi hơi bực là má hay đem nó ra làm gương như:

-Coi con Mỹ A kìa, nó biết rửa chén rồi đó!

-Con Mỹ A nó quét nhà sạch hơn con.

-Con Mỹ A nó ăn cơm không đổ một hột…

Mấy anh học trò cũng thương nó lắm, khen nó xinh hơn, ngoan hơn, hai bàn tay lúc nào cũng sạch hơn. Mà nó xinh hơn tôi thật, da trắng hơn, mũi cao hơn…Thậm chí tôi chỉ có một cái đồng điếu nhỏ xíu nằm khiêm nhường sát góc miệng, còn nó có đến hai cái lúm đồng tiền thật là to trên má. Tôi hỏi má:

-Con nghe người ta nói “đen như Miên”, sao con Mỹ A nó trắng tươi vậy má?

-Nó không phải là Miên rặc, nó là dân “ đầu gà đít vịt”nên mới ngộ như vậy?

-“Đầu gà đít vịt” là cái gì hả má?

-Là con của người Miên với người Tiều.

Thật ra nó cũng không ngoan hơn tôi bao nhiêu, vì nó không chịu kêu dì Năm bằng má cho dù bị hăm he đủ thứ. Dì dỗ ngọt rồi đòi bỏ đói mà nó cũng không hề nao núng. Dì đã làm khai sanh nhận nó làm con, để chồng lãnh lương nhiều hơn một chút nên sợ nó gọi như vậy sẽ bị lộ và dượng sẽ bị tội. Dì bèn mua chuộc tôi, tôi nói với nó:

-Mầy không kêu dì Năm bằng má thì tao không thèm chơi với mầy nữa.

Tội nghiệp, nó chỉ có một mình tôi là bạn nên đành phải chìu theo. Tánh nó hiền và dễ tin hết sức, tôi nói sao là nghe vậy. Tôi mê con Bù Nỉ bao nhiêu, nó cũng mê tôi bấy nhiêu, có khi còn nhiều hơn nữa.

Thời gian đầu chỉ có dì Năm với nó [dượng Năm làm trung sĩ nhất đóng quân ở Bình Thủy], sau lại có thêm một người đàn ông trẻ hơn má nó đến ở chung. Nó gọi ông ta là cậu Hai và theo lời dì Năm thì ổng là em bà con chung đầu ông cố với dì.

Một hôm khi ăn cơm [nó không ăn chung mâm với dì Năm và cậu Hai mà hay bưng tô qua ngồi ăn với má con tôi] nó bỗng nói:

-Tối nay mầy qua ngủ chung với tao nghe, ngủ một mình tao sợ ma lắm!

-Bộ mầy hổng ngủ với cậu Hai sao?

-Cậu Hai ngủ với má tao không hà!

Tôi bèn xin má nhưng má nhất quyết không cho.

Cái chuyện dì Năm với ông em họ, hình như đã đến tai dượng Năm hay sao mà dưỡng không gữi tiền về nữa [ đó là lý do dì Năm đưa ra khi xin má cho tôi đi theo dỉ và Mỹ A đi xuống chỗ trú binh của dượng Năm để lấy tiền]. Ban đầu má không cho, nhưng vì không có tôi Mỹ A không chịu đi nên má đành bóp bụng. Lần đầu xa má tôi ngại lắm, nhất quyết không đi nhưng rồi xiêu lòng vì dì Năm hứa mua cho tôi hộp viết chì màu, hơn nữa chỉ xa má có một ngày thôi, đâu có nhiều nhỏi gì!

Thấy tụi tôi dượng Năm mừng lắm. Chiều đến, dì Năm, tôi và Mỹ A đã có một buổi cơm rất vui với dượng và mấy chục người lính. Mâm cơm hôm đó được dọn trên chiếc chiếu trải dưới đất, chỉ mỗi món canh chua bạc hà, nấu với cá rô mề, đựng trong cái thau nhôm to bằng cái thau rửa chén của nhà tôi mà thôi! Họ nấu cũng ngon nhưng không bằng phân nửa má tôi.

Sáng hôm sau dượng Năm đi hành quân sớm. Tôi, Mỹ A và dì đi về, gương mặt dì Năm buồn thiu. Tụi tôi đang lội bộ ra bến xe thì một chiếc xe nhà binh đuổi theo và dừng ngay trước mặt. Dượng Năm leo xuống xe, chạy rất nhanh về phía chúng tôi, dúi tiền vào tay dì Năm rồi không kịp nói một lời, quày quả bỏ đi liền.

Mấy ngày sau cái hòm chở xác dượng Năm được đem về nhà tôi. Dì Năm khóc té lên té xuống, Mỹ A khóc, tôi cũng khóc còn cậu Hai thì tránh mặt.

Sau đám ma, cái bụng của dì Năm bỗng ngày một to ra, Mỹ A khoe với tôi là nó sắp có một đứa em. Nó nôn làm tôi cũng nôn lây.

Một ngày kia tôi rủ Mỹ A cùng chơi một món mà mấy anh học trò ở trọ trong nhà vừa dạy. Hai đứa ngồi bệt xuống đất, đối diện nhau, cẳng chĩa thẳng ra phía trước cho bốn bàn chân chạm sát vào. Rồi cùng vỗ tay một lượt, vừa đập hai bàn tay vào nhau cho kêu thật to vừa hát:

-Chị em xây cà lem nước dừa.

Đang chơi rất vui thì Mỹ A bị dì Năm gọi vô buồng rồi bị đòn thê thảm. Một tuần sau dì Năm dọn nhà, má tôi buồn hiu vì mất đi một khoảng thu nhập, còn tôi thì khóc nức nở vì mất luôn một người bạn. Từ đó, tôi chưa gặp lại Mỹ A một lần nào.

Cho đến bây giờ, thỉnh thoảng trong đầu tôi lại hiện lên gương mặt của một cô gái nhỏ. Một chút bào bọt dâng lên. Cái đau đó rất giống như cái xon xót của một vết thương cứ lên mủ hoài mà không chịu thành sẹo vậy!