CHIẾU BÓNG THÍ
Sáng hôm ấy, một sự kiện lớn nhất từ trước đến nay đã xảy ra trong cái xóm nhỏ của tôi. Chiếc xe lôi của anh Hai Thám chở một người thanh niên cầm cái "Ô bạt lưa" nói oang oang:
-Mời hết thảy bà con cô bác, tối nay tề tựu lại sân vận động kế bên nhà việc để coi chiếu bóng thí. Chương trình rất hay bà con ráng đến xem, bỏ qua rất uổng.
"Nhà việc " là danh từ bà con dùng để gọi trụ sở của Hội đồng xã, nơi mấy người làm ba cái việc "giấy tờ" [ bà con gọi các viên chức là người làm việc giấy tờ] vô ngồi.
Cái xóm đang bình lặng bỗng trở nên hết sức xôn xao. Như có một luồng gió mạnh thổi qua, làm những cái tổ kiến vàng trên mấy cây xoài cùng đong đưa, khiến cho tất cả lủ kiến ở trỏng đều chạy tới chạy lui nhốn nháo.
Buổi học hôm ấy tuị tôi không thể nào ngồi yên được, thầy cứ liên tục nhịp cây thước lên bàn hét:
-Các trò im lặng, im lặng...
Tụi tôi yên được chừng một lát rồi lại lao xao tiếp. Thầy bèn bắt trả bài, không khí dần lắng lại. Có vài tên không thuộc, bị ăn trứng ngỗng và khẻ tay, vậy mà cái mặt của chúng cũng tươi rói chớ không héo queo như thường lệ.
Ra về ba đứa tôi tranh nhau nói. Con Thẹn nôn nhất, nó dặn tôi với con Tíu:
-Hai đứa bây ăn cơm cho lẹ nghe, mình phải đi thật sớm để ngồi hàng đầu cho dễ thấy.
Con Tíu nói bằng giọng chứa nặng lo âu:
-Tao sợ má tao hổng cho quá.
Tôi nổi máu anh hùng:
-Để tao xin giùm cho!
Con Tíu mừng hết lớn:
-Ừ! Mầy nhớ qua sớm sớm lảy bắp với tao xong rồi hả[hãy] xin, có vậy má tao mới cho đi.
-Ừ.
Suốt con đường từ trường về nhà tuị tôi cứ tranh nhau nói, con Thẹn "xung" quá, nó tính đủ thứ:
-Tụi bây nhớ mang dép đặng lót ngồi cho đỡ dơ quần. Để tao rang bắp đem theo ăn cho vui.
Tôi cũng hào hứng lây:
-Để tao đem theo mấy khúc mía.
Con Tíu can:
-Thôi, đừng có ăn mía. Ba con kiến lửa nó bắt hơi, kéo lại cắn nhừ tử cho coi!
Con Thẹn đầy vẻ nôn nao, nó tưởng tượng cái gì không biết mà đang đi bỗng nhảy cởn lên một cái rồi hét:
-Tụi mình chạy đua coi đứa nào tới trước nè!
Thế là ba đứa ráp nhau chạy ào ào y như bị chó rượt vậy.
Chiều chưa tắt hết nắng, con Thẹn đã qua nhà tôi, nó mặc bộ đồ hôm tết, tôi ghẹo nó:
-Diện quá ta!
Nó trả lời bằng cái giọng có chút mắc cỡ, có chút hãnh diện:
-Má tao bắt mặc đó mầy ơi!
Thấy vậy tôi cũng moi trong rương ra bộ đồ mới cáu của mình, con Thẹn hỏi:
-Má con Tíu có cho nó đi hông mậy?
-Có, tao lảy bắp giùm nó muốn mòn ngón tay đây nè! Hổng cho sao được.
Con Tíu giắt hai đứa em nó ra tới, con Thẹn cằn nhằn:
-Dẩn theo chi vậy? Rủi coi nửa chừng tụi nó đòi về thì làm sao?
-Má tao biểu phải cho tụi nó đi theo coi cho biết.
Con Thẹn dặn hai đứa em con Tíu bằng một giọng quạu đeo:
-Tụi bây ngồi coi đàng hoàng cho tới hết à nghen! Đứa nào mà đòi về là tao đem thả xống sông đó!
Hai đứa nhỏ gật đầu lia lịa.
Cái sân vận động đã đông ken con nít. Chúng xô lấn nhau để giành ngồi sát tấm vải trắng, rộng khoảng bốn mét vuông được căng rất thẳng ở giữa sân. Cái máy chiếu phim đặt ở phía sau. Tụi con nít đang bu xem lấp máy, chúng chỉ trỏ, hỏi han đủ thứ nên bị rầy:
-Tụi bây xê ra để anh làm cho lẹ mà coi, ra ngồi trước đi sắp chiếu rồi đó!
Tụi nó lật đật kéo nhau ra xí chỗ. Chờ gần cả giờ đồng hồ mới nghe cái mô tơ điện khạc lên một tiếng, chiếu lên màn hình một cái nền sáng trưng với những lằn đen chạy ngoằn ngoèo đứt nối.
Bắt đầu buổi chiếu là chào cờ, tiếp đến là chương trình thời sự với những người ngồi trên xe hơi và ăn mặc đẹp. Cảnh duyệt binh gồm từng đoàn binh lính mặc quân phục theo binh chủng của mình. Họ sắp hàng thẳng băng, bồng súng bước đều tăm tắp, gương mặt người nào cũng hết sức trang nghiêm. Kế tiếp là cảnh bão lụt ở miền trung với những chiếc xuồng, mái nhà bị cuốn trong nước. Với những người bám trên đọt cây, màn nước bao trùm chỉ còn những ngọn tre nghiêng đầu theo dòng nước chảy xiết.
Tiết mục chính với cô ca sĩ Phương Dung hát những bản nhạc quen nghe trên radio như "Những đồi hoa sim", "Đồi thông hai mộ", "Hàn mặc tử", "Ngày anh xa vắng"...
Cuối cùng là một vở kịch vui. Bối cảnh là một căn nhà lá nhỏ và cũ, hai vợ chồng ốm nhom đang ngồi trước nồi khoai đang nấu. Có tiếng người gọi, người vợ đáp lại và bỏ đi ra ngoài. Người đàn ông liền mở nấp vung, bóc khoai trong nồi ra định ăn vụng. Bỗng người vợ xuất hiện, anh ta lật đật lận khoai vô lưng quần. Bị nóng quá nên nhảy tưng tưng liên tục làm văng cả củ khoai ra ngoài.
Cái hoạt cảnh ấy tạo ra những trận cười nghiêng ngửa. Con Thẹn cười đến chảy cả nước mắt. Hai đứa em con Tíu thì vừa cười, vừa bắt chước nhảy loi choi như người chồng trong phim. Trên màn ảnh đột ngột xuất hiện chữ "HẾT" rất to rồi màn hình tắt ngấm. Mọi người "ồ" lên tiếc rẻ. Có tiếng một người đàn ông tằng hắng và hỏi:
-Ngày mai còn chiếu nữa hông chú em?
-Hông bác ơi, ngày mai tụi cháu chiếu ở chợ Vàm.
-Chiếu phim gì?
-Cũng chiếu y thinh phim nầy.
-Tưởng phim khác qua cũng ráng đi xem, bằng như chiếu lại vở nầy thì thôi!
Ra về tụi tôi vừa ôn lại các cảnh trong phim vừa cười ngặt nghẽo với nhau, con Thẹn rủ:
-Ngày mai tụi mình đi coi nữa nghen?
Tôi lắc đầu le lưỡi:
-Xa gần chết!
-Có sáu cây số hà, đi bộ mấy hồi.
Con Tíu cũng lắc đầu ngoầy ngoậy:
-Tao cũng hổng đi đâu!
-Đi đi mà, để tao năn nỉ ba tao lấy xe chở tụi mình đi.
Tôi gật đầu cái rụp:
-Vậy thì tao đi.
Con Tíu cũng hùa theo:
-Tao đi nữa!