MÊ CON TRAI
Họ hàng bên phía má tôi con trai rất hiếm, nhất là bên chi của ông ngoại.
Tôi nghiệp ông ngoại tôi, khi còn sống ông có một mong muốn thiết tha là có được một đứa cháu trai nối dõi. Những lần ngoại chở tôi đến nhà mấy người bạn chơi, nhìn mấy đứa cháu trai của họ chạy nhảy tưng bừng. Ông chép miệng:
-Ước chi tui có một thằng cháu trai!
Ông Chín Năng, hoặc ông Tư Công thường an ủi:
-Có cháu gái như ông vậy mà sướng. Tụi nó dễ sai, dễ biểu, nhờ đấm cái lưng, pha ấm trà là làm rót rót liền đâu dám trễ. Mấy đứa cháu trai của tui phá như giặc, đứa còn nhỏ đâu có nhờ được cái giống gì. Đứa lớn hơn một chút là bày đặt ghẹo gái, tùng tam tụ ngũ, phá xóm phá làng chọc cho chúng chửi, nghe mắng vốn cũng đủ mệt. Đứa tới tuổi quân dịch thì lo cho nó trốn lính, rủi bị bắt lính rồi thì ruột gan mình cũng đi luôn theo nó, đâu có yên ổn nhàn hạ như có con gái.
Nghe vậy ngoại chẳng những không vui lên một chút nào mà còn thở rất dài. Lúc ông mất đi vẫn chưa được toại nguyện vì dù lúc đó ngoại đã có đến mười đứa cháu: Ba cháu ngoại, bảy cháu nội mà đều là con gái hết ráo.
Còn cậu Sáu tôi, trưởng nam của ngoại thì cái máu mê con trai của ổng, cả xóm thường lấy làm đề tài trêu chọc.Nó vượt xa cái khuôn khổ của một ước mơ mà trở thành nỗi ám ảnh triền miên. Mỗi lần mợ tôi có bầu, cậu tôi cất công đi cả cây số mượn, hoặc đổi cho bằng được cái giạt giường của một sản phụ vừa đẻ con trai, vác về cho mợ tôi nằm lấy hên.Thỉnh thoảng mợ đang đi cậu lại gọi giựt ngược:
-Má con Ghết!
Mợ ngoái lại nhìn, chưa kịp hỏi đã thấy cái mặt cậu buồn hiu, bởi mợ toàn quay về bên phải, mà theo ông bà ta thì: Nam tả, nữ hữu. Cho nên hể bà bầu nào, nghe kêu bất thình lình, mà quay đầu về phía tay phải thì chém chết cũng sanh con gái!
Mợ cũng có cách bói riêng của mợ. Khi cái bụng của mợ tròn vo như thúng úp, mợ hay bồng một đứa con nít chưa biết đi, cho nó đứng lên bụng. Nếu đứa bé là con trai và đứng hai chân thì mợ mừng lắm. Mọi người lý giải rằng, cái thằng nhỏ tí xíu ấy nó đã biết cái mầm bên trong là người yêu hay địch thủ rồi! Hể con gái thì nó "ga lăng" nên chỉ đứng có một chân thôi, còn con trai thì y ta đạp thẳng cẳng bằng cả hai chân không hề thương xót.
Lúc tôi còn nhỏ mỗi lần đi đám giỗ nhà nội là tôi ngại lắm! Mặc dù được ăn thịt, ăn bánh thả giàn. Nhưng cái câu mà mấy cô, mấy bác hay nói với nhau trước mặt tôi, mặc dù còn bé tôi vẫn cảm nhận được và hết sức tổn thương:
-Phải con nhỏ nầy là con trai thì ba nó đâu có buồn, xin đổi qua Cái Dầu dạy rồi chết mất xác như vậy!
Lớn lên tôi mê chơi, hiếu động dữ lắm! Có một lần má nhìn tôi rồi lắc đầu than:
-Chắc tại lúc có nghén con. Má cứ cầu xin trời phật ban cho một đứa con trai hoài, nên cái tánh của con là trai mà bị mụ bà nắn lộn thành gái.
Cái mơ ước của má đã ảnh hưởng đến tôi rất nhiều, ngay từ nhỏ xíu tôi đã hết sức mong làm con trai. Tôi ghét mặc đồ mới, ghét đeo bông. Thích mấy trò chơi của con trai như ngồi trên bẹ chuối thả dốc một cái ào, đu theo xe bò hoặc được nằm trên đống rơm chất cao mà ngủ. Người lớn hồi đó hay hăm mấy đứa con trai là hể đứa nào học dốt, học lười là cho nghỉ học đi chăn bò, làm cho tôi càng thêm tủi thân! Cái mơ ước số một của tôi lúc ấy, là được ngồi trên lưng bò cho nó chở đi khắp cả cánh đồng.
Khi lớn lên tôi lại càng thích làm con trai dữ dội. Những cô bạn của tôi thuở ấy đứa nào mà được "chàng" làm thơ tặng là mừng hết lớn! Tôi ước mình làm con trai để tặng thơ cho hết thảy những cô gái tôi quen, giúp họ đều vui hơn, đẹp hơn.
Tôi hay tưởng tượng cái cảnh xe đạp, ba lô một mình rong duỗi trên đường. Mang theo một cái võng, một cái nồi, một cây dao, một cái hộp quẹt rồi đi khắp đất nước.
Một đôi lần tôi còn muốn giả trai như nàng Mạnh Lệ Quân trong chuyện Tái Sanh Duyên, đăng lính rồi lập chiến công rồi...tới chỗ bí nên tôi bỏ luôn.
Bây giờ cái ước mơ ấy vẫn còn thoi thóp trong tôi. Tôi thèm làm một lão ông sáng đi câu, chiều ngồi uống rượu, hoặc đi lang thang ghẹo mấy bà già...
Thôi kiếp nầy đã lỡ, xin hẹn lại kiếp sau! Kiếp sau, tôi nhất quyết sẽ làm con trai cho bằng được!