MẸ GHẺ
Dù rất thương đứa con gái nhỏ, Mến cũng đành đứt ruột giao cho chồng nuôi khi họ chia tay. Từ đó, Mến tập trung hết sức lực, tận dụng mọi khả năng để kiếm thật nhiều tiền. Mục tiêu của Mến là mua một căn nhà và rước con về cùng ở.
Khi nghe tin chồng đã tái hôn với một góa phụ lớn tuổi hơn anh ta, có cơ ngơi vững vàng, Mến lo đến gầy rộc cả người. Nàng sợ rằng người đàn bà có nhiều tuổi đời, rất thành đạt đó, sẽ dựa vào sự vượt trội về kinh tế và kinh nghiệm để lấn lướt chồng. Bé Thương sẽ không còn được cha yêu quí, bị mẹ kế hành hạ, bị đòn roi, mắng mỏ.
Tuy vét cạn sức ra làm việc, Mến vẫn chưa mua nổi một căn nhà. Cho dù nàng cố nhịn ăn, nhịn mặc nhưng giá nhà cứ leo thang và nàng không thể nào bắt kịp. Những lúc đến thăm con Mến càng tủi thân. Con bé giờ đã ở trong một căn nhà sang trọng. Quần áo tươm tất, tóc tai gọn gàng, mặt mũi sáng sủa, tay chân sạch sẽ hơn lúc trước. Bé Thương có đến năm sáu con búp bê và một căn nhà bằng nhựa rất đẹp dành cho chúng. Những món quà bé nhỏ nàng mua cho con, trở nên thảm hại so với những thứ mà bé đang hưởng, đến độ nàng không dám trao. Mến cũng thấy mắc cỡ với mấy người làm, vì nàng ăn mặc còn thua kém họ.
Một hôm Mến đến trường vào giờ ra chơi để gặp riêng con. Nàng dọ hỏi bé Thương đủ thứ, phát hiện rằng con bé quí mến Từ, người mẹ ghẻ mà nó gọi một cách thân mật là “Má Năm” ấy, vô cùng. Mến vừa mừng lại vừa tủi. Mừng vì con được thương yêu, chăm sóc. Tủi vì thấy cái hy vọng sống chung với con ngày một mong manh. Cho dù mua nổi căn nhà cũng chưa chắc bé Thương chịu về ở. Và dù nó có chịu đi nữa thì nàng đành lòng nào nhìn con từ bỏ những tiện nghi, chịu đựng mọi sự thiếu thốn khi về sống với mình?
Nhìn mái tóc của con được tết rất đẹp, Mến hỏi:
-Ai cột tóc cho con vậy?
Bé Thương trả lời:
-Má Năm.
Mến cầm bàn tay của con lên xem, móng tay rất sạch và được cắt sát, nàng hỏi tiếp:
-Ai cắt móng tay cho con?
Câu trả lời của bé Thương vẫn là:
-Má Năm.
Mến lại hỏi:
-Có đau hông con?
Con bé lắc đầu:
-Má Năm thoa cái nước gì đó lên tay con, cắt êm ru không có đau gì hết!
Nó nói thêm:
-Bây giờ mỗi tối má Năm còn đọc truyện cho con nghe nữa đó mẹ!
Mến mừng đến rưng rưng nước mắt, hỏi:
-Chuyện gì, hay hông con?
Bé Thương gật đầu:
-Chuyện đời xưa, hay lắm đó mẹ! Có nàng Út nhỏ bằng ngón tay, chui vô ống tre ngồi giữ dưa. Có bảy anh em ngồi trong một chiếc giày bay đi vù vù. Có cái nồi cơm nhỏ xíu mà một trăm người ăn không hết…
Mến hỏi:
-Má Năm có đánh con không?
Bé Thương lắc đầu:
-Dạ không?
Một hôm Mến bị ngất khi đang làm việc. Khi tỉnh dậy, nàng thấy mình đang nằm trên cái giường trải drap trắng muốt. Bé Thương và người phụ nữ ấy đang ngồi ngay bên cạnh. Bé Thương thấy mẹ tỉnh dậy thì mừng đến bật khóc. Từ nhìn nàng và cười rất hiền. Cô ta nói:
-Chị bị xĩu trong xưỡng. Họ đưa chị vào đây rồi báo tin cho tụi tôi. Anh Thịnh đi công tác không có ở nhà nên tôi vào thay cho ảnh.
Mến ấp úng:
-Cám ơn chị! Tôi làm phiền…
Cô ta gạt ngang:
-Mình là người một nhà mà, có cái gì mà phiền!
Mến hỏi:
-Tôi bị sao vậy chị?
-Bác sĩ nói chị bị suy nhược, chớ không có bệnh gì trầm trọng cả. Nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ là sẽ sớm bình phục.
Chiều hôm ấy Mến xin được xuất viện. Nàng âm thầm ra về một mình. Sáng hôm sau Mến vừa thức giấc, chưa kịp bước xuống giường thì nghe tiếng gõ cửa, nàng ngạc nhiên khi thấy Từ đang đứng chờ. Cô ta nói:
-Sao chị không nghỉ thêm vài hôm cho thật lại sức rồi hãy xuất viện.
Mến cười:
-Tôi thấy trong mình đã khỏe. Công việc cũng không dùng sức nhiều nên...
Cô ta nói:
-Tôi và cháu mang thức ăn đến bệnh viện thì được báo là chị nằng nặc xin về. Tôi không biết chỗ ở của chị nên gọi điện hỏi anh Thịnh. Ảnh cho số điện thoại của cô Nhả, nhờ vậy mới tìm ra. Đêm qua bé Thương cứ khóc suốt. Tôi đã hứa là sáng nay sẽ đưa chị về ở chơi với nó mấy ngày.
Mến lắc đầu:
-Không được đâu chị…
Cô ta không để Mến nói hết câu, tiếp tục bày tỏ ý định của mình:
-Chị đừng ngại gì hết. Anh Thịnh đi công tác xa, đến cuối tháng mới về. Tôi muốn nhân cơ hội nầy mình cùng chung sống để hiểu nhau. Biết đâu sẽ giúp chị an tâm về bé Thương, tinh thần sẽ thoải mái hơn.
Lời giải thích hợp lý cùng sự thành khẩn của Từ đã thuyết phục được Mến. Cô đang có giấy phép của bác sĩ, cho nghỉ một tuần để dưỡng sức, nên cũng muốn gần con và tìm hiểu Từ kỹ hơn.
Đó là một tuần lễ hết sức quí báu của nàng. Sáng đưa bé Thương đi học, chiều rước về và tối được ôm con vào lòng mà ngủ. Mến để ý thấy cô giúp việc hết sức lễ độ đối với nàng. Mỗi sáng cổ đều làm một ly cam vắt pha mật ong thật to để Mến uống cho lại sức. Từ cũng rất tế nhị, ít chen vào những giây phút thân mật của hai mẹ con nàng. Tất cả những điều đó khiến Mến vô cùng cảm động.
Mấy ngày đầu nàng cố tránh mặt Từ. Nhưng những dịp tiếp xúc hiếm hoi khiến nàng nhận ra Từ tràn đầy lòng nhân ái. Từ tuy bận rộn nhưng lúc nào cũng dành cho bé Thương những buổi tối cùng chuyện trò trước khi đi ngủ. Bé Thương đã được Từ khuyến khích tập kể chuyện, tập vẽ để phát huy năng khiếu.
Từ không đẹp nhưng lòng nhân hậu khiến gương mặt nàng trông rất dịu dàng. Cái bớt xanh trên gò má trái như mờ đi, không còn gây phản cảm như lần đầu Mến gặp. Mến biết rằng Thịnh chọn Từ một phần cũng vì bé Thương, con của họ. Chỉ điều đó thôi cũng đủ an ủi nàng rất nhiều. Ngày cuối cùng nàng ở đó, Từ đã rủ nàng đi dạo để cùng trò chuyện. Từ ngỏ ý muốn giới thiệu Mến đến làm ở một công ty, nơi đó đang có một công việc rất phù hợp với nghành học của Mến. Cô ngỏ ý muốn họ trở thành bạn bè để chăm sóc cho bé Thương chu đáo hơn.
Cái núi đá đè lên tim bấy lâu đã được bẩy ra khỏi lòng ngực. Cặp kiếng màu xám che mắt đã được lột bỏ. Mến biết cuộc sống của mình từ nay sẽ tươi sáng. Nàng cảm thấy vô cùng mang ơn người phụ nữ hiền lành, đức độ ấy.
Sáng hôm ấy, Từ đích thân lái xe đưa Mến về tận nhà. Thanh, cô bạn ở chung phòng trọ đang ngồi xổm trước hàng bánh canh, trố mắt nhìn chiếc Toyota bảy chỗ màu trắng dừng ngay bên cạnh. Càng ngạc nhiên hơn khi thấy một người phụ nữ sang trọng mở cửa xe cho Mến. Thanh không thèm bưng tô bánh canh do người bán hàng đang đưa tận tay mà lật đật đuổi theo Mến, vừa kéo áo vừa hỏi:
-Ai đưa chị về vậy?
Mến đáp:
-Má Năm của con Thương!
Thanh nhìn nàng, hỏi gặng:
-Má gì?
Mến giải thích:
-Cổ là vợ sau của anh Thịnh.
Cô ta gật gù:
-Thì ra là bà mẹ ghẻ của nó!
Mến bỗng cảm thấy lòng mình dấy lên một nỗi bất mãn. Nàng muốn nói một câu gì đó để xóa bỏ cái ác ý đi kèm theo cái chữ “ghẻ” đó mà tìm mãi không ra.