← Quay lại trang sách

Chương 5

CHUYẾN XE BUÝT chúng tôi bắt để đến buổi Lễ Chọn đầy nhóc người mặc áo quần xám. Một dải nắng nhạt nhòa in trên nền mây trông như đầu điếu thuốc đang cháy dở. Tôi sẽ không bao giờ hút một điếu thuốc nào trong đời – cái thứ đó phù phiếm lắm – nhưng có một nhóm người Candor lại đang nhả khói phì phèo ngay trước tòa nhà nơi chúng tôi xuống xe.

Tôi phải nghiêng đầu mới thấy được đỉnh của tòa nhà Trung Tâm, vậy mà một phần của nó vẫn mất dạng trong những đám mây. Đây là tòa nhà cao nhất thành phố. Tôi có thể nhìn thấy ánh đèn của hai chóp tháp trên mái nhà từ tận cửa sổ phòng mình.

Tôi theo ba mẹ xuống xe. Caleb có vẻ bình tĩnh, tôi cũng sẽ như vậy nếu tôi biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Thay vào đó, tôi có một ấn tượng rõ ràng là tim mình sẽ nhảy tót ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, và tôi phải túm lấy tay anh mình để giữ thăng bằng khi bước lên những bậc thang đầu tiên.

Thang máy đông nghẹt, thế là ba tôi tình nguyện nhường chỗ cho một nhóm Amity. Chúng tôi đành leo cầu thang, lẽo đẽo theo ba mà không ý kiến ý cò gì cả. Nhà tôi đã trở thành tấm gương chiếu sáng cho các đồng môn trong phái, bằng chứng là chỉ trong nháy mắt sau, tụi tôi đã chìm ngập trong một lô xích xông những bóng áo xám đang ngày càng nhiều thêm trên cái cầu thang xi măng. Tôi hòa vào cùng với họ. Tiếng bước chân đều đặn trong tai và sự đồng nhất của những con người xung quanh khiến tôi tin là mình có thể lựa chọn điều này. Tôi có thể hòa nhập tâm lý bầy đàn của phái Abnegation, luôn chúi mũi vào chuyện thiên hạ.

Nhưng rồi chân tôi tự nhiên đau nhói, phải khó khăn lắm mới thở được, và tôi lại tự làm mình xao lãng. Chúng tôi phải leo tới hai mươi tầng thang bộ để đến buổi Lễ Chọn.

Lên đến tầng hai mươi, ba tôi làm lính gác giữ cửa cho tất tần tật những người đóng mac Abnegation đi ngang qua ông. Tôi muốn đứng đợi ba nhưng cứ bị đám đông đẩy về phía trước, ra khỏi cầu thang và đẩy vào căn phòng mà tại đó tôi sẽ quyết định phần đời còn lại của mình.

Căn phòng được sắp xếp thành những vòng tròn đồng tâm. Ngoài rìa lố nhố những đứa trẻ mười sáu tuổi của các phái. Chúng tôi chưa được gọi là thành viên; quyết định của chúng tôi hôm nay sẽ biến chúng tôi thành những người đã được khai tâm, và chúng tôi thành thành viên sau khi hoàn thành giai đoạn nhập môn.

Chúng tôi tự sắp xếp hàng theo thứ tự chữ cái, theo những cái họ mà hôm nay chúng tôi có thể sẽ phải từ bỏ. Tôi đứng giữa Caleb và Danielle Pohler, một con nhỏ Amity với đôi má ửng hồng và chiếc váy vàng chóe.

Vòng tròn tiếp theo là hàng ghế dành cho gia đình. Chúng tôi được xếp thành năm khu, chia theo phái. Không phải toàn thể người của mỗi phái đều đến buổi Lễ Chọn, nhưng số người đến dự cũng đủ để tạo nên một đám đông khổng lồ rồi.

Mỗi năm, vị trí cầm trịch buổi lễ luân phiên qua từng phái, và năm nay tới lượt Abnegation. Chú Marcus sẽ đọc phát biểu khai mạc và xướng tên theo thứ tự chữ cái ngược. Caleb sẽ phải chọn trước tôi.

Vòng tròn trong cùng có năm cái tô bằng kim loại bự tới nỗi tôi nhét nguyên người vô đó cũng được nữa, nếu co tròn lại. Mỗi tô chứa một thứ tượng trưng cho một phái: những hòn đá xám cho Abnegation, nước cho Erudite, đất cho Amity, hòn than đang cháy cho Dauntless, và thủy tinh cho Candor.

Khi chú Marcus gọi tên tôi, tôi sẽ đi vào tâm của ba vòng tròn. Tôi sẽ không được nói. Chú ấy sẽ đưa cho tôi một con dao. Tôi sẽ tự cứa vào tay mình và nhỏ máu tôi vào cái tô của phái mà tôi chọn.

Máu tôi ở trên hòn đá. Máu tôi sôi xèo xèo trên hòn than.

Trước khi yên vị, ba mẹ tới đứng trước mạt Caleb và tôi. Ba hôn lên trán tôi và vỗ vào vai Caleb, mỉm cười.

“Hẹn gặp hai đứa sớm,” ông nói, không có một chút nghi ngờ.

Mẹ ôm tôi, và chút quyết tâm ít ỏi còn sót lại của tôi suýt biến mất luôn. Tôi nghiến chặt răng và nhìn lên trần nhà, nơi những cái đèn hình cầu treo toòng teng và soi sáng căn phòng bằng ánh sáng màu xanh dịu. Trước khi buông ra, mẹ thì thầm vào tai tôi: “Mẹ yêu con. Dù có điều gì xảy ra đi nữa.”

Tôi nhìn theo khi mẹ quay đi. Bà biết tôi sẽ làm gì. Bà phải biết, nếu không bà đã chẳng cần nói như vậy.

Caleb nắm lấy tay tôi, bóp chặt nó tới phát đau nhưng tôi không buông ra. Lần cuối hai đứa tôi nắm tay nhau là tại tang lễ của bác tôi, khi ba tôi bật khóc. Giờ đây chúng tôi cần dựa vào sức mạnh của nhau, cũng như chúng tôi đã cần lúc đó.

Căn phòng từ từ trật tự dần. Đáng ra tôi nên quan sát phái Dauntless; tôi nên thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, nhưng việc duy nhất tôi có thể làm lại là nhìn trân trối những chùm đèn trên trần nhà. Tôi cố thả mình vào ánh sáng xanh đó.

Marcus đứng trên cái bục đặt giữa hai phái Erudite và Dauntless, hắng giọng vào micro. “Xin chào!” chú nói. “Chào mừng quý vị đã đến với buổi Lễ Chọn. Chào mừng đến ngày vinh danh triết lý dân chủ của tổ tiên chúng ta, triết lý cho chúng ta biết rằng mỗi người đều có quyền lựa chọn con đường cho mình trong thế giới này.”

Hay, theo như tôi nghĩ, một trong năm con đường sắp được đặt trước. Tôi siết những ngón tay của anh Caleb cũng chặt như ảnh siết tay tôi.

“Những người được bảo hộ của chúng ta đã tròn mười sáu tuổi. Họ đang đứng trên ngưỡng cửa trưởng thành, và giờ đây chính họ sẽ là người quyết định con người mà họ sẽ trở thành.” Giọng nói chú Marcus rất trang nghiêm, từng từ từng chữ đều được nhấn mạnh như nhau. “Hàng thập kỷ trước, tổ tiên của chúng ta đã nhận ra một thế giới ngập tràn chiến tranh không phải bắt nguồn từ tư tưởng chính trị, đức tin tôn giáo, chủng tộc hay chủ nghĩa dân tộc. Họ đã xác định nó là do lỗi của tính cách con người – do nhân loại có xu hướng nghiêng về tội á dù nó tồn tại dưới bất kỳ hình thức nào. Họ đã chia thành những môn phái, tìm cách diệt trừ đi những phẩm chất mà họ tin rằng là nguồn cơn dẫn đến sự hỗn loạn của thế giới.”

Tôi hướng mắt về mấy cái tô ở trung tâm phòng. Mình tin tưởng vào điều gì? Tôi không biết nữa. Tôi không biết. Tôi không hề biết.

“Những người lên án sự hung hãn hình thành nên phái Amity.”

Những người Amity trao nhau những nụ cười. Họ ăn mặc thoải mái đồ toàn màu đỏ và vàng. Lần nào nhìn họ, họ cũng có vẻ tử tế, âu yếm và tự do. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ tới chuyện gia nhập họ.

“Những người lên án sự ngu dốt trở thành phái Erudite.”

Loại bỏ Erudite là phần dễ dàng duy nhất trong lựa chọn của tôi.

“Những người lên án sự dối trá đã tạo nên phái Candor.”

Tôi chưa bao giờ ưa phái Candor.

“Những người lên án sự ích kỷ làm nên phái Abnegation.”

Tôi lên án sự ích kỷ. Chắc chắn là vậy.

“Và những người lên án sự hèn nhát chính là phái Dauntless.”

Nhưng tôi không đủ vị tha. Mười sau năm cố gắng, và tôi vẫn không có đủ đức tính ấy.

Chân tôi tê cứng, giống như toàn bộ sức sống đã chào từ giã chúng rồi, và tôi không biết đi đứng làm sao khi được gọi tên đây.

“Cùng nhau lao động, năm phái này đã chung sống hòa bình với nhau rất nhiều năm rồi, mỗi phái có đóng góp khác nhau cho xã hội. Abnegation đã lấp đầy nhu cầu về những người lãnh đạo cống hiến quên mình trong chính phủ; Candor đem lại những nhà làm luật đáng tin cậy; Erudite cung cấp cho chúng ta những nhà giáo và nhà nghiên cứu uyên bác; Amity cho chúng ta những người cố vấn và chăm sóc đầy cảm thông; và Dauntless bảo vệ chúng ta khỏi những mối nguy hiểm đến từ cả bên ngoài và bên trong. Nhưng phạm vi hoạt động của các phái không chỉ giới hạn trong những lĩnh vực này. Chúng ta trao cho nhau nhiều điều hơn có thể tóm tắt chính xác được. Trong các phái của mình, chúng ta tìm được ý nghĩa, tìm được mục đích và tìm được cuộc sống.”

Tôi nghĩ tới câu khẩu hiệu trong cuốn Lịch Sử Môn Phái: Môn phái hơn máu mủ. Quan trọng hơn cả gia đình, môn phái là nơi chúng tôi thuộc về. Điều này có đúng không?

Marcus bổ sung, “Không có chúng, chúng ta không thể sống sót.”

Sự im lặng ngay sau những lời này nặng nề hơn nhiều lần so với những sự im lặng khác. Nó chất chứa nỗi lo sợ ghê gớm nhất của chúng tôi, ghê gớm hơn cả nỗi sợ cái chết: sợ không môn phái.

Marcus tiếp tục, “Vì thế nên ngày hôm nay đánh dấu một bước ngoặt tốt lành – ngày chúng ta đón nhận những người đã được khai tâm mới, những người sẽ làm việc với chúng ta để tạo nên một xã hội tốt đẹp hơn và một thế giới tốt đẹp hơn.”

Tiếng vỗ tay rộ lên. Nó nghe nghẹt nghẹt. Tôi cố gắng đứng nghiêm như tượng, vì nếu đầu gối bị khóa cứng và phần thân ngay đơ thì tôi sẽ không phải run rẩy. Marcus đọc những cái tên đầu tiên, nhưng tôi không phân biệt được mấy âm nào ra âm nào nữa. Làm sao tôi biết khi chú kêu tới tên tôi đây trời?

Từng đứa từng đứa một, những đứa mười sáu tuổi bước ra khỏi hàng và tiến về chính giữa căn phòng. Đứa con gái đầu tiên quyết định chọn Amity, phái xuất thân của nó. Tôi quan sát máu nó nhỏ thành giọt lên đám đất, và ra đứng một mình phía sau hàng ghế của phái nó.

Căn phòng di chuyển liên tục, một cái tên mới và một người mới phải chọn lựa, một con dao mới và một sự lựa chọn mới. Tôi nhận ra hầu hết tụi nó, nhưng tôi nghi là tụi nó không biết tôi.

“James Tucker” Marcus gọi.

James Tucker từ phái Dauntless là đứa đầu tiên bị vấp trên đường tiến về mấy cái tô. Nó dang tay ra và lấy lại thăng bằng trước khi đập mặt xuống sàn. Mặt nó đỏ lựng lên và nó lật đật đi lại chính giữa phòng. Khi nó đứng ở trung tâm, nó ngó từ cái tô Dauntless sang tôi Candor – ngọn lửa cam mỗi lúc bốc một cao hơn và mảnh thủy tinh thì đang phản chiếu ánh sáng màu xanh.

Chú Marcus đưa cho nó con dao. Nó hít sâu – tôi thấy ngực nó căng lên – và, khi thở ra, nó cầm lấy con dao nó cứa con dao vào lòng bàn tay, khẽ giật giật và chìa cánh tay ra. Máu của nó rơi xuống mảnh thủy tinh, và đó là đứa đầu tiên đổi phái. Kẻ nhảy phái đầu tiên. Tiếng rì rầm vang lên từ khu vực phái Dauntless, và tôi lại nhìn xuống đất.

Từ giờ trở đi nó sẽ bị coi là kẻ phản bội. Gia đình Dauntless của nó có quyền tới thăm nó một tuần rưỡi sau ngày hôm nay vào Ngày Thăm Viếng, nhưng họ sẽ không làm thế, vì nó đã từ bỏ họ. Sự vắng mặt của nó sẽ ám ảnh những lối đi trong nhà họ, và nó sẽ để lại một chỗ trống không thể lấp đầy. Thời gian qua đi, lỗ trống đó sẽ biến mất giống như khi một bộ phận nào đó trên người bị cắt bỏ, và các chất lỏng trong cơ thể sẽ tự chảy vào trong khoảng trống nó để lại. Con người không thể chịu được sự trống trair dài lâu.

“Caleb Prior” Marcus kêu lên.

Caleb siết tay tôi lần cuối cùng, và anh bước tới trước, quay lại trao cho tôi một cái nhìn thật lâu. Tôi ngó theo bước chân ảnh đến giữa căn phòng, và tay ảnh, bình tĩnh khi nhận con dao từ chú Marcus, khéo léo ấn con dao vào da. Rồi anh đứng đó, máu ứa ra trong lòng bàn tay, môi mím thật chặt.

Ảnh thở hắt ra. Rồi hít vào. Rồi ảnh giơ tay về phía cái tô Erudite, máu của ảnh nhỏ xuống nước, chìm dần và chuyển sang màu đỏ sậm.

Tôi nghe thấy nhiều tiếng rì rầm, rồi tăng lên thành những tiếng kêu giận dữ. Tôi không nghĩ được gì ra hồn nữa. Anh trai tôi, ông anh hết sức vị tha của tôi, một kẻ nhảy phái? Anh trai tôi, sinh ra để thuộc về Abnegation, Erudite ư?

Khi nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy hàng chồng sách trên bàn của Caleb, và đôi tay run rẩy của anh buông dọc xuống hai chân sau bài kiểm tra tư cách. Tại sao tôi không nhận ra là khi ảnh biểu tôi hãy nghĩ cho mình hôm qua là ảnh cũng đang tự khuyên bản thân mình đấy thôi?

Tôi ngó lướt qua đám đông Erudite – họ nở những nụ cười tự mãn và huých tay nhau.

Những người phái Abnegation, vốn dĩ rất điềm tĩnh, đang thì thầm to nhỏ với nhau rất căng thẳng và quắc mắc ngang qua phòng về phía cái phái mới vừa trở thành kẻ thù của chúng tôi.

“Xin phép” chú Marcus nói, nhưng đám đông không màng tới chú. Chú hét lên: “Im lặng, làm ơn!”

Căn phòng c vào yên lặng. Ngoại trừ âm thanh leng keng.

Tôi nghe tên mình được xướng lên và ai đó đẩy tôi về phái trước. Đi được nửa đường tới mấy cái tô, tôi chắc chắn mình sẽ chọn Abnegation. Giờ tôi có thể mường tượng được rồi. Tôi nhìn thấy mình lớn lên thành một người phụ nữ trong bộ áo chùng của phái Abnegation, lấy anh của Susan – Robert – tham gia tình nguyện vào mỗi cuối tuần, những đêm tĩnh lặng ngồi trước lò sưởi, chắc chắn mình được an toàn, và nếu điều đó chưa đủ tốt thì ít ra còn tốt hơn tình trạng của tôi bây giờ nhiều.

Tiếng kêu leng keng, tôi nhận ra nó ở trong tai tôi

Tôi nhìn Caleb, người đang đứng sau phái Erudite. Anh nhìn lại tôi và khẽ gật đầu, như thể ảnh biết tôi đang nghĩ gì trong đầu và đồng ý với tôi. Bước chân tôi ngập ngừng. Nếu tới Caleb mà còn không phù hợp với Abnegation thì làm thế quái nào tôi lại có thể chứ? Nhưng tôi có sự lựa chọn nào không, khi mà giờ đây ảnh đã bỏ chúng tôi và tôi là người duy nhất còn lại? Ảnh không cho tôi chọn lựa nào khác.

Tôi vặn vặn quai hàm. Tôi sẽ là đứa con ở lại. Tôi phải làm điều này vì ba mẹ. Tôi buộc phải làm thế.

Marcus trao cho tôi con dao. Tôi nhìn vào mắt chú – đôi mắt xanh thẳm, một màu sắc lạ lùng – và nhận con dao. Chú gật đầu, và tôi quay về phía mấy cái tô. Ngọn lửa Dauntless và hòn đá Abnegation đều ở bên trái tôi, một cái nằm ngay trước và một cái nằm sau vai tôi. Tay phải tôi nắm con dao và cứa lưỡi dao vào lòng bàn tay. Nghiến chặt răng, tôi ấn lưỡi dao xuống. Nó nhói đau, nhưng tôi chẳng để ý. Tôi đặt cả hai bàn tay mình lên ngực, và hơi thở tiếp theo kho khăn lắm mới thoát ra được.

Tôi mở mắt và vung tay ra. Máu tôi nhỏ lên tấm thảm ở giữa cả hai tô. Và rồi, không chịu được nữa, thở hắt ra, tôi đưa tay về phía trước, và máu tôi sôi xèo xèo trên những hòn than.

Tôi ích kỷ. Tôi dũng cảm.