Chương 6
TÔI DÁN MẮT xuống sàn nhà và đứng sau những đưa khai tâm gốc Dauntless đã chọn trở về phái của mình. Tất cả chúng đều cao hơn tôi, nên ngay cả khi ngóc đầu lên tôi cũng chỉ thấy cái vai khoác áo đen thôi. Khi đứa con gái cuối cùng đã quyết định xong – Amity – đã đến lúc rời đi. Phái Dauntless ra ngoài trước. Tôi đi ngang qua những người đã từng cùng phái với tôi, tôi quyết chí nhìn chằm chằm vào gáy của người đi trước.
Nhưng tôi phải nhìn thấy ba mẹ một lần nữa. Tôi ngoái ra sau vào giây cuối cùng khi đi ngang qua họ, và ngay lập tức ước chi mình đã không làm thế. Đôi mắt của ba đốt cháy đôi mắt tôi bằng cái nhìn buộc tội. Đầu tiên, khi tôi cảm thấy sức nóng dâng lên trong mắt mình, tôi tưởng ba đã tìm được cách thiêu tôi tới nơi rồi, để trừng phạt những gì tôi đã làm, nhưng không – chỉ là tôi muốn khóc.
Sau lưng ba, mẹ tôi đang mỉm cười.
Những người đi sau lưng cứ đẩy tôi về phía trước, xa khỏi gia đình tôi – những người cuối cùng sẽ rời phòng. Họ thậm chí có thể ở lại dọn dẹp bàn ghế và rửa những cái tô. Tôi ngó nghiêng tìm Caleb trong đám đông Erudite sau lưng tôi. Anh đứng trong đám những đứa khai tâm khác, bắt tay với một đứa nhảy phái gốc Candor. Nụ cười dễ dàng của anh chính là một hành động phản bội. Dạ dày thắt lại, tôi quay đi. Nếu với anh nó dễ dàng đến thế thì có lẽ nó cũng sẽ dễ dàng với tôi.
Tôi liếc nhìn thằng đứng bên trái tôi, một cựu Erudite và giờ nhìn tái mét và bồn chồn đáng ra phải thế.Tôi đã dành toàn bộ thời gian của mình lo về việc sẽ chọn phái nào mà chưa bao giờ thèm nghĩ tơi chuyện nếu tôi chọn Dauntless đây?
Đám đông Dauntless dẫn chúng tôi tới cầu thang bộ thay vì thang máy. Vậy mà tôi nghĩ chỉ có phái Abnegation mới đi thang bộ chứ.
Đột nhiên mọi người bắt đầu chạy. Tôi nghe tiếng hò reo, hú hét và cười đùa khắp xung quanh, và hàng tá tiếng chân nện thình thịch theo những nhịp điêu khác nhau. Phái Dauntless không coi việc đi cầu thang bộ là hành động xả thân mà là hành động xả phanh.
“Chuyện quái quỷ gì vậy?” thằng con trai kế bên tôi la lên.
Tôi chỉ lắc đầu và tiếp tục cắm đầu chạy. Xuống được tầng một tôi cũng muốn hụt hơi, và đám đông Dauntless ùn ra cửa. Bên ngoài, không khí sắc và lạnh, và bầu trời thì đang ửng một màu cam của mặt trời đang lặn. Nó phản chiếu trên tấm kính đen lớn của tòa Trung Tâm.
Những Dauntless nằm lăn ra đường, chắn đường xe buýt chạy, và tôi phải chước rút để đuổi kịp mọi người. Nỗi niềm bối rối của tôi tiêu tan khi tôi chạy. Lâu lắm rồi tôi không chạy nhảy gì. Phái Abnegation không khuyến khích những hành vi tự giải khuây, vậy nên cái gì đến cũng đến: hai lá phổi bốc cháy, cơ bắp mỏi nhừ và niềm vui sướng mãnh liệt khi được guồng chân chạy hết tốc độ. Tôi theo những Dauntless dọc xuống phố, chạy qua những góc đường và nghe thấy âm thanh quen thuộc: tiếng còi tàu.
“Ôi không” thằng Erudite lẩm bẩm. “Tụi mình phải nhảy lên cái thứ đó hả?”
“Chính xác” tôi nói, thở không ra hơi.
Hên là tôi dành khá nhiều thì giờ quan sát tụi Dauntless đến trường. Đám đông xếp thành một hàng dài. Đoàn tàu lướt về phía chúng tôi trên đường ray thép, đèn chiếu chói lói, còi rúc inh ỏi. Cửa của mỗi toa đầu đang mở đợi những Dauntless quăng mình lên, và họ làm vậy thật, theo từng nhóm, cho đến khi chỉ còn sót lại những đứa khai tâm. Những đứa khai tâm gốc Dauntless thì đã quá quen chuyện này rồi nên loáng sau chỉ còn lại trơ trọi những đứa nhảy phái tụi tôi mà thôi.
Tôi và một vài đứa nữa bước lên trước và bắt đầu chạy chầm chậm. Chúng tôi chạy vài bước theo toa tàu và ném mình sang một bên. Tôi không cao lớn hay mạnh khỏe như vài đứa trong số đó nên tôi không thể lọt vào toa tàu được. Tôi treo lửng lẳng trên cái cửa, vai tôi đập rầm rầm vào toa tàu. Tay tôi run bần bật và cuối cùng một đứa con gái Candor nắm lấy tay tôi và lôi tôi vào. Thở hổn hển, tôi cảm ơn nó rối rít.
Tôi nghe một tiếng hét và nhìn ra sau. Một thằng Erudite lùn tịt tóc đỏ trượt tay khi cố gắng bắt kịp đoàn tàu. Con nhỏ Erudite đứng gần chìa tay ra để kéo tay nó, với hết cỡ nhưng nó bị tụt lại quá xa rồi. Nó quỳ sụp xuồng ngay cạnh đường ray trong khi chúng tôi đi xa dần, và vùi mặt vào hai bàn tay.
Tôi thấy không thoải mái chút nào. Thằng con trai đó vừa rớt nghi thức nhập môn. Giờ nó đã thành vô môn phái rồi. Chuyện đó có thể xảy ra đến bất cứ lúc nào.
“Bồ ổn chứ?” con nhóc Candor đã giúp tôi nhanh nhẹn hỏi. Nó cao ráo, da màu nâu sậm và tóc ngắn, xinh đẹp.
Tôi gật đầu.
“Mình là Christina” nó nói, chìa tay ra.
Lâu lắm rồi tôi cũng không b tay bắt chân gì với ai. Phái Abnegation chào nhau bằng cách cúi đầu, một dấu hiệu tôn trọng. Tôi nắm tay nó, không quen lắm, và lắc lắc hai lần, hy vọng không siết tay nó chặt quá hoặc siết không đủ chặt.
“Beatrice” tôi nói.
“Bồ có biết chúng ta đang đi đâu không?” con nhỏ phải hét lên để át tiếng gió, gió thổi càng lúc càng mạnh hơn qua những cái cửa đang mở toang. Con tàu đang tăng tốc. Tôi ngồi phịch xuống. Sẽ dễ giữ thăng bằng hơn khi tôi ở gần mặt đất hơn. Con nhỏ nhướn mày với tôi.
“Một chuyến tàu nhanh nghĩa là gió to” tôi nói. “Mà gió ta nghĩa là té chổng gọng. Ngồi xuống đi.”
Christina ngồi xuống cạnh tôi, nhích ra sau để dựa vào vách tàu.
“Mình đoán chúng ta đang tiến đến tổng hành dinh của phái Dauntless,” tôi nói, “nhưng mình không biết nó ở đâu cả.”
“Có ai biết hả?” con nhỏ lắc lắc đầu, nhe răng cười. “Giống như nó tự nhiên từ dưới đất chui lên hay tương tự vậy đó.”
Gió lùa vào toa tàu, và những kẻ nhảy phái khác bị luồng không khí đập vào người, té dúi dụi vào người nhau. Tôi thấy Christina cười phá lên mà không nghe được tiếng gì và cũng cố gắng nặn ra được một nụ cười.
Đằng sau, bên trái tôi, ánh nắng cam rực của mặt trời đang lặn phản chiếu lên những tòa nhà bằng kính, và tôi hầu như chẳng thấy những dãy nhà xám nơi từng là nhà mình nữa.
Tối nay đến lượt anh Caleb nấu bữa tối. Ai sẽ thay ảnh đây – mẹ hay ba? Và khi họ dọn dẹp phòng ảnh, họ sẽ phát hiện được những gì? Tôi hình dung ra hàng đống sách nhét giữa khe tủ và bức tường, sách chất đầy dưới nệm. Khát khao kiến thức của phái Erudite bí mật lấp đầy mọi khe hở trong phòng anh. Có phải anh luôn biết là mình sẽ chọn Erudite? Nếu đúng vậy thì tại sao tôi lại không để ý thấy chứ?
Ảnh quả thật là một diễn viên xuất chúng. Suy nghĩ đó làm tôi muốn bệnh, vì mặc dù tôi cũng từ bỏ họ nhưng ít ra tôi không giỏi diễn xuất như vậy. Ít ra họ đều biết tôi không phải là một người luôn nghĩ cho người khác.
Tôi nhắm mắt lại và tưởng cảnh mẹ và ba đang ngồi im lặng ở bàn ăn. Có phải là dấu hiệu của tinh thần vị tha còn rơi rớt lại đang làm cổ họng tôi nghẹn lại khi nghĩ tới họ, hay là tính ích kỷ, bởi vì tôi biết mình sẽ không bao giờ lại là con gái của họ nữa?
“Họ đang nhảy xuống kìa!”
Tôi ngóc đầu lên. Cổ nhói đau. Tôi cuộn tròn, dựa lưng vào vách xe suốt từ ít nhất nửa tiếng trước, lắng nghe tiếng gió gào thét và nhìn thành phố biến thành những đốm mờ mờ đằng sau chúng tôi. Tôi ngồi dậy. Tàu đã chạy chậm lại được vài phút, và tôi biết thằng con trai mới la lên hồi nãy đã đúng: những Dauntless ở toa trước toa chúng tôi đang nhảy ra khi tàu chạy ngang qua một cái nóc nhà. Đường ray phải cao đến bảy tầng nhà.
Ý tưởng lao đầu ra khỏi một con tàu đang phóng như bay để nhảy xuống một cái nóc nhà, biết rõ rành rành rằng có một khoảng trống bự giữa rìa nóc nhà và rìa đường ray, khiến tôi muốn ói luôn. Tôi ép mình phải đứng dậy và long ngóng đi về phía đối diện, nơi những kẻ nhảy phái khác đang xếp thành hàng.
“Tụi mình cũng phải nhảy xuống thôi,” một con nhỏ Candor lên tiếng. Nó có cái mũi bự và hàm răng hơi hô.
“Quá đã!” một thằng Candor đáp lại, “Vậy là đúng bài luôn đó Molly. Lao đầu ra khỏi tàu lửa và tiếp đất trên mái nhà.”
“Đây chính là thứ mà vì nó chúng ta chọn lựa đó Peter” nhỏ con gái chỉ ra.
“Thôi, mình không làm đâu” thằng Amity đứng sau tôi nói. Nó có làn da màu ô-liu và mặc áo sơ mi màu nâu – nó là kẻ nhảy phái duy nhất đến từ Amity. Hai má nó ướt nước mắt.
“Mấy cậu buộc phải làm” Christina nói, “nếu không mấy cậu sẽ thất bại. Thôi nào, sẽ ổn hết thôi mà.”
“Không, không tài nào ổn được đâu! Tui thà bị vô môn vô phái còn hơn là chết mất đất!” thằng Amity lắc đầu quầy quậy. Giọng điệu có vẻ hoảng sợ lắm. Nó cứ lắc đầu hoài và trân trối nhìn cái nóc nhà đang mỗi lúc một gần hơn.
Tôi không đồng ý với nó. Tôi thà chết còn hơn là cứ trống rỗng như những người vô môn phái.
“Bồ không ép nó được đâu” tôi nói, liếc nhìn Christina. Đôi mắt nâu của nó mở lớn, và nó mím môi chặt tới nỗi đổi màu luôn. Nó chìa tay ra cho tôi. “Nè!” nó nói. Tôi nhướn mày nhìn tay nó, định nói là tôi đâu có cần giúp đỡ, nhưng nó đã bổ sung, “Chỉ là mình… không làm được trừ khi có ai kéo mình theo.”
Tôi nắm tay nó và tụi tôi đứng sát ra rìa toa tàu. Khi nó lướt qua nóc nhà, tôi đếm, “Một… hai… ba!”
Đếm đến ba, chúng tôi nhảy khỏi toa tàu. Một khoảnh khắc không trọng lượng, và rồi chân tôi nện xuống mặt đất cứng và cơn đau thấu trời chọc vào ống quyển tôi. Cú hạ cánh đột ngột khiến tôi nằm xải lai trên nóc nhà, úp mặt lên đám sỏi. Tôi buông tay Christina ra. Nó đang cười nắc nẻ.
“Vui thật!” nó nói.
Christina sẽ phù hợp với những kẻ săn tìm cảm giác mạnh của phái Dauntless. Tôi phủi đất đá trên mặt. Tất cả đám khai tâm ngoại trừ thằng Amity đều đã đáp xuống nóc nhà, với nhiều mức độ thành công khác nhau. Đứa con gái răng hô phái Candor – Molly – đang ôm mắt cá chân, co rúm vì đau, và Peter – thằng Candor có tóc sáng màu thì cười toe toét đầy tự hào – hẳn là nó tiếp đất được bằng chân.
Chợt tôi nghe tiếng kêu khóc. Tôi quay đầu lại, tìm nguồn phát ra thanh âm đó. Một nhỏ con gái Dauntless đang đứng sát mép nóc nhà, nhìn trừng trừng xuống mặt đất phía dưới và gào lên. Một thằng con trai Dauntless đáng đứng sau ôm eo nó để giữ nó khỏi ngã.
“Rita” thằng con trai nói. “Rita, bình tĩnh lại đi. Rita…”
Tôi đứng và nhìn qua bờ rìa. Có một xác người nằm trên vỉa hè phía dưới chúng tôi; một đứa con gái, tay chân nó bị bẻ quặt một cách kì dị, mái tóc xòa ra xung quanh đầu. Bụng dạ tôi đảo lộn và tôi chỉ biết nhìn chằm chặp vào đường ray xe lửa. Không phải tất cả đều thành công. Và ngay cả dân Dauntless cũng không an toàn.
Rita khuỵu xuống, khóc nức nở. Tôi quay đi. Nhìn nhỏ càng lâu, tôi càng muốn khóc, và tôi không thể khóc lóc trước mặt những người này.
Tôi tự nhủ mình, nghiêm khắc nhất có thể, rằng đó là cách mọi chuyện xảy ra ở đây. Chúng tôi làm những việc nguy hiểm và có người phải chết. Người ta chết, và chúng tôi tiếp tục với những thứ nguy hiểm tiếp theo. Thấm nhuần bài học này càng sớm, tôi càng có cơ hội sống sót lớn với giai đoạn.
Tôi không còn chắn chắn là mình sẽ sống sót qua được giai đoạn nhập môn.
Tôi tự nhủ mình sẽ đếm đến ba, khi đếm xong, tôi sẽ tiếp tục. Một. Tôi hình dung ra cái xác của đứa con gái đó nằm song xoài trên vỉa hè, bất giác tôi rung mình. Hai. Tôi nghe tiếng Rita khóc và tiếng thằng con trai rì rầm trấn an nó. Ba.
Mím môi, tôi bước xa khỏi Rita và rìa nóc nhà.
Cùi chỏ tay tôi tự nhiên ran rát. Tôi kéo tay áo lên kiểm tra, tay run run. Trầy vi tróc vảy một chút nhưng không chảy máu.
“Ôi. Chuyện động trời! Một con Cứng đơ bị mất vài miếng da này!”
Tôi ngẩng đầu lên. “Cứng Đơ” là tiếng lóng ám chỉ dân Abnegation, và tôi là đứa duy nhất ở đây. Peter chỉ tôi, cười mỉa. Tôi nghe tiếng cười rộ lên. Tôi nóng má lên và thả tay áo xuống.
“Nghe đây! Tên tôi là Max! Tôi là một trong số những thủ lĩnh phái mới của các bạn!” một người đàn ông đứng phía bên kia mái nhà nói lớn. Ông ta già hơn những người khác, với nhiều nếp nhăn hằn sâu trên làn da sẫm màu và chùm tóc sáng hai bên thái dương, và ông ta đứng trên bờ rìa cứ như thể. đang đứng trên vỉa hè vậy. Như thế chẳng có ai mới té từ trên đó xuống mà chết vậy. “Cách vài tầng lầu phía dưới chúng ta là lối vào dành cho thành viên gia nhập tập thể chúng tôi. Nếu các bạn không tập hợp đủ ý chí để nhảy xuống thì các bạn không thuộc về nơi đây. Những kẻ được khai tâm có đặc quyền đi trước.”
“Ông muốn bọn tôi nhảy khỏi bờ rìa hả?” một đứa con gái Erudite hỏi. Nó cao hơn tôi vài xen-ti-mét, với mái tóc màu lông chuột và đôi môi dày. Miệng nó đang há hốc.
“Đúng vậy!” Max nói. Ông ta trông có vẻ thích thú.
“Ở dưới đó có nước hay gì khác không?”
“Ai biết được?” Ông ta nhướn mày.
Đám đông phía trước những kẻ khai tâm tách ra làm hai, tạo cho chúng tôi một con đường rộng. Tôi nhìn quanh. Chẳng đứa nào có vẻ hứng khởi lao đầu khỏi tòa nhà – mắt tụi nó nhìn đi đâu đâu ch không nhìn Max. Vài đứa bận chăm chút cho những vết thương bé xíu hoặc phủi bụi trên áo quần. Tôi liếc sang Peter. Nó đang bóc bóc mấy miếng da. Giả bộ cư xử bình thường.
Tôi tự hào. Chuyện này sẽ khiến tôi gặp rắc rối một ngày nào đó nhưng hôm nay nó sẽ khiến tôi trở nên dũng cảm. Tôi tiến về phía bờ rìa và nghe tiếng giày dép loạt xoạt phía sau.
Max bước qua một bên, chừa đường cho tôi. Tôi bước về phía bờ rìa và ngó xuống. Gió lùa xuyên qua quần áo tôi, thổi nó bay phần phật. Tòa nhà nơi tôi đang đứng là một cạnh của một hình vuông là một cái hố khổng lồ trên nền bê-tông. Tôi không thấy được ở đáy có gì.
Đây là một chiến thuật gây sợ hãi. Tôi sẽ tiếp đất an toàn. Kiến thức đó là thứ duy nhất giúp tôi lại bước lên bờ tường. Răng tôi va lập cập. Tôi không thể quay lại nữa rồi. Nhất là khi người ta đang cá cược sau lưng tôi rằng tôi sẽ thất bại. Tay tôi sờ soạng trên cổ áo sơ-mi tìm cái nút để đóng cổ áo. Sau một số nỗ lực thì tôi cũng tháo được cái móc gài từ cổ áo xuống vạt áo và tuột cái áo ra khỏi vai.
Dưới lớp áo sơ-mi, tôi mặc một cái áo thun màu xám. Nó chật hơn tất cả những quần áo khác mà tôi có, và chưa có ai thấy tôi mặc nó trước đây. Tôi vo tròn cái áo sơ-mi mặc ngoài và quay ra sau nhìn Peter. Tôi ném trái banh vải về phía nó mạnh hết sức có thể, nghiến răng. Đống vải đập ngay ngực nó. Nó trừng mắt nhìn tôi. Tôi nghe thấy tiếng huýt sáo và la ó sau lưng mình.
Tôi nhìn cái hố một lần nữa. Da gà da vịt nổi đầy trên cánh tay tái mét của tôi, và dạ dày tôi lại thắt lại. Nếu tôi không làm được bây giờ, tôi sẽ không bao giờ làm được. Tôi nuốt nước miếng.
Không nghĩ ngợi nữa. Tôi chỉ nhún mình và nhảy.
Không khí gào rú trong tai tôi và mặt đất lao vun vút về phía tôi, càng lúc càng gần và lớn hơn, hay là chính tôi đang lao về phía mặt đất, tim đập mạnh tới phát đau, toàn thể cơ bắp trong người căng ra như dây đàn khi cảm giác đang rơi cứ chực xâm lấn dạ dày. Cái hố bao lấy tôi và tôi rơi tõm vào bóng tối.
Tôi đâm vào cái gì đó rất cứng. Nó cho tôi biết có đường đi phía dưới và đỡ lấy người tôi. Sự va chạm hút hết gió ra khỏi người tôi và tôi thở khò khè, đấu tranh khủng khiếp để có thể hít thở trở lại. Tay chân tôi đau nhói.
Một tấm lưới. Có một tấm lưới dưới đáy hố. Tôi nhìn lên tòa nhà và phá ra cười, nửa nhẹ nhõm nửa kích động. Người tôi run lẩy bẩy và tôi phải lấy tay che mặt. Tôi vừa nhảy xuống từ một cái nóc nhà.
Tôi phải đứng trên mặt đất cứng một lần nữa. Tôi nhìn thấy vài bàn tay chìa ra cho tôi ở ngoài rìa tấm lưới, thế là tôi chụp lấy bàn tay đầu tiên tôi với tới và quăng mình lên. Tôi lăn cù nèo và xém nữa té ụp mặt xuống một cái sàn gỗ nếu người kia không kịp chụp lấy tôi.
“Người kia” là một người đàn ông trẻ mà tôi đã chụp tay lúc nãy. Anh ta có môi trên mỏng và môi dưới dày. Mắt anh ta sâu tới nỗi lông mi chạm vào vùng da dưới lông mày luôn, và chúng có màu xanh thẫm, một màu sắc mơ màng, buồn ngủ và chờ đợi.
Anh ta tóm lấy cánh tay tôi, nhưng thả ra liền sau khi tôi đứng dậy được.
“Cám ơn” tôi nói.
Chúng tôi đứng trên một cái nền cách mặt đất ba mét. Xung quanh là một cái hang rộng. “Không thể tin được” một tiếng nói cất lên từ sau lưng anh ta. Nó là giọng của một cô gái tóc sẫm, đeo ba cái khuyên bằng bạc trên lông mày. Cô ta cười mỉa mai. “Một con Cứng Đơ, người đầu tiên nhảy xuống? Thật là vô tiền khoán hậu.”
“Phải có lý do cô ấy mới từ bỏ họ chứ Lauren” anh ta nói. Giọng anh ta trầm ấm. “Tên em là gì?”
“À…” không hiểu sao tôi lại ngập ngừng. Nhưng “Beatrice” dường như nghe chẳng chính xác nữa.
“Nghĩ về chuyện đó đi” anh ta nói, một nụ cười thoáng trên môi. “Em không được chọn một lần nữa đâu.”
Một nơi mới, một cái tên mới. Tôi có thể tái sinh ở đây.
“Tris” tôi nói một cách chắc chắn.
“Tris” Lauren lặp lại, nhẹ nhàng cười. “Thông báo đi, Số Bốn.”
Người con trai – Số Bốn – nhìn ra sau và hét lên, “Người nhảy đầu tiên –Tris!”
Một đám đông đột nhiên hiên lên từ bóng tối khi mắt tôi điều tiết lại. Họ reo mừng và vung nắm đấm lên trời, và rồi một người nữa rơi xuống lưới. Tiếng hét của nó theo nó tới nơi luôn. Christina. Mọi người bật cười, nhưng cười xong lại tiếp tục reo mừng.
Số Bốn vỗ lên lưng tôi và nói, “Chào mừng đến với Dauntless.”