Chương 7
KHI TẤT CẢ những kẻ khai tâm đã đứng trên mặt đất, Lauren và Số Bốn dẫn chúng tôi vào một đường hầm hẹp. Tường làm bằng đá, mái thì dốc, thế nên tôi có cảm giác như mình đang đi sâu vào trung tâm trái đất vậy. Đường hầm được chiếu sáng ngắt quãng, nên trong mỗi vùng tối giữa hai cái đèn sáng mù mờ, tôi cứ sợ mình sẽ lạc mất cho đến khi đụng phải một cái vai nào đó. Trong ánh sáng, tôi lại an toàn.
Thằng Erudite đi trước tôi đột ngột dừng lại, và tôi đâm sầm vô nó, đập mũi lên vai nó. Tôi nhảy lui lại và xoa xoa mũi trong lúc phục hồi lại các giác quan. Nguyên đám đã dừng lại, và ba vị thủ lĩnh của chúng tôi đang khoanh tay đứng trước mặt cả bọn.
“Chúng ta sẽ chia nhau ra tại đây” Lauren nói. “Những người khai tâm gốc Dauntless sẽ đi theo tôi. Tôi chắc các bạn không cần tôi dẫn đi tham quan một vòng nơi này đâu nhỉ.”
Chị ta mỉm cười và gật đầu ra hiệu cho bọn khai tâm gốc Dauntless. Tụi nó tách nhóm và biến mất vào bóng tối. Tôi trông theo cái gót giày cuối cùng bước ra khỏi vùng sáng và nhìn đám còn lại chúng tôi. Hầu hết những kẻ khai tâm đến từ Dauntless nên thành ra chỉ còn chin đứa ở lại. Trong số đó, tôi là đứa nhảy phái duy nhất đến từ Abnegation, và không có đứa nào phái Amity nhảy qua đây. Còn lại là từ Erudite và, ngạc nhiên thay, Candor. Chắc cần phải dũng cảm lắm mới thành thật mọi lúc mọi nơi được. Tôi chẳng biết.
Số Bốn là người tiếp theo nói với chúng tôi. “Hầu hết thời gian tôi làm việc trong phòng điều khiển, nhưng trong mấy tuần tới, tôi là người hướng dẫn của các bạn” anh nói. “Tên tôi là Số Bốn.”
Christina thắc mắc, “Số Bốn? Con số á hả?”
“Đúng thế!” Số Bốn nói. “Có vấn đề gì.
“Dạ, không.”
“Tốt. Chúng ta sắp đi vào Hố Bẫy, nơi mà một ngày nào đó các bạn sẽ học được cách yêu thích nó. Nó…”
Christina cười khúc khích. “Hố Bẫy? Tên hay ho phết.”
Số Bốn bước về phía Christina và gí sát mặt vô mặt nó. Mắt anh ta nheo lại và nhìn chằm chằm nó trong một giây.
“Em tên gì?” anh ta khẽ khàng hỏi.
“Christina” con nhỏ rít lên.
“Christina, nếu tôi muốn học hỏi vốn từ ngữ thông thái của Candor thì tôi đã gia nhập vào phái của họ rồi” anh ta giận dữ. “Bài học đầu tiên mà em sẽ học từ tôi là hãy ngậm miệng lại. Hiểu chứ?”
Nó gật đầu.
Số Bốn bắt đầu hướng về phía bóng tối cuối đường hầm. Đám khai tâm im re đi tò tò theo.
“Đồ ngớ ngẩn” nó lẩm bẩm.
“Mình đoán anh ta không thích bị cười nhạo thôi,” tôi đáp.
Tôi nhận thấy cẩn thận với Số Bốn chắc chắn là một việc làm sáng suốt. Anh ta có vẻ điềm tĩnh với tôi lúc nãy nhưng có cái gì đó về sự điềm tĩnh ấy khiến tôi phải cảnh giác.
Số Bốn đẩy mở một cánh cửa đôi, và chúng tôi bước vào nơi anh ta gọi là “Hố Bẫy”.
“Ôi!” Christina thì thầm. “Ra là thế.”
“Hố Bẫy” là một cái tên hoàn hảo cho nó. Nó là một cái hang động khổng lồ ở dưới đất, và từ chỗ mình đứng ở đáy hang, tôi không thấy được miệng hang. Những bức tường đá lồi lõm vươn lên cao bằng mấy tầng lầu trên đầu tôi. Chìm trong những bức tường đá là nơi chứa thực phẩm, quần áo, nhu yếu phẩm, nơi giải trí. Những đường đi và cầu thang hẹp được khắc vào đá nối chúng lại với nhau. Không có rào chắn nào giữ người ta khỏi té xuống bờ vực..
Một luồng ánh sáng màu cam rọi nghiêng qua những bức tường đá. Nóc của Hố Bẫy được làm từ vô số tấm kính, và tọa lạc ngay phía trên nó là một tòa nhà chan hòa ánh nắng. Chắc hẳn khi chúng tôi đi tàu ngang qua, nó nhìn chỉ y chang như những tòa nhà khác trong thành phố mà thôi.
Những chùm đèn lồng màu xanh đong đưa giữa những khoảng nghỉ trên con đường bằng đá, giống như mấy cái đèn đã thắp sáng căn phòng làm Lễ Chọn. Mặt trời càng tắt, chúng lại càng tỏa sáng rực rỡ hơn.
Xung quanh đầy nghẹt người là người, ai cũng vận đồ đen, tất cả đều đang la hét và nói chuyện om sòm, mặt mũi đầy biểu cảm và vung tay vung chân loạn hết cả lên. Tôi không thấy người già nào trong đám đông. Phái Dauntless có người già nào không nhỉ? Họ không sống lâu được từng đó hay là bị gửi đi đâu đó khi không còn khả năng nhảy khỏi con tàu đang chạy nữa?
Một đám con nít chạy rần rần xuống con đường hẹp không rào chắn, nhanh tới nỗi tim tôi muốn rớt ra ngoài luôn, và tôi muốn hét biểu tụi nó chạy chậm lại trước khi tụi nó tự làm mình bị thương. Ký ức về những con đường trật tự của Abnegation trở về trong tôi: hàng người bên phải băng qua đường trước hàng người bên trái, những nụ cười mỉm, những cái đầu nghiêng chào và cả sự im lặng. Dạ dày tôi quặn thắt. Thế nhưng lại có điều gì đó hết xẩy về sự hỗn loạn của phái Dauntless.
“Theo tôi,” Số Bốn nói, “tôi sẽ chỉ cho các em vực thẳm.”
Anh ta vẫy chúng tôi đi theo. Nhìn từ đằng trước, Số Bốn có vẻ ngoài tưởng chừng như “con nhà lành” theo tiêu chuẩn của phái Dauntless, nhưng khi anh ta quay ra đằng sau, tôi thấy một hình xăm lớn ló ra khỏi cổ áo. Anh ta dẫn chúng tôi đi về hướng bên phải của Hố Bẫy, nơi rõ là tối tăm. Tôi liếc vội và thấy sàn nhà tôi đang đứng bị chặn ở cuối bằng một song sắt. Khi chúng tôi đến chỗ chấn song, tôi nghe tiếng nước gầm rú, ầm ào đang đập vào đá.
Tôi nhìn qua phía bên kia. Sàn nhà đột ngột kết thúc theo một góc rất hiểm, và sâu dưới kia là một con sông. Dòng nước ào ạt vỗ vào bức tường ngay dưới chân tôi làm bọt tung lên trắng xóa. Bên trái, dòng nước hiền hòa hơn nhưng bên phải thì chỉ thấy một màu trắng đang giao chiến với những tảng đá mà thôi.
“Vực thẳm nhắc nhở chúng ta rằng có một lằn ranh mỏng manh giữa sự dũng cảm và sự ngu ngốc!” Số Bốn nói lớn. “Người nào cả gan nhảy qua chấn song này sẽ tiêu đời. Chuyện này đã từng xảy ra trước đây và sẽ còn xảy ra nữa. Các bạn đã được cảnh báo rồi đấy.”
“Thật không thể tin được” Christina nói, đồng thời tránh xa cái song sắt ra.
“Không thể tin được là từ thích hợp đó” tôi gật đầu đồng ý.
Số Bốn dẫn đoàn khai tâm ngang qua Hố Bẫy về phía một cái hang đặc biệt to trên tường. Căn phòng trong hang được thắp sáng trưng, đủ để tôi thấy nơi chúng tôi đang đến: một phòng ăn lớn đầy nhóc người và tiếng dao nĩa bằng bạc kêu lanh canh. Khi chúng tôi bước vào, những Dauntless ở đó đồng loạt đứng dậy. Họ vỗ tay. Họ dậm chân. Họ hú hét. Tiếng ồn bao lấy tôi và tràn vào người tôi. Christina cười toe, và một giây sau, tôi cũng toét miệng cười theo.
Chúng tôi tìm chỗ ngồi. Christina và tôi phát hiện ra một cái bàn hầu như còn trống không ở một bên căn phòng, và tôi ngồi giữa nó với Số Bốn. Ở chính giữa bàn là một cái đĩa gỗ đựng loại thức ăn tôi không nhận ra: những miếng thịt hình tròn nhét giữa những lát bánh mì tròn. Tôi véo một mẩu giữa hai ngón tay, không chắc lắm phải ăn cái thứ này thế nào.
Số Bốn thúc cho tôi một cùi chỏ.
“Đây là thịt bò” anh ta nói. “Trét cái này lên nè.” Anh đưa cho tôi một cái chén đựng đầy sốt màu đỏ.
“Bồ chưa bao giờ ăn bánh mì kẹp thịt hết hả?” Christina hỏi, mắt tròn xoe.
“Chưa” tôi đáp. “Cái này gọi vậy đó hả?”
“Cứng Đơ dùng thực phẩm đơn giản,” Số Bốn nói, hất đầu với Christina.
“Tại sao?” con nhỏ thắc mắc.
Tôi nhún vai. “Tiêu pha nhiều bị coi là bê tha và không cần thiết.”
Con nhỏ cười khẩy. “Hèn chi bồ bỏ đi.”
“Ừ” tôi nói, đảo mắt. “Tất cả chỉ tại không có sơn hào hải vị ăn thôi.”.
Khóe môi của Số Bốn giật giật.
Cánh cửa căn tin mở toang, và sự im lặng đột ngột bao trùm căn phòng. Tôi ngoái nhìn ra sau. Một người đàn ông trẻ măng bước vào, và không khí im re bà rè tới nỗi tôi nghe thấy cả tiếng bước chân của anh ta. Mặt anh ta rỗ chằng rỗ chịt, tóc dài, sẫm màu và bóng lưỡng. Nhưng đó không phải là thứ khiến anh ta trông đầy vẻ hăm dọa. Chính ánh mắt lạnh lùng của anh ta khi quét ngang căn phòng mới thật đáng sợ.
“Ai vậy?” Christina thì thầm.
“Đó là Eric!” Số Bốn trả lời. “Cậu ấy là thủ lĩnh phái Dauntless.”
“Thiệt hả? Nhưng ảnh trẻ quá mà.”
Số Bốn trao cho nó một cái nhìn chết chóc. “Ở đây, tuổi tác không phải là vấn đề.”
Tôi biết con nhỏ sắp sửa hỏi cái điều tôi cũng muốn hỏi: Vậy cái gì mới là vấn đề? Nhưng ánh mắt của Eric đã thôi càn quét khắp cả căn phòng, và anh ta bắt đầu tiến về phía một cái bàn. Anh ta bắt đầu tiến về bàn chúng tôi và ngồi xuống bên cạnh Số Bốn. Anh ta không chào hỏi gì ai hết, nên chúng tôi cũng không them chào luôn.
“Cậu không định giới thiệu với tôi sao?” anh ta hỏi, hất hàm về phía Christina và tôi. Số Bốn trả lời, “Đây là Tris và Christina.”
“Ô ô, một Cứng Đơ cơ đấy” Eric thốt lên, nhếch mép cười với tôi. Nụ cười làm những vết sẹo rỗ trên môi anh ta căng ra, khiến những cái lỗ nhìn còn bự hơn, và tôi co rúm lại. “Để xem xem em sẽ trụ được bao lâu.” Tôi định nói cái gì đó – để cam đoan với anh ta rằng tôi sẽ trụ được, có lẽ thế - nhưng từ ngữ bỗng bay biến đâu mất hết. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi không muốn Eric chiếu tướng tôi lâu hơn một giây nào nữa. Tôi không bao giờ muốn anh ta nhìn tôi nữa.
Anh ta nhịp nhịp ngón tay lên bàn. Mu bàn tay anh ta đóng vảy hết cả, chúng có thể bung ra nếu anh ta đấm vào vật gì quá mạnh.
“Dạo này cậu làm gì hả Số Bốn.
Số Bốn nhúc nhích một vai: “Thật ra chẳng có gì,” anh đáp.
Họ có phải là bạn không nhỉ? Mắt tôi lướt từ Eric đến Số Bốn. Mọi thứ Eric làm – ngồi đây, hỏi thăm Số Bốn – cho thấy có vẻ như vậy, nhưng cái cách Số Bốn ngồi, căng ra như dây đàn, lại cho thấy có gì đó khác nữa. Đối thủ, chắc vậy, nhưng sao lại thế được nếu Eric là thủ lĩnh còn Số Bốn thì không phải?
“Max nói với tôi là ông ấy cố gặp cậu hoài mà không thấy cậu xuất hiện” Eric nói. “Ông ta đòi tôi tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra với cậu.”
Số Bốn nhìn Eric một lúc trước khi trả lời, “Nói với chú ấy là tôi hài lòng với vị trí hiện tại của mình.”
“Vậy là ông ta muốn giao việc cho cậu.”
Cái khuyên trên lông mày Eric lóe sáng. Có lẽ Eric nhận thức được Số Bốn là mối đe doạ tiềm tang đến vị trí của anh ta. Ba tôi nói người nào them khát quyền lực và sở hữu nó đều sống trong nỗi lo sợ sẽ mất nó. Đó là lý do chúng tôi phải trao quyền lực cho những người không ham muốn nó.
“Có lẽ là vậy” Số Bốn nói.
“Và cậu không hứng thú.”
“Tôi đã không có tí hứng thú nào trong hai năm nay.”
“Chà!” Eric nói. “Thế thì hãy hy vọng là ông ấy hiểu được ý cậu vậy.”
Anh ta vỗ vai Số Bốn, hơi mạnh hơn bình thường, và đứng dậy. Khi anh ta đi khỏi, tôi giãn người ra ngay tắp lự. Tôi đã không nhận ra mình căng thẳng tới mức nào.
“Hai người… là bạn hả?” tôi hỏi, không kiềm chế được tò mò.
“Chúng tôi được huấn luyện chung một lớp khai tâm,” anh đáp. “Anh ta nhảy phái từ Erudite.”
Mọi ý tưởng phải cẩn thận với Số Bốn biến mất khỏi đầu tôi. “Anh cũng là dân nhảy phái.
“Tôi tưởng chỉ gặp vấn đề với những Candor ưa thắc mắc quá ư là nhiều chuyện trên đời thôi chứ,” anh ta lạnh lùng. “Giờ tôi có thêm một Cứng Đơ nữa hả?”
“Chắc tại vì anh dễ gần quá mà” tôi nói thẳng thừng. “Anh biết đó. Thân thiết như sư tử vậy.”
Anh ta trân trối nhìn tôi, và tôi không thèm nhìn lảng đi chỗ khác luôn. Anh ta không phải là con chó, nhưng cùng có một nguyên tắc áp dụng cho cả hai. Nhìn đi chỗ khác tức là phục tùng. Nhìn thẳng vào mắt anh ta tức là thách thức. Đó là lựa chọn của tôi. Mặt tôi bắt đầu nóng lên. Chuyện gì sẽ xảy ra khi sự căng thẳng này lên tới tột đỉnh?
Nhưng anh ta chỉ nói, “Cẩn thận đấy Tris.”
Dạ dày tôi rơi tõm xuống giống như mới nuốt trúng cục đá vậy. Một thành viên Dauntless ở bàn khác gọi tên Số Bốn, và tôi quay sang Christina. Nó đang nhướn mày.
“Chuyện gì?” tôi hỏi.
“Mình đang có một giả thuyết.”
“Và đó là gì?”
Nó cầm cái bánh mì kẹp thịt lên, nhe răng cười và nói, “Là bồ thuộc dạng người ưa rước họa vào thân.”
Sau bữa tối, Số Bốn biến mất không nói không rằng. Eric dẫn chúng tôi xuống một loạt các hành lang mà không hé ra chúng tôi đang đi đâu. Tôi không biết tại sao một thủ lĩnh Dauntless lại phải chịu trách nhiệm dẫn một đám khai tâm đi tham quan vòng vòng, nhưng có lẽ chỉ tối nay thôi.
Ở cuối mỗi hành lang có một cái đèn màu xanh, nhưng khoảng giữa chúng thì tối om, và tôi phải cẩn thận hết mức để không vấp ngã trên mặt đất không bằng phẳng. Christina im lặng bước đi bên cạnh tôi. Không ai biểu chúng tôi phải im lặng, nhưng không đứa nào nói năng gì cả.
Eric dừng lại trước một cái cửa gồ và ngoắt tay. Chúng tôi tập hợp quanh anh ta.
“Cho những ai chưa biết, tôi tên là Eric nói. “Tôi là một trong năm thủ lĩnh của phái Dauntless. Ở đây chúng tôi rất coi trọng giai đoạn nhập môn, nên tôi dã tình nguyện giám sát hầu hết quá trình huấn luyện các bạn.”
Cái tin đó làm tôi buồn nôn. Nội cái ý tưởng một thủ lĩnh Dauntless sẽ giám sát đám khai tâm thôi đã tệ lắm rồi, giờ Eric lại là cái người đó nữa còn làm cho sự việc xem ra còn bi thảm hơn.
“Có một vài quy định như sau” anh ta nói. “Các bạn phải có mặt tại phòng huấn luyện trước tám giờ sáng hàng ngày. Mỗi ngày huấn luyện từ tám giờ sáng đến sáu giờ tối, được nghỉ vào giờ cơm trưa. Sau sáu giờ, các bạn tự do làm gì mình thích. Thỉnh thoảng các bạn sẽ được nghỉ giữa mỗi giai đoạn nhập môn.”
Cụm từ “làm gì mình thích” in vào đầu tôi. Ở nhà, tôi chưa từng được làm những gì mình muốn, ngay cả vào buổi tối. Tôi phải nghĩ đến nhu cầu của người khác trước tiên. Tôi thậm chí còn chẳng biết mình thích làm gì nữa.
“Các bạn chỉ được phép rời khỏi khuôn viên khi có một thành viên Dauntless đi kèm” Eric bổ sung. “Đằng sau cánh cửa này là căn phòng các bạn sẽ ngủ trong vài tuần tới. Các bạn sẽ thấy có mười chiếc giường và chỉ có chín người các bạn. Chúng tôi đã tưởng là có nhiều người hơn đến được đây.”
“Nhưng ban đầu bọn em có tới mười hai người,” Christina cự lại. Tôi nhắm mắt lại và đợi nghe nó bị la. Con nhỏ cần phải học cách im miệng đi mới được.
" Luôn luôn có ít nhất một người nhảy phái không lọt được vào tập thể” Eric vừa nói vừa bóc lớp vảy của mình. Anh ta nhún vai. “Dù sao đi nữa, trong giai đoạn đầu tiên của quá trình nhập môn, chúng ta sẽ chia những người nhảy phái và những người Dauntless ra, nhưng như vậy không có nghĩa là các bạn được đánh giá khác nhau. Vào cuối giai đoạn nhập môn, thứ hạng của các bạn sẽ được quyết định khi so sánh tương quan với những người khai tâm gốc Dauntless. Và những bạn đó hiện đã giỏi hơi các bạn rồi. Cho nên tôi mong là…”
“Thứ hạng?” đứa con gái tóc lông chuột bên phải tôi bật hỏi. “Tại sao tụi em lại bị xếp hạng?”
Eric mỉm cười, và trong ánh sáng xanh xao, nụ cười của anh ta nhìn thật quái đản, giống như bị dao rạch vào da mặt vậy.
Bụng tôi thắt lại. Nhìn cách anh ta cười là tôi đã biết, giống như cái giây phút tôi bước và phòng kiểm tra tư cách, rằng chuyện gì đó rất tệ sắp sửa xảy ra.
“Mục đích thứ hai” anh ta tiếp tục, “là mười người khai tâm đứng đầu sẽ được trở thành thành viên.”
Một cảm giác đau nhói lại chọt vô bụng tôi. Tụi tôi đứa nào đứa nấy đứng như trời trồng. Và rồi Christina thốt lên, “Gì chứ?”
“Có tổng cộng mười một bạn gốc Dauntless và chín người các bạn” Eric tiếp. “Bốn kẻ khai tâm sẽ bị loại vào cuối giai đoạn một. Những người còn lại sẽ còn bị cắt giảm nữa sau bài thi cuối cùng.”
Điều đó có nghĩa là ngay cả nếu tụi tôi có vượt qua được tất cả giai đoạn nhập môn thì cũng có tới sáu đứa không được thì cũng có tới sáu đứa không được làm thành viên. Từ khóe mắt mình tôi thấy Christina đang nhìn tôi, nhưng tôi không nhìn lại nó. Mắt tôi đang dán chặt vào Eric và sẽ không di chuyển đi chỗ khác.
Sự khác biệt của tôi – đứa khai tâm nhỏ nhất – kẻ nhảy phái duy nhất đến từ Abnegation – không tốt một chút nào.
“Tụi em sẽ làm gì nếu bị loại ạ?” Peter hỏi.
“Bạn sẽ rời khỏi tập thể Dauntless” Eric đáp dửng dưng “và sống vô môn phái.”
Nhỏ tóc lông chuột đưa tay bịt miệng ngăn tiếng nấc. Tôi nhớ lại người đàn ông vô môn phái với hàm răng xám xịt, giật túi táo khỏi tay tôi. Cặp mắt mờ đục, soi mói của ông ta. Nhưng thay vì khóc giống đứa con gái Erudite, tôi lại cảm thấy lạnh người hơn. Khó khăn hơn.
Tôi sẽ là một thành viên. Chắc chắn.
“Nhưng như vậy… không công bằng!” con nhỏ vai ngang từ Candor nói. Dù nó nói có vẻ giận dữ nhưng nhìn nó cũng đang phát hoảng lên. “Nếu tụi em mà biết…”
“Bạn định nói là nếu biết trước sự thể như vậy trước buổi Lễ Chọn thì bạn sẽ không chọn Dauntless hả?” Eric nạt lại. “Bởi vì nếu như vậy thì bạn nên ra khỏi đây ngay lập tức. Nếu sự thật là một phần của chúng tôi, bạn sẽ không bận tâm tới việc bạn bị trượt. Còn nếu có bận tâm thì bạn đích thị là một kẻ.
Eric mở cánh cửa vào phòng ngủ chung.
“Các bạn đã chọn chúng tôi,” anh ta nói. “Bây giờ đến lượt chúng tôi chọn các bạn.”
Tôi nằm trên giường và lắng nghe hơi thở của chín con người.
Tôi chưa từng ngủ chung phòng với người khác kiểu giống một đứa con trai như thế này trước đây, nhưng ở đây tôi không có sự lựa chọn nào khác, trừ khi tôi muốn qua đêm ngoài hành lang. Mọi người đều đã thay bộ đồ mà phái Dauntless đã chuẩn bị cho chúng tôi, nhưng tôi vẫn đi ngủ với bộ đồ Abnegation trên người, nó vẫn thơm mùi xà bong và mùi không khí trong lành, giống như ở nhà.
Tôi đã từng có phòng riêng. Tôi có thể nhìn thấy bãi cỏ trước nhà từ cửa sổ phòng mình, và xa hơn nữa là đường chân trời mờ sương. Tôi đã quen đi ngủ trong sự yên lặng tuyệt đối.
Mắt tôi cay cay khi tôi nghĩ về nhà mình, và khi chớp mắt, một giọt nước mắt lăn dài. Tôi phải bịt miệng để ngăn tiếng nấc không thoát ra ngoài.
Tôi không thể khóc, không phải ở đây. Tôi phải bình tĩnh lại.
Ở đây tôi sẽ ổn cả thôi. Tôi có thể nhìn hình phản chiếu của mình bất cứ lúc nào tôi muốn. Tôi có thể kết bạn với Christina, cắt tóc ngắn, và để mặc người ta tự dọn dẹp đống bừa bộn của họ.
Tay tôi run run và nước mắt trào ra mỗi lúc một nhiều hơn, làm nhòe cả mắt.
Chẳng hề gì nếu lần tới tôi gặp ba mẹ, vào Ngày Thăm Viếng, mà họ không nhận ra tôi - ấy là nếu họ có đến. Chẳng hề gì khi chỉ cần thoáng nghĩ tới gương mặt của họ là tôi đã thấy nhói đau. Ngay cả nhớ tới gương mặt của anh Caleb cũng vậy, dù cho những bí mật của ảnh đã làm tôi tổn thương ghê gớm. Tôi hít vào khi những đứa khai tâm khác hít vào, và thở ra cùng với tụi nó. Chẳng hề gì.
Một tiếng rên khẽ cắt ngang tiếng thở, theo sau bởi tiếng ai đó khóc nức nở. Lò xo nệm kêu ken két khi một thân hình to lớn nào đó trở mình, chiếc gối đã làm nghẹn bớt tiếng nấc nhưng vẫn không ngăn được nó. Những âm thanh đó đến tường cạnh giường tôi – xuất phát từ một thằng Candor – Al – đứa bự con nhất tôi không trông đợi thấy suy sụp như vậy.
Chân nó cách đầu tôi có mấy xen-ti-mét. Tôi nên an ủi nó – đáng ra tôi nên cảm thấy muốn an ủi nó, vì tôi được giáo dục như vậy mà. Thay vì thế tôi lại cảm thấy chán ghét kinh khủng. Một đứa nhìn mạnh mẽ chừng ấy thì không nên hành động yếu đuối quá thể như vậy. Sao nó không im lặng mà nuốt nước mắt tất thảy như tụi tôi?
Tôi cực nhọc nuốt nước bọt.
Nếu mẹ biết tôi đang nghĩ gì, tôi biết mẹ sẽ phản ứng thế nào. Khóe miệng bà sẽ trễ xuống. Hàng lông mày sẽ nheo lại – không phải cau mày, mà gần như là mệt mỏi. Tôi lấy tay che hai bên má.
Al lại khóc nấc lên. Tôi hầu như có thể cảm thấy âm thanh khó chịu đó trong cổ họng tôi. Nó chỉ cách tôi có vài tấc – tôi nên chạm nó.
Không. Tôi hạ tay xuống và lăn về phần giường của mình, quay mặt vô tường. Không ai được biết là tôi không muốn giúp nó. Tôi có thể giấu bén cái bí mật đó đi. Tôi nhắm mắt lại và cảm thấy cơn buồn ngủ đang kéo đến, nhưng mỗi lần sắp sửa “thăng” thì tôi lại nghe thấy tiếng Al.
Có lẽ vấn đề của tôi không phải là tôi không thể về nhà. Tôi sẽ nhớ ba mẹ, anh Caleb, những buổi tối bập bùng ánh lửa và tiếng kim đan của mẹ chạm vào nhau lách cách, nhưng đó không phải là lý do duy nhất của cảm giác trống rỗng tôi lúc này.
Vấn đề của tôi có thể là ngay cả nếu như có về nhà, tôi cũng không thuộc về nơi đó, giữa những người cho đi mà không cần nghĩ ngợi và quan tâm mà không cần có gắng.
Nghĩ tới đó, tôi nghiến răng. Tôi đè cái gối lên tai để khỏi phải nghe tiếng Al khóc lóc, và ngủ thiếp đi với một vệt ươn ướt trên má.