← Quay lại trang sách

Chương 8

BÀI HỌC ĐẦU tiên của các bạn hôm nay là bắn súng. Bài học thứ hai là làm cách nào để chiến thắng trong một cuộc chiến tay đôi.” Số Bốn nhấn một khẩu súng vào tay tôi mà không thèm nhìn rồi tiếp tục bước đi. “Ơn trời, nếu các bạn có mặt ở đây tức là các bạn đã biết cách lên và xuống một con tàu đang chạy rồi, nên tôi không cần dạy các bạn nữa.”

Lẽ ra tôi không nên ngạc nhiên khi phái Dauntless muốn chúng tôi vào cuộc ngay lập tức, nhưng tôi đã mong đợi được ngủ nghỉ nhiều hơn sáu tiếng đồng hồ, trước khi cuộc cạnh tranh bắt đầu. Người tôi vẫn còn hết sức đờ đẫn sau khi ngủ dậy.

“Quá trình nhập môn chia làm ba giai đoạn. Chúng tôi sẽ đánh giá và xếp hạng các bạn theo biểu hiện của các bạn tại mỗi giai đoạn. Các giai đoạn không đóng vai trò tương đương nhau khi quyết định thứ bậc của các bạn, cho nên sẽ có khả năng, dù rất khó, để các bạn cải thiện đáng kể thứ bậc của mình trong suốt khoảng thời gian này.”

Tôi nhìn chằm chằm vào thứ vũ khí trong tay mình. Chưa bao giờ tôi mong cầm một khẩu súng nào trong đời, nói gì tới chuyện bóp cò. Nó đem lại cảm giác nguy hiểm, như thể chỉ cần đụng vào nó thôi là tôi cũng có thể làm ai đó bi thương rồi.

“Chúng tôi tin rằng chuẩn bị kĩ càng sẽ nhổ tận gốc mầm mống của sự hèn nhát - thứ mà chúng tôi coi là sự thất bại hoàn toàn khi biểu hiện ra trong lúc sợ hãi,” Số Bốn nói. “Vì thế, mỗi giai đoạn nhập môn sẽ chuẩn bị cho các bạn theo mỗi cách thức khác nhau. Giai đoạn thứ nhất chủ yếu là thể chất; giai đoạn thứ hai chủ yếu là cảm xúc; giai đoạn thứ ba chủ yếu là tinh thần.”

“Nhưng...” Peter ngáp ruồi. “Bắn súng thì liên quan gì đến... can đảm?”

Số Bốn xoay khẩu súng trong tay, chĩa nòng súng vào trán Peter và xoay ổ đạn. Peter bất động, miệng há hốc, tiếng ngáp tắt lụi luôn trong miệng nó.

“Tỉnh. Dậy. Đi,” Số Bốn nạt. “Cậu đang cầm trong tay một khẩu súng đã nạp đạn, đồ ngu. Hãy hành động giống nó đi.”

Anh ta hạ súng xuống. Khi mối đe dọa bất thinh lình đã qua đi, cặp mắt màu xanh lá của Peter lại đanh lại. Tôi lấy làm lạ là nó có thể kiềm chế không phản ứng gì, sau khi phơi cho cả thiên hạ thấy hết phẩm chất phái Candor của nó, nhưng nó im re thiệt, hai má đò ửng lên.

“Và để trả lời câu hỏi của cậu... các bạn sẽ ít có khả năng tè ra quần và khóc lóc gọi mẹ hơn nếu như đã được chuẩn bị để tự phòng vệ.” Số Bốn dừng bước ở cuối hàng và quay lại. “Đây cũng chính là thông tin các bạn có thể cần cho giai đoạn một sau này. Còn bây giờ, nhìn tôi đây.”

Anh ta đứng đối mặt với bức tường có gắn mục tiêu của chúng tôi - một miếng gỗ dán hình vuông có vẽ ba vòng tròn màu đỏ cho mỗi đứa. Anh ta dang chân, cầm khẩu súng bằng cả hai tay, và bóp cò. Tiếng nổ lớn tới nỗi làm tai tôi phát đau. Tôi vươn cổ lên để nhìn tấm bia. Viên đạn đi xuyên qua vòng tròn ngay chính giữa.

Tôi quay sang tấm bia của tôi. Gia đình tôi sẽ không bao giờ ủng hộ tôi bắn súng. Họ sẽ nói rằng thì là súng ống chỉ dùng để tự vệ, nếu không phải vì bạo lực, và vì thế chỉ để phục vụ cho bản thân mà thôi.

Tôi xua hình ảnh gia đình khỏi đầu, dang chân rộng bằng vai, và khéo léo nắm chặt báng súng bằng hai tay. Nó nặng trịch và rất khó để đưa nó ra xa khỏi người, nhưng tôi muốn nó càng ở xa cái mặt mình càng tốt. Tôi siết cò, ban đầu hơi ngần ngừ nhưng sau đó chắc chắn hơn, né người khỏi khẩu súng. Tiếng súng làm đau cả tai và súng giật ra đằng sau, đập vô mũi tôi. Tôi loạng choạng lùi ra sau, chống tay lên tường để giữ thăng bằng. Chẳng biết viên đạn của tôi đã phiêu du tới nơi nào nhưng chắc chắn nó chẳng ở đâu gần tấm bia cả.

Tôi bắn lại rồi một lần nữa, và chẳng có viên nào trúng hết.

“Theo thống kẻ,” thằng Erudite bên cạnh tôi - tên Will - nói, nhe răng cười với tôi, “đáng ra nãy giờ cậu phải bắn trúng ít nhất là một lần rồi, dù là vô tình.” Nó sở hữu một cái đầu tóc vàng bù xù và một nếp nhăn giữa hai hàng chân mày.

“Vậy hả,” tôi trả lời, giọng không đổi.

“Ờ,” nó nói. “Mình nghĩ cậu thật sự đang chống lại tự nhiên đó.”

Tôi nghiến răng và quay sang tấm bia, kiên quyết để ít ra còn đứng vững. Nếu tôi không thuần thục nhiệm vụ đầu tiên họ giao cho chúng tôi, làm sao tôi trụ qua được giai đoạn một chứ?

Tôi bóp cò, rất mạnh, và lần này tôi đã chuẩn bị cho chuyện súng bị giật. Nó làm tay tôi giật ra sau nhưng chân tôi vẫn đứng yên. Một lỗ đạn xuất hiện ngay rìa của tấm bia, và tôi nhướn mày với Will.

“Thấy chưa, mình đúng mà. Thống kê không nói xạo đâu,” nó nói.

Tôi cười.

Mất năm lượt tôi mới bắn chính xác vào ngay hồng tâm, và khi bắn trúng, một luồng năng lượng chảy rần rật trong người tôi. Tôi rất tỉnh táo, mắt tôi mở lớn và tay tôi thì ấm nóng. Tôi hạ súng xuống. Có một sức mạnh khi ta điều khiển được thứ có khả năng tàn phá như vậy - khi điều khiển được một thứ gì đó, chấm hết.

Có lẽ tôi đúng là thuộc về nơi ấy.

Khi chúng tôi nghỉ ăn trưa, tay tôi cứ run run vì phải cầm súng và khó duỗi thẳng ngón tay ra được. Tôi xoa bóp cho chúng trên đường đến phông ăn. Christina rủ Al ngồi chung với bọn tôi. Mỗi lần dòm nó, tôi lại nghe tiếng nó khóc nức nở, vậy nên tôi cố không nhìn nó nữa.

Tôi chọt chọt mấy hột đậu bằng nĩa, và tôi lại suy nghĩ vẩn vơ về bài kiểm tra tư cách. Khi Tori cảnh báo tôi rằng pergent nguy hiểm, tôi cảm thấy như mặt mình bị đóng dấu vậy, và nếu có nhiều chuyện bắt đầu trở nên không tốt thi ai đó có thể phát hiện ra. Tới bây giờ thì chưa có vấn đề gì, nhưng tôi vẩn không thấy an toàn. Sẽ có chuyện gì nếu tôi làm rơi cái mặt nạ phòng vệ này và điều kinh khủng nào đó xảy ra?

“Thôi mà. Cậu không nhớ mình xíu nào hả?’ Christina hỏi Al trong khi đang làm bánh mì kẹp. “Tụi mình học lớp Toán chung mới mấy bữa trước đó. Và minh thì đâu phải là dạng người im lặng ngoan hiền gì cho cam đâu.”

“Minh ngủ gục gần như suốt thời gian trong lớp Toán,” Al đáp. “Tiết đầu tiên mà!”

Nếu nguy hiểm không đến sớm thì sao - nếu từ giờ tới đó còn hàng đống năm nữa và tôi sẽ chẳng bao giờ thấy nó đến thì sao?

“Tris,” Christina kêu. Nó búng tay cái tách trước mặt tôi. “Còn ở trái đất không đó?”

“Hả? Gì?

“Mình hỏi bồ có nhớ có học chung lớp nào với mình không,” nó nói. “Tức là, không có ý gì đâu, nhưng mà mình không nhớ được nếu có đi nữa. Tất cả những người phái Abnegation với mình nhìn y chang nhau. Ý mình là, bây giờ vẫn vậy nhưng bồ không còn là một người trong số họ nữa.”

Tôi nhìn con nhỏ. Như thể tôi cần nó nhắc tôi nhớ vậy.

“Xin lỗi, mình có thô lỗ quá không?” nó hỏi. “Mình quen nghĩ gì nói đó rồi. Mẹ mình thường nói lịch sự chỉ là sự lừa dối được khoác vẻ ngoài đẹp đẽ thôi.”

“Minh nghĩ đó là lý do phái mình thường không giao du với những phái khác,” tôi cười đáp lại. Candor và Abnegation không ghét nhau kiểu như Erudite và Abnegation ghét nhau, nhưng họ tránh nhau như tránh tà. Vấn đề thật sự của Candor là Amity. Họ cho là những người coi trọng hòa bình hơn tất thảy những điều khác sẽ luôn lừa dối để giữ hòa khí.

“Minh ngồi đây được không?” Will hỏi, gõ gõ ngón tay lên bàn.

“Gì chứ, cậu không muốn tụ tập với hội bằng hữu Erudite của cậu hả?” Christina thắc mắc.

“Tụi nó không phải bằng hữu của mình,” Will trả lời, đặt dĩa xuống. “Đến từ cùng một phái không có nghĩa là tụi này bồ tèo thân thiết với nhau. Thêm nữa, Edward và Myra đang hẹn hò, và mình không muốn làm kỳ đà cản mũi.”

Echvard và Myra, những kẻ nhảy phái khác từ Erudite, ngồi cách đó hai bàn, sát sàn sạt nhau tới mức cùi chỏ tụi nó cứ đụng nhau khi cắt thức ăn. Myra dừng lại để hôn Edvvard. Tôi cẩn thận quan sát. Trong đời tôi mới chỉ thấy người ta hôn nhau có vài lần.

Edward quay đầu lại và hôn vào môi Myra. Tôi xì xì giữa hai kẽ răng và nhìn đi chỗ khác. Một phần trong tôi đợi nghe tụi nó bị la. Phần khác lại tự hỏi, hơi tuyệt vọng một chút, rằng cảm giác môi một người khác chạm vào mỏi mình sẽ như thế nào nhỉ.

“Tụi nó có cần phải lộ liễu vậy không?” tôi phàn nàn.

“Nhỏ đó chỉ hôn thôi mà,” Al cau mày nhìn tôi. Khi nó cau mày, đôi lông mày rậm chạm vào mi mắt nó. “Tụi nó đâu có cởi trần cởi truồng đâu.”

“Hôn hít không phải là việc để làm nơi công cộng.”

Al, Will và Christina trao tôi một nụ cười kiểu biết- ngay-mà.

“Sao chứ?” Tôi hỏi.

“Lòi đuôi Abnegation rồi nhé,” Christina nói. “Tụi mình thì thấy biểu lộ một chút tình cảm nơi công cộng chẳng có gì to tát cả.”

“À.” tôi nhún vai. “Chà... chắc mình phải tập bỏ qua vậy.”

“Hoặc cậu có thể tiếp tục làm nữ hoàng lãnh cảm,” Will trêu, đôi mắt xanh lá của nó lóe lên láu cá. “Cậu biết đó, nếu cậu muốn vậy.”

Christina ném ổ bánh mì vào nó. Nó bắt lấy và ăn ngon lành.

“Đùng có trêu bạn ấy,” nó ý kiến. “Lạnh lùng là bản chất tự nhiên của bạn ấy rồi. Giống như kiểu cái-gì-tui- cũng-biết của cậu đó.”

“Mình đâu có lãnh cảm,” tôi la lên.

“Đừng bận tâm,” Will chọc. “Cậu đang đáng yêu dần lên đấy. Nhìn xem, cậu đỏ như tôm luộc rồi kìa.”

Nhận xét đó chỉ làm tôi nóng mặt hơn mà thôi. Những người khác khúc khích cười. Tôi cũng ráng cười, sau vài giây, tiếng cười trở nên thật tự nhiên.

Lại được cười thoải mái thật là tốt.

Sau buổi trưa, Số Bốn dẫn chúng tôi đến một căn phòng mới. Nó to ơi là to, sàn nhà bằng gỗ nứt nẻ và kêu cọt kẹt, có một vòng tròn lớn được vẽ ngay giữa phòng. Bức tường bên trái treo một tấm bảng màu xanh - bằng phấn. Thầy giáo ở trường Hạng Thường của tôi từng xài một cái giống vậy, nhưng kể từ đó tôi chưa thấy lại lần nào. Có lẽ nó liên quan đến tôn chỉ của phái Dauntless: huấn luyện trước, công nghệ sau.

Tên chúng tôi được viết trên bảng theo thứ tự cho cái. Lửng lơ giữa khoảng không, cách mặt đất gần một mét, được treo dọc cuối phòng là những cái bao cát màu đen đã bạc màu.

Chúng tôi xếp hàng sau chúng, còn Số Bốn đứng ngay chính giữa để tất cả chúng tôi đều thấy anh ta.

“Như tôi đã nói sáng nay,” Số Bốn lên tiếng, “tiếp theo các bạn sẽ học cách chiến đấu. Mục đích là để chuẩn bị cho các bạn hành động; chuẩn bị cho cơ thể các bạn phản ứng lại với những đe dọa và thử thách - đây là điều cần thiết nếu như các bạn dự định sống cuộc đời của một Dauntless.”

Tôi còn chưa thể nghĩ đến cuộc đời khi là một Dauntless. Tất cà những gì tôi có thể bận tâm tới là sống sót được qua quá trình nhập môn.

“Hôm nay chúng ta sẽ lướt sơ qua phần kỹ thuật, và ngày mai các bạn sẽ bắt đầu chiến đấu với nhau,” Số Bốn nói. “Nên tôi đề nghị các bạn hết sức chú ý. Ai không học nhanh sẽ bị thương đấy.”

Số Bốn kể tên vài đòn đấm khác nhau, biểu diễn minh họa lên bao cát.

Tôi bắt kịp khi thực hành. Giống như với khẩu súng, tôi cần thử trước vài lần để biết cách đều khiển cơ thể và cách di chuyển giống anh ta. Những cú đá thì trầy trật hơn, mặc dù anh ta mới dạy cho chúng tôi những chiêu cơ bản. Bao cát đập vào tay chân tôi, làm da tôi đỏ lừ lên, và chẳng động đậy tí ti nào bất kể tôi có đấm đá nó mạnh tới đâu. Xung quanh tôi toàn là tiếng da thịt thụi vào vải thô.

Số Bốn đi rảo quanh đám khai tâm, quan sát chúng tôi khi chúng tôi luyện đi luyện lại các động tác. Khi anh ta dừng lại trước mặt tôi, ruột gan tôi quéo lại như thể ai đó đang dùng nĩa xoắn nó lại vậy. Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dõi theo từ người tôi đến đầu đến chân, không nhìn đi đâu khác - một cái nhìn thiết thực và khoa học.

“Em không có nhiều cơ bắp,” anh ta nhận xét, “tức là tốt hơn nên sử dụng đầu gối và cùi chỏ. Em có thể dồn nhiều sức hơn cho hai bộ phận đó.”

Đột nhiên anh ta ấn tay vào bụng tôi. Những ngón tay dài tới nỗi dù gan bàn tay đang chạm vào bên này xương sườn tôi nhưng đầu ngón tay vẫn chạm tới bên kia. Tim tôi đập mạnh tới nỗi ngực đau nhói, và tôi nhìn lại anh ta, mắt trợn lên.

“Đừng bao giờ quên phải gồng chỗ này lên,” anh ta nhỏ nhẹ nhắc.

Số Bốn buông tay ra và bỏ đi. Tôi còn cảm nhận được áp lực từ lòng bàn tay của anh ta ngay cả khi anh đã đi rồi. Cảm giác rất lạ, nhưng tôi phải dừng lại thở vài giây trước khi có thể luyện tập tiếp.

Khi Số Bốn thả chúng tôi đi ăn tối, Christina thụi cùi chỏ vào tôi.

“Mình ngạc nhiên là anh ta không bẻ bồ ra làm đôi,” nó nói. Con nhỏ nhăn mũi. “Cha đó làm mình sợ phát khiếp. Vì cái giọng nói êm như ru của thằng chả đó.”

“Ừ. Anh ta...” Tôi ngoái đầu nhìn anh ta. Ảnh trầm lặng, và điềm tĩnh kỳ lạ. Nhưng tôi không hề sợ ảnh sẽ làm tôi bị thương. “…chắc chắn rất đáng sợ,” tôi kết thúc.

Al, đang đứng trước bọn tôi, quay đầu lại khi chúng tôi tới Hố Bấy và thông báo, “Mình muốn có một hình xăm.”

Từ phía sau, Will hỏi với lên, “Hình xăm gì?”

“Chưa biết nữa.” Al cười lớn. “Mình chỉ muốn có cảm giác rằng đã thật sự rời bỏ phái cũ rồi thôi. Thôi khóc lóc về chuyện đó.” Không thấy ai trả lời, nó bổ sung, “Mình biết mấy cậu đều nghe thấy mà.”

“Đúng rồi đó, học cách khóc nhỏ nhỏ thôi nghen.” Christina chọc chọc cánh tay cơ bắp của Al. “Mình nghĩ cậu đúng đó. Giờ tụi mình đang chân trong chân ngoài. Nếu muốn hoàn toàn ở trong thì phải bỏ cái gì cần bỏ đi.”

Nó nhìn tôi.

“Không. Mình không đời nào cắt tóc đâu,” tôi nói ngay, “hay nhuộm một màu lạ hoắc nào đó. Hay bấm khuyên trên mặt mình.”

“Còn lỗ rún thì sao?” con nhỏ hỏi.

“Hay núm vú?” Will nói kèm theo mấy tiếng khụt khịt.

Tôi rên lên.

Giờ thì thời gian huấn luyện hôm nay đã kết thúc, chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn cho đến giờ ngủ. Ý tưởng này làm tôi thấy choáng váng, dù đó có thể là do mệt mỏi mà ra.

Hố Bẫy đang đầy nghẹt người. Christina thông báo rằng tôi và nó sẽ gặp lại Al và Will tại hiệu xăm mình rồi kéo tôi về phía hiệu quần áo. Chúng tôi trèo lên con đường, leo cao dần khỏi sàn nhà của Hố Bẫy, giày nghiến lạo xạo trên những hòn đá.

“Quần áo mình có vấn đề gì hả?” tôi ý kiến. “Mình sẽ không mặc đồ xám nữa đâu mà.”

“Quần áo của bồ xấu xí và lùng nhùng kinh khủng,” nó thở dài. “Bồ có để yên cho mình ra tay cứu vớt bồ không thì bảo? Nếu bồ không thích đồ mình chọn cho thì bồ không bao giờ phải mặc nó nữa đâu, mình hứa đó.”

Mười phút sau, tôi đứng trước cái gương trong hiệu quần áo, mặc một cái đầm đen dài tới đầu gối. Phần váy không dài lắm, nhưng cũng không làm lộ bắp đùi của tôi - không giống như cái váy đầu tiên con nhỏ chọn mà tôi đã từ chối. Da gà da vịt nổi hết lên trên hai cánh tay trần của tôi. Nó tròng một cái nơ lên tóc tôi, và tôi lắc lắc cho dải đường viền tuột ra và rủ xuống vai.

Rồi con nhỏ giơ lên một cây bút chì đen.

“Chì kẻ mắt,” nó giải thích.

“Bồ không làm mình xinh đẹp lên được đâu.” Tôi nhắm mắt lại và ngồi yên. Nó kéo đầu bút chì dọc đường viền lông mi tôi. Tôi hình dung mình đứng trước cả nhà tôi trong bộ quần áo này, và dạy dày tôi lại quặn thắt như đang bị bệnh vậy.

“Ai nói tới chuyện xinh đẹp chứ? Mình nhắm tới việc gây chú ý mà.”

Tôi mở mắt ra, và lần đầu tiên nhìn thẳng vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Nhịp tim tôi tăng cao cứ như thể tôi đang phạm luật và sắp sửa bị ăn một trận mắng nhiếc vì chuyện này vậy. Sẽ hơi khó để bỏ thói quen suy nghĩ theo kiểu Abnegation đã ăn sâu vào tôi, tựa như kéo một sợi chỉ khỏi một bức tranh thêu vậy. Nhưng tôi sẽ tìm thấy những thói quen mới, suy nghĩ mới, quy định mới. Tôi sẽ trở thành một cái gì đó khác trước.

Mắt tôi trước đó màu xanh nước biển, nhưng là một màu xanh đờ đẫn, xám xịt - bút kẻ mắt làm chúng sắc sảo hơn. Với mái tóc ôm lấy khuôn mặt, những đường nét của tôi nhìn mềm mại và đầy đặn hơn. Tôi không xinh đẹp - mắt thì quá xá to còn mũi thì quá xá dài - nhưng tôi có thể thấy là Christina đã nói đúng. Gương mặt tôi rất đáng chú ý.

Nhìn mình lúc này không phải như nhìn thấy chính bản thân mình lần đầu tiên; nó giống như nhìn thấy người nào đó lần đầu tiên vậy. Beatrice là đứa con gái tôi chỉ thấy trong gương trong một thoáng vụng trộm, người ngồi im lặng tại bàn ăn. Còn đây là người có đôi mắt nhìn thẳng vào mắt tôi và nhất quyết không rời ra; đây là Tris.“Thấy không?” nhỏ bạn tôi nói. “Bồ... thật nổi bật.”

Trong hoàn cảnh hiện tại, đó là lời khen ngợi khá khẩm nhất mà con nhỏ có thể nặn ra cho tôi. Tôi cười với nó trong gương.

“Thích,” tôi gật đầu. “Mình nhìn như... một người khác vậy.”

Nó cười lớn. “Chuyện này tốt hay xấu ta?”

Tôi nhìn lại mình. Lần đầu tiên, ý nghĩa bỏ lại sau lưng nhân dạng Abnegation không làm tôi thấy băn khoăn; nó cho tôi hy vọng.

“Tốt.” Tôi lắc lắc đầu. “Xin lỗi nha, chưa bao giờ mình được phép nhìn mình trong gương lâu như thế này.”

“Thiệt hả?” Christina lắc đầu không tin. “Phải nói với bồ là Abnegation thật là môn phái lạ lùng.”

“Đi coi Al xăm mình đi,” tôi rủ. Dù cho tôi đã bỏ lại phái cũ của mình phía sau, nhưng tôi vẫn không muốn bình phẩm gì về nó hết.

Ở nhà, cứ mỗi sáu tháng tôi với mẹ lại đi vác về những chồng đồ y hệt nhau. rất dễ để phân phối đồ đạc khi ai cũng có nhu cầu y chang nhau, nhưng tất cả mọi thứ đều phong phú hơn nhiều ở tập thể Dauntless.

Mỗi Dauntless có một số điểm nhất định mỗi tháng để chi tiêu, và cái đầm tốn một điểm trong số đó. Christina và tôi chạy xuống hiệu xăm. Khi chúng tôi tới đó, Al đã an tọa trên ghế rồi, và một người đàn ông nhỏ con có nhiều hình xăm hơn những mảng da trống trên người đang vẽ một con nhện lên tay nó.

Will và Christina lật coi mấy cuốn hình, thúc nhau mỗi lần thấy hình nào được được. Khi tụi nó ngồi chung với nhau, tôi mới để ý thấy tụi nó trái ngược nhau như thế nào. Christina da đen và gầy nhom, còn Will thì xanh xao và rắn chắc, nhưng cả hai đứa đều có nụ cười thật dễ chịu..

Tôi dạo dạo quanh phòng, ngắm những bức vẽ treo trên tường. Thời đại này, những nghệ sĩ duy nhất đều đến từ Amity. Phái Abnegation coi nghệ thuật là những thứ viển vông, và sẽ rất cảm kích nếu thời gian dành cho nghệ thuật được dành cho việc phục vụ người khác, vậy nên dù đã từng thấy nhiều tác phẩm nghệ thuật trong sách giáo khoa rồi nhưng tôi vẫn chưa ở trong một căn phòng được trang hoàng lần nào. Nó khiến không khí gần gũi và ấm cúng, và tôi có thể tha thẩn ở đây hàng giờ liền mà không để ý đến giờ giấc. Tôi lướt ngón tay mình trên tường. Bức hình một con chim ưng gợi tôi nhớ đến hình xăm của cô Tori. Treo dưới đó là bức phác họa một con chim đang dang cánh bay.

“Đó là con quá,” một giọng nói vang lên từ đằng sau tôi. “Đẹp đúng không?”

Tôi quay lại và thấy cô Tori đang đứng đằng sau. Tôi thấy mình như quay lại căn phòng kiểm tra tư cách với hàng tá gương xung quanh và dây nhợ lằng nhằng nối vào trán mình. Tôi không mong sẽ lại gặp cổ.

“Xin chào.” Cổ cười. “Không nghĩ sẽ gặp lại em. Beatrice phải không?”

“Tris ạ,” tôi trả lời. “Cô làm ở đây sao?”

“Đúng thế. Làm giám thị chỉ mất thời gian bằng một buổi giải lao ở đây thôi. Hầu hết thời gian tôi ở đây.” Tori xoa cằm. “Tôi nhận ra cái tên này. Em là người nhảy đầu tiên đúng không?”

“Dạ.”

“Tốt lắm.”

“Cảm ơn cô,” tôi chọn vào bức vẽ con chim. “Thưa cô - em muốn nói chuyện một chút với cô về…” tôi liếc Will và Christina. Giờ tôi không thể kéo Tori vô một góc được; tụi nó sẽ thắc mắc. “... việc này. Lúc nào đó.”

“Tôi không chắc đó là điều sáng suốt đâu,” cổ nhẹ nhàng. “Tôi đã giúp khả năng của tôi, và giờ em phải tự lo cho mình thôi.”

Tôi bặm môi. Cổ có câu trả lời; tôi biết là cổ có. Nếu cổ không cho tôi biết bây giờ, tôi sẽ tìm ra cách khiến cổ phải nói cho tôi vào một lúc khác.

“Muốn một hình xăm không?” cổ hỏi.

Bức vẽ con chim làm tôi chú ý. Tôi đã không định bấm khuyên hay xăm mình gì khi đến đây. Tôi biết là nếu làm như thế, tôi sẽ dựng thêm một hàng rào nữa giữa mình và ba mẹ, hàng rào mà tôi không bao giờ có thể phá bỏ. Và nếu tôi tiếp tục cuộc đời của mình tại đây như mấy hôm nay thì đó mới chỉ là cái hàng rào thập nhất giữa chúng tôi mà thôi.

Nhưng giờ thì tôi đã hiểu ý của Tori khi nói hình xăm của cô biểu hiện cho nỗi sợ hãi mà cổ đã vượt qua - một lời nhắc nhở về nơi cổ đã từng ở, cũng như nhắc nhở về nơi mà cổ từng tồn tại. Có thể có một cách để tôi vẫn trân trọng cuộc sống cũ trong khi theo đuổi cuộc sống mới của mình.

“Tất nhiên,” tôi nói. “Ba con chim đang bay này.”

Tôi sờ vào xương đòn của mình, đánh dấu đường bay của chúng - hướng về phía trái tim. Mỗi con tượng trưng cho một thành viên của gia đình mà tôi đã bỏ lại phía sau.