← Quay lại trang sách

Chương 14

HÔM NAY LÀ ngày trước Ngày Thăm Viếng. Tôi nghĩ đến Ngày Thăm Viếng như nghĩ đến ngày tận thế: Sau đó không còn gì quan trọng nữa. Mọi thứ tôi làm là để cho ngày này. Tôi có thể sẽ gặp lại ba mẹ một lần nữa. Có thể không. Cái nào tồi tệ hơn? Tôi không biết nữa.

Tôi tròng chân vô ống quần và kéo được đến đầu gối thì kẹt. Cau mày, tôi nhìn xuống chân. Một búi cơ bắp lồi ra ngăn mớ vải lại. Tôi thả cái quần rơi xuống và nhìn ra sau bắp đùi. Một búi cơ khác cũng lồi ra ở đó.

Tôi bước qua bên cạnh để dòm vô gương. Tôi thấy quá chừng cơ bắp mà trước đây tôi không thấy trên cánh tay, trên chân và ở bụng. Tôi nhấn vào mạn sườn, nơi từng chỉ có một lớp mỡ ngự trị. Không có gì. Quá trình nhập môn ở Dauntless đã cướp sạch những phần mềm yếu của cơ thể tôi rồi. Tốt hay xấu?

Ít ra thì tôi cũng mạnh mẽ hơn trước đây. Tôi quấn khăn quanh người và bước ra khỏi phòng tắm nữ. Hy vọng không ai trong phòng ngủ nhìn thấy tôi đi lại trong cái khăn tắm, nhưng tôi không mặc vừa cái quần nữa.

Khi tôi mở cửa phòng ngủ, dạ dày tôi rớt cái ịch như mới nuốt cục đá. Peter, Molly, Drew và vài đứa nữa đứng ở góc cuối phòng, đang cười giỡn. Tụi nó nhìn lên khi tôi bước vào và cười hí hí. Giọng cười khụt khịt của Molly to hơn hẳn mấy đứa kia.

Tôi về giường, ráng giả bộ là tụi nó không ở đây và lần mò trong ngăn kéo dưới giường kiếm cái váy Christina bắt tôi mua. Một tay giữ cái khăn tắm và một tay cầm cái váy, tôi đứng dậy, và Peter đứng ngay đằng sau tôi.

Tôi nhảy dựng ra sau, suýt cụng đầu vô giường Christina. Tôi cố lách qua nó, nhưng thằng ôn đó đã vung tay chắn ngang khung giường của Christina, chặn đường tôi. Đáng lẽ tôi phải biết là nó không dễ gì để tôi đi như thế chứ.

“Tao không biết mày ốm o gầy còm vậy đó, Cứng Đơ à.”

“Tránh xa tao ra.” Bằng cách nào đó giọng tôi rất điềm tĩnh.

“Ở đây không phải là tòa Trung Tâm, mày biết đấy. Không ai phải nghe lệnh của một Cứng Đơ hết.” Cặp mắt nó lướt trên người tôi từ trên xuống dưới, không phải cái kiểu nhìn ham muốn của một người đàn ông khi nhìn một người phụ nữ, mà là cái nhìn ác độc, tìm kiếm chỗ sơ hở. Tôi nghe tiếng tim mình đập thình thịch khi cả đám kia nhích lại gần hơn, làm thành cả một bộ sậu sau lưng Peter.

Không hay rồi.

Tôi phải ra khỏi đây.

Tôi liếc ra xa và nhìn thấy một đường quang dẫn về phía cánh cửa. Nếu tôi có thể lòn dưới tay Peter và chạy về phía đó, tôi có cơ may thoát được.

“Nhìn nó kìa,” Molly nói, khoanh tay. Nó nhếch mép cười. “Cơ bản nó chỉ là một đứa con nít thôi.”

“Ôi, tao không biết nữa,” Drew nói. “Lỡ đâu nó giấu cái gì dưới cái khăn tắm thì sao. Sao tụi mình không nhìn thử xem nhỉ?”

Ngay bây giờ. Tôi chui dưới tay Peter và hướng về cánh cửa. Có cái gì đó níu lấy và kéo cái khăn khi tôi chạy đi và kéo mạnh - tay của Peter, đang nắm cái khăn trong tay. Cái khăn trượt khỏi tay tôi và hơi lạnh phả vào cơ thể trần truồng của tôi, tóc gáy tôi dựng đứng cả lên.

Một tràng cười nổ ra, và tôi chạy thục mạng ra cửa, giữ chặt cái đầm để che thân. Tôi phóng hết tốc lực trên hành lang để vô phòng tắm và dựa vào cánh cửa, thở hổn hển. Tôi nhắm nghiền mắt lại.

Không sao đâu. Tôi không quan tâm.

Một tiếng nấc bật khỏi miệng tôi, và tôi vội lấy tay bịt miệng để ngăn nó lại. Tụi nó nhìn thấy gì cũng chẳng sao. Tôi lắc đầu lia lịa những mong làm vậy sẽ khiến suy nghĩ đó trở thành sự thật.

Hai tay run rẩy, tôi mặc đồ vào. Chiếc đầm màu đen tuyền, cổ chữ V làm lộ ra hình xăm trên xương đòn tôi và dài tới đầu gối. Khi đã ăn mặc tinh tươm và cơn buồn khóc đã qua đi, tôi cảm thấy điều gì đó nóng rực và quyết liệt quặn lên trong lòng. Tôi muốn làm tụi nó đau.

Tôi nhìn chằm chặp đôi mắt của chính tôi trong gương. Tôi muốn, và tôi sẽ làm.

Tôi không thể mặc đầm mà đánh nhau, nên tôi kiếm thêm một ít quần áo ở Hố Bẫy trước khi đến phòng huấn luyện để đánh trận cuối cùng. Tôi mong là sẽ đánh với Peter.

“Ê, sáng nay bồ đi đâu vậy?” Christina hỏi khi tôi bước vào. Tôi liếc nhìn cái bảng phía bên kia căn phòng. Chỗ trống bên cạnh tên tôi vẫn để ngỏ - tôi vẫn chưa có đối thủ.

“Mình bị kẹt,” tôi đáp.

Số Bốn đứng trước tấm bảng và viết một cái tên kế bên tên tôi. Làm ơn là Peter đi, làm ơn, làm ơn...

“Cậu có sao không Tris? Nhìn cậu hơi...,” Al hỏi.

“Hơi gì?”

Số Bốn nhích người ra khỏi tấm bảng. Cái tên được viết bên cạnh tên tôi là Molly. Không phải Peter, nhưng cũng tốt thôi.

“Khó ở,” Al nói.

Trận của tôi là trận cuối cùng, có nghĩa là tôi phải đợi ba trận mới được đối mặt với nó. Edward và Peter đấu trận áp chót - tốt. Edward là đứa duy nhất có thể đánh bại Peter. Christina sẽ đấu với Al, nghĩa là Al sẽ thua nhanh chóng, như nó đã làm suốt cả tuần lễ nay.

“Nhẹ tay với mình chút nha, ok?” Al nói với Christina.

“Không hứa trước đâu đấy,” con nhỏ trả lời.

Cặp đầu tiên - Will và Myra - đứng đối diện nhau trên sàn đấu. Trong một giây, cả hai đứa đều nhảy tới nhảy lui, một đứa thì hết vung tay ra trước lại thụt ra sau, một đứa thì cứ tung cước và trật hoài. Bên kia phòng, Số Bốn dựa lưng vào tường và che miệng ngáp.

Tôi nhìn lên bảng và thử dự đoán kết quả mỗi trận. Không tốn nhiều thời gian lắm. Rồi tôi cắn cắn móng tay và nghĩ đến Molly. Christina đã thua về tay nó, có nghĩa là nó cũng khá. Lực đấm của nó rất mạnh, nhưng nó không di chuyển chân. Nếu nó không thể đánh trúng tôi, nó không thể làm tôi bị thương.

Y như mong đợi, trận giữa Christina và Al kết thúc nhanh chóng và chán phèo. Al ngã xuống chỉ sau vài cú đấm mạnh vô mặt và không đứng lên, làm Eric phải lắc đầu ngao ngán.

Trận giữa Edward và Peter lâu hơn. Dù cả hai đều là những đứa đánh đấm cừ nhất nhưng sự chênh lệnh lại cực kỳ đáng chú ý. Cú đấm đầu tiên của Edward là vô hàm Peter, và tôi nhớ lại lời Will kể về nó - rằng nó đã học đánh tay đôi từ hồi mười tuổi. Rõ ràng còn gì. Nó nhanh nhẹn và thông minh còn hơn cả Peter.

Khi ba trận đấu đã kết thúc, móng tay tôi đã bị cắn nát bét và bụng tôi đói sôi lên. Tôi tiến đến sân đấu mà không buồn nhìn ai hay cái gì ngoại trừ trung tâm căn phòng. Sự giận dữ của tôi đã vơi đi một ít, nhưng không khó để triệu hồi nó lại. Tất cả những gì tôi phải làm là nhớ lại không khí đã lạnh như thế nào và tiếng cười nhạo đã lớn ra sao. Nhìn nó kìa. Nó không hơn gì một đứa con nít.

Molly đứng đối diện tôi.

“Tao thấy bên mông trái của mày có vết chàm đúng không?” nó hỏi, nhếch mép cười. “Trời ơi, mày xanh xao thiệt đó, Cứng Đơ à.”

Nó ra đòn trước. Nó luôn như vậy.

Molly lao về phía tôi và dồn hết lực vào một cú đấm. Khi nó vừa dấn tới, tôi cúi người và tung cú đấm vô bụng nó, ngay trên rốn. Trước khi nó chạm được tới tôi, tôi lách qua người nó, giơ tay lên, sẵn sàng cho đòn tấn công tiếp theo.

Nó không cười cợt được nữa. Nó lao đến như thể chuẩn bị húc ngang người tôi, và tôi lao tránh qua một bên. Tôi nghe thấy giọng Số Bốn vang lên trong đầu, rằng vũ khí lợi hại nhất của tôi chính là cùi chỏ. Tôi chỉ phải tìm cách tận dụng nó.

Tôi lấy cẳng tay chặn cú đấm tiếp theo của nó. Đau, nhưng tôi chẳng để ý. Nó nghiến răng và rít lên bực bội, nghe giống tiếng thú hơn tiếng người. Nó cố đá bừa vào bên hông tôi, nhưng tôi tránh được, và lợi dụng lúc nó đang mất thăng bằng, tôi lao lên và thụi cùi chỏ vô mặt nó. Nó giật đầu ra sau vừa kịp lúc, và cùi chỏ tôi sượt qua cằm nó.

Nó đấm vào xương sườn tôi và tôi văng qua một bên, lấy lại hơi thở. Có điểm nào đó nó không phòng vệ, tôi biết thế. Tôi muốn bụp vô mặt nó nhưng có lẽ đó không phải hành động thông minh lắm. Tôi quan sát nó trong vài giây. Tay nó ở cao quá; chúng bảo vệ mũi và gò má nó, để hở phần bụng và sườn. Molly và tôi có cùng sơ hở khi chiến đấu.

Ánh mắt chúng tôi gặp nhau trong vài giây.

Tôi móc một cú từ dưới lên, ngay dưới rốn nó. Nắm đấm của tôi lún sâu vào da nó, ép nó thở ra một hơi rất nặng nề, tôi có thể nghe thấy nó phả vào tai tôi. Khi nó đang hớp lấy hơi, tôi gạt chân nó, và nó ngã đánh rầm xuống đất, làm bụi tung mù mịt. Tôi thu chân về và đá cật lực vào mạn sườn nó.

Ba mẹ tôi sẽ không ủng hộ chuyện tôi đá lấy đá để vào một người đã bị hạ đâu.

Tôi không quan tâm.

Nó lăn lông lốc như trái banh để bảo vệ phần hông, và tôi lại đá, lần này vô bụng nó. Giống một đứa trẻ. Tôi lại đá, lần này vô mặt nó. Máu phụt ra từ mũi nó và loang khắp mặt. Nhìn nó kìa. Một cú đá khác tông vô ngực nó.

Tôi lại vung chân lấy đà, nhưng Số Bốn đã chộp lấy tay tôi và kéo tôi khỏi nó bằng một lực không kháng cự lại được. Tôi thở hồng hộc qua hai hàm răng nghiến chặt, nhìn gương mặt đầy máu của Molly, màu máu sậm, đặc quánh và đẹp theo một nghĩa nào đó.

Nó rên rỉ, và tôi nghe tiếng ùng ục trong cổ họng nó, nhìn môi nó rỉ máu.

“Em thắng rồi,” Số Bốn thì thào. “Dừng lại đi.”

Tôi quẹt mồ hôi trên trán. Anh ta nhìn tôi chằm chằm. Mắt anh ta mở quá to; chúng trông có vẻ hốt hoảng.

“Tôi nghĩ em nên đi đi,” anh ta nói. “Đi dạo một chút đi.”

“Em ổn mà,” tôi nói. “Giờ thì ổn rồi,” tôi lại nói, lần này cho chính mình.

Tôi ước gì mình có thể nói tôi thấy áy náy vì những việc mới làm.

Không hề.