Chương 15
NGÀY THĂM VIẾNG. Giây phút tôi mở mắt, tôi nhớ ra. Tim tôi nhảy lên rồi chùng xuống khi thấy Molly tập tễnh đi ngang phòng ngủ, mũi nó đỏ bầm và chi chít băng dính y tế. Khi thấy nó đi rồi, tôi nhìn quanh coi có Peter và Drew ở đó không. Không đứa nào đang ở trong phòng ngủ, nên tôi mau chóng thay đồ. Miễn là tụi nó không ở đây, tôi chẳng thèm bận tâm coi có ai thấy tôi đang chỉ mặc mỗi đồ lót, không để ý nữa.
Những đứa khác thay đồ trong im lặng. Ngay cả Christina cũng không cười. Chúng tôi đều biết rằng rồi tụi tôi sẽ đến Hố Bẫy, lướt qua từng khuôn mặt và có thể không tìm được khuôn mặt nào thuộc về mình.
Tôi dọn giường ngăn nắp, kéo ga ở góc giường thẳng băng như ba tôi đã dạy. Khi tôi đang lượm một chùm tóc ra khỏi gối thì Eric bước vào.
“Chú ý!” anh ta thông báo, hất một lọn tóc khỏi mắt. “Tôi muốn cho các bạn một vài lời khuyên về hôm nay. Nếu điều kì diệu xảy ra và gia đình các bạn có đến thăm...” Anh ta lướt qua gương mặt chúng tôi và nhếch mép cười. “... tôi hơi nghi ngờ điều đó, nhưng tốt nhất là đừng tỏ ra gắn bó quá. Điều đó sẽ dễ dàng hơn cho các bạn cũng như cho họ. Ở đây chúng tôi cũng rất xem trọng châm ngôn ‘môn phái hơn máu mủ’. Gắn bó với gia đình đồng nghĩa với việc các bạn không hoàn toàn hài lòng với phái của mình, điều đó thật đáng xấu hổ. Hiểu cả chứ?”
Tôi hiểu. Tôi nghe thấy sự đe dọa trong giọng nói sắc lạnh của Eric. Phần duy nhất trong bài phát biểu mà Eric muốn nhấn mạnh là đoạn cuối cùng: Chúng tôi là Dauntless, và chúng tôi phải cư xử phải phép.
Khi tôi đang trên đường ra khỏi phòng ngủ, Eric chặn tôi lại.
“Có thể tôi đã đánh giá em quá thấp, Cứng Đơ ạ,” anh ta nói. “Hôm qua em làm rất tốt.”
Tôi nhìn anh ta. Lần đầu tiên kể từ lúc hạ Molly, cảm giác áy náy trào lên trong ruột tôi.
Nếu Eric nghĩ tôi làm điều gì đó đúng thì chắc chắn tôi đã làm điều gì đó rất tệ.
“Cảm ơn,” tôi nói, và chuồn khỏi phòng ngủ chung.
Khi mắt tôi đã quen với ánh sáng mờ mờ trong hành lang, tôi thấy Christina và Will đang đi phía trước. Will đang cười ngặt nghẽo, chắc là Christina lại mới pha trò. Tôi không cố bắt kịp tụi nó. Vì lý do gì đó mà tôi thấy sẽ có lỗi khi chen giữa hai đứa nó.
Không thấy Al đâu. Tôi không thấy nó trong phòng ngủ, và giờ cũng không thấy nó đi tới Hố Bẫy. Chắc là nó đã tới đó rồi.
Tôi đưa tay vuốt tóc và búi lại thành một búi gọn ghẽ. Tôi kiểm tra quần áo - mình đã được che chắn chưa? Tôi đang mặc quần bó và xương đòn thì đang lồ lộ ra đấy. Họ sẽ không thích đâu.
Mà ai quan tâm họ có thích hay không? Tôi vặn vặn hàm. Bây giờ đây là phái của tôi. Đây là loại quần áo phái của tôi mặc. Tôi dừng bước ngay khi đến cuối hành lang.
Những nhóm gia đình đang đứng trên sàn Hố Bẫy, hầu hết là những gia đình Dauntless với những đứa khai tâm Dauntless. Với tôi họ thật lạ lùng - một bà mẹ với chân mày bấm khuyên, một ông bố xăm trổ đầy trên cánh tay, một đứa khai tâm tóc hồng rực, một gia đình điển hình. Tôi thấy Drew và Molly đứng lẻ loi ở góc phòng và nén cười. Chí ít thì gia đình tụi nó cũng không đến.
Nhưng gia đình Peter thì có. Nó đứng cạnh một người đàn ông cao lớn với đôi lông mày rậm và một người phụ nữ thấp người, nhìn hiền lành với mái tóc hung đỏ. Ba mẹ nó nhìn không giống nó gì cả. Họ đều mặc quần đen và áo sơ mi trắng, trang phục đặc trưng của phái Candor, và ba nó trò chuyện lớn tiếng tới nỗi đứng ở tít chỗ tôi còn nghe thấy nữa. Liệu họ có biết con trai họ thuộc loại người nào không?
Và nữa... tôi thuộc loại người nào?
Bên kia căn phòng, Will đang đứng với một người phụ nữ mặc váy xanh. Người đó nhìn không lớn đủ để có thể là mẹ nó nhưng lại có vết nhăn giữa hai hàng lông mày giống nó và cũng có mái tóc màu vàng. Có lần nó kể mình có một người chị; có lẽ là chị ấy.
Kế bên nó, Christina đang ôm chầm lấy một người phụ nữ da đen đang mặc bộ đồ trắng và đen của Candor. Đứng lấp ló sau lưng Christina là một cô bé con, cũng là Candor. Em của con nhỏ.
Tôi có nên đảo qua đám đông để tìm ba mẹ không? Tôi có thể quay lưng đi về phòng ngủ mà.
Và rồi tôi thấy mẹ. Mẹ tôi đứng một mình gần đường ray, hai tay chắp trước người. Chưa bao giờ nhìn mẹ lạc lõng đến như vậy, với cái áo chùng màu xám và áo khoác xám đóng nút tới tận cổ, tóc mẹ cột đơn giản và vẻ mặt bà rất điềm tĩnh. Tôi tiến về phía mẹ, mắt ngân ngấn nước. Mẹ đã đến. Mẹ đã đến gặp tôi.
Tôi bước nhanh hơn. Mẹ nhìn tôi, và trong một tích tắc không biểu hiện gì cả, như thể bà không biết tôi là ai. Rồi mắt mẹ bừng sáng, và bà dang rộng vòng tay. Mẹ có mùi của xà bông và bột giặt.
“Beatrice,” mẹ thì thầm. Mẹ luồn tay vào mái tóc tôi.
Đừng khóc, tôi tự nhủ. Tôi ôm mẹ cho đến khi mắt đã khô, và lùi ra sau để ngắm mẹ. Tôi cười mỉm, giống mẹ. Mẹ vuốt má tôi.
“Chà, nhìn con xem,” mẹ nói. “Con rắn rỏi quá.” Mẹ đặt tay lên vai tôi. “Kể mẹ nghe xem con thế nào rồi.”
“Mẹ trước đi.” '1 hoi quen cũ lại quay lại. Tôi nên để mẹ nói trước. Tôi không nên để cuộc trò chuyện xoay quanh tôi quá lâu. Tôi nên chắc rằng mẹ không cần gì.
“Hôm nay là dịp đặc biệt,” mẹ nói. “Mẹ đến thăm con nên hãy nói chuyện của con nhiều hơn. Đây là món quà của mẹ đó.”
Người mẹ vị tha của tôi. Bà không nên tặng quà cho tôi, nhất là sau khi tôi đã bỏ ba mẹ mà đi. Tôi đi bộ với mẹ về phía rào chắn nhìn qua vực, mừng vì được ở gần mẹ như thế này. Một tuần rưỡi vừa rồi thiếu thốn tình cảm hơn tôi tưởng. Ở nhà chúng tôi không hay chạm vào người nhau, nhiều lắm chỉ thấy ba mẹ nắm tay nhau ở bàn ăn thôi, nhưng vậy còn nhiều hơn thế này, nhiều hơn ở đây.
“Chỉ một câu hỏi thôi.” Tôi thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. “Ba đâu hả mẹ? Ba đang đi thăm anh Caleb phải không?”
“À.” Mẹ lắc đầu. “Ba con phải đi làm.”
Tôi cúi gằm. “Mẹ có thể nói con biết nếu ba không muốn đến thăm mà.”
Ánh mắt mẹ nhìn khắp mặt tôi. “Gần đây ba con có hơn ích kỷ một chút. Nhưng vậy không có nghĩa là ba không yêu con, mẹ hứa đó.”
Tôi nhìn mẹ, ngạc nhiên. Ba tôi - ích kỷ á? Đáng sửng sốt hơn cái danh hiệu đó là việc mẹ gán nó cho ba. Nhìn mẹ tôi không biết được là mẹ có đang giận dữ hay không. Tôi không mong là mình nhìn ra. Nhưng chắc hẳn mẹ phải đang giận; nếu mẹ gọi ba là đồ ích kỷ thì chắc chắn là mẹ đang nổi điên lên rồi.
“Còn anh Caleb thì sao?” tôi hỏi. “Lát nữa mẹ sẽ đi thăm ảnh chứ?”
“Ước gì mẹ có thể,” mẹ đáp, “nhưng phái Erudite đã cấm khách khứa phái Abnegation không được vào khu tập thể’ của họ rồi. Nếu mẹ thử, mẹ sẽ bị trục xuất khỏi khu nhà đó ngay.”
“Cái gì?” Tôi thắc mắc. “Kinh khủng quá. Tại sao họ phải làm vậy chứ?”
“Căng thẳng giữa hai phái đang dâng cao hơn bao giờ hết,” mẹ nói. “Ước gì không phải vậy nhưng mẹ chẳng làm được gì về chuyện này cả.”
Tôi nghĩ đến Caleb đang đứng giữa đám khai tâm Erudite, nhìn khắp trong đám đông tìm kiếm mẹ, và thấy đau nhói trong tim. Một phần trong tôi vẫn bực mình anh đã giấu tôi quá nhiều bí mật, nhưng tôi không muốn ảnh bị tổn thương.
“Tệ thật,” tôi lặp lại. Tôi nhìn về phía cái vực.
Đứng lẻ loi cạnh thanh chắn là Số Bốn. Mặc dù anh ta không còn là một kẻ khai tâm nhưng hầu hết dân Dauntless đều tận dụng ngày hôm nay để hội ngộ với gia đình. Hoặc là gia đình anh ta không thích sum vầy, hoặc anh ta không phải là Dauntless chính gốc. Anh ta có thể’ đến từ phái nào được nhỉ?
“Kia là một trong những người hướng dẫn của con.” Tôi kề sát vào mẹ và nói. “Anh ta hơi giống ông kẹ.”
“Thằng bé đẹp trai đó chứ,” mẹ nói.
Tôi gật đầu không suy nghĩ. Mẹ cười lớn và nhấc tay khỏi vai tôi. Tôi muốn lái mẹ ra xa khỏi anh ta, nhưng ngay lúc tôi mở miệng định đề nghị đi đâu khác thì anh ta quay lại.
Mắt anh ta mở lớn khi nhìn thấy mẹ tôi. Mẹ chìa tay ra.
“Xin chào. Cô là Natalie,” mẹ giới thiệu. “Cô là mẹ của Beatrice.”
Tôi chưa thấy mẹ bắt tay ai bao giờ. Số Bốn nắm lấy tay mẹ, nhìn cứng đơ, và lắc lắc hai lần. Hành động có vẻ thiếu tự nhiên với cả hai. Không, Số Bốn không có gốc Dauntless nếu anh ta không bắt tay được dễ dàng giống như vầy.
“Số Bốn,” anh ta nói. “Rất vui được gặp cô.”
“Số Bốn,” mẹ tôi lặp lại, mỉm cười. “Đó là biệt danh của cháu hả?”
“Dạ.” Anh ta không nói gì thêm. Tên thật của anh ta là gì nhỉ? “Con gái cô biểu hiện rất tốt ở đây. Cháu đã quan sát quá trình luyện tập của em ấy.”
Từ lúc nào mà “quan sát” bao gồm luôn việc phóng dao vào mặt tôi và la mắng tôi mọi lúc mọi nơi chứ?
“Nghe vậy thật tốt,” mẹ đáp. “Cô có biết lõm bõm về quá trình nhập môn của phái Dauntless và hơi lo cho em nó.”
Anh ta nhìn tôi, mắt lướt từ mũi tới miệng tới cằm. Rồi anh ta nói, “Cô không cần phải lo đâu.”
Tôi không thể ngăn má mình nóng bừng lên. Hy vọng là không ai để ý.
Có phải anh ta chỉ đang trấn an mẹ vì đó là mẹ tôi, hay anh ta thật sự tin là tôi có khả năng? Và cái nhìn đó nói lên điều gì?
Mẹ nghiêng đầu. “Nhìn cháu có vẻ quen quen đó Số Bốn.”
“Cháu không biết tại sao,” anh ta đáp, giọng đột ngột lạnh băng. “Cháu không có thói quen giao du với phái Abnegation.”
Mẹ tôi phá ra cười. Tiếng cười của mẹ rất nhẹ, nửa hơi nửa âm thanh. “Ngày nay rất ít người làm chuyện đó. Cô không để bụng đâu.”
Anh ta có vẻ giãn ra đôi chút. “Thôi, cháu để hai người sum họp với nhau vậy.”
Mẹ và tôi nhìn anh ta rời đi. Tiếng con sông gầm gừ dội vào tai tôi. Có thể Số Bốn từng là một người phái Erudite, điều đó giải thích vì sao anh ta ghét phái Abnegation. Hay có lẽ anh ta tin vào những bài báo mà phái Erudite cực lực phát tán về chúng tôi - à không, họ, tôi nhắc mình. Nhưng anh ta cũng khá tử tế khi nói với mẹ rằng tôi biểu hiện tốt trong khi tôi biết anh ta không tin như vậy đâu.
“Thằng bé lúc nào cũng vậy hả?” mẹ hỏi.
“Còn tệ hơn.”
“Con có kết bạn với ai chưa?” mẹ hỏi tiếp.
“Có mấy đứa,” tôi trả lời. Tôi nhìn về phía Will và Christina và gia đình tụi nó. Khi bắt gặp ánh mắt tôi, Christina vẫy tay ra hiệu, mỉm cười, thế là mẹ và tôi băng qua Hố Bẫy.
Trước khi tôi kịp đến chỗ Will và Christina, một người phụ nữ thấp, tròn mặc áo sọc trắng đen chạm vào tay tôi. Tôi giật tay ra, kháng lại cơn thôi thúc muốn gạt bàn tay ấy qua một bên.
“Xin lỗi,” cô ấy nói. “Cháu có biết con trai cô không? Albert đó?”
“Albert?” Tôi lặp lại. “A, ý cô là Al? Dạ có, cháu quen bạn ấy.”
“Cháu có biết cô chú phải tìm nó ở đâu không?” cổ chỉ người đàn ông đứng sau lưng. Ông ấy cao và vững chãi như một tảng đá. Rõ ràng là ba của Al rồi.
“Cháu xin lỗi, sáng nay cháu không thấy bạn ấy đâu hết. Hay cô lên kia tìm bạn ấy thử xem?” Tôi chỉ lên trần nhà bằng kính trên đầu.
“Ôi trời,” mẹ Al rên lên, quạt quạt tay. “Cô không muốn cố leo lên đó lại đâu. Cô suýt bị rụng tim luôn trên đường xuống đây. Sao lại không có tay vịn nào dọc đường đi chứ. Mấy người này điên hết rồi sao?”
Tôi gượng cười. Nếu là vài tuần trước thì tôi sẽ thấy câu hỏi này hơi mất lòng, nhưng giờ khi đã ở hơi bị lâu với những đứa nhảy phái từ Candor thì tôi không còn ngạc nhiên với tính tình không lịch thiệp kiểu này nữa.
“Điên thì không,” tôi nói. “Gan lì thì có. Nếu cháu thấy bạn ấy, cháu sẽ nói là cô chú đang tìm.”
Tôi có thể’ thấy mẹ tôi đang cười y như tôi. Bà không phản ứng lại theo cái cách mà vài bậc phụ huynh của những đứa nhảy phái đang phản ứng - nghiêng ngó lung tung, nhìn quanh những bức tường trong Hố Bẫy, trần nhà và bờ vực. Dĩ nhiên bà không tò mò - bà mà một thành viên Abnegation. Tò mò rất xa lạ với bà.
Tôi giới thiệu mẹ tôi với Will và Christina, và Christina giới thiệu tôi với mẹ và em nó. Nhưng khi Will giới thiệu tôi với Cara - chị nó - chị ta trao cho tôi cái nhìn như muốn làm hoa cỏ tàn úa và không thèm chìa tay ra cho tôi bắt. Chị ta liếc nhìn mẹ tôi.
“Chị không tin được là em lại đi giao du với một trong số bọn họ đó Will,” chị ta nói.
Mẹ tôi mím môi, nhưng dĩ nhiên, không nói gì.
“Cara,” Will cau mày, “không cần phải bất lịch sự vậy đâu.”
“Ồ, dĩ nhiên là không rồi. Em có biết bà ta là ai không?” Chị ta chỉ vào mẹ tôi. “Bà ta là vợ của một ủy viên hội đồng đó. Bà ta điều hành cái ‘tổ chức từ thiện’ chuyên giúp đỡ mấy người vô môn phái. Bà nghĩ tôi không biết mấy người chỉ vơ vét tích trữ đồ đạc để phân phát cho phái của mấy người trong khi chúng tôi không có đồ ăn tươi trong cả tháng hả? Thức ăn cho người vô môn phái con mắt tôi ấy.”
“Xin lỗi,” mẹ tôi nhẹ nhàng nói. “Tôi nghĩ cô nhầm rồi.”
“Nhầm. Ha,” Cara nạt. “ Tôi biết chắc bà chính xác là như vậy đó. Một phái lúc nào cũng vui-vẻ-làm-việc- thiện mà không có một tí tà tâm ích kỷ nào trong đầu chứ gì?”
“Đừng có nói với mẹ tôi cái kiểu như vậy,” tôi nói, nóng mặt lên. Tôi siết tay thành nắm đấm. “Đừng phun một từ nào nữa trước mặt mẹ tôi nếu không tôi thề sẽ đấm bể mũi chị.”
“Thôi đi, Tris,” Will nói. “Cậu sẽ không đánh chị mình đâu.”
“Ồ?” tôi nhướn mày. “Cậu nghĩ vậy sao?”
“Không, đừng con.” Mẹ chạm vào vai tôi. “Thôi nào, Beatrice. Chúng ta đâu có muốn làm phiền chị của bạn con đúng không.”
Mẹ nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng tay bà bóp tay tôi chặt đến mức tôi suýt la lên vì đau khi bà kéo tôi đi chỗ khác. Mẹ bước nhanh với tôi về phía phòng ăn. Ngay trước khi đến nơi, mẹ đột ngột rẽ ngoặt sang trái và bước xuống cái hành lang tối om mà tôi chưa kịp khám phá trước đó.
“Mẹ,” tôi gọi. “Mẹ, sao mẹ biết được là mình đang đi đâu?”
Mẹ dừng lại bên cạnh một cánh cửa khóa kín và đứng nhón chân, nhìn chăm chú vào cái chuôi bóng đèn màu xanh treo trên trần. Vài giây sau bà gật đầu và quay sang nhìn tôi.
“Mẹ đã nói là không hỏi han gì mẹ mà. Thật sự thì con có ổn không Beatrice? Những trận đấu của con thế nào? Con được xếp hạng thế nào?”
“Xếp hạng?” tôi nói. “Mẹ biết là con đã đánh nhau? Mẹ biết con được xếp hạng sao?”
“Đó không phải là thông tin tối mật gì cho cam, quá trình nhập môn của phái Dauntless ấy.”
Tôi không biết liệu biết được mấy môn phái làm gì trong quá trình nhập môn có dễ dàng không, nhưng tôi ngờ là không dễ tới vậy. Chậm chạp, tôi đáp, “Con xếp gần cuối lận, mẹ à.”
“Tốt.” Bà gật đầu. “Không ai quá để ý đến khu vực cuối bảng. Còn bây giờ, điều này rất quan trọng, Beatrice: Kết quả bài kiểm tra tư cách của con là gì?”
Lời cảnh báo của Tori vang lên trong đầu tôi. Đừng kể với bất cứ ai. Tôi nên nói với mẹ kết quả của tôi là Abnegation, vì đó là thứ mà Tori đã ghi lại vào hệ thống.
Tôi nhìn vào mắt mẹ, đôi mắt màu xanh nhạt bao quanh bởi hàng mi mờ nhạt. Mẹ có những vết nhăn quanh miệng, nhưng ngoài ra, trông mẹ trẻ hơn tuổi. Những vết nhăn hằn sâu hơn khi mẹ ngâm nga. Mẹ thường hay ngâm nga mỗi lần rửa chén đĩa.
Đây là mẹ tôi.
Tôi có thể tin tưởng mẹ.
“Không xác định được kết quả,” tôi khẽ nói.
“Mẹ cũng nghĩ vậy.” Bà thở dài. “Rất nhiều đứa trẻ lớn lên ở phái Abnegation nhận được kết quả tương tự. Bọn mẹ không biết tại sao. Nhưng con phải hết sức cẩn thận trong giai đoạn nhập môn tiếp theo, Beatrice. Hãy ở trong một nhóm, dù làm bất kể việc gì. Đừng lôi kéo sự chú ý về mình. Con hiểu không?”
“Mẹ, chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Mẹ không quan tâm con chọn phái nào,” mẹ nói, tay áp vào má tôi. “Mẹ là mẹ con và mẹ muốn con được an toàn.”
“Có phải vì con là một...” tôi há miệng định nói, nhưng mẹ đã đưa tay bịt miệng tôi lại.
“Đừng nói ra từ đó,” mẹ rít lên. “Đừng bao giờ.”
Vậy là Tori đã đúng. pergent là một điều nguy hiểm. Tôi chỉ không biết tại sao, hay ngay cả nó có nghĩa là gì, chưa biết.
“Tại sao?”
Mẹ lắc đầu. “Mẹ không nói được.”
Mẹ nhìn ra sau, chỗ đó hầu như không thể thấy ánh sáng phát ra từ Hố Bẫy. Tôi nghe thấy tiếng la hét và trò chuyện, tiếng cười và tiếng bước chân. Mùi thơm từ phòng ăn bay ngang mũi tôi, ngọt lịm và có mùi men: bánh mì mới nướng. Khi mẹ quay lại phía tôi, mẹ há miệng nói.
“Có điều này mẹ muốn con làm,” bà nói. “Mẹ không đến thăm anh con được, nhưng con thì có thể, khi quá trình nhập môn chấm dứt. Mẹ muốn con đến tìm anh và nói với nó hãy nghiên cứu huyết thanh mô phỏng. Được không? Con có thể làm điều đó vì mẹ không?”
“Không, trừ khi mẹ giải thích chút ít cho con!” Tôi khoanh tay lại. “Mẹ muốn con đến tập thể Erudite chơi thì phải cho con biết lý do chứ!”
“Mẹ không thể. Mẹ xin lỗi.” Bà hôn vào má tôi và đưa tay vén một lọn tóc tuột ra từ búi tóc sau tai tôi. “Mẹ nên đi đây. Sẽ tốt hơn cho con nếu con và mẹ không tỏ ra gắn bó với nhau quá.”
“Con không quan tâm họ nhìn con thế nào,” tôi nói.
“Con nên như thế,” mẹ nói. “Mẹ nghi ngờ là bọn họ đã giám sát con rồi”
Mẹ bỏ đi, và tôi còn đang sững sờ tới mức quên cả đuổi theo mẹ. Đến cuối hành lang, mẹ quay lại và nói. “Ăn giùm mẹ một miếng bánh nhé? Bánh sô-cô-la. Ngon lắm đấy.” Mẹ nở một nụ cười lạ lùng và nói thêm, “Mẹ yêu con lắm, biết không.”
Rồi mẹ đi.
Tôi đứng lại trơ trọi trong ánh sáng xanh phát ra từ chiếc đèn treo trên cao, và tôi hiểu ra:
Mẹ đã từng đến đây trước đây. Mẹ nhớ cái hành lang này. Mẹ biết về quá trình nhập môn.
Mẹ tôi đã từng là một Dauntless.