Chương 16
CHIỀU HÔM ĐÓ, tôi quay về phòng ngủ trong khi tất cả những đứa khác vẫn đang dành thời gian với gia đình và thấy Al đang ngồi trên giường, nhìn mông lung vào khoảng không trên tường, nơi thường treo tấm bảng. Số Bốn đã tháo nó xuống hôm qua để tính toán thứ hạng của chúng tôi sau giai đoạn một.
“Cậu đây rồi!” Tôi kêu lên. “Ba mẹ cậu kiếm cậu suốt đó. Họ có tìm thấy cậu không?”
Nó lắc đầu.
Tôi ngồi xuống cạnh nó. Chân tôi bự chắc bằng nửa chân nó, đó là giờ có thêm cơ bắp rồi. Nó đang mặc quần đùi đen. Đầu gối nó bầm tím và có một vết sẹo vắt ngang.
“Cậu không muốn gặp họ hả?” Tôi hỏi.
“Không muốn ba mẹ hỏi mình có ổn không,” nó đáp. “Mình buộc phải kể cho họ nghe, và họ sẽ biết nếu mình nói dối.”
“À…” tôi vật lộn để tìm cái gì đó để nói. “Hỏi cậu có ổn không thì có vấn đề gì sao?”
Al cười cay nghiệt. “Từ sau trận với Will, trận nào mình cũng thua. Mình không ổn.”
“Cậu chọn lựa như vậy mà. Cũng không kể được với họ như vậy sao?”
Nó lắc đầu. “Ba đã luôn muốn mình đến đây. Ý mình là, họ muốn mình ở lại Candor, nhưng chỉ vì đó là điều họ có trách nhiệm phải nói. Chứ thật ra họ luôn ngưỡng mộ phái Dauntless, cả ba và mẹ. Họ sẽ không hiểu đâu nếu mình cố giải thích với họ.”
“Ôi.” Tôi gõ gõ đầu ngón tay lên gối. Rồi tôi nhìn nó. “Đó là lý do cậu chọn phái Dauntless hả? Vì ba mẹ cậu à?”
Al lắc đầu. “Không phải. Mình đoán là vì… mình nghĩ bảo vệ mọi người là một việc quan trọng. Đứng lên vì người khác. Giống như cậu đã đứng lên vì mình vậy.” Nó mỉm cười với tôi. “Đó là nhiệm vụ của phái Dauntless, đúng không? Đó là lòng can đảm. Chứ không phải làm người ta bị thương vô cớ.”
Tôi nhớ lại những điều Số Bốn nói với tôi, rằng làm việc theo nhóm từng là một ưu tiên của phái Dauntless. Trước đây phái Dauntless như thế nào? Tôi sẽ học được những gì nếu tôi ở đây khi mẹ tôi là một Dauntless? Có thể tôi đã không đá bể mũi Molly. Hay đe dọa chị của Will.
Tôi cảm thấy áy náy. “Có lẽ khi giai đoạn nhập môn kết thúc sẽ khá hơn..
“Tệ cái là mình có thể xếp chót bét,” Al nói. “Mình đoán là tối nay tụi mình sẽ được biết thôi.”
Chúng tôi ngồi cạnh nhau thêm một lúc. Ở đây, trong im lặng, tốt hơn ở trong Hố Bẫy mà ngắm nhìn mọi người cười đùa với gia đình họ.
Ba tôi từng nói rằng thỉnh thoảng, cách tốt nhất để giúp một người chính là ở bên cạnh họ. Tôi cảm thấy vui khi làm một điều mà tôi biết ba sẽ tự hào, giống như nó bù đắp được cho tất cả những điều tôi đã làm mà ba không lấy gì làm tự hào.
“Mình thấy can đảm hơn khi có cậu ở gần, cậu biết không,” nó nói. “Giống như là mình thật sự có thể hòa nhập với nơi này giống cậu vậy.”
Tôi đang định trả lời thì nó quàng tay qua vai tôi. Đột nhiên tôi đông cứng, hai má nóng bừng lên.
Tôi không muốn mình đã đoán đúng về tình cảm mà Al dành cho tôi. Nhưng tôi đã đúng.
Tôi không dựa vào người nói. Thay vì vậy tôi ngồi nhích lên để tay nó trượt khỏi vai tôi. Rồi tôi nắm chặt hai tay để trong lòng.
“Tris, mình…” nó lắp bắp. Giọng nghe có vẻ căng thẳng. Tôi liếc nhìn nó. Mặt nó đang đỏ ửng lên y chang như mặt tôi, nhưng nó không khóc – nó chỉ ngượng ngùng.
“Ừm… xin lỗi,” nó nói. “Mình chỉ cố… ừm. Xin lỗi.”
Ước gì tôi có thể nói nó đừng xem quan hệ của tôi và nó quá riêng tư. Tôi có thể nói với nó răng ngay cả ở nhà ba mẹ tôi cũng hiếm khi nào nắm tay nhau, cho nên tôi phải tự tập cho mình tránh xa những cử chỉ yêu thương, vì họ đã dạy tôi coi trọng điều đó. Có lẽ nếu kể cho nó nghe, sẽ không có cảm giác bị tổn thương dưới gương mặt đang đỏ bừng lên vì ngượng kia.
Nhưng dĩ nhiên là riêng tư rồi. Nó là bạn tôi – chấm hết. Còn chuyện gì riêng tư hơn thế chứ?
Tôi hít vào, và khi thở ra, tôi bắt mình phải cười. “Xin lỗi về chuyện gì chứ?” Tôi hỏi, ráng tỏ ra bình thường. Tôi phủi quần, mặc dù chẳng có cái quỷ gì dính trên đó và đứng dậy.
“Mình đi đây,” tôi nói.
Nó gật đầu và không buồn ngó tôi.
“Cậu sẽ không sao chứ?” Tôi hỏi. “Ý mình là… vì ba mẹ cậu chứ không phải vì…” giọng tôi nhỏ dần. Nếu không tôi chẳng biết phải nói tiếp sao nữa.
“Ừ. Không sao.” Nó lại gật đầu, hơi hùng hồn quá. “Gặp cậu sau, Tris.”
Tôi cố không bước ra khỏi phòng quá nhanh. Khi cánh cửa phòng ngủ khép lại sau lưng, tôi đưa tay sờ trán và khẽ nhăn răng cười. Bỏ sự khó xử qua một bên thì được người ta thích cũng hay hay đó chớ.
Thảo luận về chuyện thăm viếng của gia đình quá đau đớn, nên thứ hạng sau giai đoạn một là tất cả những gì tụi tôi có thể bàn tán tối hôm đó. Mỗi lần có đứa nào ngồi gần nói về chuyện đó là tôi lại chú mục vào điểm xa xăm nào đó bên kia phòng và làm lơ tụi nó đi.
Thứ hạng của tôi không thể nào be bét như lúc trước được, nhất là sau khi tôi đánh bại Molly, nhưng nó chắc cũng không xuất sắc tới mức giúp tôi lọt được vô tốp mười vào cuối quá trình nhập môn, nhất là khi gộp luôn cả tụi khai tâm gốc Dauntless nữa.
Trong bữa tối tôi ngồi chung với Christina, Will và Al ở cái bàn ăn trong góc. Bọn tôi chẳng may ngồi gần Peter, Drew và Molly, đám đó ngồi bàn bên cạnh. Khi cuộc trò chuyện của chúng tôi tạm lắng, tôi nghe rõ mồn một tụi nó nói chuyện. Tụi nó đang ngồi suy đoán về thứ hạng. Ngạc nhiên thật.
“Cậu không được phép nuôi thú cưng hả?” Christina thắc mắc, đập tay xuống bàn. “Tại sao?”
“Vì chúng phi logic,” Will trả lời với cái vẻ ủa-chứ-còn-gì-nữa. “Tại sao phải cung cấp thức ăn và chỗ ở cho những con vật chỉ tổ làm mòn vẹt đồ đạc, làm nhà cậu bốc mùi và chết bất đắc kỳ tử chứ?”
Al và tôi nhìn nhau, như mỗi lần Will và Christina bắt đầu cãi nhau ngay khi bốn mắt gặp nhau, chúng tôi đều quay đi chỗ khác. Tôi hy vọng sự lúng túng này giữa hai chúng tôi không kéo dài lâu. Tôi muốn bạn tôi quay lại.
“Vấn đề là…” giọng Christina nhỏ dần, và nó nghiêng đầu. “Chà, nuôi chúng vui lắm. Mình có một con chó mặt xệ tên Chunker. Có lần nhà mình để nguyên một con gà quay trên bàn cho nó nguội bớt đi, tranh thủ lúc mẹ với mình vô phòng tắm, nó lôi xuống và ăn sạch con gà từ xương tới da. Tụi mình cười quá chừng cười.”
“Vâng, câu chuyện đã thay đổi quan điểm của mình. Dĩ nhiên là mình khoái sống chung với một con vật ăn dọng hết đồ ăn của mình và phá tanh bành cái nhà bếp rồi.” Will lắc đầu. “Sao cậu không kiếm một con chó sau quá trình nhập môn đi nếu cậu thấy lưu luyến đến thế?”
“Bởi vì.” Nụ cười của Christina tắt ngúm, và con nhỏ lấy nĩa chọt chọt miếng khoai tây. “Chó làm mình thấy hơi tệ. Sau… mấy cậu biết đó, sau bài kiểm tra tư cách.”
Chúng tôi nhìn nhau. Chúng tôi đều biết mình không được phép nói về bài kiểm tra, ngay cả khi chúng tôi đã chọn xong rồi, nhưng với tụi nó, quy định đó chắc chắn không nghiêm ngặt như với tôi. Tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực. Với tôi quy định đó là một lá chắn. Nó giúp tôi không phải nói dối với bạn bè về kết quả của mình. Cứ mỗi lần tôi nghĩ tới chữ “pergent,” tôi lại nghe tiếng cảnh báo của cô Tori – và bây giờ là của mẹ tôi nữa. Đừng nói với bất cứ ai. Nguy hiểm.
“Ý cậu là… việc giết con chó đúng không?” Will hỏi.
Tôi gần như quên béng mất. Những ai có tư cách Dauntless đã nhặt con dao trong trình mô phỏng và đâm con chó khi nó tấn công. Hèn gì Christina không muốn nuôi chó nữa. Tôi kéo ống tay áo che cổ tay và xoắn mấy ngón tay lại với nhau.
“Ừ,” con nhỏ trả lời. “Ý mình là mấy cậu đều phải làm vậy hết đúng không?”
Đầu tiên nó nhìn Al, rồi tới tôi. Đôi mắt đen của nó nheo lại, và nó nói. “Bồ không làm thế.”
“Hử?”
“Bồ đang giấu diếm tụi này cái gì đó,” nó nói. “Bồ đang bồn chồn kìa.”
“Gì chứ?”
“Ở phái Candor,” Al lên tiếng, hích vào vai tôi. Đó. Vậy mới bình thường. “Tụi này học cách đọc ngôn ngữ cơ thể của người khác nên biết được khi ai đó nói xạo hay giấu diếm chuyện gì đó.”
“Ôi.” Tôi gãi gáy. “Ừ thì…”
“Đó, lại nữa kìa!” con nhỏ chỉ vào tay tôi.
Tôi có cảm giác như đang mắc nghẹn vậy. Làm sao có thể nói xạo về kết quả của tôi khi tụi nó có thể biết ngay rằng tôi đang xạo sự chứ? Tôi sẽ phải điều khiển ngôn ngữ cơ thể của mình mới được. Tôi thả tay xuống và vỗ đùi. Đó có phải là cử chỉ của một người trung thực không?
Ít nhất tôi không cần phải nói dối về con chó. “Không, mình không giết con chó.”
“Vậy sao bồ có kết quả Dauntless được mà không xài con dao?” Will thắc mắc, nheo mắt nhìn tôi.
Tôi nhìn lại vào mắt nó và nói đều đều, “Mình đâu có. Mình được Abnegation.”
Đúng một nửa. Tori báo cáo kết quả của tôi là Abnegation, nên đó là cái ghi trong hệ thống. Ai truy cập được vào các điểm số cũng thấy được điều đó. Tôi nhìn nó thêm vài giây. Nhìn lảng đi chỗ khác sẽ gây nghi ngờ. Sau đó tôi nhún vai và lấy nĩa xiên miếng thịt. Hy vọng tụi nó sẽ tin tôi. Tụi nó phải tin tôi.
“Nhưng rốt cục bồ lại chon Dauntless?” Christina hỏi. “Tại sao?”
“Nói với bồ rồi,” tôi nói, nhoẻn miệng cười. “Vì đồ ăn thức uống.”
Nó phá ra cười. “Mấy bồ có tin được là Tris chưa từng thấy cái bánh mỳ kẹp thịt nào trong đời trước khi tới đây không?”
Nó chuyển sang kể chuyện về ngày đầu tiên chúng tôi ở đây, và tôi giãn người ra, nhưng vẫn cảm thấy nặng nề. Tôi nên nói dối bạn bè tôi mới phải. Nó tạo ra rào chắn giữa chúng tôi, mà tụi tôi đã có nhiều rào chắn hơn mong đợi rồi. Christina lấy lá cờ. Tôi từ chối Al.
Sau bữa tối, chúng tôi quay lại phòng ngủ chung, và thật khó tin để không quýnh lên khi biết kết quả xếp hạng sẽ treo ở đó khi chúng tôi về phòng. Tôi muốn xong xuôi cho rồi. Ở cửa phòng ngủ, Drew xô tôi vô tường để lấn qua vai. Vai tôi va vào đá nhưng tôi vẫn đi tiếp.
Tôi lùn quá không nhìn qua được đám khai tâm đang đứng gần cuối căn phòng, nhưng khi đã tìm được chỗ trống để nhìn qua giữa mấy cái đầu, tôi thấy tấm bảng đang ở dưới đất, dựa vào chân Số Bốn, quay lưng lại với tụi tôi. Một tay anh ta đang cầm phấn.
“Những bạn mới vào nghe đây, tôi đang giải thích cách thức xếp hạng,” anh ta nói. “Sau vòng thi đấu đầu tiên, chúng tôi xếp hạng theo mức kỹ năng. Số điểm các bạn có phụ thuộc vào mức kỹ năng của các bạn và mức kỹ năng của người đánh bại các bạn. Các bạn có điểm cộng cho sự tiến bộ và điểm cộng khi đánh bại đối thủ có kỹ năng cao hơn. Tôi không thưởng cho ai đánh bại kẻ yếu. Điều đó rất hèn nhát.”
Tôi nghĩ tôi thấy mắt anh ta liếc nhìn Peter khi nói câu cuối, nhưng chúng đảo quá nhanh nên tôi không chắc nữa.
“Nếu các bạn xếp hạng cao, các bạn sẽ bị mất điểm khi để thua một đối thủ xếp hạng thấp.”
Molly phát ra tiếng kêu khó chịu, giống như tiếng khụt khịt cằn nhằn.
“Giai đoạn luyện tập thứ hai nặng nề hơn giai đoạn một rất nhiều, vì nó gắn chặt hơn với tiêu chí vượt qua sự hèn nhát,” anh ta nói tiếp. “Vì thế nên sẽ vô cùng khó để có thứ hạng cao vào cuối quá trình nhập môn nếu như các bạn xếp hạng thấp ở giai đoạn một.”
Tôi nhón từ chân này qua chân kia, cố nhìn anh ta rõ hơn. Khi nhìn được rồi, tôi lại vội lảng đi chỗ khác. Mắt anh ta đã dán vào mắt tôi, có lẽ bởi tôi cứ nhấp nha nhấp nhổm miết.
“Ngày mai chúng tôi sẽ thông báo những người bị loại,” Số Bốn nói. “Chúng tôi sẽ không tính tới chuyện các bạn thuộc nhóm gốc Dauntless hay nhảy phái. Bốn người trong số các bạn sẽ trở thành vô môn phái, không ai trong nhóm kia. Hoặc bốn trong số họ sẽ và không ai trong nhóm các bạn. Hoặc nửa này nửa kia. Vậy đó, và đây là thứ hạng của các bạn.”
Anh ta treo tấm bảng lên móc và lùi lại để chúng tôi có thể thấy được:
1. Edward
2. Peter
3. Will
4. Christina
5. Molly
6. Tris
Thứ sáu? Tôi không thể xếp tận thứ sáu được? Đánh bại Molly chắc hẳn đã đẩy thứ hạng của tôi lên cao hơn tôi tưởng. Và để thua tôi hình như đã kéo nó xuống. Tôi nhảy tới cuối danh sách.
7. Drew
8. Al
9. Myra
Al không phải xếp cuối, nhưng trừ khi tụi khai tâm gốc Dauntless hoàn toàn trượt cành đào giai đoạn nhập môn thứ nhất của tụi nó, nếu không nó sẽ thành vô môn phái.
Tôi liếc nhìn Christina. Con nhỏ nghiêng đầu và nhíu mày nhìn tấm bảng. Nó không phải là đứa duy nhất. Sự im lặng trong phòng rất khó chịu, như thể nó đang đập lui đập tới trên bãi đá ngầm vậy.
Và rồi nó bị phá vỡ.
“Cái gì?” Molly la làng lên. Nó chỉ Christina. “Em đã hạ nó! Em đã hạ nó trong có mấy phút mà nó xếp trên em hả?”
“Ừ đó,” Christina khoanh tay. Con nhỏ nở nụ cười khinh khỉnh. “Thì sao?”
“Nếu các em muốn đảm bảo một thứ hạng cao thì tôi đề nghị các em không thường xuyên thua những đối thủ bị đánh giá thấp hơn,” Số Bốn nói, giọng anh ta dập tắt những tiếng thầm thì và càu nhàu của mấy đứa khai tâm khác. Anh ta bỏ tọt viên phấn vào túi và đi ngang qua tôi mà không thèm liếc về phía tôi lấy một cái. Câu nói này hơi đau một chút, nhắc tôi rằng tôi là đứa bị đánh giá thấp hơn mà anh ta đang nói tới.
Và hiển nhiên là nhắc Molly nữa.
“Mày,” nó nói, nheo mắt nhìn tôi chằm chằm. “Mày sẽ phải trả giá cho chuyện này.”
Tôi tưởng nó sẽ húc hay đấm cho tôi một phát, nhưng nó chỉ quay gót hùng hổ đi ra khỏi phòng, vậy còn tệ hơn. Nếu cứ nổi tam bành lên, cơn giận của nó sẽ mau chóng nguôi đi, chỉ sau một hai cú đấm. Bỏ đi nghĩa là nó muốn âm mưu điều gì đó. Bỏ đi nghĩa là tôi phải luôn đề cao cảnh giác.
Peter không nói năng gì lúc xem thứ hạng, thật ngạc nhiên khi so với cái khuynh hướng ưa phàn nàn của nó về bất cứ thứ gì chắn đường nó đi. Nó chỉ trở về giường, ngồi xuống tháo dây giày. Điều đó còn làm tôi thấy không thoải mái hơn. Nó không thể chỉ đơn giản hài lòng với vị trí số hai được. Không phải.
Will và Christina đập tay nhau, và Will vỗ lưng tôi với bàn tay bự bằng nguyên hai vai tôi.
“Nhìn cậu kìa. Thứ sáu lận đó,” nó nhe răng.
“Có khả năng là chưa đủ tốt đâu,” tôi nhắc.
“Tốt mà, đừng lo quá,” nó đáp. “Chúng ta phải ăn mừng thôi.”
“Ừ, đi thôi,” Christina hưởng ứng, một tay nắm lấy tay tôi và tay kia chụp lấy tay Al. “Thôi mà, Al. Cậu đâu có biết được tụi Dauntless bẩm sinh nó ra sao đâu. Chưa biết chắc được điều gì hết.”
“Mình chỉ muốn đi ngủ thôi,” nó lẩm bẩm, kéo tay ra.
Trong hành lang, tụi tôi dễ dàng quên Al, quên sự thù hằn của Molly và sự bình tĩnh đáng ngờ của Peter, và dễ dàng giả đò rằng những rào cản giữa chúng tôi không hề tồn tại. Nhưng một góc trong tâm trí tôi vẫn nhớ rằng Christina và Will là đối thủ của tôi. Nếu tôi muốn đấu tranh để vào được tốp mười, tôi phải đánh bại tụi nó trước.
Chỉ mong là tôi không phải trở mặt với tụi nó trong quá trình đó.
Tối đó tôi thấy khó ngủ. Phòng ngủ chung thường hay ồn ào quá với tôi với hàng đống tiếng thở phì phò, nhưng bây giờ sao lại im lặng lạ thường. Mỗi khi không khí im lặng, tôi lại nghĩ về gia đình mình. Ơn trời ở Dauntless lúc nào cũng ồn ào.
Nếu mẹ tôi từng là một Dauntless, tại sao bà lại chọn Abnegation? Phải chăng bà yêu sự yên bình, tính tuần hoàn và sự tốt đẹp của nó – tất cả những điều mà khi tôi ép bản thân phải nghĩ lại, tôi thấy mình đã bỏ lỡ?
Tôi tự hỏi không biết có ai biết mẹ hồi trẻ và có thể kể cho tôi nghe hồi đó mẹ như thế nào không. Mà nếu có người biết chắc họ cũng không muốn nói chuyện về bà. Những kẻ nhảy phái không thật sự được nói về phái cũ của họ một khi đã trở thành thành viên của môn phái mà họ đã chọn. Điều đó được cho là giúp họ dễ thay đổi lòng trung thành từ gia đình sang môn phái hơn – để gắn với phương châm “môn phái hơn máu mủ.”
Tôi vùi mặt vô gối. Mẹ bảo tôi nói Caleb hãy nghiên cứu huyết thanh mô phỏng – tại sao? Có liên quan gì tới việc tôi là pergent không, tới việc tôi đang gặp nguy hiểm không hay là điều gì khác? Tôi thở dài. Tôi có cả hàng ngàn câu hỏi, và mẹ bỏ đi khi tôi chưa kịp hỏi một câu nào. Và giờ chúng đang quay mòng mòng trong đầu tôi, và tôi nghĩ là sẽ không tài nào ngủ nghê gì được cho tới khi trả lời được hết mớ câu hỏi đó.
Tôi nghe tiếng xô đẩy phía bên kia căn phòng và ngẩng đầu lên. Mắt chưa quen với bóng tối nên tôi chỉ biết nhìn chăm chăm vô màn đêm đen kịt. Tôi nghe thấy tiếng lê chân và tiếng giày cót két. Rồi một tiếng huỵch thật mạnh.
Và rồi một tiếng rú làm máu tôi đông lại và tóc tai dựng đứng hết cả lên. Tôi ném mền ra sau và chồm đứng dậy trên sàn đá với hai bàn chân trần. Tôi vẫn chưa nhìn đủ rõ để tìm nơi phát ra tiếng hét, nhưng tôi nhìn thấy một đống đen thui nằm trên sàn cách đó vài giường. Một tiếng hét khác xé toạc màng nhĩ tôi.
“Bật đèn lên đi!” ai đó la lên.
Tôi bước về phía phát ra tiếng kêu, thật chậm rãi để không vấp phải thứ gì. Tôi thấy mình như đang hôn mê vậy. Tôi không muốn thấy tiếng thét phát ra từ đâu. Tiếng thét như vậy chỉ có thể là máu, xương và đau đớn; tiếng thét đó phát ra từ tận tim gan và lan ra đến từng tế bào cơ thể.
Đèn sáng.
Edward nằm sóng soài trên nền nhà, kế bên giường của nó, ôm lấy mặt. Một vũng máu đỏ tươi bao quanh đầu nó, và thò ra khỏi những ngón tay đang quắp lại của nó là một cái cán dao bạc. Tim tôi muốn rớt ra ngoài, tôi nhận ra đó là con dao cắt bơ ở phòng ăn. Lưỡi dao đang cắm vào mắt Edward.
Myra đang đứng dưới chân Edward, hét lên. Ai đó cũng hét theo, và ai đó la lên gọi giúp đỡ, và Edward vẫn nằm dưới sàn, quằn quai và rên rỉ. Tôi cúi xuống đầu nó, quỳ gối lên vũng máu và đặt tay lên vai nó.
“Nằm yên,” tôi nói. Tôi thấy bình tĩnh, mặc dù tôi không nghe được gì, như thể đầu tôi đang chìm trong nước vậy. Edward lại co giật và tôi lại nói lớn hơn, nghiêm nghị hơn. “Tôi nói nằm yên. Thở.
“Mắt của tôi!” nó rú lên.
Tôi ngửi thấy mùi gì hôi hôi. Đứa nào đó vừa mới ói.
“Lấy nó ra đi!” nó hét lên. “Lấy nó ra đi, lấy nó ra khỏi mắt tôi đi, lấy nó ra đi!”
Tôi lắc đầu rồi mới nhận ra nó không thể nhìn thấy tôi. Bụng tôi cười thầm. Điên khùng quá. Tôi phải ngăn cơn hoảng loạn của tôi lại nếu muốn giúp nó. Tôi phải quên bản thân mình đi.
“Không được,” tôi nói. “Cậu phải để bác sĩ lấy nó ra. Nghe tôi nói không? Để bác sĩ lấy nó ra. Giờ thì thở đi.”
“Đau quá,” nó nấc lên.
“Tôi biết.” Thay vì giọng mình, tôi lại nghe thấy giọng của mẹ. Tôi thấy mẹ cúi người xuống nhìn tôi trên vỉa hè trước nhà, lau nước mắt trên má tôi sau khi tôi làm trầy đầu gối. Lúc đó tôi mới năm tuổi.
“Sẽ ổn cả thôi.” Tôi cố nói nghe có vẻ chắc chắn, cứ như thể tôi đang không phải chỉ chấn an nó vậy, nhưng đúng là tôi đang làm điều đó đấy. Tôi không biết nó sẽ ổn hay không. Mà tôi ngờ là không.
Khi y tá đến, cô ta bảo tôi ngồi tránh sang một bên. Tay và đầu gối tôi ướt sũng máu. Khi tôi nhìn quanh, chỉ vắng mỗi hai gương mặt.
Drew
Và Peter.
Khi tôi quay trở lại phòng ngủ chung, giường Edward đã được dọn dẹp sạch sẽ và mấy ngăn kéo của nó mở tung, trống không. Bên kia phòng, giường của Myra cũng vậy.
Khi tôi hỏi Christina tụi nó đâu rồi, con nhỏ trả lời, “Bỏ đi rồi.”
“Cả Myra sao?”“Nó nói không muốn ở đây nếu không có Edward. Đằng nào thì nó cũng sắp bị loại rồi.” Con nhỏ nhún vai, như không biết phải làm sao nữa. Nếu đúng như vậy thì tôi hiểu nó đang cảm thấy thế nào. “Ít ra bọn họ sẽ không loại Al.”
Al đáng lẽ ra sẽ bị loại, nhưng sự ra đi của Edward đã cứu nó. Phái Dauntless đã quyết định sẽ cho nó vào giai đoạn hai.
“Còn ai bị loại nữa?” tôi hỏi.
Christina lại nhún vai. “Hai đứa gốc Dauntless. Mình không nhớ tên.”
Tôi gật đầu và nhìn lên bảng. Ai đó đã gạch ngang tên Edward và Myra, và thay số bên cạnh tên mỗi đứa. Giờ Peter đứng thứ nhất. Will đứng thứ hai. Tôi thứ năm. Chúng tôi đã bắt đầu giai đoạn một với chín đứa khai tâm.
Bây giờ còn bảy