Chương 17
BUỔI TRƯA. GIỜ ĂN.
Tôi đang ngồi bệt trên một cái hành lang mà tôi không biết là ở đâu. Tôi đi lững thững đến đây vì tôi cần phải tránh xa khỏi phòng ngủ chung. Có thể nếu tôi được vác cái giường của mình tới đây, tôi sẽ không phải quay lại phòng ngủ nữa. Có thể tôi chỉ tưởng tượng ra thôi, nhưng ở đó vẫn còn thoang thoảng mùi máu, dù tôi đã chà đi chà lại sàn nhà đến khi hai bàn tay phát đau, và ai đó đã đổ thuốc tẩy lên đó sáng nay rồi.
Tôi bóp sống mũi. Chà sàn nhà khi không một ai khác muốn làm là điều mà mẹ tôi sẽ làm. Nếu tôi không thể ở bên mẹ, điều nhỏ nhất tôi có thể làm là thỉnh thoảng hành động giống bà.
Tôi nghe tiếng người đến, tiếng bước chân vang vọng sàn nhà bằng đá, và tôi nhìn xuống giày mình. Tôi đã đổi đôi giày đế mềm màu xám của tôi sang đôi màu đen một tuần trước, nhưng vẫn vùi đôi màu xám dưới ngăn kéo. Tôi không chịu được nếu phải ném chúng đi, cho dù tôi biết thiệt khùng khi gắn bó với một đôi giày, như thể chúng có thể mang tôi về nhà vậy.
“Tris?”
Tôi nhìn lên. Uriah dừng ngay trước mặt tôi. Nó xua tay với những đứa khai tâm gốc Dauntless đi cùng. Tụi kia nhìn nhau rồi đi tiếp.
“Cậu có sao không?” nó hỏi.
“Mình có một buổi tối tệ quá.”
“Ừ, mình có nghe chuyện về Edward.” Uriah nhìn xuống hành lang. Tụi khai tâm gốc Dauntless biến mất sau khúc cua. Rồi nó hơi nhe răng. “Muốn biến khỏi đây không?”.
“Cái gì?” tôi hỏi. “Mấy cậu đang đi đâu vậy?”
“Đến một nghi lễ nhập môn nho nhỏ,” nó đáp. “Đi thôi. Tụi mình phải lè lẹ lên.”
Tôi nhanh chóng cân nhắc các sự lựa chọn. Tôi có thể ngồi đây. Hoặc tôi có thể ra khỏi khu tập thể Dauntless.
Tôi nhổm dậy và theo Uriah đuổi theo mấy đứa khai tâm gốc Dauntless.
“Thường thì chỉ những đứa khai tâm có anh chị trong phái Dauntless mới được đi theo,” nó dặn. “Nhưng chắc người ta không chú ý đâu. Cứ cư xử tự nhiên vào.”
“Chính xác thì tụi mình sắp làm gì vậy?”
“Làm thứ gì đó nguy hiểm,” nó đáp. Mắt nó có cái nhìn mà tôi chỉ có thể mô tả là chứng Dauntless, nhưng thay vì dội lại vì sợ, phản ứng mà vài tuần trước tôi có thể có, tôi lại hiểu được nó, giống bệnh truyền nhiễm vậy đó. Sự hứng khởi thay thế tâm trạng chán chường trong tôi. chúng tôi đi chậm lại khi đã đuổi kịp đám khai tâm gốc Dauntless.
“Nhỏ Cứng Đơ làm gì ở đây vậy?” một thằng con trai đeo khuyên mũi lên tiếng hỏi.
“Nó mới chứng kiến thằng kia bị đâm vô mắt đó Gabe,” Uriah nói. “Để nó yên đi, được chứ?”
Gabe nhún vai và quay đi. Không ai khác nói gì nữa hết, tuy có vài đứa cứ nhìn trộm tôi như thế đang đo lường tôi vậy. Đám khai tâm gốc Dauntless giống như một bầy chó. Nếu tôi cư xử lạc điệu, tụi nó sẽ không cho tôi chạy chung. Nhưng bây giờ thì tôi an toàn.
Chúng tôi rẽ qua một khúc cua khác, và một nhóm các thành viên đang đứng đợi ở cuối hành lang tiếp theo. Nhóm họ có quá nhiều người tới mức không thể nào đều có dây mơ rễ má hết với một đứa khai tâm gốc Dauntless được, nhưng tôi vẫn thấy một vài gương mặt quen thuộc.
“Đi thôi,” một thành viên nói. Anh ta quay lại và mất hút qua một cái cửa tối thui. Những thành viên khác theo chân anh ta, và chúng tôi theo chân họ. Tôi đi sát sau Uriah khi hòa vào Bóng tối và vấp phải một bậc thang. Tôi kịp ngả người ra sau cho khỏi té ụp mặt về phía trước và bắt đầu leo lên.
“Cầu thang hậu,” Uriah nói, gần như thầm thì. “Thường thì nó bị khóa.”
Tôi gật đầu, dù nó không thấy được, và leo đến khi hết bậc thang. Lúc đó, một cánh cửa ở đầu cầu thang mở ra, ánh sáng ùa vào. Chúng tôi trồi lên mặt đất cách tòa nhà bằng kính trên Hố Bẫy cả mấy trăm mét, gần đường ray xe lửa.
Tôi cảm thấy như mình đã làm điều này hàng ngàn lần rồi. Tôi nghe tiếng còi tàu. Tôi cảm thấy mặt đất rung lên. Tôi thấy ánh đèn gắn trên đầu tàu. Tôi bẻ đốt ngón tay và nhấp nhổm trên mấy ngón chân.
Chúng tôi đi thành một nhóm bên cạnh toa tàu, và theo một làn sóng, thành viên và đám khai tâm lần lượt nhảy lên tàu. Uriah nhảy lên trước tôi, và người ta đang nhích lên sau lưng tôi. Tôi không thể phạm sai lầm; tôi quăng mình lên thành toa, nấm tay vịn ở một bên hông toa tàu, và kéo mình Uriah nắm lấy tay tôi để giữ tôi đứng vững.
Con tàu tăng tốc. Uriah và tôi ngồi dựa lưng vào tường.
Tôi hét lên để át tiếng gió, “Chúng ta đang đi đâu đây?”
Uriah nhún vai. “Zeke không nói mình biết.”
“Zeke?”
“Anh mình,” nó nói. Nó chỉ ngang phòng về phía một anh đang ngồi ở cửa ra, hai chân đông đưa ngoài toa tàu. Anh ta gầy và thấp người, nhìn không giống Uriah gì hết, trừ màu da ra.
“Các em không được biết trước đâu. Như vậy mất cả ngạc nhiên!” một chị phía bên trái tôi la lớn. Chị ấy chìa tay ra. “Chị là Shauna.”
Tôi bắt tay chị ta, nhưng không nắm đủ chặt và vội buông ra. Tôi không biết liệu mình có nâng cao kỹ năng bắt tay bắt chân này được hay không. Tôi vẫn cảm thấy không tự nhiên khi nắm tay người lạ.
“Em là...” tôi mở lời.
“Chị biết em là ai,” chị ấy nói. “Em là Cứng Đơ. Số Bốn có kể với chị về em.”
Cầu mong cho người ta không thấy được hai má tôi đang đỏ ửng lên. “Vậy ư? Anh ấy nói gì ạ?”
Chị ta cười với tôi. “Ảnh nói em là một Cứng Đơ. Sao em hỏi vậy?”
“Nếu người hướng dẫn của em nhắc tới em,” tôi nói, cứng cỏi hết mức có thể, “thì em muốn biết ảnh nói gì” Hy vọng tôi nói xạo có vẻ thuyết phục. “Ảnh đâu có đi theo đâu đúng không chị?”
“Không. Cậu ấy không đời nào đi mấy chuyến như vầy,” chị ta trả lời. “Hầu như không còn hứng thú gì với thứ này nữa. Chỉ một vài thứ hiếm hoi có thể làm cậu ấy sợ, em biết đó.”
Anh ta không đi. Có cái gì đó trong tôi xẹp đi như quả bóng bị xì hơi. Tôi lơ nó đi và gật đầu. Tôi biết Số Bốn không phải là một kẻ hèn nhát. Nhưng tôi cũng biết ít nhất có một thứ làm anh ta sợ: độ cao. Bất cứ cái gì chúng tôi sắp làm, nó ắt hẳn cũng phải liên quan tới độ cao, đủ để anh ta phải né tránh. Chị kia chắc không biết chuyện đó nếu như chỉ nói về anh ta với cái giọng tôn sùng như vậy.
“Chị có biết ảnh rõ không?” tôi hỏi. Tôi quá tò mò;.
“Ai cũng biết Số Bốn,” chị ấy đáp. “Tụi chị từng chung lớp nhập môn. Chị đánh nhau tệ lắm, nên cậu ấy thường kèm thêm cho chị mỗi tối sau khi mọi người đã đi ngủ.” Chị ta gãi gãi gáy, biểu hiện đột nhiên nghiêm túc hẳn. “Rất tử tế.”
Chị ấy đứng dậy và đến đứng sau các thành viên khác đang ngồi ở cửa ra. Trong tích tắc, biểu hiện nghiêm túc lúc nãy biến mất, nhưng tôi vẫn đang thấy bối rối bởi những điều chỉ vừa kể, nửa hoang mang bởi cái ý tưởng rằng Số Bốn “tử tế” và nửa muốn đấm chị ta một phát mà không biết vì sao.
“Đến rồi!” Shauna la lớn. Con tàu không hạ tốc độ, nhưng chị ta đã nhảy ra khỏi toa tàu. Những thành viên khác theo sau, một dòng suối những người mặc đồ đen, xỏ khuyên chằng chịt, không lớn hơn tôi là bao. Tôi đứng ở cửa ra, gần Uriah. Con tàu đang phóng nhanh hơn gấp nhiều lần những lần trước tôi nhảy, nhưng tôi không thể phát hoảng vào lúc này, trước mặt tất cả những thành viên thế này. Nên tôi nhảy, tiếp đất hơi mạnh và chúi nhủi về phía trước vài bước trước khi lấy lại được thăng bằng.
Uriah và tôi đến nhập hội với các thành viên cùng với những đứa khai tâm khác, những đứa đó hầu như không buồn liếc nhìn tôi lấy một cái.
Tôi nhìn quanh. Tòa Trung Tâm ở sau lưng chúng tôi, in bóng sừng sững trên nền trời, nhưng những tòa nhà xung quanh thì đen thẫm và lặng thinh. Vậy có nghĩa là chúng tôi phải ở phía bắc cây cầu, khu bị bỏ hoang của thành phố.
Chúng tôi rẽ qua một khúc cua và tản ra dọc xuống Đại lộ Michigan. Ở phía nam cây cầu, Đại lộ Michigan là một con đường sầm uất, đông nghẹt người, nhưng ở đây thì trống không.
Ngay khi ngước mắt lên nhìn những tòa nhà, tôi biết ngay chúng tôi đang đi đâu: tòa Hancock bỏ hoang, một tòa nhà chọc trời màu đen với hàng đống xà ngang xà dọc chi chít, tòa nhà cao nhất ở phía bắc cây cầu.
Nhưng chúng tôi sẽ làm gì? Leo lên đó hả?
Khi đến gần hơn, các thành viên bắt đầu chạy, tôi và Uriah cũng guồng chân chạy theo. Khuỷu tay thúc vào nhau, họ chạy qua mấy cánh cửa ở tầng trệt tòa nhà.
Tấm kính của một trong mấy cánh cửa bị bể, chỉ còn trơ khung. Tôi bước xuyên qua đó thay vì mở cửa và theo các thành viên vào một lối vào tối om, kỳ quái, kính vỡ lạo xạo dưới chân tôi.
Tôi tưởng cả đám sẽ leo lên tầng trên, nhưng chúng tôi đã trước cửa thang máy.
“Thang máy có hoạt động không nhỉ?” tôi hỏi Uriah nhỏ nhẹ hết sức có thể.
“Dĩ nhiên,” Zeke trả lời, đảo mắt. “Mấy đứa nghĩ anh mày ngu tới nỗi không tới đây sớm và bật máy phát điện khẩn cấp trước hả?”
“Ờ,” Uriah nói. “Thiệt tình tui nghĩ vậy đó.”
Zeke liếc thằng em trai, rồi vung tay khóa cổ nó, tay kia vò vò đầu thằng nhỏ. Zeke có thể nhỏ người hơn Uriah nhưng chắc chắn là mạnh hơn. Hoặc ít ra là nhanh hơn. Uriah thụi ảnh một phát, và ảnh buông tay ra.
Tôi nhe răng cười trước cái đầu tóc bùi nhùi.Uriah, và cửa thang máy mở ra. Chúng tôi chất nhau vô trong. Thành viên trong một buồng và tụi khai tâm vào buồng còn lại. Một con nhỏ có cái đầu cạo trụi lũi dẫm lên chân tôi trên đường vô mà không thèm xin lỗi lấy một tiếng. Tôi ôm chân, nhăn nhó vì đau và cân nhắc coi có nên đá vô ống quyển nó không. Uriah liếc nhìn bóng mình trên cửa thang máy và vuốt vuốt cho tóc xẹp xuống.
“Tầng mấy?” con nhỏ đầu trọc hỏi.
“Một trăm,” tôi trả lời.
“Sao biết?”
“Lynn, thôi nào,” Uriah nói. “Lịch sự đi.”
“Chúng ta đang ở trong một tòa nhà một trăm tầng bỏ hoang với vài Dauntless,” tôi trả miếng. “Sao không biết được?”
Nó không trả lời, chỉ thụi ngón tay cái vô cái nút bấm.
Thang máy phóng vèo lên trên nhanh tới mức dạ dày tôi muốn rớt ra ngoài và hai lỗ tai lùng bùng luôn. Tôi chụp lấy tay vịn bên thành thang máy, nhìn con số tăng dần. Chúng tôi qua tầng hai mươi, rồi ba mươi, và tóc của Uriah rốt cuộc cũng mượt mà trở lại. Năm mươi, sáu mươi, và mấy ngón chân tôi đã thôi hết đau. Chín mươi tám, chín mươi chín, và thang máy dừng lại ở tầng một trăm. Tôi mừng là không phải leo thang bộ.
“Mình không biết sao tụi mình có thể leo lên mái từ...” giọng Uriah im bặt.
Một cơn gió mạnh thổi vào người tôi, làm tóc bay lòa xòa ngang mặt. Có một cái lỗ khổng lồ trên trần nhà của tầng một trăm. Zeke dựng một cái thang nhôm vào rìa cái lỗ và bắt đầu leo lên. Cái thang kêu cót két và rung lắc dưới chân ảnh, nhưng ảnh cứ leo lên, vừa leo vừa huýt sáo. Khi đã lên tới mái nhà, ảnh quay lại và giữ cái thang cho người tiếp theo.
Một phần trong tôi tự hỏi liệu đây có phải là một nhiệm vụ tự sát đang đội lốt một trò chơi không.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi đặt câu hỏi như vậy kể từ buổi Lễ Chọn.Tôi leo lên sau Uriah. Chuyện này làm tôi nhớ lại lúc leo lên cái đu quay với Số Bốn bám sau gót. Tôi nhớ ngón tay anh ta quàng quanh eo tôi, giữ tôi khỏi té, và tôi suýt buớc hụt một nấc thang. Ngu quá.
Cắn môi, tôi leo lên tới đỉnh và đứng trên nóc của tòa Hancock.
Gió to tới mức tôi không nghe hay cảm thấy được gì hết. Tôi phải nép vào Uriah để khỏi ngã. Lúc đầu, tất cả những gì tôi nhìn được là cái đầm lầy, rộng lớn và nâu thẫm và trải ra khắp mọi nơi, đến cả đường chân trời, không có dấu hiệu nào của sự sống. Hướng còn lại là thành phố, và theo nhiều cách, nó cũng giống như vậy, không có sự sống và có những giới hạn mà tôi không biết được.
Uriah chỉ trỏ cái gì đó. Gắn vào một trong những cái cột trên đỉnh ngọn tháp là một sợi dây cáp bằng thép dày bằng cổ tay tôi. Trên đất là một chồng những cái đai màu đen làm bằng vải thô, đủ lớn để giữ nguyên một cơ thể người. Zeke cầm lấy một cái và cột nó vào một cái ròng rọc trên sợi dây cáp.
Tôi nhìn sợi dây cáp bò qua những tòa nhà và chạy dọc theo đường Bờ Hổ. Tôi không biết nó kết thúc ở đâu. Chỉ có một điều là rõ ràng: Tôi sẽ biết nếu tôi chơi tới cùng.
Chúng tôi sắp sửa nhảy xuống từ độ cao cả ngàn mét trong một cái đai trên một sợi dây cáp bằng thép.
“Trời đất quỷ thần ơi,” Uriah rên lên.
Tất cả những gì tôi có thể làm là gật đầu đồng ý.
Shauna là người đầu tiên tròng cái đai đó vô. Chị ta vặn vẹo người sao đó đến khi phần lớn cơ thể đã lọt thỏm trong mớ vải thô. Sau đó Zeke kéo một cái dây da qua vai chỉ, luồn xuống giữa lưng và vòng qua đùi. Ảnh kéo chị ấy đến rìa tòa nhà và đếm ngược từ năm. Shauna giơ ngón cái lên khi ảnh đẩy chị tới trước, phóng vào không trung.
Lynn há miệng ngáp ngáp khi Shauna lao về phía mặt đất theo phương dốc đứng, đầu chúi xuống đất. Tôi chen lên để nhìn cho rõ hơn. Shauna vẫn an toàn trên cái đai khi tôi vẫn còn thấy chị ta, và rồi chỉ đã lao đi quá xa, chỉ còn là một chấm đen trên đường Bờ Hồ.
Những thành viên hú lên và vung nắm đấm lên trời, rồi sau đó xếp thành hàng, thỉnh thoảng xô người khác tránh đường để có chỗ đứng tốt hơn. Rốt cuộc sao đó tôi lại là đứa khai tâm đầu tiên đứng trong hàng, ngay trước Uriah. Chỉ còn bảy người đứng giữa tôi và sợi dây cáp.
Vậy mà vẫn có một phần trong tôi rên rỉ, tôi phải đợi t bảy người nữa ư? Đó là một hỗn hợp lạ lùng giữa nỗi kinh hoàng và sự phấn khích, tới bây giờ tôi vẫn chưa quen được.
Thành viên tiếp theo là một anh nhìn trẻ trẻ để tóc dài ngang vai, ảnh tròng cái đai vào lưng thay vì vào bụng. Anh ta dang rộng hai tay ra khi Zeke đẩy anh ta xuống sợi dây cáp.
Không thành viên nào tỏ ra sợ sệt cả. Cứ như thể đã chơi trò này cả ngàn lần trước đây rồi, mà có lẽ đúng vậy thật. Nhưng khi nhìn ra sau lưng, tôi thấy hầu hết những đứa khai tâm đều xanh lè xanh lét và lo lắng ra mặt, ngay cả nếu tụi nó có đang hào hứng trò chuyện với đứa khác đi nữa. Chuyện gì xảy ra giữa giai đoạn nhập môn và khi trở thành thành viên mà có thể biến nỗi sợ hãi thành niềm phấn khích vậy kìa? Hay là người ta chỉ ngày càng giỏi che giấu nỗi sợ hơn thôi?
Còn ba người trước tôi. Một cú phóng khác; một thành viên thả hai chân đi trước và bắt chéo tay trên ngực. Còn hai người. Một anh cao to nhảy lên nhảy xuống như con nít trước khi tròng người vào cái đai và hú lên khi biến mất, làm chị đứng trước tôi bật cười. Còn một người.
Chị ta nhảy phóc vào cái đai và giơ tay ra trước mặt khi Zeke thắt đai cho chị ta. Và rồi tới lượt tôi.
Tôi rùng mình khi Zeke treo cái đai của tôi lên sợi dây cáp. Tôi có trèo vô nhưng gặp chút rắc rối; tay tôi đang run lẩy bẩy
“Đừng lo,” Zeke ghé sát vào tai tôi. Ảnh nắm lấy cánh tay và giúp tôi trèo vô, úp mặt xuống.
Cái đai xiết lại quanh hông tôi, và Zeke đấy tôi trượt về phía trước, đến rìa nóc nhà. Tôi nhìn xuống những cái xà bằng thép và những cái cửa sổ đen ngòm của tòa nhà, rồi đến vỉa hè nứt nẻ bên dưới. Tôi là một con khùng khi dám làm điều này. Và là một con khùng đang sảng khoái tận hưởng cái cảm giác tim đập thình thình lên xương lồng ngực và mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay.
“Sẵn sàng chưa Cứng Đơ?” Zeke nhìn tôi cười. “Phải nói là anh bị ấn tượng khi em không la làng la xóm và khóc lóc nhặng xị lên đấy.”
“Đã nói với anh rồi,” Uriah nói. “Bạn ấy là Dauntless từ trong ra ngoài luôn mà. Tới luôn đi bác tài.”
“Coi chừng đó em trai yêu quý, nếu không anh có thể không cài đai an toàn cho mày đủ chặt đâu,” Zeke cảnh cáo. Ảnh giả bộ run run hai đầu gối. “Và rồi, pặc!”.
“Ờ, ờ,” Uriah đáp. “Và rồi mẹ sẽ luộc sống anh luôn.”
Nghe nó trò chuyện về mẹ, về gia đình toàn vẹn của nó thoáng làm ngực tôi nhói đau như bị kim châm.
“Chỉ khi mẹ biết thôi” Zeke giật giật cái ròng rọc gắn vô sợi dây cáp thép. Nó khá chắc, may hồn, vì nếu nó mà đứt thì cái chết của tôi sẽ đến nhanh chóng và khỏi bàn cãi gì luôn. Ảnh nhìn xuống tôi và hô, “Sẵn sàng, chuẩn bị, đ...”
Trước khi hô xong chữ “đi,” ảnh đã thả tay ra và tôi quên mất ảnh, quên Uriah, và gia đình, và tất cả những thứ có thể trục trặc và dẫn tôi đi gập tử thần. Tôi nghe thấy tiếng kim loại trượt trên kim loại và cảm thấy gió mạnh tới nỗi làm tôi chảy nước mắt trong khi đang lao xuống mặt đất.
Tôi thấy như mình là một thứ phi vật chất, không trọng lượng. Trước mặt tôi, cái đầm lầy rộng mênh mông, những mảng màu nâu trải dài xa hơn tầm mắt tôi, ngay cả khi đang ở độ cao này. Không khí lạnh và ma sát mạnh quá làm mặt tôi rát buốt. Tốc độ của tôi tăng dần lên và một tiếng hét phấn khích thành hình bên trong tôi, và chỉ bị chặn lại bởi cơn gió ùa vào miệng tôi đúng lúc hai môi vừa hé ra.
Đã cài dây đai an toàn, tôi dang hai tay ra và tưởng mình đang bay. Tôi lao mình xuống đường, con đường nứt nẻ, vá chằng vá đụp và ôm trọn lấy đường cong của cái đầm lầy. Tôi có thể hình dung ra, khi đang ở trên cao thế này, rằng đầm lầy trông như thế nào khi nó còn đầy nước, nó sẽ như thép lỏng khi phản chiếu màu sắc của bầu trời.
Tim tôi đập nhanh tới phát đau, và tôi không hét được, không thở được, nhưng mặt khác tôi lại cảm nhận được tất cả mọi thứ, mọi mạch máu, mọi thớ cơ, mọi khúc xương, mọi dây thần kinh, tất thảy đều đang thức tỉnh và rần rật trong cơ thể tôi như thể chúng được sạc điện vậy. Trong tôi thuần adrenaline.
Mặt đất ngày càng gần hơn và phình ra bên dưới tôi, và tôi có thể thấy được những bóng người bé tí xíu đứng trên vỉa hè bên dưới. Tôi đáng lẽ phải hét lên, như bất kỳ con người có lý trí nào cũng sẽ làm, nhưng khi tôi há miệng ra, chỉ có tiếng reo vui sướng vang lên. Tôi hét lớn hơn, và những hình thù trên mặt đất vung nắm đấm lên trời hét đáp trả lại, nhưng họ ở xa quá nên tôi không nghe thấy rõ.
Tôi nhìn xuống và mặt đất lốm đốm hiện ra bên dưới, tất cả đều có màu xám, trắng, và đen, kính và vỉa hè và thép. Những luồng gió, mềm mại như tóc, bao lấy ngón tay tôi và đẩy tay tôi ra sau. Tôi có kéo tay đặt lên ngực trở lại nhưng không đủ mạnh. Mặt đất mỗi lúc một gần hơn.
Tôi không giảm tốc độ lấy một phút nào, chỉ bay song song với mặt đất, như một chú chim.
Khi giảm tốc độ lại, tôi luồn tay vào tóc. Gió đã làm nó rối bù xù. Tôi đang treo lơ lửng trên trời, cách mặt đất độ sáu mét, nhưng độ cao này giờ chẳng nhằm nhò gì. Tôi với tay ra sau để tháo chốt cái đai an toàn. Ngón tay tôi run rẩy, nhưng tôi vẫn xoay sở nới nó ra được. Đám đông các thành viên đứng phía dưới. Người này đang nắm cánh tay người kia, làm thành một cái lưới bằng tay bên dưới tôi.
Để xuống đất được, tôi buộc phải tin tưởng rằng những người này sẽ đỡ tôi. Tôi phải chấp nhận rằng những người này thuộc về tôi, và tôi thuộc về họ. Đó là hành động còn can đảm hơn hành động trượt dây vừa nãy.
Tôi trượt người về phía trước và rơi xuống. Tôi đập mạnh vào cánh tay họ. Xương cổ tay và cẳng tay ấn vào lưng tôi, và rồi những bàn tay ôm lấy cánh tay tôi, đỡ tôi đứng dậy. Tôi không biết bàn tay nào đang đỡ tôi và bàn tay nào không; tôi chỉ thấy những hàm răng đang toe toét và nghe tiếng cười lớn.
“Thấy sao nhóc?” Shauna vỗ vai tôi.
“Ừm...” Tất cả các thành viên đều đang chú mục vào tôi. Họ đều trông như bị gió táp, adrenaline chảy điên cuồng trong mắt họ, và mái tóc đều bạt đi vì gió. Tôi biết tại sao ba tôi thường nói phái Dauntless là một lũ điên rồi. Ông ấy đã không hiểu - không thể hiểu - được sự thân thiết hình thành chỉ sau khi mọi người đã liều mạng cùng nhau.
“Khi nào em mới được bay lại?” tôi đáp. Nụ cười của tôi toe toét đủ để khoe nguyên hàm răng, và khi họ phá ra cười, tôi cũng cười. Tôi nghĩ tới việc leo cầu thang bộ với phái Abnegation, chân chúng tôi bước cùng một nhịp, người nào như người đó. Ở đây không giống vậy. Chúng tôi không giống nhau. Nhưng, theo cách náo đó, chúng tôi là một.
Tôi nhìn lên tòa Hancock, xa tít mù từ chỗ tôi đứng nên tôi không thấy được những người đang đứng trên nóc.
“Nhìn kìa! Thằng nhỏ kia rồi!” ai đó nói, chỉ ra phía sau lưng tôi. Tôi nhìn theo ngón tay chỉ về một hình thù đen thui nhỏ xíu đang trượt trên sợi dây thép. Vài giây sau tôi nghe một tiếng thét ghê rợn.
“Mình cá là nó sẽ khóc cho coi.”
“Em trai Zeke á? Khóc á? Không đời nào. Nó sẽ bị đập không ghê nữa thì thôi”
“Thằng nhỏ đang đập cánh như vịt kìa!”
“Nó kêu giống con mèo bị thắt cổ quá,” tôi thêm vào. Mọi người lại cười ồ lên. Tôi thấy hơi áy náy khi chọc quê nó thế này khi nó không nghe thấy tôi, nhưng nếu nó đang đứng đây thì tôi cũng nói vậy thôi. Hy vọng vậy.
Khi rốt cục Uriah cũng dừng lại, tôi theo chân các thành viên đến gặp nó. chúng tôi xếp thành hàng bên dưới nó và đan tay vào nhau, Shauna kẹp một tay quanh cùi chỏ tôi. Tôi nắm lấy một cánh tay khác - không rõ là tay ai, có quá nhiều bàn tay đang chồng chéo lên nhau - và nhìn chị ta.
“Chắc là tụi chị không thể gọi em là ‘Cứng Đơ’ nữa rồi,” Shauna.Chị gật đầu. “Tris”
Tôi vẫn còn ngửi thấy mùi gió khi bước vào căn tin tối hôm đó. Một giây sau khi bước vào, tôi đứng giữa đám Dauntless, và tôi có cảm giác mình là một trong số họ. Rồi Shauna vẫy tay chào tôi, và đám đông tản ra, tôi bước về cái bàn nơi Christina, Al và Will đang ngồi và há hốc miệng nhìn tôi.
Tôi đã không nghĩ tới tụi nó khi nhận lời mời của Uriah. Nhưng theo một cách nào đó, nhìn tụi nó ngẩn tò te như vậy cũng khá thỏa mãn. Nhưng tôi cũng không muốn tụi nó buồn tôi.
“Bồ đã ở đâu vậy?” Christina hỏi. “Bồ làm gì với bọn họ đó?”
“Uriah... bồ biết đó, cái đứa gốc Dauntless trong đội chơi cướp cờ của tụi mình đó?” Tôi nói. “Nó đang đi ra ngoài với vài thành viên, và nó xin bọn họ cho mình đi cùng. Họ không muốn mình ở đó lắm. Một con nhỏ tên Lynn đã đạp lên chân mình.”
“Có thể họ đã không muốn cậu đi theo lúc đó,” Will lặng lẽ nói, “nhưng bây giờ họ có vẻ thích cậu rồi kìa.”
“Ừ,” tôi đáp. Tôi không chối điều đó. “Dù vậy, mình cũng mừng là đã về.”
Hy vọng tụi nó không biết là tôi đang nói xạo, nhưng tôi ngờ là tụi nó biết. Tôi đã nhìn thấy bóng mình trong một ô cửa sổ trên đường trở về khu tập thể, và hai má cùng hai mắt tôi sáng bừng, tóc rối bù. Nhìn tôi y chang như đứa mới chơi trò gì cảm giác siêu mạnh vậy.
“Chà, cậu bỏ lỡ chuyện Christina xém chút nữa choảng một tên Erudite rồi,” Al nói. Giọng nó nghe háo hức. Tôi có thể tin tưởng Al trong chuyện phá tan sự căng thẳng. “Hắn đến đây trưng cầu dân ý về tình hình lãnh đạo của phái Abnegation, và Christina nói với hắn còn có khối chuyện trọng khác để hắn làm.”
“Mà Chris nói hoàn toàn chính xác đấy chứ,” Will bổ sung. “Và hắn ta nổi cáu với con nhỏ. Sai lầm lớn.”
“Khổng lồ ấy chứ,” tôi gật đầu. Nếu tôi cười đủ tươi, có thể tôi sẽ khiến tụi nó quên đi sự ghen tị, hay tổn thương, hay bất cứ thứ gì đang ủ trong ánh mắt của Christina.
“Ừ,” con nhỏ lên tiếng. “Trong khi bồ ra ngoài chơi bời thì mình làm công việc bẩn thỉu, bảo vệ phái cũ của bồ, bài trừ mâu thuẫn liên môn phái...”
“Thôi mà, cậu biết cậu khoái lắm mà,” Will dùng cùi chỏ thúc nó. “Nếu cậu không kể nguyên câu chuyện, mình sẽ kể. Hắn đang đứng...”
Will say sưa kể chuyện, và tôi gật đầu theo như thể đang lắng nghe, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là đang nhìn xuống bên hông tòa Hancock, và hình ảnh cái đầm lầy đầy nước, phục hồi lại vẻ lộng lẫy của nó trước đây. Tôi nhìn ra sau lưng Will để tìm các thành viên, họ đang lấy nĩa bú thức ăn vào người nhau.
Đây là lần đầu tiên tôi thật sự háo hức muốn trở thành một người trong bọn họ.
Điều đó có nghĩa là tôi phải sống sót qua giai đoạn tiếp theo của quá trình nhập môn.