← Quay lại trang sách

Chương 18

THEO KIẾN THỨC của tôi tới thời điểm này thì giai đoạn thứ hai của quá trình nhập môn bao gồm việc ngồi la liệt ở một cái hành lang tối thui với những đứa khai tâm khác, băn khoăn không biết điều gì sẽ xảy ra đằng sau cánh cửa đóng kín kia.

Uriah ngồi đối diện tôi, bên trái là Marlene, bên phải là Lynn. Những đứa khai tâm gốc Dauntless và những đứa nhảy phái bị chia ra trong giai đoạn một, nhưng từ giờ trở đi chúng tôi sẽ được huấn luyện chung. Đó là điều Số Bốn bảo trước khi anh ta biến mất đằng sau cánh cửa.

“Vậy là,” Lynn hỏi, lê lê đôi giày trên sàn. “Bên đó ai xếp hạng nhất, hử?”

Câu hỏi của nó ban đầu rơi vào thinh lặng, và rồi Peter hắng giọng.

“Tôi,” nó trả lời.

“Cá là tao có thể hạ gục mày.” Con nhỏ nói tỉnh như không, tay xoay xoay cái khuyên xỏ trên lông mày. “Tao xếp thứ hai, nhưng tao cá là tụi tao đứa nào cũng hạ được mày, thằng nhảy phái ạ.”

Tôi suýt phì cười. Nếu tôi vẫn còn ở phái Abnegation, nhận xét của nó có thể xem là thô lỗ và vô duyên, nhưng trong Dauntless, những thách thức kiểu như vậy có vẻ phổ biến. Tôi gần như đang bắt đầu mong đợi chúng.

“Tôi không chắc lắm về điều đó đâu nếu tôi là mấy người,” Peter nói, mắt nó long lên sòng sọc. “Ai xếp đầu?”

“Uriah,” con nhỏ trả lời. “Và tao khá là chắc đó. Tụi mày biết tụi này đã dành bao nhiêu năm trời chuẩn bị cho việc này không?”

Nếu con nhỏ định bụng hù tụi tôi thì nó đã thành công rồi. Chưa gì tôi đã thấy lạnh toát.

Trước khi Peter kịp đáp lời, Số Bốn đã mở cửa ra và gọi, “Lynn” Anh ta vẫy tay ra hiệu, và nó bước dọc hành lang, ánh sáng xanh cuối đường đi làm cái đầu trọc của nó loáng lên.

“Vậy là cậu đứng đầu,” Will nói với Uriah.

Uriah nhún vai. “Ừ đó. Thì sao?”

“Và cậu không nghĩ là hơi bất công khi mấy người đã dành cả đời chuẩn bị cho chuyện này, còn tụi này thì được trông mong sẽ thành thục hết tất tần tật trong có vài tuần hả?” Will nheo mắt.

“Không hẳn vậy. Giai đoạn một là về kỹ năng, chắc chắn, nhưng không ai có thể chuẩn bị cho giai đoạn hai cả,” nó trả lời. “Ít ra đó là điều người ta nói với mình.”

Không ai đáp lại. Chúng tôi ngồi im như tờ trong hai chục phút. Tôi đếm mỗi phút trên đồng hồ. Rồi cửa lại mở ra lần nữa, và Số Bốn gọi một cái tên khác.

“Peter,” anh ta gọi.

Mỗi phút đồng hồ trôi qua cứ xát vào người tôi như giấy nhám. Dần dần, số lượng cứ thu nhỏ lại, và cuối cùng còn mỗi tôi, Uriah và Drew. Chân Drew cứ vung lên vung xuống, còn ngón tay Uriah cứ nhịp nhịp lên đầu gối, còn tôi thì cố ngồi yên tuyệt đối. Tôi chỉ nghe thấy tiếng rì rầm trong căn phòng cuối hành lang, và tôi nghi ngờ đây lại là một phần của trò chơi họ muốn chơi với chúng tôi. Làm chúng tôi hoảng loạn mọi lúc có thể.

Cánh cửa mở ra, và Số Bốn vẫy tôi. “Đi nào, Tris.”

Tôi đứng dậy, lưng hơi đau vì dựa vào tường quá lâu, và đi ngang qua những đứa khai tâm còn lại. Drew thò chân ra tính gạt chân tôỉ, nhưng tôi kịp nhảy qua vào phút chót.

Số Bốn chạm vào vai tôi để dẫn tôi vô phòng và đóng cửa lại.

Khi tôi nhìn thấy thứ bên trong, tôi nhảy lùi lại ngay tức khắc, vai tôi đụng phải ngực anh ta.

Trong phòng là một cái ghế dựa bằng kim loại, giống y chang như cái tôi ngồi trong suốt bài kiểm tra tư cách. Bên cạnh đó là một cái máy quen thuộc. Căn phòng này không có cái gương nào và hầu như không có ánh sáng. Chỉ có một cái màn hình máy tính trên một cái bàn trong góc.

“Ngồi đi,” Số Bốn nói. Anh ta siết cánh tay tôi và đẩy tôi về phía trước.

“Trình mô phỏng gì vậy?” tôi hỏi, ráng kiềm chế cho giọng khỏi bị run. Tôi đã không thành công.

“Đã bao giờ nghe cụm từ ‘đối đầu với sự sợ hãi’ chưa?” anh ta nói. “Chúng tôi thực hành nó theo nghĩa đen. Trình mô phỏng sẽ dạy các em cách kiểm soát cảm xúc khi ở trong trạng thái sợ hãi đến tột cùng.”

Bàn tay tôi run run sờ lên trán. Trình mô phỏng không có thật; chúng không đem lại mối đe dọa thật sự cho tôi, cho nên về mặt logic thì tôi không nên sợ chúng, nhưng phản ứng của tôi lại rất cảm tính. Phải vận dụng hết sức mạnh ý chí tôi mới lái được cái thân tôi tới cái ghế và ngồi xuống đó một lần nữa, tựa đầu vào gối dựa. Hơi lạnh của kim loại thấm qua quần áo tôi.

“Anh có bao giờ canh kỳ kiểm tra tư cách nào chưa?” tôi hỏi. Anh ta có vẻ đủ chuẩn.

“Chưa,” anh ta trả lời. “Tôi tránh gặp những Cứng Đơ càng nhiều càng tốt “

Tôi không biết tại sao có người lại tránh gặp phái Abnegation. Phái Dauntless hay Candor thì có thể, bởi vì sự can đảm và trung thực khiến người ta làm nhiều điều lạ lùng, nhưng còn Abnegation?

“Em hỏi vì nghĩ tôi thật sự sẽ trả lời hả?”

“Tại sao anh toàn nói những chuyện mập mờ nếu như không muốn bị hỏi han về chúng?”

Ngón tay anh ta vuốt trên cổ tôi. Người tôi căng ra. Một cử chỉ dịu dàng à? Không - anh ta phải gạt tóc tôi qua một bên. Anh ta vỗ vào thứ gì đó, và tôi nghiêng đầu qua để nhìn xem đó là thứ gì. Một tay Số Bốn đang cầm một ống tiêm dài thoòng, ngón cái đang đặt trên pít- tông. Chất lỏng trong ống tiêm có màu cam nhạt.

“Tiêm thuốc hả?” Miệng tôi khô khốc. Tôi không thường để ý đến kim tiêm, nhưng cái này thuộc loại khổng lồ.

“Ở đây chúng tôi vận hành một mô hình mô phỏng tân tiến hơn,” anh ta giải thích, “một loại huyết thanh khác, không dây nhợ hay điện cực nào cho em.”

“Không có dây thì nó hoạt động thế nào?”

“Chà, tôi thì có dây nên tôi có thể thấy chuyện gì đang diễn ra,” anh ta đáp. “Nhưng với em, có một cái máy phát tí hon trong huyết thanh sẽ gửi dữ liệu đến máy tính.”

Anh ta lật tay tôi lại và nhấn mũi kim tiêm vào vùng da mềm đằng sau gáy tôi. Một cơn đau thốn tràn vào cổ họng tôi. Tôi co rúm người lại và cố tập trung vào g điềm tĩnh của anh ta.

“Huyết thanh sẽ phát huy tác dụng trong vòng sáu mươi giây. Trình mô phỏng lần này sẽ khác với trong bài kiểm tra tư cách,” anh ta nói. “Ngoài việc chứa máy phát, huyết thanh còn kích thích hạch hạnh nhân, bộ phận trong não liên quan tới việc vận hành các cảm xúc tiêu cực - ví dụ như sợ hãi - và sau đó sinh ra ảo giác. Điện não đồ sau đó sẽ được phát tới máy tính của chúng tôi, máy tính sẽ dịch ảo giác thành hình ảnh mỏ phỏng mà tôi thấy được và điều khiển được. Sau đó tôi sẽ chuyển ghi nhận này cho các quản trị viên Dauntless. Em sẽ ở trong vùng ảo giác cho đến khi nào bình tĩnh lại - nó sẽ làm chậm nhịp tim và kiểm soát hơi thở của em.”

Tôi cố gắng nuốt lấy mấy lời của anh ta, nhưng đầu óc tôi thì đang rối nùi. Tôi cảm thấy những dấu hiệu điển hình của sự sợ hãi: lòng bàn tay đổ mồ hôi, tim đập nhanh, ngực thắt lại, miệng khô khốc, cổ họng nghẹn ứ, khó thở. Anh ta đặt tay lên hai bên thái dương tôi và cúi người tới trước.

“Can đảm lên, Tris,” anh thì thầm. “Lần đầu tiên luôn là lần khó khăn nhất.”

Đôi mắt anh là điều cuối cùng tôi nhìn thấy.

Tôi đang đứng giữa một cánh đồng cỏ khô cao tới eo. Không khí sực mùi khói và đốt nóng lỗ mũi tôi. Bầu trời có màu như mặt xanh, và cái cảnh đó khiến tôi lo lắng, tôi cúi người cố tránh xa nó ra.

Tôi nghe tiếng loạt xoạt, như gió đang thổi những trang sách, nhưng trời lại đang đứng gió. Không khí cô đặc và tĩnh lặng ngoại trừ tiếng loạt xoạt, không nóng cũng không lạnh – chẳng giống không khí chút nào, nhưng tôi vẫn có thể thở được. Bỗng một Bóng đen ở đâu l

Có cái gì đó đậu trên vai tôi. Tôi cảm thấy sức nặng của nó và móng vuốt của nó bấu vào người, rồi tôi cực lực vung vẩy cánh tay để giữ nó ra, tay tôi đập nó lia lịa. Tôi cảm giác có cái gì đó mềm mại và mỏng manh. Một cọng lông chim. Tôi cắn môi và nhìn sang. Một con chim màu đen to bằng cẳng tay quay đầu sang và chĩa đôi mắt tròn, sáng rực vào tôi.

Tôi nghiến răng và lại lấy tay đập con quạ. Nó càng quặp móng chật hơn và không hề nhúc nhích. Tôi hét lên, vì bực bội hơn là vì đau, và đánh nó bằng cả hai tay, nhưng nó vẫn cương quyết ở lì tại chỗ, nhìn tôi bằng một con mắt, bộ lông ánh lên dưới ánh sáng vàng. Sấm rền vang và tôi nghe thấy tiếng rơi lộp độp trên mặt đất, nhưng lại không có giọt mưa nào cả.

Bầu trời tối sầm lại, như thể mây đen đã che kín mặt trời. Vẫn đang tìm cách giũ bỏ con quạ, tôi nhìn lên. Một bầy quạ đang lao về hướng tôi, cả một đội quân đang tiến công với vô vàn móng vuốt giương ra và những cái mỏ há ngoác, con nào cũng kêu quang quác, không gian ngập tràn tiếng kêu. Cả bầy quạ lượn xuống, hướng về phía mặt đất, hàng trăm cặp mắt tròn, nhỏ, rực sáng.

Tôi thử chạy, nhưng chân tôi như mọc rễ trên đất và từ chối cử động, giống như con quạ trên vai tôi. Tôi thét lên khi chúng bao vây lấy tôi, lông đập vào tai tôi, mỏ mổ vào vai tôi, móng vuốt cắm vào quần áo tôi. Tôi la hét cho đến khi nước mắt trào ra, tay vụt lia lịa. Bàn tay tôi đập trúng những cơ thể cứng ngắc nhưng không có tác dụng gì; bọn chúng quá đông Và tôi chì có một mình. Chúng mổ đầu ngón tay tôi và ép vào ngực tôi, cánh của chúng quẹt ngang gáy tôi, chân chúng cào vào tóc tôi.

Tôi oằn người, quằn quại và ngã xuống đất, lấy tay che đầu. Chúng gào thét bên tai tôi. Tôi cảm thấy dưới cỏ ngọ nguậy, một con quạ đang tìm đường lòn xuống dưới cánh tay tôi. Tôi mở mắt ra và nó mổ vào mắt tôi, mỏ nó mổ trúng mũi tôi. Máu nhỏ giọt xuống lớp cỏ và tôi nấc lên, lấy tay xua nó đi, nhưng một con khác đã chui xuống cánh tay kia và găm móng vuốt của nó vào áo tôi.

Tôi đang la hét; tôi đang khóc.

“Giúp với!” Tôi rên rĩ. “Cứu tôi với!”

Và đàn quạ đập mạnh hơn, tiếng la thét vang trong tai tôi. Cả người tôi đau đớn, và bọn chúng ở khắp mọi nơi, và tôi không suy nghĩ được, không thở được. Tôi hớp lấy không khi và mỉệng tôi chỉ hít vô toàn lông là lông, lông trôi tuột xuống họng, xuống phổi, thay máu tôi bằng sức nặng chết người.

“Cứu tôi với!” Tôi khóc lóc và thét lên, mê sảng, phi logic. Tôi đang chết; tôi đang chết; tôi đang chết.

Da tôi khô héo đi, và tôi đang chảy máu, và tiếng kêu quang quác to tới nỗi tai tôi lùng bùng, nhưng Tôi không chết, và tôi nhớ ra là chuyện này không có thật, nhưng nó lại đem đến cảm giác quá thật, quá thật. Can đảm lên. Giọng Số Bốn vang lên trong tâm trí tôi. Tôi gọi anh ta, hít lông vào và thét ra “Cứu với!” Nhưng sẽ không có sự cứu trợ nào cả; tôi chỉ có một mình.

Em sẽ ở trong vùng ảo giác cho đến khi nào bình tĩnh lại, giọng anh lại vang lên, và tôi bật ho, mặt tôi đẫm nước mắt, và một con quạ khác lại chui xuống dưới tay tôi, và tôi cảm thấy cái mỏ sắc như dao của nó mổ vô miệng tôi. Mỏ nó xộc giữa hai môi và cạo cạo răng tôi. Con quạ đút đầu vô miệng tôi và tôi cắn thật mạnh, nếm thấy cái gì đó thật tanh tưởi. Tôi nhổ ra và siết chặt hai hàm răng để làm thành một rào chắn, nhưng con quạ thứ tư đang thúc vào chân tôi, và con thứ năm đang mổ vào sườn tôi.

Bình tĩnh lại. Tôi không thể, tôi không thể. Đầu tôi nhức ong ong.

Thở đi. Tôi ngậm miệng lại và hít không khí bằng mũi. Đã hàng giờ rồi kể từ lúc tôi ở một mình trên cánh đồng, đã biết bao nhiêu ngày rồi. Tôi đẩy không khí ra đường mũi. Tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi phải làm nó đập chậm lại. Tôi lại thở, mặt ướt nước mắt.

Tôi nấc lên và ráng trườn về phía trước trên đám cỏ, chúng chọc vào da tôi. Tôi dang tay ra và thở. Bầy quạ xô đẩy và đâm chọc vào mạn sườn tôi, bò trườn phía dưới tôi, và tôi để mặc chúng. Tôi mặc kệ những đôi cánh đang vỗ, những tiếng kêu quang quác và những cú húc, cú mổ đang diễn ra, giãn từ từ từng cơ bắp một, phó mặc cho mình trở thành một đống thịt sống bị chích mổ tét lét.

Cơn đau đã lấn át tôi.

Tôi mở mắt ra, và thấy mình đang ngồi trên cái ghế kim loại.

Tôi hét lên và vùng vẫy tay chân để thoát khỏi bầy chim, nhưng chúng đã đi rồi, mặc dù tôi vẫn có thể cảm thấy những cọng lông đang quét qua gáy tôi, những cái móng vuốt bấu vào vai tôi và làn da tôi đang cháy bỏng. Tôi rên lên và kéo chân lên tới tận ngực, vùi mặt xuống đầu gối.

Một bàn tay chạm vào vai tôi, và tôi vung nắm đấm, chạm trúng thứ gì rắn rỏi nhưng mềm mại. “Đừng chạm vào tôi! “ tôi nấc lên.

“Hết rồi” Số Bốn nói. Bàn tay vụng về vuốt tóc tôi, và tôi nhớ ba hay vuốt tóc tôi lúc chúc tôi ngủ ngon, và mẹ chạm vào tóc tôi khi cầm kéo tỉa nó cho gọn gàng. Tôi đưa tay vuốt dọc cẳng tay, vẫn cố phủi bỏ lông chim, dù tôi biết chúng không có ở đó.

“Tris.”

Tôi lắc lư trên cái ghế.

“Tris, tôi đưa em về phòng ngủ nhé?”

“Không!” tôi nạt. Tôi ngẩng đầu lên và trừng mắt nhìn anh ta, dù tôi không thế thấy anh qua đôi mắt nhòe đi vì khóc. “Tụi nó không được thấy em... không phải như thế này...”

“Bình tĩnh lại nào,” anh ta đảo mắt. “Tôi sẽ đưa em ra ngoài bằng cửa hậu.”

“Không cần anh...” tôi lắc đầu. Cả người tôi đang run lẩy bẩy và tôi thấy yếu đến mức không chắc mình có thể đứng lên được. Nhưng tôi phải thử. Tôi không thể nào là người duy nhất cần được dìu về phòng ngủ được. Ngay cả nếu như tụi nó không thấy tôi thì tụi nó vẫn sẽ biết, tụi nó sẽ bàn tán về tôi...

“Vớ vẩn.”Anh ta nắm lấy cánh tay tôi và dìu tôi ra khỏi ghế. Tôi chùi nước mắt, lấy tay lau má và để anh ta lái tôi tới cái cửa phía sau cái màn hình máy tính.

Chúng tôi xuôi theo hành lang trong im lặng. Khi còn cách căn phòng mấy chục mét, tôi giật mạnh tay ra và dừng lại.

“Tại sao các người lại làm vậy với tôi?” tôi hỏi. “Làm vậy để làm gì chứ? Tôi đã không biết là khi tôi chọn Dauntless, tôi đã chọn hàng tuần lễ bị tra tấn thế này.”

“Chứ em nghĩ vượt qua sự hèn nhát dễ dàng lắm sao?” anh ta bình tĩnh trả lời.

“Đó không phải là vượt qua sự hèn nhát! Hèn nhát là khi quyết định làm gì đó ngoài đời thật, và ngoài đời thật thì tôi không bị một đàn quạ mổ cho tới chết, Số Bốn ạ!” Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay và nấc lên.

Anh ta không nói gì, chỉ đứng đó khi tôi khóc, chỉ vài giây sau, tôi đã nín và lại chùi mặt. “Em muốn về nhà,” tôi nói yếu ớt.

Nhưng nhà không còn là một chọn lựa nữa rồi. Lựa chọn tôi có là ở đây hoặc khu ổ chuột cho những kẻ vô môn phái.

Anh ta không nhìn tôi thông cảm. Anh ta chỉ nhìn tôi. Đôi mắt anh nhìn đen láy trong ánh sáng mờ mờ của hành lang, và môi anh ta mím lại thành một đường thẳng.

“Học cách suy nghĩ giữa lúc đang hoảng sợ,” anh ta nói, “là một bài học mà mọi người, kể cả gia đình của em, cần phải học. Đó là điều chúng tôi đang cố dạy cho em. Nếu em không học được thì em cần phải biến khỏi đây, bởi vì chúng tôi sẽ không muốn có em.”

“Em đang cố đây.” Môi tôi run run. “Nhưng em thất bại rồi. Em đang thất bại thảm hại.”

Anh ta thở dài. “Em nghĩ mình đã ở trong vùng ảo giác đó bao lâu hả Tris?”

“Em không biết.” Tôi lắc đầu. “Nửa tiếng?”

“Ba phút,” anh ta đáp. “Em thoát khỏi đó nhanh gấp ba lần những bạn khai tâm khác. Dù là cái gì đi nữa thì em cũng không phải là một kẻ thất bại.”

Ba phút?

Anh ta khẽ mỉm cười. “Ngày mai em sẽ thấy mình khá khẩm vụ này hơn. Rồi em sẽ thấy.”

“Ngày mai hả?”

Anh ta chạm vào lưng tôi và hướng tôi về phía phòng ngủ. Tôi cảm nhận được những ngón tay anh ta qua làn áo. Cử chỉ dịu dàng này giúp tôi quên đi mấy con chim được một chút.

“Ảo giác đầu tiên của anh là gì?” tôi liếc anh ta.“Không phải là ‘cái gì’ mà là ‘ai.’” Anh ta nhún vai. “Không quan trọng.”

“Và giờ anh đã vượt qua được nỗi sợ đó rồi hả?”

“Vẫn chưa” chúng tôi đã đến cửa phòng ngủ, và anh ta dựa lưng vào tường, đút tay vô túi. “Có thể tôi không bao giờ vượt qua được”

“Vậy là chúng không mất đi ư?”

“Chỉ thỉnh thoảng thôi. Và đôi lúc nỗi sợ hãi mới thế chỗ chúng.” Hai ngón cái anh ta luồn qua vòng giữ thắt lưng. “Nhưng trở nên hoàn toàn không sợ hãi điều gì không phải là điều chính yếu. Chuyện đó là bất khả thi. Quan trọng là học được cách kiểm soát nỗi sợ và cách không phụ thuộc vào chúng, đó là điều cốt yếu.”

Tôi gật đầu. Tôi từng nghĩ những Dauntless chẳng biết sợ gì trên đời. Đằng nào thì đó là cái họ thể hiện ra ngoài. Nhưng có lẽ cái mà tôi thấy là sự không sợ hãi thật ra là nỗi sợ đã được kiểm soát đó thôi.

“Dù gì đi nữa, nỗi sợ của em hiếm khi nào giống như trong trình mô phỏng lắm,” anh ta bổ sung.

“Ý anh là sao?”

“Để xem, em có thật sự sợ quạ không?” anh ta hỏi, nửa như đang cười với tôi. anh ta chợt ấm lên, khiến tôi quên mất anh là người hướng dẫn của tôi. Anh ta chỉ là một cậu con trai, đang nói chuyện một cách bình thường và dẫn tôi về cửa phòng mình. “Khi em thấy một con quạ, em có bỏ chạy và la hét không?”

“Không. Em nghĩ là không” Tôi nghĩ tới chuyện bước tới gần anh hơn, không vì lý do gì cụ thể cả, chỉ vì tôi muốn biết sẽ như thế nào nếu đứng gần anh thôi; chỉ vì tôi muốn thôi.

Đồ khùng, một giọng nói vang lên trong đầu tôi.

Tôi bước lại gần và cũng dựa lưng vào tường, nghiêng đầu qua để nhìn anh. Giống như lúc ở trên cái đu quay, tôi biết chính xác chúng tôi đang ở gần nhau đến thế nào. Mười lăm phân. Tôi dựa ra sau. Ít hơn mười lăm. Tôi cảm thấy ấm áp hơn, như thể anh đang truyền cho tôi một loại năng lượng nào đó mà chỉ ở gần như thế này mới cảm nhận được.

“Vậy thì thật sự em sợ điều gì?” tôi hỏi.

“Tôi không biết,” anh ta đáp. “Chỉ có em mới biết được thôi.”

Tôi chầm chậm gật đầu. Có thể là hàng tá thứ, nhưng tôi không chắc thứ nào mới đúng, hoặc thậm chí có thứ nào đúng không.

“Em không ngờ trở thành một Dauntless lại khó khăn thế này,” tôi nói, và một giây sau, tôi tự thấy ngạc nhiên là mình đã nói ra; ngạc nhiên là mình đã thừa nhận điều đó. Tôi cắn má trong và cẩn thận quan sát Số Bốn. Kể cho anh ta chuyện này liệu có sai lầm không?

“Người ta kể là không phải lúc nào cũng vậy đâu,” anh nói. Lời thú tội của tôi không có vẻ khiến anh ta bận tâm. “Ý tôi là làm một Dauntless ấy.”

“Điều gì đã thay đổi?”

“Cách lãnh đạo,” anh ta đáp. “Người nắm quyến điều khiển quá trình luyện tập sẽ thiết lập tiêu chuấn ứng xử cho phái Dauntless. Sáu năm trước, Max và những thủ lĩnh khác đã thay đổi phương pháp huấn luyện, biến nó trở nên cạnh tranh và tàn bạo hơn, nói là để kiểm tra sức mạnh của người ta. Và điều đó cũng làm thay đổi những ưu tiên của phái Dauntless luôn. Tôi cá là em không đoán được người bảo hộ mới của các vị thủ lĩnh đâu nhỉ.”

Câu trả lời quá rõ ràng: Eric. Họ tôi luyện anh ta trở nên tàn độc, và giờ anh ta cũng sẽ huấn luyện chúng tôi trở nên tàn độc.

Tôi nhìn Số Bốn. Sự tôi luyện đó không thành công với anh.

“Vậy nếu anh đã xếp nhất trong lớp nhập môn,” tôi hỏi, “thì Eric xếp thứ mấy?”

“Thứ hai.”

“Hóa ra anh ta là lựa chọn thứ hai cho vị trí thủ lĩnh.” Tôi gật đầu. “Và anh là lựa chọn đầu tiên”

“Sao em lại nói vậy?”

“Cái cách Eric hành xử trong đêm đầu tiên. Ghen tức, cho dù anh ta đã có được cái anh ta muốn.”

Số Bốn không phủ nhận. Vậy là tôi đã đúng. Tôi muốn hỏi sao anh không nhận vị trí mà những thủ lĩnh đề nghị với anh; tại sao anh lại từ chối công việc lãnh đạo khi anh có vẻ như là một thủ lĩnh bẩm sinh. Nhưng tôi biết Số Bốn thấy như thế nào với những câu hỏi mang tính chất riêng tư rồi.

Tôi hít một hơi, chùi mặt một lần nữa, và vuốt tóc lại.

“Nhìn em có giống mới khóc xong không?” tôi hỏi

“Hhmm” Anh ta gí sát mặt, nheo mắt lại như thế đang kiểm tra cái mặt tôi. Khóe miệng khẽ nhếch cười. Còn gần hơn lúc nãy, chúng tôi sẽ thở chung một ngụm không khí - ấy là nếu tôi nhớ ra để mà thở.

“Không, Tris,” anh đáp. Một cái nhìn nghiêm nghị hơn thay thế nụ cười khi anh nói. “Nhìn em rắn như đá.”