Chương 19
KHI TÔI BƯỚC vô trong, hầu hết những đứa khai tâm khác - cả gốc Dauntless lẫn nhảy phái - đang xúm quanh dãy giường và Peter đang đứng ở trung tâm. Hai tay nó đang cầm một tờ báo.
“Sự ra đi hàng loạt của con cái các thủ lĩnh Abnegation không thể bị lờ đi hay đổ lỗi cho sự trùng hợp,” nó đọc to. “Hành động nhảy phái gần đây của Beatrice và Caleb Prior, con của Andrew Prior, làm dấy lên câu hỏi về tính hợp lý trong những giá trị và nền giáo dục của phái Abnegation.”
Cơn lạnh chạy dọc xương sống tôi. Christina, đứng ngoài cùng đám đông, nhìn ra sau và thấy tôi. Nó nhìn tôi lo lắng. Tôi không thể nhúc nhích. Ba tôi. Phái Erudite đang tấn công tới ba tôi.
“Còn lý do gì nữa mà con cái của một người quan trọng như vậy quyết định rằng phong cách sống ông ta áp đặt cho chúng lại không phải là một phong cách đáng ngưỡng mộ cho lắm?” Peter tiếp tục. “Molly Atwood, cũng là một người nhảy phái tại Dauntless, cho rằng có thể đổ lỗi cho quá trình nuôi dưỡng nhiễu loạn và lạm dụng. ‘Có lần tôi nghe bạn ấy nói mớ trong lúc ngủ,’ Molly cho hay. ‘Bạn ấy đang nói với ba bạn ấy chấm dứt làm chuyện gì đó đi. Tôi không biết đó là chuyện gì nhưng nó khiến bạn ấy gặp ác mộng.’”
Vậy ra đây là cách trả thù của Molly. Nó hẳn đã nói chuyện với tên phóng viên Erudite mà Christina đã rủa sả.
Nó cười. Hàm răng cong vòng. Nếu tôi chỉ đơn giản tẩn cho tụi nó một trận thì tôi chỉ đang làm ơn cho tụi nó thôi.
“Chuyện gì?” tôi lớn tiếng. Hay tôi cố gắng lớn tiếng, nhưng giọng tôi nghe nghẹt nghẹt và trầy xước, và tôi phải hắng giọng và nói lại. “chuyện gì vậy?”
Peter ngưng đọc, vài người quay lại. Vài người, như Christina, nhìn tôi thương hại, lông mày nhíu lại, miệng trễ xuống. Nhưng phần lớn đều nhếch mép cười chế giễu và nhìn nhau đầy ẩn ý. Peter là đứa cuối cùng quay lại, miệng ngoác tới tận mang tai.
“Đưa cho tôi,” tôi yêu cầu, chìa tay ra. Mặt bắt đầu nóng lên.
“Nhưng tao chưa đọc xong,” nó trả lời, cười khùng khục trong miệng. Mắt nó lại lướt qua tờ báo. “Tuy nhiên, có lẽ câu trả lời không chỉ nằm trong một người thiếu thốn về mặt quy chuẩn đạo đức, mà trong những lý tưởng mục nát của cả một môn phái. Có lẽ câu trả lời chính là chúng ta đã giao thành phố của chúng ta vào tay những tên bạo chúa không biết cách đưa chúng ta thoát khỏi nghèo đói và đến với sự thịnh vượng.”
Tôi lao tới và cố giật tờ báo khỏi tay nó, nhưng nó nắm chặt trên cao nên tôi không với tới trừ khi nhảy lên, và tôi sẽ không nhảy lên. Thay vào đó, tôi nhấc gót và đạp một phát chí mạng lên phần nối giữa bàn chân và ngón chân nó. Nó nghiến răng để nén tiếng rên.
Sau đó tôi quăng mình qua hướng Molly, hy vọng lực ảnh hưởng sẽ làm nó bất ngờ và hạ được nó, nhưng trước khi tôi có thể phá hoại thêm gì nữa, những bàn tay lạnh ngắt đã quàng quanh túm lấy eo tôi.
“Đó là ba tao!” tôi hét lên. “Ba tao, đồ hèn!”
Will kéo tôi khỏi con nhỏ, nhấc bổng tôi lên. Tôi thở hổn hển và vật lộn để giật trước khi ai đó có thể đọc thêm một từ nào nữa. Tôi phải đốt nó; tôi phải hủy nó; tôi phải làm như vậy.
Will lôi tôi ra khỏi phòng, vào hành lang, ngón tay nó bấu vào da tôi. Khi cửa đã đóng lại sau lưng, nó buông tay ra và tôi xô nó ra mạnh hết mức có thể.
“Sao chứ? Cậu nghĩ mình không thể bảo vệ mình khỏi lũ Candor rác rưởi đó sao?”
“Không,” Will đáp. Nó đứng chấn trước cánh cửa. Mình chỉ ngăn cậu không gây nên một trận xáp lá cà trong phòng ngủ chung thôi. Bình tĩnh lại đi.”
Tôi cười khẩy. “Bình tĩnh? Bình tĩnh? Tụi nó đang nói về gia đình mình, về phái của mình!”“Không, không phải.” có những quầng thâm dưới mắt nó; nhìn nó có vẻ kiệt sức. “Đó là phái cũ của cậu, và cậu không làm được gì về những lời bàn tán đó đâu, cho nên tốt hơn là cậu cứ làm lơ nó đi.”
“Cậu thậm chí có nghe không vậy?” Mặt tôi đã thôi không còn nóng, và hơi thở cũng đều đặn hơn. “Cái phái cũ ngu ngốc của cậu không chỉ đang sỉ nhục phái Abnegation thôi không đâu. Bọn họ đang kêu gọi lật đổ toàn bộ chính phủ kia kìa.”
Will cười lớn. “Làm gì có. Bọn họ hiếu chiến và ngu ngốc, và đó là lý do mình rời nơi đó mà đi, nhưng họ không phải những nhà cách mạng. Bọn họ chỉ muốn nói cho sướng miệng thôi, đó là tất cả, và họ oán giận phái Abnegation vì từ chối lắng nghe họ mà thôi.”
“Họ không muốn người ta lắng nghe, họ muốn người ta đồng ý,” tôi đáp. “Và cậu không nên bức người khác phải đồng ý với cậu” Tôi xoa xoa hai má bằng lòng bàn tay. “Không thể tin được là anh mình lại nhập bọn với họ”
“Nè, không phải ai trong bọn họ cũng xấu xa cả đâu,” nó nghiêm giọng".Tôi gật đầu, nhưng tôi không tin lời nó. Tôi không thể tưởng tượng được ai lòi ra từ Erudite mà không sứt sẹo gì, dù Will có vẻ không tới nỗi nào.
Cánh cửa lại mở ra, và Christina và Al bước ra.
“Đến lượt mình phải có một hình xăm,” con nhỏ nói. “Muốn đi chung không?”
Tôi vuốt tóc. Tôi không thể quay vô phòng ngủ chung. Ngay cả nếu Will để tôi đi thì tôi vẫn bị áp đảo ở đó. Lựa chọn duy nhất của tôi là đi chung với mấy đứa nó và cố quên đi chuyện gì đang xảy ra bên ngoài khu tập thể Dauntless. Không lo lắng cho gia đình thì tôi cũng đã có dư những nỗi niềm lo lắng khác để xài rồi.
Phía trước tôi, Al đang cõng Christina. Con nhỏ ré lên khi thằng này lao xồng xộc xuyên qua đám đông, chỗ nào có nó là người ta dạt ra hết.Vai tôi vẫn còn đau. Christina thuyết phục tôi xăm hình con dấu của phái Dauntless giống nó. Đó là một vòng tròn bao quanh một ngọn lửa. Mẹ tôi thậm chí chẳng buồn phản ứng với hình xăm trên xương đòn tôi, nên tôi không bị hạn chế xăm trổ cho lắm. Chúng là một phần của cuộc sống ở đây, chỉ là phần thêm thắt vào quá trình nhập môn như trò đánh nhau thôi.
Christina cũng dụ tôi mua một cái áo làm lộ vai và xương đòn, và lại kẻ mắt cho tôi bằng chì đen. Tôi không thèm phản đối công cuộc tân trang của nó nữa. Nhất là từ khi tôi thấy mình cũng thích thích chuyện đó.
Will và tôi đi đằng sau Christina và Al
“Không tin được là cậu lại xăm thêm một hình khác nữa,” Will lắc đầu.
“Tại sao?” tôi hỏi. “Vì mình là một Cứng Đơ hà?”
“Không. Bởi vì cậu rất... nhạy cảm.” Nó mỉm cười. Răng nó trắng và đều như bắp “Vậy hôm nay nỗi sợ của cậu là gì hả Tris?”
“Có quá nhiều quạ,” tôi đáp. “Còn cậu?”
Nó bật cười. “Có quá nhiều a-xít.”
Tôi không hỏi xem điều đó có nghĩa là gì.
“Thiệt ra cái cách mà tất thảy những chuyện đó xảy ra cũng thú vị lắm,” nó nhận xét. “Cơ bản đó là một cuộc đấu tranh giữa đối não của cậu, nơi sản sinh ra nỗi sợ, và thùy trước, nơi đưa ra quyết định. Nhưng sự mô phỏng lại nằm trong đầu cậu hết, nên mặc dù cậu có cảm giác là ai đó đang gây ra điều gì đó với cậu thì thật ra là chính cậu đang gây ra cho mình đó thôi, và...” Giọng nó nhỏ dần. “Xin lỗi. Mình nói y như một tên Erudite. Quen cái tật.”
Tôi nhún vai. “Cũng thú vị mà.”
Al suýt đánh rớt Christina, và con nhỏ tát vào thứ đầu tiên mà nó rớ tới được, ngẫu nhiên lại là cái mặt thằng này. Nó cúi xuống và xốc con nhỏ lại trên lưng. Thoáng nhìn thì Al có vẻ đang vui, nhưng có cái gì đó nặng nề trong nụ cười của nó. Tôi lo cho nó.
Tôi thấy Số Bốn đang đứng cạnh bờ vực, một nhóm người đang vây quanh anh ta. Anh ta cười ngặt nghẽo đến nỗi phải bám lấy thanh chắn đế giữ thăng bằng. Nhìn cái chai trong tay và vẻ mặt tươi roi rói thì anh ta xem ra đang say khướt, hoặc sắp xỉn. Tôi đã bắt đầu nghĩ Số Bốn thật rắn rỏi như một a, và quên béng mất là ảnh mới có mười tám tuổi.
“Ố ồ,” Will kêu lên. “Báo động có địch.”
“Bét ra đó không phải là Eric” tôi đáp. “Anh ta không chừng sẽ bắt mình giả làm gà qué hay gì đó mất.”
“Chắc rồi, nhưng Số Bốn cũng hơi đáng sợ. Nhớ lúc anh ta chĩa súng vô đầu Peter không? Mình nghĩ là Peter tè ra quần luôn.”
“Peter đáng bị vậy.” tôi nói cứng.
Will không tranh cãi với tôi. Nó có thể, vài tuần trước, nhưng giờ chúng tôi đều đã chứng kiến Peter có thể làm gì rồi.
“Tris!” lớn. Will và tôi nhìn nhau, nửa ngạc nhiên nửa e sợ. Số Bốn rời cái thanh chắn và tiến đến chỗ tôi. Phía trước chúng Tôi, Al và Christina thôi không chạy nữa, và Christina trượt xuống đất. Tôi không trách tụi nó nhìn chằm chằm. Có bốn đứa tôi, và Số Bốn chỉ nói chuyện với mình tôi.
“Nhìn em khang khác.” Giọng anh ta, bình thường cứng cỏi, giờ lờ đà lờ đờ.
“Anh cũng vậy,” tôi nói. Mà đúng thiệt - nhìn anh ta thoải mái hơn, trẻ trung hơn. “Anh đang làm gì vậy?”
“Đùa giỡn với thần chết,” anh ta cười to. “Say xỉn gần bờ vực. Chắc hẳn không phải là một ý kiến hay ho gì cho lắm.”
“Đúng thế.” Tôi không chắc mình thích Số Bốn như thế này. Có cái gì đó thật đáng lo.
“Không biết là em có hình xăm đấy” anh ta nhìn vào xương đòn tôi.
Anh ngửa cổ tu cái chai. Hơi thở nặng mùi. Giống như hơi thở của người đàn ông vô môn phái.
“Đúng rồi. Những con quạ,” anh ta nói. Anh liếc nhìn đám bạn đằng sau, những người vẫn đang cười đùa mà không có anh ta, không giống bạn tôi. Anh ta nói thêm, “Tôi có thế rủ em nhập hội chơi chung nhưng đáng ra em không được thấy tôi như thế này.”
Tôi tha thiết muốn hỏi sao anh ta lại muốn tôi chơi chung với anh nhưng tôi ngờ là câu trả lời có liên quan tới cái chai anh ta cầm trong tay.
“Thế này là thế nào?” tôi hỏi. “ Say xỉn đó hả?”
“Ừ... à, không.” Giọng anh ta mềm lại. “Chân thật, tôi đoán thế.”
“Em sẽ giả vờ không thấy.”
“Em thật tử tế.” Anh ta kề môi sát tai tôi và nói, “Nhìn em dễ thương lắm, Tris.”
Lời anh nói làm tôi ngạc nhiên, và tim tôi nhảy lên vì vui sướng. Tôi ước gì nó không như thế, vì căn cứ theo cái cách cặp mắt anh ta trượt trên mắt tôi thì anh ta chẳng có chút ý niệm mình đang phát ngôn cái gì cả. Tôi cười lớn. “Giúp em một chuyện đi, tránh xa cái vực ra, được chứ?”
“Dĩ nhiên” Anh ta nháy mắt với tôi.".Không kiềm chế được. Tôi nhoẻn miệng cười. Will đằng hắng, nhưng tôi không muốn quay lưng khỏi Số Bốn, ngay cả khi anh ta đã quay lại với đám bạn.
Rồi sau đó Al xông vào tôi như một tảng đá đang lăn và xốc tôi lên vai. Tôi rít lên, mặt đỏ bừng.
“Đi thôi, cô bé,” nó nói, “Mình sẽ khuân cậu đi ăn tối.”
Tôi chống cùi chỏ lên lưng Al và vẫy tay với Số Bốn khi nó na tôi đi.
“Mình nghĩ là mình đã giải cứu cậu chứ,” Al nói khi chúng tôi đang đi xa dần. Nó hạ tôi xuống đất. “Chuyện này là sao vậy?”
Nó cố gắng nói giọng vui vẻ, nhưng cách nó hỏi hình như nghe hơi buồn buồn. Nó vẫn quan tâm đến tôi nhiều quá.
“Đúng thế, mình nghĩ là nguyên đám đều muốn nghe câu trả lời đó” Christina ê a. “Anh ta nói gì với bồ vậy?”
“Không có gì đầu. “Ảnh xỉn rồi. Ảnh còn không biết mình đang lảm nhảm cái gì nữa kìa.” Tôi hắng giọng. “Đó là lý do mình nhe răng cười đó chớ. Nhìn anh ta như vậy thấy... hài hài.”
“Đúng thế,” Will nói. “Chứ chẳng thể nào là vì...” tôi thụi Will một cú mạnh vào xương sườn trước khi nó nói hết câu. Nó đã đứng đủ gần để nghe thấy Số Bốn nói tôi dễ thương. Tôi không cần Will bô lô ba la với mấy đứa kia, nhất là Al, tôi không muốn nó cảm thấy tệ hơn.
Ở nhà tôi từng dành những buổi tối yên bình, dễ chịu quây quần bên gia đình. Mẹ tôi đan khăn cho mấy đứa con nít hàng xóm. Ba tôi giúp anh Caleb làm bài tập về nhà. Lửa cháy bập bùng trong lò sưởi và bình yên ngập tràn trong trái tim tôi, vì tôi đang làm chính xác những gì tôi phải làm, và mọi thứ thật yên tĩnh.
Tôi chưa từng bị đứa con trai nào vác trên vai, hay cười tới mức đau bụng trên bàn ăn, hay nghe tiếng hàng trăm con người cùng nói chuyện một lúc. Yên bình là thứ bị kìm nén lại; đây mới là tự do.