Chương 20
TÔI THỞ BẰNG mũi. Hít vào, thở ra, hít vào.
“Chỉ là trình mô phỏng thôi mà Tris,” Số Bốn khẽ nói.
Anh ta sai rồi. Trình mô phỏng gần đây nhất đã len vào cuộc sống thật của tôi, dù là lúc tỉnh hay lúc mê. Những cơn ác mộng, không chỉ về những con quạ mà còn về những cảm giác tôi đã có trong ảo giác - nỗi kinh hoàng và sự tuyệt vọng, những thứ mà tôi ngờ đó mới chính là cái tôi sợ hãi thật sự. Những cơn hoảng loạn bất thình lình trong lúc đang tắm, khi ăn sáng hay trên đường đến đây. Móng tay tôi đã bị cắn cụt ngủn tới mức phát đau. Và tôi không phải là người duy nhất cảm thấy như thế này; chắc luôn.
Nhưng tôi vẫn gật đầu và nhắm nghiền mắt lại.
Tôi đang ở trong bóng tối. Điều cuối cùng tôi nhớ được là chiếc ghế bằng kim loại và chiếc kim tiêm trên tay tôi. Lần này không có cánh đồng; không có quạ. Tim tôi đập thình thịch trong lúc chờ đợi. Con quái vật nào sẽ xông ra từ bóng tối và cướp đi sự bình tĩnh của tôi? Tôi phải đợi chúng bao lâu nữa đây?
Một quả cầu màu xanh sáng lên vài mét phía trước, và một quả nữa, rót đầy ánh sáng vào căn phòng. Tôi đang ở trong Hố Bẫy, cạnh cái vực, và đám khai tâm đang đứng xung quanh tôi, tay khoanh lại và mặt mày vô cảm. Tôi tìm Christina và thấy nó đứng giữa bọn chúng. Không đứa nào nhúc nhích. Sự yên lặng của tụi nó làm cổ họng tôi ngẹn lại.
Tôi thấy cái gì đó trước mặt - hình ảnh phản chiếu mờ nhạt của chính tôi. Tôi chạm vào nó, và tay tôi chạm vào gương, lạnh và trơn. Tôi nhìn lên. Có một cái nắp đậy trên đầu tôi; tôi đang ở trong một cái hộp bằng kính. Tôi thử đẩy lên để xem có mở cái hộp được không. Nó không động đậy. Tôi bị đóng hộp rồi.
Tim tôi đập nhanh hơn. Tôi không muốn bị mắc kẹt. Ai đó vỗ vào bức tường trước mặt tôi. Số Bốn. Anh ta chỉ xuống chân tôi, nhếch mép cười.
Vài giây trước, hai chân tôi còn khô ráo, nhưng giờ tôi đang đứng trong ba xen-ti-mét nước, và đôi vớ tôi đang mang đẫm nước. Tôi cúi xuống để kiểm tra xem nước ở đâu ra, nhưng có vẻ như nó đến từ thinh không, chỉ đơn giản đang dâng lên từ đáy cái hộp kính. Tôi ngước mắt nhìn Số Bốn, và anh ta nhún vai. Anh đến đứng chung với đám khai tâm.
Nước đang dâng lên rất nhanh. Đã đến mắt cá chân tôi rồi. Tôi đập tay vào bức tường kính.
“Này!” tôi kêu. “Đưa tôi ra khỏi đây!”
Nước tạt vào bắp chân trần của tôi, lạnh và mềm. Tôi đấm vô kính mạnh hơn
“Cho tôi ra khỏi đây!”
Tôi nhìn Christina. Nó dựa vào Peter đang đứng cạnh nó và thì thầm vào tai thằng này. Hai đứa nó cười rộ lên.
Nước dâng lên tới bắp đùi tôi. Tôi đấm cả hai tay lên bức tường kính. Tôi không cố gây chú ý với những người kia nữa; tôi cố thoát ra ngoài. Điên cuồng, tôi vận hết sức tông vào tấm kính. Tôi lùi lại và tông vai vô tường, một lần, hai lần, ba lần, bốn lần. Tôi tông mãi cho đến khi vai phát đau trong lúc vẫn la hét gọi giúp đỡ, nhìn nước ngập tới eo, tới xương sườn, tới ngực.
“Cứu với!” tôi hét lên. “Làm ơn đi mà! Cứu với!”
Tôi đập vào kiếng. Tôi sẽ chết trong cái bể này. Tôi đưa đôi bàn tay run rẩy lên vò đầu bứt tai.
Tôi thấy Will đang đứng giữa đám khai tâm, và cái gì đó tự nhiên làm tôi sực tỉnh. Cái gì đó mà nó đã nói. Coi nào, suy nghĩ đi. Tôi thôi không cố đập bể kính nữa. Rất khó thở, nhưng tôi phải thử. Tôi sẽ cần càng nhiều không khí càng tốt trong một vài giây.
Người tôi nổi lên, không trọng lượng trong nước. Tôi nổi lên gần hơn với cái trần và nghiêng đầu qua một bên khi nước dâng tới cằm. '1 hở gấp, tôi ịn mặt lên tấm kính trên đầu, hít không khí vào nhiều nhất có thể. Và rồi nước bao phủ lấy tôi, niêm phong tôi trong cái hộp luôn.
Đừng hoảng sợ. Không ích gì - tim tôi đập thình thình và suy nghĩ của tôi bị phân tán. Tôi vùng vẫy trong nước, đấm vào những bức tường. Tôi đá tấm kính mạnh hết sức, nhưng nước làm chân tôi chậm lại. Sự mô phỏng nằm trong đầu cậu hết.
Tôi hét lên, và nước tràn vào miệng tôi. Nếu nó ở trong đầu tôi, tôi sẽ kiểm soát nó. Nước thiêu cháy đôi mắt tôi. Những gương mặt trơ như đá của đám khai tâm chằm chằm nhìn tôi. Tụi nó không quan tâm.
Tôi lại hét lên và dùng bàn tay đập bức tường. Tôi nghe thấy tiếng gì đó. Một tiếng nứt. Khi tôi lấy tay ra, trên kính xuất hiện một đường nứt. Tôi đập tay kia vào vị trí kế bên cú đập đầu tiên và tạo nên một đường nứt khác trên tấm kính, đường nứt này lan ra ngoằn ngoèo khắp nơi. Ngực tôi muốn bốc cháy như nuốt phải lửa. Tôi đá vào tường. Ngón chân nhói đau vì bị lực tác động, và tôi nghe một tiếng rắc rắc dài, trầm thấp.
Cái hộp vỡ ra, và lực của khối nước đang đè lên lưng tôi quăng tôi ra ngoài. Không khí đã quay trở lại.
Tôi thở phì phò và ngồi dậy. Tôi đang ngồi trên cái ghế. Tôi nuốt nước miếng và run rẩy giơ hai tay lên. Số Bốn đứng bên phải tôi, nhưng thay vì giúp tôi đứng dậy, anh ta chỉ nhìn tôi.
“Gì chứ?” tôi hỏi.
“Sao em làm được như vậy?”
“Làm gì?”
“Làm nứt tấm kính.”
“Em không biết nữa.” Cuối cùng Số Bốn cũng chìa tay ra cho tôi. Tôi vung chân qua một bên ghế, và khi đứng dậy, tôi thấy rất vững vàng. Bình tĩnh.
Anh ta thở dài và đỡ lấy cùi chỏ tôi, nửa dẫn đi nửa kéo xềnh xệch tôi ta khỏi phòng. Chúng tôi bước nhanh xuống hành lang, và tôi dừng lại, kéo tay ra. Anh ta im lặng nhìn tôi. Anh sẽ không cho tôi biết thông tin mà không tranh thủ lên lớp tôi.
“Gì chứ?” tôi hỏi.
“Em là pergent,” anh ta đáp.
Tôi nhìn anh ta trừng trừng, nỗi sợ hãi chạy qua người tôi như luồng điện. Anh ta biết. Làm sao anh ta biết được? Tôi phải lấp liếm đi. Nói cái gì đó nhảm nhảm đi.
Tôi phải cư xử bình thường. Tôi ngả người ra sau, dựa vai vào tường, và nói. “pergent là gì?”
“Đừng giả điên,” anh ta nói. “Lần trước tôi đã nghi ngờ rồi, nhưng lần này thì quá rõ ràng. Em điều khiển được trình mô phỏng; em là một pergent. Tôi sẽ xóa băng gốc, nhưng trừ khi em muốn sau này chết mất xác dưới đáy vực, còn không hãy tìm cách che giấu điều đó trong lúc ở trong trình mô phỏng đi! Còn bây giờ, nếu em cho phép.”
Anh ta quay lại phòng ảo giác và đóng sập cửa sau lưng. Tôi cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ. Tôi đã điều khiển trình mô phỏng; tôi phá vỡ tấm kính. Tôi không hề biết đó là hành động của một pergent.
Làm sao anh ta biết được?
Tôi nhấc người lên và bước xuôi trên hành lang. Tôi cần câu trả lời, và tôi biết ai là người có chúng.
Tôi đến thẳng tiệm xăm, nơi cô Tori làm việc.
Không có nhiều người ở ngoài vào thời điểm này, bởi vì đang là giữa buổi chiều và hầu hết đều đang đi làm hoặc đi học. Có ba người trong tiệm xăm: người thợ xăm còn lại, đang vẽ một con sư tử trên cánh tay của một người đàn ông, và Tori, cổ đang phân loại một chồng giấy tờ ở quầy. Tori ngước lên khi tôi bước vào.
“Chào Tris,” cổ nói. Cô liếc người thợ xăm kia, anh ta đang quá chăm chú vào công việc cho nên sẽ chả buồn chú ý đến chúng tôi.
“Ra đằng sau đi.”
Tôi theo cổ ra phía sau tấm rèm ngăn cách hai phòng. Căn phòng trong có vài cái ghế, vài kim xăm, mực, hàng chồng giấy và các khung tranh. Tori kéo màn xuống và ngồi lên một cái ghế. Tôi ngồi xuống cạnh cổ, nhịp nhịp chân để có cái gì đó mà làm.
“Có chuyện gì vậy?” cô hỏi. “Vòng huấn luyện qua trình mô phỏng thế nào rồi?”
“Rất tốt ạ.” Tôi gật đầu vài lần. “Hơi quá tốt là đằng khác, em nghe nói vậy.”
“À.”
“Xin hãy giúp em hiểu,” tôi lặng lẽ nói. “Có nghĩa gì khi là một...” tôi ngập ngừng. Tôi không nên nói ra từ “pergent” ở đây. “Thiệt ra em là cái quái gì vậy? Điều đó thì liên quan gì đến những trình mô phỏng?”
Thái độ của cô Tori thay đổi. Cổ dựa lưng ra sau và khoanh tay lại. Thận trọng.
“Trong tất cả mọi thứ, em... em là một trong những người mà khi ở trong trình mô phỏng, em biết những điều mình đang trải qua là không có thật,” cổ nói. “Người có thể điều khiển trình mô phỏng hoặc thậm chí dập tắt nó. Và...” Cổ rướn người tới và nhìn vào mắt tôi. “Vì em quá Dauntless, nên em thường có khuynh hướng nắm chắc cái chết.”
Ngực tôi như bị thứ gì đó nặng trịch đè lên, như thể mỗi câu cổ nói đang chất chồng lên người vậy. Cả người tôi căng lên cho đến khi tôi không chịu nổi nữa - tôi phải khóc, phải thét lên, hay...
Tôi cất một tiếng cười khó nghe, tắt lụi đi ngay khi mới bắt đầu và nói, “Vậy là trước sau gì em cũng chết hả?”
“Không nhất thiết như vậy,” cổ đáp. “Những thủ lĩnh Dauntless chưa biết chuyện của em. Tôi đã xóa kết quả bài kiểm tra của em khỏi hệ thống ngay lập tức và nhập bằng tay kết quả của em là Abnegation. Nhưng đừng phạm sai lầm nào - nếu họ phát hiện ra em là ai, họ sẽ giết chết em.”
Tôi nhìn cổ trân trối. Cổ không bị điên. Giọng cổ rất bình thản, có chăng chỉ có một chút khẩn thiết, và tôi chưa bao giờ nghi ngờ cổ bị rối loạn, nhưng chắc chắn cổ phải đang bị rối loạn thần kinh chớ. Thành phố của chúng tôi chưa hề có vụ mưu sát nào từ khi tôi chào đời. Ngay cả khi có người có khả năng làm việc đó, thì lãnh đạo các môn phái cũng không thể nào.
“Cô bị hoang tưởng rồi,” tôi nói. “Các thủ lĩnh của Dauntless sẽ không giết em đâu. Người ta không làm chuyện đó. Không còn nữa. Đó là điểm chính yếu của tất cả những chuyện này... của tất cả các môn phái.”
“Ồ, em nghĩ vậy sao?” Cổ đặt tay lên đầu gối và nhìn thẳng vào mắt tôi, biểu hiện đột nhiên trở nên dữ tợn. “Họ đã xử anh trai tôi, tại sao em lại là ngoại lệ, hả? Điều gì làm em đặc biệt hơn?”
“Anh trai cô?” tôi nheo mắt.
“Đúng vậy. Anh trai tôi. Anh ấy và tôi cùng nhảy phái từ Erudite, chỉ là kết quả của ảnh không xác định được. Vào ngày cuối cùng của đợt huấn luyện qua trình mô phỏng, người ta tìm thấy xác ảnh dưới đáy vực. Nói đó là một vụ tự tử. Chỉ có anh tôi là biểu hiện tốt trong quá trình huấn luyện, ảnh đang hẹn hò với một người khai tâm khác, anh ấy đang hết sức hạnh phúc” Cổ lắc đầu. “Em có một người anh đúng không? Em nghĩ nếu anh em tự tử thì em có biết không?”
Tôi cố tưởng tượng cảnh anh Caleb giết chết chính ảnh. Ngay cả khi ý tưởng đó với tôi thật kỳ cục. Ngay cả nếu như Caleb đang đau khổ tột cùng thì đó cũng không phải là một chọn lựa.
Tay áo Tori đang xắn lên nên tôi có thể thấy một cái hình xăm hình con sông trên tay phải cổ. Có phải cô ấy xăm nó sau khi anh cổ chết không? Có phải con sông là một nỗi sợ hãi khác mà cổ đã vượt qua không?
Cổ hạ giọng. “Trong giai đoạn huấn luyện thứ hai, anh Georgie đã làm cực kỳ tốt, cực kỳ nhanh. Ảnh nói trình mô phỏng với ảnh chẳng hề đáng sợ chút nào... rằng chúng chỉ như trò chơi thôi. Cho nên những người hướng dẫn đã đặc biệt để ý tới ảnh. Họ chất đống trong phòng mỗi lần tới lượt ảnh thực hành, thay vì chỉ đợi người hướng dẫn chính báo cáo kết quả. Những lời bàn tán về ảnh ở khắp mọi nơi. Ngày cuối cùng huấn luyện trong trình mô phỏng, một thủ lĩnh Dauntless đích thân đến xem. Và hôm sau, Georgie chết.”
Tôi có thể đã biểu hiện tốt trong những buổi huấn luyện trong trình mô phỏng, xét trên việc tôi đã làm chủ được cái lực gì đấy giúp tôi phá vỡ tấm kính. Tôi có thể’ đã biểu hiện quá tốt và làm cho những người hướng dẫn chú ý tới tôi. Tôi đã có thể, nhưng liệu tôi có làm vậy nữa không?
“Chỉ vậy thôi sao?” tôi hỏi. “Chỉ là thay đổi trình mô phỏng thôi sao?”
“Tôi nghi ngờ điều đó,” cổ nói, “nhưng đó là tất cả những gì tôi biết.”
“Có bao nhiêu người biết về chuyện này?” tôi hỏi, nghĩ tới Số Bốn. “Về chuyện điều khiển được trình mô phỏng ấy?”
“Có hai loại người,” cổ trả lời. “Những người muốn em chết. Hoặc những người đã từng trải qua chuyện tương tự. Trực tiếp. Hoặc gián tiếp, giống như tôi.”
Số Bốn nói anh ta sẽ xóa bản thu tôi phá vỡ tấm kính. Anh không muốn tôi chết. Anh ta có phải là pergent không? Hay một người trong gia đình? Một người bạn? Người yêu?
Tôi gạt suy nghĩ đó sang một bên. Tôi không thể để anh ta làm tôi phân tâm.
“Em không hiểu,” tôi chậm rãi nói, “tại sao các thủ lĩnh Dauntless lại quan tâm tới chuyện em có thể điều khiển được trình mô phỏng?”
“Nếu tôi biết thì tôi đã nói với em rồi.” Cổ mím môi. “Điều duy nhất tôi nghĩ ra được là, thay đổi trình mô phỏng không phải là thứ họ quan tâm; nó chỉ là biểu hiện của một cái gì đó khác. Cái gì đó họ thật sự để tâm tới.”
Tori nắm lấy tay tôi và giữ chúng trong tay cổ.
“Hãy suy nghĩ xem,” cổ nói. “Những người này dạy em xài súng, dạy em đánh nhau. Em nghĩ họ sẽ không dám làm em bị thương ư? Không dám giết em ư?”
Tori buông tay tôi ra và đứng dậy.
“Tôi phải đi thôi, nếu không Bud sẽ thắc mắc. Cẩn trọng đó, Tris.”