← Quay lại trang sách

Chương 21

CÁNH CỬA DẪN đến Hố Bẫy đóng lại sau lưng tôi, và tôi chỉ có một mình. Tôi chưa hề trở lại đường hầm này từ sau buổi Lễ Chọn. Tôi nhớ lại hồi đó tôi đã bước đi như thế nào, vấp váp, tìm kiếm ánh sáng. Bây giờ tôi bước đi vững chãi. Tôi không cần ánh sáng nữa.

Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi tôi nói chuyện với cô Tori. Từ hôm đó, phái Erudite đã tung ra hai bài báo về phái Abnegation. Bài báo đầu tiên cáo buộc phái Abnegation chiếm giữ những xa xỉ phẩm như xe cộ và trái cây tươi từ những phái khác nhằm mục đích áp đặt tư tưởng hy sinh lên những người khác. Khi đọc nó, tôi nghĩ tới chị của Will, Cara đã buộc tội mẹ tôi ăn chặn thực phẩm.

Bài báo thứ hai bàn về những sai lầm trong việc lựa chọn viên chức chính phủ dựa trên phái của họ, thắc mắc tại sao những người tự nhận là quên mình lại nên ở trong chính quyền. Nó đề xuất quay lại với hệ thống chính trị bầu cử dân chủ trước đây. Bài báo nói năng rất có lý khiến tôi nghi ngờ đó là một lời kêu gọi đảo chính núp dưới lớp vỏ lẽ phải.

Tôi đã đến cuối đường hầm. Tấm lưới trải rộng bao lấy cái hố khổng lồ, vẫn y như lần cuối tôi thấy nó. Tôi leo cầu thang lên cái nền gỗ nơi Số Bốn đã kéo tôi lên mặt đất và nắm lấy cái thanh mà tấm lưới gắn vào. Tôi đã không thể nhấc người lên bằng chỉ một tay khi tôi đến đây lần đầu tiên, nhưng giờ tôi làm được ngay tắp lự và lăn tròn vào giữa tấm lưới.

Trên đầu tôi là những tòa nhà rỗng không tọa lạc ở miệng hố, và bầu trời. Bầu trời xanh thẫm, không trăng không sao.

Mấy bài báo làm tôi khó chịu, nhưng may mắn là tôi còn có bạn bè làm tôi vui, điều đó rất có ý nghĩa. Khi bài báo đầu tiên đăng tải, Christina dụ dỗ một đầu bếp trong bếp của phái Dauntless, và anh ta cho chúng tôi ăn bột bánh. Sau bài báo thứ hai, Uriah và Marlene dạy tôi chơi bài, và chúng tôi đã chơi tới hai tiếng đồng hồ liền trong phòng ăn.

Tuy vậy, tối nay tôi muốn ở một mình. Hơn thế nữa, tôi muốn ghi nhớ lý do tôi đến đây, và lý do tại sao tôi lại quyết tâm muốn ở lại đây đến mức sẵn sàng nhảy khỏi một tòa nhà trước khi biết là một Dauntless nghĩa là như thế nào. Tôi thọt ngón tay qua mấy cái lỗ của cái lưới.

Tôi muốn giống như những đứa Dauntless tôi gặp ở trường. Tôi muốn ồn ào và liều lĩnh và tự do như chúng. Nhưng tụi nó chưa phải là thành viên; tụi nó chỉ đang đóng vai Dauntless mà thôi. Và tôi cũng vậy, khi tôi nhảy khỏi cái nóc nhà đó. Tôi đã không biết sợ hãi là gì.

Bốn ngày qua, tôi đã được đối mặt với hàng loạt nỗi sợ hãi. Một lần tôi bị trói vào một cái xiên và Peter đốt lửa dưới chân tôi. Một lần khác tôi lại bị dìm, lần này ở giữa đại dương mênh mông. Lần thứ ba, tôi phải nhìn gia đình mình chảy máu từ từ cho đến chết. Và lần thứ tư, tôi bị chĩa súng vô người và bị ép phải bắn họ. Bây giờ thì tôi biết thế nào là sợ hãi rồi.

Gió luồn vào trong hố và thổi lên người tôi, và tôi nhắm mắt lại. Tôi tưởng tượng mình lại đang đứng ở rìa nóc nhà. Tôi cởi nút cái áo màu xám Abnegation của mình, để lộ ra cánh tay, để hở nhiều da thịt hơn hẳn từ trước tới giờ. Tôi vò áo lại và quăng vô ngực Peter.

Tôi mở mắt ra. Không, tôi lầm rồi; tôi không nhảy khỏi nóc nhà vì muốn giống những Dauntless. Tôi nhảy bởi vì tôi đã giống họ rồi, và tôi muốn chứng tỏ mình với họ. Tôi muốn chứng thực một phần bản thân, phần mà phái Abnegation buộc tôi phải che giấu.

Tôi duỗi tay qua khỏi đầu và bám vào tấm lưới. Tôi rướn chân hết mức có thể, bám lấy càng nhiều lưới càng tốt. Bầu trời đêm trống rỗng và lặng im, và lần đầu tiên trong bốn ngày, đầu óc tôi cũng giống như thế.

Tôi vùi đầu vào hai bàn tay và hít sâu. Hôm nay, ảo giác cũng giống y như hôm qua: Ai đó chĩa súng vào đầu tôi và ra lệnh cho tôi phải bắn gia đình mình. Khi tôi ngẩng đầu dậy, tôi thấy Số Bốn đang chăm chú nhìn tôi.

“Em biết ảo giác đó không có thật,” tôi nói.

“Em không phải giải thích với tôi,” anh ta trả lời. “Em yêu gia đình mình. Em không muốn bắn họ. Không phải là lý do vô lý nhất quả đất.”

“Chỉ có trong vùng ảo giác em mới được gặp họ,” tôi nói. Mặc dù anh ta nói không cần thiết nhưng tôi vẫn thấy cần phải giải thích tại sao tôi lại khó đối mặt với nỗi sợ này đến thế. Tôi vặn vẹo ngón tay. Móng tay tôi đã bị cắn cụt lủn - tôi đã nhai nó trong lúc ngủ. Sáng nào thức dậy cũng thấy tay bê bết máu. “Em nhớ họ lắm. Anh có bao giờ... nhớ gia đình mình không?”

Số Bốn nhìn xuống. “Không,” cuối cùng anh ta nói. “Tôi không nhớ. Không bình thường lắm nhỉ.”

Nó không bình thường, quá là không bình thường tới mức làm tôi quên béng luôn chuyện mình chĩa súng vô ngực Caleb. Gia đình anh ta như thế nào mà anh ta không thèm quan tâm tới họ nữa vậy?

Vừa đặt tay lên nắm đấm cửa, tôi dừng lại và quay lại nhìn anh.

Anh có giống em không? Tôi hỏi anh trong im lặng. Anh có phải là pergent không?

Nội việc chỉ nghĩ tới từ đó thôi cũng thấy nguy hiểm rồi. Mắt anh ta dán lấy mắt tôi, và cứ mỗi giây im lặng trôi qua, nhìn anh càng ít nghiêm khắc hơn. Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập. Tôi đã nhìn anh quá lâu, nhưng sau đó, anh nhìn lại, và tôi có cảm giác như cả hai chúng tôi đều đang cố nói gì đó mà người kia không nghe thấy, dù tôi vẫn có thể’ tưởng tượng ra được. Quá lâu - và bây giờ, còn lâu hơn, tim tôi đập còn nhanh hơn, ánh mắt yên bình của anh bao phủ khắp người tôi.

Tôi đẩy cửa và chạy vội ra hành lang.

Tôi không nên để mình dễ bị anh ta làm xao nhãng như thế. Tôi không nên để mình nghĩ về bất kỳ điều gì khác ngoài quá trình nhập môn. Những trình mô phỏng nên làm tôi bận tâm nhiều hơn mới phải; chúng nên làm tôi bấn loạn như đã và đang làm với hầu hết những đứa khai tâm khác. Drew không hề chợp mắt - nó chỉ nhìn trừng trừng vào tường, cuộn tròn như con mèo. Tối nào Al cũng la hét vì ác mộng và vùi đầu vô gối mà khóc. So ra những cơn ác mộng và những ngón tay bị nhai nát của tôi chẳng thấm vào đâu.

Lần nào Al hét tôi cũng giật mình dậy, và tôi nhìn trân trối vào những cái lò xo trên đầu, tự hỏi tôi bị cái quái gì vậy khi vẫn thấy vững vàng trong khi tất thảy những người khác đều đang suy sụp. Có phải là một pergent cho tôi sự bình tĩnh đó, hay là vì điều gì khác?

Khi tôi quay lại phòng ngủ chung, tôi tưởng mình sẽ thấy cảnh tượng y chang như ngày hôm qua: vài ba đứa khai tâm đang nằm dài trên giường nhìn vào khoảng không vô định. Thay vào đó, tụi nó lại đứng túm tụm lại thành một nhóm ở cuối phòng. Eric đang đứng trước mặt tụi nó với cái bảng trong tay, mặt tấm bảng úp vào trong nên tôi không thấy được trên đó viết gì. Tôi đến đứng cạnh Will.

“Chuyện gì vậy?” tôi thì thầm. Tôi hy vọng đó không phải là một bài báo khác, vì tôi không chắc mình có thể xử lý thêm hành vi thù địch nào nhắm vào mình nữa đâu.

“Thứ hạng của giai đoạn hai,” nó đáp.

“Tưởng không loại đứa nào nữa sau giai đoạn hai chứ,” tôi rít lên.

“Không phải loại. Đại loại như thông báo tiến trình đó mà.”

Tôi gật đầu.

Nhìn cái bảng làm tôi thấy không thoải mái chút nào, giống như có thứ gì đó đang bơi lội trong dạ dày tôi. Eric nhấc cái bảng khỏi đầu và treo nó lên cây đinh. Khi anh ta bước qua một bên, căn phòng rơi tõm vào thinh lặng, và tôi phải ngóc cổ lên để coi nó viết gì.

Tên tôi đứng đầu bảng.

Những cái đầu đồng loạt quay về hướng tôi. Tôi nhìn lướt hết danh sách. Christina và Will lần lượt xếp thứ bảy và chín. Peter thứ hai, nhưng khi tôi nhìn thời gian liệt kê bên cạnh tên nó, tôi nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi rõ ràng là rất lớn.

Thời gian ảo giác trung bình của Peter là tám phút. Của tôi là hai phút bốn mươi lăm giây.

“Giỏi lắm, Tris,” Will nói khẽ.

Tôi gật đầu, vẫn nhìn chằm chặp vào tấm bảng. Đáng ra tôi nên vui vì mình xếp đầu bảng, nhưng tôi biết điều đó có nghĩa là gì. Nếu trước đây Peter và bè lũ của nó ghét tôi một thì giờ tụi nó hận tôi tới mười. Bây giờ tôi là Edward. Tiếp theo có thể là con mắt của tôi. Hoặc tệ hơn.

Tôi tìm tên Al và thấy nó ở vị trí cuối cùng. Đám đông khai tâm chậm chạp tản ra, chỉ có tôi, Peter, Will và Al còn đứng lại. Tôi muốn an ủi Al. Nói với nó rằng lý do duy nhất giúp tôi giỏi như vậy là vì có cái gì đó khác người trong não tôi mà thôi.

Peter chầm chậm quay đi, từng thớ thịt căng lên như dây đàn. Thà nó trừng mắt giận dữ với tôi còn ít đe dọa hơn cách nó đang nhìn tôi - cái nhìn thuần túy căm hờn. Nó bước về giường nó, nhưng mấy giây cuối cùng, nó quay ngoắt lại và xô tôi vô tường, hai tay bóp lấy vai tôi.

“Tao sẽ không bị một đứa Cứng Đơ qua mặt đâu,” nó rít lên, mặt nó gí sát mặt tôi tới mức tôi ngửi được cả hơi thở hôi thối của nó. “Làm sao mày làm được hả? Làm thế quái nào mày làm được vậy hả?”

Nó kéo giật tôi tới trước vài phân rồi lại tông sầm tôi vô tường. Tôi nghiến răng để khỏi hét lên, dù cơn đau chạy dọc suốt sống lưng. Will túm cổ áo Peter và lôi nó ra xa khỏi người tôi.

“Để nó yên đi,” nó nạt. “Chỉ có thằng hèn mới bắt nạt một đứa con gái yếu đuối.”

“Đứa con gái yếu đuối hả?” Peter chế giễu, gạt tay Will ra.

“Mày có bị đui không, hay chỉ bị đần thôi? Nó sẽ loại tụi mày khỏi bảng xếp hạng và loại ra khỏi phái Dauntless luôn, và mày sẽ trắng tay, tất cả là do nó biết cách điều khiển người khác còn mày thì không. Cho nên khi nào mày nhận ra là nó phá hoại hết đời tụi mày rồi thì nhớ báo cho tao hay với nhé.”

Peter hùng hổ bước ra khỏi phòng. Molly và Drew bám theo nó, mặt tụi nó đầy căm phẫn.

“Cảm ơn cậu,” tôi gật đầu với Will.

“Nó nói có đúng không?” Will lặng lẽ hỏi. “Có thật là cậu đang cố điều khiển tụi mình không?”

“Làm thế quái nào mình làm điều đó được?” tôi quắc mắt nhìn nó. “Mình chỉ cố gắng hết sức có thể, giống như tất thảy mọi người thôi.”

“Mình không biết nữa.” Nó khẽ nhún vai. “Bằng cách giả bộ yếu đuối để tụi này thương xót cậu chăng? Rồi sau đó giả bộ mạnh mẽ để đá đít tụi này?”

“Đá đít mấy cậu hả?” tôi lặp lại. “Mình là bạn của mấy cậu. Không đời nào mình làm chuyện đó.”

Nó không nói gì. Tôi không biết nó có tin tôi hay không - không hẳn.

“Đừng có ngu vậy Will,” Christina lên tiếng, nhảy từ trên giường xuống. Con nhỏ nhìn tôi không chút cảm thông và thêm vào, “Cậu ấy không có giả bộ đâu.”

Christina quay lưng bỏ đi, không thèm đóng cửa. Will đi theo. Và trong phòng còn lại mình tôi với Al. Người hạng nhất và người hạng bét.

Trước đây chưa bao giờ nhìn Al nhỏ bé như bây giờ, vai thu lại và người rúm ró như tờ giấy bị vò nát. Nó ngồi xuống thành giường.

“Cậu ổn không?” tôi hỏi.

“Chắc rồi,” nó đáp.

Mặt nó đỏ lựng. Tôi nhìn đi chỗ khác. Hỏi han cho đúng thủ tục vậy thôi chứ ai có mắt cũng thấy được rằng Al chẳng hề ổn chút nào.

“Chưa kết thúc đâu,” tôi nói. “Cậu vẫn có thể cải thiện thứ hạng nếu như...”

Giọng tôi lịm dần khi nó ngước nhìn tôi. Tôi còn không biết sẽ nói gì với nó để cho hết câu. Không có chiến thuật nào cho giai đoạn hai. Nó chạm tới vùng sâu thẳm nhất của trái tim để xem chúng tôi là ai và kiểm tra bất cứ loại hình can đảm nào có ở đó.

“Thấy chưa?” nó nói. “Đâu có đơn giản vậy.”

“Mình biết.”

“Mình không nghĩ vậy,” nó lắc đầu. Cằm nó run run. “Với cậu thì dễ lắm. Tất cả những chuyện này đều dễ.”

“Không đúng.”

“Đúng mà.” Nó nhắm mắt lại. “Cậu giả bộ như vậy chẳng giúp được gì mình đâu. Mình không - mình không chắc cậu có thể giúp đỡ được gì cho mình.”

Tôi có cảm giác như mình mới bước ra ngoài trời mưa gió bão bùng, và quần áo trên người tôi trĩu nặng vì nước; như thể tôi đang rất nặng nề, vụng về và vô dụng. Tôi không biết ý nó là không ai có thể giúp nó hay chính tôi không thể giúp nó, nhưng cách diễn giải nào cũng không ổn với tôi. Tôi muốn giúp nó. Và tôi bất lực.

“Mình...,” tôi mở miệng, định bụng xin lỗi, nhưng vì cái gì chứ? Vì Dauntless hơn nó ư? Vì không biết phải nói gì ư?

“Mình chỉ...” Nước mắt vốn đã dâng đầy trong mắt nó giờ trào ra ngoài, ướt nhòe trên mặt, “... muốn được ở một mình.”

Tôi gật đầu và quay đi. Bỏ nó lại không phải là một ý hay, nhưng tôi không thể ngăn mình làm vậy. Cánh cửa đóng lại sau lưng tôi, và tôi cứ bước tiếp.

Tôi đi ngang qua cái vòi nước uống và xuyên qua những đường hầm tưởng chừng như dài vô tận vào cái ngày tôi đặt chân đến đây nhưng giờ thì đã quá quen thuộc với tôi. Đây không phải là lần đầu tiên tôi quên gia đình mình kể từ lúc tới đây, nhưng vì lý do nào đó, tôi có cảm giác như vậy. Những lần thất bại khác, tôi đều biết phải làm gì nhưng đều lựa chọn không làm. Lần này, tôi không hề biết mình nên làm thế nào. Phải chăng tôi đã mất khả năng biết được người ta cần gì? Tôi đã đánh mất một phần bản thân mình rồi sao?

Tôi cứ bước đi như thế.

Không biết bằng cách nào tôi lại tìm đến cái hành lang tôi ngồi cái ngày Edward bỏ đi. Tôi không muốn bị cô đơn, nhưng tôi cũng không nghĩ mình có nhiều chọn lựa cho lắm. Tôi nhắm nghiền mắt và tập trung chú ý vào những viên gạch bằng đá lạnh ngắt dưới chân tôi, hít thở không khí ẩm mốc dưới lòng đất.

“Tris!” ai đó gọi tôi từ đầu bên kia. Uriah rảo bước đến chỗ tôi. Sau lưng nó là Lynn và Marlene. Lynn đang cầm một cái bánh xốp.

“Biết ngay sẽ tìm thấy cậu ở đây mà.” Nó cúi người xuống gần tôi. “Nghe nói cậu đứng đầu bảng.”

“Nên các cậu muốn chúc mừng mình hả?” tôi nhếch mép. “Đa tạ nghen.”

“Phải có ai đó làm vậy chứ,” nó đáp. “Và mình nghĩ là bạn của cậu có thể sẽ không thích chúc tụng vầy đâu, vì thứ hạng của tụi nó không cao như vậy. Cho nên thôi khóc lóc đi rồi đi với tụi này. Mình sắp sửa bắn một cái bánh xốp bay khỏi đầu Marlene đây.”

Cái ý tưởng đó nghe mắc cười quá nên tôi không thể ngăn mình không bật cười được. Tôi đứng dậy và theo Uriah đến cuối hành lang, nơi Marlene và Lynn đang đợi. Lynn cau mày nhìn tôi, nhưng Marlene thì toét miệng cười.

“Sao không tiệc tùng ăn mừng đi?” nó hỏi. “Nếu cứ như vầy thì cậu hầu như cầm chắc một chỗ trong tốp mười rồi còn gì.”

“Bạn ấy quá ư là Dauntless đối với những đứa nhảy phái kia,” Uriah nói.

“Và quá ư là Abnegation để ‘ăn mừng,’” Lynn chỉ ra. Tôi phớt lờ nó. “Sao cậu lại đi bắn bánh xốp trên đầu Marlene?”

“Nhỏ đó cá là mình không nhắm bắn cái gì nhỏ xíu từ khoảng cách trên ba chục mét được,” Uriah giải thích. “Mình cá với nó rằng nó không có gan đứng đó cho mình thử đâu. Thế là tư tưởng lớn gặp nhau.”

Căn phòng huấn luyện nơi tôi nổ phát súng đầu tiên nằm không xa cái hành lang trú thân của tôi là bao. Chúng tôi mất chưa tới một phút để đến nơi, và Uriah bật công tắc đèn lên. Nhìn nó vẫn y như lần cuối cùng tôi ở đó: những tấm bia ở một đầu căn phòng, một cái bàn chất đầy súng ở đầu bên kia.

“Họ cứ để súng lăn lóc vậy sao ta?” tôi hỏi.

“Ừ, nhưng súng không nạp đạn đâu.” Uriah kéo áo lên. Có một khẩu súng đang nhét vào lưng quần nó, ngay dưới một cái hình xăm. Tôi nhìn cái hình xăm, cố đoán xem nó là hình gì nhưng nó đã thả áo xuống mất rồi. “Được rồi,” nó nói. “Đến đứng trước tấm bia đi cưng.”

Marlene nhún nhảy bước đi.

“Cậu không định bắn con nhỏ thiệt chứ?” tôi hỏi Uriah.

“Đâu phải súng thiệt đâu mà lo,” Lynn khẽ nói. “Đạn nhựa thôi à. Cùng lắm nó chỉ làm mặt con nhỏ ê ẩm chút thôi, có thể hằn lên một chút. Nghĩ tụi này ngu lắm hả?”

Marlene đứng trước một tấm bia và đặt cái bánh lên đầu. Uriah nheo một mắt, giương súng ngắm.

“Đợi chút!” Marlene la lên. Nó ngắt một mẩu bánh bỏ tọt vô miệng. “Xong!” nó la lớn, lúng búng vì đang nhai. Nó giơ ngón cái lên với Uriah. “Mình đoán thứ hạng của cậu rất tốt,” tôi nói với Lynn.

Nó gật đầu. “Uriah thứ hai. Tui thứ nhất. Marlene thứ tư.”

“Cậu nhỉnh hơn mình có một sợi tóc à,” Uriah vừa nói vừa nhắm bắn. Nó siết cò. Cái bánh rớt khỏi đầu Marlene. Con nhỏ còn không buồn chớp mắt.

“Hai đứa đều thắng!” Nó la to.

“Có nhớ phái cũ không?” Lynn hỏi tôi.

“Thỉnh thoảng,” tôi đáp. “Nó êm đềm hơn. Không mệt mỏi như ở đây.”

Marlene lượm cái bánh từ dưới đất lên và cắn một miếng. Uriah la lên, “Gớm quá!”

“Quá trình nhập môn nhằm mục đích đẩy tụi mình trở về với con người thật của chính mình. Đằng nào đó cũng là điều Eric nói,” Lynn nói. Nó nhướn lông mày.

“Số Bốn nói nó chuẩn bị cho tụi mình mà.”

“Ừ thì bọn họ không đồng quan điểm với nhau lắm.”

Tôi gật đầu. Số Bốn đã kể’ tôi biết quan điểm của Eric đối với Dauntless không giống với mục đích ban đầu của nó, nhưng tôi ước gì anh kể chính xác quan điểm của chính anh là gì. Tôi vẫn thường xuyên bắt gặp nó ở đâu đó - những Dauntless vui vẻ khi tôi nhảy xuống khỏi tòa nhà, tấm lưới đan bởi những cánh tay đỡ lấy tôi khi chơi trò đu dây - nhưng vậy vẫn chưa đủ. Anh ta đã đọc tuyên ngôn của phái Dauntless chưa nhỉ? Có phải đó là điều anh tin tưởng không - những hành động can đảm thông thường?

Cánh cửa vào phòng huấn luyện mở ra. Shaunna, Zeke và Số Bốn bước vào đúng lúc Uriah bắn thêm một phát nữa vào tấm bia khác. Những viên đạn nhựa dội vào hồng tâm và lăn tròn xuống đất.

“Tôi nghĩ là tôi nghe thấy tiếng động trong này,” Số Bốn nói.

“Hóa ra là ông em cù lần của tui,” Zeke nói. “Mấy đứa không được ở đây ngoài giờ tập đâu. Coi chừng đó, nếu không Số Bốn sẽ méc Eric, rồi mấy đứa sẽ bị lột da đầu luôn.”

Uriah nhăn mũi với ông anh nó và cất khẩu súng đi. Marlene băng ngang căn phòng, vẫn đang ăn bánh, và Số Bốn bước sang bên cánh cửa để tụi tôi đi ra.

“Anh sẽ không méc Eric,” Lynn nhìn Số Bốn nghi hoặc.

“Không, tôi sẽ không nói,” anh ta trả lời. Khi tôi đi ngang qua, anh ta đặt tay lên lưng tôi để đẩy tôi ra ngoài, bàn tay ấn giữa hai vai. Tôi rùng mình. Mong là anh ta không để ý.

Những người khác sải bước dọc hành lang, Zeke và Uriah đang xô đẩy nhau, Marlene bẻ cái bánh chia cho Shauna, Lynn cứ đằng trước mà bước. Tôi dợm bước theo họ.

“Đợi chút,” Số Bốn gọi. Tôi quay lại nhìn anh, băn khoăn không biết mình sẽ thấy phiên bản Số Bốn nào đây - người hay la mắng tôi, hay người leo lên cái đu quay cùng với tôi. Anh ta khẽ cười, nhưng đôi mắt không cười mà lại có vẻ căng thẳng và âu lo.

“Em thuộc về nơi này, biết không?” anh nói. “Em thuộc về chúng tôi. Mọi chuyện sẽ kết thúc sớm thôi, nên cố gắng lên, nhé?”

Anh ta gãi gãi tai và nhìn lơ đi chỗ khác, như thể anh xấu hổ vì những lời mới nói.

Tôi đưa mắt nhìn anh. Tôi thấy tim mình đập loạn xạ. Tôi bỗng muốn làm cái gì đó liều lĩnh một chút, nhưng tôi cũng có thể chỉ đơn giản bỏ đi. Tôi không chắc cái nào thông minh hơn, hay tốt hơn. Tôi không chắc là mình để ý tới chuyện đó.

Tôi với lấy tay anh. Ngón tay của anh ta trượt trên tay tôi. Tôi không thở được.

Tôi ngước nhìn anh, và anh cúi xuống nhìn lại tôi. Chúng tôi cứ như thế một lúc lâu. Rồi tôi rụt tay lại và chạy đuổi theo Uriah, Lynn và Marlene. Có thể anh đang nghĩ tôi thật ngu ngốc, hoặc quái đản. Có thể nó xứng đáng để thử.

Tôi về lại phòng ngủ chung trước tất cả mọi người, và khi tụi nó lục tục kéo về, tôi nằm trên giường giả bộ đang ngủ. Tôi không cần ai trong tụi nó, nếu như tụi nó cứ phản ứng kiểu này khi tôi biểu hiện khá. Nếu tôi vượt qua được quá trình nhập môn, tôi sẽ là một Dauntless, và tôi sẽ không phải gặp tụi nó nữa.

Tôi không cần tụi nó - nhưng tôi muốn có tụi nó không? Mỗi hình xăm tôi có với tụi nó đều là một vết tích tình bạn của chúng tôi, và gần hết những lần tôi cười được ở nơi tối tăm này là nhờ tụi nó. Tôi không muốn mất những người bạn đó. Nhưng tôi có cảm giác như mọi chuyện đã rồi.

Sau khi suy nghĩ lung tung ít nhất là nửa tiếng, tôi nằm ngửa lên và mở mắt ra. Phòng ngủ tối thui - mọi người đều đã ngủ khò. Chắc đã kiệt sức vì ghét bỏ tôi quá nhiều, tôi nghĩ mà miệng méo xệch. Cứ như thể đến từ cái phái bị ghét bỏ nhất còn chưa đủ hay sao ấy, giờ tôi còn cho tụi nó thêm hàng tá lý do nữa.

Tôi leo xuống giường để kiếm chút nước uống. Tôi không khát, nhưng tôi cần phải vận động. Đôi chân trần gây ra những tiếng kêu rin rít trên sàn khi tôi bước đi, tay tôi lần mò theo bức tường để đi đúng đường. Một cái bóng đèn tỏa ánh sáng xanh phía trên vòi nước.

Tôi túm gọn tóc qua một bên và cúi người xuống. Ngay khi nước vừa chạm tới môi, tôi nghe có tiếng người nói ở phía cuối hành lang. Tôi rón rén mò lại gần, hy vọng bóng tối sẽ che chắn cho tôi.

“Tới giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì cả.” Giọng Eric. Dấu hiệu của cái gì nhỉ?

“Chà, chỉ là ngươi chưa thấy nhiều thôi,” ai đó đáp lời. Giọng nữ, lạnh lùng và quen quen, nhưng quen như một giấc mơ chứ không phải người thật. “Giai đoạn huấn luyện chiến đấu chẳng chứng tỏ được gì cả. Tuy nhiên, giai đoạn mô phỏng lại làm lòi ra những đứa phiến loạn pergent, nếu có, nên chúng ta phải xem xét lại các cảnh phim nhiều lần cho chắc.”

Từ “pergent” làm tôi đông cứng. Tôi nhoài người tới, lưng tôi ép vào bức tường đá, để xem cái giọng nói quen ơi là quen này là của ai.

“Đừng quên lý do ta phải tác động để Max chỉ định ngươi,” giọng nói đó tiếp tục. “Ưu tiên hàng đầu của ngươi luôn luôn là tìm ra bọn chúng. Luôn luôn.”

“Tôi sẽ không quên.”

Tôi nhích tới trước thêm mấy phân, hy vọng mình vẫn đang núp kín. Dù giọng nói đó của ai đi nữa thì cô ta cũng là người giật dây; cô ta chịu trách nhiệm về vị trí lãnh đạo của Eric; cô ta chính là người muốn tôi phải chết. Tôi nghiêng đầu tới trước, cố gắng nhìn bọn họ trước khi họ biến mất quanh khúc cua.

Và rồi ai đó ôm chặt tôi từ phía sau.

Tôi suýt hét lên, nhưng một bàn tay đã bịt miệng tôi. Nó có mùi xà bông và lớn tới mức che hết nguyên nửa khuôn mặt tôi. Tôi vùng vẫy, nhưng cánh tay đang giữ tôi quá khỏe, và tôi phải cắn vào một trong những ngón tay đó.

“Ôi!” một giọng thô ráp la lên.

“Câm miệng và bịt miệng nó lại coi.” Giọng nói đó cao hơn chất giọng thông thường của một đứa con trai, và rõ ràng hơn. Peter.

Một dải băng đen thui chụp lên mắt tôi, và một đôi tay mới cột nó lại sau đầu. Tôi vật lộn để thở. Có ít nhất hai bàn tay đang nắm tay tôi lôi xềnh xệch về phía trước, và một bàn tay nữa sau lưng. Ba người. Ngực tôi nhói lên. Tôi không thể chống lại ba người cùng một lúc.

“Không biết nghe như thế nào khi một con Cứng Đơ van vỉ lạy lục xin tha mạng nhỉ,” Peter cười khoái trá. “Lẹ lên.”

Tôi cố gắng tập trung vào bàn tay đang bịt miệng tôi. Phải có đặc điểm nào đó để nhận dạng nó dễ hơn. Danh tính thằng này là chuyện tôi có thể giải quyết được. Bây giờ tôi phải giải quyết được một vấn đề nào đó, nếu không tôi sẽ hoảng loạn mất.

Lòng bàn tay mềm và ướt mồ hôi. Tôi nghiến răng và thở bằng mũi. Mùi xà bông rất quen thuộc. Cỏ chanh và lá ngải đắng. Cùng một thứ mùi trên giường của Al. Dạ dày tôi thót lại.

Tôi nghe tiếng nước vỗ vào đá. Chúng tôi đang ở gần cái vực - hẳn là phía trên nó, dựa trên độ lớn của âm thanh. Tôi mím môi để khỏi thét lên. Nếu chúng tôi đang ở trên bờ vực, tôi biết tụi nó định làm gì mình rồi.

“Nhấc nó lên coi.”

Tôi vùng vẫy, và làn da thô nhám của tụi nó cọ vào da tôi, nhưng tôi biết không có tác dụng rồi. Tôi cũng thét lên dù biết chẳng có ai nghe thấy mình cả.

Tôi sẽ sống sót cho đến ngày mai. Tôi sẽ sống.

Những bàn tay nâng tôi lên và đập xương sống tôi vào cái gì đó cứng và lạnh. Xét trên chiều rộng và độ cong của nó thì đó là cái thanh kim loại. Đó là cái rào chắn kim loại sát bờ vực. Hơi thở của tôi đông cứng lại và gáy tôi lạnh toát. Những bàn tay tiếp tục đẩy lưng tôi qua bên kia rào chắn. Chân tôi nhấc bổng khỏi mặt đất, và những kẻ tấn công là thứ duy nhất đang giữ cho tôi chưa rớt tòm xuống nước.

Một bàn tay thô bạo mò mẫm trên ngực tôi. “Mày chắc là mày mười sáu tuổi chứ Cứng Đơ? Mày có vẻ chưa quá mười hai đâu.” Những thằng khác phá ra cười.

Cơn giận bắt đầu trào lên trong cổ họng và tôi phải ráng nuốt xuống.

“Từ từ đã, tao nghĩ tao rờ thấy cái gì rồi nè!” Bàn tay nó bóp chặt. Tôi cắn lưỡi để không thét lên. Tiếng cười lại vang lên.

Bàn tay của Al nhấc khỏi miệng tôi. “Dừng lại đi,” nó nạt. Tôi nghe ra cái giọng trầm, không lẫn vào đâu được của nó.

Khi Al buông tay, tôi vùng ra và trượt xuống đất. Lần này, tôi vận hết sức lực cắn một phát chí mạng vào cánh tay đầu tiên tôi rớ tới được. Tôi nghe thấy tiếng thét và siết hàm chặt hơn, nếm được cả máu. Cái gì đó đánh vào mặt tôi. Đom đóm bay vòng vòng quanh đầu tôi. Nó sẽ đau đấy nếu như hiện tại adrenaline đang không chảy rần rật trong người tôi như a xít.

Thằng đó giật cánh tay khỏi tôi và ném mạnh tôi xuống đất. Tôi đập đầu gối xuống đá và giơ tay định giựt tấm vải bịt mắt ra. Một bàn chân đá vào sườn tôi, đẩy không khí ra khỏi phổi tôi. Tôi hớp hớp không khí, ho sù sụ và chụp sợi dây phía sau đầu. Ai đó nắm một chùm tóc tôi và dộng đầu tôi vô cái gì đó rất cứng. Một tiếng thét đau đớn thoát ra từ miệng tôi và tôi cảm thấy quay cuồng.

Lóng ngóng, tôi mò mẫm trên đầu tìm đầu dải băng bịt mắt. Tôi giật tay ra, kéo theo dải băng và chớp mắt. Cảnh tượng trước mắt tôi lắc lư nhảy nhót lên xuống. Tôi thấy ai đó đang chạy về phía chúng tôi và ai đó đang bỏ chạy - ai đó bự con, Al. Tôi chụp lấy thanh chắn kế bên và lết người dậy.

Peter chụp một tay quanh cổ họng tôi và nhấc bổng tôi lên, ngón cái của nó nêm bên dưới cằm tôi. Tóc nó, bình thường bóng lộn và mướt rượt, giờ rối bù và bết vào trán. Gương mặt nhợt nhạt của nó méo mó và răng nó nghiến chặt, và nó giữ tôi lủng lẳng phía trên cái vực khi đom đóm bắt đầu nổ ra trong mắt tôi, bao quanh gương mặt nó, xanh lá, hồng và xanh dương. Nó không nói nửa lời. Tôi cố đá nó, nhưng chân tôi quá ngắn. Phổi tôi đang kêu gào đòi không khí.

Tôi nghe thấy một tiếng kêu, và nó buông tôi ra.

Tôi vươn tay ra khi rớt xuống, thở gấp, nách đâm sầm vào thanh chắn. Tôi vòng khuỷu tay qua nó và rên lên. Bọt nước bắn vào mắt cá chân tôi. Cả thế giới chìm xuống và quay mòng mòng xung quanh tôi, và ai đó trên sàn Hố Bẫy - là Drew - đang hét lên. Tôi nghe thấy tiếng thụi. Tiếng đá. Tiếng rên rỉ.

Tôi nhấp nháy mắt vài lần và cố gắng tập trung vào gương mặt duy nhất mà tôi nhìn thấy. Gương mặt nhăn nhó vì phẫn nộ. Đôi mắt anh ta có màu xanh đậm.

“Số Bốn,” tôi rền rĩ.

Tôi nhắm mắt lại, và những bàn tay đỡ lấy cánh tay tôi, ngay bả vai. Anh lôi tôi lên khỏi rào chắn và kéo tôi vào lòng, ôm tôi trong tay, một tay đỡ dưới đầu gối tôi. Tôi ngả đầu vào vai anh, và rồi đột nhiên mọi thứ chìm vào yên lặng.