Chương 22
MỞ MẮT RA, tôi thấy dòng chữ “Chỉ Kinh Sợ Chúa” được sơn trên bức tường trắng. Tôi lại nghe thấy tiếng nước chảy, nhưng lần này phát ra từ một cái vòi nước chứ không phải từ cái vực. Mất vài giây tôi mới nhìn ra được những đường nét xác định của mọi vật xung quanh, đường nét của khung cửa, của cái kệ và trần nhà.
Cơn đau cứ đập bang bang trong đầu, trên mặt và trên xương sườn tôi. Tôi không nên cử động; sẽ khiến mọi thứ tệ hơn thôi. Tôi thấy có một miếng vải màu xanh trải dưới đầu tôi và khi nghiêng đầu qua để xem tiếng nước chảy từ đâu mà ra, người tôi co rúm lại vì đau.
Số Bốn đang đứng rửa tay trong phòng tắm. Máu chảy ra từ mu bàn tay anh nhuộm đỏ nước trong bồn. Miệng anh có một vết cắt, nhưng ngoài ra không bị thương gì. Gương mặt anh điềm tĩnh trong lúc anh đang xem xét các vết cắt, tắt nước và lau tay.
Tôi chỉ có một ký ức duy nhất về việc làm sao tôi tới được đây, và đó cũng chỉ là một hình ảnh duy nhất: mực đen chảy tràn quanh một bên cổ, một góc của một cái hình xăm, và nhịp đi lắc lư chứng tỏ anh ta đã bế tôi.
Anh tắt đèn phòng tắm và lấy một túi chườm đá ra khỏi cái tủ lạnh trong góc phòng. Khi anh ta bước về phía tôi, tôi cân nhắc tới việc nhắm tịt mắt giả đò ngủ, nhưng rồi mắt chúng tôi gặp nhau, trễ rồi.
“Tay anh kìa,” tôi rên lên.
“Em không phải bận tâm về cái tay của tôi,” anh trả lời. Anh quỳ xuống tấm nệm và vươn người đặt túi đá dưới đầu tôi. Trước khi anh thu người lại, tôi vươn tay định chạm vào vết cắt trên môi anh nhưng lập tức dừng lại ngay khi nhận ra mình đang làm gì, tay tôi giơ ra lưng chừng.
Mày có gì để mất chứ hả? Tôi tự hỏi mình. Tôi khẽ chạm đầu ngón tay lên miệng anh.
“Tris,” anh nói, miệng mấp máy trên tay tôi. “Tôi không sao mà.”
“Sao anh lại ở đó?” tôi hỏi, thả rơi tay xuống.
“Tôi đang trên đường từ phòng điểu khiển về. Tôi nghe thấy tiếng hét.”
“Anh đã làm gì tụi nó rồi?” tôi hỏi.
“Tôi ký gửi Drew ở bệnh xá nửa tiếng trước rồi,” anh ta đáp. “Peter và Al bỏ chạy mất. Drew cứ khăng khăng tụi nó chỉ muốn dọa em thôi. Ít ra tôi nghĩ đó là những gì nó cố nói”
“Tình hình nó tệ lắm hả?”
“Nó sẽ sống thôi” anh trả lời. Anh ta cay đắng thêm vào, “Nhưng trong trạng thái thế nào thì tôi không nói được”
Thiệt là không phải khi ước ao cho người khác bị đau đớn chỉ vì người ta làm đau tôi trước. Nhưng niềm vui chiến thắng mãnh liệt chảy trong người tôi khi nghĩ đến việc Drew đang ở trong bệnh xá, và tôi bấu chặt lấy tay Số Bốn.
“Tốt,” tôi nói. Giọng tôi nghe khít rịt và hung dữ. Cơn giận bùng lên trong người tôi, thay máu tôi bằng nước đắng và lấp đầy tôi, ăn lấy tôi. Tôi muốn ném bể cái gì đó, hay đập phá cái gì đó, nhưng tôi lại sợ phải cử động, rồi thay vào đó tôi khóc òa lên.
Số Bốn lui về một bên thành giường và quan sát tôi. Tôi không nhìn thấy sự cảm thông nào trong mắt anh. Nếu thấy hẳn tôi sẽ thất vọng lắm. Anh ta rút tay lại và, với sự ngạc nhiên của tôi, áp tay vào một bên má tôi, ngón tay xoa xoa lên gò má. Những ngón tay anh rất ân cần.
“Tôi có thể báo cáo chuyện này,” anh ta nói.
“Không,” tôi trả lời. “Em không muốn tụi nó nghĩ rằng em sợ tụi nó.”
Anh gật đầu, lơ đãng xoa tới xoa lui gò má tôi. “Tôi đoán thể nào em cũng nói vậy.”
“Anh nghĩ ngồi dậy bây giờ có điên không?”
“Tôi sẽ giúp em.”
Số Bốn giữ vai tôi bằng một tay và đỡ đầu tôi bằng tay kia khi tôi gượng dậy. Cơn đau bùng lên trong người tôi, nhưng tôi ráng lơ nó đi, nén tiếng rên rỉ.
Anh ta đưa tôi cái túi chườm. “Em không cần nén đau đâu,” anh ta nói. “Ở đây chỉ có tôi với em thôi.”
Tôi cắn môi. Nước mắt chảy dài trên mặt tôi, nhưng không ai trong hai chúng tôi nhắc đến hay để ý chúng.
“Tôi nghĩ từ giờ trở đi em có thể trông cậy vào những người bạn nhảy phái để bảo vệ em,” anh đề nghị.
“Em cũng tưởng vậy đó chứ,” tôi nói. Tôi lại cảm thấy bàn tay Al đang chặn họng tôi, và một tiếng nấc làm người tôi chúi về phía trước. Tôi ấn tay lên trán và chầm chậm xoa xoa từ trước ra sau. “Nhưng Al...”
“Nó muốn em vẫn là một cô gái nhỏ bé, điềm đạm đến từ phái Abnegation,” Số Bốn nhẹ nhàng nói. “Nó làm em đau vì sự mạnh mẽ của em làm nó thấy yếu kém. Không có lý do nào khác.”
Tôi gật đầu và cố tin lời anh ta nói.
“Những người khác sẽ không ghen ghét đến vậy nếu như em tỏ ra yếu ớt một chút. Ngay cả khi thật ra không phải vậy.”
“Vậy anh nghĩ em phải giả bộ yếu ớt hả?” tôi nhướn mày?
“Đúng, tôi nghĩ vậy đó.” Anh ta lấy túi chườm đá khỏi tay tôi, tay anh xoa lên tay tôi, và đặt túi chườm lên đầu tôi. Tôi hạ tay xuống, háo hức đến mức không thèm đưa tay phản đối. Số Bốn đứng dậy, tôi nhìn chằm chặp vào vạt áo anh.
Đôi lúc tôi coi anh ta chỉ như một người bình thường, và đôi lúc hình bóng anh nằm sâu trong gan ruột tôi, như một cơn đau âm ỉ.
“Sáng mai em sẽ hiên ngang đi ăn sáng và cho những kẻ tấn công em thấy rằng chúng không ảnh hưởng gì đến em cả,” anh ta nói thêm, “nhưng em phải để lộ vết thâm tím trên cổ em, và cúi đầu xuống.”
Cái ý tưởng đó làm tôi muốn ói.
“Em không nghĩ mình có thể làm vậy đâu,” tôi nói nhát gừng, đưa mắt nhìn anh ta.
“Em phải làm thế.”
“Em nghĩ là anh không hiểu đâu.” Mặt tôi nóng lên. “Tụi nó đã chạm vào người em.”
Người anh ta căng lên khi nghe tôi nói, tay siết chặt cái túi chườm đá. “Chạm vào người em,” anh ta lặp lại, đôi mắt lạnh toát.
“Không phải... theo cách anh đang nghĩ đâu.” Tôi hắng giọng. Tôi đã không biết đem chuyện này ra nói lại ngượng nghịu, khó khăn thế này. “Nhưng... gần như thê'.”
Tôi nhìn đi chỗ khác.
Anh ta ngồi im lâu tới nỗi rốt cục thì tôi cũng phải lên tiếng.
“Sao vậy?”
“Tôi không muốn nói điều này,” anh ta nói, “nhưng tôi thấy mình phải nói. Trong lúc này, chuyện em được an toàn quan trọng hơn chuyện em đúng hay sai. Hiểu chứ?”
Hàng lông mày thẳng tắp của Số Bốn nhíu lại. Bụng tôi quặn đau, một phần vì tôi biết anh ta nói có lý nhưng tôi không muốn thừa nhận, và một phần vì tôi muốn một điều mà tôi không biết cách diễn tả; tôi muốn thu hẹp khoảng cách giữa hai chúng tôi cho đến khi nó biến mất hoàn toàn.
Tôi gật đầu.
“Nhưng làm ơn, khi có cơ hội...” Anh ta áp tay vào má tôi, lạnh và mạnh, và nâng đầu tôi lên để tôi phải nhìn vào anh. Mắt anh lóe lên. Nhìn gần như một con thú ăn thịt. “Hãy hủy hoại chúng.”
Tôi cười run rẩy. “Anh hơi đáng sợ đó, Số Bốn.”
“Giúp tôi một chuyện đi,” anh ta đáp, “và đừng gọi tôi như thế.”
“Vậy em phải gọi anh thế nào?”
“Không thế nào cả.” Anh rút tay khỏi mặt tôi. “Chưa.”