← Quay lại trang sách

Chương 23

TỐI ĐÓ TÔI không quay về phòng ngủ chung. Ngủ chung phòng với những con người mới vừa tấn công tôi chỉ để tỏ ra can đảm thì thiệt là ngu quá mạng. Số Bốn ngủ trên sàn và tôi ngủ trên giường anh, nằm trên mền, hít thở mùi hương của cái vỏ gối. Nó có mùi thuốc tẩy và cái gì đó nằng nặng, ngòn ngọt và đặc trưng con trai.

Nhịp thở của anh thật chậm, và tôi chống tay lên để nhìn xem anh ngủ hay chưa. Anh đang nằm sấp với một tay vòng qua đầu. Mắt nhắm nghiến, môi mở hé. Lần đầu tiên nhìn anh trẻ đúng tuổi, và tôi tự hỏi con người thật của anh là gì nhỉ. Anh là ai khi không phải là một Dauntless, không phải là một người hướng dẫn, không phải Số Bốn, không phải ai đặc biệt?

Bất kể anh là ai, tôi cũng thích anh. Giờ tôi thấy dễ dàng thừa nhận điều đó hơn, trong bóng tối, sau tất cả mọi việc vừa xảy ra Anh không ngọt ngào hay dịu dàng hay đặc biệt tử tế. Nhưng anh thông minh và can đảm, và mặc dù anh đã cứu mạng tôi, anh đối xử với tôi như đối với một người mạnh mẽ. Đó là tất cả những gì tôi cần.

Tôi cứ nhìn cơ bắp trên lưng anh phập phồng mãi đến khi chìm vào giấc ngủ.

Tôi thức dậy, cả người đau như bị dần. Tôi co rúm người lại khi ngồi dậy, tay giữ chặt hai bên sườn và đi đến cái gương nhỏ treo trên bức tường đối diện. Tôi lùn quá không thấy được mình trong đó, nhưng khi nhón chân lên, Tôi thấy được cái mặt mình. Đúng như mong đợi, trên má tôi hằn lên một vết thâm tím ngắt. Tôi ghét cái ý tưởng phải khúm núm đi vô phòng ăn như thế này, nhưng những hướng dẫn của Số Bổn đã ghi vào trong óc tôi. Tôi phải phục hồi lại tình bạn của mình. Tôi cần sự bảo vệ dành cho một đứa yếu ớt.

Tôi búi tóc lên thành một búi sau đầu. Cửa mở ra và Số Bốn bước vào, khăn tắm vắt vẻo trên tay và tóc sũng nước. Tôi giật mình khi thấy một đường da trán lộ ra phía trên thắt lưng khi anh đưa tay lên lau tóc, và tôi buộc mình phải đưa mắt nhìn lên mặt anh.

“Xin chào,” tôi nói. Giọng nghe hơi căng thẳng. Ước gì nó không thế.

Anh chạm vào gương mặt bầm tím của tôi. “Không tệ lắm,” anh nói. “Đấu em sao rồi?”

“Ổn ạ,” Tôi đáp. Tôi nói dối – đầu tôi đang nhức bang bang. Tôi xoa ngón tay lên chỗ sưng, và cơn đau châm vào da đầu. Nó đã có thể tệ hơn vầy. Tôi đã có thể đang nổi lềnh bềnh trên con sông.

Từng thớ thịt trên người tôi dúm dó lại khi chuyển sang bên sườn tôi, nơi tôi bị đá. Anh cử động nhẹ thôi, nhưng tôi không nhúc nhích gì được.

“Còn xương sườn em sao rồi?” anh hỏi bằng một giọng trầm.

“Chỉ đau khi em thở thôi.”

Anh cười. “Chuyện đó thì em không thế tự cải thiện được rồi “

“Peter hẳn sẽ mở tiệc ăn mừng nếu em nghỉ thở.”

“Chà,” anh nói, “tôi chỉ tới dự nếu có bánh kem thôi.”

Tôi phá ra cười, và lại co rúm người, phải chụp lấy tay anh để giữ yên mấy cái bẹ sườn. Anh nhẹ nhàng rút tay về, đầu ngón tay sượt qua sườn tôi. Khi tay anh rời đi, tôi cảm thấy một cơn đau trong lồng ngực. Một khi khoảnh khắc này kết thúc, tôi phải nhớ về những thứ đã xảy ra đêm qua. Và tôi muốn ở lại đây với anh

Anh khẽ gật đầu và dẫn tôi ra ngoài.

“Tôi vô trước đây,” anh nói khi cả hai chúng tôi đã đứng ngoài phòng ăn. “Gặp lại em sau nhé, Tris”

Anh bước qua cánh cửa và tôi còn có một mình. Hôm qua anh nói với tôi rằng anh nghĩ tôi phải giả đò tỏ ra yếu đuối, nhưng anh đã lầm. Tôi vốn đã yếu đuối sẵn rồi. Tôi dựa vào tường và vùi đầu vào hai tay. Rất khó để thở sâu được nên tôi hít thở những hơi ngắn, và nhanh. Tôi không thể để chuyện này xảy ra được. Chúng tấn công tôi để tôi thấy mình yếu đuối. Tôi có thể vờ như là tụi nó đã thành công để bảo vệ chính bản thân tôi, nhưng tôi sẽ không để mình trở nên như vậy thật.

Tôi nhấc người khỏi bức tường và bước vào phòng ăn mà không nghĩ ngợi gì thêm. Được vài bước, tôi nhớ ra mình phải trông như đang co rúm người lại vì sợ sệt, cho nên tôi bước chậm lại và bám vô tường, đầu cúi xuống. Uriah, ngồi ở cái bàn cạnh bàn Will và Christina, giơ tay vẫy tôi. Và rồi hạ tay xuống.

Tôi ngồi xuống cạnh Will

Al không có đó - không thấy nó đâu cả.

Uriah trượt sang ngồi kế tôi, bỏ cái bánh xốp đang ăn dở và ly nước đang uống dở lại bàn bên kia. Trong một giây, cả ba đứa nó nhìn tôi chằm chằm.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Will hạ giọng.

Tôi quay lại nhìn cái bàn sau lưng bàn tụi tôi. Peter đang ngồi đó, vừa ăn bánh mì nướng vừa thì thầm cái gì đó với Molly. Tay tôi siết chặt cạnh bàn. Tôi muốn nó thật đau đớn. Nhưng giờ không phải lúc.

Drew cũng không có đó, chứng tỏ nó vẫn đang nằm trong bệnh xá. Một sự khoái trá xấu xa quét qua người tôi khi nghĩ tới đó.

“Peter, Drew...,” tôi lặng lẽ nói. Tôi giữ lấy mạn sườn khi với qua bàn lấy miếng bánh mì. Vươn tay ra làm tôi đau thấu trời, nên tôi cho phép mình rụt người lại và chúi về phía trước. “Và...” tôi nuốt nước miếng. “Và Al.”

“Ôi trời,” Christina kêu lên, mắt trợn tròn.

“Cậu có ổn không đó?” Uriah hỏi.

Mắt Peter chạm mắt tôi từ phía bên kia phòng ăn, và tôi buộc mình phải nhìn đi chỗ khác. Miệng tôi đắng nghét khi phải để nó thấy nó dọa được tôi, nhưng tôi buộc phải làm như thế. Số Bốn nói đúng. Tôi phải làm tất cả những gì có thể để bảo đảm mình sẽ không bị tấn công thêm lần nào nữa.

“Không hẳn,” tôi nói.

Mắt tôi cay xè, mà đó chẳng phải là kĩ xảo gì cả, không giống như chuyện rụt người lại lúc nãy. Tôi nhún vai. Giờ thì tôi tin lời cảnh báo của cô Tori rồi. Peter, Drew và Al đã sẵn sàng ném tôi xuống vực bởi ganh ghét - vậy thì chuyện những thủ lĩnh Dauntless sẽ ám hại tôi có gì khó tin lắm đâu?

Tôi thấy khó chịu, như thể tôi đang mang trên người bộ da của người khác vậy. Nếu tôi không cẩn trọng, tôi có thể bỏ mạng. Tôi không thể tin tưởng ngay cả những thủ lĩnh của phái mình. Gia đình mới của tôi.

Uriah mím môi. “Thật không công bằng. Ba chọi một hả?”

“Ờ, và Peter thì đúng là biểu tượng của sự công bằng. Đó là lý do tại sao nó lôi Edward xuống trong lúc ngủ và đâm mù mắt thằng nhỏ.”

Christina khịt mũi và lắc đầu. “Mà Al hả? Bồ có chắc không, Tris?”

Tôi dán mắt vô cái dĩa của mình. Tôi là Edward tiếp theo. Nhưng không giống nó, tôi sẽ không bỏ đi.

“Ừ” tôi đáp. “Mình chắc.”

“Chắc hẳn là do tuyệt vọng quá,” Will nói. “Nó đã hành xử... mình không biết nữa. Như một người khác. Ngay từ khi bắt đầu giai đoạn hai.”

Và rồi Drew lê vào phòng ăn. Tôi đánh rớt miếng bánh mì, miệng há hốc.

Nói nó “bị bầm” là hơi nhẹ rồi. Mặt nó sưng vù và bầm tím. Môi nó nứt ra làm đôi và một vết cắt vắt ngang chân mày nó. Nó cụp mắt xuống suốt trên đường đến cái bàn, thậm chí không dám ngước nhìn tôi. Tôi liếc ngang phòng nhìn Số Bốn. Anh đang nở một nụ cười thỏa mãn mà tôi ước mình cũng có được.

“Cậu làm nó ra vậy hả?” Will rít lên.

Tôi lắc đầu. “Không. Ai đó - mình không biết ai - đã tìm thấy mình ngay trước khi...” tôi nuốt vội. Nói ra sẽ làm chuyện trở nên trầm trọng hơn, thật hơn. “... mình bị ném xuống vực.”

“Tụi nó định giết bồ hả?” Christina thì thầm hỏi.

“Có lẽ thế. Hoặc tụi nó chỉ định đu đưa mình trên đó để dọa mình.” Tôi nhún vai. “Nó có tác dụng rồi đó.”

Christina nhìn tôi buồn bã. Will chỉ dán mắt xuống bàn.

“Tụi mình phải làm cái gì đó mới được,” Uriah hạ giọng.

“Gì là gì, tẩn cho tụi nó một trận hả?” Christina nhe răng. “Coi bộ chuyện đó đã có người lo rồi”

“Không phải. Đau đớn kiểu đó thì tụi nó có thể hồi phục được,” Uriah trả lời. “Tụi mình phải đá tụi nó bay ra khỏi bảng xếp hạng. Điều đó sẽ hủy hoại tương lai của tụi nó. Vĩnh viễn”

Số Bốn đứng dậy và tiến đến đứng giữa những cái bàn. Cuộc thảo luận chấm dứt ngay tắp lự.

“Các bạn nhảy phái. Hôm nay chúng ta sẽ làm vài điều hơi khác,” anh nói. “Theo tôi.”Chúng tôi đứng dậy, và trán Uriah nhăn lại. “Cẩn thận nhé,” nó dặn tôi.

“Đừng lo,” Will nói. “Tụi này sẽ bảo vệ cậu ấy”.

Số Bốn dẫn chúng tôi ra khỏi phòng ăn và đi dọc theo những con đường vòng quanh Hố Bẫy. Will đi bên trái tôi, Christina đi bên phải.

“Chưa bao giờ mình thật sự xin lỗi bồ,” Christina thì thầm. “Vì đã cướp lá cờ trong khi bồ mới là người đã kiếm ra nó. Mình không biết mình bị cái giống gì nữa.”

Tôi không biết tha thứ cho con nhỏ có phải là sáng suốt hay không - cho cả hai đứa nó, sau những gì tụi nó phun vô mặt tôi sau khi biết kết quả xếp hạng hôm qua. Nhưng mẹ tôi hẳn sẽ nói với tôi rằng con người ai chẳng có lỗi lầm và tôi nên khoan với tụi nó. Và Số Bốn bảo tôi phải tin cậy vào bạn bè mình.

Tôi không biết nên tin cậy đứa nào hơn, vì tôi không chắc bạn bè thật sự của tôi là ai. Uriah và Marlene - những đứa có mặt bên cạnh tôi ngay cả khi tôi tỏ ra mạnh mẽ, hay Christina và Will - những đứa luôn bảo vệ tôi khi tôi tỏ ra yếu đuối?

Khi đôi mắt nâu tròn to của con nhỏ nhìn vào mắt tôi, tôi gật đầu. “Chuyện gì qua rồi cho qua đi.”

Tôi vẫn muốn nổi giận, nhưng tôi buộc phải để cơn tức ra đi.

Chúng tôi trèo lên cao hơn hẳn so với những lần từ trước tới giờ, đến khi mặt Will trắng bệch mỗi lần ngó xuống dưới. Hầu hết thời gian tôi khoái độ cao, nên tôi chụp lấy tay Will, cần nó đỡ - nhưng thật sự thì tôi mới là người đỡ nó. Nó cười với tôi đầy biết ơn.

Số Bốn quay người lại và bước lùi một vài bước - bước lùi, trên một con đường siêu hẹp không có rào chắn. Anh biết rõ nơi này như thế nào?

Anh nhìn Drew đang lết lết ở cuối đoàn và nói, “Nhanh chân lên, Drew!”

Đó là một trò đùa hơi ác, nhưng thật khó để tôi không nhoẻn miệng cười. Đó là cho tới khi ánh mắt Số Bốn lia tới cánh tay tôi đang khoác qua tay Will, và mọi sự hài hước biến mất. Biếu hiện của anh làm tôi lạnh người. Anh... ghen sao?

Chúng tôi đến càng lúc càng gần cái trần nhà bằng kính, và lần đầu tiên trong một thời gian dài, tôi nhìn thấy ánh mặt trời. Số Bốn leo lên một tầng cầu thang kim loại dẫn đến một cái lò trên trần, chúng kêu cót két dưới chân tôi, và tôi cúi xuống để nhìn Hố Bẫy và cái vực bên dưới.

Chúng tôi băng ngang qua tấm kính, giờ là cái sàn nhà thay vì trần nhà, xuyên qua một căn phòng hình trụ có tường bằng kính. Những tòa nhà xung quanh đều nửa đứng nửa sập và có vẻ bị bỏ hoang, có thể đó là lý do tại sao trước đây tôi chưa bao giờ để ý đến phạm vi của phái Dauntless. Khu vực của phái Abnegation cũng ở xa đây quá.

Những thành viên Dauntless đi lại trong căn phòng bằng kính, túm tụm nói chuyện theo từng nhóm. Ở rìa căn phòng, hai Dauntless đang đánh nhau bằng những cây gậy, cười cợt khi một trong hai đánh trượt vào không khí. Trên đầu tôi, hai sợi dây thừng giăng ngang căn phòng, một sợi treo cao hơn sợi kia vài mét. Có thể chúng liên quan tới cái tính ưa đùa thần thách quỷ trứ danh của phái Dauntless.

Số Bốn dẫn chúng tôi qua một cánh cửa khác. Bên kia là một không gian khổng lồ, ẩm ướt với những bức tường đầy hình vẽ đường phố và những ống nước lồ lộ. Căn phòng được thắp sáng bằng hàng loạt những bóng đèn huỳnh quang kiểu cũ có vỏ bằng nhựa – chắc là đồ cổ.

“Đây,” Số Bốn nói, mắt anh rực lên trong ánh sáng tai tái, “là một dạng khác của trình mô phỏng, được biết đến với cái tên ‘bối cảnh kinh hoàng’. Ở đây đã được cho ngưng hoạt động để phục vụ cho mục đích của chúng ta, nên lần tới các bạn sẽ thấy nó không giống như vầy

Sau lưng anh, chữ “Dauntless” được xịt bằng sơn đỏ lên bức tường bê tông.

“Qua trình mô phỏng của các bạn, chúng tôi đã lưu trữ dữ liệu về nỗi sợ hãi lớn nhất của mỗi người. Bối cảnh kinh hoàng tiếp cận các dữ liệu đó và đem đến cho các bạn một loạt các chướng ngại vật thực sự. Một số chướng ngại vật sẽ là những nỗi sợ các bạn đã từng đối mặt trước đây trong trình mô phỏng. Một số khác có thể là những nỗi sợ hoàn toàn mới. Điểm khác biệt là ở chỗ trong bối cảnh kinh hoàng, các bạn đã được biết trước rằng đó chỉ là trình mô phỏng, vậy nên các bạn sẽ sáng suốt hơn khi trải qua nó.”

Điều đó có nghĩa là ai cũng sẽ giống pergent trong bối cảnh kinh hoàng. Tôi không biết liệu đó có phải là sự nhẹ nhõm hay không, bởi vì tôi không thể bị phát hiện ra, hay không thể là một rắc rối, bởi vì tôi sẽ không nắm lợi thế.

Số Bốn tiếp tục, “Số lượng nỗi sợ các bạn có trong bối cảnh kinh hoàng khác nhau, tùy vào số lượng nỗi sợ thật sự của các bạn.”

Tôi sẽ có bao nhiều nỗi sợ hãi đây? Tôi nghĩ tới việc lại phải đối mặt với đàn quạ và rùng mình, mặc dù không khí rất ấm.

“Trước đây tôi đã nói rằng giai đoạn nhập môn thứ ba sẽ tập trung vào chuấn bị tinh thần” anh nói tiếp. Tôi nhớ lúc anh nói điều đó. Vào ngày đầu tiên. khi anh chĩa súng vào đầu Peter. Ước gì anh đã bóp cò.

“Đó là bởi vì nó đòi hỏi các bạn phải kiểm soát được cảm xúc và cơ thể - phải kết nối khả năng thể chất mà các bạn học được trong giai đoạn một với khả năng làm chủ cảm xúc học trong giai đoạn hai. Để tiến lên thêm một bậc.” Một trong những bóng đèn huỳnh quang trên đầu Số Bốn cứ chớp tắt chớp tắt. Số Bốn thôi không quét mắt qua đám khai tâm nữa và chiếu tướng tôi.

“Tuần tới, các bạn sẽ phải kết thúc bối cảnh kinh hoàng của các bạn càng nhanh càng tốt trước một hội đồng gồm các thủ lĩnh phái Dauntless. Đó sẽ là bài kiểm tra cuối kỳ của các bạn và quyết định thứ hạng của các bạn trong giai đoạn ba. Cũng như giai đoạn hai được coi trọng hơn giai đoạn một, giai đoạn ba là giai đoạn được coi trọng nhất. Hiểu chứ?”

Chúng tôi đếu gật đầu. Kể cả Drew, nó làm cho hành động đó có vẻ đau đớn.

Nếu tôi làm tốt trong bài thi kiểm tra cuối cùng, tôi có một cơ hội tốt để lọt được vào tốp mười và cũng là cơ hội tuyệt cú để trở thành một thành viên. Trở thành một Dauntless. Ý nghĩ đó suýt làm tôi choáng bởi sự nhẹ nhõm.

“Nghe có vẻ không công bằng lắm,” Peter lên tiếng. “Nếu một người chỉ có bảy nỗi sợ còn người khác có tới hai mươi thì sao? Đó đâu phải lỗi của họ?”

Số Bốn trừng mắt nhìn nó trong vài giây rồi phá ra cười. “Cậu có thật sự muốn trò chuyện với tôi về cái gọi là công bằng không?”

Đám đông những đứa khai tâm dạt ra hai bên để nhường đường cho anh tiến đến chỗ Peter, tay khoanh lại, và nói bằng một giọng nói chết chóc, “Tôi hiểu rằng cậu đang lo lắng, Peter à. Sự kiện tối qua rõ ràng đã chứng minh rằng cậu là một tên hèn nhát đáng thương.”

Peter nhìn lại, đờ người ra.

“Vậy là chúng ta đều biết,” Số Bốn lặng lẽ nói tiếp, “rằng cậu sợ hãi một cô bé lùn tịt, ốm o đến từ phái Abnegation.” Miệng anh cong lên thành một nụ cười.

Will choàng tay qua người tôi. Vai Christina rung lên vì cười. Và đâu đó trong mình, tôi cũng toe toét cười.

Khi chúng tôi quay lại phòng ngủ chung chiều hôm đó, Al đang ở đó.

Will đứng sau lưng và khẽ giữ vai tôi, như nhắc cho tôi biết rằng có nó ở đây. Christina nhích tới gần tôi hơn.

Có những quầng thâm dưới mắt Al, và mặt nó sưng lên vì khóc. Bụng tôi quặn đau khi thấy nó. Tôi không cử động được. Mùi cỏ chanh và lá ngải đắng, một thời từng dẽ chịu, giờ chua lòm trong mũi tôi.

“Tris,” Al nói, giọng vỡ òa. “Mình nói chuyện với cậu được không?”

“Mày giỡn chơi hả?” Will siết chặt vai tôi. “Đừng bao giờ vác cái mặt mày tới gần con nhỏ một lần nào nữa.”

“Mình sẽ không làm cậu bị thương. Mình chưa bao giờ muốn...” Al ôm lấy mặt bằng cả hai tay. “Mình chỉ muốn nói là mình xin lỗi, mình rất xin lỗi, mình không... mình không biết chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, mình... làm ơn hãy tha thứ cho mình, xin cậu...”

Nó với tới như thế nó định chạm vào vai tôi, hay tay tôi, mặt nó nhòe nhoẹt nước mắt.

Đâu đó trong tôi là một con người nhân từ và vị tha. Đâu đó có một đứa con gái đang cố để hiểu người ta đang trải qua những chuyện gì, người chấp nhận rằng con người ta làm những điều ác độc và rằng sự tuyệt vọng dẫn dắt người ta đến với những vùng tăm tối hơn rất nhiều so với người ta từng tưởng tượng. Tôi thề là đứa con gái đó có tồn tại, và nó thấy đau lòng cho đứa con trai đang vật vã vì hối hận trước mặt tôi.

Nhưng nếu tôi có thấy đứa con gái đó, tôi cũng không nhận ra.

“Tránh xa tôi ra,” tôi lặng lẽ nói. Cả người tôi cứng lại và lạnh ngắt, và tôi không giận dữ, tôi không bị tổn thương tôi không là gì cả. Tôi hạ giọng. “Đừng bao giờ đến gần tôi nữa.”

Mắt chúng tôi gặp nhau. Mắt nó đen sẫm và đờ đẫn. Tôi vô cảm.

“Nếu cậu tới gần tôi, thề có Chúa tôi sẽ giết cậu,” tôi nói. “Đồ hèn.”