Chương 24
TRIS.”
Trong giấc mơ, mẹ gọi tên tôi. Mẹ vẫy tay ra hiệu và tôi băng ngang căn bếp để đến bên mẹ. Mẹ chỉ tay vô cái nồi bắc trên bếp, tôi giở nắp nồi ngó vô trong. Con mắt đen láy của một con quạ trừng trừng nhìn tôi, lông cánh nó cọ vào thành nồi, cái thân mình mập ú của nó ngập trong nước sôi.
“Bữa tối,” mẹ nói.
“Tris!” tôi lại nghe tiếng kêu. Tôi mở mắt ra. Christina đứng bên giường tôi, mặt nó lem luốc nước mắt với mascara.
Là Al, nó nói. Đi nào.Vài đứa khai tâm đã thức dậy, vài đứa chưa. Christina nắm tay và kéo tôi khỏi phòng ngủ. Tôi chạy chân đất trên sàn đá, hấp háy mắt để nhìn cho rõ hơn, tay chân vẫn còn nặng trịch vì ngái ngủ. chuyện gì đó kinh khủng đã xảy ra. Tôi cảm thấy nó theo từng nhịp tim đập. Là Al.
Chúng tôi chạy băng qua Hổ Bẫy, và rồi Christina dừng lại. Một đám đông đã vây lấy bãi đá ngầm, nhưng người này đứng cách người kia đến vài tấc nên vẫn có đủ chỗ cho tôi vượt lên Christina và đi vòng quanh một ông trung niên cao kều để chen lên trước.
Hai người đàn ông đứng cạnh bãi đá ngầm, đang dùng dây thừng kéo cái gì đó lên. Họ đều gầm gừ, trì người xuống để kéo cái dây thừng, rồi lại với tới để kéo thêm. Một hình thù to lớn, đen ngòm hiện lên trên bãi đá ngầm, và một vài thành viên Dauntless vội chạy lên trước đế giúp hai người kia lôi nó lên.
Hình thù đó rớt cái bịch xuống sàn. Một cánh tay tái ngắt, sưng phù vì nước rớt tõm xuống sàn đá. Một xác chết. Christina nép sát vô người tôi, bám chặt lấy tay tôi. Nó gục đầu vào vai tôi và bật khóc, nhưng tôi không thể quay đi. Vài người xoay cái xác lại, và cái đầu ngoẻo.
Đôi mắt trợn trừng và trống rỗng. Tối thui. Đôi mắt của búp bê. Mũi khoằm, cánh mũi hẹp và tròn. Đôi môi tím tái. Gương mặt tự thân nó chẳng còn chút gì giống mặt người, nửa xác chết nửa quái vật. Hai lá phổi tôi muốn bốc cháy; hơi thở tôi run rẩy. Al.
“Một trong những đứa khai tâm,” một giọng nói vang lên sau lưng tôi. “Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện y xì mọi năm,” ai đó đáp lại. “Nó tự lao đầu xuống bãi đá ngầm “
“Đừng có độc mồm độc miệng thế chứ. Lỡ đâu là tai nạn thì sao.”
“Người ta thấy nó ngay giữa cái vực. Bộ anh tưởng nó đạp phải dây giày và... vèo, trượt ra xa cả thước vậy hả?”
Tay Christina siết tay tôi càng lúc càng chặt. Tôi nên nói nó buông ra; bắt đầu đau rồi. Ai đó quỳ xuống kế bên Al và vuốt mắt cho nó. Cố làm như nó đang ngủ, chắc vậy. Vớ vẩn gì đâu. Sao người ta lại muốn giả bộ rằng chết là ngủ? Không phải vậy. Không phải.
Cái gì đó trong tôi sụp đổ. Ngực tôi thắt lại, khó thở. Tôi khuỵu xuống đất, kéo.Christina theo. Những phiến đá thật thô ráp quanh đầu gối tôi. Tôi nghe thấy âm thanh gì đó, âm thanh của ký ức. Tiếng nấc của Al; tiếng nó hét lên mỗi đêm. Lẽ ra tôi phải biết chứ. Vẫn không thở được. Tôi ấn hai tay lên ngực và lắc lư người từ trước ra sau để giải tỏa bớt căng thẳng trong lồng ngực.
Khi nhắm mắt lại, tôi thấy cái đỉnh đầu Al khi nó vác tôi trên vai tới phòng ăn. Tôi cảm giác được bước chân nó nhấp nhô. Nó là một đứa bự nự và ấm áp và vụng về. Không, đã là. Đó chính là cái chết – chuyển từ “là” sang “đã là”.
Tôi thở khò khè. Có ai đã đem tới một cái túi lớn màu đen để đựng xác nó. Tôi dám cá là cái túi quá nhỏ. Một tiếng cười suýt bật khỏi miệng tôi, cố nén lại khùng khục trong họng. Al quá bự so với cái túi đựng xác; thật là một bi kịch. Cơn mắc cười đi được nửa đường, tôi buộc mình phải câm họng lại, thành ra nghe nó giống tiếng rên hơn. Tôi rụt tay lại và đứng dậy, bỏ lại Christina trên sàn nhà. Tôi chạy.
“Của em đây,” Tori nói. Cổ đưa cho tôi một cái ly thơm mùi bạc hà. Tôi đỡ lấy nó bằng cả hai tay, đầu ngón tay râm ran vì sức nóng.
Cổ ngồi xuống đối diện tôi. Nói tới đám tang, những.Dauntless không đế lãng phí một giây phút nào. Tori nói họ muốn loan truyền thông tin về cái chết ngay khi nó xảy ra. Phòng trước của tiệm xăm đang không có ai, nhưng Hố Bẫy thì đầy nghẹt người, hầu hết đều say xỉn. Chẳng hiểu sao tôi không lấy đó làm ngạc nhiên.
Ở nhà, đám tang là một khoảng thời gian ảm đạm. Mọi người tập hợp lại để giúp đỡ gia đình bất hạnh, và không ai rảnh tay, nhưng tuyệt đối không có tiếng cười nói, la hét hay đùa giỡn. Và thành viên Abnegation không uống đồ uống có cồn, nên ai cũng rất nghiêm trang. Lẽ dĩ nhiên đám tang ở đây thì ngược lại.
“Uống đi,” cổ nói. “Nó sẽ giúp em thấy khá hơn, tôi hứa đó.”
“Em không nghĩ nước trà giải quyết được gì đâu,” tôi chậm rãi nói. Nhưng cũng hớp một hớp. Nó làm miệng và cổ tôi ấm hẳn lên, rồi lan xuống bụng. Tôi đã không nhận ra mình lạnh tê tái tới mức nào cho tới khi hết lạnh.
“Tôi dùng từ ‘khá hơn’! Không phải ‘tốt.’” Cổ cười với tôi, nhưng khóe mắt không nheo lại như thường lệ. “Tôi không nghĩ thời gian sắp tới sẽ có cái gì ‘tốt.’”
Tôi cắn môi. “Bao lâu...”.Tôi vật lộn để tìm đúng từ. “Bao lâu sau thì cô mới ổn trở lại, sau khi anh cô...”
“Không biết a.” Cổ lắc đầu. “Có lúc tôi có cảm giác mình vẫn chưa ổn lại được. Có lúc lại thấy bình thường. Thậm chí là vui. Dù vậy cũng mất vài năm tôi mới thôi nung nấu ý định trả thù.”
“Sao cô lại thôi?” tôi hỏi
Mắt cổ trống rỗng khi nhìn vô định vào bức tường sau lưng tôi. Cổ nhịp nhịp ngón tay lên đầu gối mấy giây rồi mới nói, “Tôi không coi đó là thôi hẳn. Giống như tôi... đang chờ đợi thời cơ thì đúng hơn.”
Tori tỉnh khỏi cơn mơ màng và kiểm tra đồng hồ.
“Tới lúc phải đi rồi,” cồ thông báo.
Tôi đổ hết phần nước trà còn lại xuống bồn nước. Khi buông tay khỏi cái ly, tôi nhận thấy mình đang run rẩy.
Không tốt rồi. Tay tôi chỉ run mỗi khi tôi sắp khóc thôi, mà tôi thì không thể khóc lóc trước mặt tất cả mọi người được.
Tôi theo Tori ra khỏi tiệm xăm và đi xuống Hố Bẫy. Tất cả những người có mặt trước đó đã tập hợp quanh bãi đá ngầm, và không khí sực nức mùi cồn. Một bà trước mặt tôi cứ đổ nhào về phía bên phải, mất thăng bằng, và rồi phá ra cười khúc khích khi té vô người cái ông bên cạnh. Tori nắm tay tôi lái đi chỗ khác.
Tôi tìm thấy Uriah, Will và Christina giữa đám khai tâm. Mắt Christina sưng húp. Uriah đang cầm một cái chai đựng rượu bằng bạc. Nó chìa ra cho tôi. Tôi lắc đầu.
“Ngạc nhiên chưa ngạc nhiên chưa,” Molly lên tiếng từ phía sau tôi. Nó hích cùi chỏ Peter “ Cứng Đơ thì muôn đời vẫn là Cứng Đơ.”
Tôi nên lơ nó đi. Quan điểm của nó không nên làm tôi bận tâm.
“Hôm nay tao đọc được bài báo này hay lắm,” nó ghé sát vào tai tôi. “Nói gì đó về ông bố mày, và lý do thật sự khiến mày rời bỏ phái cũ mà
Bảo vệ bản thân không phải là thứ quan trọng nhất trong đấu tôi Nhưng nó là thứ dễ kích động nhất.
Tôi xoay người và đấm một cú vô hàm nó. Mu bàn tay tôi đau nhói do lực tác động. Tôi không nhớ đã quyết định bụp nó. Tôi không nhớ đã siết tay thành nắm đấm.
Nó nhào người tới, tay vươn ra nhưng không với xa được tới tôi. Will chộp lấy cổ áo nó kéo lại. Thằng này nhìn từ nó qua tôi rồi nạt, “Có thôi đi không. Cả hai đứa.”
Một phần trong tôi ước chi nó đừng có cản con nhỏ. Một vụ đánh nhau sẽ là một lý do phân tán tốt, nhất là giờ Eric lại đang leo lên trên một cái thùng kế bên thanh chấn. Tôi nhìn anh ta, khoanh tay lại để giữ mình đứng im. Không biết anh ta sẽ nói gì.
Trong ký ức gần nhất của những người Abnegation không có chỗ của những vụ tự sát, nhưng lập trường của phái rất rõ ràng: tự sát với họ lá một hành vi ích kỷ. Một người thật sự quên mình không nghĩ cho bản thân mình nhiều tới mức khát khao cái chết. Không ai dám bô lô ba la chuyện đó nhưng nếu nó xảy ra, ai cũng sẽ nghĩ như thế.
“Đề nghị tất cả im lặng!” Eric nói lớn. Ai đó đập vô cái gì giống cái chiêng, và những tiếng la hét tắt dần, dù những tiếng rì rầm thì không. Eric nói, “Cảm ơn. Như quý vị cũng biết, chúng ta ở đây vì Albert, một kẻ khai tâm, đã gieo mình xuống vực tối hôm qua.”
Rồi cả những tiếng rì rầm cũng im bặt, chỉ còn nghe tiếng nước vỗ dưới chân vực.
“Chúng ta không biết lý do,” Eric tiếp tục, “và khóc than vì mất cậu ấy thì quá dễ dàng. Nhưng chúng ta đã không chọn một cuộc sống dễ dàng khi chúng ta trở thành thành viên Dauntless. Và sự thật là...” Eric mỉm cười. Nếu tôi không biết anh ta từ trước, tôi sẽ nghĩ nụ cười đó thiệt thành thật. Nhưng tôi biết tỏng anh ta. “Sự thật là Albert giờ đang khám phá một vùng đất bí ẩn và vô định. Cậu ta đã nhảy xuống dòng nước đầy hiểm ác để đến được nơi đó. Liệu ai trong chúng ta đủ can đảm đế dấn thân vào bóng tối mà không biết cái gì đang chờ đợi phía trước? Albert chưa phải là một thành viên như chúng ta, nhưng tôi đảm bảo rằng cậu ấy là một trong những người can đảm nhất!”
Tiếng hò reo, hú hét vang lên từ giữa đám đông. Những Dauntless hoan hô bằng vô số giọng khác nhau, cao vút và trầm khàn, chói lói và khàn đục. Tiếng gầm của họ giống y như tiếng gầm của dòng nước. Christina lấy cái chai từ tay Uriah và nốc cạn. Will choàng tay qua vai con nhỏ và kéo nó sát lại. Những tiếng nói vang lên ngập tràn trong tai tôi.
“Ăn mừng cho cậu trai bây giờ và nhớ về cậu ta mãi mãi!” Eric hét lên. Ai đó đưa cho anh ta một cái chai đen thui, và anh ta nâng nó lên. “Vì Albert Dũng Cảm!”
“Vì Albert!” đám đông la theo. Những cánh tay vòng quanh người ôi, và những Dauntless hò vang tên nó. “Albert! Al-bert! Al-bert!” Họ hô cho đến khi tên nó nghe không còn giống tên nó chút nào nữa. Nghe giống như tiếng hú hét của người nguyên thủy trong một cuộc đua thời cổ.
Tôi quay người đi khỏi thanh chắn. Tôi không thể chịu thêm một giây phút nào nữa.
Tôi không biết mình đang đi đâu nữa. Tôi ngờ là mình chẳng thật sự đi đâu cả, chỉ tránh xa khỏi đó thôi. Tôi bước dọc hành lang. Phía cuối hành lang là một cái vòi nước uổng, tắm mình trong ánh sáng xanh tỏa ra từ ánh đèn trên trán.
Tôi lắc lắc đầu. Can đảm ư? Can đảm lẽ ra phải là thừa nhận nhược điểm và ra khỏi phái Dauntless, bất chấp nỗi nhục mang theo. Kiêu hãnh chính là cái đã giết chết Al, và đó là một vết bỏng trong trái tim của mọi Dauntless. Nó là vết bỏng trong tim tôi.
“Tris.”
Giật nảy mình, tôi quay người lại. Số Bốn đứng ngay đằng sau tôi, ngay chính giữa vòng tròn ánh sáng màu xanh. Nó khiến anh trông kỳ quái, làm hốc mắt anh tối thui và phủ bóng xuống xương gò má anh.
“Anh làm gi ở đây?” tôi hỏi. “Không phài anh nên ra ngoài đó và bày tỏ sự khâm phục sao?”
Tôi phát ngôn cứ như thể nó dở tệ và tôi phải nhổ nó ra vậy.
“Em thì không à?” anh hỏi ngược lại. Anh tiến về phía tôi, và tôi lại nhìn thấy đôi mắt anh. Chúng trông đen tuyền dưới ánh sáng xanh này.
“Không thể bày tỏ lòng khâm phục gì được nếu như anh không có,” tôi đáp. Một cảm giác tội lỗi nhói lên và tôi phải lắc đầu xua đi. “Em không có ý đó.”
“À” Xét cái cách anh nhìn tôi thì anh chẳng tin tôi đâu. Tôi không trách anh.
“Vớ vấn thật,” tôi nói, mặt nóng bừng lên. “Nó tự đâm đầu xuống vực và Eric gọi đó là dũng cảm hả? Eric, cái kẻ đã bắt anh phóng dao vô đầu Al ấy?” tôi phát cáu lên. Nụ cười xạo sự của Eric, những câu chữ giả tạo, lý tưởng méo mó của anh ta - chúng làm tôi phát bệnh. “Nó không hề dũng cảm! Nó tuyệt vọng, nó là đồ hèn và nó suýt giết chết em! Đó là cái loại dũng cảm ở đây tôn thờ đó hả?”
“Ch.em muốn họ làm gì?” anh hỏi. “Kết tội nó ư? Al đã chết rồi. Nó không nghe được nữa, quá trễ rồi.”
“Không phải về Al,” tôi nạt lại. “Nó là về tất cả những ai đang đứng xem! Những người giờ coi việc quăng mình xuống vực là một lựa chọn hết sức khả dĩ. Tức là sao lại không làm vậy nếu như sau đó toàn thể dân chúng sẽ ca ngợi mình là một anh hùng chứ? Sao lại không làm vậy nếu như người ta sẽ khắc cốt ghi tâm tên mình chứ? chỉ là... em không thể...”
Tôi lắc đầu. Mặt nóng bừng lên và tim đập thình thịch, và tôi cố gắng tự chủ nhưng không thể.
“Điều này chẳng bao giờ xảy ra ở Abnegation!” tôi gần như hét lên. “Không có chút nào! Tuyệ không. Nơi này đã bóp méo và hủy hoại nó, và em không quan tâm nếu như nói điều này ra làm em trở thành một Cứng Đơ, em không quan tâm, em không thèm!”
Số Bốn lướt mắt lên bức tường phía trên cái vòi nước.
“Cẩn thận, Tris” anh nhắc, mắt vẫn dán lên tường
“Đó là tất cả những gì anh nói được đó hả?” tôi cau mày nhìn anh. “Rằng em nên cẩn thận? Vậy thôi hả?”
“Em cũng dở như tụi Candor đó, biết không?” Anh chụp tay tôi và lôi tôi đi xa khỏi cái vòi nước. Tay anh làm tôi đau, nhưng tôi không đủ khỏe để giựt ra.
Mặt anh kề sát mặt tôi tới mức tôi có thể thấy cả những nốt tàn nhang trên mũi anh. “Tôi sẽ không lặp lại điều này lần nữa, cho nên nghe kỹ đây.” Anh đặt tay lên vai tôi, ngón tay ấn chặt, bấu chặt. Tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. “Họ đang theo dõi em. Em, một mình em thôi.”
“Bỏ em ra,” tôi phản ứng yếu ớt.
Ngón tay anh buông ra, và anh thẳng người lên. Sức nặng đè lên ngực tôi bay biến khi anh không đụng vào người tôi nữa. Tôi sợ tính khí lúc mưa lúc nắng của anh ta. Nó cho tôi thấy có cái gì đó không ổn định trong con người anh, và không ổn định thì nguy hiếm.
“Họ cũng đang theo dõi anh hả?” tôi hỏi, nhỏ tới mức anh sẽ chẳng thể nghe thấy nếu đang không đứng gần tôi đến thế.
Anh không trả lời tôi. “Tôi cố giúp em” anh nói, “nhưng em từ chối được giúp đỡ.”
“Ờ, phải ha. Sự giúp đỡ của anh,” tôi nói. “Đâm vô tai em với một con dao và quở trách và la hét em nhiều hơn bất cứ đứa nào, hữu ích kinh khủng.”
“Quở trách em? Ý em là lúc tôi phóng con dao vào em đó hả? Tôi không phải quở trách em,” anh nạt lại. “Tôi chỉ nhắc nhở rằng nếu như em thất bại, một người khác sẽ phải vào thay thế vị trí của em.”
Tôi lấy tay ôm gáy và nghĩ lại về vụ con dao. Mỗi lần anh mở miệng đều là nhắc tôi ráng nếu tôi bỏ cuộc, Al sẽ phải đứng trước tấm bia thay tôi.
“Tại sao?” tôi th
“Bởi vì em đến từ Abnegation,” anh đáp, “và chính lúc em hành động quên mình nhất là lúc em can đảm nhất”
Giờ thì tôi đã hiểu rồi. Anh không nói để tôi bỏ cuộc. Anh chỉ nhắc nhở tôi lý do vì sao tôi không thể từ bỏ - bởi vì tôi phải bảo vệ Al. Ý nghĩ đó làm tôi đau đớn. Bảo vệ Al. Bạn tôi. Kẻ tấn công tôi.
Tôi không thể ghét Al nhiều như tôi muốn.
Tôi cũng không thể tha thứ cho nó.
“Nếu là em, tôi sẽ cố giả bộ giỏi hơn, rằng lực đẩy của tinh thần vị tha đang nhạt nhòa dần,” anh nói, “bởi vì nếu như người không nên biết mà phát hiện ra... chà, sẽ chẳng tốt cho em chút nào.”
“Tại sao? Tại sao họ lại quan tâm tới thiên hướng của em?”
“Thiên hướng là cái duy nhất bọn họ quan tâm. Họ cố làm em nghĩ rằng họ chỉ quan tâm tới việc em làm, nhưng không phải vậy. Không phải họ muốn em hành xử theo một cách nhất định. Họ muốn em suy nghĩ theo một hướng nhất định. Để có thể dễ dàng hiểu thấu em. Để em không trở thành một mối đe dọa cho họ.” Anh chống một tay lên tường, ngay kế đầu tôi và dựa tới trước. Áo anh thít chặt vào người, đủ để tôi thấy xương đòn của anh và chỗ lõm nhẹ giữa vai và bắp tay anh.
Tôi ước gì mình cao hơn. Nếu tôi cao, khổ người gầy guộc của tôi có thể được gọi là “mảnh mai” thay vì “con nít,” và anh có thể không coi tôi như đứa em gái nhỏ cần được che chở.
Tôi không muốn anh coi tôi như em gái.
“Em không hiểu,” tôi nói, “tại sao họ lại quan tâm em nghĩ gì, miễn sao em còn hành động theo cái cách họ muốn thôi chứ.”
“Giờ thì em đang hành động theo cái cách họ muốn,” anh trả lời, “nhưng sẽ ra sao nếu như bộ não thiên hướng Abnegation của em bảo em làm điều gì khác đi, điều mà họ không muốn?”
Tôi không có câu trả lời, và tôi còn không biết liệu anh có nói đúng về tôi không nữa. Tôi có thiên hướng phái Abnegation hay phái Dauntless?
Có lẽ câu trả lời là chẳng phái nào. Có lẽ tôi có thiên hướng pergent.”Có lẽ em không cần anh giúp. Anh đã bao giờ nghĩ vậy chưa?” tôi nói. “Em không yếu ớt, anh biết đấy. Em tự xoay xở được.”.
Anh lắc đầu. “Em nghĩ bản năng đầu tiên của tôi là bảo vệ em. Vì em nhỏ bé, hay vì em là con gái, là một Cứng Đơ. Nhưng em lầm rồi.”
Anh gí sát vào mặt tôi và đưa tay nâng cằm tôi. Tay anh có mùi kim loại. Lần cuối anh cầm súng, hay dao là khi nào nhỉ? Da tôi như có kiến bò ở chỗ anh chạm vào, như thể anh đang truyền điện qua da vậy.
“Bản năng đầu tiên của tôi là ép em đến lúc em ngã quỵ, để xem tôi phải ép nhiều tới mức nào,” anh nói, ngón tay siết lại khi nói tới từ “ngã quỵ” Cả người tôi căng thẳng theo giọng nói anh, nên tôi gò người lại như lò xo, quên cả thở.
Đôi mắt đen thẫm nhìn vào mắt tôi, anh bổ sung, “Nhưng tôi chống lại nó.”
“Tại sao...” tôi nuốt nước bọt. “Tại sao đó lại là bản năng đầu tiên của anh?”
“Nỗi sợ hãi không làm em gục ngã; mà nó đánh thức em. Tôi thấy điều đó. Thật thú vị” Anh buông tôi ra nhưng không lùi lại, tay anh sượt qua hàm tôi, cổ tôi. “Đôi lúc tôi chỉ... muốn thấy lại điều đó. Muốn thấy em tỉnh giấc.”
Tôi đặt tay lên thắt lưng anh. Tôi không nhớ đã quyết định làm điều đó. Nhưng tôi cũng không buông ra được. tôi kéo người đến sát lồng ngực anh, tay ôm lấy thân người anh. Ngón tay tôi lướt nhẹ trên tấm lưng với những thớ cơ chắc nịch của anh.
Sau một khoảnh khắc, anh khẽ chạm vào lưng tôi, kéo tôi lại gần hơn, và tay kia luồn vào tóc tôi. Một lần nữa tôi lại cảm thấy mình bé nhỏ, nhưng lần này, nó không làm tôi sợ nữa. Tôi nhắm mắt lại. Anh không còn làm tôi sợ nữa.
“Em có nên khóc không?” tôi hỏi, giọng nghẹt nghẹt vì úp mặt vô áo anh. “Có gì đó không ổn ở em đúng không?”
Những trình mô phỏng đã khoét một vết nứt trong Al rộng tới mức không thể vá lại được. Tại sao tôi không như vậy? Tại sao tôi không giống nó - và tại sao ý nghĩ đó làm tôi thấy không thoải mái, như thể tôi đang chơi bập bênh một mình trên bờ vực thẳm vậy?
“Em nghĩ tôi là chuyên gia về nước mắt hả?” anh khẽ nói.
Tôi nhắm mắt lại. Tôi không mong Số Bốn trấn an tôi, và anh cũng chẳng thèm cố gắng, nhưng đứng đây tôi thấy khá hơn nhiều đứng ngoài kia giữa những người là bạn tôi, là môn phái của tôi. Tôi dựa trán vào vai anh.
“Nếu em tha thứ cho cậu ấy”, Tôi lên tiếng, “anh nghĩ liệu bây giờ cậu ấy có còn sổng không?”
“Tôi không biết,” anh đáp. Anh đặt hai tay lên má tôi, và tôi vùi mặt vào đó, mắt vẫn nhắm.
“Em cảm thấy như là lỗi tại em.”
“Đó không phải lỗi của em,” anh nói, trán anh áp vào trán tôi.
“Nhưng lẽ ra em nên làm vậy. Em nên tha thứ cho cậu ấy mới phải.”
“Có lẽ. Có lẽ tất cả chúng ta đều có thể làm nhiều điều hơn vậy,” anh nói, “nhưng chúng ta đành phải để cảm giác tội lỗi nhắc ta nhớ để lần sau làm tốt hơn mà thôi.”
Tôi cau mày và lùi lại. Đó là bài học mà những thành viên của phái Abnegation được học - xem cảm giác tội lỗi là một công cụ thay vì là một vũ khí chống lại bản thân. Đó là một dòng trích từ những bài giảng của ba tôi vào các buổi họp hàng tuần của chúng tôi.
“Anh đến từ phái nào hả Số Bốn?”
“Điều đó không quan trọng,” anh trả lời, mắt nhìn xuống. “Đây là nơi hiện giờ tôi đang ở. Tốt hơn bản thân em cũng nên ghi nhớ điều này đi.”
Anh trao cho tôi một cái nhìn đầy mâu thuẫn và chạm môi vào trán tôi, ngay giữa hai hàng chân mày. Tôi nhắm mắt lại. Tôi không hiểu điều này, bất kể nó là gì. Nhưng tôi không muốn phá hoại nó, nên tôi nín thinh. Anh không cử động; chỉ đứng đó với đôi môi ấn vào da tôi, và tôi đứng đó với đôi tay quàng qua thắt lưng anh, rất lâu.