Chương 25
KHUYA HÔM ĐÓ, tôi đứng cùng Will và Christina ở chỗ rào chắn cạnh cái vực, sau khi gần hết những Dauntless đã về đi ngủ. Cả hai vai tôi vẫn còn đang đau vì vết kim xăm. Chúng tôi mỗi đứa đều xăm một hình xăm mới nửa tiếng trước.
Tori là người duy nhất ở tiệm xăm, nên tôi thấy an toàn khi xăm biểu tượng của phái Abnegation trên vai phải - một đôi tay, lòng bàn tay ngửa lên như thể đang giúp ai đó đứng vững, bao quanh bởi một vòng tròn. Tôi biết nó rất liều lĩnh, nhất là sau tất cả những gì đã xảy ra. Nhưng biểu tượng đó là một phần nhân dạng của tôi và việc xăm nó lên da rất quan trọng với tôi.
Tôi đứng lên một thanh ngang của cái rào chắn, ấn hông vào hàng rào để giữ thăng bằng. Đây là nơi Al đã đứng. Tôi nhìn xuống vực, vào dòng nước đen ngòm, vào những tảng đá lởm chởm. Nước vỗ vào tường và bắn lên, làm mặt tôi ướt nhẹp. Lúc đứng đây nó có sợ không? Hay nó quyết tâm nhảy xuống tới mức thấy dễ ẹc?
Christina đưa tôi một chồng giấy. Tôi có mọi bài báo mà phái Erudite phát tán trong sáu tháng vừa qua. Ném chúng xuống vực cũng không thoát khỏi chúng mãi được, nhưng nó có thể khiến tôi thấy khá hơn.
Tỏi nhìn chăm chú vào tờ đầu tiên. Trên đó là hình của Jeanine, đại diện của phái Erudite. Cập mắt sắc-bén- nhưng-thu-hút của cô ta nhìn ngược lại tôi.
“Cậu gặp người này bao giờ chưa?” tôi hỏi Will. Christina vo tròn bài báo đầu tiên và quăng xuống nước.
“Jeanine hả? Có một lần,” nó trả lời. Nó xé vụn tờ tiếp theo. Những mảnh vụn nổi lềnh bềnh trên nước. Nó làm không có ác tâm như Christina. Tôi có cảm giác rằng lý do duy nhất khiến thằng nhỏ tham gia vụ này chỉ vì nó muốn chứng minh với tôi rằng nó không đồng tình với chiến thuật của phái cũ của nó. Còn nó có tin những điều mấy người đó nói hay không thì tôi không biết, tôi sợ không dám hỏi.
“Trước khi cô ta lên làm thủ lĩnh, cô đã làm việc với chị mình. Họ đang cố chế tạo một loại huyết thanh mô phỏng có công hiệu lâu hơn,” nó nói. “Jeanine thông minh tới nỗi cậu có thể thấy nó toát ra bên ngoài ngay cả trước khi cô ta mở miệng. Giống như... một cái máy tính biết đi, biết nói vậy.”
“Cậu nghĩ...” Tôi quăng một trang qua rào chắn, hai môi mím chặt. Hỏi luôn cho rồi. “Cậu nghĩ sao về những gì cô ta nói?”
Nó nhún vai. “Mình không biết. Có lẽ có nhiều hơn một phái nắm quyền trong chính phủ cũng là một ý hay. Và có lẽ cũng tốt nếu chúng ta có nhiều xe hơn... nhiều trái cây tươi hơn và...”
“Cậu nhận ra là chẳng có nhà kho bí mật nào để giấu ba cái thứ đó hết đúng không?” tôi hỏi, mặt bắt đầu nóng lên.
“Có, mình có nhận ra,” nó đáp. “Mình chỉ nghĩ là sự thoải mái và thịnh vượng không phải ưu tiên dành cho phái Abnegation, và có lẽ nếu các phái khác được tham gia ra quyết định thì chúng sẽ là ưu tiên của tất cả các phái.”
“Bởi vì cho một thằng Erudite một cái xe hơi thì quan trọng hơn trao thức ăn cho một người vô môn phái,” tôi nạt lại.
“Thôi mà,” Christina lên tiếng, lấy tay phủi phủi vai Will. “Đây là một phiên phá hoại tài liệu tượng trưng vui vẻ chớ không phải một cuộc tranh luận chính trị đâu nhe.”
Tỏi vội nuốt mấy chữ chuẩn bị nhả ra và trừng mắt nhìn đống giấy trên tay. Will và Christina dạo này hay đụng chạm nhau vu vơ lắm. Tôi để ý rồi. Tụi nó có chuyện rồi hả ta?
“Dù vậy mấy chuyện tào lao cổ nói về ba cậu,” nó tiếp, “làm mình thấy ghét cổ. Không tưởng tượng được phát ngôn những điều kinh khủng như vậy thì có ích lợi gì nữa.”
Tỏi tưởng tượng được. Nếu Jeanine có thể khiến người ta tin rằng ba tôi và tất cả những thủ lĩnh phái Abnegation đều ăn đút lót và tệ lậu thì cô ta sẽ có được một lực lượng ủng hộ cho bất kỳ cuộc cách mạng nào mà cổ đang âm mưu khởi xướng, nếu quả thật Jeanine có dự định như vậy. Nhưng tôi không muốn tranh cãi nữa, nên chỉ gật đầu và ném đống giấy còn lại xuống vực. Chúng bay phất phơ tới lui rồi mới đậu xuống mặt nước. Chúng sẽ biến mất dưới đáy vực.
“Tới giờ đi ngủ rối,” Christina mỉm cười, “sẵn sàng quay lại chưa? Mình muốn ngâm tay Peter trong nước ấm để tối nay nó phải tè ra quần cho biết.”[1]
Tôi quay khỏi cái vực và thấy một chuyển động nhỏ phía bên phải Hố Bẫy. Một hình người đang leo lên trần nhà bằng kính, và xét trên sự nhịp nhàng người đó đang di chuyển, như thể chân không rời khỏi mặt đất, tôi biết đó là Số Bốn.
“Nghe được đó, nhưng mình có chuyện này phải nói với Số Bốn,” tôi nói, chỉ về phía cái bóng đen đang trèo lên con đường. Mắt con nhỏ dõi theo tay tôi.
“Bồ có chắc muốn quanh quẩn ở đây một mình ban đêm không đó?” nó hỏi.
“Mình không một mình. Mình sẽ ở với Số Bốn.” Tôi cắn môi.
Christina đang nhìn Will, và thằng nhỏ cũng đang nhìn lại nó. Không đứa nào đang thật sự nghe tôi nói.
“Được rồi,” Christina nói mông lung. “Chà, vậy gặp lại bồ sau nhé.”
Christina và Will cùng nhau đi về phòng ngủ chung, Christina vò tóc Will và Will thì đang chọc cù lét con nhỏ. Tôi nhìn tụi nó trong một giây. Tôi có cảm giác mình đang làm chứng nhân cho sự khởi đầu của một cái gì đó, nhưng tôi không chắc cái gì đó là cái gì.
Tỏi cuốc bộ đến con đường phía bên phải Hố Bẫy và bắt đầu leo lên. Tôi cố gắng đi nhẹ nhàng hết sức có thể. Không giống Christina, tôi nói xạo chẳng khó khăn gì. Tôi không định trò chuyện với Số Bốn - ít nhất là không cho tới khi tôi tìm hiểu được anh đang đi đâu vào đêm hôm khuya khoắt thế này, trong tòa nhà bằng kính phía trên đầu chúng tôi.
Tôi chạy rất khẽ, lên đến nơi thì đã hụt hơi, và đứng đầu này của căn phòng bằng kính trong khi Số Bốn đứng đầu kia. Tôi nhìn ánh đèn thành phố bên kia cửa sổ, rực sáng nhưng tối dần khi tôi nhìn chúng. Tới nửa đêm chúng phải được tắt đi.
Bên kia căn phòng, Số Bốn đang đứng cạnh cánh cửa dẫn tới bối cảnh kinh hoàng. Một tay anh cầm một cái hộp màu đen, tay kia cầm một cái ống tiêm.
“Vì em lỡ ở đây rồi,” anh lên tiếng mà không thèm nhìn ra sau, “cho nên chắc em cũng vô trong với tôi luôn chứ nhỉ.”.
Tôi cắn môi. “Vô bối cảnh kinh hoàng của anh à?”
“Ừ.”
Vừa tiến tới chỗ anh, tôi vừa hỏi, “Em vô cũng được sao?”
“Huyết thanh kết nối em với chương trình,” anh giải thích, “nhưng chương trình quyết định em được vào bối cảnh của ai. Ngay bây giờ thì nó được thiết lập để vào bối cảnh của tôi.”
“Anh sẽ để em nhìn thấy sao?”
“Chớ em nghĩ sao tôi lại vào trong đó?” anh khẽ hỏi. Không rời mắt. “Có thứ này tôi muốn cho em xem.”
Anh giơ cái ống tiêm lên, và tôi nghiêng đầu qua một bên để lòi cái cổ ra. Khi mũi kim chích vô tôi thấy đau nhói lên một chút, nhưng giờ tôi đã quá quen với nó rồi. Khi tiêm xong, anh đưa tôi cái hộp đen. Trong đó là một ống tiêm khác.
“Em chưa bao giờ tiêm cho ai hết,” vừa nói tôi vừa nhấc cái ống tiêm ra. Tôi không muốn làm anh đau.
“Ngay đây nè,” anh nói, móng tay chạm vào một điểm trên cổ. Tôi nhón chân lên và đâm mũi kim vô, hơi hơi run. Anh còn không thèm nao núng nữa.
Mắt anh cứ nhìn vào mắt tôi suốt thời gian đó, và khi tôi tiêm xong, anh bỏ hai cái ống tiêm vào lại trong hộp và để xuống bên cạnh cánh cửa. Anh đã biết tôi sẽ theo anh lên đây. Biết, hoặc hy vọng. Đằng nào với tôi cũng tốt.
Anh chìa tay ra, và tôi đặt tay mình vào tay anh. Ngón tay anh lạnh ngắt và xương xẩu. Tôi thấy mình nên nói gì đó, nhưng lại quá choáng váng tới nỗi không thốt ra được lời nào. Anh mở cửa bằng tay kia và tôi theo anh đi vào trong bóng tối. Giờ thì tôi đã quen với việc dấn thân vào những nơi lạ hoắc lạ huơ mà không lưỡng lự gì rồi. Tôi cố thở đều và nắm chặt tay Số Bốn.
“Để coi em có tìm ra lý do tại sao người ta gọi tôi là Số Bốn không,” anh nói.
Cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi, nhốt luôn ánh sáng ở ngoài. Không khí ngoài hành lang lạnh lẽo; từng chút từng chút một tràn vào phổi tôi. Tôi nhích lại gần anh hơn làm tay tôi ép chặt vào ay anh và cằm tôi sát gần vai anh.
“Tên thật của anh là gì?” tôi hỏi.
“Để coi em có tìm ra cái đó được luôn không.”
Trình bắt đầu. Mặt đất nơi tôi đứng không còn làm bằng xi măng nữa. Nó kêu cót két tiếng kim loại. Ánh sáng tràn vào từ mọi ngóc ngách, và cả thành phố hiện lên xung quanh chúng tôi, những tòa nhà bằng kính và những đường ray xe lửa cong cong, và chúng tôi đang ở tít trên những thứ đó. Đã lâu lắm rồi tôi không thấy được bầu trời xanh, nên khi nó trải rộng ra trên đầu tôi, tôi cảm thấy như bao nhiêu không khí hít vào đều bám riết vào phổi và hiệu ứng thiệt là chóng mặt.
Và rồi gió nổi lên. Gió mạnh tới nỗi tôi phài dựa vào Số Bổn để đứng vững. Anh buông bàn tay tôi ra để vòng cánh tay ôm lấy vai tôi. Mới đầu tôi nghĩ là để bảo vệ tôi - nhưng không phải. Anh đang hít thở rất khó nhọc và cần tôi để giữ anh đứng vững. Anh cố gắng hít vào thở ra bằng miệng, hai hàm răng nghiến chặt.
Độ cao đối với tôi là điều tuyệt cú mèo, nhưng nếu ở đây, nó lại là một trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất của anh.
“Tụi mình phải nhảy xuống đúng không?” tôi hét lên để át tiếng gió.
Anh gật đầu.
“Đếm tới ba nhé?”
Lại gật đầu.
“Một... hai... ba!” Tôi kéo anh theo và chạy lấy đà. Sau bước đầu tiên thì phần còn lại dễ ẹc. Chúng tôi đều chạy nước rút đến rìa tòa nhà. Hai đứa tôi rơi như hai hòn đá, nhanh, không khí thổi ngược ra đằng sau, mặt đất càng ngày càng gần hơn. Và rồi khung cảnh đó đột ngột biến mất, và tôi đang chống cả hai tay và đầu gối xuống sàn nhà, nhe răng cười. Tôi đã yêu biết bao cái vụ lao về phía trước này vào cái ngày tôi chọn phái Dauntless, bây giờ tôi vẫn yêu nó.
Bên cạnh tôi, Số Bốn đang há miệng hớp không khí và ấn một tay lên ngực.
Tôi đứng dậy và giúp anh đứng lên theo. “Tiếp theo là gì?”
“Là...”
Cái gì cứng ngác đập vô lưng tôi. Tôi té nhào vào Số Bốn, đầu tôi đập vô xương đòn anh. Những bức tường xuất hiện xung quanh tôi, trái, phải. Không gian hẹp tới mức Số Bốn phải bắt hai tay lên trước ngực cho vừa. Trần nhà sập đánh cái rầm lên những bức tường xung quanh chúng tôi, và Số Bốn khom lưng xuống, rên rỉ. Căn phòng chỉ vừa đủ lớn để chứa thân người cỡ ảnh, không lớn hơn.
“Giam cầm,” tôi nói.
Anh rên ư ử trong cổ họng. Tôi nghiêng đầu và quay lại đủ để nhìn anh. Tói hầu như không nhìn thấy mặt anh, tối quá, không khí thì đặc quánh; chúng tôi đang thở chung một bầu không khí. Anh nhăn nhó giống như đang đau đớn lắm vậy.
“Ê,” tôi lên tiếng. “Không sao đâu. Nè...”
Tôi đặt tay anh vòng qua người tôi để anh có nhiều không gian hơn. Anh bấu vào lưng tôi và áp sát mặt anh vào mặt tôi, vẫn cúi gập người xuống. Người anh vẫn ấm, nhưng tôi chỉ cảm giác được xương và bắp thịt của anh; chẳng có đường cong nào lòi ra trên người tôi. Mặt tôi nóng bừng lên. Liệu anh có biết cơ thể tôi vẫn như con nít không?
“Đây là lần đầu tiên em thấy mừng vì mình có chút xíu.” Tôi cười to. Nếu tôi nói giỡn, có thể tôi có thể khiến anh bình tĩnh lại. Và làm tôi phân tâm.
“Mmhmm,” anh nói. Giọng có vẻ căng thẳng.
“Tụi mình không phá chỗ này để ra khỏi đây được,” tôi nói. “Nếu đối đầu với sự sợ hãi thì dễ hơn đúng không?” Tôi không trông đợi có câu trả lời. “Cho nên điều anh cần làm là làm cho chỗ này nhỏ lại hơn nữa. Làm nó tệ hơn để mọi việc khá hơn. Đúng không?”
“Đúng.” Đó là một từ đanh gọn.
“Được rồi. Vậy tụi mình phải khom người lại. Sẵn sàng chưa?”
Tỏi siết chặt eo anh kéo anh thụp xuống với tôi. Tôi cảm giác được xương sườn của anh trên tay tôi và nghe thấy tiếng rít của những tấm ván gỗ cạ vào nhau khi cái trần nhà thu lại cùng chúng tôi. Tôi nhận ra là hai đứa tôi sẽ không vừa với khoảng không giữa hai đứa, nên tôi xoay người và cuộn tròn lại, xương sống tôi nằm ngay trên ngực anh. Anh quỳ một gối kế bên đầu đầu gối kia gập lại dưới người tôi thành ra tôi đang ngồi lên mắt cá chân anh. Chúng tôi là một mớ chân và tay trộn lại. Tôi cảm thấy một hơi thở gấp gáp trong tai.
“A,” anh nói, giọng có vẻ bực bội. “Tệ hơn rồi. Nó chắc chắn là...”
“Suỵt,” tôi nói. “Vòng tay quanh người em đi.”
Anh ngoan ngoãn vòng hai tay quanh eo tôi. Tôi cười với bức tường. Tôi không phải đang tận hưởng vụ này đâu. Không, tí xíu cũng không, không mà.
“Trình mô phỏng đo mức phản ứng với nỗi sợ của anh,” tôi nhẹ nhàng nói. Tôi chỉ đang lập lại những điều anh đã nói với chúng tôi, nhưng nhắc cho anh nhớ có thể giúp được anh. “Cho nên nếu anh có thể điều chỉnh nhịp tim lại, nó sẽ chuyển qua cảnh tiếp theo. Nhớ không? Nên anh cố quên là chúng ta đang ở đây đi.”
“Vậy sao?” Tôi cảm thấy môi anh cử động trên tai tôi khi anh nói, và người tôi tự nhiên nóng ran. “Dễ dàng vậy đó hả?”
“Biết gì không, hầu hết tụi con trai sẽ thích bị kẹt trong một chốn chật hẹp với một đứa con gái lắm đó.” Tôi đảo mắt.
“Không phải những đứa mắc chứng sợ bị giam cầm, Tris!” Anh nghe tuyệt vọng quá.
“Được rồi, được rồi.” Tôi để tay mình lên tay anh và kéo nó đặt lên ngực tôi, ngay bên trên trái tim. “Thấy tim em đập không? Cảm nhận được không?”
“Được.”
“Thấy nó đập bình thường như thế nào không?”
“Đập nhanh mà.”
“Ờ, thì chuyện đó không liên quan gì tới cái hộp này đâu.” Tôi rụt người ngay khi đang nói. Tôi vừa thú nhận một điều. Hy vọng anh không nhận ra: “Mỗi lần thấy em thở, anh thở. Tập trung vào nhé.”
“Được rồi.”
Tôi hít thở sâu, và ngực anh phập phồng theo tôi. Sau vài giây, tôi bình tĩnh nói, “Sao anh không kể em nghe nỗi sợ này từ đâu mà ra. Có thể nói về chuyện đó sẽ giúp được tụi mình... bằng cách nào đó.”
Tôi không biết bằng cách nào, nhưng nghe có vẻ có lý.
“Ờ... được thôi.” Anh lại cùng thở với tôi. “Cái này là từ tuổi thơ tuyệt diệu của tôi mà ra. Hình phạt thuở nhỏ. Cái tủ áo bé tí trên lầu.”
Tôi mím môi. Tôi nhớ hồi đó mình cũng bị phạt - bị cấm túc trong phòng không được ăn tối, bị lấy cái này cái nọ, bị la mắng thậm tệ. Chưa bao giờ tôi bị nhốt trong tủ. Hẳn phải đau đớn lắm; ngực tôi nhói đau thay cho anh. Tôi không biết phải nói gì nên cố làm ra vẻ bình thường.
“Mẹ em hay cất áo lạnh trong tủ nhà em.”
“Tôi không...” Anh thở gấp. “Tôi không thật sự muốn nói về chuyện này nữa.”
“Được rồi. Vậy... để em nói. Hỏi em cái gì đó đi.”
“Rồi” Anh run run cười vào tai tôi. “Sao tim em đập như trống trận vậy, Tris?”
Tôi cúi đầu và nói, “À thì, em...” tôi lục tìm cái cớ biện minh nào không dính tới cái sự tay anh đang ôm quanh người tôi. “Em hầu như chẳng biết anh.” Chưa đủ. “Em chẳng biết gì về anh và giờ thì đang bị đóng hộp chung với anh, Số Bốn, anh nghĩ sao chứ?”
“Nếu chúng ta đang ở trong bối cảnh kinh hoàng của em,” anh hỏi, “tôi có được vào trong đó không?”
“Em không sợ anh”
“Chuyện đó khỏi phải bàn cãi rồi. Nhưng ý tôi không phải vậy.”
Anh lại phá ra cười, và khi anh cười, những bức tường rạn vỡ ra một cái rắc và rơi đâu mất, trả chúng tôi lại với ánh sáng.
Số Bốn thở dài và nhấc tay khỏi người tôi. Tôi ngồi thụp xuống và phủi phủi người, mặc dù tôi chẳng thấy mình dính tí bụi đất nào hết. Tôi chùi tay lên quần. Lưng tôi lạnh lạnh khi hơi ấm của anh đột ngột biến mất.
Anh đứng trước mặt tôi. Anh đang mỉm cười, và tôi không chắc mình thích cái nhìn của anh.
“Có lẽ em bị loại khỏi Candor,” anh nói, “vì em nói dối tệ khủng khiếp.”
“Em nghĩ bài kiểm tra tư cách của em đã loại cái phái đó rất đẹp rồi.”
Anh lắc đầu. “Bài kiểm tra tư cách chẳng nói lên điều gì cả.”
Tôi nheo mắt. “Anh đang cố nói gì với em vậy? Bài kiểm tra của anh không phải là lý do anh ở Dauntless này sao?”
Sự kích động chạy rần rật trong người tôi như máu chảy trong huyết quản, được thúc đẩy bởi hy vọng anh sẽ xác nhận rằng anh là pergent, rằng anh cũng giống như tôi, rằng chúng tôi sẽ cùng nhau khám phá xem điều đó có nghĩa là gì,
“Không hẳn, không,” anh nói. “Tôi...”
Anh ngoái nhìn ra sau và giọng nhỏ dần. Một người phụ nữ đứng cách vài mét đang chĩa súng về phía chúng tôi. Bà ta đứng im như tượng, các nét trên người hết sức bình thường - nếu giờ chúng tôi bò đi liền thì tôi cũng sẽ chẳng nhớ nổi bà ta đâu. Một cái bàn xuất hiện phía bên phải tôi. Trên đó là một cây súng và một viên đạn duy nhất. Tại sao bà ta không bắn chúng tôi?
Ồ, tôi nghĩ. Nỗi sợ hãi liên quan đến mối đe dọa nào đó trong đời anh. Nó phải liên quan tới khẩu súng trên bàn.
“Anh phải giết bà ta,” tôi nhẹ nhàng nói.
“Lần nào cũng vậy.”
“Bà ta không có thật.”
“Bà ta nhìn rất thật.” Anh cắn môi. “Cảm giác rất thật.”
“Nếu có thật thì bà đã xử anh xong rồi.”
“Được rồi mà.” Anh gật đầu. “Tôi sẽ... làm tới vậy. Lần này không... không tệ lắm. Không sợ nhiều lắm.”
Không sợ bao nhiêu, nhưng khiếp đảm thì quá xá nhiều. Tôi có thể thấy được điều đó trong mắt anh khi anh nhấc khẩu súng lên và xoay ổ đạn như thể anh đã làm điều này cả ngàn lần rồi - và có thể đúng vậy thật. Anh lắp đạn và giương súng lên, hai tay cầm chặt báng súng. Anh nhắm một mắt lại và chậm chạp hít vào.
Khi thở ra, anh bóp cò, và đầu bà kia giật ngược ra sau. Tôi nhìn thấy một tia màu đỏ và quay mặt đi chỗ khác. Tôi nghe tiếng bà ta đổ xuống sàn nhà.
Số Bốn đánh rớt khẩu súng cái thịch, chúng tôi nhìn xác bà ta trân trối. Anh đã nói đúng – cảm giác rất thật. Đừng có vớ vẩn. Tôi ôm lấy tay anh.
“Đi nào,” tôi nói. “Mình đi thôi. Tiếp tục nào.”
Phảỉ kéo mạnh lần nữa anh mới ra khỏi cơn mê và đi theo tôi. Khi chúng tôi đi ngang qua cái bàn, xác người phụ nữ biến mất trên sàn, nhưng vẫn còn lởn vởn trong ký ức của hai chúng tôi. Cứ mỗi lần bước vào bối cảnh kinh hoàng lại giết một người thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ? Có thể tôi sẽ biết được thôi.
Nhưng có cái gì đó làm tôi bối rối: đây đáng ra phải là những nỗi sợ tệ hại nhất của Số Bốn. Và dù anh phát hoảng lên trong cái hộp và trên nóc nhà, anh đã giết người phụ nữ không tới nỗi khó khăn lắm. Giống như trình mô phỏng chỉ vơ đại bất kỳ nỗi sợ nào nó tìm được trong người anh, và nó không kiếm ra nhiều.
“Tới rồi đây,” anh thì thào.
Một bóng đen di chuyển phía trước chúng tôi, rón rén men theo rìa khu vực được chiếu sáng, chờ đợi chúng tôi bước tới. Ai vậy nhỉ? Ai hay lui tới trong những cơn ác mộng của Số Bốn?
Người đàn ông đang bước ra kia cao và gầy, tóc cắt sát rạt da đầu. Ông ta chắp tay sau lưng. Và ông ta mặc bộ đồ màu xám của phái Abnegation.
“Chú Marcus,” tôi thì thào.
“Tới lúc rồi,” Số Bốn run run, “đã tới lúc em tìm ra tên thật của tôi.”
“Có phải...” tôi nhìn từ chú Marcus - chú ấy đang chậm rãi sải bước về phía chúng tôi, đến Số Bốn - anh đang giật lùi vài cen-ti-mét ra sau, và mọi thứ bỗng ăn khớp với nhau, chú Marcus có một người con trai gia nhập phái Dauntless. Tên anh ta là... “Tobias.
Marcus chìa tay về phía chúng tôi. Một cái thắt lưng quấn quanh bàn tay đang nắm lại của chú. Một cách chậm rãi, chú tháo bung nó ra.
“Ba chỉ muốn tốt cho con thôi,” chú nói, và giọng chú dội lại tới cả tá lần.
Một tá chú Marcus bước vào trong vòng ánh sáng, tất cả đều cầm một cái thắt lưng y chang nhau, với vẻ biểu cảm vô hồn hệt như nhau.
Khi những chú Marcus chớp mắt một lần nữa, mắt của họ biến thành những cái hố trống rỗng, đen ngòm. Những cái thắt lưng bò trên cái sàn giờ làm bằng đá màu trắng. Cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống tôi. Phái Erudite buộc tội chú Marcus là ác độc. Lần này thì họ đã đúng.
Tôi nhìn Số Bốn - Tobias - và anh dường như bị đông cứng rồi. Người anh thõng xuống. Anh nhìn già hơn cả chục tuổi; anh nhìn nhỏ lại cả chục tuổi, chú Marcus đầu tiên vung tay ra sau, cái thắt lưng quật vun vút phía trên vai khi chú chuẩn bị quất. Tobias lùi lại, vung tay lên che mặt.
Tôi phóng tới chắn trước mặt anh và cái thắt lưng vụt lên cổ tay tôi, quấn chặt lấy nó. Một cơn đau chạy rần rật lên đến cùi chỏ tôi. Tôi nghiến răng và giật lại mạnh hết sức có thể. Marcus mất thăng bằng, tôi chớp thời cơ gỡ dây ra và chụp ngay cái khóa của nó.
Tôi vung tay lên nhanh hết mức, khớp vai đau như dần vì cử động đột ngột, và cái thắt lưng quất trúng vai của chú Marcus, chú la lên và vươn tay ra xông về phía tôi, móng tay giương ra như móng vuốt. Tobias đẩy tôi ra sau lưng, đứng chắn giữa tôi và chú Marcus. Anh giận dữ chứ không sợ hãi.
Toàn bộ các chú Marcus đều biến mất. Đèn sáng lên, xuất hiện căn phòng dài, hẹp với những bức tường gạch nứt nẻ và sàn nhà bằng xi măng.
“Hết rồi hả?” tôi hỏi. “Đó là những thứ anh sợ nhất đó hả? Sao anh chỉ có bốn...” Giọng tôi nhỏ dần. Chỉ có bốn nỗi sợ.
“Ồ.” Tôi ngoái nhìn anh. “Đó là lý do tại sao họ gọi anh là...”
Bao nhiêu từ ngữ bay đâu mất khi tôi nhìn gương mặt anh. Đôi mắt anh mở to và có vẻ gần như bị tổn thương dưới ánh sáng trong phòng. Môi anh mở hé. Nếu chúng tôi không phải đang ở đây, tôi có thể nói dáng đi đó là sự kinh sợ. Nhưng tôi không hiểu tại sao anh lại nhìn tôi kinh sợ như vậy.
Anh nắm lấy cùi chỏ tôi, ngón cái ấn vào phần da mềm phía trên cẳng tay, và kéo tôi về phía anh. Da quanh cổ tay tôi vẫn còn đau, như thể cái thắt lưng đó là thật, nhưng phần da đó vẫn tái xanh như phần còn lại trên người tôi. Môi anh chậm chạp áp vào má tôi, rồi cánh tay anh siết chặt vai, anh vùi mặt vào cổ, hơi thở phả lên xương đòn của tôi.
Tôi đứng yên thế trong một giây và rồi vòng tay quanh người anh và thở dài.
“Xong rồi,” tôi khẽ nói. “Tụi mình vượt qua được rồi.”
Anh ngẩng lên và lùa tay vào tóc tôi, vén chúng ra sau tai. Chúng tôi im lặng nhìn nhau. Những ngón tay của anh vuốt ve một lọn tóc sau gáy tôi.
“Em giúp tôi vượt qua nó,” cuối cùng anh cũng lên tiếng.
“À.” Cổ họng tôi khô khốc. Tôi cố lơ đi dòng điện căng thẳng chạy loạn xạ trong người mỗi giây anh chạm vào tôi. “Khi chúng không phải nỗi sợ của em thì can đảm là chuyện nhỏ như con thỏ.”
Tôi hạ tay xuống và vô tình chùi lên quần, hy vọng anh không để ý.
Nếu anh không can đảm thì anh đã không nói vậy. Anh đan tay vào tay tôi.
“Đi nào,” anh nói. “Tôi còn thứ này muốn cho em xem.”
Chú thích:
[1] Có lời lưu truyền rằng, nếu ngâm tay một người đang ngủ trong nuấm sẽ khiến người đó tè dầm. Giống như đặt tay lên tim một người đang nói mớ thì hỏi gì người đó cũng trả lời vậy.