Chương 26
TAY TRONG TAY, chúng tôi đi về Hố Bẫy. Tôi cẩn thận điều chỉnh áp lực của bàn tay mình. Lúc này tôi cảm thấy mình nắm chưa đủ chặt, lúc khác tôi lại siết hơi bị chặt quá. Tôi chưa từng hiểu được sao người ta lại phải nắm tay nắm chân khi đang đi bộ, nhưng rồi anh xoa xoa đầu ngón tay lên lòng bàn tay tôi, tôi rùng mình và hoàn toàn hiểu lý do.
“Vậy là...” Tôi bắt lấy suy nghĩ logic cuối cùng trong đầu mà tôi nhớ được. “Bốn nỗi sợ.”
“Hồi đó sợ bây giờ sợ bốn,” anh gật đầu. “Chúng không hề thay đổi, nên tôi cứ vào trong đó, nhưng mà... chưa khả quan hơn chút nào hết.”
“Anh không thể không sợ hãi được, nhớ chứ?” tôi nói. “Bởi vì anh vẫn còn quan tâm tới nhiều thứ. Tới cuộc sống của anh.”
“Tôi biết.”
Chúng tôi đi dọc theo rìa Hố Bẫy trên một con đường hẹp dẫn tới những phiến đá ở đáy vực. Trước đây tôi không để ý - nó lẫn vào bức tường đá. Nhưng Tobias có vẻ biết nó rất rõ.
Tôi không muốn phá hỏng khoảnh khắc này, nhưng tôi phải biết về bài kiểm tra tư cách của anh. Tôi phải biết liệu anh có phải là pergent hay không.
“Hồi nãy anh sắp sửa kể em nghe về kết quả bài kiểm tra tư cách của anh,” tôi nhắc.
“A.” Anh gãi gãi gáy bằng bàn tay đang rảnh rang. “Có quan trọng không?”
“Có. Em muốn biết.”
“Em đòi hỏi quá đó nha.” Anh cười.
Chúng tôi đã đi đến cuối đường và đang đứng trên đáy vực, nơi những phiến đá làm mặt đất lồi lõm, hình thành những mỏm đá nhấp nhô trên dòng nước đang cuồn cuộn chảy. Anh dẫn tôi trồi lên thụp xuống, băng qua những cái khe nhỏ và vượt qua những chóp đá sắc nhọn. Giày tôi bám vào những tảng đá thô ráp. Đế giày tôi in dấu ướt nhẹp lên mỗi tảng đá tôi đi qua.
Anh tìm được một tảng đá tương đối bằng phẳng, chỗ này dòng nước chảy không xiết lắm, và ngồi xuống, chân anh đung đưa thong thả. Tôi ngồi xuống cạnh anh. Anh có vẻ thoải mái ở đây, phía trên mặt nước hung hiểm chỉ vài xen-ti-mét.
Anh buông tay tôi ra. Tôi đưa mắt nhìn mỏm đá nhọn hoắc.
“Đây là những thứ mà tôi không nói với người khác, em biết không. Ngay cả với đám bạn tôi,” anh nói.
Tôi đan hai tay vào nhau và nắm chặt. Đây là nơi hoàn hảo để anh nói với tôi anh là pergent, nếu quả thật điều đó đúng. Tiếng gầm gừ của cái vực bảo đảm chúng tôi không bị nghe lén. Không hiểu sao suy nghĩ đó khiến tôi hơi lo.
“Kết quả của tôi đúng như trông đợi,” anh nói. “Abnegation.”
“Ờ.” Cái gì đó trong tôi xì hơi. Tôi sai về anh rồi.
Nhưng - tôi đã nghĩ rằng nếu anh không phải là pergent thì chắc chắn anh phải có kết quả Dauntless. Và về mặt kỹ thuật thì tôi cũng có kết quả Abnegation - theo như hệ thống ghi lại. Có phải điều tương tự cũng xảy đến với anh không? Và nếu đúng thì tại sao anh lại không kể với tôi sự thật?
“Nhưng rốt cuộc anh lại chọn Dauntless?” tôi hỏi.
“Vì điều đó là cần thiết.”
“Tại sao anh phải ra đi?”
Anh lảng tránh ánh mắt tôi, nhìn xa xăm vào khoảng không trước mặt, như thể đang tìm câu trả lời trong không khí. Anh không cần phải trả lời. Tôi vẫn còn cảm thấy cái thắt lưng quấn vào cổ tay minh.
“Anh phải tránh xa ba của anh,” tôi nói. “Đó có phải là lý do anh không muốn trở thành một thủ lĩnh của phái Dauntless không? Vì nếu anh là thủ lĩnh, có lẽ anh sẽ lại phải giáp mặt với chú ấy?”
Anh nhún vai. “Chính vậy, và tôi luôn cảm thấy tôi không hoàn toàn thuộc về phái Dauntless. Ít ra cũng không phải theo cái cách bây giờ của bọn họ.”
“Nhưng anh... giỏi không tưởng tượng được,” tôi thốt lên. Tôi dừng lại và hắng giọng. “Ý em là, theo tiêu chuẩn Dauntless. Chưa bao giờ có ai chỉ có bốn nỗi sợ. Sao anh lại không thuộc về nơi này đuợc chứ?”
Anh nhún vai. Anh có vẻ không bận tâm lắm về tài năng của mình, hay vị trí của anh giữa những Dauntless, và đó là thứ tôi trông đợi ở một Abnegation. Tôi không chắc phải kết luận như thế nào.
Anh nói, “Tôi có một giả thuyết là sự vị tha và lòng can đảm chẳng khác nhau là mấy. Cả đời em, em được huấn luyện để quên đi bản thân, vậy nên khi gặp nguy hiểm, nó trở thành bản năng đầu tiên của em. Tôi cũng có thể dễ dàng thuộc về phái Abnegation vậy.”
Đột nhiên tôi thấy nặng nề quá. Sự huấn luyện cả đời vẫn không thấm thía gì với tôi. Bản năng đầu tiên của tôi vẫn là tự bảo vệ bản thân.
“Ừ thì,” tôi đáp, “em rời bỏ Abnegation vì em không đủ vị tha, bất kể em đã cố gắng tới mức nào.”
“Không hoàn toàn đúng đâu.” Anh cười với tôi. “Đứa con gái sẵn sàng để cho người ta phóng dao vô mặt để cứu bạn, sẵn sàng đánh ba tôi bằng cái thắt lưng để bảo vệ tôi - đứa con gái xả thân quên mình đó chẳng phải em sao?”
Anh biết nhiều về tôi còn hơn tôi hiểu về mình. Và mặc dù chuyện anh có cảm giác gì đó với tôi có vẻ bất khả thi, ca ngợi tôi như thế... có lẽ không phải đâu. Tôi cau mày nhìn anh. “Anh để ý hơi kỹ đó nha.”
“Tôi thích quan sát người khác.”
“Số Bốn, có thể anh bị loại khỏi Candor vì anh nói dối quá xá tệ đó.”
Anh chống tay lên tảng đá kế bên, ngón tay anh để cạnh ngón tay tôi. Tôi nhìn xuống bàn tay của chúng tôi. Anh có những ngón tay dài và ốm. Bàn tay dành cho những cử động khéo léo. Không phải tay của phái Dauntless - những bàn tay đáng ra phải dày cộp và thô ráp và sẵn sàng bẻ gãy mọi thứ.
“Tốt thôi.” Anh gí sát mặt vào mặt tôi, mắt anh tập trung lên cằm, lên môi và lên mũi tôi. “Tôi quan sát em bởi vì tôi thích em.” Anh nói câu đó rõ ràng, mạnh dạn, và mắt anh nhìn thẳng vào mắt tôi. “Và đừng gọi tôi là ‘Số Bốn’, được chứ? Được nghe lại tên thật của mình cũng hay lắm.”
Như vậy đấy, cuối cùng anh cũng công khai danh tính, và tôi không biết phải trả lời thế nào. Hai má tôi nóng bừng, và tất cả những gì tôi nói được là, “Nhưng anh lớn hơn em... Tobias à.”
Anh mỉm cười với tôi. “Ừ, khoảng cách hai năm khổng lồ đó quả tình là không tài nào vượt qua được, nhỉ?”
“Không phải em phản đối,” tôi nói, “Em chỉ không hiểu. Em nhỏ hơn. Em không xinh đẹp gì. Em...”
Anh phá ra cười, một tiếng cười sâu như thể nó đến từ tít tận bên trong con người anh, và chạm môi vào thái dương tôi.
“Đừng có giả bộ,” tôi hổn hển. “Anh biết là em không đẹp mà. Em không xấu, nhưng chắc chắn là không đẹp.”
“Được rồi, em không đẹp. Thì sao?” Anh hôn lên má tôi. “Tôi thích em thế này. Em thông minh chết người. Em cam đảm. Và ngay cả khi em đã biết về ba Marcus...” Giọng anh mềm lại. “Em không nhìn tôi theo cái kiểu tôi là một con chó bị đá ra khỏi nhà hay đại loại vậy.”
“Thì,” tôi nói. “Anh đâu phải vậy đâu.”
Trong tích tắc, đôi mắt sẫm màu của anh nhìn vào mắt tôi, và anh im lặng. Rồi anh chạm vào mặt tôi và hướng người đến gần hơn, đặt môi lên môi tôi. Con sông gầm gừ và tôi cảm thấy nó phun bọt lên mắt cá chân tôi. Anh nhoẻn miệng cười và lại dìm môi anh vào môi tôi.
Ban đầu người tôi cứ căng ra, không chắc lắm về mình, nên khi anh buông ra, tôi chắc mẻm rằng mình đã làm điều gì đó sai rồi, hay tệ lắm. Nhưng anh ôm gương mặt tôi trong bàn tay anh, ngón tay anh ấn mạnh vào da tôi, và anh lại hôn tôi, lần này cuồng nhiệt hơn, chắc chắn hơn. Tôi ôm một tay quanh người anh, trườn tay lên cổ và lên tóc anh.
Chúng tôi cứ hôn nhau như thế một lúc, với tiếng ầm ào của con sông bao quanh. Và khi chúng tôi đứng dậy, tay trong tay, tôi nhận ra rằng nếu cả hai chúng tôi lựa chọn khác đi, chúng tôi đã có thể kết thúc ở cùng một nơi, làm những việc giống nhau, tại một nơi an toàn hơn, trong những bộ đồ màu xám thay vì màu đen.