← Quay lại trang sách

Chương 32

TÔI CẨN THẬN quan sát gương mặt Tobias khi chúng tôi bước đến phòng ăn, tìm kiếm dấu hiệu của sự thất vọng. Chúng tôi đã nằm dài trên giường hai tiếng đồng hồ, trò chuyện và hôn nhau và cuối cùng ngủ quên cho tới khi nghe tiếng la hét ngoài hành lang - người ta đang trên đường đến bữa tiệc.

Nếu có gì thì có chăng là nhìn anh có vẻ nhẹ nhàng hơn trước đây nhiều, cũng cười nhiều hơn.

Khi đã đến trước cửa, chúng tôi tách ra. Tôi vô trước, và chạy đến bàn ngồi chung với Will và Christina. Một phút sau, anh bước vào và ngồi xuống kế Zeke, anh này đưa cho anh một cái chai. Tobias xua đi.

“Bồ đã đi đâu vậy?” Christina hỏi. “Mọi người đều quay lại phòng ngủ.”

“Minh đi lăng quăng thôi à,” tôi đáp. “Mình cẳng thẳng quá nên không muốn nói chuyện với ai.”

“Bồ không có lý do gì phải căng thăng hết,” Christina lắc đầu. “Mình mới quay qua tính nói chuyện với Will thì bồ đã xong béng mất rồi.”

Tôi nghe thấy có chút gì đó như ghen tị trong giọng nó, và một lần nữa, tôi ước gì có thể giải thích là tôi đã được chuẩn bị khá tốt cho trình mô phỏng rồi, nhờ vào thực lực của tôi. Thay vì vậy tôi chỉ nhún vai.

“Bồ sẽ chọn nghề gì?” tôi hỏi nó.

“Mình đang nghĩ tới chuyện có thể mình muốn làm công việc như Số Bốn. Huấn luyện tụi khai tâm,” con nhỏ trả lời. “Dọa cho tụi nó mất hồn mất vía. Bồ biết đó, những thứ vui vui. Còn bồ thì sao?”

Tôi đã quá bận tâm tới chuyện đậu kì nhập môn nên hầu như chưa nghĩ gì tới chuyện đó. Tôi có thể làm việc cho những thủ lĩnh Dauntless - nhưng bọn họ sẽ giết tôi nếu phát hiện ra tôi là ai. Còn gì khác không nhỉ?

“Mình đoán là... mình có thể làm đại sứ để giao thiệp với các phái khác,” tôi nói. “Là một kẻ nhảy phái có thể có ích.”

“Mình cứ hy vọng bồ sẽ nói là thực-tập-viên-thủ-lĩnh-Dauntless chứ,” Christina thở dài. “Vì đó là điều Peter muốn. Lúc nãy trong phòng ngủ nó không im cái miệng nó đi được một chút về chuyện này.”

“Và đó là thứ mình muốn,” Will chêm vào. “Hy vọng mình xếp trên nó... ôi, và trên toàn thể đám khai tâm Dauntless bẩm sinh nữa. Quên tụi nó đi.” Nó rên rỉ. “Ôi trời ơi. Nhiệm vụ bất khả thi.”

“Không đâu,”lên tiếng. Christina với tới và đan ngón tay vào tay nó, như thể đó là điều tự nhiên nhất quả đất. Will siết chặt tay con nhỏ.

“Câu hỏi là,” Christina nói, cúi người tới trước. “Mấy người thủ lĩnh xem bối cảnh kinh hoàng của bồ... họ đã phá ra cười vì cái gì gì đó.”

“Vậy hả?” tôi cắn chặt môi. “Mừng là nỗi kinh hoàng của mình mua vui được cho họ.”

“Biết đó là chướng ngại vật nào không?” nó hỏi.

“Không.”

“Nói xạo,” nó nói. “Lúc nào nói xạo bồ cũng nhai má trong của bồ trong miệng. Lòi đuôi rồi nha.”

Tôi ngừng nhai.

“Cái đuôi của Will là cứ mím chặt hai môi vào nhau, nếu điều đó làm bồ thấy khá hơn,” con nhỏ bổ sung.

Will lật đật che miệng nó lại.

“Thôi được rồi. Mình sợ... đụng chạm thân mật,” tôi nói.

“Đụng chạm thân mật,” Christina lặp lại. “Giống như... chuyện giường chiếu đó hả?”

Tôi căng người ra. Và ép mình phải gật đầu. Ngay cả khi nếu chỉ có mình Christina, và không có ai ở đây, tôi vẫn muốn vặn cổ con nhỏ ngay bây giờ. Đầu tôi nghĩ ra vài cách để dùng ít lực nhất mà gây ra chấn thương lớn nhất. Tôi cố phóng ra lửa từ hai con mắt mình.

Will phá ra cười.

“Nó như thế nào?” con nhỏ hỏi. “Tức là, có ai đó định... làm chuyện đó với bồ hả? Ai vậy?”

“Ờ, bồ biết đó. Khuân mặt... người đàn ông vô danh,” tôi nói. “Mấy con bướm đêm của bồ thì sao?”

“Bồ đã hứa là không nói ra mà!” Christina la l đập vào tay tôi.

“Bướm đêm,” Will lập lại. “Cậu sợ bướm hả?”

“Không phải chỉ có một đàn bướm thôi đâu,” nó kể, “giống như là... một biển luôn đó. Ở khắp mọi nơi. Tất cả những cái cánh và chân và...” Nó rùng mình và lằc lắc đầu.

“Ghê thiệt,” Will nói, giả bộ nghiêm trọng. “Đó mới là cô gái của tôi. Cứng rắn như mấy trái banh vải ấy.”

“Im đi.”

Tiếng micro rít lên đâu đó, lớn tới mức tôi phải bịt cả hai tai lại. Tôi nhìn qua bên kia phòng và thấy Eric, anh ta đang đứng trên một cái bàn với cái micro trong tay, đang lấy ngón tay gõ gõ nó. Sau khi gõ xong và đám đông Dauntless đã im phăng phắc, Eric hắng giọng và bắt đầu.

“Chúng ta không phải là những người giỏi hùng biện cho lắm. Khua môi múa mép là nghề của phái Erudite,” anh ta nói. Đám đông cười ồ lên. Tỏi tự hỏi không biết họ có biết anh ta đã từng là một thành viên Erudite không; có biết rằng dưới vẻ ngoài liều lĩnh và tàn bạo của phái Dauntless mà anh ta đang giả bộ khoác lên người, anh ta lại giống phái Erudite hơn tất thảy không. Nếu họ biết, tôi ngờ họ sẽ chẳng cười với anh ta nổi đâu. “Nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Một năm mới, và chúng ta có một nhóm khai tâm mới. Và một nhóm, còn ít hơn nữa, là các thành viên mới. Chúng ta gửi lời chúc mừng nhiệt liệt tới các bạn ấy.”

Từ “chúc mừng” vừa vang lên là căn phòng liền nổ tung, không phải với tiếng vỗ tay mà là tiếng đấm rầm rầm xuống mặt bàn. Âm thanh rung động trong ngực tôi, và tôi nhe răng cười.

“Chúng ta tin vào lòng can đảm. Chúng ta tin vào hành động, chúng ta tin vào sự miễn nhiễm với nỗi sợ hãi và vào việc đạt được những kỹ năng để đánh đuổi cái xấu ra khỏi thế giới của chúng ta, để cái tốt có thể ngự trị và phát triển thịnh vượng. Nếu các bạn cũng tin tưởng vào những điều đó, chúng tôi đón chào các bạn.”

Dù tôi biết là Eric chắc chẳng tin vào điều nào trong mấy điều đó, nhưng tôi vẫn mỉm cười, vì tôi tin. Mặc cho những thủ lĩnh Dauntless đã làm biến dạng lý tưởng Dauntless này như thế nào, những lý tưởng đó vẫn có thể là của.

Thêm nhiều tiếng đấm nữa, lần này còn được hỗ trợ bởi những tiếng hú hét.

“Ngày mai, trong ngày đầu tiên làm thành viên chính thức, mười thành viên khai tâm đứng đầu sẽ lựa chọn nghề nghiệp của mình, theo thứ tự xếp hạng,” Eric nói. “Tôi biết thứ hạng là thứ mà mọi người đều đang thật sự trông chờ. chúng được quyết định bởi ba điểm số - đầu tiên là của giai đoạn đấu xáp lá cà; thứ hai là của giai đoạn trình mô phỏng, và thứ ba là từ bài kiểm tra cuối kì, bối cảnh kinh hoàng Thứ hạng sẽ hiện lên trên bảng đằng sau tôi đây.”

Ngay khi từ “đây” thoát ra khỏi miệng anh ta, những cái tên liền xuất hiện trên cái màn hình to gần bằng cái tường đằng sau. Kế bên số một là hình tôi, và cái tên “Tris.”

Gánh nặng đè trên ngực tôi như được nhấc bỏ. Tôi không hề nhận ra nó có ở đó cho đến khi nó đã biến mất, và tôi không cần phải cảm thấy nặng nề nữa. Tôi nhe răng, một cảm giác râm ran chạy qua người. Thứ nhất. pergent hay không thì phái này cũng chính là nơi tôi thuộc về.

Tôi quên đi cuộc chiến; tôi quên đi cái chết. Cánh tay Will choàng qua người tôi và nó trao cho tôi một cái ôm muốn nghẹt thở. Tôi nghe thấy tiếng reo mừng và cười vui và la ó. Christina chỉ tay lên màn hình, mắt nó mở lớn và ngân ngấn nước.

1. Tris

2. Uriah

3. Lynn

4. Marlene

5. Peter

Peter ở lại. Tôi nén tiếng thở dài. Rồi tôi đọc tiếp mấy cái tên còn lại.

6. Will

7. Christina

Tôi mỉm cười, và Christina với qua bàn để ôm tôi. Tôi bị phân tâm quá không phản ứng lại được cái sự tình thương mến thương đó.

Ai đó chụp lấy tôi từ phía sau và hét vô tai tôi. Là Uriah. Tôi không quay người ra sau được nên đành với tay ra sau để siết vai nó.

“Chúc mừng nha!” tôi la lên.

“Cậu nốc ao hết cả đám!” nó hét đáp lại. Nó buông tôi ra, cười tươi như hoa và chạy về phía đám khai tâm Dauntless bẩm sinh.

Tôi vểnh cổ nhìn lên màn hình lại lần nữa. Lần này tôi dò hết danh sách.

Tám, chín, và mười là mấy đứa Dauntless bẩm sinh tôi không quen.

Mười một và mười hai là Molly và Drew.

Molly và Drew đã bị loại. Drew, cái thằng đã bỏ chạy khi Peter đang siết cổ tôi toòng teng trên bờ vực, và Molly, con nhỏ đã cung cấp cho phái Erudite những thông tin dối trá về ba tôi, hai đứa giờ vô môn phái.

Không phải là thắng lợi mà tôi mong muốn, nhưng dù sao đó cũng là một thắng lợi.

Will và Christina hôn nhau, theo thiển ý của tôi thì hơi ướt át. Xung quanh tôi toàn là tiếng ầm ầm của những nắm tay Dauntless. Rồi tôi thấy ai vỗ vai tôi một cái, quay người lại thì Tobias đang đứng sau lưng tôi. Tôi đứng dậy, nhoẻn miệng cười.

“Em nghĩ nếu ôm em một cái thì có hơi lộ liễu quá không?” anh hỏi.

“Anh biết đó,” tôi nói, “em chẳng quan tâm lắm đâu.”

Tôi nhón chân và hôn anh.

Đày là khoảnh khác tuyệt diệu nhất đời tôi.

Một khắc sau, ngón tay của Tobias xoa lên vết tiêm trên cổ tôi, và một số thứ bất thình lình liên kết lại với nhau. Không hiểu sao trước đây tôi lại không biết được cơ chứ.

Một: Huyết thanh có màu chứa máy phát tín hiệu..

Hai: Máy phát tín hiệu kết nối trí óc với một chương trình mô phỏng.

Ba: Phái Erudite chế tạo ra huyết thanh.

Bốn: Eric và Max đang bắt tay với phái Erudite.

Tôi ngừng hôn và trợn mắt nhìn Tobias.

“Tris?” anh gọi, bối rối.

Tôi lắc đầu. “Không phải bây giờ.” Ý tôi là không phải ở đây. Nhất là khi Will và Christina đang đứng cách tôi một mét - mắt chữ A miệng chữ O, chắc vì tôi mới vừa hôn Tobias - và khi tiếng la hét của mấy Dauntless đang bao vây chúng tôi. Nhưng anh phải biết nó quan trọng tới cỡ nào.

“Để sau,” tôi nói. “Nhé?”

Anh gật đầu. Tôi còn không biết lát nữa sẽ giải thích với anh thế nào đây. Tôi còn không biết làm sao để suy nghĩ cho rõ ràng rành mạch.

Nhưng tôi biết phái Erudite sẽ làm cách nào để bắt chúng tôi tham chiến.