← Quay lại trang sách

Chương 33

TÔI CỐ GẶP riêng Tobias sau khi buổi công bố thứ hạng kết thúc, nhưng đám đông khai tâm và thành viên quá đông, và những hành động chúc tụng của họ cứ đẩy anh ra xa tôi. Tôi quyết định sẽ lẻn ra khỏi phòng ngủ chung sau khi mọi người đã đi ngủ để đi tìm anh, nhưng bối cảnh kinh hoàng làm tôi kiệt sức hơn tưởng tượng, thành ra tôi cũng ngủ quên trời mây luôn.

Tiếng giường kêu cót két và tiếng bước chân đánh thức tôi dậy. Tối quá không nhìn rõ, nhưng khi mắt đã quen dần, tôi thấy Christina đang cột dây giày. Tôi mở miệng định hỏi nó đang làm gì thì đột nhiên để ý thấy đối diện tôi, Will đang tròng áo vô. Mọi người đều đã thức dậy, nhưng ai cũng im re.

“Christia,” tôi gọi. Nó không nhìn tôi, nên tôi chụp vai nó lắc lắc. “Christina!.

Con nhỏ chỉ tiếp tục cột dây giày.

Bụng tôi quặn lên khi thấy gương mặt nó. Mắt nó đang mở, nhưng vô hồn, và mặt mũi thì lờ đờ. Nó cử động mà không buồn nhìn coi mình đang làm cái gì, miệng hơi há ra, không tỉnh nhưng nhìn có vẻ tỉnh. Và mấy đứa khác cũng y như con nhỏ.

“Will ơi?” tôi cất tiếng gọi ngang căn phòng. Tất cả những đứa khai tâm xếp thành một hàng dọc khi đã mặc đồ xong xuôi. Tụi nó bắt đầu im lặng rời khỏi phòng. Tôi chụp tay Will ngăn không cho nó đi, nhưng nó cứ bước tới với một lực không cưỡng lại được. Tôi nghiến răng và nắm chặt hết sức, bám hai gót chân xuống sàn. Will kéo lê tôi theo với nó.

Tụi nó bị mộng du.

Tôi lóng ngóng tìm đôi giày. Tôi không thể ở lại đây một mình. Tôi vội vàng cột dây giày, mặc áo khoác và phóng như bay ra khỏi phòng, nhanh chóng bắt kịp hàng người, hòa vào bước chân của tụi nó. Mất vài giây tôi mới nhận ra tụi nó đang di chuyển theo một nhịp đồng nhất, chân này bước tới trước thì tay này đánh ra sau. Tôi ráng bắt chước tụi nó nhưng nhịp điệu này thiệt là kì cục với tôi.

Chúng tôi diễu hành về phía Hố Bẫy, nhưng khi chúng tôi đến được lối vào, hàng đằng trước rẽ trái. Max đang đứng trên hành lang quan sát chúng tôi. Tim tôi nện bình bịch trong ngực và tôi cố nhìn đờ đẫn hết sức có thể về phía trước, tập trung vào nhịp bước của chân tôi. Người tôi căng ra khi đi ngang qua hắn. Hắn ta sẽ để ý. Hắn ta sẽ để ý thấy tôi không bị nhũn não như đám còn lại và điều tồi tệ nào đó sẽ xảy ra với tôi, tôi biết mà.

Đôi mắt đen tối của Max lướt qua tôi.

Chúng tôi leo lên những bậc thang và đi thêm bốn cái hành lang nữa. Và rồi hành lang cuối cùng đã mở ra một cái hang khổng lồ. Bên trong là một đám đông những Dauntless.

Có nhiều dãy bàn với nhiều đống gì mày đen bên trên. Tôi không thấy được đó là những đống gì tới khi còn cách nó có vài tấc. Súng.

Dĩ nhiên rồi. Eric nói hôm qua tất cả Dauntless đã bị tiêm rồi mà. Cho nên bây giờ đây nguyên phái đều bị nhũn não, nghe lời và được huấn luyện để giết chóc. Những hiến binh hoàn hảo.

Tôi nhặt một khẩu súng, một bao súng và một cái đai, bắt chước Will, nó đang đứng ngay trước tôi. Tôi cố gắng bắt chước cử động của nó, nhưng tôi không đoán được nó sắp làm gì, nên thành ra tôi bị lóng ngóng hơn mong muốn. Tôi nghiến răng. Phải tin là không có ai đang quan sát tôi.

Khi đã trang bị xong xuôi, tôi theo Will và những đứa khai tâm khác hướng về phía lối ra.

Tôi không thể tham gia vào cuộc chiến chống lại phái Abnegation, chống lại gia đình tôi. Thà chết còn hơn.

Bối cảnh kinh hoàng của tôi đã chứng minh điều đó. Danh sách chọn lựa của tôi có hạn, và tôi đã nhìn ra con đường phải đi rồi. Tôi sẽ giả bộ đủ lâu để đến được khu Abnegation của thành phố. Tôi sẽ cứu gia đình tôi. Và chuyện quái gì xảy ra sau đó không quan trọng nữa. Tôi cảm thấy bình tĩnh lại.

Hàng khai tâm đi qua một cái hành lang tối thui. Tôi không nhìn thấy Will đằng trước tôi, hay cái gì đằng trước nó. Chân tôi đá trúng cái gì cưng cứng, và tôi bị vấp, tay với ra. Đầu gối đập vô một thức khác – một bậc thang. Tôi thẳng người lên, căng thẳng tới mức hai hàm răng suýt nữa đánh đàn luôn. Họ không thấy. Tối quá mà. Làm ơn cứ để nó tối quá mức như vậy đi.

Khi cầu thang rẽ ngoặt qua một bên, ánh sáng tràn vào hang, cuối cùng tôi cũng thấy được vai Will ở đằng trước. Tôi tập trung sải bước theo nhịp giống nó khi leo lên tới đầu cầu thang, đi ngang qua một thủ lĩnh Dauntless khác. Giờ thì tôi biết người nào là thủ lĩnh Dauntless, vì họ là những người duy nhất tỉnh táo.

Chà, không phải người duy nhất. Tôi còn tỉnh táo chắc hẳn vì tôi là pergent. Và nếu tôi còn tỉnh có nghĩa là Tobias cũng vậy, trừ khi tôi sai về anh.

Tôi phải tìm anh.

Tôi đứng kế bên đường ray xe lửa, trong một nhóm người trải dài ra tới ngút tầm nhìn. Đoàn tàu dừng lại phía trước chúng tôi, mọi toa đều mở. Lần lượt, các đồng môn khai tâm của tôi leo lên toa tàu trước mặt mình.

Tôi không quay đầu ra sau để tìm Tobias trong đám người được, nhưng tôi để mắt mình liếc qua một bên. Những gương mặt bên trái lạ ắc lạ huơ, nhưng tôi thấy một người cao cao tóc ngắn cách tôi vài mét về phía bên phải. Có thể không phải anh, và tôi không chắc, nhưng đó là cơ hội tốt nhất tôi có. Tôi không biết làm cách nào để tiếp cận anh mà không thu hút sự chú ý. Tôi phải tiếp cận được anh.

Toa xe trước mặt tôi đã đầy người, và Will quay người hướng tới toa tiếp theo. Tôi làm theo nó, nhưng thay vì dừng lại khi nó dừng, tôi nhích vài phân về phía bên phải. Những người xung quanh cao hơn tôi; bọn họ sẽ che chắn cho tôi. Tôi lại bước về bên phải, nghiến chặt răng. Nhiều cử động quá. Họ sẽ bắt được tôi mất thôi. Xin đừng bắt tôi mà.

Một Dauntless mặt mày vô hồn ở toa kế tiếp chìa tay ra cho thằng đứng trước tôi, và nó nắm lấy, cử động như rô- bốt. Tôi nắm lấy bàn tay tiếp theo mà không thèm nhìn, và ráng trèo lên duyên dáng hết mức có thể.

Tôi đứng đối mặt với cái người đã giúp tôi. Mắt tôi nheo lại, chỉ trong một giây, để nhìn mặt người đó. Tobias, vô hồn như những người khác. Tôi có lầm không? Anh không phải là pergent sao? Nước mắt bắt đầu dâng lên trong mắt tôi, và tôi phải nuốt nó ngược vô trong khi quay người khỏi anh.

Người ta lấp đầy toa tàu, rồi chúng tôi đứng thành bốn hàng ngang, vai kề vai. Và rồi một điều đặc biệt xảy ra: những ngón tay đan vào tay tôi, và một lòng bàn tay áp chặt vào lòng bàn tay tôi. Tobias, đang nắm tay tôi.

Cả người tôi hồi sinh như được nạp năng lượng. Tôi siết chặt tay anh, và anh cũng siết lại. Anh tỉnh táo. Tôi đã đúng.

Tôi muốn nhìn anh, nhưng tôi ép mình phải đứng im và nhìn thẳng khi đoán tàu bắt đầu chuyển bánh. Anh chầm chậm xoa tròn ngón cái trên lưng bàn tay tôi. Hành động để làm tôi yên tâm, nhưng thay vào đó nó lại khiến tôi bực mình. Tôi cần phải nói chuyện với anh. Tôi cần phải nhìn anh.

Tôi không thấy được con tàu đang đi đâu vì cái chị đứng trước tôi cao quá, nên tôi đành nhìn chằm chằm vào gáy của chị ta và tập trung vào bàn tay của Tobias trong tay tôi cho đến khi đường ray kêu lên ken két. Tôi không biết mình đã đứng như vậy bao lâu, nhưng lưng tôi bắt đầu đau nên chắc phải lâu lắm rồi. Con tàu kêu rít lên và dừng lại, và tim tôi đập mạnh tới mức khó thở.

Trước khi chúng tôi nhảy xuống khỏi toa tàu, khóe mắt tôi thấy Tobias quay đầu về phía tôi, và tôi nhìn anh. Đôi mắt đen của anh rất cương quyết khi anh nói, “Chạy đi.”

“Gia đình em,” tôi nói.

Tôi quay đầu nhìn thẳng, và nhảy khỏi toa tàu khi tới lượt mình. Tobias đi trước tôi. Tôi nên tập trung vào phía sau đầu anh, nhưng những con đường tôi đang đi sao quen thuộc quá, và hàng người Dauntless tôi đang đi theo bắt đầu mờ dần khỏi sự chú ý của tôi. Tôi đi ngang qua nơi mà trước đây, cứ sáu tháng một lần tôi và mẹ đều đến để kiếm quần áo mới cho cả nhà; trạm dừng xe buýt nơi tôi từng đứng đợi xe đến trường mỗi sáng; vết nứt trên vỉa hè lớn tới mức tôi và anh Caleb thường chơi trò nhảy cóc để đi qua đó.

Giờ tất cả nơi này đều khác rồi. Những tòa nhà tăm tối và trống rỗng. Trên đường đầy kính Dauntless, tất cả đều đang hành quân theo cùng một nhịp ngoại trừ những sĩ quan, cứ cách vài mét lại có một người, quan sát chúng tôi đi ngang qua, hoặc tụ tập thành nhóm để bàn bạc gì đó. Có vẻ không ai bận làm gì cả. Có thật chúng tôi ở đây vì chiến tranh không?

Phải tới khi đi được nửa dặm tôi mới có câu trả lời.

Tôi bắt đầu nghe thấy tiếng nổ lốp bốp. Tôi không thể nhìn quanh quất để tìm coi nó phát ra từ đâu, nhưng đi càng xa, tiếng nổ càng lớn và đanh hơn, cho đến khi tôi nhận ra đó là tiếng súng. Tôi nghiến chặt răng. Tôi phải tiếp tục đi; tôi phải nhìn thẳng trước mặt.

Xa xa đằng trước, tôi thấy một người lính Dauntless đẩy một người đàn ông mặc đồ xám quỳ xuống. Tôi nhận ra người đàn ông đó – ông ta là một ủy viên của hội đồng. Người lính lôi khẩu súng trong bao ra, và với đôi mắt vô hồn, cô ta nã một phát đạn vào sọ của người ủy viên hội đồng.

Người lính đó có một vệt tóc màu xám. Là cô Tori. Suýt chút nữa tôi đã vấp ngã.

Đi tiếp đi. Mắt tôi nóng ran. Đi tiếp đi.

Chúng tôi hành quân ngang qua Tori và xác người ủy viên. Khi tôi giẫm lên bàn tay của ông, tôi xém òa ra khóc.

Rồi những người lính trước mặt tôi dừng lại, và tôi cũng làm theo. Tôi đứng bất động hết mức có thể, nhưng ất cả những gì tôi muốn làm là đi tìm Jeanine và Eric và Max và bắn hạ tất cả bọn chúng. Tay tôi đang run lẩy bẩy và tôi không thể làm gì để dừng nó được. Tôi thở gấp bằng đường mũi. Lại một tiếng súng nổ khác. Từ góc mắt bên trái, tôi thấy một cái bóng xám mờ đổ rạp trên vỉa hè. Cứ nhu thế này thì tất cả những thành viên Abnegation sẽ chết mất thôi.

Đám lính Dauntless thi hành những mệnh lệnh không lời mà không hề do dự, không thắc mắc. Vài thanh niên trưởng thành của phái Abnegation bị dồn về một tòa nhà gần đó, cùng với những đứa trẻ Abnegation. Một biển lính tráng mặc đồ đen đang đứng canh gác những cánh cửa. Những người duy nhất tôi không thấy là các thủ lĩnh Abnegation. Có thể họ đã chết rồi không chừng.

Từng người một, đám lính Dauntless phía trước tôi bước ra để thi hành nhiệm vụ này hay nhiệm vụ kia. Những thủ lĩnh sẽ sớm nhận ra tôi chẳng nhận được cái tín hiệu quỷ quái gì mà mấy người kia đang nhận hết. Lúc đó tôi phải làm gì đây?

“Chuyện này thật điên rồ,” một giọng nam thì thầm phía bên phải tôi. Tôi thấy một cái đầu tóc dài, bóng lưỡng và một cái khuyên tai bằng bạc. Eric. Hắn ta đang lấy tay chọt chọt vào mặt tôi, và tôi phải đấu tranh lại với thôi thúc muốn gạt tay hắn ta ra.

“Chúng thật tình là không thấy được chúng ta hả? Hay nghe thấy?” một giọng nữ hỏi.

“Ồ, chúng thấy được và nghe được. Chỉ là chúng không xử lý những gì chúng thấy và nghe theo cách tương tự thôi,” Eric nói. “Chúng nhận lệnh từ máy tính trong những máy phát mà chúng ta tiêm vào…” Nói tới đây hắn ta ấn ngón tay vào vết tiêm để chỉ cho ả kia. Đứng im, tôi tự nhủ. Im, im, im.”… và thi hành một cách nhuần nhuyễn.”

Eric nhích một bước qua bên cạnh và cúi sát tới mặt Tobias, nhe răng cười.

“Đây mới thực sự là cảnh tượng kỳ khôi,” hắn ta nói. “Số Bốn huyền thoại. Giờ thì không ai còn nhớ rằng tao đứng thứ hai, đúng không? Sẽ không ai hỏi tao, ‘Cảm giác được huấn luyện chung với người chỉ có bốn nỗi sợ như thế nào?’” Hắn ta rút súng ta và gí vào thái dương Tobias. Tim tôi muốn nhảy ra khỏi ngực. Hắn ta không được bắn; hắn ta sẽ không bắn. Eric nghiêng đầu. “Nếu bắn nó có ai để ý không ta?”

“Tới luôn đi,” ả kia nói, nghe có vẻ chán chường. Nếu có thể cho phép Eric thì ả ta hẳn phải là một thủ lĩnh Dauntless. “Giờ nó có là cái thá gì đâu.”

“Thiệt uổng là mày không chấp nhận lời đề nghị của Max đó, Số Bốn. Chà, tiếc cho mày quá,” Eric nói khi xoay ổ đạn.

Phổi tôi muốn bốc cháy; tôi đã nín thở cả phút. Từ đuôi mắt tôi thấy Tobias siết tay lại, nhưng tay tôi đã đặt lên súng rồi. Tôi chĩa thẳng nòng súng vào giữa trán Eric. Mắt hắn ta trợn tròn, mặt đờ ra, và trong khoảnh khắc, nhìn hắn y chang như những người lính Dauntless mộng du kia.

Ngón trỏ tôi đặt trên cò súng.

“Bỏ súng khỏi đầu anh ấy,” tôi nói.

“Mày sẽ không bắn tao đâu,” Eric trả lời.

“Giả thuyết thú vị đấy,” tôi nói. Nhưng tôi không thể giết hắn ta, tôi không thể. Tôi nghiến răng và chĩa súng bắn vào chân Eric. Hắn hết lên và đưa hai tay ôm chân. Ngay cái lúc họng súng hắn không còn chĩa vào đầu Tobias, Tobias rút súng ra và bắn vào chân bạn đồng hành của Eric. Tôi không đợi xem viên đạn có trúng cô ả hay không. Tôi chụp lấy tay Tobias và chạy đi như bay.

Nếu chúng tôi tới được con hẻm, chúng tôi có thể lẩn vào trong những tòa nhà và bọn chúng sẽ không tìm ra tụi tôi. Còn gần hai trăm mét nữa. Tôi nghe thấy tiếng bước chân vang lên đằng sau, nhưng tôi không nhìn lại. Tobias siết chặt tay tôi, kéo tôi về phía trước, nhanh hơn tất thảy những lần chạy trước đây của tôi, nhanh hơn khả năng của tôi. Tôi vấp té sau lưng anh. Tôi nghe tiếng súng nổ.

Cơn đau xé gan và đột ngột, bắt đầu từ vai rồi lan ra ngoài nhanh như điện. Một tiếng thét tắc lại trong họng tôi, và tôi ngã xuống, đập mặt lên vỉa hè. Tôi ngẩng đầu lên và thấy đầu gối của Tobias đang quỳ ngay bên cạnh, và hét lên, “Chạy đi!”

Giọng anh bình tĩnh và lặng lẽ khi anh đáp, “Không.”

Tích tắc sau chúng tôi đã bị bao vây. Tobias đỡ tôi đứng dậy. Đau quá nên tôi không tập trung được gì. Đám lính Dauntless đang chĩa súng vào chúng tôi.

“Quân phiến loạn pergent,” Eric cất tiếng, h đang đứng bằng một chân. Mặt hắn trắng bệch trông bệnh hoạn. “Hạ vũ khí xuống.”