Chương 34
TÔI NẶNG NHỌC dựa vào Tobias. Một họng súng gí vào xương sống đẩy tôi tới trước, qua những cánh cửa dẫn vào tổng hành dinh phái Abnegation, một tòa nhà màu xám với kiến trúc đơn giản, cao hai tầng. Máu chảy ướt một bên sườn tôi. Tôi không e sợ điều sắp xảy đến; tôi đang quá đau để có thể nghĩ tới nó.
Họng súng đẩy tôi hướng về phía một cánh cửa được canh phòng bởi hai tên lính Dauntless. Tobias và tôi bước vào một văn phòng rất đặc trưng với chỉ một cái bàn, một cái máy vi tính và hai cái ghế trống. Jeanine ngồi sau cái bàn, đang nghe điện thoại.
“Vậy tống vài đứa lên tàu trở lại đi,” cô ta nói. “Chỗ đó cần phải được bảo vệ chặt chẽ, đó là điểm cốt yếu – tôi không nói suông đâu – tôi cúp máy đây.” Cô ta ném điện thoại xuống cái rầm và chiếu đôi mắt xám vào tôi. Chúng làm tôi liên tưởng tới kim loại bị nung cháy.
“Quân phiến loạn pergent,” một người trong đám Dauntless cất tiếng. Hắn ta hẳn phải là một thủ lĩnh Dauntless – hoặc là một tân binh mới bị được ân huệ thoát khỏi trình mô phỏng.
“Vâng, tôi có mắt mà.” Cô ta tháo kính xuống, gập nó lại, và đặt lên bàn. Hình như cô ta đeo kính để cho ra vẻ hơn là vì cần thiết, bởi vì cô ta nghĩ nó khiến cô ta trông có vẻ trí thức hơn – ba tôi từng nói vậy.
“Ngươi,” cô ta chỉ vào tôi, “Ta đã lường trước rồi. Tất cả những vấn đề với bài kiểm tra tư cách của ngươi khiến ta nghi ngờ ngay từ đầu. Nhưng ngươi…”
Cô ta lắc đầu khi đưa mắt nhìn Tobias.
“Ngươi, Tobias – hay ta nên gọi là Số Bốn nhỉ? – đã phỉnh được ta,” cô ta điềm tĩnh nói. “Mọi thứ về người đều loại ngươi ra khỏi vòng nghi vấn: kết quả kiểm tra, trình độ mô phỏng của kì nhập môn, mọi thứ. Nhưng mặc dù thế, ngươi vẫn đang đứng đây.” Cô ta đan hai tay lại và kê cằm lên. “Có lẽ ngươi có thể giải thích một chút cho ta chăng?.
“Cô là thiên tài mà,” anh phớt tỉnh. “Sao cô không nói tôi biết?”
Miệng cô ta cong lên thành một nụ cười. “Giả thuyết của ta là người đúng thật sự thuộc về Abnegation. Phần pergent trong người ngươi yếu hơn.”
Nụ cười của cô ta nở lớn hơn. Như thể cô ta đang được mua vui vậy. Tôi nghiến răng và cân nhắc xem có nên xông đến cái bàn để vặn cổ cô ả hay không. Nếu không có viên đạn đang găm trong vai thì tôi đã có thể làm rồi.
“Khả năng lập luận suy diễn của cô thật đáng nể,” Tobias lẩm bẩm. “Làm tôi kinh sợ đó.”
Tôi quay qua bên cạnh nhìn anh. Tôi hầu như đã quên mất phần này trong con người anh – phần chỉ chực nổ tung thay vì nằm dài chờ chết.
“Giờ trí tuệ của cô đã được chứng minh rồi, có thể tiến hành lấy mạng hai chúng tôi được rồi đó.” Tobias nhắm mắt lại. “Sau cùng thì cô còn rất nhiều thủ lĩnh phái Abnegation đang chờ cô giết hại mà.”
Nếu như những lời của Tobias có làm Jeanine khó chịu thì cô ta cũng không thể hiện ra mặt. Cô ta vẫn cứ cười và nhẹ nhàng đứng dậy. Cô ta mặc một cái váy xanh bó sát từ vai xuống đầu gối, để lộ vòng eo ngấn mỡ. Căn phòng quay mòng mòng khi tôi cố tập trung vào khuôn mặt cô ta, và tôi phải dựa vào Tobias. Anh quàng tay quanh người tôi, ôm eo đỡ tôi.
“Đừng ngốc nghếch thế. Không việc gì phải vội,” tiếng cô ta nhẹ như không. “Cả hai người đều ở đây vì một mục đích hết sức quan trọng. Ngươi thấy đó, ta khá là bối rối khi những kẻ pergent các ngươi lại miễn nhiễm với huyết thanh do ta chế tạo ra, cho nên ta đang nghiên cứu cách khắc phục chuyện này. Ta cứ nghĩ là đã thành công với mẻ cuối cùng rồi, nhưng các ngươi biết đó, ta đã lầm. May mắn là ta còn một kẻ khác để thử nghiệm.”
“Sao lại phải bận tâm vậy?” Trong quá khứ cô ta và những thủ lĩnh Dauntless đâu có gặp khó khăn gì trong việc sát hại những pergent đâu. Tại sao bây giờ lại khác? Cô ta nhìn tôi cười khinh khỉnh.
“Ta đã tự đặt ra một câu hỏi từ khi bắt tay vào kế hoạch này với phái Dauntless.” Cô ta bước qua một bên, ngón tay lướt trên mặt bà“Tại sao trong tất cả các phái thì những pergent, những kẻ bạc nhược, không sợ trời không sợ đất lại toàn đến từ phái Abnegation?”
Tôi không biết rằng hầu hết pergent lại đến từ phái Abnegation, và tôi không biết tại sao lại như vậy. Và có khả năng tôi cũng không sống được tới lúc biết lý do.
“Bạc nhược,” Tobias giễu cợt. “Theo như lần cuối cùng tôi kiểm tra, để điều khiển được trình mô phỏng cần có một ý chí kiên cường. Điều khiển trí óc cả một đội quân chỉ vì không thể tự mình huấn luyện lấy nổi một người lính mới là bạc nhược.”
“Ta không mất trí,” Jeanine nói. “Một môn phái thuần trí thức thì không hề có quân đội. Bọn ta đã quá mệt mỏi vì bị cai trị bởi một lũ ngu tự xưng công bằng, chối bỏ giàu sang và tiến bộ, nhưng bọn ta không thể tự mình ‘không bột gột nên hồ’. Và những thủ lĩnh Dauntless của ngươi thì lại quá ư hạnh phúc được giúp đỡ ta nếu ta đảm bảo được cho họ một chỗ trong chính phủ mới tiến bộ của chúng ta.”
“Tiến bộ,” Tobias khịt mũi.
“Phải, tiến bộ,” Jeanine nói. “Tiến bộ, và hướng về một thế giới nơi người ta sẽ sống trong giàu sang, sung túc và thịnh vượng.”
“Bằng công sức của ai?” tôi hỏi, giọng lờ đờ. “Tất cả sự giàu sang đó… không phải từ trên trời rớt xuống.”
“Hiện tại, những kẻ vô môn phái là một bộ phận làm tiêu hao nguồn lực của ta,” Jeanine đáp. “Cũng giống như phái Abnegation. Ta chắc là một khi lũ còn lại ở phái cũ của ngươi gia nhập vào quân đội Dauntless, phái Candor cũng sẽ hợp tác và chúng ta rốt cuộc sẽ có thể đưa mọi việc tiến triển thuận buồm xuôi gió.”
Gia nhập vào quân đội Dauntless. Tôi biết điều đó có nghĩa là gì – cô ta muốn điều khiển nốt họ. Cô ta muốn tất cả mọi người đều ngoan ngoãn dễ bảo và dễ dàng kiểm soát.
“Thuận buồm xuôi gió,” Tobias cay đắng đáp lại. Anh lên giọng. “Đừng phạm sai lầm nào. Cô sẽ bỏ mạng trước cái ngày đó, cô…”
“Có lẽ nếu ngươi có thể kiểm soát được tính khí của mình,” lời lẽ ả cắt bụp câu nói, “ngươi đã không ở trong hoàn cảnh này ngay từ đầu, Tobias.”
“Tôi ở trong hoàn cảnh này là vì cô đặt tôi vào,” anh nạt lại. “Ngay cái giây phút cô điều động cuộc tấn công nhằm vào những người vô tội.”
“Những người vô tôi.” Jeanine cười lớn. “Nghe từ miệng ngươi hơi mắc cười đó. Ta tưởng con trai của Marcus phải hiểu hơn ai hết rằng không phải ai cũng ngây thơ vô tội chứ.” Cô ta ngồi lên cạnh bàn, váy bị kéo lên quá đầu gối, để lộ ra những vết rạn trên da. “Ngươi có thể thành thật mà nói với ta rằng ngươi đau buồn khi phát hiện ra cha ngươi đã bị giết trong vụ tấn công không?”
“Không,” Tobias nói qua hàm răng nghiến chặt. “Nhưng ít nhất sự xấu xa của ông ấy không bao gồm luôn việc lôi kéo điều khiển nguyên cả một môn phái và mưu sát có hệ thống toàn bộ những thủ lĩnh chính trị của chúng ta.”
Hai người họ nhìm chằm chặp nhau trong vài giây, đủ lâu để khiến tôi thấy căng thẳng tới từng đường gân thớ thịt, và rồi Jeanine hắng giọng.
“Điều ta định nói,” cô ta tiếp, “là sẽ sớm thôi, việc giữ gìn trật tự cho hàng tá người Abnegation và đám con cái chúng sẽ thuộc trách nhiệm của ta, và ta có dự cảm không tốt là phần lớn tụi nó có thể là pergent như các ngươi, bất khả trị bằng trình mô phỏng.”
Cô ta đứng dậy và bước vài bước về bên trái, hai tay nắm chặt. Móng tay cô ta, giống tôi, bị gặm nham nhở.
“Vì thế, ta cần phải chế ra một dạng mô phỏng mới không miễn nhiễm với các ngươi. Ta buộc phải tính toán lại giải định của chính ta. Chính lúc đó thì các ngươi bước vào.” Cô ta lại bước vài bước sang phải. “Đúng, các ngươi quả thật có ý chí kiên cường. Ta không thể kiểm soát được ý chí của các ngươi. Nhưng có vài thứ ta vẫn kiểm soát được.”
Cô ta dừng bước và quay lại đối diện với chúng tôi. Tôi dựa đầu trên vai Tobias. Máu vẫn chảy xuống lưng tôi. Mấy phút vừa rồi vết thương cứ đau không dứt nên tôi cũng đã quen với nó, giống như một người sẽ quen với tiếng than vãn rền rĩ nếu như cứ phải nghe nó hoài.
Cô ta chắp hai lòng bàn tay vào nhau. Tôi không hề thấy niềm vui sướng xấu xa nào trong mắt cô ta, và cũng không có một tí ti tàn bạo nào như tôi trông đợi. Cô ta giống cái máy hơn là một mụ điên. Cô ta nhìn ra vấn đề và hình thành nên các giải pháp dựa trên những dữ liệu thu thập được. Phái Abnegation là rào cản trên con đường tìm kiếm quyền lực của cô ta, thế là cô ta tìm cách loại trừ nó. Cô ta không có quân đội, thế nên cô ta lập nên một đội quân Dauntless. Cô ta biết cần phải điều khiển được một nhóm người rất lớn để được an toàn, thế nên cô ta tìm cách làm điều đó với huyết thanh và các máy phát tín hiệu. pergnet chỉ là một vấn đề nữa cần phải giải quyết, và đó chính là điều khiến cô ta thật đáng sợ - vì cô ta đủ thông minh để giải quyết được bất cứ vấn đề gì, ngay cả vấn đề về sự tồn vong của chúng tôi.
“Ta có thể kiểm soát được những gì các ngươi thấy và nghe,” cô ta nói. “Nên ta đã chế ra một loại huyết thanh mới sẽ điều chỉnh môi trường xung quanh và điều khiển ý chí của các ngươi. Kẻ nào phủ nhận sự lãnh đạo của bọn ta đều phải được giám sát chặt chẽ.”
Giám sát – hay bị cướp mất ý chí tự do. Cô ta quả là có tài sử dụng từ ngữ.
“Ngươi sẽ là con chuột bạch đầu tiên, Tobias ạ. Còn Beatrice…” Cô ta mỉm cười. “Ngươi bị thương nặng quá, không xài được gì nữa rồi, cho nên cuộc hành quyết ngươi sẽ được tiến hành vào cuối buổi hội ngộ nho nhỏ này.”
Tôi cố gắng nén cái rùng mình khi nghe tới từ “hành quyết,” vai tôi đang kêu gào vì đau, và tôi ngước nhìn Tobias. Thật khó để ngăn không cho nước mắt trào ra khi nhìn thấy sự kinh hoàng trong đôi mắt to, sẫm màu của Tobias.
“Không,” Tobias nói. Giọng anh run run, nhưng ánh mắt của anh lại rất cương quyết khi anh lắc đầu. “Tôi thà chết còn hơn.”
“Ta e rằng ngươi không có nhiều lựa chọn đâu,” Jeanine nhẹ nhàng đáp trả.
Tobias vụng về đưa hai tay ôm lấy mặt tôi và hôn, môi anh chạm vào khiến bờ môi tôi hé mở. Tôi quên đi cơn đau và nỗi kinh sợ cái chết đang đến gần, và trong một khoảnh khắc, tôi mừng là ký ức về nụ hôn này sẽ còn tươi nguyên trong tôi khi tôi đi về phía tử thần.
Rồi anh buông tôi ra, và tôi phải dựa vào tường để khỏi ngã. Cơ bắp anh căng lên, và không hề báo trước, Tobias phóng người qua mặt bàn và siết hai tay quanh cổ họng Jeanine. Những tên lính gác Dauntless đứng cạnh cửa nhào tới, súng giương ra, và tôi bật hét lên.
Phải hai tên lính Dauntless mới kéo được Tobias khỏi Jeanine và xô anh xuống sàn. Một bên ghim anh xuống đất, đầu gối đè lên vai Tobias và tay thì ấn đầu anh xuống thảm. Tôi lao tới, nhưng một tên khác đã đẩy mạnh vai tôi, đập người tôi vào tường. Mất nhiều máu làm tôi yếu sức đi và tôi lại quá nhỏ con.
Jeanine loạng choạng vịn vào cái bàn, hớp hớp không khí và thở hổn hển. Cô ta xoa xoa cái cổ đang đỏ ửng dấy tay Tobias. Bất kể cô ta có vẻ máy móc như thế nào, cô ta vẫn là một con người; mắt cô ta ngấn nước khi cô ta lôi ra một cái hộp từ trong ngăn kéo bàn và mở ra, để lộ một cái kim tiêm và một cái ống bơm.
Vẫn thở nặng nhọc, cô ta mang chúng tiến về phía Tobias. Tobias nghiến răng và thụi cùi chỏ vào mặt một tên lính gác. Tên lính nện báng súng lên đầu Tobias, và Jeanine ấn cây kim vào cổ Tobias. Anh đờ người đi.
Một tiếng kêu vuột ra khỏi miệng tôi, không phải tiếng nấc hay tiếng la, mà là tiếng rên ai oán, nghe như thoát ra từ miệng của người khác.
“Đỡ nó dậy,” Jeanine ra lệnh, giọng khó chịu.
Hai tên lính đứng lên, và Tobias cũng vậy. Nhìn anh không giống như tên lính Dauntless mộng du; mắt anh đầy cảnh giác. Anh nhìn quanh quất một lát như thể bị bối rối vì những gì anh thấy.
“Tobias,” tôi gọi. “Tobias!”
“Nó không biết ngươi,” Jeanine nói.
Tobias ngoái nhìn ra sau. Mắt anh nheo lại khi tiến về phía tôi, nhanh. Trước khi mấy tên lính kịp ngăn lại, anh đã siết một cánh tay quanh cổ tôi, ngón tay bóp chặt khí quản tôi. Tôi nghẹt thở, máu dồn lên mặt.
“Trình mô phỏng đang điều khiển nó,” Jeanine giải thích. Tôi hầu như không nghe thấy cô ta vì tai đang nổ lùng bùng. “Bằng cách thay đổi những hình ảnh nó nhìn thấy – khiến nó nhầm lần giữa bạn và thù.”
Một tên lính gác lôi Tobias ra. Tôi hớp hớp không khí, hít vô phổi một hơi thật mạnh.
Mất anh rồi. Bị điều khiển bởi trình mô phỏng, anh giờ sẽ sẵn sàng xuống tay hạ thủ những người mà mới ba phút trước anh còn gọi là vô tội. Thà Jeanine giết chết anh đi còn đỡ đau đớn hơn.
“Lợi điểm của phiên bản mô phỏng này,” cô ta nói, mắt sáng rực lên, “là nó có thể hành xử độc lập, và vì thế nên hữu dụng hơn gấp chục lần một tên lính vô hồn.” Cô ta nhìn những tên lính gác đang giữ Tobias. Anh giãy giụa cố thoát khỏi bọn chúng, cơ bắp se lại, mắt anh dán lên tôi, nhưng không nhìn tôi, không nhìn tôi cái cách anh từng nhìn. “Dẫn nó tới phòng điều khiển. Chúng ta sẽ cần một sinh vật có tri giác ở đó để kiểm soát mọi thứ và, theo như ta hiểu thì nó đã từng làm việc ở đó.”
Jeanine ấn hai lòng bàn tay vào nhau. “Và dẫn con nhỏ tới phòng B13,” cô ta ra lệnh. Cô ta phẩy tay ra hiệu dẫn tôi đi cho khuất mắt. Cái phẩy tay đó ra lệnh cho cuộc hành quyết tôi, nhưng với cô ta đó chỉ là gạch đi một dòng danh sách những việc phải làm, sự tiến triển hợp lý duy nhất trong con đường đặc biệt mà cô ta đang đi. Cô ta nhìn tôi vô cảm khi hai tên lính Dauntless lôi tôi ra khỏi phòng.
Chúng kéo lết tôi dọc hành lang. Tôi cảm thấy trong người lạnh tê, nhưng bên ngoài thì tôi đang la hét, cật lực vận dụng chút hơi tàn còn sót lại của ý chí. Tôi cắn vô tay tên Dauntless đứng phía bên phải và nhoẻn cười khi nếm thấy mùi máu. Rồi hắn đánh tôi, và rồi không gì cả.