← Quay lại trang sách

Chương 35

TÔI THỨC DẬY trong màn đêm như mực, nằm co ro một góc. Sàn nhà dưới chân tôi trơn láng và lạnh giá. Tôi sờ cái đầu đang nhức bưng bưng của mình và một chất lỏng chảy qua kẽ tay tôi. Đỏ - là máu. Khi hạ tay xuống, cùi chỏ tôi chạm phải một bức tường. Tôi đang ở đâu đây?

Ánh sáng lập lòe trên đầu tôi. Bóng đèn màu xanh lục mờ. Tôi nhìn thấy quanh mình là những bức vách của một cái bể nước, và bóng tôi đang phản chiếu bên kia bức tường. Căn phòng nhỏ xíu với những bức tường xi măng và tuyệt nhiên không có một cái cửa sổ nào, trong phòng chỉ có mình tôi. Chà, gần như thế - một cái máy quay giám sát nhỏ được gắn trên một trong những bức tường xi măng.

Tôi thấy một cái lỗ thoát dưới chân. Nối vô đó là một ống nước, và nối với cái ống nước, trong góc phòng, là một cái bể nước lớn.

Mấy ngón chân tôi bắt đầu run lẩy bẩy, rồi lan lên tới tay, rồi chẳng mấy chốc cả người tôi run cầm cập.

Lần này tôi không ở trong trình mô phỏng nữa rồi.

Tay phải tôi tê cóng. Khi ráng lết khỏi góc tường, tôi thấy một vũng máu loang lổ nơi tôi vừa đứng. Tôi không được phép hoảng sợ. Tôi đứng dậy, dựa vào tường, và thở. Điều tôi tệ nhất có thể xảy đến bây giờ là tôi sẽ chết chìm trong cái bể này. Tôi tựa trán lên bức tường kính và bật cười. Đó là điều tệ nhất tôi có thể tưởng tượng ra. Tiếng cười của tôi chuyển thành tiếng nấc.

Nếu bây giờ tôi từ chối đầu hàng, bất cứ ai đang quan sát tôi qua máy quay đều sẽ thấy tôi cực kỳ dũng cảm, nhưng đôi khi dũng cảm không phải là cứ vùng lên chiến đấu mà là đối mặt với cái chết cầm chắc trong tay. Tôi khóc nấc lên. Tôi không sợ chết, nhưng tôi muốn chết theo một cách khác, bất kỳ cách nào khác.

Hét lên được thì tốt hơn là chỉ khóc, vì thế nên tôi hét lên và đá chân vào bức tường phía sau. Chân tôi dội lại, và tôi đã tiếp, mạnh tới mức chân tôi đau thốn. Tôi đá thêm một lần, một lần và một lần nữa, rồi lùi lại và tông vai trái vô tường. Chấn động làm vết thương trên vai phải muốn bốc cháy như thể bị que sắt nung áp vào vậy.

Nước chảy nhỏ giọt vào đáy bể.

Cái máy quay chứng tỏ bọn chúng đang quan sát tôi – không, nghiên cứu tôi, cái cách mà chỉ mỗi phái Erudite làm. Để coi coi phản ứng của tôi trong thực tế có khớp với phản ứng trong trình mô phỏng hay không. Để chứng minh rằng tôi là một đứa nhát cáy.

Tôi duỗi mấy ngón tay ra và buông thõng xuống. Tôi không phải là một đứa nhát cáy. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn trừng trừng vào chiếc máy quay. Nếu tập trung vào việc hít thở, tôi có thể quên rằng mình sắp chết. Tôi nhìn cái máy quay cho đến khi tầm nhìn của tôi thu hẹp lại và nó là thứ duy nhất tôi thấy được. Nước vỗ vào mắt cá chân tôi, rồi tới bắp chân, bắp đùi. Nước chạm tới đầu ngón tay tôi. Tôi hít vào, thở ra. Nước mềm mại như lụa.

Hít vào. Nước sẽ rửa sạch vết thương dùm tôi. Thở ra. Mẹ từng thả tôi xuống nước lúc tôi còn nhỏ, trao tôi cho Chúa. Đã lâu lắm rồi tôi không nghĩ tới Chúa, nhưng giờ tôi đang nghĩ tới ngài. Tự nhiên thôi. Tự nhiên tôi mừng là mình đã bắn vào chân Eric thay vì vào đầu hắn.

Người tôi dâng lên trong nước. Thay vì đạp chân để nổi trên mặt nước, tôi đẩy hết không khí trong phổi ra và lặn xuống đáy. Nước làm lỗ tai tôi lùng bùng. Tôi cảm giác được chuyển động của nó trên mặt tôi. Tôi nghĩ tới chuyện hít đại nước vô phổi để chết nhanh hơn cho rồi, nhưng tôi không làm được. Miệng tôi bắt đầu nhả bong bóng.

Thư giãn nào. Tôi nhắm mắt lại. Phổi rát buốt.

Tôi thả hai tay nổi bồng bềnh trên mặt bể. Tôi để cho nước cuộn mình trong vòng tay mềm mại như lụa của nó.

Lúc nhỏ, ba thường hay bế tôi đưa lên quá đầu và chạy, làm tôi cảm thấy như mình đang bay. Tôi nhớ cái cách không khí chuyển động khi đó, trượt trên người tôi, và tôi không cảm thấy sợ nữa. Tôi mở mắt ra.

Một bóng đen đứng trước mặt tôi. Hẳn tôi phải sắp chết tới nơi rồi mới thấy những thứ như vậy. Phổi tôi đau rát.

Tình trạng ngạt thở quả thật rất đau đớn. Một bàn tay ấn lên tấm kính trước mặt tôi, và trong một tích tắc, tôi nhìn qua làn nước, tôi nghĩ mình nhìn thấy gương mặt mờ nhòe của mẹ.

Tôi nghe một tiếng vỗ, và kính rạn ra. Nước phun ra ngoài từ một cái lỗ gần trên cùng cái bể, và tấm kính nứt làm đôi. Tôi quay mặt đi khi tấm kính vỡ vụn, và áp lực nước ném người tôi xuống đất. Tôi há miệng, hớp cả nước cả không khí, và ho sặc sụa, và lại hớp hớp, có bàn tay chộp lấy cánh tay tôi, và tôi nghe thấy tiếng mẹ.

“Beatrice,” mẹ gọi. “Beatrice, chúng ta phải chạy thôi.”

Bà kéo tay tôi quàng qua vai bà và đỡ tôi đứng dậy. Người này ăn mặc giống mẹ tôi và nhìn tôi giống mẹ tôi, nhưng lại đang cầm một khẩu súng, và cái nhìn cương quyết trong mắt người này sao lạ quá. Tôi vấp váp đi bên cạnh mẹ qua đống kính bể, lội qua biển nước và hướng về lối ra đang mở. Những tên lính Dauntless nằm chết kế bên cánh cửa.

Tôi trượt chân trên nền đá và suýt té khi chúng tôi đi dọc hành lang, trước đôi chân yếu ớt của tôi có thể lấy lại chút sức lực. Khi chúng tôi rẽ qua góc, mẹ nã hai phát đạn vào hai tên lính canh đứng cạnh cửa cuối đường. Hai viên đạn xuyên qua đầu, và chúng rụng xuống sàn. Mẹ dựa người tôi vô tường và tháo cái áo khoác màu xám của mẹ ra.

Mẹ đang mặc một cái áo sơ mi cụt tay. Khi mẹ nhấc cánh tay lên, tôi để ý thấy một góc của một cái hình xăm dưới nách mẹ. Hèn gì chẳng bao giờ mẹ thay đồ trước mặt tôi.

“Mẹ,” tôi thều thào. “Mẹ đã từng là một Dauntless.”

“Đúng vậy,” mẹ nói, mỉm cười. Mẹ cột cái áo thành một cái băng đeo tay cho tôi, cột tay áo vòng quanh cổ tôi. “Và hôm nay nó đã phát huy tốt tác dụng. Ba con, Caleb và mấy người khác đang trốn dưới một tầng hầm của khu giao giữa đường Bắc và đường Bãi Chợ. Chúng ta phải tới chỗ bọn họ.”

Tôi nhìn mẹ chằm chằm. Tôi ngồi kế mẹ trên bàn ăn hai lần một ngày, trong mười sáu năm, và chưa bao giờ tôi mảy may nghĩ tới khả năng bà không phải là một Abnegation bẩm sinh cả. Thật sự tôi hiểu mẹ mình tới đâu?

“Sẽ có thời gian để hỏi han sau,” mẹ nói. Bà giở áo lên và rút ra một cây súng từ lưng quần, chìa cho tôi. Rồi mẹ vuốt mà tôi. “Giờ chúng ta phải đi thôi.”

Mẹ chạy đến cuối hành lang, và tôi theo sau.

Chúng tôi đang ở dưới tầng hầm của tổng hành dinh phái Abnegation. Từ hồi tôi bắt đầu biết ghi nhớ thì mẹ tôi đã làm việc ở đây rồi, nên tôi không ngạc nhiên khi mẹ dẫn tôi đi xuống vài cái hành lang tối om om, leo lên một cái cầu thang tối như mực và ra ngoài trời mà không gặp trở ngại nào cả. Trước khi tìm thấy tôi mẹ đã bắn gục bao nhiêu tên lính canh Dauntless rồi?

“Sao mẹ biết mà tìm con?” tôi hỏi.

“Mẹ đã theo dõi con từ lúc cuộc tấn công bắt đầu,” bà đáp, liếc ra sau để nhìn tôi. “Mẹ không biết phải làm gì nếu tìm thấy con nữa. Nhưng mẹ luôn có ý định sẽ cứu con.”

Cổ họng tôi nghẹn lại. “Nhưng con đã phản bội mẹ, Con đã bỏ rơi ba mẹ.”

“Con mãi mãi là con gái của mẹ. Mẹ không quan tâm đến chuyện môn phái.” Bà lắc đầu. “Hãy nhìn xem chúng đã đẩy chúng ta đến đâu. Con người chẳng thế nào tốt đẹp được lâu trước khi cái xấu quay lại đầu độc chúng ta lần nữa.”

Mẹ dừng lại khi con hẻm đã dẫn tới đường lớn.

Tôi biết giờ không phải lúc trò chuyện. Nhưng có chuyện này tôi cần phải biết.

“Mẹ, sao mẹ biết về pergent?” tôi hỏi. “Nó là gì vậy? Tại sao…?”

Bà mở ổ đạn ra kiểm tra. Xem còn bao nhiêu đạn. Rồi bà lôi ra vài viên từ trong túi và nạp đạn. Tôi nhận thấy biểu cảm trên mặt mẹ giống y như lúc mẹ xỏ chỉ vào kim khâu vậy.

“Mẹ biết vì mẹ cũng là một người trong số đó,” bà trả lời khi lắp một viên đạn vào ổ. “Mẹ được an toàn nhờ bà ngoại là một thủ lĩnh Dauntless. Vào ngày Lễ Chọn, bà bảo mẹ hãy rời bỏ phái của mình đi và kiếm một phái khác an toàn hơn. Mẹ chọn Abnegation.” Bà thả tọt viên đạn còn dư vào túi và đứng thẳng người dậy. “Nhưng mẹ muốn con tự đưa ra lựa chọn của mình.”

“Con không hiểu tại sao chúng ta lại là mối đe dọa đối với những thủ lĩnh.”

“Mỗi phái buộc thành viên của nó phải suy nghĩ và cư xử theo một lề lối nhất định. Và hầu hết mọi người đều làm theo. Với đa số người, không khó để học theo, và tìm một cách tư duy kiểu mẫu theo như cái lề lối đó.” Mẹ chạm vào vết thương trên vai tôi và mỉm cười. “Nhưng đầu óc chúng ta lại chuyển động theo hàng tá phương hướng khác nhau. Chúng ta không thể bị đóng khung trong một lối suy nghĩ duy nhất, và điều đó làm những thủ lĩnh của chúng ta sợ hãi. Điều đó có nghĩa là chúng ta không thể bị kiểm soát. Và có nghĩa là bất kể họ làm gì, chúng ta cũng sẽ đem lại rắc rối cho họ.”

Tôi thấy như có một luông không khí tươi mới tràn vào phổi mình. Tôi không phải là Abnegation. Tôi không phải Dauntless.

Tôi là pergent.

Và không ai có thể điều khiển được tôi.

“Bọn chúng đến rồi,” mẹ lên tiếng, nhìn qua góc đường. Tôi nhìn với qua vai mẹ và thấy vài tên Dauntless cầm súng, đang di chuyển cùng một nhịp, đang hướng về phía chúng tôi. Mẹ quay nhìn ra sau. Phía sau lưng chúng tôi, một nhóm Dauntless khác đang chạy vô hẻm, về phía chúng tôi, chuyển động đều như duyệt binh.

Mẹ nắm tay và nhìn sâu vào mắt tôi. Tôi nhìn đôi hàng mi dài của mẹ chớp chớp. Ước gì tôi thừa hưởng được cái gì đó của mẹ trên gương mặt nhỏ bé và tầm thường của mình. Nhưng ít nhất tôi cũng có một chút gì đó của mẹ trong não tôi.

“Hãy đi tìm ba và anh con. Hẻm phía bên phải, dẫn xuống tầng hầm. Gõ hai lần, rồi ba lần, rồi sáu lần.” Mẹ vuốt má tôi. Tay mẹ lạnh ngắt; lòng bàn tay mẹ thô ráp. “Mẹ sẽ đánh lạc hướng chúng. Con phải chạy hết tốc độ nhé.”

“Không.” Tôi lắc đầu. “Không có mẹ con sẽ không đi đâu hết.”

Mẹ tôi mỉm cười. “Dũng cảm lên, Beatrice. Mẹ yêu con.”

Tôi cảm giác được đôi môi mẹ hôn lên trán tôi, và mẹ chạy ra giữa đường. Bà chĩa súng lên trời, bắn ba phát vào thính không. Những Dauntless bắt đầu chạy.

Tôi phóng ngang qua đường và chui vô hẻm. Đang chạy, tôi ngoái đầu ra sau để xem có tên Dauntless nào đang đuổi theo không. Nhưng mẹ tôi đang nổ súng vào đám lính và chúng quá tập trung về hướng đó nên không để ý đến tôi.

Tôi lật đật quay đầu lại khi nghe tiếng chúng bắn trả. Tôi chùn bước và dừng hẳn lại.

Mẹ tôi đông cứng, lưng gập về phía trước. Máu bắn ra từ một vết thương trên bụng, nhuộm áo mẹ thành một màu đỏ thẫm. Một tia máu bắn ra từ vai bà. Tôi chớp mắt, và một màu đỏ bao phủ mắt tôi. Tôi chớp mắt một lần nữa, và tôi thấy nụ cười của mẹ khi bà xếp những cái dây cột tóc của tôi thành một chồng.

Bà ngã gục, gối khuỵu xuống đầu tiên, tay rơi thõng xuống hai bên sườn, và rồi đổ sụp xuống vệ đường, lăn qua một bên như một con búp bê vải. Mẹ đã không còn cử động, không còn thở nữa rồi.

Tôi đưa tay bưng miệng và hét vào trong lòng bàn tay mình. Tôi không để ý từ đầu, giờ má tôi nóng bừng ướt nhẹp nước mắt. Dòng máu chảy trong người tôi gào thét rằng nó thuộc về mẹ, và đòi tôi phải quay lại chỗ mẹ, và tôi nghe thấy tiếng mẹ trong đầu, bảo tôi rằng hãy dũng cảm lên.

Nỗi đau xé toạc tâm can tôi khi tất cả mọi thứ làm nên con người tôi giờ đây đã sụp đổ, cả thế giới của tôi ngừng quay trong một khoảnh khắc. Vỉa hè cạ vào đầu gối tôi. Nếu bây giờ tôi nằm xuống thì tất cả sẽ chấm dứt. Có thể Eric đã đúng, chọn lựa cái chết chỉ giống như đi khám phá một vùng đất lạ và vô định mà thôi.

Tôi cảm thấy Tobias đang lùa tay vào tóc tôi trước trình mô phỏng đầu tiên. Tôi nghe tiếng anh bảo tôi rằng hãy can đảm. Tôi nghe thấy mẹ tôi dặn tôi phải dũng cảm lên.

Những tên lính Dauntless đồng loạt quay lại như thể được điều khiển bởi cùng một bộ não. Bằng cách nào không biết, tôi cũng đứng dậy được và bắt đầu chạy.

Tôi dũng cảm.