Chương 36
BA TÊN LÍNH Dauntless đuổi theo tôi. Bọn họ chạy đều như tập trận, tiếng bước chân vang dội trong con hẻm nhỏ. Một người nổ súng, và tôi hụp xuống, chống tay lên mặt đường. Viên đạn bắn trúng bức tường gạch ngay bên phải tôi, làm những mẩu gạch bắn tung tóe khắp nơi. Tôi lao vào núp trong góc tường và tra một viên đạn vào ổ.
Chúng đã giết mẹ của mình. Tôi chĩa súng ra đường hẻm và bắn bừa. Không thật sự là họ, nhưng đó không phải vấn đề - không thể, và cũng giống như bản thân cái chết, giờ đây không thể nào là sự thật.
Chỉ còn tiếng chân của một người. Tôi nắm chặt khẩu súng bằng cả hai tay và nhào ra đứng giữa con hẻm, chĩa súng vào tên lính Dauntless cuối cùng. Ngón tay tôi siết chặt cò súng, nhưng chưa đủ mạnh để khai hỏa. Người đang chạy về phía tôi không phải là một người lớn mà là một đứa con trai. Một đứa con trai đầu tóc bờm xờm với một nếp nhăn giữa hai hàng chân mày.
Will. Đờ đẫn và mất trí, nhưng vẫn là Will. Nó dừng lại và đứng đối mặt với tôi, chân trụ vững và giơ súng. Trong tích tắc, tôi thấy ngón tay nó đặt lên cò súng và nghe thấy tiếng viên đạn trượt vào nòng, và tôi bắn. Mắt nhắm tịt. Không thở được.
Viên đạn trúng ngay đầu nó. Tôi biết bởi vì đó là nơi tôi nhắm vào. Tôi quay người đi mà không hề mở mắt, rồi loạng choạng rời khỏi con hẻm. Đường Bắc và đường Bãi Chợ. Tôi phải nhìn biển tên đường để biết mình đang ở đâu, nhưng tôi không đọc được; mắt tôi đang mờ đi. Tôi chớp mắt vài lần. Tôi đang đứng cách tòa nhà nơi che chắn phần còn sót lại của gia đình mình vài mét.
Tôi quỳ xuống kế bên cánh cửa. Tobias hẳn sẽ mắng tôi thật bất cẩn khi gây ra bất kỳ tiếng động nào lúc này. Tiếng động có thể làm bọn lính Dauntless chú ý.
Tôi gục lên tường và thét lên. Mấy giây sau, tôi tự đưa tay bịt miệng để chặn âm thanh và lại thét lên, tiếng thét chuyển thành tiếng nấc. Khẩu súng rớt lách cách xuống đất. Tôi vẫn còn thấy Wil..
Nó tươi cười trong kí ức của tôi. Vành môi cong cong. Hàm răng đều như bắp. Cặp mắt ngời sáng. Cười, đùa cợt, trong kí ức còn sống động hơn tôi ở thực tại. Hoặc nó hoặc tôi. Tôi chọn mình. Nhưng tự tôi cũng cảm thấy cái chết.
Tôi đấm thùm thụp lên cửa – hai lần, rồi ba lần, rồi sáu lần, như mẹ tôi dặn.
Tôi chùi nước mắt trên mặt. Đây là lần đầu tiên tôi gặp ba sau khi rời bỏ ông ấy, và tôi không muốn ba thấy tôi suy sụp và nhòe nhoẹt nước mắt.
Cửa mở, và Caleb đang đứng trước cửa. Nhìn thấy anh làm tôi sửng sốt. Anh trân trối nhìn tôi một lúc rồi quàng tay ôm tôi, tay anh vô tình đụng vào vết thương trên vai. Tôi cắn răng để không la lên, nhưng vẫn không nén được tiếng rên, và Caleb rụt tay lại.
“Beatrice. Trời ơi, em bị bắn hả?”
“Vào trong đi đã,” tôi nói yếu ớt.
Anh quẹt ngón tay lên cái bọng mắt, lau mồ hôi. Cánh cửa khép lại sau lưng chúng tôi.
Căn phòng sáng lờ mờ, nhưng tôi vẫn thấy được những gương mặt quen thuộc, hàng xóm và bạn học và ba tôi. Ba tôi, ông đang nhìn tôi chăm chăm như thể tôi mới mọc thêm một cái đầu thứ hai. Macus. Nhìn thấy ông ta làm tôi đau nhói – Tobias…
Không. Tôi sẽ không như thế nữa; tôi sẽ không nghĩ tới anh.
“Làm sao em biết chỗ này?” Caleb hỏi. “Mẹ tìm thấy em hả?”
Tôi gật đầu. Tôi cũng không muốn nghĩ tới mẹ.
“Vai em,” tôi nói.
Bây giờ khi tôi đã an toàn, chất adrenaline giúp đưa tôi đến đây đang mất dần, và cơn đau càng lúc càng tệ hơn. Tôi khuỵu xuống. Nước từ quần áo tôi nhỏ toong toong trên sàn. Một tiếng khóc thổn thức dâng lên trong người tôi, kiệt sức vì giờ mới được thả lỏng, và tôi phải nuốt nó lại.
Một cô tên Tessa sống ở cuối đường nhà chúng tôi lăn ra một cái nệm rơm. Cô là vợ của một ủy viên hội đồng, nhưng tôi không thấy chú ấy ở đây. Có lẽ chú ấy chết rồi.
Ai đó mang ở góc phòng ra một cái đèn để chúng tôi có đủ ánh sáng. Caleb lấy ra một cái hộp cứu thương, và Susan đem cho tôi một chai nước. Không có nơi nào đến cầu cứu sự giúp đỡ tốt hơn một căn phòng đầy thành viên Abnegation. Tôi liếc nhìn Caleb. Anh lại đang mặc đồ xám. Việc nhìn thấy anh sống trong khu Erudite lúc này chỉ còn giống như một cơn mơ.
Ba tôi bước đến, quàng tay tôi qua cổ ba và dìu tôi sang bên kia phòng.
“Sao em ướt nhẹp hết vậy?” Caleb hỏi.
“Bọn chúng cố dìm chết em,” tôi đáp. “Sao anh lại ở đây?”
“Anh đã làm theo những gì em nói – những gì mẹ nói. Anh đã nghiên cứu huyết thanh mô phỏng và phát hiện ra rằng Jeanine đang chế tạo các máy phát tín hiệu tầm xa cho các huyết thanh để tín hiệu đạt phạm vi phát xa hơn, nhờ đó anh tìm ra được luôn thông tin về phái Erudite và Dauntless… dù sao thì anh cũng bỏ dở kì nhập môn khi biết chuyện gì đang xảy ra. Anh muốn cảnh báo cho em nhưng lúc đó quá trễ rồi,” anh kể. “Giờ anh chính thức vô môn phái.”
Tôi quỳ lên cái nệm rơm và Caleb dùng một cây kéo y tế cắt một mảnh áo khỏi vai tôi. Caleb xé lớp vải đi, để lộ đầu tiên là hình xăm Abnegation trên vai phải tôi, và sau đó là ba con chim trên xương đòn tôi. Caleb và ba nhìn chằm chằm vào mấy hình xăm bằng một cái nhìn tò mò và sửng sốt nhưng không nhận xét gì.
Tôi nằm sấp xuống. Caleb nắm chặt lòng bàn tay tôi khi ba lấy từ trong hộp y tế ra chai thuốc khử trùng.
“Ba đã bao giờ lấy đạn ra khỏi người nào trước đây chưa?” tôi hỏi, vừa cười vừa run.
“Những thứ ba biết làm có thể làm con bất ngờ đó, bé con,” ba trả lời.
Có thẻ có rất nhiều thứ về ba mẹ tôi sẽ làm tôi bất ngờ. Tôi nhớ tới hình xăm của mẹ và cắn chặt môi.
“Sẽ đau đó,” ba nói.
Tôi không thấy con dao thọc vô, nhưng tôi cảm nhận được nó. Cơn đau đâm xuyên qua người tôi và tôi hét lên qua hai hàm răng nghiến chặt, bóp muốn nát tay Caleb. Trong lúc hét, tôi nghe ba tôi nói hãy giãn lưng ra. Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt tôi và tôi giãn người ra như bao bảo. Cơn đau lại nổi lên, và tôi cảm nhận được con dao đang di chuyển dưới da tôi, và tôi vẫn đang la hét.
“Được rồi,” ba nói. Ông thả thứ gì đó lên sàn kêu một cái keng.
Caleb nhìn ba, rồi nhìn tôi, và anh phá ra cười. Đã lâu lắm rồi tôi mới nghe anh cười, âm thanh đó làm tôi muốn khóc.
“Có gì mắc cười hả?” tôi hỏi.
“Anh cứ nghĩ là sẽ chẳng đời nào chúng ta lại gặp nhau nữa chớ,” anh đáp.
Ba lau sạch vết thương cho tôi bằng cái gì đó lạnh lạnh. “Khâu lại được rồi.” ba nói.
Tôi gật đầu. Ông xỏ chỉ vô kim thành thục như thể đã làm cả ngàn lần trước đây rồi.
“Một,” ba đếm, “hai… ba.”
Lần này tôi nghiến răng và im lặng. Trong tất cả những nỗi đau mà tôi đã trải qua hôm nay – nỗi đau bị bắn và suýt bị dìm chết, và lấy đầu đạn ra khỏi người, nỗi đau tìm thấy và mất mẹ và Tobias, đây là nỗi đau dễ chịu đựng nhất rồi.
Ba tôi đã khâu xong vết thương cho tôi, thắt sợ chỉ lại và đắp lên vết khâu một miếng gạc. Caleb giúp tôi ngồi dậy và lột áo dài tay trong hai cái áo anh đang mặc ra đưa cho tôi.
Ba giúp tôi tròng tay phải vô áo, và tròng nốt phần còn lại vô người tôi. Nó rộng thùng thình và có mùi rất dễ chịu, mùi của anh Caleb.
“Vậy,” be lặng lẽ nói. “Mẹ con đâu?”
Tôi nhìn xuống. Tôi không muốn thông báo cái tin này. Tôi không muốn khởi đầu bằng thông tin này.
“Mẹ mất rồi,” tôi đáp. “Mẹ đã cứu con.”
Caleb nhắm mặt lại và hít một hơi thật sâu.
Trong giây lát, ba tôi đờ người ra, và rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, quay mặt đi để giấu đôi mắt ngấn lệ và gật đầu.
“Tốt rồi,” ông gượng giọng. “Một cái chết đẹp.”
Nếu bây giờ tôi lên tiếng, tôi sẽ đổ quỵ, và tôi không chịu được điều đó. Nên tôi chỉ gật đầu.
Eric đã gọi cái chết của Al là dũng cảm, và anh ta đã lầm. Cái chết của mẹ tôi mới là dũng cảm. Tôi nhớ mẹ đã bình tĩnh thế nào, kiện định ra sao. Không phải mẹ chỉ dũng cảm vì đã hy sinh cho tôi, mẹ dũng cảm vì đã làm điều đó mà không báo trước, không lưỡng lự, và không hề cân nhắc tới việc lựa chọn con đường khác.
Ba giúp tôi đứng lên. Đã đến lúc đối diện với những người còn lại trong phòng. Mẹ đã dặn tôi phải cứu bọn họ. Vì thế, và vì tôi là một Dauntless, tôi phải gánh trọng trách lãnh đạo. Tôi không biết làm sao để gánh lấy trách nhiệm đó nữa.
Marcus đứng dậy. Hình ảnh ông ta quật sợi thắt lưng vào tay tôi đột ngột ùa về khi tôi thấy ông ta, và ngực tôi quặn thắt.
“Ở đây chúng ta không an toàn được lâu,” cuối cùng Marcus cũng lên tiếng. “Chúng ta cần phải ra khỏi thành phố. Lựa chọn khả dĩ nhất là đến khu Amity và hy vọng rằng họ sẽ chịu chứa chấp chúng ta. Cháu có biết gì về chiến lược của phái Dauntless không Beatrice? Chúng sẽ dừng bắt bớ vào ban đêm chứ?”
“Đó không phải là chiến lược của phái Dauntless,” tôi nói. “Tất cả những chuyện này đều là tác phẩm của phái Erudite. Và phái Dauntless không phải là người ra lệnh.”
“Không phải người ra lệnh,” ba tôi nói. “Ý con là sao?”
“Tức là,” tôi đáp, “chín mươi phần trăm những Dauntless đều đang bị mộng du. Bọn họ đang ở trong trình mô phỏng và không biết mình đang làm gì. Lý do duy nhất mà con không giống họ là bởi vì con…” tôi ngắc ngứ. “Sự tẩy não đó không ảnh hưởng được tới con.”
“Tẩy não? Có nghĩa là bọn họ không biết mình đang giết người hả?” ba hỏi tôi, mắt mở lớn.
“Dạ không.”
“Thật… kinh khủng.” Marcus lắc đầu. Tôi thấy cái giọng cảm thông đó sao mà xạo sự quá. “Tỉnh dậy và nhận ra mình đã gây nên những gì…”
Căn phòng chìm vào yên lặng, chắc hẳn vì tất cả những thành viên Abnegation đều đang tưởng tượng mình ở trong hoàn cảnh của những Dauntless, và đó là lúc tôi nghĩ ra cách.
“Chúng ta phải làm họ tỉnh dậy,” tôi lên tiếng.
“Cái gì?” Marcus hỏi.
“Nếu chúng ta thức tỉnh được những Dauntless, họ có thể sẽ nổi dậy khi biết chuyện gì đang diễn ra,” tôi giải thích. “Phái Erudite không còn đội quân nào nữa. Thành viên Abnegation sẽ ngừng bỏ mạng. Chuyện này sẽ kết thúc.”“Sẽ không đơn giản đâu,” ba tôi nói. “Ngay cả khi không có phái Dauntless hậu thuẫn, phái Erudite cũng sẽ tìm được cách khác để…”
“Và làm cách nào mới đánh thức họ dậy được?” Marcus hỏi.
“Chúng ta sẽ tìm hệ thống máy tính điều khiển trình mô phỏng và phá hủy hết dữ liệu,” tôi trả lời. “Chương trình. Mọi thứ.”
“Nói dễ, làm khó,” Caleb nói. “Nó có thể ở bất cứ đâu. Chúng ta không thể chỉ xuất hiện ở khu Erudite và lục lọi lung tung được.”
“Nó…” tôi cau mày. Jeanine. Jeanine đã nói về cái gì đó rất quan trọng khi Tobias và tôi bước vào văn phòng cô ta, quan trọng đủ để dập máy với ai đó. Ngươi không thể để nó trơ trọi không phòng bị được. Và sau đó, cô ta gửi Tobias đi: Gửi hắn tới phòng điều khiển. Phòng điều khiển nơi anh đã từng làm việc. Với các lính bảo an Dauntless. Và những máy tính của phái Dauntless.
“Nó nằm ở tổng hành dinh phái Dauntless,” tôi nói. “Hợp lý. Đó là nơi tất cả dữ liệu về những Dauntless được lưu trữ, vậy tại sao lại không điều khiển họ từ nơi đó chứ?”
Tôi hầu như không ngờ rằng mình mới vừa nói ra những điều đó. Giống như hôm qua, nghiêm túc thì tôi đã thành một thành viên Dauntless nhưng tôi lại không cảm thấy giống vậy. Và tôi cũng không phải là Abnegation luôn.
Tôi đoán tôi vẫn là tôi từ trước đến giờ. Không phải Dauntless, không phải Abnegation, không phải vô môn phái. Là pergent.
“Con chắc chứ?” ba tôi hỏi.
“Đó là một phỏng đoán có căn cứ,” tôi đáp, “và là lý thuyết tốt nhất con có.”
“Vậy chúng ta sẽ phải quyết định ai đi đến đó và ai tiếp tục đi đến với phái Amity,” ông lên tiếng. “Con cần sự giúp đỡ như thế nào, Beatrice?”
Câu hỏi và biểu hiện của ba làm tôi choáng váng. Ông nhìn tôi như nhìn một người ngang hàng. Ông nói với tôi như nói với một người ngang hàng. Hoặc là ba đã chấp nhận tôi là một người trưởng thành, hoặc là ba đã chấp nhận tôi không còn là con của ông nữa. Khả năng thứ hai có vẻ khả dĩ hơn, và đau lòng hơn.
“Bất kì ai có thể và sẽ nổ súng được,” tôi nói, “và không sợ độ cao.”