← Quay lại trang sách

3

Sau khi tới công ty, tôi chọn thời điểm phù hợp rồi gọi Kataoka tới khoang pha trà.

“Phải rồi, tôi cũng đang định trả lại cái này cho ông.” Kataoka lôi chùm chìa khóa trong túi ra.

Tôi chụp lấy chùm chìa khóa rồi lườm hắn.

“Ông thích dẫn ai vào phòng thì tùy, nhưng đừng gây rắc rối cho tôi. Từ giờ tôi không cho ông mượn phòng nữa.” Tôi gằn giọng.

Kataoka chớp chớp mắt.

“Sao vậy? Ông nổi giận chuyện gì thế?”

“Chuyện cô ả kia. Ông đã dẫn cô ta về nhà tôi còn gì.”

“Cô ả kia? Này này, chờ đã. Tôi chẳng dẫn ai về nhà ông cả.”

“Nhưng hôm qua người mượn phòng tôi là ông mà?”

"Hôm qua kế hoạch đột nhiên thay đổi. Hiroe không tới được nên chúng tôi không thể hẹn hò. Thật thất vọng, vì tôi đã đặt sẵn phòng rồi.”

“Thế nghĩa là tối qua ông không dùng tới phòng tôi à?”

Tôi nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt hắn. Tôi không thể đoán được hắn nói thật hay nói dối.

“Thế vấn đề là gì?” Kataoka hỏi với vẻ mặt lo lắng.

Tôi kể lại chuyện về cô gái tự xưng là Miyazawa Rieko. Kataoka tròn xoe mắt, sau đó hắn lắc đầu nguầy nguậy.

“Không phải tôi. Vì không hẹn hò được nên tối qua tôi đã về thẳng nhà. Ông hỏi người nhà tôi mà xem.”

“Nhưng hôm qua người giữ chìa khóa phòng là ông.”

“Đúng là như vậy, nhưng không phải tôi. Tôi không biết cô ả đó.”

“Hay là ông cho ai mượn chìa khóa?”

“Không, tôi không cho ai mượn.”

“Thế thì kỳ quặc thật. Vì tối qua chỉ có ông mới vào được căn phòng đó.”

“Không, không phải tôi. Tôi vô tội!” Kataoka phủ nhận, mặt biến sắc. Sau đó, như thể nghĩ ra điều gì, hắn ta búng tay tách một tiếng. “Tôi hiểu rồi. Là chìa khóa phụ. Có ai đó đã làm thêm một chìa khóa phụ của căn hộ đó.”

“Chìa khóa phụ ư? Để làm gì?”

“Để khi ông vắng nhà, ví dụ như đi công tác, tên đó có thể tùy ý sử dụng căn phòng. Như vậy hắn sẽ không phải trả 5.000 yên cho ông nữa.”

Tôi rên rỉ khi nghe Kataoka nói. Nghĩ tới gương mặt những người mượn phòng mình, tôi thấy họ có thể làm việc này lắm.

“Dù vậy thì vẫn còn một điểm nghi vấn.” Tôi nói. “Tại sao thủ phạm biết tối qua căn phòng đó bỏ trống?”

“Cũng phải.” Kataoka khoanh tay. “Tại sao nhỉ?”

“Hôm qua, ông có kể với ai về việc buổi hẹn của mình bị hủy không?”

“Ai lại đi kể những chuyện đó ra bao giờ.”

“Nếu thế thì tại sao nhỉ?”

“Tôi thấy Honda rất đáng ngờ.” Kataoka gật gù. “Cậu ta lúc nào cũng có vẻ sẵn sàng. Cậu ta đã vài lần tán tỉnh mấy cô gái dễ dãi trên sàn nhảy rồi.”

“Ông tập hợp tất cả những người từng mượn phòng tôi lại nhé.” Tôi quyết định. “Chỉ cần có mặt tất cả mọi người, chúng ta sẽ biết ai là người nói dối.”

“Tôi cũng đang muốn vậy.” Kataoka đáp.

Tôi về bàn làm việc, gọi tới số điện thoại căn hộ của mình. Nhưng gọi mấy lần đều thấy máy bận. Tôi chẹp lưỡi. Chắc cô ả đang tự tiện dùng điện thoại phòng tôi.

Trong lúc tôi sốt ruột chọc chọc ngón tay xuống mặt bàn, Hayama Hiroe đi lướt qua chỗ tôi. Tôi gọi cô ấy lại.

“Xin lỗi vì tôi hỏi một chuyện hơi riêng tư, nhưng hôm qua có phải cô có hẹn với cậu Kataoka phòng kế toán không?”

Hiroe hơi ngạc nhiên, sau đó cô cúi mặt xuống vẻ xấu hổ.

“Anh Kataoka kể với bạn cả những chuyện đó ạ?” Khóe mắt cô ửng đỏ.

“À không không.” Tôi cố nói tránh đi. “Không phải cậu ta đi kể lể bừa bãi, là do tôi ép cậu ta kể đấy. Ừm, sau đó.” Tôi húng hắng ho lấy giọng. “Nghe nói cô đã đột ngột từ chối buổi hẹn đó à?”

“Dạ? À vâng...” Hiroe khẽ gật đầu. “Đột nhiên, tôi có việc gấp. Có chuyện gì à anh?”

“À không, không có gì nghiêm trọng cả, tôi đang tìm hiểu một việc nên hỏi thôi.” Tôi liếm môi. “Cô có kể với ai về việc mình hủy buổi hẹn không?”

“Không, tôi không kể với ai cả.”

“Thật ư? Cô thử nhớ lại xem.”

Nghe tôi nói, Hiroe liền nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.

“Rốt cuộc anh đang tìm hiểu chuyện gì vậy? Anh Kataoka đã nói gì?”

“À, không phải thế. Nếu cô không kể với ai thì thôi.”

Tôi xua xua tay, nhoẻn miệng cười cho qua chuyện.

Giờ nghỉ trưa, tôi gọi Kataoka, Honda và Nakayama ra một góc nhà ăn. Sau đó, tôi kể cho họ nghe về cô gái ngủ trong phòng tôi.

“Tôi không biết cô ta.” Honda cất tiếng đầu tiên. “Hôm qua, Kataoka là người mượn phòng, nên cô gái đó đương nhiên là của Kataoka rồi.”

“Tôi đã bảo không phải mà.” Kataoka phản bác ngay. “Ai đó đã dùng chìa khóa phụ để vào đó. Có thể người đó định dồn tôi vào thế khó.”

“Dồn ông vào thế khó thì được lợi ích gì chứ?” Nakayama vuốt lại mái tóc rẽ ngôi 3-7 rất đẹp của mình và nói.

“Ai mà biết được. Đi mà hỏi thủ phạm ấy.” Kataoka đáp.

“Tóm lại, chắc chắn không phải tôi.” Honda phủ nhận. “Đúng là tôi hay tán tỉnh các cô gái. Thậm chí có lần tôi say còn tán tỉnh họ mà không cả nhìn mặt. Nhưng nếu là tôi, không bao giờ có chuyện tôi không dùng bao cao su. Chắc chắn không. Tôi luôn tuân thủ hướng dẫn của Bộ Y tế, Lao động và Phúc lợi.” Cậu ta đập tay xuống bàn.

“Ừm...” Tôi suy nghĩ. Đúng là ba người này không phải kiểu người không đeo bao cao su khi hành sự thật.

“Này Kawashima.” Nakayama nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ. “Ông thực sự không thấy cô gái đó quen mắt sao?”

“Ý ông là gì?”

“Có thể ngày xưa cô ta có gì đó với ông, sau đó không thể quên được ông nên đã tự ý vào nhà. Và cô ta dựng chuyện là có người đàn ông nào đó dẫn cô ta vào.”

“Ra thế.” Honda nói. “Nói theo ngôn ngữ các cụ thì là ‘Người vợ ép cưới’ đó hả?”

“Vớ vẩn.” Tôi lắc đầu kịch liệt. “Nếu thế thì tôi chất vấn các ông làm gì. Tôi chưa thấy cô ta bao giờ. Vả lại, quan trọng là...” Tôi nuốt nước bọt rồi nói tiếp. “Tôi chưa bao giờ được cô gái nào yêu say đắm như thế cả.”

Ba người chăm chú nhìn gương mặt tôi, rồi vẻ mặt họ như thể ‘Cậu ta nói cũng phải’.

“Tôi nghĩ ra ý hay rồi. Các ông đưa thẻ nhân viên ra đây.” Tôi bảo họ.

“Thẻ nhân viên? Ông định làm gì với nó?” Kataoka hỏi.

“Trên đó có dán ảnh. Tôi sẽ cho cô ta xem những bức ảnh đó. Có thể cô ta sẽ nhớ ra.”

“Được thôi. Làm như vậy sẽ chứng minh được sự vô tội của tôi.” Nakayama nói, lấy tấm thẻ nhân viên từ chiếc bao đựng vé tháng ra.

“Được, vậy tôi cũng đồng ý.”

“Cứ việc điều tra cho tới khi thỏa mãn nhé.”

Hai người còn lại cũng làm theo.