← Quay lại trang sách

4

Hôm ấy, tôi không phải làm thêm giờ, vì thế tôi về thẳng nhà. Trong phòng tôi, cô gái đó đang ngồi trên giường ăn snack khoai tây, vừa ăn vừa xem ti vi.

“Anh về rồi đấy à.” Cô gái nói, mắt vẫn nhìn màn hình ti vi. “Anh tìm ra tình một đêm của tôi chưa?” Cô ta thản nhiên nói, không hề biết tới những vất vả của tôi.

Tôi tắt ti vi, đặt ba tấm thẻ nhân viên lên giường.

“Cô nhìn đi. Chắc chắn anh ta nằm trong số này.”

"Ồ.”

Sau khi nhìn qua một lượt, cô gái “A” lên một tiếng rồi nhấc một chiếc thẻ lên. Đó là thẻ của Honda.

“Là anh ta ư?” Tôi hỏi.

“Không phải.” Cô gái lắc đầu. “Chỉ là anh ta là mẫu người tôi thích thôi. Nhưng tôi chưa từng nhìn thấy anh ta bao giờ.”

“Tôi có hỏi mẫu người cô thích là ai đâu. Tôi đang hỏi người ở cùng cô tối qua là ai cơ mà. Thế hai người còn lại thì sao?”

“Ừm... Tôi không biết nữa.”

“Cô nhìn kĩ hơn đi.”

“Nhưng tôi không còn nhớ nữa.”

Cô gái dùng điều khiển bật ti vi. Đúng lúc một chương trình tạp kỹ vớ vẩn vừa bắt đầu. Cô ả ngồi xem, vừa xem vừa ngoác mồm ra cười.

Tôi lại thấy đau đầu.

“Xin cô đấy, ra khỏi nhà tôi đi. Dù hôm qua là ngày nguy hiểm của cô nhưng đâu chắc chắn là sẽ mang thai? Nếu cô mang thai, lúc đó chúng ta sẽ tìm tình một đêm của cô sau. Tôi hứa khi đó sẽ giúp cô mà.”

“Không được. Sau từng đó thời gian thì càng khó tìm ra.” Cô gái nói, tay thọc vào túi snack khoai tây.

“Nhưng cô không thể ở lại đây mãi được. Người nhà cô chắc đang lo lắng cho cô lắm.”

“Không sao. Khi nãy tôi đã gọi điện, nói tối nay sẽ ở lại nhà bạn rồi.”

“Nhưng tối nay tôi cũng sẽ ngủ ở đây. Cô không lo lắng khi ở cùng một người đàn ông trong phòng kín sao?”

Cô gái nhìn tôi, cười một cách đầy ngụ ý.

“Anh sẽ nổi hứng với tôi à?”

“Không phải vậy.”

“Nếu anh làm gì, tôi sẽ coi như tình một đêm của tôi tối qua chính là anh. Nếu anh định tấn công tôi thì cứ chuẩn bị tinh thần như thế đi nhé.” Nói rồi cô ả quay lại xem ti vi và lại cười ha hả như cũ.

Tôi không thay đồ ra mà xỏ chân vào giày.

“Anh đi đâu thế?” Cô gái hỏi.

“Tôi phải ăn gì đó. Tôi đi mua cơm hộp.”

“Mua cho tôi với. Mua cả gà rán nữa nhé.”

Tôi thở dài, ra khỏi phòng.

Tối đó, không còn cách nào khác, tôi đành để cô ta ngủ lại phòng mình. Cô ta ngủ trên giường, tôi ngủ dưới sàn. Cô gái có tướng ngủ rất xấu, thỉnh thoảng một bên chân trắng muốt thò ra khỏi chăn. Mấy lần tôi thực sự nổi hứng , nhưng rồi cố gắng trùm kín chăn lên đầu để kiềm chế cảm xúc của mình. Thực lòng mà nói, tôi hầu như chẳng ngủ được.

Buổi sáng, tôi chỉ uống một cốc cà phê đặc rồi chuẩn bị đi làm. Nếu không rời khỏi căn phòng này chắc tôi sẽ phát điên mất. Cô gái vẫn nằm giạng chân giang tay, ngủ khò khò.

Sau khi đi giày, tôi chợt nhớ ra hôm nay là thứ Năm. Là ngày đổ rác. Tôi lại tháo giày, quay vào phòng.

Tôi nhét hộp cơm rỗng tối qua vào chiếc túi nilon đen, rồi dốc thùng rác vào túi. Từ thùng rác rơi ra vài mẩu giấy và đôi tất mà tôi vứt hôm qua.

Trong khoảnh khắc, một cái gì đó không rõ ràng chợt mắc lại trong đầu tôi. Tôi có cảm giác kỳ lạ, nhưng không hiểu cảm giác ấy từ đầu đến. Tôi nghĩ chắc tại tôi thiếu ngủ nên như vậy.

Tôi cầm túi rác ra khỏi phòng. Tôi nhìn đồng hồ, giờ vẫn sớm hơn mọi hôm gần một tiếng.

Tôi đặt túi rác ở nơi tập kết rồi đi bộ về phía nhà ga. Cảm giác băn khoăn cứ vương vấn trong lòng. Cái cảm giác giống như tôi đã nhìn thấy một thứ vô cùng quan trọng, nhưng lại không nhận ra.

Tới nhà ga, tôi vẫn trong tâm trạng như vậy. Tôi lấy chiếc bao đựng vé tháng từ túi áo khoác ra. Lúc đó, một thứ gì trăng trắng rơi ra. Tôi liếc mắt nhìn, là một mẩu giấy ăn được vo tròn. Tôi nhặt nó lên, vứt vào thùng rác cạnh đó.

Giây phút ấy, thứ vướng mắc trong đầu tôi liền được giải tỏa. Tôi sững sờ.

Ra là vậy, ra đó là trò của bọn họ .

Tôi đi ngược lại con đường mình vừa đi tới.